ẨN TU ĐẠO GIẢ (CHƯƠNG 39 - 45) TIÊN HIỆP HỆ THỐNG

 Chương 39: Âm Thể Thiếu Nữ Lạc Cốc – Cơ Duyên Hay Rắc Rối?

________________________________________

Một ngày cuối thu, mây xám cuồn cuộn như sương khói quấn quanh đỉnh cốc. Trong thạch thất sâu nhất, Khương Dạ Minh đang tĩnh tọa, điều tức hấp thu tàn dư khí linh từ Linh Hạch Kim Đan của mấy tu sĩ Ngạo Linh Tông.



【Thông báo: Linh lực tụ thành tại đan điền, chuẩn bị bước vào cảnh giới “Ngưng Linh sơ kỳ”.】

Hắn lặng lẽ mở mắt.

“Nhanh hơn dự kiến ba tháng. Luyện hóa trận tâm kết hợp hạch tâm của kẻ địch quả thực hiệu quả.”

Khương Dạ Minh khẽ vuốt cằm. Nhưng ngay lúc ấy, hệ thống vang lên một tiếng nhắc nhở khẩn cấp:

【Cảnh báo: Có người lạ đột nhập vào khu vực cấm ngoại vi. Tu vi: Luyện Khí hậu kỳ. Thể chất đặc biệt: Thiên Linh Âm Thể. Tỉ lệ dung hợp linh mạch: 97%.】

Hắn hơi nhíu mày:

“Âm Thể? Lúc này mà còn có kẻ mang mệnh cách trời sinh bước vào trận?”

________________________________________

Thiếu Nữ Trong Mưa

Tại lối vào phía đông Long Tức Cốc, một thiếu nữ áo lam gầy gò đang bước từng bước chậm rãi, sắc mặt tái nhợt. Mưa lạnh rơi lác đác, nàng dùng một mảnh vải rách che đầu, tay ôm một bình ngọc vỡ nắp, trên trán có vết máu khô lại.

Nàng tên Lăng Tuyết Lam, một tán tu vô danh, mồ côi từ nhỏ. Vài ngày trước, bị đệ tử một nhánh phụ tông đuổi giết vì mang Thiên Linh Âm Thể, thể chất được xem là "phong ấn tai họa".

Nàng chạy mãi, bị thương, đói khát, cuối cùng lạc vào Long Tức Cốc—nơi mà ai ai cũng đồn đại là “cấm địa tử vong”.

“Nếu đây là nơi chết chóc… thì ta nguyện chết tại đây. Còn hơn là làm công cụ cho kẻ khác.”

________________________________________

Giao Diện Hệ Thống Khác Thường

Bên trong thạch thất, Khương Dạ Minh nhíu mày khi hệ thống không ngừng gửi thông báo:

【Đề nghị: Tiếp cận mục tiêu. Nếu thu nhận thiếu nữ làm “linh mạch dẫn đạo”, có thể gia tốc tu hành lên ba lần trong 300 ngày.】

“Cho ta tăng tốc, nhưng đổi lại là một người vĩnh viễn bị gắn vào khí cơ của ta? Không cần.”

【Gợi ý: Thiên Linh Âm Thể có xác suất hiếm có một phần mười nghìn. Nếu không thu nhận, trong mười năm khó gặp lại.】

“Không thu nhận không có nghĩa không cứu.”

Khương Dạ Minh đứng dậy, khoác lên người chiếc áo choàng xám, nhẹ như khói sương, rồi bước ra ngoài, thân ảnh lập tức hòa vào màn mưa.

________________________________________

Lần Đầu Lộ Diện – Nhưng Vẫn Không Để Ai Thấy Rõ Mặt

Lăng Tuyết Lam đã mệt mỏi đến mức gục xuống bên dòng suối lạnh. Mắt nhòa đi, nàng chỉ thấy một người áo xám xuất hiện giữa mưa, lặng lẽ cúi người đặt một viên đan dược màu lam nhạt bên môi nàng.

“Uống đi. Không đủ để chữa tận gốc nhưng giữ mạng được.”

Giọng người kia trầm thấp như vọng từ xa xăm, không rõ già trẻ, không mang theo cảm xúc. Tuyết Lam mấp máy môi:

“Ngươi… là ẩn giả trong truyền thuyết?”

“Không cần biết ta là ai. Chỉ cần biết, nơi này… không phải nơi để ngươi chết.”

Sau đó, một luồng khí thanh nhuận nhẹ nhàng truyền vào đan điền nàng, giúp nàng ổn định khí huyết, đẩy lùi độc tố đang ăn mòn kinh mạch.

Nàng thiếp đi. Khi mở mắt, trời đã hửng sáng, lưng nàng tựa vào một gốc cây khô, tấm áo xám được đặt đắp nhẹ lên vai.

Người nọ đã đi.

________________________________________

Tâm Động Lặng Thầm – Cơ Duyên Hữu Tình

Tuyết Lam đứng dậy, sắc mặt hồng trở lại. Nàng lặng lẽ lùi khỏi cốc theo lối mòn được để sẵn. Trên đường đi, nàng phát hiện một dòng chữ nhỏ khắc bên tảng đá:

“Mệnh sinh âm, không phải để gánh tai họa. Mà là để hóa diệt sinh linh thành quang minh.”

Từ hôm đó, nàng bắt đầu tìm hiểu về trận pháp, linh đạo, và “ẩn giả vô danh” — người mà nàng chưa kịp thấy mặt, nhưng trong lòng lại khắc sâu hơn bất kỳ ai từng gặp.

________________________________________

Khương Dạ Minh – Vẫn Lặng Lẽ Như Xưa

Quay về thạch thất, Khương Dạ Minh nhìn bảng hệ thống hiện dòng thông báo mới:

【Chúc mừng: Lựa chọn đạo đức cao nhất. Nhận được "Nhân Quả Tinh Điểm" × 1.】

【Kích hoạt chức năng phụ: “Tụ Thiện Thành Phúc – Vô danh giúp người, thiên đạo cộng hưởng”.】

Hắn chỉ nhàn nhạt cười, rót thêm nước vào ấm trà, lại ngồi xuống điều tức.

“Không cần ai nhớ ơn, không cần tiếng vang. Nhưng từng hạt nhân quả, sớm muộn sẽ đẩy ta vượt qua bờ sinh tử... không cần cướp đoạt, không cần máu chảy thành sông.”


Chương 40: Bí Cảnh Vô Danh – Lối Vào Dành Cho Kẻ Không Tên

________________________________________

Một ngày sau khi cứu Lăng Tuyết Lam, Khương Dạ Minh lại trở về nhịp sống ẩn cư như thường lệ: sáng luyện công, trưa đọc cổ thư, chiều trồng linh dược, tối diễn hóa công pháp. Mọi việc đều bình lặng, không một tia dao động.

Thế nhưng, giữa buổi trưa hôm ấy, hệ thống bất ngờ vang lên:

【Cảnh báo đặc biệt: Một bí cảnh cấp ba thời cổ sắp hiện thế tại “Động Khô Vân” cách nơi ở của ký chủ 300 dặm.】

【Yêu cầu mở cấm địa: Chỉ những kẻ không có danh phận, không ghi chép trong thiên đạo khí cơ, mới đủ tư cách tiến vào.】

“Không danh phận? Thú vị đấy…”

Khương Dạ Minh khẽ nhướn mày. Dường như cả trời đất cũng đang ưu ái kẻ không ai nhớ tên như hắn.

________________________________________

Lý Do Bí Cảnh Xuất Thế

Theo ghi chép trong Truyền Cổ Dị Lục, “Động Khô Vân” vốn là đạo tràng của một vị tán tu thời Thượng Cổ – người này cả đời tu luyện mà không thu đồ, không lập tông, không ghi tên vào đạo lục. Cuối đời, hắn hóa đạo mà đi, lưu lại bí cảnh chỉ dành cho người giống mình – ẩn tu không danh, không vị, không tạp khí danh lợi.

Rất ít người đủ điều kiện, nên bí cảnh nghìn năm chưa từng mở.

Nhưng giờ thì khác.

________________________________________

Trên Đường Đến Khô Vân

Khương Dạ Minh hóa một chiếc phi chu nhỏ bằng pháp khí gỗ đàn, hình dáng cũ kỹ như thứ đồ bỏ đi, nhưng lại nhanh và êm hơn phần lớn pháp bảo phi hành.

Trên đường đi, hắn gặp không ít tu sĩ từ các tông môn nhỏ tới. Tất cả đều náo động:

“Nghe nói bí cảnh này có cơ duyên để ngưng tụ ‘Hư Đạo Linh Thai’—tiền thân của Nguyên Anh thể!”

“Chỉ cần có khí tức ‘vô danh’ mới vào được. Nghe đâu một số ẩn tu, tán tu không tông môn, không truyền thừa có khả năng phù hợp.”

Không ai chú ý đến một kẻ mặc áo vải xám, lưng đeo bao kiếm rỉ sét, đang lặng lẽ đi qua họ.

________________________________________

Trận Kiểm Khí – Khương Dạ Minh Không Hiện Danh

Khi đến gần bí cảnh, có một trận pháp kiểm tra khí cơ. Phàm là người từng ghi tên nhập môn tông phái, từng đăng ký thân phận tại Đạo Minh hoặc lưu lại dấu ấn linh hồn trong tháp Tiên Đăng đều bị từ chối.

Một vị trưởng lão Kim Đan thất bại liền gào lên:

“Tại sao ta không được? Ta chỉ là tán tu, chỉ từng tham gia một hội luận đạo thôi!”

Trận pháp không phản hồi.

Thế nhưng, khi Khương Dạ Minh bước vào trận, không hề có phản ứng排斥. Một luồng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên, như mở đường cho hắn tiến vào, thậm chí còn có một luồng khí lành dẫn dắt hắn xuyên qua không gian.

【Chúc mừng ký chủ: Đạt điều kiện kích hoạt “Bí Cảnh Vô Danh”. Khen thưởng ẩn: Nhận được bản đồ tàn khuyết cấp đạo.】

“Quả nhiên, sống không danh, không chấp, lại tránh được lôi kiếp người đời.”

________________________________________

Bên Trong Bí Cảnh – Tĩnh Mịch Khôn Cùng

Bí cảnh không giống như những nơi khác Khương Dạ Minh từng vào.

Không có quái vật canh giữ. Không có bảo vật tràn lan. Chỉ có một hành lang đá dài vô tận, hai bên khắc đầy cổ văn khó hiểu. Từng bước chân vang vọng như đánh thức linh hồn người bước vào.

【Kích hoạt tầng thử thách đầu tiên: “Vọng Tâm Trì” – Chạm mặt chính mình.】

Hắn đứng trước một hồ nước trong vắt. Trong đó phản chiếu hình ảnh chính mình... nhưng là bản thân hắn trong kiếp trước – một nhân viên văn phòng, cô độc, mệt mỏi, sống không lý tưởng, chết không ai hay.

Hệ thống nhắc nhẹ:

【Vượt qua "Vọng Tâm": Không dao động trước bản ngã quá khứ.】

Khương Dạ Minh nhìn bóng mình, bình thản mỉm cười:

“Đó là ta. Nhưng không còn là ta.”

Hồ nước lập tức gợn sóng, tan thành mưa sáng.

________________________________________

Bên Trong Tầng Thứ Hai – Đạo Lộ Mười Ảo Tượng

Mười con đường hiện ra, mỗi đường là một loại đại đạo – Hỏa, Thủy, Mộc, Kim, Thổ, Phong, Lôi, Không, Âm, Quang.

Khương Dạ Minh không chọn ngay. Hắn ngồi xuống, dùng tay vẽ một hình trận đơn giản dưới đất, quan sát hướng linh khí lưu chuyển.

Một canh giờ sau, hắn đứng dậy, chọn Đạo Lộ "Không" – con đường không có gì, không khí, không ánh sáng, không cả trọng lực.

【Ký chủ lựa chọn “Không Đạo” – một trong ba đại đạo khó diễn hóa nhất. Thưởng +1 điểm Tư Chất Hỗn Nguyên.】

“Lựa chọn khó là lựa chọn ít người đi. Nhưng... chính vì thế mà càng không bị tranh giành.”

________________________________________

Cuối Chương – Một Người, Một Đạo, Một Tâm Không Động

Trong bóng tối vô biên của con đường “Không Đạo”, Khương Dạ Minh lặng lẽ bước, từng bước như hòa tan vào hư vô.

Không danh, không thân, không mệnh.

Nhưng chính hắn – Khương Dạ Minh – lại là kẻ duy nhất được bí cảnh cổ xưa mở lòng.

Chương 41: Truyền Thừa Hư Không – Đạo Hồn Cổ Nhân

________________________________________

Tịch mịch.

Không ánh sáng, không thanh âm, không khí tức. Con đường “Không Đạo” nơi Khương Dạ Minh bước đi giống như ngưng tụ từ hư vô tuyệt đối, khiến thời gian và không gian dường như trở nên vô nghĩa.

Không rõ hắn đã đi bao lâu—một nén nhang, một ngày, hay một trăm năm.

Bất ngờ, một làn sóng dao động nhẹ xuất hiện, không phải linh lực, cũng không phải thần niệm… mà là một loại tâm niệm cổ xưa. Giống như có ai đó từng tồn tại nơi đây, để lại một ý niệm cuối cùng, đang dò xét tâm tính người đến.

________________________________________

Ý Niệm Cổ Hồn – Vị Tổ Của Không Đạo

Một giọng nói khàn khàn vang lên từ vô hình:

“Ngươi là ai… mà có thể bước đến tận cùng Không Đạo?”

Khương Dạ Minh không trả lời ngay. Hắn bình tĩnh chắp tay, ánh mắt tĩnh lặng như giếng cổ:

“Vãn bối, Khương Dạ Minh. Không tông môn, không đạo danh, không danh vọng, chỉ cầu đạo.”

Một tiếng cười khẽ vang lên, nhưng không phải khinh bỉ, mà là như tán thưởng.

“Tốt… rất tốt. Đã mấy vạn năm không có kẻ nào dám chọn con đường này. Bọn chúng đều sợ... hư vô.”

Khương Dạ Minh vẫn giữ thái độ cung kính, nhưng ánh mắt lóe tia sáng. Trong lòng hắn thầm vận chuyển tâm pháp “Vô Minh Quyết” – một pháp quyết hắn tự lĩnh ngộ từ những mảnh rời hệ thống thưởng, chuyên dùng để tĩnh tâm giữa hư vô.

Bóng dáng mơ hồ dần hiện ra—một lão nhân gầy gò, tay áo rách nát, ánh mắt sâu như vực thẳm, chính là Tán Tu Hư Vô Chân Nhân, người sáng lập Không Đạo vào thời Thượng Cổ.

________________________________________

Cuộc Đối Thoại Giữa Hai Kẻ Không Danh

Lão nhân hỏi:

“Ngươi vì sao chọn Không Đạo? Không có thần thông lợi hại, không có pháp bảo hỗ trợ, thậm chí không có hướng đi rõ ràng. Nó chỉ là một vùng mờ ảo không hình, không dạng.”

Khương Dạ Minh đáp:

“Chính vì không có gì, nên mới không bị trói buộc. Tâm không vướng bụi, đạo tự nhiên sinh.”

Một hồi yên lặng dài.

Lão nhân bật cười sảng khoái:

“Ngươi không sai. Chỉ khi tâm lặng như tro, mới có thể hòa vào hư vô. Kẻ học Không Đạo, nếu còn ham danh vọng, ắt vỡ tâm lửa tẩu.”

“Ngươi… xứng nhận truyền thừa.”

________________________________________

Truyền Thừa Hư Không – Nhận Đạo Không Linh

Không khí trong bí cảnh chấn động nhẹ.

Một đạo hư ảnh hình tròn, trống rỗng ở giữa, xuất hiện trên đỉnh đầu Khương Dạ Minh.

【Ding! Kích hoạt “Truyền thừa đạo khí – Không Linh Ấn”!】

【Đạo Ấn: Không Linh Ấn】

→ Hiệu quả: Tăng mạnh khả năng ẩn khí tức, không bị bất kỳ pháp nhãn, thần thức, trận pháp nào phát hiện nếu không chủ động vận khí.

→ *Kích hoạt khả năng tu luyện “Không Ảnh Bộ” – khinh thân thuật cấp thiên giai, hoàn toàn không lưu dấu chân, không động không khí, không hiện ảnh.

→ Mở khóa công pháp “Hư Không Tụ Khí Kinh” – nội công tâm pháp dựa vào nguyên lý từ hư vô sinh hữu.

Khương Dạ Minh không lập tức mừng rỡ. Hắn chỉ lặng lẽ thở ra một hơi, hành lễ với đạo hồn cổ nhân:

“Đa tạ tiền bối.”

Lão nhân cười nhạt:

“Đừng đa tạ ta. Từ khi ta chết, cũng chỉ mong một người không danh không lợi đến đây… đem Không Đạo ra khỏi hư không, trở lại nhân gian.”

“Nhưng nhớ kỹ… Không Đạo không phải để mạnh. Mà để tồn tại.”

Sau lời nói cuối cùng, thân ảnh lão nhân tan biến.

________________________________________

Ra Khỏi Bí Cảnh – Gió Xuôi Từ Vô Hình

Khương Dạ Minh rời khỏi bí cảnh trong im lặng. Không có ánh sáng chói lòa, không có tiếng chuông thiên đạo, cũng chẳng ai biết hắn nhận được gì.

Phía ngoài, vô số tu sĩ đang bàn tán ầm ĩ, oán trách không thể tiến vào, chỉ thấy bí cảnh lóe sáng một lần duy nhất rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Không ai biết, một người mặc áo vải lam đã lặng lẽ rời đi theo hướng khác.

Chương 42: Dị Tượng Xuất Hiện – Linh Khí Tràn Phàm Giới

________________________________________

Rời khỏi bí cảnh Không Đạo, Khương Dạ Minh quay về đỉnh Trúc Thanh Sơn, nơi hắn ẩn cư hơn nửa năm qua. Gió vẫn như cũ, cây trúc lay động trong gió sớm, sương mù vờn quanh triền núi, tĩnh lặng và bình thản như chưa từng có ai rời đi.

Hắn ngồi xuống dưới gốc tùng già, khoanh chân tu luyện. Không Linh Ấn vừa nhận chưa lâu, nội khí trong đan điền đang không ngừng tự điều chỉnh, tựa như một dòng nước chảy vào nơi cạn khô, dần dần hòa hợp.

【Ding! Ký chủ đã hoàn toàn dung hợp Không Linh Ấn】

【Tính năng hỗ trợ ẩn thân tăng cường. “Tàng Hình Như Ảnh” – cấp độ hoàn hảo đã kích hoạt.】

Khương Dạ Minh mở mắt. Trong mắt hắn là một mảnh tĩnh lặng, không mừng, không giận, không cuồng nhiệt, chỉ như mặt hồ sâu không đáy.

Hắn lặng lẽ đứng dậy, định hái vài lá linh trà dưới vách đá thì bất chợt một cơn chấn động nhỏ truyền đến từ phương xa.

________________________________________

Linh Khí Dị Động – Dị Tượng Hạ Phàm

Gió đổi chiều.

Không gian vốn ổn định bỗng dâng lên dao động kỳ lạ. Một tầng linh khí mỏng như màn sương lan ra từ phương Nam, hướng về khắp đại địa.

Đồng thời—trên bầu trời phía chân trời đột nhiên hiện ra một vầng quang trạch màu lam tím, lấp lánh như sao rơi.

Khương Dạ Minh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

“Đây là… linh khí quy tụ? Không đúng… là tràn ngược từ linh giới xuống?”

Hắn lặng yên thi triển “Không Ảnh Bộ”, trong nháy mắt đã lướt qua mấy trăm trượng, dừng lại ở một mỏm đá cao, nhìn về hướng xa nơi dị tượng phát sinh.

Ánh mắt hắn trầm xuống.

“Linh khí như vậy… chẳng phải chỉ xuất hiện khi thiên địa mở giới? Sao lại xuất hiện giữa nhân gian?”

________________________________________

Phàm Nhân Linh Cảm – Thiên Địa Bắt Đầu Loạn

Một hiện tượng kỳ lạ đang lan rộng—ở các vùng phàm nhân, những kẻ không biết tu luyện bỗng nhiên có thể cảm nhận được “gió mát lạnh xuyên da thịt”, có người thấy trong mơ mình cưỡi mây bay, có kẻ vô tình nhặt được viên đá nhỏ cũng chứa tia linh khí mỏng…

Không ít thiếu niên phàm tục, chưa từng học qua pháp quyết, lại tự mình “hấp thụ linh khí” mà không hay.

Khương Dạ Minh cảm thấy đây không đơn thuần là thiên địa biến đổi, mà rất có thể... là có người cố ý dẫn động linh khí hạ phàm.

“Nếu đây là ý trời… thì đạo pháp sẽ rối loạn.”

“Còn nếu là có kẻ đang lén làm... thì e rằng tu chân giới sắp biến động.”

________________________________________

Khương Dạ Minh Điều Tra – Gặp Lại Cố Nhân

Vừa lúc đó, một bóng người xuất hiện từ xa, phi kiếm dừng cách Khương Dạ Minh hơn trăm trượng. Là một thiếu nữ áo trắng, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, chính là Chu Linh Nhi, người từng được hắn âm thầm cứu năm xưa khỏi đám yêu thú.

“Khương tiền bối!” – nàng kính cẩn chắp tay, phi thân hành lễ.

Khương Dạ Minh hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu. “Chuyện gì?”

Chu Linh Nhi nói nhanh:

“Vãn bối được lệnh sư phụ đến mời tiền bối đến Huyền Vân Tông. Các tông môn lớn đang tụ họp gấp—dị tượng đang lan nhanh, đã có người bị nhập linh khí quá mức, thân thể nổ tung. Có người thì lại bất ngờ bước vào Ngưng Khí cảnh trong vòng một ngày!”

“Chưởng môn nói... thế giới này đang thay đổi.”


Chương 43: Tụ Hội Bí Mật – Đối Diện Người Mang Hệ Thống

________________________________________

Trên con đường mòn giữa dãy núi Vân Thanh, Khương Dạ Minh lặng lẽ cùng Chu Linh Nhi phi hành về hướng Huyền Vân Tông.

Gió thổi nhẹ, linh khí trong không trung vẫn đang biến động bất thường. Dù chưa đến mức hỗn loạn, nhưng cảm giác như có thứ gì đó đang dần trỗi dậy từ sâu thẳm đại địa, khiến cường giả các nơi không thể ngồi yên.

Khương Dạ Minh không nói nhiều, chỉ âm thầm quan sát. Thỉnh thoảng, hệ thống vang lên nhắc nhở:

【Cảnh báo: Linh mạch phía trước dao động dị thường – độ tương thích với hệ thống đạt 23%】

【Phát hiện nguồn năng lượng cấp hệ thống ở cự ly 145 dặm – khả năng tồn tại “người từng được hệ thống lựa chọn”: 89%】

Lông mày hắn khẽ động.

“Cuối cùng cũng lộ mặt rồi sao…”

________________________________________

Huyền Vân Tông – Hội Nghị Kín Giữa Các Tông Môn

Tại đại điện của Huyền Vân Tông, hơn mười vị trưởng lão từ các đại tông môn quy tụ. Đây là lần đầu tiên trong mấy trăm năm, các tông môn lớn như Thái Hoa, Liệt Hỏa, Huyết Kiếm, Nguyệt Âm… đồng thời phái người đứng đầu đến dự hội.

Khương Dạ Minh im lặng ngồi ở một góc, áo xám đơn sơ, vẻ ngoài như một tu sĩ tán tu không danh phận. Gần như chẳng ai chú ý đến hắn.

Đại diện Huyền Vân Tông – một lão giả Nguyên Anh kỳ – mở lời trước:

“Gần nửa tháng qua, dị tượng không ngừng xảy ra. Linh khí lan tràn phàm tục, có người vô sư vô môn cũng tu ra Ngưng Khí. Đặc biệt, tại biên giới phía Tây, một thiếu niên không rõ thân thế đã trong vòng ba ngày vượt qua ba tiểu cảnh, trực tiếp kết đan.”

Cả đại điện xôn xao.

Một nữ tu từ Liệt Hỏa Tông hừ lạnh:

“Thế giới này vốn có thiên đạo pháp tắc. Một đám phàm nhân tu luyện hỗn loạn, khác gì phá luật trời?”

Một vị lão đạo áo trắng thở dài:

“E là có kẻ đang âm thầm kích phát linh khí, tạo dựng thiên kiếp trước thời hạn.”

Ngay lúc này, giọng nói lạnh nhạt của một người vang lên:

“Không chỉ là linh khí bị dẫn xuống. Mà còn có tồn tại... từng mang hệ thống như tại hạ.”

Cả đại điện lập tức lặng như tờ.

Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra thanh âm ấy.

________________________________________

Người Từng Có Hệ Thống – Đối Diện Khương Dạ Minh

Đứng giữa đại điện, một nam tử áo đen dáng vẻ nho nhã, ánh mắt thâm sâu như vực. Hắn chậm rãi giơ tay lên – một vòng sáng màu bạc hiện ra sau lưng, giống như… giao diện hệ thống!

Khương Dạ Minh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ lạnh lại.

“Quả nhiên là một trong những ‘người được chọn’.”

Hệ thống trong đầu hắn đồng thời vang lên:

【Cảnh báo: Đối tượng mang hệ thống đồng loại, mã hóa dạng B9 – từng bị hệ thống loại bỏ do phản bội quy tắc phát triển】

【Tên đối tượng: Tạ Ngọc Sinh】

Tạ Ngọc Sinh nhìn quanh đại điện, cười nhạt:

“Các vị… thiên địa đang thay đổi. Không còn là thời đại mà các người có thể kiểm soát thiên đạo nữa.”

“Thế giới này... cần một người mới dẫn dắt. Không phải thần, cũng không phải tu sĩ cổ lão… mà là người biết khai thác hệ thống!”

________________________________________

Khương Dạ Minh Ra Tay – Trong Âm Thầm

Không ai phát hiện, trong bóng tối, Khương Dạ Minh đã lặng lẽ đứng dậy, thi triển “Tàng Hình Như Ảnh” mà hệ thống ban tặng, tan vào không khí như sương khói.

Một tia linh thức sắc bén như lưỡi kiếm lặng lẽ xuyên qua phòng ngự của Tạ Ngọc Sinh, tìm đến mạch pháp lực của hắn.

Ngay khi Tạ Ngọc Sinh chuẩn bị tiếp tục giảng đạo, hắn chợt khựng lại, ánh mắt chớp động:

“Là ai!?”

“...Ngươi có thể nhìn thấy hệ thống, nhưng chưa chắc đã điều khiển được số mệnh.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ không trung.

Một chưởng tay nhẹ như gió giáng xuống, không hề có linh áp, nhưng Tạ Ngọc Sinh phải lập tức vận toàn lực hộ thể.

ẦM!!!

Tường đá vỡ vụn, linh khí chấn động làm cả đại điện rung chuyển.

________________________________________

Cuối Chương – Sự Thật Phơi Bày

Tạ Ngọc Sinh bị đẩy lùi hơn mười trượng, sắc mặt trắng bệch. Hắn nhìn quanh, cố gắng truy tìm bóng dáng của người ra tay.

“Là ai... là ai vừa rồi!?”

Không ai trả lời hắn.

Chỉ có Khương Dạ Minh, lặng lẽ quay lại chỗ cũ, như chưa từng rời khỏi.

Không ai nhận ra, kẻ vừa suýt nữa giết chết một kẻ mang hệ thống khác… chính là người mà họ chưa từng thèm liếc mắt nhìn đến.

Chương 44: Tầm Truy Trong Bóng Tối – Bàn Cờ Khởi Động

________________________________________

Sau trận chấn động ở đại điện Huyền Vân Tông, hội nghị tạm thời bị gián đoạn.

Tạ Ngọc Sinh bị thương không nhẹ, linh mạch tán loạn, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã sớm cuộn sóng dữ dội. Hắn không ngờ rằng — giữa đại điện bao phủ tầng tầng cấm chế, lại có kẻ lặng lẽ xâm nhập, ra tay trong chớp mắt, không để lại dấu vết.

Mà đáng sợ hơn cả… chính là người đó rõ ràng hiểu về hệ thống.

________________________________________

Tạ Ngọc Sinh – Truy Vết Trong Tuyệt Vọng

Đêm đến, tại một tòa lầu các tĩnh mịch phía sau hậu sơn Huyền Vân Tông.

Tạ Ngọc Sinh khoanh chân ngồi giữa pháp trận tự bày, trên trán đầm đìa mồ hôi. Ánh sáng bạc lập lòe trên làn da hắn, từng đạo ký hiệu của hệ thống đang hiện lên rồi vỡ nát.

“Chỉ có hệ thống cao cấp hơn mới phá nổi phòng hộ của ta... chẳng lẽ là... Chủ hệ thống thứ nguyên?!”

Hắn run nhẹ.

Tạ Ngọc Sinh không phải kẻ yếu. Hắn từng được hệ thống lựa chọn, tu vi tiến nhanh như gió, ba năm từ Luyện Khí đến Nguyên Anh trung kỳ, tung hoành vùng Tây Bắc, không ai dám cản.

Nhưng hắn cũng từng phản lại hệ thống, tự tách khỏi quy tắc, giành quyền thao túng luồng dữ liệu linh lực, trở thành một "người mang hệ thống vô chủ".

Hắn từng nghĩ mình là độc nhất vô nhị.

Cho đến tối nay.

________________________________________

Khương Dạ Minh – Người Không Có Trong Dữ Liệu

Trên đỉnh một gò núi nhỏ, Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, trước mặt là một cái lò luyện đan đã mục nát, một bình trà lạnh tanh, và con chim gỗ xù lông đã hỏng một cánh.

Hệ thống trong đầu nhẹ nhàng vang lên:

【Đã thâm nhập mã dữ liệu của hệ thống B9 – trích xuất thành công mô hình pháp tắc “Hấp Linh Ngưng Hồn”】

【Chuyển đổi hoàn tất. Kích hoạt mới: Hồn Thức Phân Giải Thuật – có thể phân tách tàn hồn của người từng mang hệ thống, hấp thu kinh nghiệm linh hồn】

Khương Dạ Minh nhấp một ngụm trà nguội.

“Không ngờ có thể lôi được một con sâu ẩn thân như thế ra mặt. Bàn cờ này... bắt đầu thú vị rồi.”

Ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng sâu trong đồng tử là những vệt kim quang xoay chuyển như lốc xoáy.

________________________________________

Âm Thanh Từ Hệ Thống – Lời Cảnh Báo Bắt Đầu

【Cảnh báo: Tạ Ngọc Sinh đang triệu hoán một chủng loại “Ký Ức Tàn Hồn”, có khả năng phát hiện luồng pháp tắc dị thường từng hiện diện trong phạm vi 100 dặm】

【Đề nghị ẩn tàng linh tức trong vòng 3 canh giờ】

Khương Dạ Minh khẽ nhếch môi:

“Hắn muốn dùng dư âm khí tức để truy tung ta sao? Thủ đoạn thấp kém.”

Hắn phất tay, một làn khói đen từ lò luyện đan bay ra — hóa thành một thân ảnh mơ hồ mang dáng dấp… chính hắn.

“Thứ ngươi đuổi theo... chỉ là cái bóng.”

________________________________________

Mưu Lược Bắt Đầu – Tự Biến Mình Thành “Con Mồi”

Ngay trong đêm đó, Tạ Ngọc Sinh nhận được tin: "Phía nam thành La Vân có một tu sĩ bí ẩn, vừa sử dụng chiêu pháp giống hệt người đã đánh lén hắn."

Hắn lập tức phái người truy lùng, không ngờ… chính là bẫy.

Bởi vì phía nam thành La Vân, là nơi Khương Dạ Minh đã sớm bố trí trận pháp phong tỏa linh tức, để "cái bóng" bị hắn điều khiển thay hắn dẫn dụ kẻ địch.

________________________________________

Cuối Chương – Bàn Cờ Chưa Khởi, Mọi Quân Đã Đi

Trong lúc mọi ánh mắt còn dõi theo Tạ Ngọc Sinh và nghi ngờ lẫn nhau trong đại hội, Khương Dạ Minh đã lặng lẽ rời khỏi Huyền Vân Tông, mang theo toàn bộ bản đồ linh mạch mà hắn đã âm thầm sao chép từ trận đồ của Tông môn.

Hắn biết: thế giới này đang dần trở nên hỗn loạn.

Nhưng trong hỗn loạn đó, chỉ có kẻ lặng lẽ cắm quân từ trước, mới có thể vững vàng nắm thiên đạo trong tay.

“Một con cờ vừa nhúc nhích, khiến bàn cờ rối loạn... Vậy nếu ta đẩy thêm ba bước nữa... liệu kẻ sau màn có ló mặt?”

Chương 45: Huyết Lộ Truy Tung – Kẻ Sau Màn Dần Lộ Diện

________________________________________

Trời còn chưa sáng, sương mù bao phủ rặng núi Viêm Tẫn phía đông nam Huyền Vân Tông. Trong rừng sâu, một đoàn tu sĩ áo bào đen đang lặng lẽ tiến bước. Bọn họ là người của Ám Đường Nội Thị, tổ chức sát thủ do chính Tạ Ngọc Sinh âm thầm bồi dưỡng.

“Đạo tung kẻ tình nghi xuất hiện gần khu vực này, linh tức không rõ, nhưng có tàn ảnh khí cơ giống như trong đại điện.”

Tên thủ lĩnh bóp nhẹ lệnh bài, pháp quang nhấp nháy. Mặt đất như sôi trào, từng vệt linh khí mờ nhạt bị hút lên không trung tạo thành một dòng khói bạc kéo dài.

Nhưng… chỉ vài bước sau, cả đoàn đột ngột khựng lại.

Dưới chân bọn họ — đất đá rạn vỡ, linh mạch như bị xé nát từ bên trong. Một trận pháp ngược chiều đã âm thầm được bố trí trước đó, dẫn dòng khí tức truy tung lệch hướng hàng trăm dặm.

“Trúng kế rồi!”

Thủ lĩnh biến sắc.

________________________________________

Khương Dạ Minh – Âm Thầm Dẫn Lửa Thiêu Rắn

Lúc này tại một sơn động cổ xưa, ẩn sâu dưới lòng núi Dung Thạch, Khương Dạ Minh đang nhẹ nhàng khắc từng ký hiệu nhỏ lên vách đá.

Mỗi ký hiệu đều tỏa ra hàn quang mơ hồ, giống như đang khớp nối vào một kết cấu không gian nào đó. Đây là trận pháp “Di Ảnh Phân Hồn”, một trong những đạo thuật cổ xưa từng bị thất truyền, giờ đang được hắn phục dựng lại nhờ hệ thống phân tích.

【Tiến độ mô phỏng thuật pháp “Di Ảnh Phân Hồn”: 91%】

【Dựa theo mô hình khí tức của kẻ địch, đã điều chỉnh lệch pha dao động linh khí. Thời gian ẩn tàng khí cơ: 7 canh giờ】

Khương Dạ Minh khẽ gật đầu. Trong mắt hắn, cả vùng núi này… đã là sân khấu hắn dựng lên để diễn trò cho kẻ khác xem.

“Muốn tìm ta? Vậy ta sẽ để ngươi tìm được… nhưng là tìm thấy thứ ta muốn các ngươi thấy.”

________________________________________

Kẻ Thứ Ba Lặng Lẽ Xuất Hiện

Khi đám người Tạ Ngọc Sinh còn đang bối rối vì truy tung thất bại, một luồng ý niệm mơ hồ đã lặng lẽ tiếp cận hắn giữa lúc luyện thương.

Nó không mang hình dáng, không phát ra linh khí, chỉ như một tiếng vọng xa xăm trong đầu:

“Ngươi từng phản hệ thống, ngươi biết nó đáng sợ cỡ nào... Nhưng hắn… không phải hệ thống. Hắn là ‘lỗi’. Và lỗi cần phải bị xóa.”

Tạ Ngọc Sinh tái mặt.

“Ngươi là ai?”

Ý niệm kia im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

“Một ‘người cũ’… cũng từng tưởng rằng mình là thiên tuyển.”

Giữa không gian, linh lực rung động mơ hồ. Một bàn tay đen mờ ảo vươn ra trong hư không, lặng lẽ bóp vỡ một mảnh ngọc giản mà Tạ Ngọc Sinh luôn giấu trong tâm cung – một đoạn mã hạch tâm hệ thống.

“Khi ‘lỗi’ bắt đầu viết lại quy tắc, hệ thống cũ sẽ không còn chỗ tồn tại.”

________________________________________

Cuối Chương – Khương Dạ Minh Mở Cửa Địa Mạch

Bên trong núi Dung Thạch, Khương Dạ Minh cuối cùng cũng hoàn thành những nét cuối cùng của đạo phù.

Ngay khi đạo phù chạm đất, cả ngọn núi rung chuyển nhẹ. Một đường nứt dài hiện ra, sâu thẳm như vực không đáy.

Từ khe nứt, linh khí nguyên thủy cổ xưa như bị phong ấn từ hàng vạn năm tràn ra, hòa với mùi máu loãng và… tiếng gào rú của hung linh viễn cổ.

【Phát hiện Địa Mạch Vong Hồn – Khu vực từng là nơi tế luyện của tu chân giả thời thượng cổ】

【Kích hoạt tùy chọn hấp thu tàn hồn – Hồn Lực + 300,000 điểm】

Khương Dạ Minh mỉm cười, ánh mắt sáng lên:

“Thế giới này, rốt cuộc vẫn là một mê cung dữ liệu chưa hoàn thiện… để ta chỉnh sửa lại từ đầu.”

TÁC GIẢ: MÈO PING PING

☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:

🔹 Agribank – STK: 8006215034915
🔹 Chủ tài khoản: [PHAM VAN HUNG]

Mỗi đóng góp nhỏ đều là nguồn cảm hứng lớn.
Chân thành cảm ơn mọi sự ủng hộ! 

Xem nhiều video hay tại:

🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/  

 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos 

Post a Comment

0 Comments