CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 30 - 35 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

Chương 31: Quay về Thôn Lâm Tuyền – Mật sứ đêm trăng máu


1. Về lại chốn cũ – Núi non yên ả, sóng ngầm cuộn trào

Sau khi rời khỏi Tàng Thư Cảnh, Hạ Dương không vội vã tiến sâu vào thế giới tu đạo, cũng chẳng tìm danh môn đại phái kết giao, mà lặng lẽ quay về thôn Lâm Tuyền – vùng núi hoang vu nơi hắn đã sống ẩn nhiều năm.

Cảnh sắc vẫn như cũ: khe suối róc rách, tre trúc rì rào, dân làng chất phác an cư.



Chỉ có điều, ánh mắt của Hạ Dương nay đã khác — trong sâu thẳm tròng mắt bình thản kia, là từng dòng pháp tắc vi diệu lặng lẽ vận chuyển. Từ khi nhận được nửa bộ Tàn Thiên Ngự Kiếm QuyếtTịnh Tâm Ngưng Thần Kinh, hắn ngày đêm tu luyện, nội lực thâm hậu đến mức bản thân cũng cảm thấy cảnh giới ổn định quá nhanh.

Hắn biết — thứ mình đang nắm giữ, nếu để lộ, không chỉ thu hút tham vọng của các đại phái, mà còn có thể khiến kẻ thù xưa cũ trong giang hồ đạo môn lần theo dấu vết mà tìm đến.

Vì thế, Hạ Dương lại càng sống giản dị hơn: sáng săn thỏ, chiều hái thuốc, tối ngồi luyện công dưới gốc cây du già nua bên dòng suối.

Thôn dân nhìn hắn chỉ là một gã dược sư quê mùa tính tình lạnh nhạt, không tranh với đời.


2. Dị tượng trăng máu – Kẻ lạ xuất hiện trong đêm

Đêm hôm ấy, trời không một áng mây. Trăng tròn treo cao, nhưng kỳ lạ thay — ánh trăng vốn bàng bạc dịu nhẹ nay nhuốm sắc máu đỏ sậm như ráng chiều cuối đông.

Toàn thôn Lâm Tuyền dường như bị một cỗ áp lực vô hình đè nén, khiến bọn gia súc gà chó đều rít gào, dân làng thấy ngực tức ngực khó thở.

Hạ Dương đang ngồi vận công thì chợt mở mắt. Trên trán hắn, một luồng khí lạnh mơ hồ lướt qua.

— "Đây là sát khí… nhưng được ẩn giấu rất sâu. Có người... bước vào thôn?"

Từ trên đỉnh núi, ánh mắt hắn nhìn xuống — trong bóng tối giữa cánh rừng trúc, một bóng người áo xám đang lướt qua như quỷ mị, thi triển bộ pháp cao minh.

Người đó đi qua không để lại dấu vết, cũng không phát ra linh lực — chỉ có hư ảnh chập chờn như ma ảnh, hiển nhiên là tu sĩ từ ám môn hoặc thám tử sát giả xuất thân tà đạo.


3. Tinh thông đạo ẩn – Giả trư thực hiện sát chiêu

Hạ Dương khẽ thở dài, không động thủ ngay.

Hắn nhẹ nhàng bước ra khỏi lều, giả bộ cầm một bó củi khô, vẻ mặt mệt mỏi uể oải như dân phu thường nhật, lững thững đi ngang qua con đường mòn dẫn ra cánh rừng.

Bóng người áo xám đang ẩn thân trong trúc rậm, ánh mắt lướt qua hắn một cái rồi nhanh chóng rút lui vào bóng tối. Tên này rõ ràng được huấn luyện nghiêm khắc, đánh giá Hạ Dương chỉ là thường dân, không có giá trị hạ thủ.

Chỉ tiếc... hắn đã quá khinh thường.

Bốp!

Chỉ một bước sau khi vượt qua bụi trúc, cổ tay người kia đột nhiên bị một luồng khí lạnh bóp nghẹt, không thể nhúc nhích.

— “Ngươi là ai?” – Giọng Hạ Dương vang lên sát tai, trầm thấp, không chút phẫn nộ.

Người áo xám hoảng hốt giật mình, vừa định nổ linh lực tự hủy thì một ngón tay lạnh băng đã điểm trúng mi tâm.

Ầm!

Một luồng hồn niệm bị hút thẳng vào phù văn trong mắt trái Hạ Dương, một loại bí pháp trong "Tịnh Tâm Ngưng Thần Kinh" có thể hút ký ức sơ bộ trong khoảnh khắc.

Trong đầu hắn hiện lên đoạn trí nhớ: "Hắc Vân Tông – Truy Tầm Mật Sứ – Tàng Thư Cảnh – Thái Cổ Hư Khung…"

— “Quả nhiên là có người theo dấu... Chuyện này không thể để lan ra được.”

Hạ Dương không nói nhiều, vung tay hóa hồn niệm thành tro, rồi thi triển thuật "Ẩn Tức Khí" xóa sạch dấu vết, ngay cả cao thủ Nguyên Anh cũng khó mà dò ra được chút khí cơ.


4. Sóng ngầm khởi động – Chuỗi sát thủ tiến đến

Trăng máu vẫn lơ lửng giữa không trung, tựa như một con mắt của thiên đạo đang dõi theo.

Tại một nơi cách thôn Lâm Tuyền ba trăm dặm, trong một sơn động âm u, năm bóng người mặc hắc bào đang quỳ trước một chiếc gương cổ.

Gương hiện lên hình ảnh nhòe nhoẹt, bên trong là bóng dáng Hạ Dương lúc đốt lò nấu thuốc, sống đơn giản giữa dân làng.

— “Chính là hắn. Tuy chỉ còn nửa truyền thừa, nhưng cũng đủ để khiến các đại tông tranh đoạt. Không được để hắn trưởng thành.”

— “Tên đầu tiên đã bị diệt. Hắn... có gì đó rất lạ.”

— “Phái ra người mạnh hơn. Và lần này... đừng để hắn kịp phản ứng.”

Mệnh lệnh được ban ra. Sát khí khởi động.


 

Chương 32: Huyết Ảnh Sát Giả – Đêm Thôn Cháy Lửa


1. Gió đổi chiều – Lửa nổi lên giữa đêm yên bình

Thôn Lâm Tuyền đang giữa mùa thu hoạch. Dân làng say mê với ruộng đồng, củi gạo chất đầy, tâm tình hân hoan.

Hạ Dương vẫn giữ nhịp sống thường nhật: ngày hái thuốc, đêm luyện công. Vẻ ngoài hiền hòa, thanh đạm đến mức ngay cả mấy đứa trẻ mục đồng cũng ưa đến lều cỏ của hắn xin kẹo thảo dược.

Nhưng đến đêm thứ ba sau kỳ trăng máu... biến cố cuối cùng cũng giáng xuống.

Giữa lúc gió đêm thổi qua mái tranh, một tiếng nổ lớn xé tan sự yên tĩnh – từ đầu làng, một ngọn lửa dữ dội bùng lên, hỏa diễm nhuốm đỏ cả nửa bầu trời!

Người dân hoảng loạn, chạy tứ tán. Nhưng chẳng có tiếng cướp bóc, cũng không thấy cường đạo. Thay vào đó, hắc khí âm u, mùi máu tanh, và sát khí lạnh lẽo đến tận xương tràn ngập khắp thôn.

Trong đám lửa, năm bóng người áo đen, mặt nạ đỏ máu, lặng lẽ bước ra.

Chúng không nói một lời. Chỉ cần ánh mắt liếc qua, một người dân vô tội liền ngã gục, thân thể hóa thành một vũng máu đặc sệt.

Pháp thuật tà đạo. Cấm kỵ tu pháp.

Không cần đoán cũng biết: đây là sát thủ chân chính của Hắc Vân Tông, và lần này… chúng không còn do thám – mà là săn giết.


2. Kẻ ẩn sĩ đứng dậy – “Chuyện này... không thể nhịn được nữa”

Khi tiếng kêu cứu vọng đến căn lều tranh ven suối, Hạ Dương vẫn đang ngồi thiền.

Một đứa trẻ tên A Khải, trầy trật bò đến tận cửa, nước mắt đầm đìa:

— “Ca... Hạ thúc ơi… cứu cứu thôn, cứu mẫu thân con…”

Ánh mắt Hạ Dương vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng… sóng ngầm cuộn trào.

Hắn không phải kẻ thánh thiện. Nhưng những người dân ở đây — bao năm qua cùng sống, cùng giúp đỡ nhau, là nơi duy nhất hắn gọi là “nhà”.

Nếu hắn còn ngồi yên... thì không còn chốn nào để về nữa.

Hạ Dương đứng dậy, phủi bụi áo, cầm theo gậy trúc quen thuộc, bước ra khỏi lều.

Gió thổi. Mái tóc bạc vài sợi phất phơ.

Gậy trúc trên tay, nhưng khí thế... như một cây trường thương sắp đâm thủng màn đêm.


3. Gặp mặt Huyết Ảnh – Sát khí đối đầu tĩnh khí

Một trong năm kẻ áo đen, mặt nạ đỏ, đứng giữa ngã ba thôn. Hắn được gọi là Huyết Ảnh, một sát giả Ngưng Đan hậu kỳ, chuyên xử lý mục tiêu "khó diệt".

— “Ngươi là Hạ Dương?” – Giọng nói lạnh tanh như thép.

Hạ Dương bước tới, nhẹ nhàng nói:

— “Ta chỉ là kẻ hái thuốc trong núi. Nhưng các ngươi… dám thi triển huyết pháp giữa dân thường, giết người vô tội, thì không được phép rời khỏi đây.”

Một tên sát giả khác nhếch mép cười:

— “Dân quê mà nói đạo lý? Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Hắn vung tay, một luồng huyết khí hóa thành hình rắn, lao về phía Hạ Dương!

Vút!

Ngay khoảnh khắc luồng huyết xà tới gần, Hạ Dương chỉ khẽ nhấc gậy trúc lên – đơn giản như đang đỡ cành cây đổ.

Bốp!

Không phải gậy gãy — mà là huyết xà tan rã. Một quyền cương khí theo đòn gậy phản ngược lại, xuyên qua hộ thể chân khí của tên sát giả kia, đánh bay hắn như bao cát, đập thẳng vào vách đá!

Cả nhóm sửng sốt.

Huyết Ảnh híp mắt: “Ngụy trang rất sâu... hóa ra là Nguyên Anh sơ kỳ! Không đúng – rõ ràng là Ngưng Đan tầng tám lúc trước…”

Hạ Dương không nói thêm. Nhưng lúc hắn bước tiếp, khí cơ cả thôn thay đổi.

Đêm yên tĩnh – bỗng vang lên âm thanh như chuông cổ ngân xa. Đó là tiếng linh lực giao động của một người đã ngộ ra “Tâm Cảnh Tĩnh Diệt”.


4. Kết liễu – Tĩnh như nước, giết như phong

Cuộc chiến diễn ra không dài. Dưới mắt dân thường, chỉ thấy gió cuốn, bụi bay, máu bắn như mưa rồi lặng đi.

Năm sát giả – kẻ thì bị pháp ấn hóa huyết nổ tung, kẻ thì bị gậy trúc xuyên tim, người thì toàn thân hóa đá bởi một thuật “Ngưng Huyết Thạch Tâm” lạ lùng.

Không ai kịp chạy. Không ai kịp phát tin.

Hạ Dương sau đó lặng lẽ thu dọn tàn cuộc, dẫn khí xua sạch sát ý, dùng bí phù che mắt thiên cơ, rồi đốt sạch xác chết bằng một đám lửa không khói.


5. Sau trận chiến – “Chẳng còn bao lâu để yên nữa rồi…”

Sáng hôm sau, dân làng chỉ nhớ rằng “có một trận hỏa hoạn, mấy tên đạo tặc đã bị đánh lùi bởi thổ địa thôn làng”.

Không ai nhớ rõ chi tiết. Không ai nghi ngờ người hái thuốc hiền lành.

Nhưng Hạ Dương hiểu: sau sự kiện này, những thế lực tu tiên chắc chắn đã định vị được khí tức sơ bộ của hắn.

— “Đã ba mươi năm ẩn cư... giờ sợ rằng, khó giữ được thanh tịnh nữa rồi.”

Hắn nhìn lên trời — vầng dương vừa nhú. Nhưng trong ánh nắng bình yên, hắn thấy có hắc khí nơi chân trời xa xa – báo hiệu một cơn bão đang tới gần.


Chương 33: Hồi Ức Đẫm Máu – Ký Ức Về Kẻ Đã Phản Bội


1. Đêm vắng, ánh lửa lạnh – Ký ức trở lại

Sau đêm huyết chiến trong thôn Lâm Tuyền, Hạ Dương một lần nữa trở về lều tranh của mình. Làn khói thơm nhè nhẹ từ nồi dược thảo lượn lờ tỏa ra, gợi lên cảm giác thanh bình. Nhưng bên trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, ký ức cũ... lại âm thầm trỗi dậy.

Một giấc mơ. Không, một hồi ức thực sự.

2. Hai mươi năm trước – Một mảnh gió tanh giữa biển máu

Khi ấy, Hạ Dương không phải là một tán tu bình thường, càng không phải kẻ giấu mình nơi sơn dã.

Hắn là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lang bạt giữa những vùng đất nguy hiểm nhất phía tây của Tu Chân Giới, nơi ranh giới giữa tu chân môn phái và tà tu thế lực luôn giằng xé. Hắn cùng một đồng môn — Lạc Kỳ Nhi, người duy nhất mà hắn từng xem như tri kỷ và người thân.

Hai người khi ấy vẫn còn trẻ, chỉ biết hành thiện, giúp người, đánh đổi máu xương vì những kẻ vô danh.

Cho đến khi họ vướng vào một cuộc chiến tranh đoạt di tích cổ – nơi phong ấn một mảnh Linh Hồn Chi Ấn, báu vật từng khiến cả ba đại tông môn tranh đoạt.

Trong thời khắc nguy nan nhất, khi họ cùng đối mặt với một đám cường giả Kim Đan kỳ, Lạc Kỳ Nhi đã quay đầu, dâng Hạ Dương làm vật hy sinh, để đổi lấy một lối thoát cho riêng nàng.

“Tha thứ cho ta, Hạ sư huynh… huynh tốt quá, nhưng quá yếu đuối… Ta không muốn chết nghèo hèn nơi đất hoang này!”

Ánh mắt nàng khi ấy lạnh lẽo, mang theo tia tham vọng điên cuồng.

Hạ Dương bị xuyên tim, ném xuống Vực Hư Hồn, nơi từng được gọi là "mồ chôn của tu sĩ".

Nhưng hắn không chết. Trong vực, hắn gặp một lão quái tu sống sót hàng trăm năm – kẻ bị giới tu chân gọi là “Tàn Hồn Đại Ma”.

Họ giao kèo sinh tử: đổi mạng lấy truyền thừa.

Ba năm trong vực sâu không ánh sáng, không linh khí, không thời gian. Hạ Dương sống như xác chết, ăn rêu đá, hít sát khí, luyện công pháp nghịch thiên – dần dần tái tạo kinh mạch, thoát xác đổi cốt, lặng lẽ tu luyện đến cảnh giới mà người thường không tưởng.

Khi trở ra khỏi vực, hắn đã không còn là Hạ Dương của năm xưa nữa.


3. Tái xuất – Nhưng chọn ẩn cư

Không trả thù. Không truy sát. Không lập môn hộ.

Hạ Dương chọn rút lui.

Người khác không hiểu. Nhưng hắn biết: khi chưa đủ mạnh để lật đổ cả thế giới, thì kẻ thông minh phải học cách... chìm vào bóng tối.

Hắn chọn một thôn quê xa xôi, cắt đứt nhân quả cũ, xưng là kẻ hái thuốc, luyện khí dưỡng sinh, chờ ngày cơ duyên tự đến.

Nhưng mối hận cũ chưa từng biến mất. Nó chỉ bị vùi sâu hơn cả lòng đất.


4. Tàn tích linh cảm – Tên cũ xuất hiện

Tối hôm đó, trong lúc thanh lý pháp khí tàn dư từ năm sát thủ, Hạ Dương bất ngờ phát hiện một mảnh ngọc giản vỡ, bên trong còn lưu lại dấu hiệu truyền tin.

Hắn dùng thần thức quét qua — và trong khoảnh khắc đó… tim hắn như bị bóp nghẹt.

Tên người truyền tin: Lạc Kỳ Nhi.

Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu:

“Kẻ đó còn sống. Đưa tín hiệu này về Chi Huyết Sơn – ta sẽ tự mình tới.”


5. Lặng gió trước giông – Kẻ cũ sẽ đến

Hạ Dương ngồi trước bếp lửa. Bên ngoài lều, gió xuân thổi nhẹ. Nhưng trong lòng hắn… một ngọn hỏa diễm thù hận bốc lên âm ỉ.

Hắn nhắm mắt, chậm rãi nói một mình:

“Ta không cần ngươi đến. Nhưng nếu ngươi đã đến... thì tốt.”

“Cũng đến lúc... thanh lý đoạn nhân quả này.”


 

Chương 34: Lạc Kỳ Nhi Tái Xuất – Máu Sẽ Trả Máu


1. Bầu trời xám chì – Bước chân cũ quay về

Ba ngày sau khi phát hiện tín hiệu, trong thôn Lâm Tuyền xuất hiện một người lạ.

Nàng đội mũ rộng vành, thân khoác lam bào, giấu mặt sau lớp lụa mỏng như sương. Mỗi bước nàng đi qua đều khiến cây cỏ rung lên, chim chóc bay tán loạn.

Từ xa nhìn lại, nàng như một tiên nữ hạ trần, nhưng trong mắt Hạ Dương, hình ảnh ấy chỉ là một mũi dao đã từng đâm thẳng vào tim hắn.

“Lạc Kỳ Nhi…”

Hắn lặng lẽ quan sát từ xa, bên dưới ánh mắt bình thản là một tia sát ý lạnh đến tủy xương.


2. Trùng phùng – Lời nói gợn máu

Lạc Kỳ Nhi đến nhà trưởng thôn, lấy danh nghĩa tìm dược liệu chữa bệnh cho tông môn. Trưởng thôn – vốn nể mặt Hạ Dương – liền chỉ đường về phía lều tranh cuối rừng, nơi "có một lão lang y sống ẩn".

Chiều hôm ấy, nàng đứng trước cửa lều tranh, ánh mắt quét qua bốn phía: đơn sơ, rêu phong, một gốc tùng già – không khác gì bao thôn dân khác.

Thế nhưng, trái tim nàng đập mạnh — bởi nàng cảm nhận được một sát khí quen thuộc, dù đã bị áp chế tới mức gần như không tồn tại.

“Ngươi... chính là kẻ sống sót khỏi Vực Hư Hồn năm xưa?”

Giọng nàng nhẹ như gió, nhưng đầy sát ý ngầm.

Từ trong lều, Hạ Dương bước ra. Hắn vẫn khoác áo vải thô, cầm theo bó rau dại, gương mặt hiền lành như bao nông phu bình thường. Nhưng chỉ một ánh mắt giao nhau — năm tháng đẫm máu lại ùa về.

“Ngươi đến tìm thuốc hay tìm người?” – Hạ Dương hỏi, giọng bình thản.

Lạc Kỳ Nhi sững sờ. Giọng nói ấy… dù trầm hơn, lạnh hơn, nhưng nàng không thể quên được.

“Hạ… Hạ Dương? Ngươi... vẫn còn sống?”

“Sống. Nhờ ngươi ban cho cơ hội rơi xuống địa ngục… ta mới hiểu thế nào là sinh tồn thực sự.”

Giữa hai người là một khoảng lặng nặng nề — quá khứ, oán thù, niềm tin vỡ vụn… tất cả cùng hiện lên chỉ qua ánh mắt.


3. Sự thật chưa từng nói

Lạc Kỳ Nhi thở dài, ánh mắt có chút phức tạp.

“Khi ấy... nếu ta không bỏ lại ngươi, cả hai đều chết. Ngươi biết rõ điều đó.”

“Ta biết.” – Hạ Dương gật đầu – “Nhưng ngươi không chỉ bỏ ta. Ngươi còn lấy đi Ngọc Tâm Phù, còn... đâm xuyên tâm mạch ta bằng Tử Kim Trâm.”

“Đó... là mệnh lệnh của người khác.” – nàng đáp, khẽ nghiến răng – “Ta bị ép.”

Hạ Dương nhìn nàng thật lâu, rồi quay người bước vào nhà, nhẹ nhàng nói:

“Ngươi nên rời khỏi nơi này. Lần sau... đừng để ta gặp lại.”

“Ngươi nghĩ mình đủ sức ẩn trốn mãi sao?” – Lạc Kỳ Nhi lạnh giọng – “Tông chủ Chi Huyết Sơn đã biết ngươi sống sót. Hắn... đang đích thân đến đây.”

Hạ Dương khựng lại. Một tia lạnh lẽo như gió tuyết tràn qua.


4. Tàn huyết xưa sẽ trỗi dậy

Tối hôm đó, Hạ Dương lặng lẽ lấy từ dưới nền lều một trận bàn ngọc thạch, bên trên có vết máu khô đen đã đông kết từ nhiều năm trước.

Hắn đặt tay lên trận bàn, truyền linh lực vào. Một luồng sáng mờ hiện lên, bao phủ cả lều tranh trong một kết giới tĩnh lặng.

Trong ánh sáng đó, hắn mở túi trữ vật — lấy ra một vật đã chôn giấu suốt hai thập kỷ: một lệnh bài màu huyết ngọc, khắc ba chữ:

"Diệt Môn Lệnh"

Hạ Dương thì thào:

“Chi Huyết Sơn... Lạc Kỳ Nhi... ta đã chờ ngày này lâu rồi.”

“Ta không cần danh, không cần thù. Nhưng nếu các ngươi không tha cho ta... thì ta sẽ chôn các ngươi cùng quá khứ.”

 

Chương 35: Chi Huyết Sơn Đến – Một Kẻ Ẩn Tu Chống Lại Cả Môn Phái


1. Khách lạ đến thôn – Hơi thở sát khí

Sáng hôm sau, mây đen kéo về, bầu trời Lâm Tuyền thôn bị bao phủ bởi áp lực linh lực mơ hồ.

Trưởng thôn ngồi bên bếp lửa, tay cầm ấm trà, lông mày nhíu chặt.

“Thôn mình... xưa nay chưa từng có tu sĩ ngoài vào mà khiến chim chóc chết đứng như thế…”

Một đứa trẻ từ đầu làng chạy về, hét lên:

“Có người... có người cưỡi phi kiếm xuất hiện! Mười mấy người! Trên ngực đều có huy hiệu màu máu!”

Người lớn trong thôn hoảng sợ. Họ không biết tu tiên là gì, nhưng bản năng mách bảo: chuyện chẳng lành.


2. Kẻ dẫn đầu – Khí tức Kim Đan

Mười ba tu sĩ đáp xuống đầu thôn, đi đầu là một nam tử áo bào đỏ máu, mắt chim ưng, đeo đai lưng khắc hình đầu lâu.

Hắn là Chấp Pháp Sứ Hình Đình – một Kim Đan trung kỳ của Chi Huyết Sơn, nổi tiếng tàn bạo và chưa từng thất bại khi làm nhiệm vụ diệt nhân.

“Lạc Kỳ Nhi báo tin có phản đồ ẩn thân ở đây... Tên đó tên gì nhỉ? Hạ... Hạ Dương?”

Một đệ tử đứng bên cung kính:

“Vâng, theo thông tin, hắn từng là đệ tử ngoại môn của Thái Linh Tông, mất tích sau biến cố Vực Hư Hồn, nghi bị sát hại.”

Hình Đình cười khẩy:

“Sát hại? Giờ lại sống khỏe mạnh ở nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế này à? Dù hắn có là Hóa Thần chuyển thế, ta cũng khiến hắn sống không bằng chết.”


3. Lều tranh cuối thôn – Con cọp vẫn ngủ

Trong lều tranh, Hạ Dương vẫn ngồi gọt vỏ củ sen, y phục thô sơ, tóc cột đơn giản.

Bên ngoài, một luồng linh thức quét qua lều như muốn dò xét tất cả bí mật nơi đây.

Hạ Dương thở dài, giọng lẩm bẩm:

“Đến thật rồi… Ta đã chờ, mà bọn chúng cũng không làm ta thất vọng.”


4. Một cái tát – Gió tanh mùi máu

Hình Đình dẫn ba tên đệ tử tiến vào lều tranh. Ánh mắt khinh thường, hắn hét lớn:

“Tên tiện dân kia! Ngươi là Hạ Dương?”

Hạ Dương không đứng dậy, chỉ lặng lẽ gắp một lát củ sen lên đĩa. Sau đó, hắn mới ngẩng đầu, ánh mắt lãnh đạm:

“Ta là Hạ Dương. Nhưng ngươi là ai mà vào nhà người khác không gõ cửa?”

“To gan!”

Tên đệ tử bên cạnh phất tay, tạo ra một chưởng kình khí ép về phía Hạ Dương.

Ầm!!

Cả căn lều tan nát, bụi mù tung trời… nhưng khi khói tan đi, Hạ Dương vẫn ngồi đó, không hề nhúc nhích, không một vết trầy.

Hình Đình biến sắc:

“Kim thân?”

“Không, không phải kim thân...” – Hạ Dương nhẹ giọng – “Chỉ là... ngươi quá yếu.”

Chưa dứt lời, Hạ Dương chỉ khẽ nâng tay lên — gõ nhẹ một cái vào không khí.

Phụt!!

Tên đệ tử vừa ra tay nổ tung như bị ngưng tụ từ bên trong, máu thịt bắn tung tóe lên cả mặt Hình Đình.


5. Chấn động – Một kẻ không nên chọc

Hình Đình giận tím mặt:

“Giết đệ tử Chi Huyết Sơn? Ngươi muốn cả thôn này bị san bằng sao?!”

“Ngươi có thể thử.” – Hạ Dương đứng dậy, vươn vai – “Mấy trăm năm trước, ta từng thấy một tông môn bị chôn sống. Rất nhanh. Chưa đến nửa canh giờ.”

Khí tức từ người hắn tỏa ra… không hề mãnh liệt, nhưng khiến cả không gian như đóng băng. Những lá cây đang bay cũng dừng giữa không trung.

Một loại áp lực vượt cấp bậc, giống như một con rồng đang ngủ bị quấy rầy.

“Ngươi... ngươi không phải Trúc Cơ!” – Hình Đình run rẩy – “Ngươi... là... Nguyên Anh?”

Hạ Dương không đáp. Hắn chỉ lặng lẽ rút ra một thanh dao cắt củ sen, đưa lên lau nhẹ vào tay áo, rồi ném thẳng vào không trung.

Xoẹt!!

Con dao nhỏ xoay tròn, hóa thành một đạo hàn quang, xuyên thủng hai tầng phòng hộ của Hình Đình, cắm sâu vào vai trái hắn.

“Lần đầu – cảnh cáo.”

“Lần hai – tru di.”

Hạ Dương quay người bước vào lều tranh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.


6. Bỏ chạy – Kẻ mạnh không cần chứng minh

Hình Đình ôm vai, máu chảy xối xả, linh lực tán loạn. Hắn không còn ý chí chiến đấu, lập tức triệu hồi phi kiếm tháo chạy.

Mười hai người còn lại hoảng loạn bỏ trốn theo sau, mang theo nỗi khiếp đảm của một môn phái… bị một nông dân đánh bại.

 TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments