CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 56 - 60 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 56: Thí Tâm Quan – Mộng Vô Niệm và Bản Tâm Chi Huyết


Thí Tâm Quan, cánh cổng thứ hai trong Đạo Luân Môn, là nơi không đo thực lực, không xét thiên tư, mà thẩm định bản tâm – trái tim chân thật ẩn sâu nhất của một tu sĩ.

Từ xưa đến nay, không ít thiên kiêu, thậm chí cả chân truyền đại phái khi tiến vào nơi đây đều thất bại vì bản tâm không đủ kiên định, bị mê loạn, tâm ma thôn phệ mà tẩu hỏa nhập ma, mãi mãi không thể trở lại.

Hạ Dương, không ngoại lệ, cũng phải bước qua cánh cửa này…




1. Mộng Vô Niệm – Giấc mộng không lối thoát

Bên trong Huyết Môn là một thế giới mờ nhạt – sương trắng giăng đầy, không khí ngưng trệ, linh khí tiêu tán, mọi thần thức bị phong kín.

Một hồi chuông vang lên từ xa, từng tiếng vọng lại như âm thanh từ cõi chết.

"Thí Tâm bắt đầu…"

Trước mắt Hạ Dương, cảnh vật biến đổi.

Hắn bỗng nhiên đứng trong một thôn trang quen thuộc – ruộng đồng xanh ngắt, bầu trời cao vời, mái tranh đơn sơ, và Lý thúc, Tuyết muội, mẹ già… tất cả những người dân từng sống cạnh hắn hơn mười năm nay hiện diện đầy đủ.

“Dương nhi, nhanh vào ăn cơm đi, mẹ hầm canh linh thảo rồi đó.”

“Huynh Hạ, hôm nay lên núi bắt được con thỏ trắng nè, tối chúng ta nướng nhé!”

Từng người, từng nụ cười, từng giọng nói chân thật đến mức linh hồn cũng run rẩy. Cảnh tượng này... chính là giấc mơ yên bình mà hắn chưa từng thừa nhận nhưng luôn khát vọng.


2. Ký ức dối trá và thử thách từ tâm ma

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày trôi qua.

Hạ Dương dần quên mình là ai. Trong giấc mộng, hắn chỉ là một nông dân bình thường, không biết tu đạo, không có thù hận, không gánh trách nhiệm. Chỉ cần một nụ cười của người thân, hắn đã thấy mãn nguyện.

Nhưng…

Một đêm nọ, giữa tiếng gió hú, hắn mơ thấy một bóng đen mặc đạo bào đẫm máu, đứng giữa cánh đồng, nhìn hắn chằm chằm.

“Ngươi quên rồi sao? Ngươi là Hạ Dương, là tu sĩ, là người từng giết Ma Thần, từng diệt Thất Huyết Phái. Ngươi định trốn ở đây mãi sao?”

“Tỉnh lại… hoặc chết trong giả dối!”

Hạ Dương sững người.

Ký ức như thủy triều tràn về. Mỗi một đoạn đều là sát phạt, đấu trí, sinh tử.

Từ trong lòng bàn tay, một tia chân khí mỏng manh bùng lên – dấu hiệu cho thấy hắn đang phá giải mộng cảnh.


3. Bản Tâm Chi Huyết – Thí luyện cuối cùng

Giấc mộng sụp đổ.

Cảnh vật chung quanh hóa thành tro bụi. Trước mặt hắn hiện ra một hồ máu đỏ rực, phía trên có một cánh tay khổng lồ mọc ra từ sâu trong huyết thủy, giơ lên một trái tim đang đập – chính là bản tâm của Hạ Dương.

“Bản tâm ngươi… là gì?”

Một giọng nói vang vọng như tiếng trời.

Hạ Dương nhìn trái tim đang đập kia, có thể cảm nhận rõ mọi mạch máu trong đó: có lạnh lẽo của cô độc, sát khí từng giết người, hơi ấm từ những người hắn từng cứu, và… một tia trống rỗng sâu thẳm.

Hắn không phủ nhận.

Hắn không xấu hổ.

“Ta là Hạ Dương. Ta giết người, ta cứu người. Ta tu hành không vì đạo, không vì thánh, không vì danh. Ta chỉ vì sinh tồn. Thế giới này không dung kẻ yếu. Ta không muốn chết.”

Một luồng huyết quang từ trái tim phóng lên trời, hóa thành một đạo phù văn cổ xưa, in sâu vào mi tâm hắn – đó là dấu hiệu kẻ vượt qua Thí Tâm Quan, tâm vững như thạch, không bị mê loạn, không cần giả dối.


4. Hậu Thí Tâm – Ý cảnh tăng tiến

Khi Hạ Dương tỉnh lại, hắn vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ cũ, nhưng khí tức toàn thân đã có biến hóa vi diệu.

Không phải tăng tu vi.

Mà là tâm cảnh đã biến chất.

Hắn bỗng nhiên có thể nhìn rõ đạo vận của cây cỏ, thấy được khí tức mờ nhạt của số mệnh nơi từng sinh linh. Loại giác ngộ này, người khác phải nhập Đạo cảnh hoặc Trúc Cơ Đỉnh Phong mới cảm nhận được, vậy mà hắn…

“Tâm bất loạn, đạo tự hiện. Đây mới là con đường ta chọn.”

Hắn đứng dậy, quần áo vẫn giản dị, hơi bụi bặm, dáng vẻ như một tiều phu trong núi. Nhưng nếu có Nguyên Anh lão tổ nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ chấn động tâm thần.


5. Kết thúc chương – Đạo Luân Môn hé cửa cuối

Phía trước, cánh cổng cuối cùng trong Đạo Luân Môn từ từ mở ra.

Vấn Ngã Quan – nơi cuối cùng, nơi quyết định ngươi là ai trong vũ trụ, và liệu con đường ngươi đi có phù hợp với thiên đạo hay không.

“Một kẻ không theo đạo, không cầu thiên, không quỳ thần… liệu có thể vượt qua Vấn Ngã?”

Gió lớn nổi lên. Áp lực trùng thiên.

Hạ Dương không sợ. Hắn lặng lẽ bước vào.

 

Chương 57: Vấn Ngã Quan – Đạo Vấn Hư Không, Bản Ngã Khai Thiên


Ba ngày sau khi Hạ Dương vượt qua Thí Tâm Quan, cánh cổng đá phủ rêu cổ xưa dẫn vào Vấn Ngã Quan rốt cuộc cũng âm vang mở ra.

Không có sấm sét.

Không có hào quang.

Chỉ là một luồng linh khí mỏng manh toát ra, như một hơi thở của vạn vật, dẫn lối kẻ có duyên tiến vào cánh cửa cuối cùng.


1. Cửa thứ ba – Nơi bản ngã đối thoại với thiên đạo

Vấn Ngã Quan, nghe thì đơn giản, nhưng kỳ thực là thử thách tối hậu dành cho người tu đạo – không dùng sức mạnh, không dùng thần thông, chỉ dùng chính bản ngã của kẻ bước vào để quyết định thành bại.

Khi Hạ Dương đặt chân vào, mọi âm thanh đều biến mất. Không gian xung quanh như hóa thành một vực thẳm vô hình, ánh sáng cũng dần tắt.

Đột nhiên, trước mặt hắn, hiện lên một… bản sao hoàn hảo của chính mình.

Kẻ đối diện y hệt hắn: ánh mắt trầm ổn, nét mặt bình thản, nhưng lại mang theo một uy thế đạo vận vượt xa cả Nguyên Anh kỳ.

“Ngươi là ai?” – Hạ Dương nhíu mày, hỏi.

“Ta là ngươi. Nhưng ta là ngươi trong tương lai — khi buông bỏ vỏ bọc, khi giẫm lên máu thịt mà lên đỉnh phong.” – Kẻ kia đáp, giọng trầm như chuông cổ.


2. Cuộc đối thoại – Tự vấn linh hồn

Không có chém giết, không có thần thông va chạm.

Chỉ là lời nói… nhưng lại như đạo âm xuyên phá tâm thần.

“Ngươi muốn ẩn cư mãi sao? Lánh đời mà tu, liệu có tránh được thiên kiếp?”

“Ngươi không muốn trở thành đại nhân vật, nhưng tại sao lại luyện đến cảnh giới này?”

“Ngươi nói tu vì sinh tồn, nhưng tại sao từng mạo hiểm cứu mạng kẻ khác?”

Mỗi câu hỏi như từng đạo lôi đình giáng xuống tâm thức.

Hạ Dương nhắm mắt.

Không phản bác.

Không trốn tránh.

Hắn nhớ lại từng bước tu hành: từ một tiểu phàm nhân ở thôn quê, đến khi bước vào thế giới tu tiên, bị truy sát, bị phản bội, từng bữa no đói, từng giọt máu nóng, từng tiếng kêu gào lúc sinh tử.

Cuối cùng, hắn mở mắt:

“Ta không có lý tưởng lớn. Nhưng… ta sẽ không để ai định đoạt vận mệnh của mình.”

“Ta tránh xa thế tục vì ta khinh thường giả dối. Ta ẩn mình vì ta biết… sói săn mồi không bao giờ tru trong đêm tối.”

“Nếu có một ngày ta buộc phải bước ra khỏi núi, giết chóc cũng được, tàn sát cũng không sao… vì đó là lựa chọn của ta, không ai ép được.”


3. Hợp nhất bản ngã – Khai sinh đạo tâm

Lời vừa dứt, bản sao kia khẽ gật đầu.

Nó không còn hỏi nữa.

Thân ảnh kia dần hóa thành từng đạo ánh sáng nhập vào linh hồn Hạ Dương. Một vòng xoáy đạo vận bao trùm quanh hắn, tạo nên đạo tâm chân chính.

Tâm linh ngưng tụ, bản ngã không loạn.

Trong linh hải Hạ Dương, một đạo luân vô hình hình thành — không thuộc bất kỳ công pháp nào, không phải thần thông môn phái, mà là thứ đạo vận do chính hắn sinh ra.

Ngộ Sinh Chi Đạo – Vô Hình Vô Tướng, Diệt Sinh Dẫn Đạo.

Loại đạo này là… sát khí vô hình, là sinh khí ẩn trong diệt, là lý niệm nghịch thiên tồn tại: càng bị vùi lấp, càng có cơ hội nghịch chuyển!


4. Chấn động trong Đạo Luân Môn

Ngoài Vấn Ngã Quan, ba vị trưởng lão Đạo Luân Môn đang lặng lẽ quan sát thiên tượng.

Đột nhiên — thiên địa biến sắc, côn luân chấn động.

Một tia ánh sáng xé rách mây mù, bắn thẳng lên chín tầng trời, nơi linh vận tích tụ hình thành đạo ấn màu đen mang hình xoáy tròn – không thuộc thiên đạo, cũng không thuộc ma đạo.

Trưởng lão áo tím chấn kinh:

“Là… đạo tâm tự thành?! Một kẻ không có sư phụ, không công pháp, lại có thể tự ngộ đạo trong Vấn Ngã Quan?”

Trưởng lão áo vàng run giọng:

“Chẳng lẽ là… người đó chuyển thế?”

Trưởng lão áo xanh lắc đầu:

“Không. Hắn là chính hắn. Đó mới là đáng sợ nhất…”


5. Hạ Dương rời quan – im lặng như lúc đến

Sau khi đạo tâm hình thành, Vấn Ngã Quan vỡ nát — không phải bị phá hủy, mà là nhiệm vụ hoàn tất, bản thể không còn cần tồn tại.

Hạ Dương bước ra, vẫn là bộ y phục vải thô cũ kỹ, bên hông mang túi thảo dược, tay cầm gậy trúc như một tiều phu.

Mọi ánh mắt đều hướng về hắn.

Nhưng hắn không nhìn ai, chỉ khẽ chắp tay:

“Tại hạ đã hoàn tất ba quan. Nay xin cáo từ.”

Không khí ngưng đọng.

Không ai dám ngăn.

Không ai dám hỏi.

Khi bóng lưng hắn khuất sau rừng trúc, một đệ tử run rẩy nói nhỏ:

“Sư… sư huynh, hắn là ai? Vì sao đạo ấn như vậy?”

Một vị chân truyền cắn răng:

“Một kẻ mà cả thế giới tu tiên không nên chọc vào…”

 

Chương 58: Huyết Môn Truy Tung – Quỷ Ảnh Tái Xuất


Trời vừa sẩm tối, mưa phùn rơi lất phất như khói sương. Trên con đường đất đỏ dẫn về vùng sơn dã hẻo lánh, một bóng người khoác áo vải thô, tay xách túi thảo dược, đầu đội nón lá, lững thững đi như bao tiều phu vùng núi.

Không ai biết đó chính là Hạ Dương, người vừa phá qua ba quan đạo tâm của Đạo Luân Môn — cũng không ai biết, bước chân nhẹ nhàng kia đã khiến ba vị trưởng lão tuyệt thế của một đại tông môn phải trầm mặc chấn động.

Hắn vẫn như trước — không thích kết giao, không cầu danh lợi, chỉ muốn trở về nơi chân núi, đun nước nấu thuốc, sống những tháng ngày yên bình.

Nhưng…

Thiên đạo đâu để một kẻ như vậy được yên?


1. Huyết Môn tái xuất – Sát khí ngập trời

Nửa tháng sau, tại Thanh Sơn trấn, một vụ huyết án kinh thiên xảy ra.

Cả trấn nhỏ hơn ba trăm nhân khẩu — không còn một ai sống sót.

Tất cả thi thể đều khô quắt như bị rút sạch máu tươi, trên trán in một dấu ấn đỏ như máu, hình “Huyết Trảo”. Đám tu sĩ dọn xác run rẩy xác nhận:

“Là… Huyết Môn!”

Huyết Môn — một ma đạo tà phái từng bị chư tông vây giết cách đây ba mươi năm, từng luyện ra “Huyết Linh Đại Pháp”, hút máu người tu luyện, từng khiến một châu vực chìm trong tử khí.

Tưởng đã diệt.

Nào ngờ… chúng trở lại.


2. Truy tung – Quỷ ảnh trong rừng

Trong đêm mưa dày đặc, tại một sơn thôn hẻo lánh cách Thanh Sơn trấn bảy mươi dặm, một bóng đen quỷ dị lướt qua rặng trúc như u linh. Không tiếng động, không khí tức.

Tại một căn nhà nhỏ bằng gỗ đơn sơ, ánh đèn dầu leo lét trong gió. Hạ Dương đang dùng búa giã linh thảo, sắc một thang thuốc ôn khí cho bà cụ hàng xóm.

Đột nhiên, một luồng sát khí như mũi nhọn đâm thẳng vào lưng hắn.

Một bàn tay xương khô đen sì như mực, từ trong bóng tối chộp tới — không phải của người sống, mà là một thi khôi luyện bằng pháp huyết!

Không hề quay đầu, Hạ Dương chỉ giơ tay phải.

“Bốp!”

Một cú vỗ nhẹ như đập muỗi, thi khôi vỡ nát thành tro bụi.

Hạ Dương vẫn ung dung khuấy thang thuốc, chỉ thở dài:

“Đến rồi à.”


3. Sát thủ Huyết Môn – Tên, không người nhớ

Một bóng người từ rừng hiện ra, khoác áo choàng đen, mặt quấn băng vải đỏ như máu. Hắn không nói gì, chỉ nhìn Hạ Dương chằm chằm.

“Ngươi không có linh khí, không có đạo vận, lại giết được Huyết Thi?”

“Ngươi là ai?”

Hạ Dương đưa tay thổi nhẹ thang thuốc, đặt vào bàn, rồi mới quay lại, ánh mắt bình thản:

“Ta chỉ là một thôn phu… hái thuốc dưỡng thân.”

“Không biết đạo hữu tìm ta, là vì món nợ cũ… hay vì cái đầu của ta đáng giá?”

Kẻ áo đen không đáp, chỉ khẽ vung tay — mười ba luồng hắc khí từ sau lưng hắn phóng ra. Đó là Huyết Hồn Tự Bạo Tử – loại bùa thi thể tự nổ, mỗi một con đủ để xóa sổ một tiểu tông môn.

Hạ Dương vẫn không nhúc nhích.

Một tia chớp lướt qua đôi mắt hắn — không phải kiếm ý, mà là sát niệm thuần túy.

Chỉ một bước… hắn như biến mất.

Kẻ áo đen chỉ kịp thấy cổ mình lạnh buốt.

Một tiếng "rẹt" vang lên.

Cái đầu máu me rơi xuống đất.

Mười ba lá bùa thi thể chưa kịp nổ, tất cả đồng thời tự tan rã như chưa từng tồn tại.


4. Ký hiệu máu – Ai đang săn ai?

Hạ Dương nhìn thi thể lạnh ngắt, không vui, không giận. Chỉ bước đến kiểm tra tấm phù đỏ trên ngực kẻ địch.

Một đạo huyết văn hiện lên — là phù chú định vị của Huyết Môn.

Hắn khẽ cau mày:

“Tìm đến rồi…”

“Tưởng các ngươi quên ta rồi.”

Từ trong túi gấm, Hạ Dương lấy ra một tấm linh ngọc bị vỡ, chính là tàn tích năm xưa hắn lấy từ tay trưởng lão Huyết Môn bị giết khi còn là Luyện Khí tầng ba.

Hắn năm xưa, không tên không phái, giết sạch một phân đàn của Huyết Môn, rồi xóa sạch tung tích, ẩn thân tới tận giờ.

Nào ngờ, Huyết Môn lần này truy tung tới tận chân núi.


5. Đổi vai – Từ con mồi thành kẻ săn

Hạ Dương đứng giữa mưa mù, ánh mắt tối như đá cuội cổ.

“Tưởng lánh đời là được yên thân…”

“Nếu các ngươi muốn ta động thủ…”

“Vậy thì được.”

Tay phải hắn khẽ vung, lấy ra một mảnh phù văn máu đen, nhỏ như vảy cá, chính là Nguyệt Huyết Truy Tung Chú, từng học được từ xác của Huyết Môn năm xưa.

Hắn nhỏ một giọt máu vào đó.

Một tia khí tức bắn ra, bay về hướng đông bắc — nơi ánh trăng che khuất một phần sơn cốc u ám.

“Từ nay không phải các ngươi tìm ta nữa.”

“Mà là ta… tìm các ngươi.”

 

Chương 59: Dưới Ánh Trăng Máu – Gõ Cửa Huyết Cốc


Trăng treo lơ lửng, đỏ như máu.

Từ trên đỉnh ngọn Thiết Cốt Sơn, sương mù tràn xuống như bầy quỷ u linh. Huyết Cốc — nơi từng là một trong mười tám phân đàn cũ của Huyết Môn — bị bỏ hoang ba mươi năm nay, nay lại rực sáng dị thường, từng luồng huyết khí thô bạo bốc lên như lửa cháy.

Trong lòng cốc, tế đàn huyết sát dựng lên từ vô số hài cốt trắng toát. Tiếng tụng niệm âm trầm vọng lại, mười mấy thân ảnh mặc hắc bào quỳ gối, xung quanh một kẻ đội mũ quan máu, tay nâng trảo huyết linh — hắn là Huyết Linh Pháp Sư – Tào Vạn Xuyên, kẻ từng trốn thoát khỏi đại chiến ba mươi năm trước.

“Tất cả đã sẵn sàng. Linh huyết hiến tế, trận pháp khởi động.”

“Đêm nay… ta sẽ triệu hồi được Huyết Ảnh Ma Linh, khôi phục đại đạo năm xưa!”

Bầu không khí trong Huyết Cốc dày đặc sát khí, pháp lực tà dị cuồn cuộn — cho dù là Kim Đan tu sĩ cũng phải kiêng kị vài phần.

Thế nhưng…

Ngay khoảnh khắc trận pháp khởi động, một âm thanh khẽ vang lên, rất nhẹ.

Cộc. Cộc. Cộc.

Tiếng gõ cửa… vang lên từ miệng cốc.


1. Tiều phu gõ cửa

Mười ba đệ tử Huyết Môn lập tức quay phắt lại.

Ánh mắt bọn chúng đổ dồn về phía cổng đá phong kín lối vào Huyết Cốc — nơi chỉ có một con đường duy nhất dẫn tới, rừng sâu hiểm trở, lại có pháp trận ẩn khí.

Vậy mà…

Một người — chỉ một mình, khoác áo vải xám, lưng đeo túi vải cũ, tay cầm cuốc gỗ.

Hạ Dương.

Hắn khẽ gõ vào cánh cổng đá lần nữa, nụ cười hiền lành, giọng nói thản nhiên như mời gọi hàng xóm ăn bữa canh cá:

“Có người ở nhà không?”

“Ta đến... trả lễ.”


2. Trận pháp vô hiệu – Không một ai hiểu nổi

Tào Vạn Xuyên sắc mặt đại biến.

“Là hắn!”

Một đệ tử bên cạnh nghi hoặc:

“Chỉ là một phàm nhân… sao lại phá được cấm chế?”

Tào Vạn Xuyên rít qua kẽ răng:

“Hắn… là kẻ diệt phân đàn năm xưa!”

“Là tên tu sĩ vô danh đã một mình tàn sát sáu trưởng lão, hủy tế đàn phía Tây!”

Không ai dám tin.

Bởi vì trên người Hạ Dương — không có linh áp, không có pháp khí, thậm chí không có khí tức tu luyện.

Nhưng chỉ một khắc sau…

Hạ Dương đưa tay trái lên. Trong lòng bàn tay hắn, một huyết phù đen như mực xoay tròn.

“Chính các ngươi đưa cái này tới tay ta năm xưa.”

“Hôm nay, ta trả lại.”


3. Một bước – Máu nhuộm trời

Từ lòng bàn tay Hạ Dương, huyết phù bốc cháy.

Chỉ một bước hắn tiến vào cốc, toàn bộ huyết khí trong tế đàn lập tức nghịch lưu, như rồng lửa đỏ bốc ngược về trời.

Một đệ tử hét lớn, phóng ra “Huyết Linh Tự Thiêu Ấn”, một chiêu chí mạng của Huyết Môn.

Thế nhưng, ngay khi chiêu pháp chạm vào thân Hạ Dương — tự sụp đổ.

Không có phản chiêu.

Không có bạo tạc.

Chỉ là không tồn tại — như đá ném xuống vực không đáy.

Một ngón tay.

Một cái liếc mắt.

Một bước chân.

Tám tên đệ tử Kim Đan tầng thấp… toàn bộ hóa thành tro bụi.

Chưa từng ra chiêu rõ ràng, chưa từng tung pháp bảo.

Bọn chúng chết mà không hiểu vì sao.


4. Huyết Linh Pháp Sư – Lần đầu run sợ

Tào Vạn Xuyên cuối cùng cũng rút ra Huyết Linh Thần Ấn – một trong bốn bảo vật trấn phái của Huyết Môn.

“Ngươi giết ta, Huyết Môn sẽ biết! Đại trưởng lão sẽ truy tung!”

Hạ Dương dừng lại. Hắn nhìn vị pháp sư từng khiến cả vùng Tĩnh Châu run sợ một thời, ánh mắt như nhìn một cọng cỏ.

“Vậy thì tốt.”

“Ta vốn cũng muốn... tìm đến tổ sào.”

Không nói thêm, không thuyết phục, không nể mặt.

Một chưởng nhẹ như gió thoảng, vỗ thẳng vào linh ấn đang xoay tròn rực đỏ.

Một tiếng “Tách!” vang lên.

Huyết Linh Thần Ấn… vỡ vụn.

Ngay sau đó, đầu Tào Vạn Xuyên bay lên không, máu tuôn thành suối, tế đàn bùng nổ ánh sáng, rồi… sụp đổ hoàn toàn.


5. Người cũ – Trí nhớ thức tỉnh

Khi Hạ Dương bước qua đống đổ nát, một bức tường cổ nứt ra, lộ ra bức tượng đá bị vỡ nửa — tượng một thiếu nữ áo đỏ, ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm.

Hắn dừng lại.

Hạ Dương nhìn chăm chú hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đưa tay vuốt qua lớp bụi mờ.

Một ký ức xa xưa hiện về — hơn ba mươi năm trước, một thiếu nữ áo đỏ từng đưa hắn một viên thuốc chữa nội thương, rồi biến mất trong biển máu do chính Huyết Môn gây ra.

“Là ngươi… năm đó.”

“Ngươi… cũng không thoát khỏi tay bọn chúng.”

Ánh mắt Hạ Dương tối đi.

 

Chương 60: Tàng Thư Bí Cảnh – Phong Ấn Vạn Niên Ký Ức


Khi ánh mặt trời yếu ớt chiếu rọi lên đỉnh Thiết Cốt Sơn, Hạ Dương đã rời khỏi Huyết Cốc.

Hắn không ngoảnh đầu lại.

Sau lưng hắn, tế đàn huyết sát sụp đổ, từng tấc đá vụn hóa thành tro bụi, cốt khí tán loạn giữa hư không, không một chút dư niệm.

Với người khác, đây là một chiến tích chấn động tu chân giới.

Nhưng với hắn… chỉ là một nợ máu cũ, được xóa bỏ.


1. Bản đồ cổ từ tàn tích

Trước khi rời đi, Hạ Dương đã moi ra một vật từ nơi tượng đá thiếu nữ sụp đổ — một mảnh ngọc giản gãy đôi, vằn vện cổ văn phong cách Thượng Cổ.

Khi linh thức hắn thâm nhập vào bên trong, một loạt hình ảnh đổ vào tâm trí.

"Tàng Thư Bí Cảnh… tọa lạc sâu dưới lòng Huyết Phong Sơn… được phong ấn bởi ba tầng khóa đạo, chỉ người mang ‘Huyết Giới Ấn’ và ‘Tàn Ảnh Phù’ mới vào được."

Hạ Dương khẽ cau mày.

Ngọc giản này là bản đồ dẫn tới một bí cảnh ẩn tàng từ thời Đại Linh Đế Quốc, từng là nơi cất giữ pháp điển tối cổ – thậm chí, còn có thể liên quan đến những kỹ pháp thất truyền từ thời viễn cổ.

Tuy nhiên, điều khiến hắn chú ý không phải là pháp bảo hay truyền thừa.

Mà là — một dòng chữ nhòe mực nơi cuối cùng:

“... nàng ấy… đã bị giam tại tầng thứ ba... ký ức bị phong ấn... đợi người trở lại…”


2. Lặng lẽ trở về thôn Thanh Thủy

Không vội vàng lên đường, Hạ Dương quay lại thôn Thanh Thủy, nơi hắn đã sống ẩn suốt hơn mười năm nay.

Căn nhà gỗ nhỏ vẫn yên bình.

Vẫn là hàng trúc trước sân, ao cá thảnh thơi, và nồi nước đang sôi lục bục do hắn rời đi chưa kịp tắt lửa.

Lão Trần – hàng xóm già hay qua uống rượu – vẫn mang một bầu rượu gạo tới, ngồi chờ ngoài hiên.

“Ngươi lại đi đâu mấy ngày liền thế, Hạ huynh? Thôn trên bị mất gà, ai cũng nghi là hồ yêu. Ta còn nói, có Hạ huynh ở đây, yêu nào dám đến!”

Hạ Dương chỉ cười, rót cho lão một chén nhỏ.

“Gà mất thì trồng thêm bắp. Hồ yêu mà khôn, chắc cũng chỉ đói bụng thôi.”

Lời nói nhẹ tênh, nhưng linh khí quanh người Hạ Dương vừa trở lại đã khiến đám yêu vật quanh núi run rẩy lui về ba dặm.

Không ai hay biết — người tiều phu hiền lành hay đốn củi đêm mưa ấy… vừa hủy một phân đàn Huyết Môn.


3. Chuẩn bị cho chuyến đi – Lấy ra vật cũ

Đêm ấy, sau khi lão Trần rượu say nằm gục trên sạp, Hạ Dương bước vào căn phòng ngầm dưới gầm giường.

Một tầng trận pháp ngũ hành che phủ.

Hắn đưa tay lên — chỉ nhẹ phẩy.

Vù một tiếng, toàn bộ cấm chế vỡ ra như khói sương.

Nơi đó là kho tàng riêng của Hạ Dương — không phải pháp bảo chói lóa, cũng không phải đan dược quý giá — mà là:

  • Một lệnh bài mục nát khắc chữ "Định Thiên".
  • Một mảnh y phục đỏ rách nát – viền thêu hoa sen bằng kim tuyến.
  • Một trang giấy cổ viết tay, đã úa màu, chỉ còn mấy chữ mờ nhòe:

"Nếu có kiếp sau, nguyện làm người thường, uống trà bên hiên gió..."

Hạ Dương nhìn thật lâu.

Sau cùng, hắn lấy ra một vật — Tàn Ảnh Phù — chính là nửa phù văn còn lại để mở phong ấn bí cảnh.

“Cuối cùng cũng đến lúc đối mặt…”

“Ta… nợ nàng một đời.”


4. Một khởi hành lặng lẽ – Một kẻ theo dõi trong bóng tối

Trước bình minh, Hạ Dương rời thôn, chỉ mang theo cuốc gỗ cũ và túi vải quen thuộc.

Không ai biết.

Nhưng trong góc một thân cây cách đó trăm trượng, một thiếu niên áo đen mặt đầy vết dao đang âm thầm nhìn theo.

Đôi mắt hắn mang hận thù nặng nề, lẩm bẩm:

“Rốt cuộc ngươi là ai... mà giết cả Huyết Cốc như thái rau? Nếu là tu sĩ thật, tại sao suốt bao năm không ra tay?”

“Chẳng lẽ... là truyền nhân của ‘Ẩn Tu Tông’?”

Hắn rút một phù văn đặc biệt ra — Truy Tung Linh Phù, rồi nhẹ nhàng niệm chú, khởi động theo dõi.


5. Cuối chương – Gợn sóng lan xa

Ngày Hạ Dương rời thôn Thanh Thủy, gió đổi chiều, chim rừng bay loạn, và khí vận vùng Tĩnh Châu dao động.

Xa tận Thất Sát Tông, một vị trưởng lão đang bế quan chợt mở mắt.

Tại Vô Lượng Hải, một yêu vương thức tỉnh khẽ chau mày.

Thậm chí tại Tàng Thư Các Trung Ương, có một lão giả râu trắng khẽ rùng mình:

“Huyết Cốc… đã diệt?”

“Không để lại khí tức… chỉ có dấu vết phong ấn cấp bảy?”

“Chẳng lẽ… hắn đã xuất thế?”

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Post a Comment

0 Comments