Chương 56: Tinh Tẫn Cổ Khu – Vùng Đất Bị Lãng Quên
Sau khi rời khỏi Thức Hải Mê Thành, Khương Dạ Minh không
quay lại Huyết Vân Cốc mà lặng lẽ đi về hướng Bắc, theo tọa độ mà tàn hồn của
Diệp Hàm để lại – một nơi mà ngay cả hệ thống cũng liệt kê là “Vùng Cấm Sơ
Khai: Khả năng tồn tại linh di vật cấp Dị Linh”.
Dọc đường đi, hắn vẫn giữ nguyên vỏ bọc tán tu Luyện Khí sơ
kỳ, quần áo cũ kỹ, khí tức yếu ớt, dáng đi khúm núm. Không ai để tâm, không ai
nghi ngờ.
Khương Dạ Minh trầm ngâm.
“Dị Linh... thứ đó, từ trước đến giờ ta chỉ nghe loáng
thoáng qua ghi chép của cổ tu. Lẽ nào thật sự tồn tại ở nơi này?”
Ngày thứ ba – Biên giới Tinh
Tẫn
Vượt qua dãy núi Linh Mộc, hắn đến được nơi mà bản đồ linh
khí trở nên mơ hồ: Tinh Tẫn Cổ Khu.
Nơi đây như một thế giới chết. Cây cối khô héo, mặt đất nứt
toác, trời luôn âm u không ánh sáng. Linh khí nơi này không hề tản ra mà ngưng
đọng thành những dòng sương mờ màu tro, quấn quanh từng tảng đá, từng nhành gai
khô.
Bầu không khí đậm đặc tử khí, nhưng lại xen lẫn linh vận khó
diễn tả.
【Phát
hiện di khí dao động. Xác suất phát sinh trận pháp thời gian không ổn định:
68%. Chủ nhân cẩn trọng.】
Khương Dạ Minh không đi vào ngay. Hắn mở túi trữ vật, lấy ra
một cái gương đồng cổ xưa – chiến lợi phẩm giấu kín từ một lần vờ làm tán tu bị
cướp năm xưa.
Từ trong gương phản chiếu, một bóng mờ lướt qua phía sau
hắn...
“Dị Linh?” – Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt băng lãnh thoáng lóe
rồi tắt.
Không chần chừ, hắn thi triển "Ẩn Linh Tịch Hồn",
lặng lẽ nhập vào vùng đất chết.
Truyền thừa rạn vỡ – Dấu tích
Dị Linh
Sau gần nửa ngày dò xét, Khương Dạ Minh phát hiện một hang
động bị lấp một nửa, bên ngoài có tàn tích phù văn cổ.
Dùng thần thức tra xét kỹ, hắn thận trọng đi vào.
Bên trong... là một bàn đá hình bát giác, khắc đầy
phù văn của giới tu chân thời xa xưa. Ở giữa bàn, một khối ngọc đen lơ lửng,
thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng tím mờ. Không khí quanh nó như bị bóp méo từng
đợt.
Trên vách tường có một dòng chữ viết bằng máu đen:
“Dị Linh không thuộc về thế giới này. Ai nhìn thấy, hãy rời
đi.”
Khương Dạ Minh không vội tiến đến. Hắn lặng lẽ bố trí năm
tầng trận pháp ngược hướng, lại đặt bốn lá bùa phong hồn quanh chu vi bàn đá.
Sau khi kiểm tra kỹ, hắn mới bước từng bước đến gần viên
ngọc đen.
Chạm vào – linh trí chấn động.
Tâm Thức Lực Bạo Tăng – Dị
Linh Chi Dịch Dung Hợp
Cảm giác như có hàng vạn luồng ý niệm lạnh lẽo xâm nhập não
hải. Thế nhưng hắn không hề hoảng sợ. Trong đầu, pháp quyết "Nguyên Hồn
Hóa Hình" vận chuyển đến cực hạn, từng tầng kết giới ý thức hiện ra.
Một tia máu trào nơi khóe miệng Khương Dạ Minh, nhưng mắt
hắn vẫn sáng rực.
Trong đầu, một ký ức mơ hồ lóe lên: Hình ảnh một sinh vật
toàn thân phủ đầy mắt, đứng giữa tinh không, ngửa mặt rít gào...
“Đây là Dị Linh chân chính?” – Hắn khẽ lẩm bẩm, thân thể
toát mồ hôi lạnh.
Linh trí quay lại – Bí văn mở
lối
Sau khi hấp thu xong giọt Dị Linh Chi Dịch, viên ngọc đen vỡ
vụn, để lộ bên trong một mảnh ngọc mỏng như tơ, khắc đầy ký hiệu không thuộc
bất kỳ văn tự nào trong giới tu chân.
Khương Dạ Minh trầm mặc.
Hắn không vội mang mảnh ngọc đi, mà chôn nó trở lại chỗ cũ,
chỉ lưu lại một đạo phù ấn kết nối với thần hồn.
“Chưa đến lúc. Nếu những gì ta thấy là thật... thì Dị Linh
không phải hiểm họa nhỏ lẻ. Đây là vấn đề toàn giới tu chân.”
Chương 57: Hồi Đông Vực – Sóng Ngầm Dưới Lớp Gió Lặng
Sau khi rời khỏi Tinh Tẫn Cổ Khu, Khương Dạ Minh không lập
tức tu luyện bế quan mà âm thầm trở lại Đông Vực, nơi hắn từng che giấu
thân phận trong một tiểu môn phái vô danh – Thanh Diệp Môn.
Không ai biết, năm xưa hắn từng giúp trưởng môn chữa thương,
âm thầm dạy một đệ tử nội môn phương pháp tụ linh, rồi lặng lẽ rời đi như một
tán tu lưu lạc.
Thanh Diệp Môn – Tông Môn Gió
Lặng
Lúc này, Thanh Diệp Môn đã không còn là tông môn hạng ba lụi
bại. Nhờ cơ duyên mà một đệ tử tên Lâm Hạo Nhiên đột phá Trúc Cơ hậu kỳ,
Thanh Diệp Môn bỗng nhiên trở thành thế lực nhỏ nổi lên ở biên giới Đông Vực.
Nhưng nước lên, cá lớn cũng mò đến.
Môn phái bên cạnh – Thái Âm Tông, vốn xem Thanh Diệp
Môn là cái gai trong mắt, nhân lúc Lâm Hạo Nhiên bế quan đột phá Kim Đan, liền
cử người uy hiếp đòi dâng linh mạch, ép môn chủ phải “thuận phục quy tông”.
Ngày Khương Dạ Minh quay lại, đúng lúc tông môn đang tổ chức
"Đại hội Tụ Linh" – mượn cơ hội chiêu mộ nhân tài, cũng là để giữ mặt
mũi trước các thế lực xung quanh.
Giả tán tu tái xuất – Khương
Dạ Minh nhập môn
Khương Dạ Minh mặc áo xanh bạc màu, lưng đeo túi vải cũ kỹ,
thần sắc ôn hòa, linh lực dao động yếu ớt – một tu sĩ Luyện Khí tầng năm, hoàn
toàn không có gì nổi bật.
Hắn lặng lẽ đăng ký làm tán tu xin nhập môn, ghi tên là “Tiểu
Dạ”, không ai để ý.
Trong đại hội, từng đệ tử tán tu lên biểu diễn công pháp,
thi triển linh kỹ. Người được chọn, sẽ trở thành nội môn đệ tử, nhận tài nguyên
tông môn.
Khương Dạ Minh chỉ đứng lẫn trong góc, thi thoảng đưa mắt
quan sát. Khi đến lượt hắn, cũng chỉ thi triển một bộ pháp "Thủy Ảnh
Bộ" sơ cấp, cố ý khập khiễng, vận linh lực không đều.
Trưởng lão chỉ liếc qua rồi lắc đầu, cho hắn vào ngoại môn.
Chính là điều hắn muốn.
Gió ngầm nổi – Thái Âm Tông
đến cửa
Ba ngày sau, khi các đệ tử còn đang bận tu luyện, một luồng
linh khí cường đại từ xa kéo đến. Mây đen vần vũ, sát khí dâng cao.
Thái Âm Tông Kim Đan khách khanh – Cổ Tường Lão Giả
đích thân đến cửa, mang theo bốn vị tu sĩ Trúc Cơ, ép Thanh Diệp Môn giao ra
linh mạch chính.
“Ta cho các ngươi ba ngày. Nếu không, đừng trách Thái Âm
Tông động thủ.” – Giọng lão vang vọng như chuông đồng.
Môn chủ Thanh Diệp Môn sắc mặt khó coi, các trưởng lão thì
không ai dám nói gì. Lâm Hạo Nhiên vẫn còn bế quan, tông môn như rắn mất đầu.
Tiểu Dạ ra tay – Không kinh
động, nhưng người chết rồi
Ngay đêm đó, trong rừng trúc sau núi, một gã Trúc Cơ kỳ
thuộc Thái Âm Tông đang âm thầm dò xét địa mạch linh khí, liền bị một bóng đen
lặng lẽ hạ sát.
Không kình khí, không pháp quyết, chỉ là một cái vỗ nhẹ vào
cổ.
Sáng hôm sau, xác tên tu sĩ Trúc Cơ được phát hiện – toàn bộ
linh hồn đã hóa tro bụi. Không một dấu vết giao đấu.
Thái Âm Tông nổi giận, cho rằng có cường giả ngầm giúp đỡ
Thanh Diệp Môn, lập tức cho lùi lại một ngày để dò xét kỹ hơn.
Trong tối có kẻ, mà không ai
hay
Khương Dạ Minh vẫn yên lặng làm việc vặt trong ngoại môn –
gánh nước, trồng linh thảo, dọn linh thất. Không ai chú ý đến người thanh niên
gầy yếu, khuôn mặt hiền lành.
Chương 58: Mượn Xác Hoàn Hồn – Một Chưởng Hóa Tro Tàn
Đêm đến, bầu trời Đông Vực giăng kín tầng mây, linh khí
trong không gian bỗng hỗn loạn bất thường.
Tại một khu vực hoang sơn nằm cách Thanh Diệp Môn khoảng năm
dặm, có mấy bóng đen khoác áo bào màu đen tím, tay cầm hồn bài kỳ dị đang lập
một âm trận cổ xưa. Trận pháp hình tròn, khảm bằng máu tươi và oán khí,
chính là loại cấm thuật bị liệt vào hàng tà đạo từ mười ngàn năm trước – Mượn
Xác Hoàn Hồn.
“Nếu tế luyện thành công, linh hồn Trúc Cơ kỳ của sư đệ sẽ
nhập vào thân thể Kim Đan đã chuẩn bị. Từ nay chúng ta Thái Âm Tông thêm một
Kim Đan giả thể!” – Một lão giả râu dê cười trầm độc.
Chính vào lúc trận pháp sắp hoàn tất, một giọng nói nhàn
nhạt vang lên trong bóng tối:
“Trận pháp này không chỉ phạm cấm pháp linh đạo, còn phá hủy
long mạch nơi này. Các ngươi thật to gan.”
Năm tên tu sĩ Thái Âm Tông lập tức quay người. Giữa màn
sương mờ, một người mặc áo xanh cũ kỹ bước ra, khuôn mặt bình thản, tay trống
trơn, tu vi yếu đến mức... gần như không cảm ứng được.
“Là... ngoại môn đệ tử Thanh Diệp Môn?” – Một tên kinh ngạc,
sau đó bật cười.
“Là tên tiểu tử gánh nước mấy ngày trước! Hắn mò theo à?” –
Một tên khác giễu cợt.
Cười chưa dứt, người đã mất
đầu
Bọn chúng chưa kịp cười xong, thì tên vừa mở miệng đầu tiên bỗng
đứng khựng lại – đầu hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, máu phun trào như suối.
Không có ánh sáng pháp bảo. Không có linh lực dao động.
Không ai thấy Khương Dạ Minh ra tay.
Chỉ là… tên kia đã chết.
“Ngươi…” – Một kẻ định phát động linh kỹ thì tay hắn đã bị
bẻ ngược, tiếng xương gãy vang giòn như tiếng tre nổ.
Chưa đầy ba hơi thở sau, cả bốn tên còn lại cũng nằm
gục, hồn phách bị đánh tan sạch, thân xác bị hút linh khí trở thành xác khô.
Tàn trận – Biến thiên dị động
Trận pháp bị phá, nhưng trong trung tâm trận địa, một tia
hắc quang chưa tan, linh hồn bị tế luyện vẫn cố gắng vùng vẫy.
“Ngươi... là ai... Tu sĩ nào... Không thể có tu vi ấy...” –
giọng linh hồn như vọng từ địa ngục.
Khương Dạ Minh không đáp, chỉ vung tay nhẹ, trong lòng bàn
tay xuất hiện một luồng huyền phù màu vàng kim – ký hiệu của Trấn
Linh Ấn thuộc hệ thống.
Tia hắc quang bị hút vào huyền phù, sau đó hóa thành tro
bụi, tan trong gió đêm.
Không để lại dấu vết
Khương Dạ Minh lấy ra một viên ngọc ẩn khí, bao phủ toàn bộ
trận địa đã phá, sau đó vung tay, cả khu đất chìm vào sương mù. Chỉ một lát
sau, không gian lại trở về bình thường như chưa từng xảy ra điều gì.
Hắn lặng lẽ quay lại Thanh Diệp Môn, trở về phòng nhỏ ở
ngoại viện. Trên giường tre mục, hắn khoanh chân ngồi, trong đầu hiện lên dòng
chữ:
Sáng hôm sau – Không ai biết
chuyện gì
Tin tức về năm tên tu sĩ Thái Âm Tông “biến mất” lan truyền,
nhưng không ai biết nguyên nhân.
Môn chủ Thanh Diệp Môn nghe tin, thở dài nhẹ nhõm:
“Chắc là cường giả ẩn thế nào đó ra tay, bảo vệ chúng ta.”
Không ai ngờ “cường giả ẩn thế” lại chính là gã đệ tử gánh
nước ngoài viện, người ngày ngày lặng lẽ thu linh thảo, mang nước đến luyện đan
phòng mà không một ai hỏi tên.
Chương 59: Giả Ngoại Môn – Hộ Pháp Lâm Trận
Trời thu se lạnh, sương mờ phủ kín dãy núi Linh Tuyết phía
sau Thanh Diệp Môn. Hôm nay, toàn môn phái sôi động lạ thường – bởi đại hội
kiểm tra linh mạch ba mươi năm một lần rốt cuộc đã đến.
Nơi tổ chức là Đoạn Vân Thai, quảng trường đá lớn nằm
giữa ba đỉnh núi chính, có địa thế tụ linh, là nơi dùng để xác định điểm tụ
của linh mạch – vô cùng quan trọng với vận khí của toàn môn.
Mở hội – Ngoại môn cũng có
tên?
Sáng sớm, bảng danh sách được công bố, tất cả các đệ tử nội
môn, chân truyền đều có tên. Nhưng khiến mọi người kinh ngạc là:
“Tên Khương Dạ Minh? Gã... ngoại môn gánh nước kia?!”
“Hắn có tư cách gì để tham gia đại hội tụ linh?! Có lẽ...
ghi nhầm?”
Mọi ánh mắt nhìn nhau. Người ngoài viện, gầy yếu, tu vi
không đáng kể, sống mười năm không ai chú ý – lại bất ngờ được đề danh làm “hộ
pháp phụ tá”, tức người trấn giữ góc trận linh mạch phụ.
Kẻ đứng sau?
Người duy nhất không tỏ vẻ bất ngờ là Lâm Hạo Nhiên – nội
môn đệ tử vừa bế quan thành công, ánh mắt sâu xa, cười nhạt:
“Là ý của ta. Một vài người... không nên bị vùi lấp mãi
mãi.”
Không ai hiểu ý hắn. Chỉ biết rằng – sau lần bế quan, Lâm sư
huynh trở nên cực kỳ cung kính với gã đệ tử ngoại môn vô danh.
Linh mạch nghịch biến – Một
chưởng trấn địa
Buổi trưa, khi đại hội khởi động, sáu vị trưởng lão tự tay
bố trí đại trận “Thiên Tâm Tụ Linh”, định dò xét vị trí linh mạch ngầm.
Khương Dạ Minh lặng lẽ đứng ở góc trận phía nam – tay đặt
lên cổ ngọc linh thạch, mắt khẽ nhắm.
Bất ngờ, một luồng linh khí mạnh mẽ trào lên – thiên địa
dị động, long mạch dường như muốn chuyển dời, làm chấn động cả trận
pháp. Một trưởng lão thất thanh:
“Không thể nào! Long mạch... nghịch lưu?!”
Nếu không ổn định lại, cả linh mạch Thanh Diệp Môn có thể sụp
đổ trong vòng mười năm tới.
Mọi người hoảng loạn, trưởng lão bắt đầu niệm chú ổn định
trận, nhưng điểm phía nam vẫn lỏng lẻo.
Chính lúc ấy…
Một giọng nói thản nhiên vang lên:
“Để ta thử một chút.”
Tay Khương Dạ Minh đặt lên trung tâm pháp ấn. Linh khí nơi
đó lập tức lặng như tờ, cuộn trào rồi chảy lại đúng quỹ đạo ban đầu. Một
luồng khí tức cổ xưa toát ra, như có rồng ẩn mình trong lòng đất được an
ủi.
Tĩnh lặng trước cơn sóng
Trưởng lão chủ trì trận pháp giật mình, nhìn về phía Khương
Dạ Minh, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi nhưng không dám hỏi.
Còn những đệ tử xung quanh đều nhìn nhau sửng sốt, không dám
tin gã gánh nước vô danh lại bình tĩnh “cứu mạng” trận tụ linh.
“Chắc... là may mắn thôi?” – Có kẻ cố tự an ủi.
“Hừ, tiểu tử kia chắc dùng linh khí dự trữ chứ không thể có
bản lĩnh thật...” – một đệ tử nội môn khác nghi hoặc.
Chỉ có Lâm Hạo Nhiên nhìn sâu vào Khương Dạ Minh, ánh mắt
hiện lên một tia kính trọng chân thành.
Sau cùng – Vẫn là ẩn mình
Buổi đại hội kết thúc, linh mạch ổn định, môn phái yên ổn
trở lại. Nhưng người tạo nên “công lao” lớn lại lặng lẽ rời đi ngay khi
trận tan, trở về căn nhà tre nhỏ sau núi.
Không ai thấy hắn khoanh chân trong tĩnh thất, tay lật giở
mảnh thứ hai của quyển “Cổ Thiên Hóa Tinh Kinh” – công pháp mà ngay cả
đại năng Thái Cổ cũng phải thèm muốn.
Chương 60: Dị Tượng Linh Thạch – Bước Ra Từ Bóng Tối
Sau đại hội tụ linh, Thanh Diệp Môn lại trở về với nhịp sống
bình thường. Tuy nhiên, một vài trưởng lão trong tông môn vẫn chưa thể nguôi
ngoai nỗi nghi hoặc về dị tượng long mạch hôm đó.
Không ai công khai truy vấn, nhưng một bản mật tấu âm thầm
truyền đến nội điện chưởng môn. Trong đó ghi rõ:
“Tại trận tụ linh phía nam, có linh khí chảy ngược, long
mạch nhiễu loạn. Nhưng được ổn định lại bởi một dao động tâm lực không rõ
nguồn gốc, tương thích kỳ dị với thiên địa nguyên khí...”
Người viết là Trận Đạo trưởng lão Thẩm Vô Trần – người xưa
nay nghiêm cẩn, không dễ bị dao động. Bản tấu đó khiến chưởng môn âm thầm phái
người điều tra kẻ đứng tại điểm trận phía nam hôm ấy…
Sau núi, đêm khuya yên ắng
Tại căn nhà tre nhỏ, Khương Dạ Minh đang khoanh chân luyện
hóa một viên Linh Uẩn Đan cấp trung. Hơi thở hắn vững vàng như đá tảng,
thậm chí không có chút dao động tu vi nào, như thể hắn… vẫn chỉ là Luyện Khí
tầng 8 như bấy lâu nay.
“Không vội... Trúc Cơ thì sao? Bị chú ý thì phải phí công ẩn
dấu thêm mấy chục năm nữa.” – Khương Dạ Minh thầm nghĩ.
Lúc ấy, hệ thống đột nhiên phát ra một cảnh báo nhẹ:
Tin chấn động tông môn
Chỉ ba ngày sau, tin tức về Linh Thạch dị biến truyền
về Thanh Diệp Môn. Linh thạch trong một khu vực gần biên cảnh Hoàng Phong Sơn
bất ngờ phát sáng suốt bảy canh giờ, tạo ra tia sáng màu tím đen cuồn cuộn lên
tận trời.
Chưởng môn hạ lệnh lập tức phái một tiểu đội thăm dò
đến hiện trường. Điều đáng nói – trong danh sách đó lại có tên một người khiến
nhiều người không hiểu nổi:
“Ngoại môn đệ tử – Khương Dạ Minh?”
Nhiệm vụ bất đắc dĩ
Trong nội viện, một cuộc tranh cãi nổ ra.
“Khương sư đệ chỉ là ngoại môn! Cớ sao lại phải để hắn
theo?” – Một nữ đệ tử nội môn bất bình lên tiếng.
“Chưởng môn có chỉ – ‘Người này có cơ duyên đặc biệt, có thể
cảm ứng được linh mạch.’” – Trưởng lão đáp lại.
Không ai biết rằng, đó là kết quả của việc hệ thống tùy
chỉnh khí tức của Dạ Minh trùng hợp với dị tượng kia, khiến chưởng môn
tưởng lầm hắn là “người cảm mạch trời sinh”.
Giả trư ăn thịt hổ, khởi hành
lên đường
Khương Dạ Minh không phản kháng, chỉ gật đầu nhẹ, thu dọn
túi vải, đeo thanh kiếm gỗ cũ kỹ, cùng nhóm nội môn đệ tử lên đường.
Lúc lặng lẽ rời khỏi cổng núi, không ai biết, trong tay áo
hắn lặng lẽ có một vật thể phát ra ánh sáng tím u nhàn nhạt – là mảnh
thạch nhỏ rơi ra từ trận pháp hôm đại hội, hắn đã nhặt mà không ai hay.
✨ Mời bạn ghé thăm blog của
mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem
thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để
không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments