CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 21 - 25 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

Chương 21: Đạo Nhân Áo Lam

Buổi sáng trong thôn Trúc Lâm luôn yên ả như dòng suối chảy. Ánh nắng xuyên qua tán trúc, chiếu xuống mái nhà tranh đơn sơ của Hạ Dương. Hắn đang ngồi bên bờ ao, tay cầm lưỡi câu, mắt nhắm nghiền, như thể hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới tu tiên đầy huyết tinh ngoài kia.

Nhưng yên bình... chưa bao giờ là vĩnh cửu.




1. Vị Khách Không Mời

Từ phía Đông, từng cơn gió mạnh mang theo linh khí quỷ dị kéo tới, khiến lũ chim chóc trong rừng hoảng loạn bay tán loạn. Một bóng người mặc đạo bào lam sắc hạ xuống trước cổng làng. Gã khoảng ngoài ba mươi, mắt sắc như ưng, tay cầm phất trần làm bằng linh tơ băng hàn.

Không ai trong làng biết người này là ai, nhưng lũ chó sủa ầm lên, gà bay tán loạn. Ngay cả vài tảng đá trong sân cũng nứt vỡ chỉ vì khí tức hắn toát ra.

Thôn trưởng vừa bước ra, lập tức nghẹn họng, mồ hôi lạnh chảy ròng:

— “Tiên… tiên sư có chuyện gì ghé thôn nhỏ của chúng ta?”

Đạo nhân không đáp, chỉ hỏi:

— “Trong thôn có người họ Hạ, tên Dương, phải không?”

Cả thôn lập tức nín thở. Thôn trưởng run rẩy, nhưng vẫn gật đầu:

— “Có… có một người như vậy. Nhưng… hắn chỉ là thảo dược lang thôi.”

— “Dẫn ta tới.”

Không ai dám cản.


2. Một Kẻ Đến Vì Huyết Mạch

Khi đạo nhân áo lam xuất hiện trước căn nhà tranh, Hạ Dương vẫn đang... câu cá.

Không đứng dậy, không hành lễ, chỉ nhấc mắt nhìn lên một cái, giọng bình thản:

— “Ngươi từ Linh Nguyên Đạo đến?”

Ánh mắt đạo nhân lóe lên:

— “Ngươi có thể nhận ra ta… không phải phàm nhân.”

— “Ngươi tới vì con bé A Nhược?”

Đạo nhân cười nhạt, gỡ phất trần ra, lộ ra phù văn phức tạp bên trong tay áo:

— “Ngươi giấu được mắt người thường, nhưng không qua được thiên cơ. Con bé kia có linh căn hỗn nguyên thiên sinh, trong người còn ẩn một đoạn huyết mạch thượng cổ. Ta được phái đến để mang nó về.”

Hạ Dương vẫn không đổi sắc:

— “Về để làm thí nghiệm, hay làm lô đỉnh?”

Đạo nhân hơi cau mày:

— “Là để phát triển huyết mạch. Đây là thiên mệnh.”

— “Thiên mệnh? Thứ mà tu sĩ các ngươi vẫn dùng để biện minh cho việc bắt cóc, giết người?”

Đạo nhân nheo mắt. Gió quanh hắn bắt đầu xoáy mạnh.

— “Ta không muốn giết kẻ phàm tục. Nhưng nếu ngươi ngăn cản—”

Chưa nói dứt câu, phất trần của hắn tự động bốc cháy.

Hắn hoảng hốt, lùi lại.

Một giọng nói khẽ vang lên giữa không trung:

— “Lửa này... không phải lửa bình thường. Nó đốt pháp lực, không đốt vật thể.”

Đạo nhân nhìn lên: Trên mái nhà tranh, một lá bùa cũ nát, mờ gần như trong suốt, đang lơ lửng giữa không trung, chậm rãi xoay tròn.

— “Ngươi… ngươi là ai?”

Hạ Dương chậm rãi đứng dậy, phủi bụi trên áo:

— “Ta từng là một đệ tử ngoại môn. Từng sống sót qua tám kiếp nạn Thiên Lôi, từng đếm đủ mười ba cốt mạch trong Thập Âm Địa Ngục. Giờ, ta chỉ là một người trồng thuốc.”

Bước tới một bước, khí tức quanh Hạ Dương biến mất hoàn toàn. Như thể hắn là một… khoảng trống.

Nhưng chính khoảng trống đó khiến đạo nhân rét lạnh sống lưng.

— “Không thể nào… khí tức này… không phải Trúc Cơ… cũng không phải Kim Đan…”

— “Về nói với tông chủ Linh Nguyên Đạo: A Nhược là người của ta. Nếu còn ai đến, hãy chuẩn bị một... tế đàn thật lớn.”

Lúc này, A Nhược chạy ra, mắt còn ngái ngủ, ôm chặt lấy Hạ Dương.

Đạo nhân muốn hành động, nhưng hai chân đã bị khóa chặt bởi một đạo phù ẩn dưới đất từ trước.

Hắn biết, nếu còn cố chấp, kết cục chỉ có chết mà không để lại tro.

Cuối cùng, hắn lẳng lặng rút đi.


3. Sóng Ngầm

Sau khi đạo nhân rời đi, Hạ Dương đứng nhìn bóng hắn khuất dần. Hắn biết — chuyện không dừng lại ở đây.

A Nhược ngước mắt hỏi:

— “Chú Dương, người đó… muốn mang cháu đi sao?”

Hạ Dương xoa đầu bé, cười nhẹ:

— “Ừ. Nhưng muốn mang cháu đi, thì phải vượt qua… tất cả những gì chú để lại.”

Đêm đó, Hạ Dương mở ra một tấm ngọc giản cổ được giấu trong gốc trúc sau nhà. Trên đó là đồ hình của một trận pháp Cực Âm Hộ Tâm Trận — một trong ba đại hộ trận cổ xưa từng dùng để thủ vệ Tàng Thư Các của Thái Huyền Cung.

Hắn biết, đã đến lúc… cần chuẩn bị chiến trường.


Hết chương 21.

Chương 22: Bóng Ma Quá Khứ

Trúc Lâm thôn sau sự kiện "đạo nhân áo lam" đến gây chuyện, bề ngoài vẫn yên bình, nhưng linh khí nơi này đang âm thầm biến đổi. Từng tấc đất, từng lùm trúc nhỏ, thậm chí cả ao cá trước sân nhà Hạ Dương đều đã trở thành mắt trận của một pháp trận khổng lồ.

Hạ Dương không nói cho ai biết. Ngay cả A Nhược cũng chỉ nghĩ chú Dương chăm chỉ dọn vườn hơn thường lệ.

Nhưng đêm xuống, những lá bùa cổ vẽ bằng máu tâm vẫn âm thầm rực lên ánh sáng tím nhạt, tỏa ra từng đạo ba động tinh vi, hòa vào linh khí trời đất.


1. Manh Mối Từ Tấm Ngọc Giản

Trong đêm, Hạ Dương ngồi trong căn phòng kín phía sau, trước mặt là ngọc giản cổ bị nứt viền, ký hiệu thượng cổ loằng ngoằng như giun bò. Bên cạnh là một ngọn đèn dầu đốt bằng tinh huyết yêu thú, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên gương mặt trầm tĩnh của hắn.

Ngọc giản ấy là vật hắn đoạt được năm xưa từ tay một đệ tử nội môn đã phản bội sư môn, liên quan đến một bí mật kinh thiên: “Mạch Huyết Nguyên Thủy”, được cho là huyết mạch của giống loài từng đối đầu với Thiên Đình trong đại chiến Thượng Cổ.

Và Hạ Dương vừa xác nhận: trong cơ thể A Nhược có tàn tích của huyết mạch ấy.

“Chẳng trách Linh Nguyên Đạo lại khẩn cấp tìm đến vậy…”

Hắn thở dài. Nếu huyết mạch ấy thức tỉnh, thì A Nhược sẽ không còn là một tiểu cô nương hồn nhiên nữa, mà có thể trở thành… ngòi nổ giữa các đại thế lực.

Hạ Dương đặt tay lên mi tâm, một luồng thần thức nhập vào ngọc giản, xem đến phần cuối, nơi có đoạn ghi chú bằng chữ máu:

“…Một khi huyết mạch Nguyên Thủy dung hợp hoàn toàn, người sở hữu sẽ trở thành “Nguyên Chủ” – có thể sai khiến vạn thú, thao túng âm dương, phá giới đại đạo. Nhưng nếu chưa đủ căn cơ, linh trí sẽ tan rã, trở thành hung vật…”

Hạ Dương nhíu mày. Hắn không thể để điều đó xảy ra.


2. Bóng Ma Quá Khứ Xuất Hiện

Cùng lúc ấy, cách thôn Trúc Lâm mười dặm, trong một ngọn núi bỏ hoang có tên là Phong Hồn Phong, một bóng đen khoác áo vải rách rưới đang đứng trước một bia đá phủ đầy phù triện.

Hắn là Liễu Thanh, một cái tên từng được khắc sâu trong tâm khảm Hạ Dương – kẻ phản bội năm xưa, từng là đồng môn, sau trở thành Ma tu.

Liễu Thanh liếm môi, ánh mắt lóe lên tàn độc:

— “Hạ Dương… Ngươi trốn kỹ thật. Nhưng giờ ngươi đã để lộ sơ hở… Đám chó của Linh Nguyên Đạo tìm được ngươi, nghĩa là ta cũng có thể.”

Bên cạnh hắn là một người mặc áo choàng đen, che kín mặt, giọng the thé:

— “Ngươi chắc hắn là Hạ Dương sao? Người từng bị truy sát cả bảy đại môn phái vì giữ Bí Pháp Thiên Nhận? Lẽ nào chỉ là một kẻ câu cá thôn quê?”

— “Ngươi chưa từng thấy hắn ra tay…”

Liễu Thanh rút từ tay áo ra một chiếc thiên la đồng bài nứt vỡ, vật chỉ có thể bị phá hủy bởi pháp lực vượt Kim Đan tầng chín.

— “Khi xưa ta tận mắt thấy hắn đối đầu với ba lão tổ Nguyên Anh mà vẫn toàn mạng trở ra.”

Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo:

— “Hắn có thể che giấu… nhưng không thể thoát mãi. Lần này, hắn đã để lộ một nhược điểm: đứa trẻ đó.


3. Chuẩn Bị Cho Cuộc Giao Phong

Tại Trúc Lâm thôn, Hạ Dương đang vẽ lên phiến đá trước nhà một loạt ký hiệu trận văn. Từng nét vẽ như có linh tính, tự động thẩm thấu vào lòng đất.

“Nếu là Liễu Thanh, hắn sẽ không đơn độc. Có thể còn liên hệ với Ma tông ở Bắc Cương…”

Bên trong lòng đất, pháp trận đã bắt đầu hình thành. Đây không phải loại trận pháp bình thường mà là một "Tụ Hồn Liên Sát Trận", từng được dùng để đối kháng với cả đội tu sĩ cấp Kim Đan thời loạn chiến.

A Nhược từ xa chạy tới, tay cầm củ khoai nướng:

— “Chú Dương, ăn không?”

Hạ Dương nở nụ cười hiền hòa, nhận lấy.

— “Cảm ơn.”

Nhưng trong mắt hắn, ánh sáng trầm lặng như vực sâu, khó đoán biết.

“Người đến rồi... Ta đã ẩn nhẫn đủ lâu. Nếu muốn kéo ta vào vòng xoáy tu tiên giới thêm lần nữa... thì các ngươi phải trả giá.”


Hết chương 22.

Chương 23: Đêm Trăng Máu – Kẻ Đến Từ Quá Khứ

Trăng treo cao, sắc đỏ như máu.

Cả Trúc Lâm thôn chìm trong bóng tối, chỉ có ngọn gió đêm lướt qua rừng trúc phát ra những tiếng rít dài rợn người. Bầu trời bỗng nổi gió lạ, linh khí cuồn cuộn, áp lực vô hình đang bao phủ khắp vùng.

Trong căn nhà gỗ đơn sơ, Hạ Dương đang ngồi xếp bằng. Trên bàn là một tấm phù triện đã cũ nát, bên cạnh là bình rượu ngô cũ kỹ ông tự nấu, thoạt nhìn chẳng khác gì một lão nông thôn quê.

Nhưng đêm nay, hắn không say.

1. Âm Thanh Từ Ngoài Cửa

Ầm!

Một tiếng nổ vang vọng giữa trời đêm, mặt đất chấn động nhẹ.

Cổng thôn Trúc Lâm, vốn yên bình suốt trăm năm, bị một đạo ma hỏa từ trên trời giáng xuống đánh tan thành tro bụi. Đám dân làng hoảng sợ tỉnh dậy, chạy tán loạn trong đêm tối.

Trên không trung xuất hiện bốn bóng người vận y phục đen, che kín mặt, khí tức lạnh lẽo, toàn thân toát ra mùi tử khí. Dẫn đầu là một người tay cầm phiến quạt đỏ máu, trên thân có khí tức ma tu đậm đặc đến nghẹt thở.

— “Trúc Lâm thôn, chẳng qua chỉ là nơi phàm nhân cư ngụ... Vậy mà lại có thể giấu được người như Hạ Dương? Thú vị thật đấy…”

Giọng hắn lạnh tanh, ngón tay điểm một cái.

Ầm ầm!

Một cột sáng từ trên trời giáng xuống ngay giữa thôn, đánh tan ba ngôi nhà, chừa ra đúng ngôi nhà gỗ của Hạ Dương.

— “Hạ Dương, ngươi không cần giấu nữa. Ra đây đi.”

Giọng nói ấy vang vọng như sấm rền, đám dân làng lập tức hôn mê, chỉ còn A Nhược vẫn cố gắng bò dậy, định chạy đến nhà chú Dương.

Bỗng nàng cảm thấy gió ngừng thổi, trời đất như ngưng đọng.

Một đạo khí tức vô hình vừa phát ra, không dữ dội, nhưng khiến không gian như đông cứng.

2. Hạ Dương Xuất Hiện

Cánh cửa gỗ khẽ mở. Từng bước chân vang lên đều đặn.

Một người trung niên vận áo vải lam, tay cầm bình rượu, lặng lẽ bước ra. Ánh mắt bình thản, nét mặt hiền hòa như mọi ngày.

— “Đêm trăng máu, không uống rượu, lại đến phá thôn ta? Các ngươi... hơi quá rồi.”

Bốn tên hắc y nhân thấy vậy thì phá lên cười.

— “Hạ Dương, ngươi tưởng vẫn còn là Hạ chân nhân ngày xưa? Ngươi bị phế rồi, một thân tu vi giờ chỉ còn da bọc xương! Còn dám nói đạo lý?”

Tên áo choàng đỏ dẫn đầu là Liễu Thanh, từng là đồng môn, nhưng giờ đã là Ma tu Kim Đan hậu kỳ, giết người vô số.

— “Bọn ta không muốn giết ai trong thôn. Giao đứa trẻ kia ra, ngươi có thể sống!”

Hạ Dương nhìn hắn, lắc đầu:

— “Liễu Thanh… Ngươi vẫn không thay đổi. Lòng tham của ngươi, sẽ là mồ chôn của chính ngươi.”

3. Trận Pháp Khởi Động – Sự Phẫn Nộ Của Kẻ Ẩn Tu

Ầm!

Mặt đất bỗng rung chuyển, một luồng ánh sáng bạc lóe lên từ dưới chân Hạ Dương. Tụ Hồn Liên Sát Trận được kích hoạt!

Trận văn như những con rắn bạc bò trườn khắp mặt đất, lan ra cả thôn, bao vây bốn tên ma tu trong nháy mắt.

— “Cái gì?! Đây là... Thất Huyền Trận Văn? Không thể nào!”

Một tên hét lên, vội thi triển pháp bảo phòng ngự. Nhưng chỉ nghe xoẹt! một tiếng, hắn bị chém ngang người bởi một tia sáng vô hình phát ra từ trận.

Liễu Thanh giật mình, toàn thân vận khởi linh lực.

— “Ngươi... ngươi khôi phục rồi?!”

Hạ Dương không đáp. Tay hắn nhẹ nâng lên, không thi pháp, không chú ngữ, chỉ điểm nhẹ một cái.

Ầm!!

Không gian rung lên như vỡ nát, một đạo quang kiếm từ không trung giáng xuống, bổ thẳng vào tên ma tu thứ hai, khiến hắn không kịp phản ứng, hóa thành tro bụi.

Lúc này, khí tức thật sự của Hạ Dương mới lộ ra – trầm ổn như vực sâu, mạnh mẽ như thiên địa, khiến ba tên còn lại như rơi vào địa ngục.

Một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ trong số đó sợ hãi quỳ sụp:

— “Tha mạng… tha mạng! Lão tổ tha mạng!”

Hạ Dương chỉ liếc hắn một cái. Cơ thể gã lập tức khô quắt lại, như bị rút sạch linh khí.

Chỉ còn Liễu Thanh, hắn gào lên:

— “Ngươi giấu tu vi hơn hai chục năm chỉ để hôm nay trở lại? Ngươi nghĩ ngươi có thể che giấu mãi sao? Linh Nguyên Đạo, Ma Cốc, Thiên Ma Tông – chúng đều đang theo dõi ngươi! Ngươi không thoát được đâu!”

Hạ Dương bước đến gần, ánh mắt lạnh như sắt:

— “Ngươi nói đúng. Ta không định trốn nữa…”

Hắn đưa tay, vẽ một vòng ấn pháp. Không gian phía sau mở ra một cánh cửa ánh sáng – một tiểu không giới tự tạo.

— “Từ giờ, ta sẽ chủ động... bước lại vào thế giới tu tiên.”

Liễu Thanh gào thét, định thi triển bí pháp bỏ chạy. Nhưng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, pháp hồn của hắn bị hút vào tiểu không giới, vĩnh viễn không siêu sinh.

4. Đêm Tĩnh Lặng Trở Lại

Trận pháp dần tắt.

Hạ Dương thu hồi khí tức, bước đến bên A Nhược đang hôn mê, nhẹ đặt tay lên trán nàng, truyền vào một tia linh khí tinh thuần, giúp ổn định huyết mạch trong cơ thể.

— “Chú xin lỗi… Ta đã để cháu bị liên lụy.”

Hắn đứng dậy, nhìn lên bầu trời đỏ thẫm.

“Từ nay... Trúc Lâm thôn không còn là nơi yên bình nữa. Muốn bảo vệ, chỉ có thể tiến về phía trước.”

Hắn quay người, bước vào nhà. Ánh trăng đỏ rực chiếu lên bóng dáng hắn, vẫn là bộ áo vải cũ, vẫn là dáng vẻ điềm đạm ấy.

Nhưng ai từng chứng kiến đêm nay… sẽ không bao giờ dám coi hắn là người phàm nữa.


Hết chương 23

Chương 24: Gió Xuôi Đông Bắc – Người Xưa Gặp Lại

Bình minh lên chậm.

Trúc Lâm thôn vẫn còn mùi tro tàn, nhưng sớm mai vẫn rực ánh sáng vàng ấm áp, tựa như đêm máu lửa chưa từng diễn ra. Dân làng nhờ được Hạ Dương âm thầm chữa thương, đa phần đã tỉnh lại, chỉ nghĩ đó là... một cơn ác mộng.

A Nhược vẫn đang ngủ say, trán đã không còn nhăn nhó. Trong căn phòng nhỏ, Hạ Dương thu dọn một ít vật dụng đơn giản: túi càn khôn cũ kỹ, bình rượu ngô, một hộp gỗ nhỏ chứa tàn tích của phù văn cổ.

Hắn bước ra cửa, quay đầu lại nhìn lần cuối.

— “Hai mươi năm là đủ rồi... Giờ ta phải đi.”


1. Bước Ra Giang Hồ – Gió Đông Bắc Đưa Đường

Hạ Dương khởi hành, đi về hướng đông bắc. Con đường dẫn đến dãy Cửu Liên sơn, nơi từng là vùng chiến hỏa giữa tu tiên giới và ma đạo cách đây ba mươi năm.

Dọc đường, hắn không dùng pháp khí phi hành. Vẫn là bước chân chậm rãi, tay cầm nhành tre khô như trượng, phong thái như một học giả nghèo lữ hành qua làng mạc. Nhưng từng nơi hắn bước qua, linh khí ngưng tụ, yêu thú tránh xa, cỏ cây khẽ rung nhẹ như cúi đầu.

Hắn đang đi tìm một người… hoặc đúng hơn, một đoạn ký ức đã bị phong ấn.

"Người đó... từng nói sẽ đợi ta ở Cửu Liên."


2. Tửu Quán Bên Suối – Cố Nhân Gặp Lại

Giữa lưng chừng núi Cửu Liên, có một tửu quán nhỏ tên Túy Nguyệt.

Quán rượu mộc mạc, treo một biển gỗ đơn sơ. Hạ Dương bước vào, chủ quán là một thiếu phụ áo lụa xám, mái tóc búi gọn, ánh mắt như hồ thu yên tĩnh. Nàng đang lau chén, thấy hắn bước vào thì khẽ khựng lại.

Không nói một lời, nàng rót hai chén rượu.

— “Rượu ngô. Vẫn theo khẩu vị cũ.”

Hạ Dương ngồi xuống, không hỏi. Hắn nâng chén, uống cạn.

— “Tạ Linh... nàng vẫn còn sống.”

Thiếu phụ kia khẽ cười, mắt rưng rưng:

— “Ta còn sống, nhưng chờ thì đã mỏi. Huống hồ... có người từng nói sẽ không quay lại.”

3. Ân Oán Chưa Dứt – Bí Mật Thiên Nhận

Tạ Linh không phải người thường. Nàng từng là đệ tử nội môn của Thiên Âm Môn, môn phái chuyên luyện hồn thuật, từng là một thiên kiêu vang danh. Nhưng vì một lần giúp Hạ Dương thoát chết, bị phản bội và trục xuất.

— “Hạ Dương, bí pháp Thiên Nhận... ngươi còn giữ?”

Nghe đến tên đó, Hạ Dương khẽ nhíu mày. Hắn lấy ra hộp gỗ nhỏ, mở nắp.

Bên trong là một mảnh ngọc nát, khắc phù văn cổ đại, từng thuộc về truyền thừa thất lạc của Thiên Nhận Cung – một nhánh cổ tu từ thời Thượng Cổ.

— “Ta không chỉ giữ. Ta... còn luyện thành một nửa.”

Tạ Linh sững người. Nàng hiểu điều đó nghĩa là gì.

Bí pháp Thiên Nhận – có thể chém hồn, phá thiên mệnh. Nhưng mỗi lần thi triển, chủ nhân phải đánh đổi một phần chân nguyên vĩnh viễn. Không ai sống sót sau ba lần thi pháp.

Năm đó, Hạ Dương đã thi triển một lần, để cứu nàng.

— “Ngươi... vì sao vẫn giữ?”

Hạ Dương không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ nâng chén rượu lần nữa, nhìn ánh chiều tà đang loang dần qua cửa quán.

4. Ma Ảnh Đuổi Theo – Chân Tướng Lộ Diện

Tiếng bước chân vang lên bên ngoài.

Từ rừng trúc, sáu bóng đen hiện ra, toàn thân mặc áo choàng đỏ, sát khí cuồn cuộn. Đứng đầu là một thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt như hàn băng.

— “Hạ Dương, giao ngọc phù ra. Bằng không, ngươi và ả đàn bà kia... đều phải chết.”

Tạ Linh tái mặt, lùi lại nửa bước.

— “Ma ảnh truy hồn... bọn chúng đã theo đến đây?”

Hạ Dương không đáp. Hắn đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm gỗ tre sau lưng. Một vật tưởng chừng vô dụng, nay dường như phát ra tiếng ngân nhẹ.

Không khí đột ngột lạnh xuống. Lá trúc ngừng bay.

— “Các ngươi không nên tới.”

Thiếu nữ kia cười lạnh:

— “Ngươi giết người của Thiên Ma Tông, tưởng sẽ không bị trả giá? Hạ Dương, hôm nay là mồ chôn của ngươi!”

Một luồng ma khí đen đặc tuôn ra như biển. Nhưng chưa kịp chạm vào tửu quán...

Soẹt!

Kiếm gỗ ra khỏi vỏ. Chỉ một lần vung tay, cả dãy trúc rừng phía sau bọn chúng bị chẻ đôi, rừng cây gãy vụn thành mạt bụi. Sáu tên ma tu… chỉ còn ba bóng đổ gục, không kịp thốt lên tiếng nào.

Thiếu nữ kia kinh hoàng:

— “Ngươi... đây là kiếm ý gì?!”

Hạ Dương thu kiếm.

— “Một đạo kiếm ý... của kẻ đã chết trong lòng.”

Nàng hoảng sợ, quay người bỏ chạy, nhưng thân thể lập tức đông cứng giữa không trung – bị khóa chặt bởi kiếm ý vô hình.

Không một giọt máu đổ. Nhưng từ nay, Ma Ảnh Truy Hồn sẽ không dám bén mảng đến Đông Bắc.

5. Bước Ra Giang Hồ – Ký Ức Cũ Mở Lại

Tạ Linh đứng bên, vẫn chưa hoàn hồn. Ánh mắt nàng dõi theo Hạ Dương – người từng là đạo lữ, người từng rời đi không từ biệt.

— “Ngươi… định đi đâu?”

Hắn đáp nhẹ:

— “Thiên Nhận Cung không thể để lọt vào tay ma đạo. Ta phải đến Tử Vân Hải.”

Nơi đó là nơi truyền thừa thật sự của bí pháp Thiên Nhận, cũng là nơi hắn từng suýt mất mạng để đánh cắp một mảnh ngọc phù này.

— “Vậy để ta đi cùng.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu như vực thẳm, cuối cùng… gật đầu.

Hết chương 24

 

Chương 25: Vạn Trượng Cốc – Một Kiếm Khuynh Thiên

Trời âm u.

Gió đông bắc mang theo hơi lạnh buốt xương rít lên từng đợt như tiếng oán than. Từng đám mây xám xịt kéo dài che lấp ánh dương quang, khiến cả vùng trời phía trước Vạn Trượng Cốc như bị nhấn chìm trong một tầng tử khí.

Hạ Dương đứng trước bờ vực. Dưới chân hắn là vực sâu không đáy, sương trắng dày đặc, âm u như miệng của cự thú cổ xưa.

Tạ Linh đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt. Tay nàng cầm một bản ngọc giản, run nhẹ.

— "Phía dưới chính là nơi phong ấn bí văn Thiên Nhận." – nàng nói, giọng khẽ khàng – "Nhưng… có ít nhất ba thế lực đã lần theo khí tức phù văn đến đây. Chúng ta…"

Hạ Dương mỉm cười, ánh mắt vẫn lãnh đạm như thường lệ:

— "Đi thôi."


1. Ba Đại Phái Tụ Hội – Mùi Máu Tanh Dậy Khắp Cốc

Không lâu sau khi Hạ Dương và Tạ Linh bước xuống tầng đá đầu tiên của Vạn Trượng Cốc, phía trên đỉnh vực liền vang lên những tiếng xé gió sắc lạnh.

Ba đoàn người xuất hiện gần như cùng lúc.

Phía Tây Bắc là Kim Nguyên Môn, đệ tử mặc y phục vàng sẫm, khí tức hung mãnh. Cầm đầu là một lão giả râu vàng – Kim Vô Phàm, người từng được xưng là nửa bước Nguyên Anh.

Phía Đông Nam là Hắc Phủ Lâu, hắc y nhân bao phủ toàn thân, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ rực như máu. Dẫn đầu là Hắc Lâu Chủ – một tên tàn bạo, nổi danh với bí thuật Tẩy Hồn Trùng Cốt.

Phía Nam là Thiên Tuyết Các, nữ tử áo trắng đứng thành hàng, mỗi người như hoa tuyết lạnh lùng. Cầm đầu là Lục Tuyết Y – thiên chi kiêu nữ, người từng cùng Tạ Linh tu hành tại Thiên Âm Môn.

Bọn chúng không ai nói gì, nhưng đều đồng loạt quay đầu nhìn xuống Vạn Trượng Cốc – nơi có khí tức phù văn cổ đang dần lan tỏa.


2. Lộ Diện – Kẻ Phàm Nhân Bị Vây

Hạ Dương và Tạ Linh tiến sâu vào tầng thứ ba của cốc. Bên dưới là một mảng đài đá cổ, khắc phù văn loang lổ. Ở giữa đài có một khối trụ đá, phát ra ánh sáng đỏ thẫm như máu – chính là Phong Ấn Trụ giữ lại đoạn cuối của Thiên Nhận Bí Văn.

Ngay khi Hạ Dương đặt tay lên trụ…

ẦM!

Cả cốc rung chuyển, ba đạo quang ảnh từ ba hướng trên không giáng xuống bao vây.

Lục Tuyết Y từ không trung đáp xuống, mắt nhìn Hạ Dương như đang nhìn… một kẻ nhặt được vật không nên nhặt.

— "Một phàm nhân mà cũng dám bén mảng đến nơi này?"

Kim Vô Phàm lạnh giọng:

— "Nộp ngọc phù, giữ mạng."

Hắc Lâu Chủ thì cười gằn:

— "Hoặc ta lột hồn các ngươi ra, tra từ gốc."

Tạ Linh lùi sát vào Hạ Dương, run rẩy:

— "Bọn họ là ba thế lực mạnh nhất vùng Đông Bắc. Hạ Dương, đi mau, ta chặn hậu!"

Nhưng Hạ Dương chỉ lắc đầu, vỗ nhẹ vai nàng:

— "Linh nhi, nhớ năm xưa ta nói gì không?"

— "Cái gì?"

— "Muốn bảo vệ những gì quan trọng, thì không thể mãi ẩn mình."

3. Một Kiếm Lộ Diện – Khuynh Thiên Phá Cốc

Hạ Dương ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng sát khí tỏa ra từng đợt như thủy triều.

Tay phải hắn chậm rãi rút kiếm tre từ sau lưng.

Chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường, không hoa văn, không linh khí.

Lục Tuyết Y bật cười lạnh:

— "Dùng kiếm gỗ chống lại ba đại phái? Người này điên rồi."

Nhưng ngay lúc ấy… một đạo kiếm ý chấn động cửu thiên bỗng trào lên!

Trời đất biến sắc.

Một tiếng long ngâm mơ hồ vang vọng trong cốc, đá vụn bay tán loạn, sương trắng bị xé nát thành vô số mảnh!

Cây kiếm tre kia, trong tay Hạ Dương, như hóa thành một con rồng kiếm cửu thiên, quấn quanh thiên địa.

Soẹt!

Một kiếm chém ra!

Kim Vô Phàm chưa kịp phản ứng, hộ thể linh quang liền bị phá vỡ. Ngay sau đó, cả người bị đánh bay ngược lên không trung, máu phun như suối!

Ầm! Một luồng kiếm khí xé nát hắc vụ của Hắc Lâu Chủ. Tên này hoảng hốt thi triển bí thuật, triệu ra ba hồn anh, nhưng tất cả đều bị một tia kiếm ý xé tan không lưu tình!

Lục Tuyết Y – người từng coi Hạ Dương là kẻ thấp hèn, giờ đôi chân mềm nhũn, tay cầm pháp kiếm cũng rơi xuống đất.

Nàng lắp bắp:

— "Kiếm… Kiếm Ý Nhập Đạo…! Không thể nào! Phàm nhân sao có thể bước vào cảnh giới này!"

4. Kẻ Giả Phàm – Chân Diện Của Hạ Dương

Kiếm thu về.

Cốc lặng như tờ.

Ba đại phái gần như bị đánh tan tác. Kẻ bị thương, kẻ bỏ chạy, không một ai dám quay đầu.

Tạ Linh sững sờ nhìn Hạ Dương, người nàng từng nghĩ chỉ là một kẻ tu luyện chậm chạp, thích trồng dược, đọc sách, nay lại...

— "Ngươi… rốt cuộc là ai?"

Hạ Dương thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra xa, nhẹ giọng:

— "Ta… từng là đệ tử chân truyền cuối cùng của Thái Huyền Kiếm Tông, kẻ duy nhất sống sót sau trận đồ diệt môn mười năm trước."

— "Từ ấy… ta chọn mai danh ẩn tích, chỉ vì một lời thề: Khi nào thế đạo chưa loạn, ta không xuất kiếm."

Hắn quay sang nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt:

— "Giờ, thế đạo đã bắt đầu loạn rồi."

Hết chương 25

 TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

 

Post a Comment

0 Comments