ẨN TU ĐẠO GIẢ (CHƯƠNG 61 - 65) TIÊN HIỆP HỆ THỐNG

 Chương 61: Sát Trận Hoàng Phong – Tàn Tích Cổ Nhân


Gió lớn gào thét giữa rặng núi Hoàng Phong, đá tảng như bị mài mòn bởi vô số năm tháng, nơi đây không chỉ là biên cảnh của Thanh Diệp Môn mà còn là cấm địa không tên trong truyền thuyết – kẻ thường nhân đặt chân đến, tám chín phần mười không toàn mạng.

Đội ngũ thăm dò gồm năm người, ba nội môn đệ tử cảnh giới Trúc Cơ, một trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ, và... một Khương Dạ Minh Luyện Khí tầng tám, trông như người thừa thãi.




“Kẻ vô dụng” trong mắt đồng đội

Trên đường đi, Khương Dạ Minh luôn im lặng đi cuối. Gương mặt bình thản, ánh mắt bình thường, tu vi không lộ ra chút uy nghi nào. Hắn chẳng nói năng gì, cũng không tranh luận khi bị giễu cợt.

“Lần này đi thăm dò dị tượng linh thạch, hắn chỉ là người xách nước nấu cơm!”
“Hừm, nghe nói hắn từng may mắn ‘cảm ứng linh khí’, chắc là do ăn vận khí tốt.”

Chỉ có trưởng lão Tiêu Vân thỉnh thoảng liếc nhìn hắn vài lần, ánh mắt sâu kín:

“Tâm hồn vững như đá… khí tức lại sạch sẽ phi thường… lạ thật...”


Sát trận cổ xưa – mở đầu hiểm cảnh

Sau ba ngày leo núi, nhóm thăm dò cuối cùng đến khu vực trung tâm Hoàng Phong – nơi linh khí quỷ dị tụ lại thành mây, vạn vật không một tiếng động.

Khương Dạ Minh đột nhiên dừng lại.

Cảnh báo: Phạm vi phía trước là “Tàn Trận Cổ Tông – Trận Sát Hồn Cực Tĩnh”
【Khuyến nghị: Kích hoạt “Ẩn Tức Hành Bộ – cấp 3” để tránh dẫn phát sát khí】
【Phát hiện dao động linh thạch: Dị Nguyên Thạch (chưa khai phá) – 32m về phía Đông】

Hắn không nói gì, chỉ âm thầm dời bước về hướng đông ba trượng, giả vờ nhặt một nhánh cỏ khô rồi lùi lại nửa bước – đúng lúc đó, từ chỗ một nội môn đệ tử bước qua... một luồng khí tím mờ thoát ra, gào thét như quỷ khóc thần gào!

"A!!!" – Nội môn đệ tử hét lên, máu tươi trào ra từ mắt mũi.

Trận pháp bị động, sát khí nổi lên như bão lửa! Trưởng lão Tiêu Vân lập tức ra tay áp chế.


Giả trư hóa hổ – cứu người trong vô thanh

Trong lúc hỗn loạn, Khương Dạ Minh nhẹ nhàng bước vào sát khí, đi thẳng đến phía sau nội môn đệ tử đang co giật, tay phải lướt nhanh qua không trung, bắn ra một đạo phù văn vô hình, đánh thẳng vào trung tâm trận mắt.

Một giây sau, khí tím lắng lại, tiếng gió tan biến.

Mọi người đều ngỡ ngàng.

“Trưởng lão Tiêu Vân ra tay thần tốc thật!”
“Không, không đúng… đó là lúc ngài ấy còn đang triệu pháp… ai phá được sát trận?”

Không ai để ý, lúc Khương Dạ Minh bước về chỗ cũ, ánh mắt hắn vẫn lãnh đạm, nhưng ngón tay phải khẽ giật nhẹ một lần – linh phù đã bị thiêu rụi.


Tiến sâu vào tàn tích – dị thạch xuất hiện

Phía trước là một bình địa đã nứt vỡ, chính giữa là một khối thạch đài lấp lánh ánh tím u, tỏa ra hương thơm nhẹ như đàn hương trộn lẫn lưu huỳnh. Bốn phía có chín cột đá gãy ngang, phù văn cổ xưa mơ hồ ẩn hiện.

“Đây là Dị Nguyên Thạch sao?” – Một đệ tử lên tiếng.

Trưởng lão Tiêu Vân gật đầu, đang định mở ra pháp phù phong ấn, thì đột nhiên...

ẦM!!!

Mặt đất chấn động.

Một hắc ảnh từ dưới lòng đất trồi lên – thân rắn, đầu người, mắt như hỏa đăng.

Hắc Linh Tượng – Dị chủng từ thời cổ
【Tu vi: Kết Đan sơ kỳ】
【Khuyến nghị: Lập tức rút lui hoặc kích hoạt “Phá Linh Trận”】


Khương Dạ Minh ra tay

Trưởng lão Tiêu Vân hét lớn:

“Tất cả rút lui! Ta cầm chân nó!”

Ngay lúc mọi người còn đang do dự, một bóng người mờ mờ xuất hiện phía sau Hắc Linh Tượng – nhanh như chớp, yên lặng như bóng ma.

Xoẹt! – Một luồng ánh sáng bạc chớp lên giữa không trung.

Đầu Hắc Linh Tượng bị cắt ngang – không tiếng động, không máu tươi, chỉ còn thân xác khổng lồ đổ ầm xuống.

Mọi người ngẩn ra nhìn, chỉ thấy Khương Dạ Minh đang… ngồi trên phiến đá, thổi bụi trên vạt áo.

Trưởng lão Tiêu Vân nheo mắt, nhưng không hỏi gì.


Kết thúc nhiệm vụ – nhưng sóng ngầm bắt đầu

Dị Nguyên Thạch được mang về, mọi người vinh danh công lao... thuộc về trưởng lão Tiêu Vân và hai đệ tử nội môn.

Còn Khương Dạ Minh? Vẫn là ngoại môn đệ tử vô danh.

Nhưng trong lòng một vài người, hắn không còn vô hình như trước.

Trưởng lão Tiêu Vân truyền âm trước khi chia tay:

“Khương tiểu hữu… nếu có ngày rảnh rỗi, mời đến Vân Hà Đường của ta đàm đạo.”

Khương Dạ Minh mỉm cười, nhẹ gật đầu:

“Đa tạ Tiêu trưởng lão.”

 

Chương 62: Huyết Ấn Tàn Văn – Mảnh Ghép Cổ Tông


Đêm buông xuống núi Thanh Diệp, sương mù mờ ảo giăng khắp rừng tùng đen đặc. Trong một tiểu viện ở góc xa hẻo lánh của khu ngoại môn, ánh đèn dầu le lói lay động theo nhịp thở của gió. Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên một khối dị nguyên thạch tím đậm vừa thu được từ tàn tích Hoàng Phong.


Hệ Thống Thông Báo

Đã thu thập thành công "Tàn Thạch Dị Nguyên – cấp 4"

Đang tiến hành quét cấu trúc linh tính cổ...

Phát hiện dị vật phụ thể: Huyết Ấn Tàn Văn

Tình trạng: Phù ấn tàn khuyết – phong ấn cấp độ Tông môn

Giải mã cần:

·         Cổ linh phù tri thức cấp 2

·         Huyết khí của tu sĩ Kết Đan trở lên

Có kích hoạt phân tích không?

Khương Dạ Minh nhíu mày, tay phải khẽ lật ra một đạo linh phù vàng nhạt, ánh mắt sâu như giếng cổ:

“Kết Đan cảnh… đúng là phiền phức.”


Giải phong – dẫn lửa về mình

Sau gần nửa canh giờ trầm tư, hắn móc ra một ngọc phù cổ xưa – vật đã được hệ thống diễn luyện từ một trận đồ cổ thu lượm năm xưa. Hắn khẽ điểm một giọt máu vào trung tâm Dị Nguyên Thạch, đoạn kích hoạt “Phù Giải Ẩn Pháp”.

ẦM!!!

Một luồng khí tức mênh mông phóng ra, như tiếng thở dài của vạn cổ. Trong không trung hiện ra một huyết ấn đứt đoạn, hình tròn ba phần, một phần đã tan biến.

Trên mặt đất, khí tức chấn động dao động nhẹ. Linh khí bốn phương tụ lại, ngưng thành một tia sáng nhỏ rơi vào giữa trán Khương Dạ Minh.

Giải mã thành công một phần Huyết Ấn Tàn Văn

Kích hoạt tàng ẩn chỉ dẫn: Bản đồ di tích Vô Thường Cốc – vị trí mảnh phù thứ hai

Cảnh báo: Linh văn vừa giải mở tỏa ra dao động cổ phù – có thể bị những người từng tu luyện "Huyết Ấn Đạo Mạch" cảm ứng được


Sóng ngầm bắt đầu

Ở một nơi xa tận Linh Vân Châu, trong đại điện u ám treo đầy huyết phù, một lão giả ngồi xếp bằng trên đài cao, ánh mắt như tàn tro, đột nhiên mở bừng mắt.

“Huyết Ấn... vừa mới dao động. Là... mảnh thứ nhất bị giải?”

Tay lão chấn động, một lão giả áo đỏ xuất hiện sau lưng quỳ xuống.

“Truy vết! Phía Thanh Diệp Môn, điều tra từng hơi thở xuất hiện gần Tàn Trận Hoàng Phong!”


Khương Dạ Minh vẫn ẩn tàng

Mọi chuyện ngoài kia gợn sóng, nhưng trong viện nhỏ, Khương Dạ Minh đã sớm tắt đèn. Ngồi xếp bằng trong phòng tối, ánh mắt bình thản.

Hắn đã sớm quen với việc gây chuyện lớn rồi im lặng biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

“Huyết Ấn Tàn Văn, nếu liên quan đến Vô Thường Cốc cổ xưa... thì phải cẩn trọng.”

“Không thể tuỳ tiện ra tay nữa, tránh đánh rắn động cỏ...”

Hệ thống khẽ nhắc:

Khởi động nhiệm vụ ẩn: Di Tích Vô Thường – Mảnh phù thứ hai

Phần thưởng dự kiến: Tàn thuật Huyết Ẩn Thất Hình, một bộ Cổ Đồ Tu Ma cấp Thượng phẩm


Trước giông bão – càng phải lặng yên

Ngày hôm sau, Khương Dạ Minh xin chuyển từ viện Tùng Gian sang khu vực hẻo lánh hơn gần chân núi Vô Phong – lấy cớ "tịnh dưỡng", thực chất là ẩn thân chuẩn bị cho hành trình đến di tích mới.

Không ai để ý đến một ngoại môn đệ tử trầm mặc dọn khỏi viện, cũng chẳng ai hay biết, một cuộc truy lùng cổ tông đã khởi động trong bóng tối.

 

Chương 63: Vô Thường Cốc – Huyết Nhãn Vách Đá


Gió lặng, mây dày, trời âm u phủ xuống từng rặng núi hoang sơ phía tây nam Thanh Diệp Môn. Nơi giao giới giữa vùng linh mạch cạn kiệt và khu cấm địa vô danh, có một khe núi sâu hun hút, gọi là Vô Thường Cốc.

Khương Dạ Minh vận một bộ áo vải xám đơn sơ, tay chống gậy trúc, vai đeo túi vải, nhìn qua chẳng khác gì một tán tu nhặt nhạnh sống qua ngày.

Nhưng sâu trong mắt hắn, một luồng lạnh lẽo và sắc bén ẩn hiện — như hung thú cổ xưa chờ cơ hội ngoạm lấy con mồi.


Hệ Thống Dẫn Đường

Vị trí mảnh phù thứ hai: Vô Thường Cốc – Tầng đá thứ ba, vách linh nhãn có khảm phù trận

Cảnh báo: Dị lực cảm ứng huyết khí, cần ẩn thân tuyệt đối, tránh đánh động vách đá sống


Khương Dạ Minh bước vào khe núi. Càng đi sâu, linh khí càng loãng, nhưng ám khítà ý lại càng dày đặc. Một số cây cối ở đây khô quắt, vỏ cây có dấu răng như bị linh thú cắn phá.

Hắn ngồi xuống cạnh một gốc tùng đen, nhắm mắt vận công, gọi hệ thống:

“Hiển thị cấu trúc vách linh nhãn.”

Một hình ảnh bán trong suốt hiện lên — một vách đá dựng đứng như dao, ở chính giữa có một con mắt đỏ nhạt đang nhắm kín, giống như đang ngủ say…


Huyết Nhãn Vách Đá – Thể sống không trí tuệ

Trong truyền thuyết tu chân giới, từng có những khối đá do tụ khí linh mạch + tàn hồn cổ tu mà thành hình. Không phải yêu, không phải linh, nhưng mang theo bản năng sinh tồn — thích máu huyết, ăn khí tu sĩ, và thù ghét phù trận bị phá.

Khương Dạ Minh lặng lẽ quan sát nhịp nhịp thở nhẹ của vách đá — từng nhịp co giãn đá như cơ bắp, một vết nứt nhỏ khép mở theo nhịp khí lưu. Ở chính giữa, một mảnh huyết phù cổ đang lấp ló như bị nuốt dở.

Hệ thống phân tích: Mảnh phù thứ hai đang bị vách đá nuốt giữ. Kích hoạt Phù Ảnh Kế Trận có thể gây tê liệt tạm thời.

Yêu cầu: Thả khí linh hồn vào đúng lúc nhịp thở vách đá yếu nhất (thời khắc “vô mạch”)


Ẩn thuật phát động – Giả trư cắn lại hổ

Khương Dạ Minh lặng lẽ lấy ra “Ngũ Hành Ảnh Phù”, là phù trận hắn từng lấy từ một tông môn bị diệt tộc. Cả tu chân giới không ai biết loại phù này trông có vẻ tầm thường nhưng lại có thể phá rối cảm ứng huyết khí trong vòng mười tức.

Hắn đặt tay lên đất đá, dẫn linh khí men theo đường nứt nhỏ.

Chín tức...

Tám tức...

Vách đá bắt đầu co giật nhẹ — giống như đang cảnh giác.

Ba tức...

Đúng lúc vách đá co lại, Khương Dạ Minh phóng ra một tia linh hồn quang ảnh đã được hắn nén suốt hai ngày qua!

ẦM!!!

Một tiếng rít không thành tiếng vang lên trong đầu hắn. Vách đá khựng lại! Huyết nhãn hé ra — nhưng không kịp phản ứng. Một đạo hư phù được rút ra khỏi “miệng đá” như lưỡi rắn, run rẩy dữ dội.


Thu được Mảnh phù thứ hai – Huyết Ẩn Linh Văn

Đã khớp nối với Mảnh phù thứ nhất

Kích hoạt khả năng: Tàng hình huyết khí cấp Kết Đan

Mở khóa một phần tàn thuật: Huyết Ẩn Thất Hình – hình thái thứ nhất “Ẩn Linh Dẫn”


Báo ứng chực chờ

Nhưng đúng lúc hắn vừa thu mảnh phù, một luồng quỷ khí lặng lẽ lan ra từ sau khe đá bên phải. Khương Dạ Minh giật mình, lùi lại ba bước, tay đặt lên túi trữ vật.

Một bóng người mặc áo vải đen, mặt quấn khăn đỏ máu, xuất hiện trong làn sương như lặng yên từ cõi chết:

“Ngươi... không phải đệ tử Thanh Diệp Môn. Khí tức ngươi lạ lắm.”

“Thứ ngươi vừa lấy, thuộc về Tử Huyết Đạo của bọn ta.”

Khương Dạ Minh mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:

“Thứ ở đây không có tên. Ai lấy được thì là của người đó.”

“Ngươi muốn lấy lại, cũng được. Nhưng...”

Hắn nhẹ nhàng vươn tay. Một tia sáng mờ từ lòng bàn tay lan ra, như một đóa hoa máu mở giữa không gian:

“Ngươi... có chịu chết lặng lẽ không?”

 

Chương 64: Tử Huyết Tán Nhân – Trận Chiến Trong Bóng Tối


Cái lạnh trong Vô Thường Cốc đột ngột trở nên buốt thấu, gió ngừng thổi, sương mù tĩnh lặng như bị ai đó niệm chú khóa cứng lại.

Đối diện Khương Dạ Minh, kẻ tự xưng là người của Tử Huyết Đạo chậm rãi bước ra từ khe đá. Khí tức của hắn không mạnh mẽ như Kết Đan, nhưng lại khiến người ta thấy rét run — như bị oan hồn nhìn thấu chân nguyên.

Toàn thân quấn vải đỏ, không lộ mặt, chỉ có đôi mắt màu tro lạnh hé lộ sự thâm độc đầy giảo hoạt.

“Tiểu tử, có thể yên ổn ra khỏi đây, chỉ cần giao ra mảnh phù.”

“Ngươi tưởng bằng chút tiểu thuật giấu khí đó mà có thể giấu được mắt Tử Huyết ta sao?”

Khương Dạ Minh không đáp, chỉ khẽ khom lưng nhặt lại gậy trúc. Nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một tán tu nghèo khổ không đủ linh thạch mua pháp khí.

Nhưng trong lòng hắn, hệ thống đã phát động:


Nguy cơ sinh tử – Độ nguy hiểm: Trung cấp

Đề xuất chiến thuật: Ẩn diệt kết hợp

Kích hoạt tàn thuật: “Huyết Ẩn Thất Hình – Ẩn Linh Dẫn”

Mô phỏng kết cấu linh căn đối phương – Xác định: Tán tu tộc phụ Tử Huyết Đạo, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sở trường Huyết Trảo Phược Linh, Linh Vô Ảnh Bộ.


Một làn khói đỏ mờ bay lên từ chân Tử Huyết Tán Nhân, như mạng nhện huyết quỷ bao trùm về phía Khương Dạ Minh.

"Phược!"

Một đạo huyết trảo hiện hình, năm móng dài ra tới ba trượng, như móc câu địa ngục!

Ngay lúc đó, Khương Dạ Minh đạp nhẹ một bước, thân ảnh biến mất như tan vào không khí.

Ẩn Linh Dẫn – không phải chỉ ẩn thân, mà là ẩn khỏi cảm ứng linh hồn trong khoảnh khắc chuyển động đầu tiên!

Soạt!

Huyết trảo xé nát một phiến đá lớn sau lưng hắn, nhưng mục tiêu đã biến mất hoàn toàn.


Giả trư cắn lại hổ

Tử Huyết Tán Nhân khựng lại, lẩm bẩm:

“Chuyện gì...? Pháp môn này là... Tàng Ảnh cổ đạo? Không đúng, không có dao động linh căn...”

“Là ai đã dạy hắn thứ này?”

Bỗng nhiên sau lưng hắn, một âm thanh vang lên như từ sát phong trần vọng lại:

“Không ai dạy cả... chỉ là ta học nhanh thôi.”

Ầm!

Một chưởng đánh vào đại huyệt dưới vai phải hắn! Kình lực không mạnh, nhưng tinh chuẩn tuyệt đối. Tử Huyết Tán Nhân rống lên, phun một ngụm máu đen, thân thể lập tức phát tán huyết vụ để tránh bị truy kích.

Tuy vậy, một tia sáng lạnh từ tay Khương Dạ Minh đã lao ra, chớp mắt hóa thành lưỡi trảm phù nhỏ như kim, xuyên thẳng qua mạch môn.


Chiêu đã dùng: Hư Ảnh Lưu Huyết – Bản mô phỏng phù kiếm biến dị

Sát thương tâm mạch – 65%
Gây nhiễu trụ cột linh khí trong vòng 3 canh giờ
Đối thủ không thể vận công tấn công chính diện trong thời gian này


Khương Dạ Minh nhanh chóng thu tay, không truy kích thêm.

Hắn không tham chiến lâu dài – đó là nguyên tắc sống sót của kẻ ẩn tu giữa sóng gió tu chân.

Chỉ cần khiến đối thủ không dám truy theo, hắn đã thắng.

Tử Huyết Tán Nhân gục bên một tảng đá, mắt đầy hoảng sợ nhìn Khương Dạ Minh như nhìn một con quái vật:

“Ngươi... rốt cuộc là... người của thế lực nào?”

Khương Dạ Minh không đáp, chỉ lặng lẽ quay lưng, chậm rãi đi sâu vào Vô Thường Cốc, tay vẫn cầm gậy trúc, bước chân nhẹ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phía sau hắn, gió lại bắt đầu thổi, mang theo tiếng rên rỉ của đá lạnh và máu tanh — một âm thanh khiến tu sĩ bình thường nghe xong sẽ ám ảnh đến suốt đời.

 

Chương 65: Lưu Vân Các Tàn Địa – Bí Văn Cổ Môn


Ba ngày sau trận chiến tại Vô Thường Cốc, Khương Dạ Minh đã đi đến vùng sơn mạch hoang vắng nơi bản đồ ẩn trong hệ thống từng hiển thị dấu tích của một tông môn đã diệt vong: Lưu Vân Các.

Theo truyền thuyết tu chân giới ba trăm năm trước, Lưu Vân Các từng là một thế lực trung đẳng, chuyên tu “Hư Linh Chi Đạo” — một loại pháp môn thần bí lấy “không” làm gốc, “ẩn” làm đạo, có thể ngụy hóa khí tức, che giấu linh căn, thậm chí khiến thiên kiếp không thể tìm đến.

“Rất hợp với ta…”
Khương Dạ Minh thầm nghĩ, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía một khe núi tăm tối đầy bụi tro.

Hệ thống vừa quét xong địa thế, hiện ra một thông báo mờ:


Bí địa cổ tông – Lưu Vân Các (Tàn dư)

Xác nhận linh trận cấp thấp đã suy tàn
Có thể tiến nhập

Nguy cơ: Thấp – Vừa
Tồn tại tàn hồn, cổ vật không ổn định

Mục tiêu nhiệm vụ phụ:
◉ Thu thập “Vân Lộ Tàn Văn”
◉ Phá giải Tàng Cảnh Trận

Phần thưởng tùy theo tiến độ.


Khương Dạ Minh đặt chân vào hang động, nơi vách đá khắc đầy phù văn cũ kỹ gần như không thể nhận diện nếu không nhờ hệ thống gợi ý.

Ánh sáng từ hỏa phù hắn thắp lên lập lòe chiếu qua bụi đá, dần hé lộ một bức tường có phù ấn ẩn chìm – chính là Tàng Cảnh Trận đã mục nát.

Hắn vận chuyển một luồng linh lực nhỏ, như một tia sợi tơ nhẹ nhàng xuyên vào khe trận:

Rắc… rắc… ùm!

Bức tường rung nhẹ, rồi từ từ hé ra một hành lang tối om, dẫn vào sâu bên trong lòng núi. Không gian lạnh lẽo khiến hàn khí như cắt vào da thịt.


Cảnh báo: Có dị biến linh thức

Phát hiện tàn hồn cấp Trúc Cơ sơ kỳ
Tự động mở phòng ngự cấp thấp – "Tinh Huy Linh Khiên" (kết giới một lần)

Đề xuất: Không khiêu chiến – Lẫn tránh


Khương Dạ Minh lập tức thu liễm toàn bộ linh lực, kích hoạt “Ẩn Thức Kỳ Ảnh”, một thuật pháp mô phỏng từ hệ thống để ẩn khí tức hoàn toàn trong phạm vi nhỏ.

Tàn hồn màu lam nhạt trôi ngang qua hành lang đá không phát hiện ra gì, chỉ phát ra âm thanh u oán:

“Đạo… diệt… Lưu Vân… phản đồ…”

Khi âm thanh lùi xa, Khương Dạ Minh lặng lẽ tiến sâu thêm mười trượng, đến một gian đại điện đã sụp đổ một nửa.

Ở giữa là một đài cao hình bát giác, trên đó đặt một phiến đá vuông nhỏ cỡ bàn tay – bên trên có khắc từng nét phù chú cổ đại, như mây như sương, tựa sắp tan biến, lại vừa như vĩnh cửu tồn tại.


Phát hiện: Vân Lộ Tàn Văn – mảnh 1/5

Kích hoạt dòng hồi tưởng pháp văn:
“Người mang thiên căn hỗn loạn, lòng ẩn tâm tuyệt, có thể tu Hư Linh.”

“Hư Linh bất tranh, bất hiện, bất vong.”

“Nhất niệm bất hiện, vạn pháp không xâm.”


Khương Dạ Minh cẩn trọng thu mảnh phù văn, cảm thấy tâm thần chấn động kỳ lạ, như có một lực lượng vô hình đang xoáy quanh linh hải của hắn.

Ngay lập tức hệ thống phân tích:

Tu luyện điều kiện phù hợp: Ẩn Tâm – Thiên Căn hỗn tạp

Kích hoạt tùy chọn “Hư Linh Pháp Căn – Tầng Sơ Khai”?

※ Cảnh báo: Một khi lựa chọn, sẽ phong bế khí tức bản nguyên – mọi cảm ứng cảnh giới sẽ biến mất, không thể bị tra xét tu vi. Đồng thời, tốc độ tăng cấp sẽ chậm hơn người thường.

Khương Dạ Minh nở nụ cười nhàn nhạt.

“Giả trư… thì phải trư cho tới cùng.”

Hắn gật đầu xác nhận.


Đang thay đổi cấu trúc linh căn...

Hư Linh Pháp Căn – Tầng Sơ Khai: Kích hoạt thành công

※ Tu vi ẩn: Trúc Cơ viên mãn
※ Hiển thị bên ngoài: Luyện Khí tầng 9 (không dao động linh lực)


Khi hắn bước ra khỏi đại điện, đã là nửa canh giờ sau. Sương trong khe núi đã dày hơn, như cố giấu kín nơi này mãi mãi.

Trên bầu trời phương xa, có một đạo kiếm quang sắc bén như thiên hỏa đang phi hành lao tới. Là truy binh của Tử Huyết Đạo — bọn chúng đã bắt đầu nghi ngờ manh mối từ Vô Thường Cốc.

Khương Dạ Minh ngước mắt nhìn thoáng qua, bước chân vẫn thong dong, tay vẫn gậy trúc, thầm nhủ:

“Trò chơi bắt đầu rồi.”

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Post a Comment

0 Comments