CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 26 - 30 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 26: Thần Hồn Thí Luyện – Tàng Cảnh Vô Hồi

Sâu trong lòng Vạn Trượng Cốc, dưới tấm bia đá rạn nứt vì kiếm khí của Hạ Dương, một tầng sáng lặng lẽ hiện ra – như một tấm gương nước đứng yên giữa hư không, chẳng hề xao động bởi ngoại lực.

Tạ Linh kinh ngạc:

— “Đây là… trận pháp truyền tống?”

Hạ Dương gật đầu, giọng trầm ổn:

— “Là Hư Không Trì Kính Trận, một loại truyền tống trận đặc biệt dùng để bảo vệ tàng địa của các đại tông môn cổ xưa. Muốn vào… phải dùng thần hồn làm dẫn.”

Hắn đưa tay điểm nhẹ mi tâm. Một luồng quang mang mờ nhạt tách ra từ giữa trán, hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trận pháp.

ẦM!

Mặt kính rung nhẹ, rồi nứt ra thành vô số mảnh, mở lối vào một thông đạo huyền ảo như sao trời rơi.

— “Theo sát ta, nếu không… một khi rơi khỏi tuyến thần hồn, sẽ mãi mãi bị vây khốn trong ‘Vô Hồi Ảo Cảnh’.”

Tạ Linh cắn răng, nắm chặt tay Hạ Dương. Cả hai thân ảnh liền biến mất trong tầng ánh sáng, chìm vào thế giới khác.




1. Vô Hồi Cảnh – Tầng Thứ Nhất: Kiếp Luân Trì

Cảnh vật trước mắt đảo lộn.

Tạ Linh mở mắt, kinh ngạc nhận ra mình đang đứng… tại quê nhà thuở nhỏ. Cây đào trước sân, giếng nước cũ kỹ, cha mẹ đang cười nói nơi hiên nhà.

— “Cha? Mẹ…?”

Nàng run run bước tới, nhưng Hạ Dương đột ngột kéo tay lại.

— “Đừng tiến thêm nửa bước.”

Nàng hoảng hốt quay lại:

— “Sao thế? Đó là…”

— “Ảo ảnh. Đây là tầng đầu tiên – Kiếp Luân Trì, nơi dùng ký ức thân nhân để trói buộc tâm thần.”

Ngay sau đó, cảnh vật biến sắc. Người thân hóa thành những bộ xương khô, rên rỉ, gào khóc, đôi tay vươn ra như muốn kéo nàng xuống đáy hư vô.

Hạ Dương lật tay lấy ra một viên châu đen bóng – Tĩnh Tâm Châu, vung lên không trung.

Vù!

Một màn sáng bao quanh cả hai, đẩy lùi tà ảnh. Kiếp Luân Trì tan biến, để lộ ra một cánh cổng cổ dẫn đến tầng thứ hai.

2. Tầng Thứ Hai – Ảnh Hồn Đài

Vừa bước qua cổng, sương mù dày đặc như thủy ngân tràn ra. Bốn phía vang vọng những tiếng cười lạnh, tiếng khóc ai oán.

Một tòa đài đá trôi lơ lửng trong không trung. Trên đài, từng đạo bóng người dần hiện lên. Có kẻ là lão đạo sĩ, có người là hắc y thiếu nữ, có cả một thân ảnh cao lớn mờ nhạt mang khí tức khiến cả không gian đông lại.

Tạ Linh hít sâu:

— “Đây là…”

Hạ Dương nhẹ đáp:

— “Tàn ảnh của những người từng vào được đây, nhưng không vượt qua được thí luyện. Linh trí họ bị hấp thu, trở thành ‘Ảnh Hồn’, mãi mãi lặp lại thất bại.”

Ngay khi họ bước lên đài, các ảnh hồn lập tức lao đến.

ẦM!

Một ảnh hồn cự đạo sĩ đánh xuống, mang theo uy áp Kim Đan hậu kỳ. Hạ Dương bước lên một bước, không hề rút kiếm, chỉ đưa một chỉ điểm ra.

Chưởng Phong bị xé toạc. Ảnh Hồn nổ tung.

— “Ảo thể, dù có uy năng, vẫn không có đạo tâm. Không thể lay được tâm ta.”

Tạ Linh chấn động. Dù nàng biết Hạ Dương mạnh, nhưng thứ phong thái điềm đạm giữa cường địch, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã phá địch – đó là thứ chỉ cao nhân chân chính mới có.

Chẳng bao lâu, họ vượt qua được tầng đài. Cảnh vật chuyển động, kéo họ tới tầng cuối cùng.

3. Tầng Thứ Ba – Tàng Cảnh Thiên Điện

Một đại điện nguy nga hiện ra. Mái cong uốn lượn, cột đồng khắc rồng, cửa đá đóng kín với ba dấu ấn pháp tỏa ra linh lực cổ xưa.

Trên cửa ghi bốn chữ: Thiên Nhận Tàng Cảnh.

Hạ Dương thở dài:

— “Năm xưa, sư tôn từng nói, tông ta lưu lại một đạo truyền thừa cuối cùng – chỉ truyền cho kẻ có tâm không tranh, chí không lệch.”

Hắn đặt tay lên ba dấu ấn, truyền vào thần niệm. Trong nháy mắt, cả đại điện phát sáng, ba tầng pháp ấn hóa thành ánh lửa xanh.

Cạch!

Cửa đá mở ra.

Bên trong là một gian phòng đơn giản, chỉ có một bệ đá, một quyển kiếm phổ vàng nhạt phủ bụi, và một khối thạch bài ghi bốn chữ:

"Nhất Niệm Khuynh Thiên."

Tạ Linh nhìn chằm chằm quyển sách:

— “Đây là…”

— “Chính là chân truyền cuối cùng của Thái Huyền Kiếm Tông – tuyệt học khiến cả mười tam đại kiếm tông năm xưa phải hợp sức vây diệt.”

Hạ Dương bước tới, tay nâng kiếm phổ.

Đúng lúc ấy, một luồng khí tức cuồng bạo tràn ra từ quyển sách. Cả đại điện rung chuyển. Một giọng nói vang lên trong đầu hắn:

“Kẻ hậu nhân, nếu ngươi dám thừa kiếm này… phải gánh lấy nghiệp mệnh tông môn. Ngươi, dám chăng?”

Hạ Dương nhắm mắt, thở dài, rồi mở ra:

— “Ta không cầu danh, không mưu lợi. Ta chỉ không muốn kẻ ác nắm kiếm thiên hạ.”

ẦM!

Kiếm phổ phát sáng, hóa thành vô số đạo văn ánh vàng nhập vào mi tâm Hạ Dương.

Trên trán hắn, một dấu ấn kiếm nhỏ hiện lên – Kiếm Chủ Ấn.

Hết Chương 26


📜 Gợi ý chương 27:

  • Tin Hạ Dương đạt được truyền thừa bắt đầu rò rỉ.

  • Thế lực tu tiên rục rịch hành động, phái người truy sát Hạ Dương.

  • Tạ Linh bị bắt làm con tin, ép Hạ Dương lộ diện…

Bạn muốn mình viết tiếp Chương 27 chứ?

Bạn đã nói:
viết chương 27 đầy đủ chi tiết truyện tiên hiệp hấp dẫn lôi cuốn mà nhân vật chính tên hạ dương luôn ở ẩn và che giấu thực lực giản dị kiểu giả trư ăn thịt hổ không thích phô chương sống ở vùng thôn quê hẻo lánh kiểu truyện giống nhân vật hàn lập trong phàm nhân tu tiên
ChatGPT đã nói:

Dưới đây là Chương 27 truyện tiên hiệp với nhân vật chính Hạ Dương tiếp tục che giấu thực lực, sống giản dị nhưng cuốn vào vòng xoáy tu tiên giới khi truyền thừa hắn nhận được tại Thiên Nhận Tàng Cảnh bị tiết lộ…


Chương 27: Sóng Ngầm Dậy Khởi – Tróc Nã Truy Tung

Sau khi rời khỏi Tàng Cảnh Thiên Điện, Hạ Dương cùng Tạ Linh trở lại thôn Thanh Hà. Tưởng như mọi sóng gió đã lắng xuống, nhưng hắn không ngờ: việc hắn lấy được Kiếm Chủ Ấn của Thái Huyền Kiếm Tông cổ đại... đã đánh thức những cơn sóng ngầm của cả giới tu chân.


1. Tin đồn lan truyền – Địa vực chấn động

Ba ngày sau, từ Thanh Vân Môn ở phương Đông đến Huyền Âm Cốc phía Bắc, từ Thiên Kiếm Sơn Trang đến Cửu Hoa Thất Tông, tất cả đều truyền nhau một tin tức chấn động:

“Có người kế thừa được Nhất Niệm Khuynh Thiên, tuyệt học thất truyền nghìn năm, tại di tích Tàng Cảnh Thiên Điện. Kẻ đó mang trên trán Kiếm Chủ Ấn!”

