Chương 66: Huyết Thiên Bảng – Danh Khí Dậy Sóng
Trong đại điện Huyết Thiên Tông, nơi cao nhất trên đỉnh Phong
Huyết Sơn, một tấm bia đá cao hơn mười trượng bất ngờ phát sáng giữa ban
ngày, linh quang đỏ như máu dâng trào từ mặt đất, trùm lên toàn bộ ngọn núi.
Tấm bia ấy chính là thứ mà toàn bộ tu chân giới vùng Tây Vực
đều biết đến: Huyết Thiên Bảng.
Một bảng danh mang tính sát khí, chỉ ghi tên những kẻ nguy
hiểm nhất, dị thường nhất, hoặc có khả năng tạo nên biến cố khiến cả đại lục
rung chuyển. Mỗi lần bảng rung động, thiên hạ nhất định sẽ có một cơn phong ba.
ẦM!!!
Tấm bia rung lên một lần, hàng chữ cuối cùng dần dần hiện
ra, nét mực máu như dao rạch trên đá, đỏ tươi rỉ máu:
Thứ hạng: 9999
Tên: Khương Dạ Minh
Tu vi biểu hiện: Luyện Khí tầng 9 (ẩn tàng)
Nguy cơ: Không xác định
Ghi chú: Không thể dò xét, không thể cảm ứng, từng che giấu
trong Vô Thường Cốc, nghi ngờ sở hữu dị hệ linh căn, liên hệ tới tàn tích Lưu
Vân Các.
Trong điện, đám trưởng lão Huyết Thiên Tông đồng loạt biến
sắc.
“Khương Dạ Minh? Luyện Khí tầng 9 mà cũng vào Huyết Thiên
Bảng?” — Một người không nhịn được quát lên.
Một lão giả tóc đỏ, là Tông chủ Huyết Thiên – Hỏa Vô Ngân,
nheo mắt nhìn dòng chữ như ẩn chứa quỷ mị kia, lạnh giọng:
“Bảng này không bao giờ sai. Một kẻ vô danh, không có hậu
thuẫn, tu vi thấp mà bị Huyết Thiên Bảng chỉ tên... hoặc là yêu nghiệt chưa bộc
lộ, hoặc là hung vật cải trang.”
“Phái người tìm hắn. Nếu hắn vô hại, giết diệt tai họa từ
trứng nước. Nếu hắn có bí mật... bắt sống, tra xét!”
Cùng lúc đó, ở Lưu Vân Sơn, Khương Dạ Minh đang an
tọa trong một tiểu động phủ vừa được hắn cải tạo từ di tích đổ nát. Bên ngoài
mây mù giăng phủ, linh khí âm trầm tịch mịch, nhưng bên trong lại tỏa ra ánh
sáng nhè nhẹ từ trận pháp ẩn linh do chính tay hắn bố trí.
Hệ thống vừa hiện ra một thông báo đặc biệt:
【Khẩn:
Ngươi đã bị ghi danh vào Huyết Thiên Bảng】
Khương Dạ Minh ngẩng đầu, mặt không đổi sắc, nhấp một ngụm
linh trà thanh mộc do chính tay pha chế.
“Cuối cùng cũng bị phát hiện... nhưng cũng không ngoài dự
đoán.”
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, Khương Dạ Minh cầm trong tay mảnh
“Vân Lộ Tàn Văn” thứ hai, vừa được hắn tìm được từ tầng hầm phía dưới đại điện
đổ nát. Trên phiến đá nhỏ khắc thêm một đoạn chú văn:
“Hư linh giả, vô danh thị đạo, ngã tâm vi vô, thiên đạo
khước nan trắc.”
Hắn lẩm bẩm:
“Vô danh là đạo… đúng là thứ ta cần.”
Ngoài Lưu Vân Sơn, mấy đạo độn quang đang lặng lẽ áp sát. Là
đám sát thủ của Huyết Thiên Tông — những kẻ chuyên truy lùng tu sĩ trong Huyết
Thiên Bảng để lấy công trạng.
Tên cầm đầu, một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, cười khẩy:
“Một tên Luyện Khí nho nhỏ cũng dám lọt vào bảng này? Để ta
xem hắn có gì đáng giá!”
Nhưng khi tiến gần đến một phạm vi nhất định, đột nhiên tất
cả độn quang đều tắt ngấm — bọn họ rơi thẳng xuống mặt đất như bị ép chặt bởi
một áp lực vô hình.
Một kẻ gào lên:
“Là... trận pháp! Không thể cử động!”
Trong sương mù, một bóng người lặng lẽ hiện ra. Vẫn là bộ y
phục vải thô, tay chống gậy trúc, mắt nhắm hờ như kẻ phàm nhân vô tu.
Chính là… Khương Dạ Minh.
Một sát thủ run rẩy hét lên:
“Ngươi… chỉ là Luyện Khí tầng 9!”
“Ồ?” — Khương Dạ Minh khẽ cười. “Ta vẫn luôn là vậy.”
Soạt!
Chỉ một cái phẩy tay, linh khí trong không khí đông lại
thành từng lưỡi băng mảnh như tơ, xuyên thủng cổ họng từng kẻ như cắt lụa.
Không một ai có thể phản kháng.
【Sát
diệt 4 mục tiêu thuộc Huyết Thiên Bảng Truy Tầm Sứ】
Khương Dạ Minh nhặt túi trữ vật của bọn chúng, khẽ lắc đầu:
“Mỗi lần xuất thủ… là lại phải dọn dẹp.”
Hắn quay người, bước vào động phủ như chưa từng có chuyện gì
xảy ra.
Nhưng lúc này, trong tầng trời cao nhất, một ý chí thần bí
như vừa bị chạm đến. Dường như… thiên đạo đang bắt đầu để mắt đến cái tên
“Khương Dạ Minh”.
Chương 67: Thiếu Nữ Áo Tím – Lưu Vân Cổ Lệnh Xuất Thế
Một ngày sau sự kiện Huyết Thiên Bảng chấn động, trong tầng
trời phía Đông của Trung Châu, một cỗ phi xa được linh lực nâng đỡ chầm chậm hạ
xuống trước sơn môn Lưu Vân Sơn.
Trong phi xa là một thiếu nữ vận áo tím, dung mạo như họa,
ánh mắt thanh lãnh nhưng lại ẩn chứa sát khí không thể xem thường. Trên eo nàng
đeo một ngọc bài hình vân vụ, mặt trên khắc hai chữ cổ văn: Lưu Vân.
Người này không phải kẻ bình thường — nàng là Lưu Vân Tử,
đệ tử chân truyền của Lưu Vân Các, môn phái từng một thời hiển hách
nhưng đã diệt môn từ ngàn năm trước, chỉ còn vài chi mạch ẩn tàng.
Vậy mà hôm nay, nàng lại mang theo Cổ Lệnh Lưu Vân,
đích thân đến một nơi cấm địa đã bị quên lãng: Lưu Vân Sơn.
Khương Dạ Minh đang ung dung nấu thuốc trong động phủ, linh
khí xoay quanh nhẹ nhàng. Nhưng hệ thống chợt nhấp nháy:
【Cảnh
báo cấp độ ba】
Một nhân vật cấp Kết Đan đang tiến vào phạm vi ẩn phủ
Danh tính: Lưu Vân Tử – truyền nhân còn sót của Lưu Vân Các
Mục đích: Tìm kiếm di tích – kích hoạt lệnh bài cổ
Khương Dạ Minh khẽ gật đầu, trong mắt lộ vẻ trầm tư:
“Lưu Vân Tàng... hóa ra không chỉ là truyền thuyết.”
Hắn không ra mặt, nhưng bố trí vài tầng trận pháp nhẹ nhàng
hướng dẫn đối phương đến lối vào bí động, đồng thời ẩn thân sau màn trận pháp
như một kẻ tu sĩ vô danh gác cửa.
Lưu Vân Tử nhanh chóng nhận ra động phủ trước mặt không đơn
giản. Trận pháp che chắn không phải loại phổ thông, mà là Hư Ảnh Trùng Diện
Trận, từng được ghi lại trong cổ tàng điển tịch.
“Kẻ này... chẳng lẽ cũng là người của Lưu Vân Các còn sót
lại?”
Nàng rút ra lệnh bài, nâng tay lên cao, để linh lực chảy
vào.
Tức thì, một tiếng “ong” vang lên, cả ngọn núi khẽ run. Lệnh
bài như được đánh thức, tỏa ra ánh sáng trắng xanh mờ nhạt, phản chiếu vào cửa
động phủ.
Phía sau trận pháp, hệ thống tiếp tục hiện lên:
【Phản
ứng đồng bộ: Lưu Vân Cổ Lệnh – Truyền thừa phù hợp】
Mục tiêu: Hỗ trợ Lưu Vân Tử giải phong ấn cổ trận – có thể
thu được một phần đạo pháp thất truyền
Phần thưởng: Tùy chọn nâng cấp hệ thống ẩn thân hoặc mở khóa
Đạo Tâm tầng tiếp theo
Khương Dạ Minh trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng mở
trận:
“Đạo hữu mang theo Lưu Vân Cổ Lệnh... mời vào. Động phủ tuy
nhỏ, nhưng đủ một chén trà.”
Giọng nói bình thản, có chút khàn khàn như cố tình cải biến.
Không lộ khí tức tu vi, không thể dò ra cường độ linh lực, hệt như một tán tu
bình thường.
Lưu Vân Tử bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn quét qua xung
quanh. Nhưng càng nhìn, nàng càng thêm nghi hoặc — tất cả đều tinh tế phi
thường, từ bố trí linh khí, phối phương linh dược đến từng tấm linh phù đặt
trên vách đá, tất cả như ẩn chứa một hệ thống vận hành chặt chẽ.
“Ngươi… là người của Lưu Vân Các sao?” – Nàng thẳng thắn
hỏi.
Khương Dạ Minh khẽ cười, tay rót chén trà linh thảo:
“Chỉ là kẻ nhặt được một ít tàn tích. Nếu cô nương thực sự
là truyền nhân, vậy có lẽ nên cùng nhau trao đổi chút tin tức, giải mở tàn trận
xưa kia.”
Lưu Vân Tử nhìn chằm chằm vào hắn, cố gắng dò xét, nhưng bất
kỳ thuật pháp nào nàng dùng để cảm ứng đều tan biến như rơi vào vực sâu.
“Không thể nhìn thấu… Lẽ nào thật chỉ là một kẻ tầm thường?”
Nhưng trực giác tu sĩ lâu năm nói với nàng rằng, người
này không đơn giản, và cũng không thể cưỡng ép.
Sau một hồi trò chuyện, cả hai đi đến trước một bức tường đá
trong lòng động phủ, nơi mà Khương Dạ Minh từng phát hiện trận đồ cổ lạ. Lần
này, dưới ảnh hưởng của Lưu Vân Cổ Lệnh, trận đồ khẽ xoay chuyển, từng đường
vân sáng lên.
Một khe đá mảnh như tóc mở ra, bên trong là một hộp ngọc...
chứa một quyển tàn thư: 《Lưu
Vân Hư Ảnh Kinh》 –
bản giản lược.
Lưu Vân Tử không che giấu kích động, nhưng chưa kịp tiến lên
thì Khương Dạ Minh đã nâng tay ngăn lại:
“Một nửa là của cô, một nửa… ta giữ nghiên cứu. Cô có ý kiến
gì chăng?”
Lưu Vân Tử nhìn hắn thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu:
“Được. Nhưng sau này... nếu còn tàn tích khác, ta muốn cùng
ngươi mở ra.”
Khương Dạ Minh khẽ mỉm cười, gật đầu như một lão già phàm
nhân gật đầu mua mớ rau ngoài chợ.
【Nhiệm
vụ phụ hoàn thành】
Trong khoảnh khắc, Khương Dạ Minh vẫn giữ vẻ mặt bình lặng,
nhưng đáy mắt lộ một tia hài lòng khó nhận ra.
Chương 68: Đông Hải Trấn Dị Tượng – Di Thể Lưu Tử Dạ Tái
Xuất
Cách Lưu Vân Sơn ba ngàn dặm về phía Đông, có một nơi sơn
hải giao thoa, dân cư thưa thớt, phong cảnh hữu tình, tên gọi Đông Hải Trấn.
Từ ngàn năm trước nơi này vốn là điểm tụ linh nhỏ, nhưng chưa từng phát sinh
đại sự gì. Tuy nhiên trong vài ngày gần đây, trời đất tại đây bỗng nhiên dị biến.
Một buổi chiều, mặt biển đột nhiên nứt ra từng khe nứt như
rồng lượn. Tầng mây trên cao chuyển sang màu tím mực, linh khí hội tụ thành
từng vòng tròn lơ lửng trên không trung. Trong hư không, từng âm thanh như cổ
cầm gảy vang vọng khắp trấn.
Ầm!
Một cột sáng ngũ sắc từ đáy biển bắn thẳng lên trời, sau đó
tan rã thành hàng ngàn ký hiệu cổ văn, xoay quanh một ngọn đảo nhỏ — nơi từ lâu
bị chôn vùi trong truyền thuyết: Tàn Lăng Lưu Tử Dạ.
Trong một căn tửu lâu bình thường tại Đông Hải Trấn, một
thiếu niên mặc áo vải thô đang ngồi ở góc khuất, tay bưng chén trà nhạt, ánh
mắt nhìn sóng vỗ ngoài khung cửa. Kẻ này không ai khác chính là Khương Dạ
Minh.
Hắn đến đây trước một ngày, khi dị tượng còn chưa xảy ra.
Tất cả nhờ vào hệ thống đã cảnh báo từ sớm:
【Thông
báo sớm: Dị tượng sắp xuất hiện tại Đông Hải Trấn】
Khương Dạ Minh uống một ngụm trà, lòng thầm suy tính.
“Lưu Tử Dạ… nếu quả thật từng tu luyện ‘Vân Lộ Tàng Quyết’,
vậy tàng lăng của hắn chính là mấu chốt để hoàn thiện tàn kinh ta đang nắm
giữ.”
Giữa lúc hắn đang suy nghĩ, một nhóm tu sĩ áo bào trắng tiến
vào tửu lâu. Dẫn đầu là một nam tử anh tuấn, lưng mang thanh kiếm màu lam, tu
vi lộ rõ Kết Đan sơ kỳ, ánh mắt kiêu ngạo.
“Chưởng môn đã lệnh: bất kỳ ai tiếp cận di thể Lưu Tử Dạ mà
không phải người Thiên Kiếm Môn đều là địch!”
Tiếng nói không lớn, nhưng khí tức phát ra khiến cả quán
rượu lặng ngắt như tờ. Không ai dám chống đối.
Duy chỉ có thiếu niên áo thô vẫn thong thả nhấp trà, như
chẳng nghe thấy gì. Một tu sĩ trẻ trong đoàn thấy vậy, cười nhạt bước tới:
“Lão ca, nghe không rõ lời sư huynh ta vừa nói à?”
Khương Dạ Minh ngước nhìn, ánh mắt bình thản, đáp:
“Nghe rõ, nhưng hình như... không liên quan đến ta.”
“Ngươi—!”
Tên tu sĩ vừa định ra tay thì một đạo linh áp nhè nhẹ từ
người Khương Dạ Minh lan ra — không mãnh liệt, không sắc bén, nhưng lại như có
như không, khiến hắn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không tài nào vận khởi linh
lực.
Nam tử dẫn đầu liếc mắt, hơi nheo lại:
“Ngươi là người phương nào?”
Khương Dạ Minh đáp:
“Chỉ là tán tu dạo chơi, không cần nhớ tên.”
Sau câu nói ấy, hắn thu lại linh áp, cầm bình trà rời khỏi
tửu lâu, bước đi bình thản như kẻ phàm nhân dạo phố.
Ngay khi bước khỏi cửa, hệ thống hiện thông báo:
【Ẩn
khí hoàn mỹ】
Đêm đó, Khương Dạ Minh lặng lẽ bơi thuyền
nhỏ ra giữa vùng đảo nơi linh khí đang tụ hội. Không ai để ý một kẻ áo vải thô,
mái chèo đơn sơ, lại là người đầu tiên tới sát tàn lăng cổ.
Trên mặt nước, ánh sáng linh văn chập chờn, cấm chế cổ xưa
vẫn chưa mở ra hoàn toàn. Nhưng với tọa độ từ hệ thống, hắn nhanh chóng tìm
được khe hở nhỏ trong trận pháp.
Tại đó, dưới đáy biển, bị rong rêu phủ kín, là một viên châu
màu đen ánh đỏ – Âm Huyết Linh Châu.
“Lại đây.”
Khương Dạ Minh niệm chú, bàn tay đưa ra, viên châu lập tức chấn
động, bay vào tay hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, cấm chế xung quanh khẽ rung chuyển.
ẦM!!!
Từ đáy biển trồi lên một cánh cửa đá khổng lồ, bên trên khắc
đầy phù văn cổ đại. Từ trong khe nứt, từng tia linh quang rỉ ra ngoài như mực
chảy.
Tàn Lăng của Lưu Tử Dạ... chính thức mở ra.
Ngay lúc đó, trong không trung, hàng loạt độn quang từ các
nơi bay tới: Thiên Kiếm Môn, Huyết Thiên Tông, Huyền Âm Cốc… hàng chục đại phái
đều có người đến.
Ai cũng tưởng cấm lăng vẫn chưa mở, không ai hay biết — một
thiếu niên áo thô, tay trần mà bình thản, đã đặt bước vào trước một khắc.
Chương 69: Tâm Ma Địa Cảnh – Bí Ẩn Quan Tài Đá
Tàn lăng Lưu Tử Dạ chính thức mở ra.
Khương Dạ Minh nhẹ nhàng lách qua tầng cấm chế đã bị Âm
Huyết Linh Châu giải khai. Vừa bước chân vào trong, ánh sáng xung quanh tối
sầm lại, không gian như thay đổi.
【Cảnh báo: Ký ức hỗn loạn – Không
gian bên trong thuộc loại “Tâm Ma Địa Cảnh”】
Khương Dạ Minh khẽ gật đầu, không hề kinh hoảng. Hắn đã từng
đọc qua ghi chép về Tâm Ma Địa Cảnh – một loại bí cảnh thử thách cực kỳ
nguy hiểm, chuyên đo lường đạo tâm của người tu tiên.
“Muốn lấy được ‘Vân Lộ Tàng Quyết’, sao có thể dễ dàng như
vậy được?”
Một bước tiến vào, hắn thấy mình đột ngột đứng giữa đại
điện Kim Bích Huy Hoàng, nơi đầy rẫy người quỳ lạy.
Phía trước, một lão giả mặc long bào, chắp tay hành lễ:
“Khương đạo huynh, thiên hạ tu tiên từ nay về sau do người
định đoạt!”
Hai bên, các đại phái trưởng lão, thiên kiêu, tất cả đều cúi
đầu cung kính gọi một tiếng:
“Minh Tổ!”
Khương Dạ Minh hơi nhíu mày. Hắn biết rõ: đây là cảnh giới dục
vọng, là thử thách đầu tiên – đưa người tu vào cảnh cực thịnh để dao động
tâm tính.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn lẳng lặng xoay người, không
nói một lời.
“Phàm là người tu đạo, nếu vì danh mà nhập ma, chỉ là hạng
rác rưởi.”
Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện tan vỡ như thủy tinh bị đập
vụn. Tầng thứ nhất – vượt qua.
Tầng cảnh thứ hai hiện ra.
Lần này, hắn đang đứng trước một căn nhà tranh nơi chân núi,
trong nhà là một thiếu nữ mặc áo vải, ánh mắt ôn nhu, giọng nói như gió
xuân:
“Dạ Minh, huynh mệt rồi, nghỉ một lát đi…”
Bên ngoài có tiếng trẻ con gọi vọng vào:
“Phụ thân!”
Một mái nhà, một nữ tử, một đứa trẻ. Mộng tưởng mà bao người
tu tiên chôn giấu sâu nhất trong lòng – “quy y điền viên, hưởng phúc trần thế”.
Khương Dạ Minh khựng lại một thoáng… rồi khẽ lắc đầu.
“Nếu đã bước vào con đường tu hành… thì sinh tử, cô độc,
nghịch thiên mà đi – làm gì có yên bình vĩnh viễn?”
Dứt lời, khung cảnh tan rã. Một giọt máu từ khóe mắt hắn rơi
xuống – ảo cảnh thứ hai, tổn thương tâm niệm, nhưng vượt qua.
Tầng cuối cùng, là một vùng tối đen không ánh sáng.
Chỉ có một âm thanh vang vọng bên tai:
“Ngươi… thật sự nghĩ mình có thể vượt qua tất cả sao?”
Giọng nói ấy… chính là của hắn.
Trong không gian tối tăm ấy, một người y hệt Khương Dạ Minh
xuất hiện, ánh mắt lạnh băng, nhưng chứa đầy giễu cợt.
“Ngươi là giả dối, ngươi tham sống sợ chết, ngươi dựa vào hệ
thống, ngươi đâu có đạo tâm gì?”
Khương Dạ Minh nhìn thẳng vào “chính mình”.
“Đúng, ta dựa vào hệ thống. Ta không có thiên phú như thiên
kiêu. Ta không có bối cảnh, không có sư phụ, không có tông môn.”
“Nhưng ta có cái gì? Có lý trí. Có quyết tâm. Có kiên nhẫn.
Và có thời gian.”
Một tia sáng lóe lên giữa hư không, bóng đen gào thét tan
biến.
Tầng ba – Tâm Ma bản ngã – phá giải.
Cảnh vật thay đổi.
Hắn bước vào đại điện bằng đá xanh ngọc. Trên bệ cao, một cỗ
quan tài đá xanh thẫm, xung quanh khắc đầy phù văn cổ văn, lơ lửng mấy đạo
hồn khí nhàn nhạt.
Bên trong quan tài, một thi thể già nua nhưng không thối
rữa, ánh mắt nhắm nghiền, khí tức như còn sống.
Hệ thống hiện dòng thông báo:
【Tàn
thể của Lưu Tử Dạ – Phân hồn thứ ba】
Khương Dạ Minh thở dài một hơi.
“Coi như… có thu hoạch lớn.”
Hắn thu lại quan tài đá vào nhẫn trữ vật, rời khỏi tàn lăng
bằng lối bí ẩn sau hậu điện, trước khi các tu sĩ bên ngoài phá trận thành công.
Bên ngoài, hàng chục thiên kiêu các đại phái đang dốc toàn
lực công phá cấm chế. Không ai hay biết, người đầu tiên và duy nhất đặt chân
vào di thể cổ xưa… đã rời đi từ lâu.
Chương 70: Băng Nguyên Bắc Vực – Dư âm vạn cổ
Khương Dạ Minh đứng giữa sơn cốc hoang vắng, phía trước là
một vùng tuyết trắng mênh mông kéo dài đến tận chân trời — Băng Nguyên Bắc
Vực, nơi được xưng tụng là tử địa của giới tu chân, quanh năm giá rét, linh
khí ngưng tụ thành băng, thiên địa pháp tắc hỗn loạn.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Truy tung Pháp
Thân thứ hai của Lưu Tử Dạ】
Khương Dạ Minh vận khởi Vân Tàng Bộ, thân ảnh gần như
hòa vào gió tuyết. Hắn không bay mà đi bộ từng bước, bởi nơi đây không gian
biến dị, pháp lực thi triển dễ bị lệch hướng.
Đi sâu vào khoảng chừng năm trăm dặm, tuyết bắt đầu chuyển
màu — bạch tuyết pha lẫn huyết ngân. Một loại dấu hiệu cho thấy có hung
thú tồn tại cấp Nguyên Anh hậu kỳ trở lên.
Ngay khi bước vào rìa băng mạch, hệ thống bỗng hiện ra thông
báo:
【Dò tìm tàn dư linh khí của Lưu Tử Dạ:
3%... 9%... 17%】
Cảnh báo: Có một đạo khí tức tà dị đang bám theo phía sau
Khương Dạ Minh hơi khựng lại, nhưng vẫn bước tiếp, khóe môi
nhếch lên lặng lẽ. Từ lúc rời khỏi Tàn Lăng, hắn đã nhận ra — có ít nhất hai
người ngầm bám theo.
Quả nhiên, chưa đi thêm được mười trượng, tuyết dưới chân
rung động. Một đạo kiếm quang băng hàn như xé toạc hư không, đâm thẳng sau lưng
Khương Dạ Minh!
Ầm!
Tuyết tung lên hàng trượng, nhưng... không có máu. Chỉ là
một cái thân ảnh tàn ảnh giả.
Ngay lúc đó, một cánh tay từ mặt đất bật ra, nắm lấy cổ chân
tên sát thủ — kéo phăng hắn xuống băng tuyết!
“Ngươi... là Nguyên Anh cảnh?!”
Tên áo đen hoảng sợ, nhưng chưa kịp kêu thì một đạo Phá
Linh Châm vô thanh vô tức xuyên qua mi tâm hắn, kết thúc sinh mệnh trong
tích tắc.
Khương Dạ Minh xuất hiện từ phía xa, ánh mắt như vô tình,
tay áo nhẹ phất, thu hồi giới chỉ trữ vật của kẻ bám đuôi.
“Thủ đoạn thấp kém. Có thể là người của Liệt Dương Phái...
hoặc Tử Dương Sơn.”
Hắn không giết để phô trương, không để lại dấu vết. Giống
như một lão ẩn tu hành tẩu giang hồ: ra tay là đoạt mệnh, nhưng không ai
biết hắn từng hiện thân.
Tiếp tục hành trình, đến tận hoàng hôn, hắn mới dừng lại ở
một khe nứt trên mặt băng — bên dưới là một mê cung cổ trận băng ngọc
tỏa ra khí tức cổ xưa.
【Phát hiện: Truyền tống trận dẫn đến “Địa
Huyệt Thất Sát Băng Cung”】
Khương Dạ Minh trích một giọt máu nhỏ, nhỏ vào trung tâm
trận pháp, hệ thống phát sáng:
【Kích hoạt thành công – Truyền tống
trong 10… 9… 8…】
Ánh sáng bao phủ.
Khi mở mắt ra lần nữa, Khương Dạ Minh đã đứng giữa một cung
điện bằng băng lạnh đến mức có thể đóng băng linh hồn, bốn phía có bảy
cột đá khổng lồ, mỗi cột khắc một loại “Thất Sát Pháp Ấn” khác nhau.
Phía trung tâm, lơ lửng một bóng người mờ ảo trong
quan tài băng — không phải thi thể, mà là một pháp thân huyễn hóa, đang
bị “Thất Sát Ấn” cố định, không thể tiêu tán cũng không thể sống lại.
Hệ thống thông báo:
【Pháp thân thứ hai của Lưu Tử Dạ: Trạng
thái “Niết Hồn Chuyển Sinh” thất bại – đang tự phong ấn】
◉ Có
thể chọn một trong ba phương án:
1. Giải
ấn – để pháp thân tỉnh lại → nguy cơ bị chiếm thân
2. Hấp
thu pháp tắc ký ức → tăng mạnh pháp lực
3. Phong
ấn tiếp → dẫn linh hồn về kết hợp ở tầng ba (chưa mở)
Khương Dạ Minh nhìn bóng người kia — ánh mắt thâm trầm.
“Ta không cần mượn xác hoàn hồn. Nhưng... tàn niệm của
ngươi, pháp lý của ngươi, ta sẽ tiếp nhận.”
“Ký ức ngươi từng có – thiên địa chưa từng biết đến – sẽ
giúp ta bước thêm một tầng nữa.”
Hắn điểm tay, chọn lựa phương án thứ hai.
Lập tức, bảy cột đá rung chuyển, băng tuyết xoáy lên như
lốc. Từng dòng ký ức, từng sợi pháp lý cổ xưa ùa vào thần thức hắn như sóng
thần.
【Tiến độ hấp thu: 12%... 36%...
73%... 100%】
Khương Dạ Minh thở dài. Băng cung dần tan rã, hắn xoay người
rời đi trước khi toàn bộ mê cung sụp đổ.
Phía ngoài Băng Nguyên, từng đoàn tu sĩ các đại
phái cũng đang lần lượt tiến đến. Nhưng tất cả đều không biết — người họ
muốn tranh giành cơ duyên... đã sớm đi xa.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments