🌿 Truyện Ngắn Tiên Hiệp: Một Đời Đạo Tâm
Trăng lên đỉnh núi Ngọc Đỉnh, chiếu ánh sáng bàng bạc lên
mái tóc trắng xóa của Đan Vô Kỵ.
Ba trăm năm trước, y là một thiếu niên mang chí lớn tu thành
Chân Tiên, tung hoành bát hoang, tự cho mình đã thấu hiểu thiên đạo. Thế gian
gọi y là Thiên Tâm Đạo Nhân, kẻ một tay dựng nên môn phái, một tay tiêu
diệt hàng trăm yêu tà.
Nhưng cuối cùng, khi tuổi đời đã vượt khỏi phàm trần, khi
pháp lực đủ để một kiếm chia đôi sông núi, y bỗng nhận ra… mình vẫn chưa thể
phân biệt được thiện – ác, đúng – sai.
Ký ức ấy như hòn đá đen hằn lên lòng, ba trăm năm không tan.
Đêm nay, Đan Vô Kỵ ngồi một mình bên gốc tùng già. Tay run
run rót một chén rượu nhạt. Ánh trăng soi lên chiếc chén, phản chiếu một gương
mặt cô độc – và hối hận.
“Tu đạo không chỉ là mạnh hơn kẻ khác… Mà là dám đối mặt với
chính mình.”
Ông khẽ thở dài. Tất cả công danh, tất cả pháp lực, cuối
cùng đều chẳng hơn một giấc mộng ngắn.
Đêm đã khuya. Một luồng gió lạnh thổi qua, cuốn theo hương
tùng, hương rượu, hương trăng. Trong giây phút ấy, Đan Vô Kỵ thấy tâm mình nhẹ
như lông hạc, như thể mọi vướng bận của ba trăm năm đã tan vào hư không.
Ông mỉm cười.
“Người đời tranh hơn thua, tu sĩ tranh đạo pháp… Nhưng quên
mất: một tấm lòng thiện lương, mới là gốc rễ của tiên tâm.”
Trời vừa hửng sáng. Bên triền núi, mấy cánh mai trắng nở
lặng lẽ, như minh chứng rằng sau cùng, mùa xuân vẫn trở lại.
Trời vừa sáng hẳn. Những đám mây mỏng như tơ trôi lặng lẽ
trên đỉnh núi Ngọc Đỉnh.
- Thiếu
niên hăm hở lên núi học đạo.
- Một
đời tranh đoạt kỳ trân dị bảo.
- Một
kiếm diệt yêu hồ trong tiếng khóc trẻ con.
- Rồi
ba trăm năm cô độc giữa điện lạnh ngàn trượng.
Nếu bạn cảm thấy
câu chuyện này chạm đến lòng mình, hãy chia sẻ để nhắc nhở nhau: Dù là tiên giả
hay phàm nhân, thiện tâm vẫn là đạo tâm vĩ đại nhất.
✨ Đón
đọc nhiều truyện tiên hiệp nhân sinh khác tại Blog [Mèo Ping Ping ] – Nơi chữ
nghĩa và lòng người cùng soi chiếu.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây
👉 https://bit.ly/meopingping
🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
0 Comments