Chương 04: Tán Tu Trọng Thương, Lộ Ra Một Tia Sát Cơ
Một đêm yên tĩnh sau cơn mưa.
Trên con đường mòn ven rừng, sát mép núi phía bắc thôn Thanh Vân, có một đạo thân ảnh loạng choạng ngã xuống.
Người đó toàn thân nhuộm máu, y phục đạo nhân rách nát, sau lưng cắm sâu một mảnh phi kiếm vỡ, sắc mặt tái nhợt như tro tàn. Trên tay hắn còn nắm chặt một túi trữ vật đã cháy đen phân nửa.
"Linh... thạch... mau... phải... tìm nơi... ẩn..."
Lời còn chưa dứt, hắn đã gục xuống bất tỉnh.
Không ai trong thôn biết rằng, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thân mang trọng bảo, đang rơi xuống đúng nơi Khương Dạ Minh ẩn cư.
Sáng hôm sau.
Khương Dạ Minh như thường lệ ra rừng hái thuốc, mang theo liềm, sọt, và một cây đoản kiếm gỗ đào do chính tay mình đẽo — không ai biết trong đoản kiếm đó đã được hắn âm thầm rót vào một tia linh lực, đủ để chém đứt đá vụn.
Khi hắn vừa đi ngang qua khe núi, bỗng hệ thống vang lên:
【Cảnh báo: Linh lực dao động bất ổn phía trước – nghi có tu sĩ bị thương】【Đề nghị kiểm tra – cơ hội kích hoạt nhiệm vụ “Ẩn Tu Gặp Kiếp”】【Tình huống nguy hiểm tiềm tàng – xác suất đối phương mất lý trí: 37%】
Khương Dạ Minh nhíu mày.
"Tu sĩ bị thương? Ở gần thôn thế này… nếu để người trong thôn phát hiện, sợ sẽ rước họa."
Hắn cẩn trọng tiến về phía nguồn linh lực, nhanh chóng phát hiện một thân ảnh nằm gục bên cạnh gốc cây cổ thụ, máu loang khắp đất đá. Thân thể tên đó gần như đã mất tri giác.
Khương Dạ Minh bước tới, ngồi xổm xuống, lặng lẽ lật người kia lại, lấy tay bắt mạch.
Ánh mắt hắn chợt lạnh.
"Trúc Cơ kỳ… nội tạng rạn nứt, kinh mạch vỡ vụn bảy chỗ… nếu là người phàm đụng phải, chắc chắn bị diệt khẩu."
Trong đầu hắn nhanh chóng vận chuyển hàng loạt tính toán.
Hệ thống tiếp lời:
【Ký chủ có thể chọn:】❶ Làm ngơ rời đi – Tăng độ ẩn tu, an toàn tuyệt đối❷ Cứu chữa âm thầm – Kích hoạt chuỗi nhiệm vụ “Người Mang Bí Mật”❸ Kết liễu kẻ bị thương – Nhận toàn bộ vật phẩm, tăng sát khí, giảm ẩn tu 30%
Khương Dạ Minh trầm mặc một lúc.
Cuối cùng hắn lấy ra một viên Dược Cốt Hoàn, đút vào miệng tu sĩ trọng thương, đồng thời cắt một đoạn dây rừng, trói chặt tay chân đối phương, rồi khiêng hắn về căn nhà tranh của mình.
"Ta sẽ cứu ngươi. Nhưng nếu ngươi tỉnh lại mà có sát niệm…"
Hắn liếc nhìn phi kiếm gãy trên tay người kia, nhẹ nhàng bẻ gãy hẳn mũi kiếm còn lại.
"Thì đừng trách ta vô tình."
Ba ngày sau.
Trên chiếc giường tre, tu sĩ nọ chậm rãi mở mắt. Hắn nhìn lên mái nhà bằng cỏ, ngơ ngác vài nhịp, rồi chợt phát giác tay chân mình bị trói, toàn thân đau như kim đâm.
Lúc này, Khương Dạ Minh bước vào, tay cầm bát thuốc.
"Ngươi tỉnh rồi."
Tu sĩ nọ lập tức vận khí, nhưng phát hiện linh lực trong người chỉ còn lại chưa đến một thành.
"Ngươi là ai… đây là đâu…?" – hắn nghiến răng hỏi.
"Thôn dân. Cứu ngươi từ rừng về."
"Ngươi… không phải tu sĩ. Làm sao phát hiện ta?"
Khương Dạ Minh không đáp, chỉ cúi đầu thổi nhẹ bát thuốc.
"Ta biết thảo dược. Ngươi thổ huyết khô quanh gốc Phong Huyết Thảo, ta chỉ đơn giản theo mùi máu tìm đến. Không cần đa nghi."
Tu sĩ im lặng nhìn hắn một lúc lâu, như đang cố xác định lời thật giả. Cuối cùng nhắm mắt: "Được. Coi như ta nợ ngươi một mạng."
Khương Dạ Minh xoay người rời đi, nhưng trong đầu hệ thống đã vang lên:
【Nhiệm vụ kích hoạt: “Người Mang Bí Mật”】【Yêu cầu: Ẩn giấu thân phận, không để đối phương phát hiện tu vi thực sự trong vòng 7 ngày】【Thưởng: +1 kỹ năng hộ thân sơ cấp / +1 pháp quyết ẩn tức / +20 điểm ẩn tu】
Hắn khẽ gật đầu.
"Tốt. Ta vốn chẳng thích xen vào chuyện người khác… nhưng nếu cơ hội đến, thì cũng nên mượn đao mài đá."
Trong khi đó, ở phía xa chân trời, một đạo hào quang màu đỏ đang quét ngang bầu trời.
Một đám tu sĩ khoác áo đen, cầm lệnh bài hình rắn máu, chặn đường người qua lại.
“Phát hiện dấu vết của Lý Quân Tán Tu, hắn đã trọng thương. Ai che giấu, giết không tha.”
Một luồng sát khí vô hình bắt đầu áp sát về phía thôn nhỏ nơi Khương Dạ Minh đang sống ẩn.
Mà người vừa được hắn cứu — lại chính là mục tiêu của một tổ chức tu ma hắc đạo…
Hết chương 04
Chương 05: Sát Thủ Đến Thôn – Phàm Nhân Giăng Lưới
Đêm khuya tĩnh mịch.
Thôn Thanh Vân yên bình như bao ngày, nhưng sâu trong rừng già phía đông, nơi cách thôn chỉ vài dặm, ánh lửa bập bùng giữa một đám người áo đen tụ tập.
"Còn chưa tìm ra tên Lý Quân kia sao?" – Một người đàn ông mặt lạnh như băng, khí tức tà dị, thấp giọng quát.
Một tên dưới trướng lập tức quỳ xuống: "Hồi hộ pháp, hắn trọng thương, không thể đi xa. Có dấu vết kéo lê máu hướng về phía thôn nhỏ phía tây, nghi là nơi ẩn thân."
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo lướt qua: "Phàm nhân cư ngụ?"
"Vâng. Là thôn dân, hơn trăm khẩu. Không ai có linh căn."
Người được gọi là hộ pháp khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
"Nếu không có linh căn, thì giết nhầm còn hơn bỏ sót."
Trong khi đó, tại căn nhà tranh của Khương Dạ Minh.
Lý Quân – tu sĩ bị thương – đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy. Hắn nhìn người thiếu niên áo vải đang nhóm lửa sắc thuốc ngoài sân, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.
Mấy ngày nay hắn quan sát kỹ: căn nhà này đơn sơ, không hề có dấu hiệu linh khí động, thiếu niên kia không có pháp khí, không có linh căn, thậm chí ngay cả mạch đan điền cũng mờ nhạt… Nhưng, dược hoàn chữa thương hắn dùng, lại có hiệu quả không dưới đan dược hạ phẩm của tu sĩ luyện đan.
"Chẳng lẽ… là phế linh căn dị bảo thể? Hoặc… có kỳ duyên cổ quái?"
Hắn bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.
Giữa lúc đó, Khương Dạ Minh đang đứng trước cửa, ánh mắt dõi vào rừng tối. Trong đầu hắn, hệ thống đang vận hành:
【Cảnh báo: Có ba tu sĩ lạ mặt mang sát khí tiếp cận thôn – nghi là người truy sát Lý Quân】【Khoảng cách: 4 dặm】【Thực lực: Hai Trúc Cơ sơ kỳ, một Luyện Khí đại viên mãn】【Kích hoạt nhiệm vụ: “Ẩn Tu Giăng Lưới”】【Yêu cầu: Không để bản thân lộ tu vi – vô hiệu hóa/đuổi đi/giết địch trong bóng tối】【Phần thưởng: Kỹ năng “Ẩn Tức Đại Pháp” + Bí kỹ “Sát Linh Tiễn”】
Ánh mắt Khương Dạ Minh vẫn bình tĩnh như nước giếng sâu.
"Ba người tu vi cao hơn ta. Chính diện không được. Nhưng… bọn chúng không ngờ nơi này có một 'phàm nhân' từng luyện tập bố trận."
Rạng sáng hôm sau.
Ba tu sĩ áo đen bước vào thôn, giả dạng người buôn thuốc, âm thầm tỏa linh thức dò xét. Nhưng vừa đến gần nhà Khương Dạ Minh, kẻ Trúc Cơ đi đầu chợt khựng lại.
"Ngươi có thấy gì không?"
"Khí tức… lạ. Có gì đó bị che chắn. Linh lực khuếch tán không vào được."
"Trận pháp ẩn? Chẳng lẽ…"
Chưa kịp dứt lời, mặt đất dưới chân chúng đột ngột lóe lên một đạo phù quang nhàn nhạt — Băng Tỏa Trận cấp thấp kích hoạt.
"Không ổn! Lui lại!"
Nhưng đã muộn.
Từ trong bụi rậm, một loạt Tật Phong Tiễn do tay Khương Dạ Minh chế tác – tẩm độc dược do hắn âm thầm điều chế suốt nhiều ngày – xé gió lao ra.
Vút! Vút! Phập!
Một tên Luyện Khí đại viên mãn chưa kịp giương hộ thể đã trúng ba tiễn, ngã gục tại chỗ, mắt trợn tròn chết không nhắm.
Hai tên còn lại hoảng sợ thi triển pháp khí định xông vào, nhưng bước chân vừa đặt vào tầng thứ hai của trận pháp liền bị “Linh Khí Phản Tỏa Trận” làm tê liệt kinh mạch.
"Bên trong có... một trận sư?"
"Bẫy... đây là cái bẫy!"
Ngay lúc chúng định thi triển phi độn để tháo chạy, một thân ảnh áo vải từ trong bụi cây bước ra – tay không, không pháp khí, chỉ cầm một trúc tiêu dài chưa đến một trượng.
"Ở lại đi." – Giọng hắn nhẹ như gió.
Hai đạo tiễn quang cuối cùng xé không lao đến – mang theo sát khí ngưng tụ cực điểm – đánh trúng ngực hai tu sĩ kia.
Ầm! Phụt!
Cả hai ngã xuống, máu nhuộm đất.
Khương Dạ Minh chậm rãi bước đến, lấy ra ba túi trữ vật đã cháy xém, thu lại linh thạch, đan dược, và một quyển tà pháp luyện hồn.
【Nhiệm vụ hoàn tất: “Ẩn Tu Giăng Lưới”】【Thưởng nhận: Kỹ năng Ẩn Tức Đại Pháp (sơ cấp) + Bí kỹ “Sát Linh Tiễn”】【Độ ẩn tu tăng: +30】【Hiện tại không ai còn nghi ngờ – thân phận “phàm nhân” vững chắc】
Tại căn nhà tranh.
Lý Quân trợn tròn mắt, nhìn từ xa thấy ánh lửa vụt sáng, thấy ba tu sĩ rơi đầu không kịp kêu cứu… rồi lại thấy thiếu niên áo vải từ trong rừng trở về, tay không, y phục không bẩn, bình thản như vừa đi hái củi.
Hắn bất giác rùng mình, hai tay siết chặt:
"Ngươi rốt cuộc… là ai?"
Khương Dạ Minh đặt chén thuốc xuống, liếc mắt một cái: "Uống đi, vết thương sắp lành rồi."
"Ngươi…"
"Ngươi đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ là người hái thuốc, quen chút trận pháp bắt thú. Bọn họ là ai, ta không biết. Nhưng vào thôn, thì phải chết."
Dứt lời, hắn xoay người bước vào trong, bỏ lại một câu hờ hững như nước lạnh.
"Có người từng nói với ta: trong loạn thế, phàm nhân không có tư cách từ bi."
Hết chương 05
Chương 06: Tín Vật Bí Ẩn – Bước Ra Ngoài Thôn
Ngày thứ bảy kể từ khi Lý Quân tỉnh lại, bầu trời thôn Thanh Vân vẫn trong xanh tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Tuy nhiên, trong lòng Khương Dạ Minh lại rối như tơ vò.
Lý Quân — tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, kẻ mà hắn cứu giúp — đã chuẩn bị rời đi.
"Ta không thể ở lại nơi đây lâu hơn nữa," Lý Quân nói, ánh mắt vẫn còn yếu đuối, "mưu kế truy sát ta sẽ không dừng lại. Nếu bọn họ phát hiện ngươi dính líu, không chỉ ngươi mà cả thôn sẽ bị vạ lây."
Khương Dạ Minh gật nhẹ.
"Ta hiểu."
Trước khi rời đi, Lý Quân trao cho hắn một vật nhỏ, bọc trong miếng vải đen.
"Tín vật này, ta không rõ nó chứa đựng bí mật gì. Nhưng bọn hắc đạo truy sát ta… rất sợ vật này rơi vào tay người ngoài. Giữ lấy, cẩn thận đấy."
Khương Dạ Minh không hỏi nhiều, chỉ nhận lấy, mắt nhìn theo bóng dáng gầy yếu của Lý Quân khuất dần giữa rừng già.
Tối hôm đó, hắn ngồi trước bếp lửa, mở bọc ra xem.
Bên trong là một viên đá màu tím đen, ánh lên tia sáng ma mị.
Hệ thống lập tức phản hồi:
【Phát hiện vật phẩm lạ: “Huyền Ấn Tâm Thạch”】【Mô tả: Đá linh vật dạng huyền ấn, chứa mật tịch bí ẩn của một môn phái cổ xưa】【Khả năng: Kích hoạt sẽ mở khóa kỹ năng bí thuật hoặc dẫn đường đến điểm tu chân quý hiếm】【Cảnh báo: Vật phẩm này có thể thu hút tu ma và các thế lực thù địch】
Khương Dạ Minh nheo mắt.
"Phàm nhân như ta… làm sao có thể dễ dàng giữ được đồ vật như vậy?"
Hắn đặt viên đá vào trong ngực áo, lòng thầm nghĩ:
"Rời khỏi thôn… là lựa chọn duy nhất. Ẩn thân lâu rồi, lần này phải lộ mặt một chút."
Ngày hôm sau, Khương Dạ Minh chuẩn bị hành trang.
Bên ngoài thôn, sương mù lãng đãng bao phủ, từng bước chân hắn âm thầm bước đi trên con đường mòn cũ — con đường dẫn ra thế giới rộng lớn, đầy nguy hiểm và cơ hội.
Trước khi rời đi, hắn nhìn lại thôn nhỏ, nơi đã che chở mình những ngày qua.
"Ẩn tu không phải là kết thúc, mà chỉ là khởi đầu của cuộc hành trình mới."
Trong đầu, hệ thống vang lên:
【Nhiệm vụ mới kích hoạt: “Phiêu Bạt Tu Chân Giới”】【Mục tiêu: Tìm kiếm bí cảnh, luyện khí, mở khóa bí thuật từ “Huyền Ấn Tâm Thạch”】【Cảnh báo: Thế lực hắc đạo đang truy sát, đề phòng phục kích】【Phần thưởng: Vô hạn cơ hội thăng tiến tu vi, khai mở hệ thống kỹ năng】
Khương Dạ Minh mỉm cười.
"Hệ thống à, ta đã sẵn sàng."
Con đường phía trước trải dài bất tận, từng tiếng lá xào xạc như lời mời gọi, từng ánh sao đêm sáng rực như hướng dẫn bước chân.
Bước chân một giả trư ăn thịt hổ, mang theo hệ thống bí ẩn, đang từng bước chạm vào con đường tu chân đầy gian nan và huyền ảo.
Hết chương 06
☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos ✅
0 Comments