Chương 46: Thất Sát Phủ – Thiên Kiếp Truy Hồn
1. Gió lặng trước bão – Dị
tượng trời cao
Từ sau khi Hạ Dương tiêu trừ tàn hồn Cổ Mạch trong Lục Trì U
Cốc, cả vùng Bắc Lĩnh an ổn lạ thường. Người thường chỉ cảm thấy thời tiết dễ
chịu hơn, yêu thú cũng bỗng hiền lành, chỉ biết lui vào sơn lâm mà tránh né.
Nhưng trong mắt những kẻ sống lâu trong đạo, trời đất dường
như tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Tựa như có một luồng khí cơ khổng lồ đang bị nén ép,
chỉ chờ thời điểm thích hợp mà bung nổ chấn vỡ lưỡng giới.
Quả nhiên, không đầy nửa tháng sau—một tia sét màu đen
bổ xuống từ tầng trời thứ chín, xé tan không khí, giáng thẳng xuống đỉnh Thiên
Lăng Sơn.
Từ trung tâm vết nứt, bảy bóng người khoác trường bào đen,
lưng mang Thất Huyết Kỳ, bước ra.
Bọn họ là ai?
Là Thất Sát Phủ, một thế lực thần bí không thuộc bất
kỳ chính – tà nào, tồn tại ngoài Ngũ vực Thập tông, chuyên truy diệt những
kẻ nghịch thiên cải mệnh.
Mỗi người trong số họ đều đã từng giết chết một Thiên
Kiêu Bảng Chân Nhân, từng thông qua Thiên Kiếp, và từng... bị
chính thiên đạo nguyền rủa.
2. Hạ Dương – kẻ bị thiên đạo
điểm danh
Bảy người của Thất Sát Phủ vừa xuất hiện, trời đất lập tức
lạnh đi ba phần.
Người dẫn đầu tên là Kỷ Vô Hồi, là Truy Hồn Đệ
Nhất của phủ, từng dùng một kiếm xé hồn ba vị Nguyên Anh tu sĩ.
Hắn nhắm mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ vào hư không. Một tia ngân
quang mờ ảo vẽ thành một vòng luân thiên mệnh, bên trong hiện lên một
chữ:
Dương (陽)
Sát khí trong mắt Kỷ Vô Hồi bùng lên:
“Hạ Dương... Người nghịch thiên, cải luân, thay mệnh cho ma
thai, phá đạo trận cổ, không rơi vào Thiên Kiếp – là kẻ được trời giấu đi.
Nhưng hôm nay, hắn sẽ không trốn được nữa.”
“Tứ Sát Tụ Hồn Trận, lập!”
3. Thôn nhỏ yên bình – Sóng
ngầm lặng lẽ
Ở phía Nam, nơi thôn nhỏ hẻo lánh bên triền núi Thanh Hà, Hạ
Dương đang... phơi đậu hũ.
Hắn như bao ngày, nở nụ cười hiền lành với bà lão hàng xóm,
giúp trẻ con chặt củi, gánh nước. Không ai biết được, ngay dưới mảnh vườn rau
kia là một pháp trận Cửu Thiên Ngự Hồn, đủ phong tỏa một tên Hóa Thần tu
sĩ trong mười hơi thở.
Trước khi màn đêm buông xuống, gió thổi lạnh bất thường,
một bóng chim đen sà xuống giữa sân.
Con chim đó chỉ có... một mắt, trên trán khắc chữ
“Sát”.
Hạ Dương ngẩng đầu, khẽ cau mày.
“Cuối cùng cũng tìm tới rồi.”
4. Trận chiến âm thầm – Giả
trư hóa hổ
Khi đêm đến, bảy người Thất Sát phủ đã hiện thân tại ngoại
vi thôn, cách nhà Hạ Dương đúng ba mươi dặm.
Kỷ Vô Hồi ra hiệu.
“Không được gây nhiễu đến phàm nhân. Trận chỉ lập trong giới
linh, một chiêu kết thúc.”
Bốn tên nhanh chóng lập ra Tứ Hồn Truy Ảnh Trận, khóa
toàn bộ không gian quanh Hạ Dương.
Ngay lúc đại trận khởi động, bầu trời nứt ra tám khe nẻo,
linh áp như thủy triều tràn tới.
Nhưng… trong khoảnh khắc, không có một chút hoảng loạn nào.
Chỉ thấy cửa tre gãy, lá trúc rơi xuống…
Bên trong nhà tranh, Hạ Dương đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi
trên vai.
Hắn nhẹ nhàng rút từ sau lưng… một cành cây khô.
Không là pháp bảo, không có linh văn. Chỉ là một đoạn mộc
tàn, như củi mục bỏ đi.
Nhưng khi hắn khẽ điểm về phía chân trời—cả Tứ Hồn Truy Ảnh
Trận vỡ tan như mực đổ trên giấy.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thân thể hai tu sĩ Kim
Đan sơ kỳ đã nổ tung, hồn phách không kịp chạy đã bị nghiền nát.
Ba kẻ còn lại lập tức biến sắc. Kỷ Vô Hồi hét lớn:
“Hắn không phải Kim Đan! Hắn đã bước nửa chân vào Nguyên Anh
mà vẫn không bị thiên kiếp! Sao có thể...”
Hạ Dương vẫn nhẹ giọng như thường:
“Ta là ai, các ngươi không đủ tư cách hỏi.”
“Lui, hoặc chết.”
5. Kẻ nghịch mệnh – Kẻ ngoài
Thiên Đạo
Kỷ Vô Hồi rít lên, lôi ra một quyển trục cổ rách nát—là Bản
Mệnh Truy Hồn Lục, do Thiên Đạo bản nguyên tạo ra, chuyên khóa kẻ nghịch
mệnh.
Ngay khi mở ra, Hạ Dương bỗng khựng người.
Ánh mắt hắn lần đầu lóe lên sát ý thật sự.
“Ngay cả thứ đó… các ngươi cũng dám dùng.”
Một bước.
Chỉ một bước.
Nhưng khi chân hắn chạm xuống mặt đất, cả không gian
trong vòng mười dặm sụp đổ, như rơi vào vực sâu tinh không.
Kỷ Vô Hồi cảm giác như bị vạn vật đè xuống. Hắn vừa định thi
triển hộ thể phù thì cánh tay đã bị chặt lìa trong vô hình.
Hạ Dương lạnh nhạt nhìn.
“Cái giá để chạm vào Thiên Đạo, ta đã trả rồi.”
“Còn các ngươi, không đáng để ta ra tay lần hai.”
Một cái vẫy tay, toàn bộ không gian vỡ nát. Cả đám người còn
lại biến thành tro bụi.
6. Trời cao nổi giận – Thiên
Kiếp manh nha
Nhưng ngay khi trận chiến kết thúc—bầu trời đen kịt.
Một tiếng nổ vang tận chân trời.
Từ trên cao, một luồng sấm màu tím kim hiện ra, chớp
mắt kéo theo vô số văn tự kỳ dị, xoay chuyển tạo thành Luân Hồi Kiếp Văn.
“Hạ Dương – nghịch mệnh cải đạo, chặn Ma Luân, chém Thiên
Sát.”
“Tội nghiệt đầy trời, thiên đạo không thể dung!”
Thiên Kiếp đầu tiên, sau hơn một trăm năm trốn
tránh, cuối cùng cũng ập tới.
Hạ Dương không lộ ra sợ hãi, chỉ lặng lẽ quay vào nhà tranh,
lấy ra một tấm phù cổ nát được viết bằng máu.
“Nếu thiên không dung ta…”
“Ta sẽ... phá thiên một lần.”
Chương 47: Trảm Kiếp Thiên Đài – Một Mình Nghênh Lôi
1. Trời giáng dị tượng –
Thiên Kiếp tụ đài
Trên bầu trời phía Nam, một vùng trời u ám bất thường kéo
dài hàng trăm dặm. Gió gào thét, sấm rền như tiếng quỷ khóc, mây đen như mực tụ
lại, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, giống như có một con mắt khổng lồ của
thiên đạo đang từ trên cao nhìn xuống phàm giới.
Giữa đám mây dày đặc, từng tia lôi điện màu tím kim
thi thoảng lóe lên. Không giống lôi điện thường thấy, thứ này mang theo khí
tức của đạo tắc và phán xét, như muốn thiêu đốt linh hồn kẻ phạm thiên
mệnh.
Đây không phải là Lôi Kiếp của tu sĩ thông thường, mà
là Thiên Đạo Trảm Kiếp, chỉ giáng xuống với những kẻ nghịch thiên đổi
mệnh, thoát khỏi quỹ đạo số mệnh, khiến trời cao cũng không thể
khống chế.
Trong thôn Thanh Hà, dân làng chưa từng chứng kiến hiện
tượng dị thường như vậy, cả thôn xôn xao. Người người đều chạy ra khỏi nhà,
ngẩng đầu nhìn trời, hoang mang cực độ.
Chỉ riêng Hạ Dương, vẫn đứng lặng trước hiên nhà.
Hắn mặc áo vải, tóc búi mộc mạc, tay trái cầm cây chổi tre
đã rách, tay phải cầm một mảnh phù cổ màu vàng cháy xém, trên vẽ một chữ
cổ "Trấn".
Hắn chậm rãi thở dài:
“Trốn trăm năm, cuối cùng vẫn không thoát...”
2. Một mình bước lên – Trảm
Kiếp Thiên Đài
Giữa rừng trúc phía sau thôn, một đài đá hình bát giác
dần hiện lên từ dưới đất, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Đài đá ấy chính là Trảm
Kiếp Thiên Đài, do chính Hạ Dương bố trí từ mười năm trước.
Mỗi tảng đá là một loại linh tài cấp Thiên: Huyền Vân
Thạch, Kim Cương Cốt, Thái Âm Băng Tủy, toàn bộ đều dùng để
dẫn kiếp, ép thiên lôi tụ tại một điểm.
Không phải Hạ Dương không biết sẽ có ngày này. Hắn chỉ đang…
chờ đúng thời cơ.
Khi chân vừa đặt lên Trảm Kiếp Đài, một tiếng long ngâm
vang vọng tận cửu thiên.
Tia sét đầu tiên rạch xuống từ tầng trời thứ bảy—Thiên
Cực Lôi!
Loại lôi kiếp này chuyên đánh vào tâm thần, linh hồn người
tu hành. Dù là Nguyên Anh đại năng nếu sơ sẩy cũng sẽ hồn phi phách tán.
Nhưng...
Khi tia lôi đánh xuống, Hạ Dương không né, không chống,
chỉ lặng lẽ đứng yên, nhắm mắt.
Ầm!!!
Cả vùng núi chấn động.
Khói tan, bụi lắng, chỉ thấy Hạ Dương vẫn đứng nguyên vẹn,
da thịt có cháy xém, nhưng khí tức không loạn một phần.
“Một đạo, chịu được. Thiên đạo, có giỏi đánh thêm lần nữa.”
3. Thiên đạo phẫn nộ – Cửu
Trọng Lôi Vũ
Không để Hạ Dương kịp nghỉ ngơi, lôi kiếp thứ hai, thứ
ba, thứ tư... liên tục giáng xuống. Mỗi tia đều mang theo đạo tắc lôi pháp
cao hơn trước, sắc bén hơn kiếm, nặng hơn núi, lạnh hơn băng.
Đến đạo lôi thứ bảy, trên thân Hạ Dương đã đầy thương tích,
máu chảy đầm đìa, xương cốt lộ ra nơi vai trái, tóc cháy xơ xác, thần hồn run
rẩy không ngừng.
Nhưng ánh mắt hắn... càng lúc càng lạnh, càng lúc càng
sắc.
“Lôi này... đủ tư cách khiến ta lột xác.”
Ngay sau câu đó, hắn cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm
huyết tinh ngưng kết thành phù chú, gọi là Bất Tử Hồn Chú – thần văn
cấm thuật truyền thừa từ một mảnh vỡ trong Cửu U Huyền Cảnh.
Một lần nữa, hắn giơ tay lên, dẫn lôi vào cơ thể.
Thay vì phản kháng, hắn hấp thu, luyện hóa, để linh
khí lôi điện hòa cùng chân nguyên.
Từ giữa ngực hắn, một luồng ánh sáng màu vàng rực cháy,
hóa thành hình một luân xa ngũ sắc, chính là dấu hiệu của Nguyên Anh
sơ kết!
4. Trảm Kiếp chi biến – Lôi Hồn
chuyển sinh
Thiên đạo như phát hiện được ý đồ hắn mượn kiếp để đột
phá, lập tức giáng xuống Lôi Hồn Thức Thần, biến lôi điện thành một linh
thể hình người, trên trán khắc chữ “Diệt”, tu vi tương đương Nguyên Anh hậu
kỳ!
Lôi Hồn không nói lời nào, chỉ vung tay xuất kiếm,
hóa thành lôi mang chém tới.
Hạ Dương gầm lên, cành cây khô vẫn còn cầm trong tay
lập tức hóa thành một Thanh Mộc Kiếm Hồn, vừa mềm mại như liễu, vừa sắc
bén như đao.
Hai bóng người—một người, một lôi hồn—lao vào nhau giữa tầng
trời lôi vũ.
Không ai nghĩ một người đang độ kiếp lại có thể nghênh
chiến cùng lúc với hóa thân thiên đạo.
Trận chiến kéo dài đúng ba mươi ba hơi thở.
Cuối cùng, tiếng nổ lớn vang lên như đại phá thiên môn—lôi
hồn bị xé nát, hóa thành thiên lực, bị Hạ Dương dùng tâm pháp bí truyền
hấp thu hết vào Đan Điền.
Luân xa trong người hắn hoàn chỉnh.
Một đạo linh quang rực rỡ bắn ra từ mi tâm—Nguyên Anh kết
thể!
5. Trời không lời – Người
ngoài đạo
Trời cao, sau khi chứng kiến toàn bộ kiếp lôi bị hóa giải,
thiên đạo không còn động tĩnh.
Mây tan.
Gió ngừng.
Chỉ còn lại một bầu trời yên ả, như chưa từng có lôi
kiếp nào.
Hạ Dương quỳ một gối, thở hổn hển, cả người như sắp vỡ nát,
nhưng khóe môi... lộ ra một tia cười nhạt.
“Thiên đạo... cũng chỉ đến thế.”
6. Hồi thôn – Mọi thứ như
chưa từng
Sáng hôm sau, thôn dân tỉnh dậy thấy trời trong gió mát,
không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Người thì thắc mắc sao núi phía sau lại sụp vài tảng đá, cây
cối gãy đổ, nhưng rồi nhanh chóng bị chuyện mùa màng và gánh nước cuốn đi.
Còn Hạ Dương?
Vẫn như thường ngày... ngồi trước hiên nhà, lau đậu hũ cho
khô, tay áo vá vá rách.
Có điều, ánh mắt hắn nhìn về chân trời xa xa, sâu hơn, lạnh
hơn, và... ẩn giấu một tia lôi điện vẫn chưa tan biến.
Chương 48: Cổ Huyết Ký Ấn – Huyết Mạch Thức Tỉnh
1. Người lạ bước vào thôn
Trời chớm thu, lá đỏ rơi rụng đầy rừng trúc sau thôn Thanh
Hà.
Sáng sớm, khi sương còn phủ đầy trên những cành trúc, Hạ
Dương đang rửa đậu hũ bên giếng, thì một tiếng vó ngựa xa lạ vang vọng
từ con đường đất dẫn vào thôn.
Dân làng đổ xô ra xem, ánh mắt tò mò đổ dồn vào người
cưỡi tuấn mã mặc trường bào màu xám tro, mặt đeo nửa mặt nạ đồng xanh, khí
tức kỳ dị, như không thuộc về nơi này.
Kẻ đó chỉ hỏi đúng một câu:
“Thôn này, có ai họ Hạ, tên Dương?”
Người dân bối rối, nhìn nhau, rồi đồng loạt quay về phía... người
đàn ông đang cầm chổi tre lau bụi lò gốm.
Hạ Dương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua người lạ,
giọng bình thản:
“Tại hạ chính là Hạ Dương. Ngươi là ai?”
Người kia không trả lời, chỉ lẳng lặng lấy ra một tấm
ngọc bài huyết sắc, khắc hình ba con rắn cuộn tròn quanh một con mắt đóng
kín.
Mặt đất khẽ rung.
Hạ Dương thấy vậy, ánh mắt thu lại.
“Cổ tộc... đã tìm đến rồi.”
2. Hồi ức bị phong ấn – Dòng
máu cổ xưa
Sau khi rời khỏi dân làng, Hạ Dương cùng người lạ vào rừng
trúc.
Tại một gốc cổ thụ bị lôi kiếp thiêu đen, người kia dừng
lại, dùng hai tay bấm một bộ pháp quyết cổ quái, miệng tụng ngữ âm cổ
ngữ khó hiểu.
Một lát sau, hư không nứt ra, lộ ra một mảnh lệnh
phù bằng xương trắng, run rẩy phát sáng, bay thẳng về phía Hạ Dương.
Ngay khi lệnh phù chạm trán, trong đầu hắn bùng lên hàng
loạt ký ức bị niêm phong, như con đê vừa vỡ tung.
Hắn thấy mình lúc nhỏ từng nằm trong một tế đàn rực máu, có
mười hai người khoác áo đỏ vây quanh, miệng tụng ngữ:
“Người mang huyết mạch Cổ Hồn – máu sinh diệt – mắt thấy quá
khứ – tai nghe thiên cơ – lòng giữ thiên đạo.”
Hắn – vốn không chỉ là một phàm nhân tu tiên.
Hắn là hậu nhân cuối cùng của Cổ Tộc Diệt Hồn, tộc
nhân từng giao tranh với thiên đạo, bị toàn bộ các đại phái truy sát,
xóa khỏi lịch sử.
Lúc ba tuổi, hắn được đưa ra khỏi tế đàn, giấu vào một thôn
quê nhỏ bé, linh căn bị phong, ký ức bị xóa, chỉ giữ lại chút bản năng sinh
tồn.
Mà kẻ đã đưa hắn đi chính là sư phụ của hắn – Lão Quy,
người từng chỉ là một tiều phu gù lưng trong thôn.
3. Người đến từ tộc – Huyết
mạch khởi động
Người lạ mở miệng, giọng trầm thấp:
“Hạ Dương, ngươi tưởng mình ẩn thế là thoát? Ngươi là người
duy nhất còn giữ ‘Ấn Huyết Cổ Chủng’ trong thiên hạ. Cổ tộc... cần ngươi trở
về.”
Hạ Dương không trả lời ngay.
Hắn cúi đầu nhìn tay mình. Trên mu bàn tay phải, nơi từng bị
sét đánh trúng, xuất hiện một đồ án màu đỏ như máu: ba con rắn cuộn tròn
quanh một con mắt – hệt như ngọc bài người kia mang.
Tay hắn khẽ run, không phải vì sợ... mà là vì... cảm giác
lực lượng vô danh đang thức tỉnh từ sâu trong xương tủy.
Mạch máu sôi lên, từng giọt linh huyết lấp lánh trong tĩnh
mạch như dung nham.
“Vậy là... không phải trùng hợp ta vượt kiếp thành công. Mà
là... huyết mạch cổ tộc đã thức tỉnh.”
Người kia tiếp:
“Cổ tộc đã lụi tàn. Nhưng trong Vực Vô Danh, chúng ta còn
một căn cứ, đang bị các đại phái bao vây. Chỉ có ngươi... mới có thể khởi động
Huyết Trận trấn tộc, giữ lại chút căn cơ cuối cùng.”
“Đi theo ta, Hạ Dương. Cổ tộc cần ngươi. Không phải để ngươi
phục vụ, mà là... ngươi chính là hy vọng cuối cùng.”
4. Trước lựa chọn – Đi hay ở?
Suốt đêm đó, Hạ Dương không ngủ.
Hắn ngồi bên bếp lửa, uống rượu ngô nấu thủ công của lão
thôn trưởng.
Ánh lửa hắt lên gương mặt gầy gò, để lộ ánh mắt sâu không
đáy.
“Ta từng thề... không can dự thiên đạo nữa.”
“Nhưng nếu ta không đi, Vực Vô Danh sụp đổ, các huyết mạch
cổ nhân tuyệt diệt.”
“Ta là kẻ sống sót cuối cùng. Cũng là người gánh món nợ cuối
cùng...”
Sáng hôm sau, dân làng vẫn thấy Hạ Dương dậy sớm như thường,
mang rổ tre ra giếng rửa rau.
Không ai biết sau khi rửa xong, hắn lặng lẽ đi về hướng
rừng trúc, theo sau là người đeo mặt nạ đồng xanh.
5. Lời tạm biệt âm thầm
Hạ Dương đứng trước lối vào thôn, quay đầu nhìn lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Lá vàng rụng đầy sân đình.
Hắn khẽ nói:
“Thanh Hà thôn, mười tám năm yên bình... Cảm ơn.”
Hắn giơ tay bấm một pháp quyết, một lá bùa màu lam nhạt
bay lên trời, rồi rơi xuống mái nhà hắn ở – tự động mở ra một kết giới bảo hộ
kéo dài một năm.
“Một năm sau... nếu ta sống, ta sẽ quay lại. Nếu không – thì
coi như ta nợ thế gian này một kiếp bình an.”
6. Kết thúc chương – Huyết
vận khởi đầu
Từ đó, Hạ Dương rời thôn, mang theo huyết mạch cổ
tộc, bước vào một hành trình mới – nơi huyết tinh, tàn sát, bí ẩn về cổ tộc và
chân tướng của thiên đạo đang chờ hắn khám phá.
Chương 49: Vực Vô Danh – Mảnh Đất Bị Lãng Quên
1. Bước vào cấm địa
Ba ngày sau khi rời thôn Thanh Hà, Hạ Dương và người đeo mặt
nạ đồng xanh đã tới trước một khe núi sâu hun hút nằm trong dãy Tuyệt Linh Sơn
– nơi từng bị liệt vào thập đại cấm địa tu chân giới.
Khu vực trước mắt không có linh khí, thậm chí là một vùng tử
địa tu luyện, cỏ cây không sinh, thú hoang không dám bén mảng.
Người kia dừng lại, nhẹ giọng:
“Vực Vô Danh ở ngay dưới đáy vực này. Một khi đã bước vào,
hoặc ngươi thức tỉnh hoàn toàn, hoặc... vĩnh viễn bị chôn vùi.”
Hạ Dương không nói gì, ánh mắt quét qua vùng sương mù trắng
đục bốc lên từ dưới đáy vực. Hắn bấm một pháp quyết, khí tức cả người thu
lại đến mức phàm nhân còn không phát hiện được linh lực dao động.
"Đi thôi."
Hắn nhảy xuống mà không do dự, thân hình như chiếc lá khô
rơi vào hư không.
2. Vực sâu không đáy – Ký ức
máu tanh
Vực kéo dài như vô tận. Hạ Dương và người đi cùng rơi mãi
suốt nửa canh giờ mới bắt đầu thấy ánh sáng lập lòe phía dưới. Đó không phải là
ánh dương quang, mà là những mạch linh quang huyết sắc, như từng sợi máu
đang chảy ngược trong lòng đất.
Mặt đất xuất hiện, nhưng thay vì đá núi hay đất đen, nơi đây
là một tầng huyết thạch dày hàng trượng, phát ra khí tức âm hàn khủng
bố.
Hạ Dương chạm chân xuống, cả người thoáng run nhẹ. Một đoạn
ký ức như bị kéo bật ra từ tận sâu trong thần hồn:
“Huyết Tế trận… hàng vạn người… linh hồn bị thiêu rụi, máu
chảy thành sông… đây là nơi năm xưa... Cổ Tộc bị vây sát.”
Từng mảnh vỡ vụn của pháp bảo cổ xưa còn cắm trên mặt đất.
Trên vách đá là các dấu ấn trận pháp đã phai mờ, nhưng vẫn tỏa ra uy áp
cấp Nguyên Anh trở lên.
“Nơi đây... là chiến trường cuối cùng.”
3. Người sống cuối cùng của
Cổ Tộc
Khi hai người đến một khu vực giống như đại điện bị vùi lấp
trong lòng đất, một giọng nói khàn khàn vang lên từ phía sau cánh cửa đá:
“Ngươi... cuối cùng cũng tới.”
Cánh cửa khắc đầy đồ án cổ ngữ từ từ mở ra, lộ ra bên trong
là một lão giả tóc bạc trắng, thân thể chỉ còn da bọc xương, ánh mắt đã mù,
nhưng khí tức như biển sâu.
Người đeo mặt nạ vội quỳ xuống:
“Bái kiến Đại Tông Lão.”
Lão nhân hờ hững phất tay, ánh mắt mù mịt lại dừng trên Hạ
Dương, nói:
“Đôi mắt ngươi… vẫn còn sáng. Chứng tỏ, linh hồn vẫn chưa bị
nhuộm máu. Tốt lắm... ngươi là hy vọng cuối cùng.”
Lão từ từ giơ tay, một giọt máu đỏ tươi như châu ngọc
bay từ tim lão ra, lơ lửng giữa không trung.
“Đây là ‘Tổ Huyết’ – giọt máu cuối cùng của Cổ Chủ năm xưa.
Truyền cho ngươi, đồng nghĩa… ta chính thức kết thúc sứ mệnh.”
4. Huyết mạch phản ứng – Biến
hóa kinh người
Giọt máu đó vừa chạm vào mi tâm Hạ Dương thì tất cả huyết
mạch trong cơ thể hắn đồng loạt gào thét. Các kinh mạch rít lên như dòng lũ
vỡ đê, thậm chí tóc tai dựng ngược, mắt đỏ ngầu.
Trên lưng Hạ Dương, một đạo ấn ký hình ba con rắn huyết
sắc bỗng bùng cháy như lửa!
Không chỉ vậy – xương cốt toàn thân phát sáng, từng
đoạn một, giống như đang được tôi luyện lại từ đầu.
Tổ Huyết dung hợp không phải truyền thụ, mà là đốt cháy
rồi tái tạo!
Người mặt nạ giật mình: “Đây là biến dị của huyết mạch Diệt
Hồn… hắn không chỉ kế thừa, mà còn vượt qua tổ tiên!”
Mặt đất rung lên. Một tòa tháp máu từ dưới lòng đất trồi
lên, tự động nhận chủ khi huyết mạch Hạ Dương hoàn toàn cộng hưởng với
Tổ Huyết.
Đại Tông Lão thở phào, nụ cười già nua như bụi tro:
“Tốt… tốt lắm. Từ nay trở đi, Vực Vô Danh... có chủ nhân
mới.”
5. Bí mật của thiên đạo –
Diệt tộc chân tướng
Khi Hạ Dương mở mắt ra, linh hồn của Đại Tông Lão tiến
vào thức hải hắn trong một đoạn ký ức cuối cùng:
“Năm xưa, Cổ Tộc chúng ta không phải bị tru diệt vì tà
đạo... mà vì chúng ta đã nhìn thấy tương lai.”
“Chúng ta phát hiện một khe hở trong thiên đạo – nơi mà quy
luật sinh tử bị che giấu. Nếu truyền ra, cả tu chân giới sẽ đảo lộn. Vì vậy…
các đại phái hợp lại, mượn danh ‘tà đạo’, tiêu diệt toàn tộc ta.”
“Hạ Dương, ngươi có đôi mắt kế thừa từ mẫu thân – người cuối
cùng từng thấy chân tướng... hãy sống sót, và quyết định: vạch trần sự thật,
hay sống đời ẩn thế.”
Đoạn ký ức kết thúc, Đại Tông Lão hóa thành tro bụi, hòa vào
gió lặng.
6. Kết thúc chương – Hồi sinh
từ diệt vong
Khi Hạ Dương rời tháp máu, cả Vực Vô Danh như đổi sắc.
Kết giới cổ xưa được khôi phục,
linh mạch hồi sinh, trận văn tự động kết giới ẩn mình với thế giới bên ngoài.
Hắn mặc áo vải thô, bước đi như kẻ phàm nhân.
Nhưng trong người hắn lúc này, một dòng máu cổ tổ vừa
thức tỉnh, một huyết ấn vừa hoàn chỉnh, và một quyết tâm – chưa
rõ là trả thù, hay bảo hộ – đang âm thầm thành hình.
Chương 50: Truy Tung Trong Bóng Tối – Sóng Ngầm Khởi Động
1. Tiếng vọng từ huyết mạch
cổ xưa
Tại vùng sơn mạch hoang sơ phía đông nam tu chân giới, nơi
Hạ Dương từng sống như một nông phu trồng linh thảo, linh khí đột nhiên dao
động rất nhẹ.
Không một ai nhận ra, nhưng trong những đại tông môn cổ xưa
– nơi tọa trấn của các cao nhân Nguyên Anh kỳ trở lên – một cỗ chấn động vi
diệu trong quy tắc huyết mạch truyền đi như sợi chỉ mỏng manh, xuyên qua
từng pháp trận, đánh thức những tồn tại trầm mặc đã lâu.
Tại Thái Hoa Thánh Địa, trưởng lão Thôi Vân bỗng mở
mắt giữa lúc bế quan, sắc mặt trầm trọng:
“Huyết khí Cổ Tộc... lại xuất hiện?”
Tại Âm Dương Tông, một chiếc kính đồng cổ rạn nứt từ
từ sáng lên, hiện ra hình ảnh một bóng người đang đi trong mây mù – dáng vẻ
bình dị, áo vải xám, tay cầm cuốc, nhưng toàn thân bị che kín bởi khí tức
hỗn độn cổ xưa.
“Không thể nhìn thấu... Lẽ nào là truyền nhân cuối cùng?”
2. Cuộc họp bí mật – Thiên
đạo bất an
Tại một nơi được gọi là Vô Cực Quảng Điện, một hội
nghị bí mật được triệu tập. Đây là nơi tụ hội của đại diện các thế lực cấp bậc
Nguyên Anh trung kỳ trở lên: Thái Hoa Thánh Địa, Côn Luân Kiếm Tông, Thiên Đạo
Hội, Bách Tông Liên Minh…
Lão giả họ Phó, người đứng đầu Côn Luân Kiếm Tông trầm
giọng:
“Lần cuối cùng huyết mạch Cổ Tộc dao động là sáu trăm năm
trước, khi tàn dư của chúng ẩn náu trong Huyết Hải Ma Cốc. Nhưng nay…”
Hắn giơ tay, chỉ lên màn sáng giữa điện: một luồng huyết khí
đỏ như máu đang hiện lên trong thiên đạo kính.
Lão bà áo xanh của Thiên Đạo Hội cau mày:
“Chúng ta đã tiêu diệt tận gốc năm đó. Trừ khi... có kẻ đã
cố ý lưu lại một giọt Tổ Huyết.”
“Hoặc,” lão Phó lạnh lùng tiếp lời, “chúng ta bị chính
thiên đạo che mắt.”
Một bầu không khí nặng nề tràn khắp điện. Cuối cùng, hội
nghị ra phán quyết:
“Giao cho Bách Tông Liên Minh phát động ‘Lưới Truy Tung’.
Bất kể là ai, hễ phát hiện dị tượng huyết mạch cổ xưa – giết không tha!”
3. Hạ Dương trở về – Lặng lẽ
gieo hạt
Cùng lúc đó, tại một thôn nhỏ nép mình dưới chân núi Ngọa
Long, Hạ Dương đã âm thầm quay lại.
Hắn lại mặc áo xám, lưng đeo gùi, bắt đầu công việc quen
thuộc: chăm sóc vườn linh thảo sau nhà, tưới từng gốc Thiên Tuyết Hoa,
Phong Tán Diệp.
Linh thảo run rẩy khi hắn đi ngang qua, như linh hồn chúng
nhận ra một sinh mệnh cấp bậc vượt xa khả năng cảm ứng của bản thân.
Tiểu Hồng – cô bé con nhà hàng xóm, chạy qua hàng rào cười
nói:
“Hạ bá bá! Lần này đi đâu lâu vậy? Cháu nhớ cái bánh mật
người làm lắm!”
Hạ Dương cười hiền, xoa đầu con bé:
“Đi xa hái thuốc thôi mà. Lần sau ta dạy cháu làm bánh.”
Không ai biết, khi hắn nở nụ cười với trẻ con, dưới lòng
đất cách đó mấy dặm, có một pháp ấn cổ tộc vừa tự động kết giới bao phủ cả vùng
thôn nhỏ.
4. Đạo nhân truy tung – Giả
trư đụng hổ?
Đêm hôm đó, một đạo nhân trẻ tuổi mặc áo trắng, đeo
kiếm sau lưng lén lút bước vào thôn. Hắn là đệ tử của Liệt Kiếm Môn, được giao
nhiệm vụ "thử tra tung tích linh khí cổ dị", ngờ đâu lại bị hấp dẫn
bởi một tia khí tức mỏng manh vừa chợt lóe lên từ vườn nhà Hạ Dương.
Đạo nhân đứng bên hàng rào, tay kết ấn, thả ra một con Linh
Thử dò khí.
Ngay lúc linh thử vừa tiếp cận bờ giếng sau nhà, đột nhiên một
con chim sẻ xám từ cành cây bay xuống, cất tiếng kêu ‘chíp chíp’.
Không ai hay, nhưng đạo nhân trúng ngay một loại huyễn
thuật âm thanh, đầu óc choáng váng, linh khí trong đan điền rối loạn.
Hắn chỉ kịp thấy một người đàn ông bình thường đang từ tốn
nhấc cuốc, bước tới.
“Tiểu hữu đi đêm lạnh lắm, về sớm thì hơn.”
Giọng nói ôn hòa như hàng xóm dặn nhau về sớm, nhưng ánh mắt
Hạ Dương như nhìn xuyên qua ba đời ba kiếp đạo nhân kia.
Đạo nhân hốt hoảng thi triển thân pháp bỏ chạy, nhưng càng
chạy, lại thấy mình vẫn đang... đứng nguyên tại chỗ.
Chỉ một câu nói, một ánh nhìn, hắn như lọt vào mê trận.
May thay, Hạ Dương chỉ lắc đầu, nhấc tay nhẹ phất một cái –
trận pháp tan đi, đạo nhân rơi ngã ra đất bất tỉnh, linh hồn bị phong ấn ba
ngày.
5. Sóng ngầm sắp trào
Ngày hôm sau, bầu trời phía xa xuất hiện một con thuyền
bay cấp tông môn, lơ lửng ở vùng biên cương tu chân giới.
Một giọng nói trầm thấp vang vọng:
“Bách Tông Liên Minh ban bố Thiên Lệnh – truy tung kẻ mang
huyết mạch Cổ Tộc. Người báo tin – thưởng ba viên Địa Tâm Đan. Kẻ giết được –
tấn phong tông khách trưởng lão!”
Trong thôn nhỏ, Hạ Dương đang ngồi bên bàn đá, thổi tách trà
lá dâu. Mắt vẫn hiền hòa, miệng vẫn mỉm cười.
Nhưng trong lòng bàn tay đặt trên đùi, có một sợi huyết
văn lặng lẽ chảy ngược, ẩn sâu trong da thịt.
✨ Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây
👉 https://bit.ly/meopingping
🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments