🌿 Truyện Ngắn
Tiên Hiệp: Chiếc Lá Cuối Cùng Trên Vách Thiên Môn
Thiên
Môn là vách núi cao nhất trong vùng Cửu Nguyệt. Tương truyền, ai trèo lên được
đỉnh, hái được chiếc lá cuối cùng của cây Bích Diệp, sẽ lập tức ngộ ra Chân
Đạo, phi thăng thành tiên.
Ngàn
năm qua, không biết bao nhiêu kẻ đã dốc hết tuổi xuân để trèo lên vách đá. Đa
số rơi xuống vực sâu lạnh lẽo, thi cốt không toàn.
Cho
đến một hôm, có một thiếu niên áo vải tên là Diệp Phàm.
Cậu chẳng phải đệ tử danh môn, không biết pháp quyết cao siêu, chỉ mang trong
lòng một câu nói của mẹ mình trước khi qua đời:
“Con đường nào cũng dẫn tới núi cao. Nhưng nếu để lòng mình
u tối, thì dù lên tận trời xanh, con vẫn chỉ là kẻ lạc lối.”
Diệp
Phàm cõng bao lương khô, chậm rãi leo từng bậc đá.
Trên đường, cậu thấy nhiều bậc tiền bối nằm lại mãi trong khe đá, tay vẫn nắm
chặt những pháp bảo quý hiếm.
Có người vì tranh giành mà chém giết nhau, đến lúc chết mới buông ra một giọt
lệ.
Đi
suốt bảy ngày đêm, cuối cùng Diệp Phàm cũng tới gần đỉnh núi.
Cậu nhìn thấy chiếc lá Bích Diệp cuối cùng, xanh biếc như ngọc, khẽ rung
trong gió.
Chỉ cần vươn tay, nó sẽ thuộc về cậu.
Nhưng
đúng lúc ấy, cậu nghe một tiếng rên khẽ phía sau.
Một đạo sĩ tóc bạc, bị gãy chân, nằm co quắp trên mỏm đá nhỏ. Ánh mắt ông khẩn
thiết:
— Tiểu hữu… cứu ta… ta đã ở đây ba ngày… sắp không chịu nổi nữa…
Diệp
Phàm nhìn chiếc lá, rồi nhìn người sắp chết.
Nếu cứu ông, cậu sẽ mất thời cơ duy nhất để hái lá.
Nếu bỏ mặc ông, cậu sẽ trở thành tiên nhân, quyền uy vô tận.
Trong
khoảnh khắc ấy, cậu nhớ lại nụ cười hiền của mẹ, và câu nói cũ như lời dặn cuối
cùng.
Cậu
khẽ nhắm mắt, xoay người.
— Tiền bối, để ta dìu ngài xuống núi.
Gió
núi thổi qua, chiếc lá xanh nhẹ rơi khỏi cành, đáp xuống vai Diệp Phàm.
Đạo
sĩ già nhìn chiếc lá, khẽ run lên.
— Ngươi… ngươi biết nó quý giá thế nào không?
— Ta biết. Nhưng nếu vì nó mà ta đánh mất lòng mình, thì… ta thà không có nó.
Đêm
ấy, họ cùng xuống núi.
Trời sáng dần. Một vầng dương nhuộm hồng cả Thiên Môn.
Chiếc lá Bích Diệp trên vai Diệp Phàm hóa thành ánh sáng, tan vào ngực cậu, để
lại một hơi ấm dịu dàng như tay mẹ ngày nào.
Từ
đó, người trong vùng Cửu Nguyệt vẫn kể nhau nghe:
“Chân Đạo không nằm trên đỉnh núi. Nó nằm trong khoảnh khắc
con người dám đặt lòng nhân lên trên mọi thứ.”
Đường tu tiên, cũng như đường làm người –
nếu vì tham vọng mà dẫm lên sinh mạng kẻ khác, thì quyền năng lớn đến đâu cũng
vô nghĩa.
Lòng nhân hậu là chiếc chìa khóa mở
mọi cánh cửa.
Khi ta giữ được thiện tâm, đó chính
là kho báu quý giá nhất.
✨ Mời bạn ghé thăm blog của
mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem
thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để
không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Comments