Không ai biết tin này từ đâu mà ra, nhưng nó nhanh chóng thổi bùng lên lòng tham, sự ghen tỵ, và nỗi sợ hãi.

Thiên Đan Môn chủ – Phong Tùng Chân Nhân hạ lệnh:

— “Tra rõ! Là ai lấy được kiếm phổ! Nếu hắn còn trẻ... phải trừ hậu hoạn!”

Huyền Linh Các ngầm đưa ra kim lệnh truy sát với giá ba vạn linh thạch thượng phẩm – số lượng khiến cả tu sĩ Kim Đan cũng động tâm.

Thế lực trong bóng tối – Thiên Sát Lâu, Tử Mộc Cốc, Quỷ Thủ Môn – tất cả đều bắt đầu hành động.


2. Ám toán ban đêm – Người bị bắt

Đêm thứ năm, trời không trăng, gió lạnh như dao. Thôn Thanh Hà mịt mù sương trắng.

Tạ Linh đang nấu thuốc cho người trong thôn thì đột nhiên, ánh sáng lạ lóe lên sau lưng. Nàng quay đầu chưa kịp phản ứng…

Phụt!

Một tia sáng màu xám đục đâm thẳng vào vai, khiến nàng mất đi khả năng khống chế linh lực. Hai thân ảnh áo đen liền xuất hiện, áp chế nàng bằng một loại phù lục kỳ dị.

— “Là nàng! Kẻ đi cùng hắn tại Vạn Trượng Cốc! Bắt về giao cho Thiên Đan Môn!”

Họ nhảy lên pháp khí phi hành, biến mất về hướng bắc như cơn gió lạnh.

Trong rừng trúc, một đôi mắt mở ra – lặng như hồ nước.

Hạ Dương, từ trong bóng tối, lặng lẽ nhìn theo. Khóe môi hắn mím lại, tay siết chặt chuôi kiếm gỗ đen nơi thắt lưng.

3. Hạ Dương ra tay – Một kiếm khiếp hồn

Trên con đường băng qua núi Xích Dương, ba tên tu sĩ Kim Đan cảnh áp giải Tạ Linh. Một tên cười lạnh:

— “Tiểu nha đầu này tuy là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng dung mạo thế kia, bán cho Quỷ Hương Cốc cũng được vài trăm linh thạch!”

Một tên khác phụ họa:

— “Ta nghe nói Hạ Dương kia là Ngưng Đan sơ kỳ, nhưng chỉ giỏi dùng trận pháp và linh châu – yếu đuối lắm.”

Bỗng trời tối sầm.

Vụt!

Một luồng kiếm khí mờ mịt chợt lóe lên trong rừng – như sương như khói, nhưng xuyên thấu hộ thể phù của cả ba người.

Phập!

Tên đi đầu trợn mắt nhìn xuống – một vết cắt mảnh như tóc hiện ra nơi yết hầu. Máu phun như suối, thân thể đổ gục.

Hai tên còn lại chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt vang lên phía sau:

— “Ngươi dám nhúng tay vào người bên cạnh ta… đã tự chọn cái chết.”

Xoẹt!

Một kiếm nữa, không ánh sáng, không linh khí dao động, không kiếm khí lộ ra – nhưng cắt đứt thần hồn của một Kim Đan tu sĩ như xé tờ giấy.

Tên cuối cùng hoảng loạn:

— “Ngươi… ngươi là ai? Không thể nào! Không thể nào là Hạ Dương… ngươi không thể mạnh đến thế!”

Hạ Dương bước ra khỏi bóng cây, bình thản:

— “Ta chưa từng nói ta yếu.”

Hắn đưa tay, bắt lại phù chú trói hồn trên người Tạ Linh, phá tan bằng một luồng chân nguyên thanh tịnh.

Tạ Linh tỉnh lại, đôi mắt đỏ hoe:

— “Ta… làm phiền huynh rồi.”

Hạ Dương không đáp, chỉ nhìn về phương xa, chậm rãi nói:

— “Nếu cả thiên hạ đã không muốn ta bình yên… ta sẽ không để họ yên trước.”

4. Một kiếm thiên hạ biết tên

Ngày hôm sau, toàn bộ sơn trại của Thiên Sát LâuDã Trạch Lâm – một nơi nổi tiếng hiểm ác – bị san bằng.

Không ai biết thủ phạm là ai.

Chỉ có một vết kiếm kéo dài hơn ba trượng, cắt đôi cả ngọn núi đá.

Trên tảng đá lớn trước cửa sơn trại, có khắc một câu bằng nét kiếm rạch sâu:

“Thiên hạ muốn kiếm, ta cho kiếm.”

Hết Chương 27


📜 Gợi ý chương 28:

  • Giới tu chân náo động, treo giải truy nã Hạ Dương.

  • Hạ Dương quyết định rời thôn, bước vào Trung Châu.

  • Gặp một nhân vật thần bí có quan hệ với sư môn năm xưa của hắn…

Bạn muốn mình viết tiếp Chương 28 không?

Bạn đã nói:
viết chương 28 đầy đủ chi tiết truyện tiên hiệp hấp dẫn lôi cuốn mà nhân vật chính tên hạ dương luôn ở ẩn và che giấu thực lực giản dị kiểu giả trư ăn thịt hổ không thích phô chương sống ở vùng thôn quê hẻo lánh kiểu truyện giống nhân vật hàn lập trong phàm nhân tu tiên
ChatGPT đã nói:

Dưới đây là Chương 28 truyện tiên hiệp xoay quanh nhân vật chính Hạ Dương – người luôn che giấu thực lực, sống ẩn dật trong vùng thôn quê hẻo lánh, mang phong cách “giả trư ăn thịt hổ” như Hàn Lập trong Phàm Nhân Tu Tiên.


Chương 28: Người xưa tái hiện – Bước đầu Trung Châu

1. Trời đổi gió – Quyết định rời núi

Sau trận chém giết đêm đó, ngọn lửa báo thù đã khiến giới tu chân rung chuyển.

Tại thôn Thanh Hà, gió lạnh về sớm. Dân làng thưa thớt dần, có kẻ sợ bị vạ lây, đã lặng lẽ rời đi.

Trong gian nhà cũ của Hạ Dương, ánh đèn dầu mờ mịt. Tạ Linh mang lên bát cháo kê nóng hổi, đặt trước mặt hắn:

— “Huynh... sẽ đi sao?”

Hạ Dương không ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ gật nhẹ.

— “Giang hồ đã biết đến ta. Ở lại... chỉ chuốc họa cho thôn này.”

Tạ Linh mím môi. Nàng biết, sớm muộn gì ngày này cũng đến. Nhưng lòng vẫn quặn thắt.

— “Ta sẽ đi cùng.”

Hạ Dương ngẩng đầu, mắt hơi trầm xuống.

— “Không. Nàng không nên vướng vào con đường của ta.”

— “Vậy... khi nào huynh quay lại?”

Hắn không trả lời, chỉ rút từ tay áo một khối ngọc giản, khắc một đạo phù văn kỳ dị, đặt vào tay nàng.

— “Nếu gặp nguy, bóp nát nó. Ta sẽ đến.”

Hạ Dương rời thôn lúc hừng đông. Không một tiếng đưa tiễn. Chỉ có một con chim sẻ nhỏ theo sau, như chiếc bóng cô tịch.


2. Huyền Phong Trấn – Người xưa trong tửu lâu

Hạ Dương đi về hướng Trung Châu, một trong ba đại vực tu tiên giới, nơi linh khí dồi dào, cơ duyên ngập tràn, nhưng cũng là tử địa cho những kẻ yếu kém.

Ngày thứ mười hai, hắn dừng chân ở Huyền Phong Trấn, một trấn nhỏ nằm ở rìa Trung Châu.

Tại Tử Vân tửu lâu, giữa trưa, khách nhân lưa thưa. Hạ Dương ngồi một mình, gọi một bình Thanh Mộc Nhưỡng nhạt.

Chợt, một giọng trầm khàn cất lên từ bàn bên cạnh:

— “Ngươi... là đệ tử của Thái Huyền Tông?”

Hạ Dương không quay đầu, chỉ lặng lẽ gắp rau. Một lúc sau, hắn mới nói nhẹ:

— “Ngươi là ai?”

Người kia chậm rãi quay lại. Là một lão giả râu tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén. Bên hông giắt một thanh cổ kiếm vỏ đồng đen, mờ mờ sát khí.

— “Lão phu từng là khách khanh Thái Huyền Tông – Lãnh Dương Tử. Ngươi... có khí tức của ‘Trấn Tông kiếm ý’.”

Hạ Dương đặt đũa xuống, ánh mắt thoáng lạnh:

— “Tông môn đã sụp đổ trăm năm. Còn nhắc tới làm gì?”

Lãnh Dương Tử khẽ cười:

— “Lão phu chờ truyền nhân xuất hiện suốt sáu mươi năm. Cuối cùng cũng đợi được rồi.”

Hắn nghi hoặc:

— “Ngươi... muốn gì?”

— “Ta muốn giúp ngươi. Truyền thừa Thái Huyền Tông... không thể chết yểu giữa chốn loạn thế. Ngươi cần đến Cửu Huyền Sơn, nơi còn sót lại một đạo trận pháp bảo vệ ‘Tàng Thư Cảnh’ cuối cùng.”

Hạ Dương cau mày:

— “Sao ta có thể tin?”

Lãnh Dương Tử ngửa tay, phóng ra một đạo phù văn màu lam bạc – là một phần của Thái Huyền Tông Tâm Pháp – Huyền Linh Quy Nguyên.

Hạ Dương nhắm mắt, vận chân nguyên, lập tức cảm ứng cộng hưởng. Trong lòng chấn động.

— “Quả thật là pháp quyết chính tông…”

Lãnh Dương Tử cười nhạt:

— “Ngươi giấu thân phận tốt thật, nhưng không qua nổi mắt già này. Cũng đừng mơ giữ mãi bí mật. Đến Trung Châu... ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là ‘mạng đổi cơ duyên’.”


3. Ám toán trong tửu lâu – Lộ một chiêu kinh hồn

Chưa kịp nói thêm, đột nhiên từ tầng hai tửu lâu vang lên tiếng cười lạnh:

— “Ồ? Hóa ra là người thừa kế Thái Huyền Tông thật sao?”

Một bóng người áo đỏ như lửa lao xuống. Tay vung lên, pháp khí hình hỏa xà dài hơn trượng lập tức đánh úp về phía Hạ Dương.

Xuy!

Không gian bị xé rách, kiếm ý như thiêu đốt linh hồn!

Lãnh Dương Tử vừa định phản ứng, đã thấy Hạ Dương chỉ nhẹ nhàng nâng tay.

“Trấn.”

Một chữ vang lên, hư không chấn động.

Một thanh phi kiếm màu chì từ tay áo hắn bắn ra, hóa thành ánh sáng xám mờ như khói, không chói lóa, không uy áp, nhưng...

Phập!

Pháp khí hỏa xà bị cắt làm đôi. Tu sĩ áo đỏ trợn mắt, ngã xuống không kịp hét một tiếng.

Cả tửu lâu lặng như tờ. Những khách nhân còn lại lặng lẽ rời đi, không ai dám nhìn lại.

Lãnh Dương Tử nuốt nước bọt:

— “Là... Kiếm Ý tầng ba ‘Ẩn Diệt’ của Thái Huyền Kiếm Quyết…”

4. Quyết định lên đường – Tàng Thư Cảnh

Sau chuyện trong tửu lâu, Lãnh Dương Tử dẫn Hạ Dương rời trấn, lên đường tới Cửu Huyền Sơn.

Trước khi đi, Hạ Dương quay lại nhìn về phía nam, nơi có thôn Thanh Hà yên bình.

Hắn lẩm bẩm:

“Không còn là ta ngày xưa nữa... Nhưng nếu trời ép ta ra tay, thì để thiên hạ biết: Kiếm của Thái Huyền, vẫn chưa gãy.”

Hết chương 28


📜 Gợi ý chương 29:

  • Trên đường đến Cửu Huyền Sơn, Hạ Dương bị truy sát bởi hai tu sĩ Nguyên Anh cảnh.

  • Bí mật về thân thế hắn hé lộ.

  • Trận pháp cổ xưa thức tỉnh, mở đường vào Tàng Thư Cảnh – nơi cất giữ bí pháp cuối cùng của Thái Huyền Tông.

Bạn muốn mình viết tiếp Chương 29 không?

Bạn đã nói:
viết chương 29 đầy đủ chi tiết truyện tiên hiệp hấp dẫn lôi cuốn mà nhân vật chính tên hạ dương luôn ở ẩn và che giấu thực lực giản dị kiểu giả trư ăn thịt hổ không thích phô chương sống ở vùng thôn quê hẻo lánh kiểu truyện giống nhân vật hàn lập trong phàm nhân tu tiên
ChatGPT đã nói:

Dưới đây là Chương 29 truyện tiên hiệp hấp dẫn, phong cách điềm đạm – thâm sâu của nhân vật Hạ Dương, theo mô típ “giả trư ăn thịt hổ”, tương tự Hàn Lập trong Phàm Nhân Tu Tiên.


Chương 29: Đường đến Cửu Huyền – Máu đổ vực Thiên Khuyết


1. Hành trình lên núi – Cửu Huyền lộ huyết vân

Trên dãy Thiên Phong, gió lồng lộng, mây đen vần vũ như báo trước một kiếp nạn đang tới gần.

Hạ Dương theo chân Lãnh Dương Tử đi xuyên qua các sơn đạo cổ, hướng về Cửu Huyền Sơn, nơi từng là nơi đặt truyền thừa bí tàng cuối cùng của Thái Huyền Tông.

Trên đường, hắn luôn kín đáo che giấu khí tức, dùng một loại Ẩn Tức Phù cổ xưa. Ngay cả Lãnh Dương Tử cũng không tài nào dò được tu vi thật sự của hắn.

— “Ngươi học ở đâu ra loại phù văn này?” – Lãnh Dương Tử hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

Hạ Dương chỉ đáp nhẹ:

— “Tình cờ tìm thấy trong một hang đá nhỏ. Có điều… phù này rất hao linh thạch.”

Sự điềm nhiên và khiêm tốn của hắn lại càng khiến Lãnh Dương Tử thêm bất an. Trong lòng lão lờ mờ đoán ra: Hạ Dương không hề đơn giản.

2. Vực Thiên Khuyết – Truy sát bất ngờ

Chiều ngày thứ ba, khi hai người đến gần vực Thiên Khuyết, một vùng rạn nứt tự nhiên trải dài hàng vạn trượng, đầy sương mù và khí âm sát, đột nhiên linh khí xung quanh dao động dữ dội.

Ầm!

Hai đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, linh lực cuồn cuộn, khí tức cuốn sạch mây trời.

— “Giao truyền nhân Thái Huyền ra đây, tha cho lão già kia một mạng!”

Hai người này mặc y phục đen huyết kim, bên tay trái đeo một vòng sắt đen — là dấu hiệu của Huyết Cực Môn, một tà phái chuyên săn bắt tu sĩ thiên tư, bán cho các thế lực ma đạo để luyện xác, chế bùa.

Lãnh Dương Tử vừa toan thủ thế đã bị một luồng linh áp áp xuống, khí huyết đảo lộn.

— “Nguyên Anh kỳ sơ tầng...” – lão gầm nhẹ, mặt tái đi.

Tên áo đen thứ nhất lạnh lùng:

— “Một tên tàn tướng tông môn diệt vong mà cũng dám mưu đồ khôi phục truyền thừa? Thật nực cười!”

3. Lộ một chiêu – Khiến anh hùng kinh hồn

Giữa lúc thế cục ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Dương từ tốn đặt tay lên chuôi phi kiếm chì xỉn sau lưng.

— “Không cần đấu với họ lâu.”

— “Ngươi định làm gì?” – Lãnh Dương Tử nghi hoặc.

— “Dọn đường.”

Chỉ thấy hắn búng nhẹ ngón tay. “Kết giới.”

Một vòng sáng xám mờ hiện lên dưới chân, bao lấy hắn và đối thủ trong phạm vi trăm trượng, lập tức cắt đứt liên kết linh khí với ngoại giới.

Tên tu sĩ Huyết Cực Môn cười khinh miệt:

— “Ngươi nghĩ ngăn được ta bằng thủ đoạn này sao?”

Nhưng khi hắn vận pháp quyết, linh lực trong người đột nhiên trở nên trì trệ.

— “Cái gì... linh hải của ta!?”

Chưa kịp phản ứng, ánh kiếm lóe lên một đường mờ nhạt – như sợi chỉ bạc lướt qua trong gió.

Xoẹt!

Đầu tên đó rơi xuống đất, máu chưa kịp phun ra thì thân thể đã bị đóng băng bởi kiếm ý lạnh lẽo, vỡ vụn thành tro bụi.

Tên còn lại sợ hãi lùi lại ba bước, run rẩy nói:

— “Ngươi... là ai!?”

Hạ Dương không trả lời. Hắn thu kiếm, quay đi, lẩm nhẩm một câu như gió thoảng:

“Sát chiêu không cần phô trương. Biết sợ mới là người sống lâu.”

Tên còn lại không dám động thủ nữa, chỉ quỳ xuống, dập đầu:

— “Tiền bối tha mạng! Tại hạ chỉ nghe lệnh hành sự...”

Hạ Dương không nhìn lại, chỉ lạnh nhạt nói:

— “Lưu một mạng. Mang lời về Huyết Cực Môn: Ai động vào di cốt Thái Huyền... ta diệt cả tông.”

4. Truyền thừa Thái Huyền – Tàng Thư Cảnh thức tỉnh

Qua vực Thiên Khuyết, hai người đến trước một bức đá khổng lồ chắn ngang sơn đạo.

Trên mặt đá khắc 9 đồ án thần bí, chính là “Cửu Huyền Kết Giới”.

Lãnh Dương Tử đưa Hạ Dương một khối ngọc lục, khẽ nói:

— “Chỉ có huyết mạch trực hệ truyền thừa mới mở được trận này. Ta thử suốt 40 năm... nhưng bất thành.”

Hạ Dương đưa tay chạm vào. Một luồng khí nóng xuyên qua ngực hắn, bức huyết dịch lưu chuyển. Một đạo ánh sáng tím hiện lên từ tâm ngọc, chiếu sáng cả bức đá.

ẦM!

Mặt đá rung chuyển. Một khe hẹp mở ra, tỏa ra linh khí dày đặc cùng khí tức cổ xưa — là Tàng Thư Cảnh, nơi cất giữ toàn bộ bí pháp Thái Huyền Tông khi xưa.

Lãnh Dương Tử quỳ xuống, lệ tràn mi:

— “Thái Huyền tông... rốt cuộc cũng có ngày này...”

Hạ Dương bước vào, ánh sáng rọi lên gương mặt hắn. Lúc này, ánh mắt hắn không còn ôn hòa thôn dã, mà tỏa ra một cỗ uy nghiêm lạnh lẽo, như một kiếm tu từng chém xuống vạn vực.


Hết chương 29


📘 Gợi ý chương 30:

  • Hạ Dương khám phá Tàng Thư Cảnh, hấp thụ một phần chân truyền thất lạc.

  • Tìm được bí mật về thân thế và sứ mệnh Thái Huyền Tông.

  • Một linh hồn cổ xưa trong Tàng Thư Cảnh thức tỉnh – đặt hắn vào một kỳ khảo thí sinh tử.

Bạn muốn mình viết tiếp Chương 30 không?

Bạn đã nói:
viết chương 30 đầy đủ chi tiết truyện tiên hiệp hấp dẫn lôi cuốn mà nhân vật chính tên hạ dương luôn ở ẩn và che giấu thực lực giản dị kiểu giả trư ăn thịt hổ không thích phô chương sống ở vùng thôn quê hẻo lánh kiểu truyện giống nhân vật hàn lập trong phàm nhân tu tiên
ChatGPT đã nói:

Dưới đây là Chương 30 – tiếp nối hành trình tu tiên ẩn nhẫn của Hạ Dương, theo mô típ "giả trư ăn thịt hổ", tương tự Hàn Lập trong Phàm Nhân Tu Tiên.


Chương 30: Truyền thừa tàn khuyết – Linh hồn canh giữ Tàng Thư Cảnh


1. Linh khí cổ xưa – Bí ẩn Cổ Tàng Thư Cảnh

Ánh sáng từ khe đá vừa mở không kéo dài lâu. Sau khi Hạ Dương bước vào, cánh cửa đá dày liền chậm rãi khép lại, chặn lại toàn bộ ánh sáng và linh khí bên ngoài.

Không gian bên trong Tàng Thư Cảnh mờ ảo, như một thế giới riêng biệt. Trước mặt hắn là một đại điện rộng lớn, các kệ sách đá xếp thành hàng ngàn hàng vạn, kéo dài tới tận cuối tầm mắt.

Hạ Dương hít sâu một hơi — linh khí ở nơi này tinh thuần gấp mười lần bên ngoài. Chỉ cần ngồi thiền một canh giờ ở đây cũng bằng nửa tháng khổ tu.

Tuy nhiên, điều khiến hắn chú ý không phải linh khí, mà là một pho tượng đá màu xám đen ở trung tâm đại điện. Tượng khắc hình một đạo nhân râu dài, tay cầm ngọc giản, ánh mắt lạnh như sương.

Đột nhiên...

"Kẻ nào dám xâm nhập Tàng Thư Cảnh?"

Âm thanh như vọng ra từ chính tâm trí Hạ Dương. Pho tượng đá kia đột nhiên phát ra hào quang, rồi hóa thành một đạo hư ảnh như thật – chính là Linh Hồn Canh Giữ Truyền Thừa.


2. Khảo nghiệm truyền thừa – Kiếm trận Thái Huyền

Hư ảnh nhìn chằm chằm vào Hạ Dương, giọng trầm trầm:

— “Chỉ truyền thừa cho người có huyết mạch, ý chí kiên định, tâm không tà lẫn tham. Ngươi... có đủ tư cách?”

Hạ Dương không nói, chỉ chắp tay cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh như nước giếng sâu:

— “Tại hạ không cầu danh, không ham quyền. Chỉ mong giữ lại chút chân truyền cho kẻ đời sau.”

Linh hồn trầm mặc một lúc, rồi đưa tay điểm lên trán hắn.

Ầm!

Một vùng hư không mở ra — một kiếm trận hư ảo xuất hiện, chính là "Thái Huyền Cửu Kiếm Trận", đại sát trận khi xưa từng hộ tông của Thái Huyền.

Giọng linh hồn lại vang lên:

— “Muốn lấy truyền thừa, phải vượt qua bốn chiêu trong trận. Nếu sống, sẽ được nhận một nửa tàn truyền.”

Hạ Dương bước vào kiếm trận không hề do dự.

Vừa vào, đã có chín thanh phi kiếm từ bốn phương tám hướng lao đến, kiếm khí tung hoành, mang theo sát ý lạnh lẽo đâm thẳng tâm mạch.


3. Giả trư ăn thịt hổ – Xuất thủ như điện

Nếu là tu sĩ Kim Đan bình thường, chỉ chiêu đầu đã đủ thọ thương nặng.

Nhưng Hạ Dương... chỉ khẽ xoay cổ tay.

Một phi kiếm mờ đục xuất hiện từ tay áo — chính là thanh Trảm Nguyệt Kiếm hắn thu được từ bí cảnh năm xưa, vẫn luôn giấu đi.

Xoẹt!

Đường kiếm không sáng rực, không ầm ầm linh lực, nhưng lại như xuyên qua mọi phòng ngự, hóa giải từng đợt công kích.

Chiêu thứ hai đến — Kiếm Vũ Lâm Phong, hàng trăm bóng kiếm hóa thành mưa rơi khắp không gian.

Hạ Dương điểm chân, vận Ảnh Bộ Bộ Quyết, thân ảnh hóa làm ảo ảnh, lướt giữa rừng kiếm không chút thương tích.

Tới chiêu thứ tư — Trảm Hồn Thức, một chiêu công thẳng vào thần hồn, cực kỳ hiểm ác.

Hạ Dương cười nhạt, ánh mắt lóe lên kim quang — thần thức trong đầu bùng phát, hóa thành hư ảnh hư thực, phản kích ngược lại.

Ầm!

Không gian kiếm trận rung chuyển. Linh hồn canh giữ giật mình nhìn Hạ Dương đứng giữa tâm trận, sắc mặt không hề biến sắc, linh khí ổn định như nước tĩnh hồ thu.

4. Truyền thừa mở ra – Bí pháp thất lạc lộ diện

“Ngươi… đã vượt qua.” – giọng linh hồn dịu xuống, có phần khâm phục.

— “Hạ Dương, ngươi được chọn. Đây là một nửa chân truyền thất lạc của Thái Huyền – gồm hai bộ: Tàn Thiên Ngự Kiếm QuyếtTịnh Tâm Ngưng Thần Kinh.”

Một luồng sáng tím bắn thẳng vào mi tâm hắn. Trong khoảnh khắc, hàng ngàn ký tự cổ xưa, đồ hình, tâm pháp hiện ra trong đầu như thủy triều.

Tâm thần hắn rung động mãnh liệt. Những điều lĩnh ngộ từ trước, bỗng nhiên có một con đường mở rộng — tựa như tu hành mười năm bỗng tìm được chìa khóa đột phá.

Linh hồn trầm giọng lần cuối:

— “Nếu một ngày ngươi đủ sức, hãy tìm tới Thái Cổ Hư Khung, nơi còn lại nửa truyền thừa cuối cùng. Khi đó, ngươi… có thể làm sống lại chính đạo!”

Ầm!

Hư ảnh vỡ tan. Tàng Thư Cảnh bắt đầu rung chuyển — báo hiệu truyền thừa hoàn tất.

Hạ Dương mở mắt. Trong mắt lóe qua ánh tím bí ẩn, rồi tắt ngay — trở lại bình thản như một thôn dân vô danh.

TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments