CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 51 - 55 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 51: KẺ LẠ MẶT VÀO THÔN – SÓNG GIÓ TRƯỚC CƠN BÃO


1. Bóng đen giữa trưa nắng

Hạ Dương đang cầm lưỡi cuốc, chăm chút cho từng gốc Linh Diệp Thảo sau nhà. Từ xa, nắng trưa chiếu qua từng tầng mây mỏng, yên bình đến độ cả gió cũng chỉ dám khẽ lay động tán cây.

Nhưng hắn khẽ nhíu mày. Một hơi thở lạ đang xâm nhập thôn xóm.

Không mạnh.

Không dữ.

Mà... rất đúng mực, rất biết cách "đi chậm, bước nhẹ, hô hấp thu liễm", giống một người tu hành giàu kinh nghiệm ẩn mình.

Hạ Dương lặng lẽ phủi bùn đất khỏi tay, lau mồ hôi, rồi tiếp tục cuốc đất.

Ở đầu thôn, một lão nhân áo nâu chống gậy trúc bước vào, mái tóc bạc nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt hiền từ. Tay lão treo theo một gói hành lý rách nát, bên hông chỉ có một bình hồ lô rượu.

“Lão đi tìm họ hàng, hỏi nhờ đường thôi mà…”

Nhưng từng bước chân của lão lại khiến quang ảnh trong mắt trời dao động nhẹ, như có tầng pháp trận vô hình bị ép vận hành.

Bên trong chùa cổ phía sau núi – nơi Hạ Dương từng phong tỏa một đạo trận cổ – hư ảnh long xà trong trận khẽ run lên một cái, tự tan ra.




2. Già quê đối đáp cao thủ

Lão nhân ấy đi ngang qua vườn, dừng chân mỉm cười nhìn Hạ Dương.

“Tiểu huynh đệ cuốc đất giỏi quá. Vườn linh thảo này mùi hương không tầm thường đâu nha.”

Hạ Dương ngẩng lên, gãi đầu thật thà:

“Cũng chỉ là vài thứ trồng chơi cho lũ trẻ ho nhiều bớt bệnh.”

Lão nhân cười khan:

“Nếu già không nhầm, chỗ đất này có độ tỏa linh âm rất mỏng. Không lẽ... ngươi vô tình chọn đúng nơi có Huyễn Linh Địa Cốt?”

Hạ Dương ngẩn người một lúc, rồi lắc đầu:

“Tôi chỉ thấy đất mềm dễ trồng.”

Một câu, nhưng khí tức đạo vận trong gió đột nhiên bị triệt tiêu toàn bộ, như bị hút sạch về phía chân Hạ Dương.

Lão nhân ánh mắt sáng rực, nhưng lại thu lại trong khoảnh khắc:

“Ta họ Lý, người tứ hải, thích ngao du thiên địa, không tông môn không pháp giới. Lần này tìm người xưa thất lạc, nhưng ngửi được một mùi... rất lạ.”

“Thứ mùi này, ta từng ngửi trong di tích cổ của Cổ Tộc, tại vực sâu Huyết Hải. Tiểu huynh đệ, ngươi có thú trồng cây, nhưng cây này mọc từ đâu thì e... chẳng phải từ đất phàm.”


3. Trà nguội – sát khí bừng lên

Hạ Dương mời lão nhân vào nhà, rót một chén trà lá sen tự tay hái.

“Chút lá dại, không ngon bằng linh trà trong các đại phái.”

Lão nhân uống một ngụm, gật đầu tấm tắc:

“Nhưng vị trà này có thuộc tính mộc thuần khiết, lại không nhiễm tạp khí, rất gần với cảnh giới ‘đạo sinh vô căn’. Tiểu huynh đệ quả có tâm trồng đạo.”

Nói đoạn, lão đặt hồ lô rượu lên bàn. Một tiếng "keng" vang lên – không lớn, nhưng khiến chiếc bàn đá run nhẹ.

Hạ Dương ánh mắt chợt sắc lên, liếc qua hồ lô.

Trên nắp hồ lô khắc ba chữ nhỏ: Trấn Ma Đỉnh.

Đó không phải hồ lô, mà là vật khí được luyện từ kim cốt linh xà – chuyên phá cấm chế cổ tộc.

“Lão trượng mang vật trấn cổ trận mà nói là tìm người xưa?” – Hạ Dương khẽ hỏi, tay vẫn không rời tách trà.

Lão nhân ánh mắt thoáng hiện sát ý, nhẹ nhàng:

“Nếu ta đoán không lầm... người xưa mà ta tìm, từng là một tiểu tử tu giả Trúc Cơ, đột nhiên mất tích hơn trăm năm trước sau khi tiến nhập bí cảnh Truyền Thừa. Cũng là người duy nhất sống sót rời khỏi đó...”

“Tên hắn, là Hạ Dương.”


4. Cục diện giằng co – Một niệm sinh tử

Không khí đông cứng.

Một con bướm nhỏ bay qua cửa sổ, đôi cánh nó bị linh áp vô hình xé toạc trong nháy mắt.

Hạ Dương ngẩng đầu, ánh mắt lặng như nước:

“Vậy thì sao?”

Lão nhân cười, nhấc ngón tay, điểm nhẹ một cái vào không trung.

Một luồng linh khí màu nâu đất, mang theo sát cơ trầm lặng, bắn thẳng về phía cổ họng Hạ Dương!

Thế nhưng…

Chỉ nghe “keng” một tiếng nhẹ. Luồng linh khí tan vỡ như bị va phải bức tường vô hình.

Tay Hạ Dương vẫn cầm tách trà, không nhúc nhích.

“Rượu chưa mời mà đã động thủ. Lão trượng đạo tâm vẫn còn... hơi thiếu.”

Lão nhân ánh mắt đại biến!

“Ngươi không bị ta mê hoặc!?”

“Ta chưa từng bị mê. Chẳng qua lười lên tiếng mà thôi.”

Dứt lời, Hạ Dương khẽ nâng tách trà, rót xuống đất một giọt.

Ngay lập tức, đất dưới chân lão nhân hóa thành bùn nhão, như có hàng ngàn tay xương khô kéo lão xuống lòng đất.

Lão gào lên, đánh ra tám đạo phù văn, thân ảnh thoát ra ngoài bằng một cử động thần tốc, nhưng đã mất ba phần nguyên thần trong nháy mắt.


5. Bóng người rút lui – Lời cảnh cáo

Trên bầu trời thôn nhỏ, một vết rách không gian mờ mờ hiện ra. Lão nhân hóa thành hư ảnh, rút lui trong nhục nhã.

Trước khi tan đi, lão truyền âm:

“Ngươi… thật sự là truyền nhân Cổ Tộc. Nhưng… dù ngươi có ẩn, thiên đạo cũng sẽ dẫn đường cho sát khí tới tìm ngươi. Lần sau đến, không phải ta đâu.”

Hạ Dương nhìn trời, không nói gì.

Chỉ quay vào nhà, nhấc cuốc lên. Cuốc đất tiếp.

Một gốc Thanh Hồn Diệp vừa mới nhú mầm – mùi thơm thanh tịnh lan ra khắp vườn.

Chương 52: Thư Mời Từ Thiên Ngoại Môn – Trận Chiến Ngầm Tại Liên Minh Bách Tông


1. Tin lạ từ vùng ngoại vực

Mười ngày sau khi lão nhân áo nâu rời đi, trong thôn nhỏ vẫn yên ả như trước. Hạ Dương vẫn đều đặn cuốc đất, trồng linh dược, dạy mấy tiểu tử con nhà nông tập thở theo phương pháp dưỡng sinh cơ bản.

Nhưng hôm ấy, gió từ hướng bắc bỗng đổi dòng, mang theo một luồng đạo vận nhè nhẹ, giống như... có người đang đứng giữa trời mà truyền khí thư.

Một tấm thiệp ngọc xanh lục, hình dạng giống chiếc lá phong, nhẹ nhàng từ không trung rơi xuống trước cổng nhà Hạ Dương.

Hắn liếc qua một cái.

Trên tấm thiệp khắc ba chữ: Thiên Ngoại Môn.

Dưới đó là một dòng chữ nhỏ:

“Hạ tiên sinh, danh ẩn nhưng đạo vang. Tông môn nguyện mời người làm Khách khanh Thái Thượng. Mong gặp tại Trấn Linh Cốc vào ngày rằm tháng tới. Có thể từ chối, nhưng không được vắng mặt.”

Không được vắng mặt.

Lời mời, nhưng đã là một sự ép buộc nhẹ nhàng. Loại lễ nghi cao nhân này, thông thường chỉ gửi đến các tán tu Kim Đan hậu kỳ trở lên, hoặc người từng được ghi danh trong thánh bảng Bách Tông.

Nhưng Hạ Dương cười nhạt, vò nát tấm thiệp ngọc trong tay, không để lại một tia linh lực dao động.

“Thiên Ngoại Môn… Lúc trước đại trưởng lão các ngươi từng diệt sạch một thôn vì nghi có người giữ mảnh bản đồ Cổ Thổ. Bây giờ lại giở trò mời mọc?”

Hắn phất tay, tro thiệp bay theo gió tan biến.

Thế nhưng trong lòng Hạ Dương biết rõ: Liên Minh Bách Tông sắp có biến.


2. Người truyền thư – Luyện khí kỳ nhưng khí cốt phi phàm

Ngày hôm sau, một thiếu nữ mặc áo lam, tuổi chỉ khoảng mười sáu, xuất hiện trước cổng thôn.

Nàng chỉ có tu vi Luyện Khí tầng bảy, nhưng đôi mắt trong trẻo đến lạ thường, từng bước đi vững vàng, không chệch nửa ly.

“Vãn bối Tô Linh Nhi, là đệ tử ký danh của Thiên Ngoại Môn, đến để thỉnh Hạ tiên sinh cùng đi đến Trấn Linh Cốc.”

Hạ Dương đứng giữa vườn, tay cầm cuốc, áo vải lam giản dị dính chút bùn đất. Hắn liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng hỏi:

“Ngươi có biết vì sao ta không nhận thư mời không?”

Tô Linh Nhi cắn môi:

“Vãn bối không dám đoán tâm ý tiền bối. Chỉ là… nếu không đến, cả Thiên Ngoại Môn e sẽ dùng đến ‘lệnh triệu cao nhân’ từ Bách Tông Liên Minh.”

“Đến lúc ấy, sẽ có ít nhất ba người Nguyên Anh cảnh tự mình đến thỉnh. Khi đó… mọi bí ẩn mà người cố tình giấu đi, sẽ khó giữ được nữa.”

Hạ Dương cười nhẹ.

“Ngươi biết không ít.”

“Vì sư tôn ta từng nói... thế gian này có một số người, không nên đắc tội. Trong đó có một người từng dùng thân phận Trúc Cơ giả, một mình diệt sạch một đội Kim Đan đoàn hộ tống tại Bí Cảnh Vạn Vật, chỉ để lấy một khối Huyền Tâm Ngọc…”

Mắt thiếu nữ nhìn Hạ Dương như có như không.

“Người đó – được gọi là Ma Ảnh Giả Trư. Sư tôn ta bảo, có lẽ… là ngài.”


3. Trấn Linh Cốc – nơi các tông môn ngầm giao đấu

Cuối cùng, Hạ Dương đồng ý đi cùng thiếu nữ. Nhưng hắn không dùng phi hành pháp bảo, cũng không triệu thú cưỡi. Chỉ cầm cuốc, gùi một sọt rau củ sau lưng, bảo rằng đi đổi gạo.

Hai người mất ba ngày mới tới Trấn Linh Cốc – một nơi giao giới giữa chín vùng thế lực, do Liên Minh Bách Tông quản lý.

Cốc này có địa hình như một lòng chảo, bốn bề là vách núi, giữa là một đại điện đá, quanh năm linh khí quẩn tụ, thích hợp cho đại hội, luận đạo, và đấu pháp ngầm.

Hạ Dương vừa đến, đã lập tức có ánh mắt từ bốn phía tập trung lên người hắn.

“Kẻ kia là ai?”

“Ăn mặc quê mùa, chắc là nông dân từ thôn nào lạc đường…”

“Không, người đó chính là Hạ Dương.”

Một người mặc trường bào đen, tóc xõa, ánh mắt như chim ưng, cất tiếng nói:

“Chính là kẻ năm đó từng phá cấm cổ ở Bắc Vực – Hạ Dương. Từng giả làm Luyện Khí, thực chất có thể đối chiến cả Kim Đan trung kỳ.”

Hắn chính là Mạc Phong – đại tử của Huyền Âm Tông.

Mắt đầy sát khí.


4. Âm mưu lộ diện – Trận đấu mở màn

Ngay khi Hạ Dương bước vào điện đá trung tâm, một giọng nói vang lên:

“Hạ đạo hữu, đã tới thì cùng luận đạo một ván. Trước khi đàm chính sự, theo thông lệ của Trấn Linh Cốc – người mới phải đấu một trận để minh chứng giá trị.”

Một người trẻ tuổi bước ra, mặc áo trắng bạc, tay cầm phi kiếm dài bốn thước – chính là Lý Vô Trần của Thần Phong Các, người từng đứng đầu bảng Kim Đan trẻ tuổi.

“Chỉ một chiêu thôi.” – Lý Vô Trần lạnh lùng nói, đầy tự tin.

Tất cả nhìn về phía Hạ Dương, người vẫn đứng yên, vai vác sọt rau.

“Ngươi muốn một chiêu?”

Hạ Dương khẽ cúi xuống, lấy từ trong sọt một… củ cải trắng.

Hắn nâng củ cải lên, vung một đường như gió quét cỏ.

Tất cả thấy không có linh khí, không có sát niệm, chỉ là một cái vung tay lười biếng của một lão nông.

Nhưng…

“Rắc!”

Kiếm của Lý Vô Trần gãy đôi.

Không khí đông cứng.

Mọi người sững sờ.

“Một củ cải, chém gãy phi kiếm cấp bốn…”

“Không dùng linh lực, không dùng chân khí…”

“Tên này... là quái vật!”

Hạ Dương lười biếng nói:

“Ta chỉ tới đổi gạo thôi.”

 

Chương 53: Đàm Phán Bắt Đầu – Hạ Dương Ra Điều Kiện Khiến Chín Tông Môn Khiếp Sợ


1. Trấn Linh Cốc – Thượng tọa hội nghị

Không khí trong đại điện đá của Trấn Linh Cốc lặng như tờ.

Sau màn ra mắt “bằng củ cải” chém gãy kiếm phi hành của Lý Vô Trần, mọi ánh mắt đều nhìn Hạ Dương với ánh nhìn hoàn toàn khác.

Không còn là một "lão nông quê mùa vác sọt rau", mà là một ẩn giả có thể giết người không dao, không pháp bảo, không linh lực hiển lộ.

Chín tông môn lớn của khu vực Trung Vực đều có đại diện tại đây:

  • Thiên Ngoại Môn,
  • Thần Phong Các,
  • Huyền Âm Tông,
  • Ngọc Cơ Các,
  • Liệt Hỏa Cốc,
  • Thiên Cơ Lâu,
  • Địa Sát Môn,
  • Thái Huyền Tông,
  • Tử Dương Phái.

Tất cả đều ngồi theo hình vòng cung trong đại điện, ở giữa là chiếc bồ đoàn dành cho khách mời đặc biệt – Hạ Dương.

Hắn lững thững đi vào, không chắp tay, không hành lễ, đặt sọt rau xuống bên chân, ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.

Một vị trưởng lão của Thiên Ngoại Môn, râu bạc trắng, chắp tay trước ngực nói:

“Hạ đạo hữu, không giấu gì ngươi, mấy năm gần đây trong Trung Vực phát hiện di tích của Thái Cổ Cấm Địa. Bản minh cần tìm một người trung lập, có thực lực để thăm dò tầng ngoài. Đây là lần mời chính thức.”

“Bên trong cấm địa có đạo tàng Thái Hư chân nhân, truyền thuyết từng là Độ Kiếp kỳ đại năng thời thượng cổ. Có người nói... hắn để lại Hư Vô Đạo Luân – bí pháp nghịch thiên.”

Hạ Dương khẽ mở mắt, ánh nhìn phẳng lặng:

“Tại sao lại là ta?”

Một vị đại tu sĩ từ Ngọc Cơ Các cười nhẹ:

“Vì đạo hữu là người ngoài cuộc, không dính nhân quả với bất kỳ tông môn nào. Hơn nữa, qua thử thách vừa rồi, đủ chứng minh đạo hữu có tư cách.”

“Càng quan trọng hơn, chúng ta biết – năm xưa tại Huyết Linh Mộ Cảnh, chính ngươi là người thoát ra cùng Hư Nguyên Thạch.”

Không khí lại trùng xuống.

Câu này giống như giật chốt một viên đan lôi trong đại điện.

Hạ Dương không phủ nhận, chỉ thong thả lấy từ trong sọt ra... một quả bí đỏ.

Bóc vỏ, cắt nhỏ, bỏ vào cái nồi nhỏ bên cạnh, đốt củi đun canh.

Mùi canh thoang thoảng, như không quan tâm thế sự.

“Các ngươi muốn ta vào Cấm Địa, giành đạo tàng, lấy đạo pháp, mở đường sinh tử… còn các ngươi thì ở ngoài chia phần?”

Không ai dám trả lời.

Hạ Dương khẽ thổi canh, múc một muỗng nếm:

“Ngon.”

Rồi hắn đặt chén xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi quét qua từng người.

“Muốn ta vào? Được.”

Nhưng ta có ba điều kiện.


2. Ba điều kiện – rung chuyển chín tông

Điều kiện thứ nhất:

“Sau khi ta vào, bất kỳ kẻ nào theo dõi, gài bẫy, hoặc can thiệp — đều bị xem là địch.”

“Ai vi phạm, ta giết người, các ngươi không được truy cứu.”

Mọi người biến sắc.

Một trưởng lão Thái Huyền Tông chau mày:

“Quá bá đạo!”

Hạ Dương chỉ đáp:

“Vậy thì tìm người khác.”

Tất cả im lặng.

Điều kiện thứ hai:

“Tất cả thông tin về ta, về thân phận, nơi ở, tu vi… từ giây phút này – các ngươi phong ấn lại. Nếu có ai tiết lộ ra ngoài, dù chỉ một chữ – ta sẽ diệt môn.”

Lời này vừa dứt, mặt nhiều người đã trắng bệch.

Có người cười gượng:

“Hạ đạo hữu có phải hơi... nghiêm trọng hóa vấn đề?”

Hạ Dương nheo mắt, cầm chén canh lên:

“Ở Bắc Lăng, có một môn nhỏ tên Lục Thủy Môn, từng gửi mật báo về ta cho Thiên Cơ Lâu. Các ngươi còn nhớ môn đó giờ ra sao không?”

Không ai nói gì.

Lục Thủy Môn đã bị diệt sạch chỉ sau một đêm, hơn trăm người, không ai sống sót.

Và không ai biết thủ phạm.

Giờ thì biết rồi.

Hạ Dương.


Điều kiện thứ ba – cũng là điều khiến mọi người sững sờ nhất:

“Ta không cần bất cứ tài nguyên nào từ các ngươi.”

“Cái ta muốn… là sau khi ra khỏi Cấm Địa, được tự tay chọn một người từ mỗi tông – làm đồ đệ cho ta.”

Cả điện nổ tung trong kinh ngạc.

Chọn đồ đệ từ chín đại tông môn? Ngông cuồng!

Một trưởng lão từ Huyền Âm Tông bật dậy:

“Không thể!”

“Mỗi đệ tử đều là tinh hoa được chọn lọc qua nhiều đời, làm sao tùy tiện bị chọn mang đi như món hàng?!”

Hạ Dương chậm rãi hỏi lại:

“Là tinh hoa? Vậy Lý Vô Trần cũng là tinh hoa?”

Không ai dám nói.

Củ cải còn chưa khô nước…

“Ta không cần tất cả, mỗi tông một người là đủ. Nhưng phải để ta chọn.”

“Ai phản đối? Ta từ chối nhiệm vụ này.”

Một tiếng “đồng ý” đột ngột vang lên – là từ Thiên Cơ Lâu.

“Chúng ta đồng ý.”

Từng tông môn, dưới áp lực, miễn cưỡng gật đầu.


3. Sau đàm phán – Sóng ngầm chưa yên

Sau cuộc đàm phán, Hạ Dương thu lại nồi canh, gật đầu, không nói thêm gì, vác sọt, rời đi.

Không phi hành, không quay đầu.

Nhưng trong lòng mỗi người còn ngồi trong điện đá, có một bóng hình đã khắc sâu – một lão nông quê mùa, cười nhạt, nấu canh giữa chính điện chín tông.

Chương 54: Tiến Vào Cấm Địa – Kẻ Giả Chết Bất Tử và Bí Mật Linh Quan Thụ


Sau buổi đàm phán với chín tông môn, tên của Hạ Dương không được truyền ra ngoài, đúng như giao ước.

Trong mắt thế nhân, hắn vẫn chỉ là một lão nông trồng rau ở thôn Vân Mộc, người hay gánh sọt rau lên trấn đổi lấy ít muối, ít dầu. Nhưng trong mắt những người trong đại điện hôm ấy, hắn là một ẩn giả đủ sức một mình đối kháng với các thế lực lớn, tâm cơ sâu như biển, thực lực bất đoán.


1. Trước khi tiến vào Cấm Địa

Ba ngày sau, tại biên giới phía nam Trung Vực – vùng đất hoang nơi không gian thường xuyên vặn vẹo, phong ấn lung lay, linh khí hỗn loạn.

Đây chính là ngoại vi của Thái Cổ Cấm Địa, một nơi từng bị các Đại Năng thời Thượng Cổ dùng thiên đạo chi lực phong tỏa.

Mỗi lần Cấm Địa mở ra, đều có dị tượng khắp bốn phương: sấm sét ngược chiều, linh cầm kêu khóc, côn trùng đào tẩu, đất trời như nghịch chuyển.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Mười hai tu sĩ đứng trước cửa vào, đều là tu sĩ Hóa Thần – Nguyên Anh hậu kỳ do chín tông môn phái tới hỗ trợ.

Nhưng khi Hạ Dương xuất hiện, họ đều bất giác lui một bước, tránh lối đi dù hắn không hề thi triển uy áp.

Hạ Dương mặc áo vải thô, sau lưng vẫn đeo cái sọt – giờ bên trong không có rau, mà là một lò luyện đan cỡ nhỏ và ba vò rượu gạo.

“Các vị, mở phong ấn đi.”

Một vị trưởng lão Thiên Ngoại Môn gật đầu, lấy ra trận kỳ bảy sắc, bố trí thành trận pháp đối ứng với cổ ấn bên ngoài Cấm Địa.

Ầm!

Không gian vặn vẹo, từng đợt linh áp cổ xưa lan ra. Một khe nứt hư không nứt ra giữa trời, bên trong là một màn sương tím nhàn nhạt như khói.

Mọi người do dự. Cấm Địa – mỗi lần vào, đều là vạn tử nhất sinh.

Chỉ có Hạ Dương, bước vào như dạo chơi vườn nhà, lững thững mà đi.


2. Cấm Địa tầng ngoài – Mộ Viên Tĩnh Mịch

Vừa bước qua màn sương tím, lập tức mọi cảm giác như đảo lộn.

Không khí bên trong lạnh lẽo, mùi tử khí nhàn nhạt.

Trước mặt là một mảnh đất mênh mông đầy mộ bia đá cổ, từng tấm khắc ký tự không rõ là chữ hay bùa ấn, chồng chất rêu xanh.

Gió không thổi, nhưng mộ phần lại phát ra tiếng rên rỉ, như tiếng người chết thì thầm bên tai.

Hạ Dương không đổi sắc, bước từng bước chậm rãi.


3. Kẻ giả chết – Quỷ Ảnh Linh Nhân

Khi hắn tiến sâu vào trung tâm Mộ Viên, một chiếc quan tài đá đột nhiên phát sáng.

Ầm!

Nắp bật tung.

Một sinh vật trùm kín trong áo vải đen nhảy ra, thân hình gầy gò nhưng nhanh như tia chớp, lao đến trước mặt Hạ Dương.

“Ngươi… là kẻ được chọn kế thừa Đạo Luân?”

Giọng nó như tiếng kim loại nghiến vào nhau.

Hạ Dương khẽ nhíu mày, không trả lời.

Kẻ kia lập tức hóa thành mười bóng quỷ ảnh, vây quanh, lao đến tấn công từ mọi hướng – không gian dao động, linh lực bị áp chế.

Nhưng ngay lúc quỷ ảnh chạm vào người Hạ Dương, một luồng khí tức màu xanh rêu trào ra từ làn da hắn – vô cùng cổ xưa, như đến từ thuở hỗn độn sơ khai.

Toàn bộ bóng quỷ bị hút ngược lại, tan vào lòng đất, như bị thứ gì đó “nuốt”.

Từ dưới lòng đất, một tiếng thét giận dữ vang lên:

“Không thể nào! Ngươi… đã tu thành [Thể Luân – Địa Mạch Quy Nguyên]?! Thứ đó đã thất truyền từ thời Hỗn Độn!”

Hạ Dương không đáp, tay khẽ chạm đất.

Đất dưới chân hắn rung chuyển, từ lòng mộ trồi lên một cây cổ thụ, thân nhỏ như tay người, nhưng rễ quấn khắp cả vùng Mộ Viên.

Trên thân cây, tỏa ra khí tức vô cùng quái dị – nửa sinh, nửa tử.

“Linh Quan Thụ…”

Hắn lẩm bẩm, mắt lóe sáng.


4. Bí mật Linh Quan Thụ – chìa khóa mở đạo tàng

Cây này là một trong ba Thiên Linh Chủ Mộc sinh ra từ thời Thái Cổ, có thể liên kết với Cấm Địa mạch lạc, dẫn đường mở lối.

Không ai biết được nó ẩn thân ở tầng ngoài Mộ Viên này.

Chỉ có Hạ Dương – người từng nghiên cứu mấy chục năm qua manh mối từ “Hư Nguyên Thạch” lấy được năm xưa – mới nhận ra dấu hiệu.

“Ngươi muốn kế thừa Hư Vô Đạo Luân? Vậy phải qua cửa của ta… và gánh lấy nhân quả Thái Cổ.”

Tiếng của Linh Quan Thụ vang lên trực tiếp trong thần hồn hắn.

Hạ Dương không nói gì, rút ra một chén rượu gạo, tưới lên rễ cây.

Cây khẽ run lên, ánh sáng nhàn nhạt hiện ra – hình như... nó vui?


5. Kết thúc chương – Cửa Mật Cảnh mở ra

Sau ba ngày ba đêm tọa trấn bên Linh Quan Thụ, hợp khí dẫn mạch, Hạ Dương dẫn được khí tức Cấm Địa tầng sâu, mở ra một lối đi mới: một cánh cổng đá tạc hình vân long từ trong đất trồi lên.

Trên cửa có khắc ba chữ cổ: “Đạo Luân Môn”.

Một linh hồn mơ hồ từ trong hiện ra, ánh mắt nhìn Hạ Dương:

“Ngươi… không thuộc về thời đại này. Nhưng lại có khí tức của Đạo Luân chủ nhân.”

“Vào đi. Nhưng nhớ... bên trong, cái chết không phải kết thúc, mà là khởi đầu.

Cánh cổng dần mở ra.

Hạ Dương không nói, không quay đầu. Lưng còng, vai mang sọt, bước thẳng vào.

 

Chương 55: Đạo Luân Môn – Luyện Hồn Đài và Thi Hồn Kiếp


Sau khi bước qua cánh cổng đá cổ khắc ba chữ “Đạo Luân Môn”, Hạ Dương lập tức cảm nhận được một áp lực nặng nề như núi đổ xuống thân thể.

Không phải từ linh áp.

Mà là từ thiên đạo nhân quả chi lực – một loại khí tức cổ xưa, vạn vật đều phải quy phục. Dù là Thiên Ma hay Tiên Thánh, khi rơi vào đây đều phải chịu sự thẩm phán của một đạo luật vô hình.

“Mỗi kẻ bước vào Đạo Luân Môn đều phải trải qua ba quan: Luyện Hồn, Thí Tâm, Vấn Ngã…”

Một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai, như tiếng thì thầm từ thời viễn cổ, không rõ là người, ma, hay chính là thiên đạo đang nói.


1. Luyện Hồn Đài – Nơi thẩm phán linh hồn

Hạ Dương bị dẫn tới một quảng trường đá cổ, giữa có một đài cao đen kịt – Luyện Hồn Đài, cao chín trượng, bốn phía có tám cây cột đá lớn khắc pháp văn Thái Cổ, mỗi văn ẩn chứa một đạo hồn niệm pháp tắc.

Vừa bước chân lên đài, linh hồn hắn lập tức bị rút khỏi thân xác – không đau đớn, nhưng lạnh đến thấu xương.

“Ngươi đã giết bao nhiêu người trong đời tu hành?”

Một giọng hỏi vang lên – không có hình thể, không có cảm xúc – như chính đạo lý đang chất vấn.

Hạ Dương nhắm mắt: “Không đếm.”

“Có hối hận?”

“Không.”

“Có một sinh linh nào đáng lẽ không nên chết trong tay ngươi?”

“Không ai vô tội giữa thiên địa này.”

Giọng hỏi trầm xuống.

Ngay sau đó, luyện hồn trận khởi động, từng mảnh ký ức từ sâu trong thần hồn hắn bị lật lại.

⟪Năm đó, hắn giết một tên sơn tặc chỉ vì tên ấy nhìn trộm nữ tử trong thôn.
⟪Khi còn trẻ, hắn từng âm thầm trộm đi một cuốn pháp quyết của Vân Linh Các.
⟪Hắn từng để mặc một tán tu bị Ma tu truy sát mà không cứu – vì sợ bại lộ thân phận.


2. Thi Hồn Kiếp – Ma ảnh của bản thân

Từ bốn phía đài đá, linh khí hóa thành một bản sao Hạ Dương khác – lạnh lùng, tàn nhẫn, đôi mắt đỏ máu, như hiện thân của tất cả quyết định tàn độc hắn từng đưa ra.

“Ta… là ngươi, kẻ không từ thủ đoạn để sống sót! Ngươi có tư cách vượt qua Đạo Luân Môn sao?”

Hạ Dương không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm.

Quỷ ảnh vung tay, pháp bảo Huyết Tình Liên hiện ra – đó là một pháp bảo ma đạo từng bị hắn phong ấn trong giới chỉ.

“Ngươi giấu diếm mọi người, nhưng không thể giấu bản thân.”

Một tiếng quát vang lên, ma ảnh lao tới, từng chiêu sát chiêu đều lấy mạng đổi mạng.

Hạ Dương không lùi.

Hắn vung tay, ánh kiếm mỏng như sợi tóc cắt đứt ma ảnh trong một nhịp tim – tốc độ gần như vượt khỏi giới hạn thần thức, tuyệt không giống tu sĩ Nguyên Anh bình thường.

Khi ma ảnh tan biến, giọng nói cổ xưa kia vang lên lần nữa:

“Luyện Hồn Đài, ngươi vượt qua… nhưng nhân quả của ngươi chưa dứt. Hãy nhớ: Mỗi mạng ngươi từng cứu, từng giết, sẽ có lúc đến đòi nợ.


3. Thân xác hoàn hồn – một thay đổi kỳ dị

Linh hồn Hạ Dương quay lại thể xác.

Nhưng đúng lúc đó, thân thể hắn rung lên, một luồng khí tức dị thường bùng phát từ đan điền.

“Không thể nào… Đạo Thai tự động cộng hưởng?”

Trong lúc linh hồn rời thể xác, Đạo Thai bên trong hắn lại tự chủ vận chuyển, hấp thu lực lượng từ Luyện Hồn Đài.

Hạ Dương lập tức phong ấn lại.

“Không thể để nó thức tỉnh lúc này… quá sớm.”


4. Kết thúc chương – Huyết Môn dẫn lối

Từ trung tâm Luyện Hồn Đài, một tòa cửa đá hình trăng máu từ từ hé mở.

Phía sau là thế giới màu xám tro, có bóng cây, có âm thanh, nhưng không có sinh cơ.

Một lần nữa, thanh âm cổ xưa vang lên:

“Tiếp theo… là Thí Tâm Quan – nơi định ra bản tâm chân thật của ngươi.”

“Nếu không vượt qua… ngươi sẽ mãi mãi bị kẹt lại bên trong Huyết Môn, trở thành quỷ ảnh lang thang, không sinh không tử.”

Hạ Dương không quay đầu.

Hắn siết chặt nắm tay, bước qua cánh cửa lần nữa.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Post a Comment

0 Comments