"TIÊN TỬ CHỈ ĐẾN MỘT LẦN"
Tác Giả: Mèo Ping Ping
Tập 1: Lời Hứa Dưới Trăng Đỏ
"Dưới gốc liễu nghìn năm, có một tiên tử từng hứa... sẽ
quay lại vào đêm trăng đỏ..."
Luật Thiên Quy, ta chỉ được xuống nhân gian... một ngày
trong năm, vào đêm trăng đỏ. Hôm nay chính là ngày đó. Giờ khắc... sắp
hết."
(Tiên tử tan biến trong làn sương sớm. Lâm Phong đứng lặng dưới
gốc liễu, nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy hy vọng và chờ đợi.)
"Một lời hứa... một năm chờ..."
Tập 2: Hoa Liễu Đợi Người
"Ba đêm trăng đỏ. Hai lần gặp gỡ. Một lần... vắng
mặt."
(Lâm Phong trẻ trung, háo hức dọn dẹp quanh gốc liễu, chuẩn bị
trà hoa. Vân Nhai xuất hiện, nụ cười vẫn tươi sáng. Họ trò chuyện, ngắm trăng,
im lặng cũng đủ ấm áp. )
(Hiện tại: Lâm Phong giờ đã 20 tuổi. Đêm trăng đỏ thứ ba. Chàng
đứng dưới gốc liễu từ sớm, mắt không rời bầu trời. Trăng đỏ lên cao, rồi nhạt
dần... bình minh lại đến. Gốc liễu vắng lặng.)
Lâm Phong: (Giọng khàn đặc,
thảng thốt) "Vân Nhai? Sao... sao không đến? Nàng có... sao không?"
(Ánh mắt từ hy vọng chuyển sang hoang mang, rồi đau đớn tột cùng).
(Năm tháng trôi qua. Lâm Phong từ thiếu niên thành thanh niên,
rồi trung niên, và cuối cùng là một cụ già tóc bạc phơ, lưng còng. Mỗi năm, vào
đêm trăng đỏ, cụ vẫn một mình đến gốc liễu. Ngồi xuống, nhìn trăng, đợi chờ.
Ánh mắt từ mong mỏi thành thói quen, rồi thành nỗi buồn vô vọng.)
"Mười năm... hai mươi năm... rồi năm mươi năm... Nàng vẫn
giữ lời hứa chỉ đến một ngày trong năm... Còn ta... ta giữ lời hứa đợi nàng cả
đời này..."
(Đêm trăng đỏ cuối cùng. Ông lão Lâm Phong gầy gò, thở yếu ớt,
tựa lưng vào gốc liễu. Bàn tay run run vuốt lên thân cây. Mắt nhìn vầng trăng
đỏ lần cuối, chứa đầy nỗi nhớ và sự mỏi mòn.)
Lâm Phong: (Thì thào, hơi
thở yếu dần) "Vân... Nhai... Ta... đợi... mãi rồi..." (Ánh mắt nhắm
lại. Hơi thở tắt. Một giọt lệ cuối cùng lăn dài trên gò má nhăn nheo).
(Thân thể ông lão hóa thành ánh sáng bạc nhẹ nhàng, tan biến vào
không khí. Ngay lúc đó, gốc liễu nghìn năm bỗng rung lên. Từ thân cây, những
đóa hoa liễu lạ lùng, trắng muốt, tỏa ánh sáng bạc, bung nở rực rỡ.)
(Một vệt sáng chói lòa từ Tiên giới xé rèm đêm. Vân Nhai, vẫn vẻ
đẹp thanh tao thuần khiết như năm xưa, bước ra từ vệt sáng, đúng dưới gốc liễu
đang nở hoa rực rỡ.)
Vân Nhai: (Gương mặt tươi
vui, háo hức) "Lâm Phong? Ta đã xin được xuống đây mãi mãi! Ta giữ lời hứa
quay lại rồi! Lâm Phong...?" (Nụ cười tắt dần khi nhận ra sự vắng lặng.
Ánh mắt nàng hoảng hốt quét quanh, chỉ thấy hoa liễu trắng muốt tỏa sáng dưới
trăng đỏ).
(Nàng chạm vào một bông hoa. Bông hoa rung nhẹ, gửi đến nàng
hình ảnh cuối cùng: Ông lão Lâm Phong mỉm cười nhắm mắt, tan biến. Vân Nhai
lặng người. Giọt nước mắt trong suốt, lấp lánh như kim cương, lăn dài trên má.)
Vân Nhai: (Giọng nghẹn
ngào, vỡ vụn) "Ta... ta chỉ bị giam cầm vì phạm luật Thiên Quy năm đó...
Ta tưởng... tưởng thời gian nơi đây... Không ngờ... một đời người... lại ngắn
ngủi thế..." (Nàng quỳ sụp xuống, tay ôm lấy thân liễu, vai rung lên).
Vân Nhai một mình dưới gốc liễu nghìn năm nở đầy hoa trắng dưới
ánh trăng đỏ. Hoa liễu trắng nhẹ nhàng rơi, phủ lên mái tóc và vai nàng như một
lớp tuyết. Âm nhạc lắng đọng, đau thương.)
"Cả hai đều giữ lời hứa... Chỉ tiếc... thời điểm trái
ngang. Một đời người chờ đợi... một khoảnh khắc tiên giới."
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ►
https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos
✅
0 Comments