Chương 61: Sát Trận Hoàng Phong – Tàn Tích Cổ Nhân
Gió lớn gào thét giữa rặng núi Hoàng Phong, đá tảng như bị
mài mòn bởi vô số năm tháng, nơi đây không chỉ là biên cảnh của Thanh Diệp Môn
mà còn là cấm địa không tên trong truyền thuyết – kẻ thường nhân đặt
chân đến, tám chín phần mười không toàn mạng.
Đội ngũ thăm dò gồm năm người, ba nội môn đệ tử cảnh giới
Trúc Cơ, một trưởng lão Trúc Cơ hậu kỳ, và... một Khương Dạ Minh Luyện Khí
tầng tám, trông như người thừa thãi.
“Kẻ vô dụng” trong mắt đồng
đội
Trên đường đi, Khương Dạ Minh luôn im lặng đi cuối. Gương
mặt bình thản, ánh mắt bình thường, tu vi không lộ ra chút uy nghi nào. Hắn
chẳng nói năng gì, cũng không tranh luận khi bị giễu cợt.
Chỉ có trưởng lão Tiêu Vân thỉnh thoảng liếc nhìn hắn vài
lần, ánh mắt sâu kín:
“Tâm hồn vững như đá… khí tức lại sạch sẽ phi thường… lạ
thật...”
Sát trận cổ xưa – mở đầu hiểm
cảnh
Sau ba ngày leo núi, nhóm thăm dò cuối cùng đến khu vực
trung tâm Hoàng Phong – nơi linh khí quỷ dị tụ lại thành mây, vạn vật không một
tiếng động.
Khương Dạ Minh đột nhiên dừng lại.
Hắn không nói gì, chỉ âm thầm dời bước về hướng đông ba
trượng, giả vờ nhặt một nhánh cỏ khô rồi lùi lại nửa bước – đúng lúc đó,
từ chỗ một nội môn đệ tử bước qua... một luồng khí tím mờ thoát ra, gào thét
như quỷ khóc thần gào!
"A!!!" – Nội môn đệ tử hét lên, máu tươi trào ra
từ mắt mũi.
Trận pháp bị động, sát khí nổi lên như bão lửa! Trưởng lão
Tiêu Vân lập tức ra tay áp chế.
Giả trư hóa hổ – cứu người
trong vô thanh
Trong lúc hỗn loạn, Khương Dạ Minh nhẹ nhàng bước vào sát
khí, đi thẳng đến phía sau nội môn đệ tử đang co giật, tay phải lướt nhanh
qua không trung, bắn ra một đạo phù văn vô hình, đánh thẳng vào trung
tâm trận mắt.
Một giây sau, khí tím lắng lại, tiếng gió tan biến.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Không ai để ý, lúc Khương Dạ Minh bước về chỗ cũ, ánh mắt
hắn vẫn lãnh đạm, nhưng ngón tay phải khẽ giật nhẹ một lần – linh phù đã bị
thiêu rụi.
Tiến sâu vào tàn tích – dị
thạch xuất hiện
Phía trước là một bình địa đã nứt vỡ, chính giữa là một khối
thạch đài lấp lánh ánh tím u, tỏa ra hương thơm nhẹ như đàn hương trộn
lẫn lưu huỳnh. Bốn phía có chín cột đá gãy ngang, phù văn cổ xưa mơ hồ ẩn hiện.
“Đây là Dị Nguyên Thạch sao?” – Một đệ tử lên tiếng.
Trưởng lão Tiêu Vân gật đầu, đang định mở ra pháp phù
phong ấn, thì đột nhiên...
ẦM!!!
Mặt đất chấn động.
Một hắc ảnh từ dưới lòng đất trồi lên – thân rắn, đầu
người, mắt như hỏa đăng.
Khương Dạ Minh ra tay
Trưởng lão Tiêu Vân hét lớn:
“Tất cả rút lui! Ta cầm chân nó!”
Ngay lúc mọi người còn đang do dự, một bóng người mờ mờ
xuất hiện phía sau Hắc Linh Tượng – nhanh như chớp, yên lặng như bóng ma.
Xoẹt! – Một luồng ánh sáng bạc chớp lên giữa không trung.
Đầu Hắc Linh Tượng bị cắt ngang – không tiếng động, không
máu tươi, chỉ còn thân xác khổng lồ đổ ầm xuống.
Mọi người ngẩn ra nhìn, chỉ thấy Khương Dạ Minh đang… ngồi
trên phiến đá, thổi bụi trên vạt áo.
Trưởng lão Tiêu Vân nheo mắt, nhưng không hỏi gì.
Kết thúc nhiệm vụ – nhưng
sóng ngầm bắt đầu
Dị Nguyên Thạch được mang về, mọi người vinh danh công
lao... thuộc về trưởng lão Tiêu Vân và hai đệ tử nội môn.
Còn Khương Dạ Minh? Vẫn là ngoại môn đệ tử vô danh.
Nhưng trong lòng một vài người, hắn không còn vô hình như
trước.
Trưởng lão Tiêu Vân truyền âm trước khi chia tay:
“Khương tiểu hữu… nếu có ngày rảnh rỗi, mời đến Vân Hà Đường
của ta đàm đạo.”
Khương Dạ Minh mỉm cười, nhẹ gật đầu:
“Đa tạ Tiêu trưởng lão.”
Chương 62: Huyết Ấn Tàn Văn – Mảnh Ghép Cổ Tông
Đêm buông xuống núi Thanh Diệp, sương mù mờ ảo giăng khắp
rừng tùng đen đặc. Trong một tiểu viện ở góc xa hẻo lánh của khu ngoại môn, ánh
đèn dầu le lói lay động theo nhịp thở của gió. Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng,
hai tay đặt lên một khối dị nguyên thạch tím đậm vừa thu được từ tàn
tích Hoàng Phong.
【Hệ Thống Thông Báo】
Đã thu thập thành công "Tàn Thạch Dị Nguyên – cấp
4"
Đang tiến hành quét cấu trúc linh tính cổ...
【Phát
hiện dị vật phụ thể: Huyết Ấn Tàn Văn】
Tình trạng: Phù ấn tàn khuyết – phong ấn cấp độ Tông môn
Giải mã cần:
·
Cổ linh phù tri thức cấp 2
·
Huyết khí của tu sĩ Kết Đan trở lên
Có kích hoạt phân tích không?
Khương Dạ Minh nhíu mày, tay phải khẽ lật ra một đạo linh
phù vàng nhạt, ánh mắt sâu như giếng cổ:
“Kết Đan cảnh… đúng là phiền phức.”
Giải phong – dẫn lửa về mình
Sau gần nửa canh giờ trầm tư, hắn móc ra một ngọc phù cổ xưa
– vật đã được hệ thống diễn luyện từ một trận đồ cổ thu lượm năm xưa. Hắn khẽ
điểm một giọt máu vào trung tâm Dị Nguyên Thạch, đoạn kích hoạt “Phù Giải Ẩn
Pháp”.
ẦM!!!
Một luồng khí tức mênh mông phóng ra, như tiếng thở dài của
vạn cổ. Trong không trung hiện ra một huyết ấn đứt đoạn, hình tròn ba
phần, một phần đã tan biến.
Trên mặt đất, khí tức chấn động dao động nhẹ. Linh khí bốn
phương tụ lại, ngưng thành một tia sáng nhỏ rơi vào giữa trán Khương Dạ Minh.
【Giải
mã thành công một phần Huyết Ấn Tàn Văn】
【Kích
hoạt tàng ẩn chỉ dẫn: Bản đồ di tích Vô Thường Cốc – vị trí mảnh phù thứ hai】
【Cảnh
báo: Linh văn vừa giải mở tỏa ra dao động cổ phù – có thể bị những người từng
tu luyện "Huyết Ấn Đạo Mạch" cảm ứng được】
Sóng ngầm bắt đầu
Ở một nơi xa tận Linh Vân Châu, trong đại điện u ám treo đầy
huyết phù, một lão giả ngồi xếp bằng trên đài cao, ánh mắt như tàn tro, đột
nhiên mở bừng mắt.
“Huyết Ấn... vừa mới dao động. Là... mảnh thứ nhất bị giải?”
Tay lão chấn động, một lão giả áo đỏ xuất hiện sau lưng quỳ
xuống.
“Truy vết! Phía Thanh Diệp Môn, điều tra từng hơi thở xuất
hiện gần Tàn Trận Hoàng Phong!”
Khương Dạ Minh vẫn ẩn tàng
Mọi chuyện ngoài kia gợn sóng, nhưng trong viện nhỏ, Khương
Dạ Minh đã sớm tắt đèn. Ngồi xếp bằng trong phòng tối, ánh mắt bình thản.
Hắn đã sớm quen với việc gây chuyện lớn rồi im lặng biến
mất, như thể chưa từng tồn tại.
“Huyết Ấn Tàn Văn, nếu liên quan đến Vô Thường Cốc cổ xưa...
thì phải cẩn trọng.”
“Không thể tuỳ tiện ra tay nữa, tránh đánh rắn động cỏ...”
Hệ thống khẽ nhắc:
【Khởi
động nhiệm vụ ẩn: Di Tích Vô Thường – Mảnh phù thứ hai】
【Phần
thưởng dự kiến: Tàn thuật Huyết Ẩn Thất Hình, một bộ Cổ Đồ Tu Ma cấp Thượng
phẩm】
Trước giông bão – càng phải
lặng yên
Ngày hôm sau, Khương Dạ Minh xin chuyển từ viện Tùng Gian
sang khu vực hẻo lánh hơn gần chân núi Vô Phong – lấy cớ "tịnh
dưỡng", thực chất là ẩn thân chuẩn bị cho hành trình đến di tích
mới.
Không ai để ý đến một ngoại môn đệ tử trầm mặc dọn khỏi
viện, cũng chẳng ai hay biết, một cuộc truy lùng cổ tông đã khởi động trong
bóng tối.
Chương 63: Vô Thường Cốc – Huyết Nhãn Vách Đá
Gió lặng, mây dày, trời âm u phủ xuống từng rặng núi hoang
sơ phía tây nam Thanh Diệp Môn. Nơi giao giới giữa vùng linh mạch cạn kiệt và
khu cấm địa vô danh, có một khe núi sâu hun hút, gọi là Vô Thường Cốc.
Khương Dạ Minh vận một bộ áo vải xám đơn sơ, tay chống gậy
trúc, vai đeo túi vải, nhìn qua chẳng khác gì một tán tu nhặt nhạnh sống qua
ngày.
Nhưng sâu trong mắt hắn, một luồng lạnh lẽo và sắc bén
ẩn hiện — như hung thú cổ xưa chờ cơ hội ngoạm lấy con mồi.
【Hệ Thống Dẫn Đường】
Vị trí mảnh phù thứ hai: Vô Thường Cốc – Tầng đá thứ ba,
vách linh nhãn có khảm phù trận
Cảnh báo: Dị lực cảm ứng huyết khí, cần ẩn thân tuyệt đối,
tránh đánh động vách đá sống
Khương Dạ Minh bước vào khe núi. Càng đi sâu, linh khí càng
loãng, nhưng ám khí và tà ý lại càng dày đặc. Một số cây cối ở
đây khô quắt, vỏ cây có dấu răng như bị linh thú cắn phá.
Hắn ngồi xuống cạnh một gốc tùng đen, nhắm mắt vận công, gọi
hệ thống:
“Hiển thị cấu trúc vách linh nhãn.”
Một hình ảnh bán trong suốt hiện lên — một vách đá dựng
đứng như dao, ở chính giữa có một con mắt đỏ nhạt đang nhắm kín, giống như
đang ngủ say…
Huyết Nhãn Vách Đá – Thể sống
không trí tuệ
Trong truyền thuyết tu chân giới, từng có những khối đá do tụ
khí linh mạch + tàn hồn cổ tu mà thành hình. Không phải yêu, không phải
linh, nhưng mang theo bản năng sinh tồn — thích máu huyết, ăn khí tu
sĩ, và thù ghét phù trận bị phá.
Khương Dạ Minh lặng lẽ quan sát nhịp nhịp thở nhẹ của vách
đá — từng nhịp co giãn đá như cơ bắp, một vết nứt nhỏ khép mở theo nhịp khí
lưu. Ở chính giữa, một mảnh huyết phù cổ đang lấp ló như bị nuốt dở.
【Hệ
thống phân tích: Mảnh phù thứ hai đang bị vách đá nuốt giữ. Kích hoạt Phù Ảnh
Kế Trận có thể gây tê liệt tạm thời.】
【Yêu
cầu: Thả khí linh hồn vào đúng lúc nhịp thở vách đá yếu nhất (thời khắc “vô
mạch”)】
Ẩn thuật phát động – Giả trư
cắn lại hổ
Khương Dạ Minh lặng lẽ lấy ra “Ngũ Hành Ảnh Phù”, là
phù trận hắn từng lấy từ một tông môn bị diệt tộc. Cả tu chân giới không ai
biết loại phù này trông có vẻ tầm thường nhưng lại có thể phá rối cảm ứng
huyết khí trong vòng mười tức.
Hắn đặt tay lên đất đá, dẫn linh khí men theo đường nứt nhỏ.
Chín tức...
Tám tức...
Vách đá bắt đầu co giật nhẹ — giống như đang cảnh giác.
Ba tức...
Đúng lúc vách đá co lại, Khương Dạ Minh phóng ra một tia linh
hồn quang ảnh đã được hắn nén suốt hai ngày qua!
ẦM!!!
Một tiếng rít không thành tiếng vang lên trong đầu hắn. Vách
đá khựng lại! Huyết nhãn hé ra — nhưng không kịp phản ứng. Một đạo hư phù được
rút ra khỏi “miệng đá” như lưỡi rắn, run rẩy dữ dội.
【Thu được Mảnh phù thứ hai –
Huyết Ẩn Linh Văn】
Đã khớp nối với Mảnh phù thứ nhất
Kích hoạt khả năng: Tàng hình huyết khí cấp Kết Đan
Mở khóa một phần tàn thuật: Huyết Ẩn Thất Hình – hình thái
thứ nhất “Ẩn Linh Dẫn”
Báo ứng chực chờ
Nhưng đúng lúc hắn vừa thu mảnh phù, một luồng quỷ khí
lặng lẽ lan ra từ sau khe đá bên phải. Khương Dạ Minh giật mình, lùi lại ba
bước, tay đặt lên túi trữ vật.
Một bóng người mặc áo vải đen, mặt quấn khăn đỏ máu, xuất
hiện trong làn sương như lặng yên từ cõi chết:
“Ngươi... không phải đệ tử Thanh Diệp Môn. Khí tức ngươi lạ
lắm.”
“Thứ ngươi vừa lấy, thuộc về Tử Huyết Đạo của bọn ta.”
Khương Dạ Minh mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ:
“Thứ ở đây không có tên. Ai lấy được thì là của người đó.”
“Ngươi muốn lấy lại, cũng được. Nhưng...”
Hắn nhẹ nhàng vươn tay. Một tia sáng mờ từ lòng bàn tay lan
ra, như một đóa hoa máu mở giữa không gian:
“Ngươi... có chịu chết lặng lẽ không?”
Chương 64: Tử Huyết Tán Nhân – Trận Chiến Trong Bóng Tối
Cái lạnh trong Vô Thường Cốc đột ngột trở nên buốt thấu, gió
ngừng thổi, sương mù tĩnh lặng như bị ai đó niệm chú khóa cứng lại.
Đối diện Khương Dạ Minh, kẻ tự xưng là người của Tử Huyết
Đạo chậm rãi bước ra từ khe đá. Khí tức của hắn không mạnh mẽ như Kết Đan,
nhưng lại khiến người ta thấy rét run — như bị oan hồn nhìn thấu chân nguyên.
Toàn thân quấn vải đỏ, không lộ mặt, chỉ có đôi mắt màu
tro lạnh hé lộ sự thâm độc đầy giảo hoạt.
“Tiểu tử, có thể yên ổn ra khỏi đây, chỉ cần giao ra mảnh
phù.”
“Ngươi tưởng bằng chút tiểu thuật giấu khí đó mà có thể giấu
được mắt Tử Huyết ta sao?”
Khương Dạ Minh không đáp, chỉ khẽ khom lưng nhặt lại gậy
trúc. Nhìn hắn lúc này, chẳng khác gì một tán tu nghèo khổ không đủ linh thạch
mua pháp khí.
Nhưng trong lòng hắn, hệ thống đã phát động:
【Nguy cơ sinh tử – Độ nguy
hiểm: Trung cấp】
Đề xuất chiến thuật: Ẩn diệt kết hợp
Kích hoạt tàn thuật: “Huyết Ẩn Thất Hình – Ẩn Linh Dẫn”
Mô phỏng kết cấu linh căn đối phương – Xác định: Tán tu tộc
phụ Tử Huyết Đạo, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sở trường Huyết Trảo Phược Linh, Linh
Vô Ảnh Bộ.
Một làn khói đỏ mờ bay lên từ chân Tử Huyết Tán Nhân, như
mạng nhện huyết quỷ bao trùm về phía Khương Dạ Minh.
"Phược!"
Một đạo huyết trảo hiện hình, năm móng dài ra tới ba trượng,
như móc câu địa ngục!
Ngay lúc đó, Khương Dạ Minh đạp nhẹ một bước, thân
ảnh biến mất như tan vào không khí.
Ẩn Linh Dẫn – không phải chỉ ẩn thân, mà là ẩn
khỏi cảm ứng linh hồn trong khoảnh khắc chuyển động đầu tiên!
Soạt!
Huyết trảo xé nát một phiến đá lớn sau lưng hắn, nhưng mục
tiêu đã biến mất hoàn toàn.
Giả trư cắn lại hổ
Tử Huyết Tán Nhân khựng lại, lẩm bẩm:
“Chuyện gì...? Pháp môn này là... Tàng Ảnh cổ đạo? Không
đúng, không có dao động linh căn...”
“Là ai đã dạy hắn thứ này?”
Bỗng nhiên sau lưng hắn, một âm thanh vang lên như từ sát
phong trần vọng lại:
“Không ai dạy cả... chỉ là ta học nhanh thôi.”
Ầm!
Một chưởng đánh vào đại huyệt dưới vai phải hắn! Kình lực
không mạnh, nhưng tinh chuẩn tuyệt đối. Tử Huyết Tán Nhân rống lên, phun một
ngụm máu đen, thân thể lập tức phát tán huyết vụ để tránh bị truy kích.
Tuy vậy, một tia sáng lạnh từ tay Khương Dạ Minh đã lao ra,
chớp mắt hóa thành lưỡi trảm phù nhỏ như kim, xuyên thẳng qua mạch môn.
【Chiêu đã dùng: Hư Ảnh Lưu
Huyết – Bản mô phỏng phù kiếm biến dị】
Khương Dạ Minh nhanh chóng thu tay, không truy kích thêm.
Hắn không tham chiến lâu dài – đó là nguyên tắc sống sót của
kẻ ẩn tu giữa sóng gió tu chân.
Chỉ cần khiến đối thủ không dám truy theo, hắn đã thắng.
Tử Huyết Tán Nhân gục bên một tảng đá, mắt đầy hoảng sợ nhìn
Khương Dạ Minh như nhìn một con quái vật:
“Ngươi... rốt cuộc là... người của thế lực nào?”
Khương Dạ Minh không đáp, chỉ lặng lẽ quay lưng, chậm rãi đi
sâu vào Vô Thường Cốc, tay vẫn cầm gậy trúc, bước chân nhẹ như chưa từng xảy ra
chuyện gì.
Phía sau hắn, gió lại bắt đầu thổi, mang theo tiếng rên rỉ
của đá lạnh và máu tanh — một âm thanh khiến tu sĩ bình thường nghe xong sẽ ám
ảnh đến suốt đời.
Chương 65: Lưu Vân Các Tàn Địa – Bí Văn Cổ Môn
Ba ngày sau trận chiến tại Vô Thường Cốc, Khương Dạ Minh đã
đi đến vùng sơn mạch hoang vắng nơi bản đồ ẩn trong hệ thống từng hiển thị dấu
tích của một tông môn đã diệt vong: Lưu Vân Các.
Theo truyền thuyết tu chân giới ba trăm năm trước, Lưu Vân
Các từng là một thế lực trung đẳng, chuyên tu “Hư Linh Chi Đạo” — một loại pháp
môn thần bí lấy “không” làm gốc, “ẩn” làm đạo, có thể ngụy hóa khí tức, che
giấu linh căn, thậm chí khiến thiên kiếp không thể tìm đến.
Hệ thống vừa quét xong địa thế, hiện ra một thông báo mờ:
【Bí địa cổ tông – Lưu Vân Các
(Tàn dư)】
Phần thưởng tùy theo tiến độ.
Khương Dạ Minh đặt chân vào hang động, nơi vách đá khắc đầy
phù văn cũ kỹ gần như không thể nhận diện nếu không nhờ hệ thống gợi ý.
Ánh sáng từ hỏa phù hắn thắp lên lập lòe chiếu qua bụi đá,
dần hé lộ một bức tường có phù ấn ẩn chìm – chính là Tàng Cảnh Trận đã
mục nát.
Hắn vận chuyển một luồng linh lực nhỏ, như một tia sợi tơ
nhẹ nhàng xuyên vào khe trận:
Rắc… rắc… ùm!
Bức tường rung nhẹ, rồi từ từ hé ra một hành lang tối om,
dẫn vào sâu bên trong lòng núi. Không gian lạnh lẽo khiến hàn khí như cắt vào
da thịt.
【Cảnh báo: Có dị biến linh
thức】
Đề xuất: Không khiêu chiến – Lẫn tránh
Khương Dạ Minh lập tức thu liễm toàn bộ linh lực, kích hoạt
“Ẩn Thức Kỳ Ảnh”, một thuật pháp mô phỏng từ hệ thống để ẩn khí tức hoàn
toàn trong phạm vi nhỏ.
Tàn hồn màu lam nhạt trôi ngang qua hành lang đá không phát
hiện ra gì, chỉ phát ra âm thanh u oán:
“Đạo… diệt… Lưu Vân… phản đồ…”
Khi âm thanh lùi xa, Khương Dạ Minh lặng lẽ tiến sâu thêm
mười trượng, đến một gian đại điện đã sụp đổ một nửa.
Ở giữa là một đài cao hình bát giác, trên đó đặt một
phiến đá vuông nhỏ cỡ bàn tay – bên trên có khắc từng nét phù chú cổ đại, như
mây như sương, tựa sắp tan biến, lại vừa như vĩnh cửu tồn tại.
【Phát hiện: Vân Lộ Tàn Văn –
mảnh 1/5】
“Hư Linh bất tranh, bất hiện, bất vong.”
“Nhất niệm bất hiện, vạn pháp không xâm.”
Khương Dạ Minh cẩn trọng thu mảnh phù văn, cảm thấy tâm thần
chấn động kỳ lạ, như có một lực lượng vô hình đang xoáy quanh linh hải của hắn.
Ngay lập tức hệ thống phân tích:
【Tu
luyện điều kiện phù hợp: Ẩn Tâm – Thiên Căn hỗn tạp】
Kích hoạt tùy chọn “Hư Linh Pháp Căn – Tầng Sơ Khai”?
※ Cảnh báo: Một khi lựa chọn, sẽ phong bế khí tức bản nguyên
– mọi cảm ứng cảnh giới sẽ biến mất, không thể bị tra xét tu vi. Đồng thời, tốc
độ tăng cấp sẽ chậm hơn người thường.
Khương Dạ Minh nở nụ cười nhàn nhạt.
“Giả trư… thì phải trư cho tới cùng.”
Hắn gật đầu xác nhận.
【Đang thay đổi cấu trúc linh
căn...】
【Hư
Linh Pháp Căn – Tầng Sơ Khai: Kích hoạt thành công】
Khi hắn bước ra khỏi đại điện, đã là nửa canh giờ sau. Sương
trong khe núi đã dày hơn, như cố giấu kín nơi này mãi mãi.
Trên bầu trời phương xa, có một đạo kiếm quang sắc bén như
thiên hỏa đang phi hành lao tới. Là truy binh của Tử Huyết Đạo — bọn chúng đã
bắt đầu nghi ngờ manh mối từ Vô Thường Cốc.
Khương Dạ Minh ngước mắt nhìn thoáng qua, bước chân vẫn
thong dong, tay vẫn gậy trúc, thầm nhủ:
“Trò chơi bắt đầu rồi.”
✨ Mời bạn ghé thăm blog của
mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem
thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để
không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments