Chương 106: Phong Hỏa Cốc – Gặp Mặt Kẻ Thứ Chín
🌫️ Ba ngày
sau, tại biên cảnh phía nam của Vạn Pháp Tông – Phong Hỏa Cốc
Nơi
đây quanh năm bị bao phủ bởi hỏa vân và phong cương, là cấm địa tự nhiên không
ai dám tùy tiện bước vào. Dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nếu không chuẩn bị đầy đủ
cũng có thể bỏ mạng.
Nhưng
Khương Dạ Minh – kẻ bị xem là "ký danh đệ tử" tầm thường – lại
một mình lặng lẽ tiến vào.
Hắn
không mang theo linh thú, không cầm theo linh phù, chỉ một thân y phục vải thô
bạc màu, giống hệt một tán tu nghèo khó.
📜 Trên tay là
nửa tấm Tàng Văn Đồ Thư, giờ đang phát ra ánh sáng mơ hồ, dẫn đường sâu
vào lòng cốc.
🔥 Càng đi
sâu, phong cương như lưỡi đao cắt xé da thịt, hỏa diễm bốc lên từ lòng đất rít
gào như lôi xà.
Tuy
vậy, sắc mặt Khương Dạ Minh vẫn bình thản.
📣 Hệ thống
lúc này khẽ nhắc:
🌪️ Sau một
canh giờ, Khương Dạ Minh dừng lại trước một vách đá đỏ thẫm, trên đó có khắc
hình bát quái và chín điểm huyệt nhỏ li ti.
Khi
hắn đặt nửa tấm bản đồ lên trung tâm trận văn, vách đá tách ra, để lộ
một khe tối đen như mực.
Bên
trong, một người đàn ông trung niên ngồi bắt chéo chân, tóc rối bù, khí tức
thâm sâu không lường được, nhưng thân thể lại có mùi huyết khí và mục nát,
giống như đã chết từ lâu.
Gã
mở mắt, ánh nhìn xuyên thấu hư vô, dừng lại nơi Khương Dạ Minh:
“Ngươi...
là kẻ được chọn thứ mười?”
“Chín
người trước đều chết rồi.”
Khương
Dạ Minh vẫn bình tĩnh:
“Ngươi
là người để lại thư?”
Gã
gật đầu, vươn tay quăng ra một mảnh lệnh bài vỡ, khắc chữ “Thiên”, nhưng
đã bị nứt làm đôi.
“Ta
là một trong cửu tử của Tàng Huyền Hội. Người cuối cùng còn sống sót
trong thế hệ trước.”
“Và
ta cần người kế thừa.”
🌌 Bên trong
căn động, gã kể cho Khương Dạ Minh nghe về một bí mật cổ xưa:
“Ta
chọn ngươi không phải vì ngươi mạnh.”
“Mà
vì... ngươi không giống chúng.”
“Ngươi
không có dục vọng thể hiện, cũng không bị tham vọng thao túng... ngươi biết ẩn
mình, biết đợi thời cơ...”
Khương
Dạ Minh không đáp. Ánh mắt hắn lặng lẽ quan sát từng cử động, từng lời nói của
người đối diện. Trong đầu, hệ thống hiện lên lựa chọn:
【Lựa chọn hành động】
Sau
một thoáng yên lặng, Khương Dạ Minh nhàn nhạt nói:
“Ta
sẽ nhận truyền thừa. Nhưng không vì ngươi, cũng không vì hội gì cả.”
“Chỉ
vì... ta muốn sống tiếp, và sống yên ổn trong thế giới này.”
Người
kia mỉm cười, một nụ cười vừa cay đắng vừa nhẹ nhõm.
“Chỉ
cần như vậy... là đủ rồi.”
🌠 Truyền thừa
bắt đầu.
Một
luồng khí tức cổ xưa, kèm theo tinh thần pháp quyết vô danh, chảy vào thức hải
Khương Dạ Minh. Trong khoảnh khắc, thần hồn hắn rung động, như thoáng thấy một
thế giới khác — nơi các tu sĩ kim đan quỳ dưới một cái bóng áo xám không rõ
mặt.
【Bạn đã nhận được truyền thừa “Pháp Tâm
Huyễn Quyết – Tàng Tâm Nhất Thức”】
🔥 Cuối cùng,
người trung niên kia hóa thành tro bụi, chỉ để lại tấm lệnh bài vỡ.
Khương
Dạ Minh cầm lấy, xoay người rời khỏi động cốc, không lưu lại một lời cảm tạ
nào.
🌒 Nhưng khi
hắn bước ra khỏi khe đá…
Một
giọng nói từ xa truyền tới:
“Đạo
hữu dường như... đã thay đổi.”
Khương
Dạ Minh khẽ nghiêng đầu:
“Không.
Ta vẫn thế. Chỉ là thế giới này... bắt đầu để lộ móng vuốt thôi.”
Chương 107: Thiên Tàng Đồ – Người Giám Sát Đầu Tiên
🌫️ Phong Hỏa
Cốc – Ngoại Vực
Gió
vẫn rít, đá vẫn cháy, nhưng thân ảnh Khương Dạ Minh giờ đây đã biến mất khỏi
khe cốc cổ xưa, chỉ để lại một vùng đất trống lặng, nơi dấu vết truyền thừa vừa
mới tan biến khỏi thế gian.
Hắn
sải bước ra khỏi Phong Hỏa Cốc mà không ai hay biết, ngay cả những hộ pháp Vạn
Pháp Tông canh giữ xung quanh cũng chỉ thấy một cơn gió lạnh lướt qua – không
một hơi thở tu sĩ, không một tia pháp lực dao động.
📜 Trong đầu
hắn, hệ thống đã hiển thị trạng thái mới:
【Kích hoạt truyền thừa: Thiên Tàng Đồ
– Giai đoạn 1】
🌌 Vạn Pháp
Tông – Ngoại Môn Tàng Thư Các
Một
ngày sau khi Khương Dạ Minh trở về, hắn không đến linh điền hay luyện đan thất
như thường lệ, mà lại âm thầm tiến vào tầng ba Tàng Thư Các – nơi không ai để ý
tới vì chỉ chứa những bản tàn thư không hoàn chỉnh.
Tại
một góc khuất của giá sách cũ, hắn rút ra một quyển 《Tử Huyễn Cấm
Giám》, không ai biết rằng quyển này từng
là một phần của Thiên Tàng Đồ đời trước, ẩn chứa chỉ dẫn cho những người kế
thừa tìm đến “Người Giám Sát”.
📖 Khi ngón
tay Khương Dạ Minh lướt qua trang thứ 99, chữ viết cổ xưa mờ nhạt như máu tươi
dần hiện rõ:
"Khi ‘Tàng Tâm Nhất Thức’ hoàn thành, hãy tìm đến nơi
có nước chảy ngược và đá bay lên trời. Nơi ấy, Giám Sát Giả đang đợi."
🌊 Tam Tử
Phong – Khe Nghịch Lưu
Nơi
đây là khe suối kỳ dị nhất ngoại môn, nước không chảy xuống mà chảy ngược lên
trời, đá sỏi nhẹ như lông vũ, lơ lửng giữa không trung như bị giam trong pháp
trận vô hình.
Khương
Dạ Minh lặng lẽ đứng trước bờ khe, hai mắt nhắm hờ, tay kết ấn theo đúng khẩu
quyết truyền lại.
Một
đạo ánh sáng bạc nhạt từ trán hắn bắn thẳng vào khe nước ngược, trong chớp mắt,
một vòng xoáy không gian mở ra – nhỏ như một cánh cửa sương mù.
Bên
trong là một người áo lam ngồi xếp bằng, mặt bị che bởi một lớp sa mỏng,
tu vi hoàn toàn không thể dò xét.
“Ngươi
là... người thứ mười?”
“Không.”
– Khương Dạ Minh đáp nhạt – “Ta là người cuối cùng.”
“Vậy...
có tư cách để gặp ta.”
🌒 Cuộc gặp
gỡ ngắn ngủi nhưng đầy nguy cơ
Người
áo lam – chính là Giám Sát Giả đầu tiên trong Thiên Tàng Đồ – kẻ giữ
nhiệm vụ xác định giá trị thật sự của người kế thừa.
Khương
Dạ Minh mỉm cười:
“Bắt
đầu đi.”
Câu hỏi đầu tiên:
“Nếu
ngươi có một pháp quyết nghịch thiên, nhưng người xung quanh chỉ cần biết đến
nó là sẽ vì tham mà giết ngươi – ngươi chọn ẩn giấu hay truyền ra?”
“Ẩn.”
– Khương Dạ Minh đáp không chút do dự – “Vì tham niệm giết người không đến từ
công pháp, mà đến từ lòng người.”
✨ Một
luồng sáng đỏ nhạt lóe lên. Câu hỏi thứ nhất – thông qua.
Câu hỏi thứ hai:
“Nếu
người thân ngươi bị kẻ mạnh giết, ngươi chỉ cần giao ra truyền thừa để đổi lấy
mạng sống họ – ngươi chọn hy sinh truyền thừa hay không?”
Khương
Dạ Minh trầm mặc một lúc rồi đáp:
“Không
giao.”
“Người
thân nếu chết vì ta, ta có thể báo thù. Nhưng truyền thừa mất đi, sẽ không còn
người sống sót ở đời sau.”
✨ Luồng
sáng thứ hai sáng lên. Câu hỏi thứ hai – thông qua.
Câu hỏi cuối cùng:
“Nếu
có cơ hội trở thành kẻ mạnh nhất thiên hạ, nhưng phải giết người bạn đồng hành
tín nhiệm ngươi nhất – ngươi làm không?”
Lần
này, Khương Dạ Minh không trả lời ngay.
Hắn
nhìn thẳng vào người áo lam, giọng trầm xuống:
“Chuyện
đó, ta sẽ không để xảy ra. Ta không chọn đường sống dựa trên hai lựa chọn do kẻ
khác đặt ra.”
“Nếu
thiên đạo chỉ có một lối, ta sẽ chặt ra thêm một con đường nữa.”
💥 Không có
ánh sáng. Nhưng người áo lam lặng lẽ gật đầu.
“Tốt.
Ngươi vượt qua.”
📜 Trên tay
Giám Sát Giả xuất hiện một khối ngọc giản màu tím, bên trong ẩn hiện đồ hình cổ
xưa với chín quỹ đạo đan xen như tinh cầu.
“Đây
là một phần cốt lõi của Thiên Tàng Đồ – Trục Cửu Đạo.”
“Hãy
mang theo. Sau này, khi ngươi tìm được người giữ ‘Huyễn Giới Thiết Văn’, hãy mở
‘Tàng Huyền Môn’.”
“Từ
đó... thế gian này sẽ thay đổi.”
🌌 Khương Dạ
Minh lặng lẽ thu hồi ngọc giản. Không một lời cảm ơn, không một vẻ kích động.
Chỉ là ánh mắt hắn... dường như đã nhìn thấy một mảnh thiên địa to lớn hơn, hỗn
loạn hơn, và sâu xa hơn vô tận.
Chương 108: Bàn Tay Tàng Huyền – Thủ Vệ Đầu Tiên Xuất Hiện
🌌 Ngoại
giới – Nửa đêm
Gió
rét thổi qua Tam Tử Phong, không gian tĩnh mịch như chết lặng. Trong lòng đất
sâu dưới khe nước ngược, Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng trong một huyệt động tự
nhiên. Trước mặt hắn, khối ngọc giản màu tím đang lơ lửng, tỏa ra hào quang
nhàn nhạt như ánh sao lặng lẽ giữa trời đêm.
【Phân đoạn Thiên Tàng Đồ: Trục Cửu Đạo
– đã dung hợp 1/9】
【Tiến độ kích hoạt “Tàng Huyền Môn”:
11.1%】
【Kích hoạt điều kiện phụ: "Giao
thủ với Thủ Vệ Đầu Tiên"】
→
Thủ Vệ: Bàn Tay Tàng Huyền – Bất Tử Thủ Ảnh
🌑 Ngay khi
thông báo cuối cùng vang lên trong đầu, một luồng khí âm hàn như xuyên qua
xương tủy chậm rãi lan ra từ lòng đất.
Cả
huyệt động run lên như có sinh linh cổ xưa đang thức tỉnh.
ẦM!
Từ
bóng tối phía sau, một bàn tay đen thẫm như mực, dài bằng một người trưởng
thành, từ dưới lòng đá trồi lên, nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực như ngàn cân đè
nặng.
Không
có hình người. Không có mắt, mũi, miệng. Chỉ là một bàn tay sống.
Khương
Dạ Minh nhíu mày. Hắn không thể cảm nhận được pháp lực từ sinh vật trước mặt,
nhưng cũng không cảm thấy yếu đuối. Đó là một tồn tại vượt ngoài lẽ thường,
giống như một phần của thiên đạo – vô cảm, vô tình, chỉ biết hoàn thành chức
năng của nó.
“Thủ
Vệ…” – Hắn lẩm bẩm – “Không có linh trí?”
Ngay
khi hắn vừa dứt lời, bàn tay đen khựng lại trong một sát na.
Rồi
bất ngờ vung lên!
☄️ Một
luồng chưởng kình vô hình đánh tới, xé rách cả không khí. Mặt đất nứt vỡ thành
từng mảnh. Cả không gian rung chuyển.
⚔️ Khương
Dạ Minh lập tức ngưng tụ pháp ấn, không né, không tránh.
Hắn
vận “Tàng Tâm Nhất Thức”, hóa thân thành ảo ảnh, thân ảnh nhạt mờ như
sương, mỗi bước lùi về sau đều khiến chưởng kình xẹt qua như đánh vào hư không.
Bàn
tay khựng lại, như đang “nghĩ”. Rồi trong nháy mắt, năm ngón tay hóa thành
năm đạo ảnh chỉ, vạch ra giữa không trung những phù văn cổ quái.
⚠️ Đó là
trận pháp khí tức cổ xưa – dạng chế định sinh diệt trong nháy mắt.
Khương
Dạ Minh không nao núng. Hắn búng tay, một luồng lam quang bắn ra từ trong lòng
bàn tay – một giọt “Thủy Tủy Linh Nhũ”, dung hợp linh thủy và nguyên
khí, nổ tung giữa không trung như pháo hoa.
Trong
khoảnh khắc vụ nổ, ánh sáng lam xanh làm loạn kết giới không gian.
💥 Khung
trận do Bàn Tay Tàng Huyền thiết lập... bị đứt đoạn.
Bàn
tay khựng lại. Trong lòng bàn tay xuất hiện… một con mắt. Con mắt này
không có tròng trắng, chỉ có một đồng tử màu xám tro, như có thể nhìn
xuyên thấu đạo tâm người khác.
“Kẻ
kế thừa…” – Một thanh âm trầm đục vang lên trong tâm trí Khương Dạ Minh –
“…phải chứng minh lòng kiên định. Không dùng lực. Không dùng trí. Chỉ dùng
tâm.”
🌕 Thử
thách thứ hai của Thủ Vệ: Truy Đạo Vấn Tâm
Bàn
tay mở ra hoàn toàn. Một đạo hào quang từ lòng bàn tay bắn thẳng vào trán
Khương Dạ Minh, dẫn hồn thức hắn tiến vào một cảnh giới huyễn hoặc.
🌀 Trong
đó, hắn thấy chính mình… đứng giữa biển máu. Xung quanh là vô số thân ảnh quen thuộc
bị tàn sát, đốt cháy, tan biến.
Từng
người từng người—sư huynh, sư tỷ, lão ngư phu từng cứu hắn, tiểu cô nương ngoại
môn từng biếu quả đào.
Khương
Dạ Minh nhắm mắt.
—
🌈 Khi hắn mở
mắt, huyễn cảnh tan biến. Không có sóng dữ, không có ánh sáng lớn. Chỉ là bàn
tay kia... đang rút lui.
📜 Trên tay
Khương Dạ Minh, một ấn ký mờ hiện ra: hình vẽ một bàn tay mở, bên trong có chín
tia quang tuyến giao nhau như mạng lưới – dấu hiệu của người vượt qua Thủ Vệ
thứ nhất.
【Đã hoàn thành giao thủ với Thủ Vệ: Bàn
Tay Tàng Huyền】
→
Nhận được: “Mạch Nhãn Ẩn Phù” – mở khả năng cảm ứng Trục Cửu Đạo kế tiếp.
→
Tiến độ Tàng Huyền Môn: 22.2%
Khương
Dạ Minh thở nhẹ một hơi, thu lại khí tức. Hắn lặng lẽ rời khỏi khe động, như
chưa từng tồn tại.
🌌 Trên bầu
trời Vạn Pháp Tông, một ngôi sao xám vừa lặng lẽ lóe lên…
Không
ai hay biết, một cánh cửa đã hé mở. Và Thế Giới Tu Tiên, từ khoảnh khắc này, sẽ
bắt đầu thay đổi.
Chương 109: Cửu Nhân Tranh Đạo – Kẻ Đầu Tiên Xuất Hiện
🌁 Trên
tầng mây phía nam vùng biên giới Vạn Pháp Tông – nơi giao nhau giữa ba đại tông
môn: Vạn Pháp, Tử Linh và Lưu Vân
Gió
lạnh rít qua khe núi, sương mù dày đặc như biển khói. Một luồng sát khí lặng lẽ
len lỏi khắp không gian.
Tại
một sơn cốc yên tĩnh có tên Tĩnh Huyền Cốc, nơi linh khí loãng, tài
nguyên nghèo nàn, từ bao đời nay không ai buồn dòm ngó. Nhưng hôm nay, một
đạo độn quang màu tím xám đột ngột xé trời mà hạ xuống nơi đây.
Một
thiếu nữ áo tím, ánh mắt băng hàn như sương giá, ngạo nghễ đứng giữa sương
khói. Trên trán nàng, một dấu ấn hình cánh chim bảy đuôi hiện ra nhàn nhạt.
“Trục
Cửu Đạo... đã có kẻ thứ nhất chạm tới Tàng Huyền Môn.” – nàng thì thầm.
“Giả
danh ẩn thế? Hay chân chính đạp đạo nghịch thiên? Tốt. Rốt cuộc cũng có đối
thủ.” – trong mắt nàng, không che giấu sát ý.
Nàng
chính là một trong Cửu Nhân Tranh Đạo – chín người được định sẵn trong
tiên đồ tương lai, có khả năng cảm ứng và mở Trục Cửu Đạo.
Tên
nàng là Diệp Vô Hàn – truyền nhân cuối cùng của Bắc Vực Huyết Nguyệt
Điện, từng độc tu từ nhỏ, ba năm trước diệt cả một chi phụ mạch Kim Đan chỉ
với tu vi Trúc Cơ.
🌙 Cùng lúc
đó, tại một lầu các nhỏ nằm sát biên giới Đoạn Thiên Hải
Một
thiếu niên thư sinh ngồi đối ẩm với chính mình qua gương đồng. Mỗi ly rượu nâng
lên, trong gương liền hiện ra một thế giới mới, đầy máu và tro tàn.
“Thủ
Vệ đầu tiên bị khuất phục sao?” – hắn lẩm bẩm – “Đã bắt đầu rồi.”
“Khương
Dạ Minh... cái tên xa lạ mà cũng có thể kích hoạt Tàng Huyền Môn?” – hắn mỉm
cười, nhấp rượu, ánh mắt sâu như biển.
Tên
hắn là Đoan Mộc Huyền, một thiên tài bí ẩn, chưa từng chính thức nhập tông,
nhưng đã bị liệt vào danh sách sát thủ cấp S của Tán Tu Minh. Hắn từng giết
chết một vị trưởng lão Luyện Hư kỳ chỉ bằng một chiếc cổ cầm.
Và
kẻ mở nó... tên là Khương Dạ Minh.
📍 Trong
một ngọn núi nhỏ ven ngoài Đông Cốc Tông – nơi Khương Dạ Minh đang ẩn tu
Khương
Dạ Minh vừa rửa tay sau khi nấu xong nồi canh cá trong ao, khẽ chau mày khi
nhận được một thông báo từ hệ thống:
💬 Khương
Dạ Minh thở dài, nhàn nhạt nói:
“Mới
chỉ vượt một cửa, đã bị theo dõi rồi à…”
Hắn
thò tay vào tấm thảm rơm trải đất, nhẹ nhàng nhấc lên một viên đan dược màu lam
sẫm như bầu trời đêm.
Nuốt
xong, thân hình hắn như hòa vào không gian, hô hấp, linh lực, thần niệm – tất
cả đều biến mất. Ngay cả không gian xung quanh hắn cũng như bị che lấp bởi một
tầng sương nhạt, khiến người ngoài chỉ nhìn thấy... một ngôi nhà tranh cũ kỹ,
tàn tro và vô danh.
🌌 Thế
nhưng, hắn không biết rằng… việc hắn che giấu bản thân càng hoàn hảo, lại càng
khiến những kẻ khác tò mò hơn.
Cũng
trong đêm hôm đó, ở phía nam của Bách Quỷ Động, một kẻ quái dị không rõ nam nữ,
khoác áo đen có hoa văn cổ điển như từ thời Thượng Cổ, đột nhiên mở mắt trong
một cỗ quan tài đá.
“Đạo
thứ nhất... đã động. Hắc... lần này, để ta xem thử, ai sẽ bị ăn trước...”
Chương 110: Huyết Trì Biến – Kẻ Thứ Hai Vượt Thủ Vệ
🌫 Địa vực
Huyết Trì – nơi tận cùng phương Bắc của Vạn Linh Vực, đất dữ sinh linh không
dám bén mảng.
Huyết
khí dày đặc trôi nổi như sương mù, đất đai đỏ au như bị máu nhuộm ngàn năm.
Vùng này từng là chiến trường Thượng Cổ, nơi ma đạo và chính đạo quyết chiến,
lưu lại vô số di cốt cường giả.
Giữa
lòng Huyết Trì, có một cỗ cự tháp đổ nát, được gọi là Tháp Vô Tự.
Từ ngàn năm trước, nơi này tự sinh ra một "Luyện Huyết Chi Trì", có
thể ngưng tụ huyết khí để rèn thể.
⚔ Ầm!
Một
tiếng nổ trầm đục vang lên. Trên tầng thứ chín của Tháp Vô Tự, một cánh cửa đá
từ từ mở ra.
Từng
dòng huyết vụ rút ngược, tụ lại thành một hình nhân mặc áo giáp huyết sắc, cao
ba trượng, mắt phát ra sát khí mơ hồ.
“Thủ
Vệ tầng hai... đã bị phá.” – một thanh âm khô khốc vọng ra từ tầng tháp.
Trong
huyết quang chập chờn, một thiếu nữ áo đen bước ra, thân thể mềm mại mà ánh mắt
lại lạnh như băng ngàn năm.
Nàng
tên là Hà Tranh, một thiên tài tán tu từng bị đuổi khỏi Linh Dương Tông
vì “ngộ đạo tà pháp”, từ đó một mình bôn ba trong ma đạo. Được xưng tụng là
“Huyết Ảnh Phi Linh”.
Sau
mười năm tu luyện trong Huyết Trì, nàng đã đạt đến đỉnh cao Kim Đan trung kỳ,
song chiến lực đủ sánh với Nguyên Anh sơ kỳ.
📜 Trong
không gian hệ thống của Khương Dạ Minh, một dòng thông báo nhẹ nhàng vang lên:
🏡 Tại túp
lều nhỏ nơi Khương Dạ Minh đang “dưỡng lão”
Hắn
vẫn khoác áo vải cũ, ngồi bên lò lửa đun thảo dược. Trong tay là một thanh kiếm
gỗ đào đang mài dở.
Khương
Dạ Minh nhướng mày, nhìn dòng chữ hiện ra.
“Tốc
độ phá cửa... nhanh hơn dự đoán. Vừa qua mấy ngày mà đã có thêm một người.” –
hắn thản nhiên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước giếng cổ.
“Huyết
Ảnh Phi Linh? Tà tu à? Xem ra lần này... không dễ ẩn mình như trước nữa rồi.”
🌌 Xa hơn
về phía tây, một vách núi cheo leo chợt rung động. Trong động phủ sâu không
đáy, một ông lão cụt một tay, mắt mù, nhưng khí tức vẫn mạnh mẽ như biển cả,
đột ngột mở mắt.
“Trục
Cửu Đạo... kẻ thứ hai cũng hiện?” – lão gằn giọng – “Nếu đã đến thời kỳ hỗn
loạn, thì... hà tất phải chờ nữa?”
⚔ Trong
bóng tối, cửu đạo giao tranh sắp bắt đầu. Người thứ ba sẽ là ai?
Còn
Khương Dạ Minh, vẫn như cũ: mộc mạc, trầm tĩnh, không tranh không đấu. Nhưng hệ
thống đã có tính toán riêng.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét