CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 96 - 100 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 96: Lộ Diện Tông Chủ – Cái Bẫy Giăng Từ Mười Năm Trước


1. Bình Minh Dị Biến – Kẻ Lạ Xuất Hiện

Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng nắng, Hạ Dương đang ngồi phơi dược liệu dưới mái hiên thì bỗng cảm nhận được một đạo khí tức lạ len lỏi trong sương mai. Khí tức ấy không mạnh, không mang uy áp, nhưng… giống như từng chứng kiến vô số sinh tử, trầm ổn mà sâu như biển.

Chỉ một khắc sau, một lão nhân áo vải bạc màu chống gậy trúc từ sơn đạo chậm rãi bước vào, tay cầm theo một bầu rượu rơm.

Gương mặt lão nhăn nheo như vỏ cây, ánh mắt vẩn đục nhưng ẩn chứa thần mang. Nhìn qua như một kẻ hành khất già, nhưng Hạ Dương lại khẽ ngưng thần – hắn không cảm nhận được chút tu vi nào từ người kia, càng không thể nhìn thấu gốc gác.

“Hạ tiểu huynh… ngươi vẫn sống, tốt lắm…”

Lão nhân mở lời, như thể đã quen biết từ kiếp nào.




2. Mười Năm Trước – Một Cái Bẫy Được Bày Ra

Hạ Dương không đáp vội, chỉ rót một chén trà, đưa sang cho lão:

“Tại hạ không nhớ đã từng quen lão trượng. Nhưng nếu đã đến, xin mời ngồi.”

Lão nhân bật cười, ngồi xuống, uống cạn chén trà một ngụm. Sau đó, lão lấy trong tay áo ra một miếng lệnh phù bằng đồng đen, chạm trổ hình Long Quy và ba dòng chữ mờ mịt linh quang:

"Tam Thế Hồi Luân – Thiên Cổ Cơ Đồ – Thái Vân Chân Mạch"

Hạ Dương vừa liếc nhìn đã biến sắc.

“Đây là... Tổ lệnh của Cổ Thiên Tông?”

Lão nhân gật đầu:

“Không sai. Lệnh này từng do chưởng tông cuối cùng của Cổ Thiên Tông ban cho một người… cũng tên là Hạ Dương. Nhưng đó là chuyện mười năm trước.”

Ánh mắt Hạ Dương trầm xuống. Không khí trong sân đột nhiên ngưng kết, như nước đông đá.

Lão nhân tiếp lời:

“Thái Huyền Cốc lần này không hành động đơn độc. Trên thực tế, bọn họ chỉ là quân cờ.”

“Cái bẫy để lôi ngươi ra khỏi thôn cũ… đã được Tam Đại Tông Môn cùng một nhân vật ngoài thiên đạo đặt từ mười năm trước, vào đúng thời khắc ngươi giả vờ mất tích ở Trúc Huyền sơn mạch.”


3. Người Bị Xoá Khỏi Thiên Cơ – Bí Mật Của “Hạ Dương”

Hạ Dương nheo mắt:

“Ngoài thiên đạo? Ý ngươi là ai?”

Lão nhân trầm mặc một lát rồi nói nhỏ:

“Một kẻ bị Thiên Đạo vứt bỏ… nhưng vẫn sống. Hắn gọi mình là Di Mệnh Giả.”

“Tên đó đã từng bị tất cả các đại đạo sĩ liên thủ trấn áp ở Vạn Niên Vực, nhưng lại sống sót bằng cách cắt linh hồn khỏi Thiên Cơ. Mỗi khi hắn ra tay, sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào. Ngươi… chính là mục tiêu hắn muốn kéo vào lại quỹ đạo Thiên Mệnh.”

Hạ Dương hờ hững nâng chén trà lên, thổi một hơi.

“Nói vậy... chuyện năm xưa ta bị truy sát, hồn phách gần tan, kỳ thực không phải ngẫu nhiên?”

Lão nhân gật đầu.

“Không phải. Đó là thời điểm thiên mệnh vận chuyển một cách mạnh nhất trong chu kỳ 500 năm. Ngươi chính là người duy nhất thoát ra khỏi chu kỳ ấy. Họ cần ngươi quay lại… hoặc chết.”


4. Lời Cảnh Báo – Trận Chiến Sắp Tới

Lão nhân rút ra một quyển cổ thư mốc meo, đặt trước mặt Hạ Dương:

“Nếu ngươi còn chần chừ, thì ba ngày nữa, Thiên Dực Sơn, nơi ngươi từng tu luyện trước kia, sẽ bị tàn sát sạch.”

“Hàng trăm sinh linh, kể cả những người vô can, sẽ chết vì một cái tên – Hạ Dương.”

Ánh mắt Hạ Dương lóe lên sát ý, song vẫn điềm đạm:

“Bọn chúng tin ta sẽ ra mặt sao?”

Lão nhân đáp:

“Không. Bọn chúng cần ngươi không còn lựa chọn.”

Im lặng bao trùm sân nhỏ.

Chỉ có gió nhẹ thổi qua cây mận trắng đầu sân.

Cuối cùng, Hạ Dương từ tốn đứng dậy, mắt hướng về phía chân trời mù sương.

“Nếu là bẫy, ta sẽ phá bẫy.”

“Nếu là thiên mệnh… ta sẽ cắt thiên mệnh đó bằng tay mình.”


5. Tạm Biệt Thôn Cũ – Gió Bắt Đầu Thay Hướng

Chiều hôm ấy, người dân thôn Thanh Tuyền thấy Hạ Dương rời thôn, lưng đeo giỏ thuốc, tay nắm cây gậy trúc cũ. Ai cũng nghĩ hắn đi hái dược như thường lệ.

Chẳng ai biết, người phàm kia từng là kẻ bị tất cả Thiên Đạo bài xích, là trung tâm của một đại kiếp sắp diễn ra trong ba giới.

Và lần này, Hạ Dương sẽ không né tránh nữa.

 

Chương 97: Thiên Dực Sơn – Máu Chảy Thành Sông, Một Tay Xé Trời Mở Đạo


1. Thiên Dực Sơn – Cạm Bẫy Máu

Thiên Dực Sơn – ngọn núi từng là nơi Hạ Dương ẩn cư tu luyện thời thiếu niên, nay đã bị vây kín bởi khí tức quỷ dị và sát cơ âm trầm.

Từ trên cao nhìn xuống, hàng trăm tu sĩ của Tam Đại Tông Môn, gồm Thái Huyền Cốc, Địa Vân Môn, và Kim Hoa Các, đang dựng trận pháp bao vây ba ngọn sơn mạch chính. Giữa trung tâm, một luồng khí tức tà dị màu huyết lam bốc lên, lơ lửng một luồng linh châu màu đỏ máu – chính là "Thiên Mệnh Châu", pháp bảo dùng để cắt đứt một kẻ khỏi Thiên Cơ và ép hắn quay lại chu kỳ vận mệnh.

Dưới vực sâu, sinh linh các tiểu môn phái, tán tu, thậm chí dân thường ở các thôn ven sơn, bị trói gô trong trận đồ như vật hiến tế.

Tên đại trận này gọi là Tế Thiên Lư, là một cấm thuật đã bị thất truyền từ ba ngàn năm trước – chuyên dùng để hiến tế máu người, triệu hồi "Thiên Tội Thủ Ấn", buộc một kẻ bị Thiên Đạo vứt bỏ phải xuất hiện trở lại.

"Chúng ngươi nghĩ hắn sẽ cứu đám kiến hôi này sao?"

Một tu sĩ mặc chiến bào tím đen, trên trán khắc hình ấn cổ ngữ, chính là Vân Tiêu – chấp sự trưởng lão của Thái Huyền Cốc, đứng giữa đại trận, ánh mắt ngạo nghễ.

"Đợi hắn hiện thân rồi tế sống tại chỗ! Nếu hắn không đến – để toàn bộ sinh linh này chôn theo!"


2. Hạ Dương – Lặng Lẽ Xuất Hiện

Khi ánh hoàng hôn vừa nhuộm tím chân trời, một bóng dáng gầy gò áo vải, chân đi guốc mộc, lưng đeo giỏ thuốc, chậm rãi bước ra từ rừng rậm cạnh núi.

Không ai để ý đến hắn – chỉ là một dược sư quê mùa.

Hạ Dương bước qua sơn lộ gập ghềnh, tiến đến sát mép vực, nơi đại trận đang rung chuyển. Hắn dừng lại, cúi nhìn những sinh linh đang hấp hối trong trận.

Ánh mắt hắn không có phẫn nộ, cũng không có bi thương – chỉ là một sự lạnh nhạt đến tuyệt đối.

"Ta đã không muốn can dự. Nhưng các ngươi… cứ nhất quyết ép ta một lần nữa."

Không ai nghe hắn nói gì, nhưng đột nhiên toàn bộ trận pháp chấn động, ánh sáng đỏ lam ngừng lưu chuyển trong chớp mắt.

"Ai đó!?"

Vân Tiêu quay phắt lại, nhưng chưa kịp phát động pháp thuật, trái tim hắn như bị ai bóp chặt, thần hồn run rẩy dữ dội – như có thứ gì đó cổ xưa, vượt khỏi phạm trù tu sĩ, đang dõi theo bọn họ từ trên cao.


3. Một Tay Xé Trận – Không Phô, Nhưng Chấn Động

Hạ Dương khẽ giơ tay. Chỉ là một động tác như phủi bụi trên áo, nhưng một tiếng “ẦM” long trời vang lên.

Toàn bộ Tế Thiên Lư, đại trận huyết tế ngưng tụ từ hàng trăm tu sĩ, nổ tung như giấy vụn.

Không có linh lực dao động, không có tiên khí bùng phát, không có một tiếng gầm gừ nào – chỉ là một chuyển động nhẹ của cổ tay, khiến không gian vặn vẹo như bị rút tủy.

"Không… không thể nào! Hắn không thi triển pháp thuật nào cả!!"

Một tên trưởng lão của Địa Vân Môn gào lên kinh hãi trước khi bị một luồng khí vô hình nghiền nát cả người lẫn pháp thân thành tro bụi.

Cả trăm tu sĩ hoảng loạn, thi nhau thoát thân, nhưng không ai có thể di chuyển nổi dù chỉ nửa bước – như thể thời gian bị đóng băng.


4. Diệt Trận – Không Lưu Danh

Hạ Dương cúi người, vung tay thu toàn bộ những người bị nhốt vào trong một tấm phù cổ xưa, rồi lặng lẽ quay lưng rời đi.

Không một ai còn sống dám lên tiếng ngăn hắn.

Vân Tiêu – tên chấp sự từng ngạo nghễ nhất – đã phun ra ba búng máu, tự bạo linh hồn, trốn thoát về Thiên Linh Đại Cốc, nhưng một mảnh hồn ấn của hắn vẫn bị Hạ Dương giữ lại trong tay áo.

"Chuyện hôm nay, không cần ai nhớ tên ta."

"Nhưng các ngươi nên nhớ kỹ một điều… lần tới, nếu còn động đến người vô tội – không còn ai đủ may mắn để chạy thoát."


5. Trong Bóng Tối – Một Kẻ Đang Cười

Xa nơi đó ngàn dặm, bên trong một hang động bị phong ấn tận đáy vực sâu ở Bắc Cương, một đôi mắt đỏ máu mở ra trong bóng tối.

Kẻ đó cười khẽ, âm thanh như vọng từ cõi chết:

"Cuối cùng, cũng chịu bước ra. Hạ Dương… ngươi không thể trốn mãi được."

"Thiên Đạo đã viết lại tên ngươi vào Thiên Bàn rồi. Cỗ máy đã khởi động – ngươi… chỉ là một mắt xích."

 

Chương 98: Tàn Ảnh Cổ Tông – Ký Ức Linh Hải Bị Phong Ấn


1. Đêm Thanh Lặng – Gió Nổi Trong Linh Hải

Tại một vùng núi yên tĩnh phía tây Thiên Dực Sơn, một căn nhà tranh mộc mạc ẩn sâu trong rừng mù sương.

Hạ Dương đang ngồi bên bếp lửa, khoác áo vải thô, đôi tay gầy gò khéo léo phơi mấy sợi linh thảo. Hắn vẫn là hắn, như bao năm qua – giản dị như một thôn phu, sống giữa núi rừng, không danh không vọng, không pháp bảo cũng chẳng hồn khí lấp lánh quanh thân.

Nhưng đêm nay, trong linh hải tĩnh mịch, một đạo ba động khẽ vang như gió xuân lướt qua mặt hồ phẳng lặng.

“Cuối cùng cũng động rồi sao…”

Hạ Dương nhắm mắt. Luồng thức thần nhẹ nhàng chìm xuống tầng đáy của linh hải – nơi bị phong ấn từ ba mươi năm trước.


2. Phong Ấn Mở – Một Đoạn Ký Ức Rỉ Máu

Khi thức thần xuyên qua tầng phong tỏa, một hình ảnh hiện lên như thủy kính nứt nẻ: một thiếu niên áo xanh đứng giữa một tòa cung điện khổng lồ đổ nát – chính là Cổ Thiên Tông, tông môn đã diệt vong từ hơn trăm năm trước, từng được xưng là đệ nhất ẩn tông của Trung Vực.

Ký ức như máu chảy ngược:

— Tiếng la hét. Tiếng chuông trận pháp đổ vỡ. Từng tiếng hét xé họng từ đệ tử, trưởng lão, bạn đồng môn.

— Một kẻ toàn thân bọc trong huyết bào, cầm “Diệt Nguyên Ấn”, dẫm nát cả Đại Đạo Thiên Cơ Trận, cười như điên loạn:

“Cổ Thiên Tông? Một lũ giấu đầu rút cổ – các ngươi xứng là đạo mạch chính thống sao?”

— Thiếu niên Hạ Dương khi ấy, chỉ là một đệ tử ngoại môn không ai nhớ tên, nhưng lại cầm bí phù, mở được Luyện Hư Tàng Tĩnh, nơi ẩn giấu tàn hồn của Tổ Sư Khai Sơn.

— Một giọng nói vang lên trong thức hải năm xưa:

“Nếu ngươi nguyện giấu thân phận, giấu đạo tâm, mang mạch tông môn ra khỏi dòng máu của số mệnh, thì hãy phong ấn ký ức này.”

Và hắn… đã chọn quên đi tất cả, đổi lấy một đời ẩn nhẫn không ai hay biết, sống như phàm nhân nơi thâm sơn cùng cốc.


3. Linh Hồn Tổ Sư – Tỉnh Giấc Giữa Linh Hải

Khi hình ảnh tan đi, linh hải rung chuyển, một luồng khí cổ xưa hiện lên như tinh vân:
Một tàn hồn tóc trắng, thân mặc đạo bào đã mục, ánh mắt như nhìn xuyên ba cõi, chính là Tổ Sư Cổ Thiên Tông – Thái Huyền Chân Nhân.

“Đã ba mươi năm rồi… cuối cùng ngươi cũng mở phong ấn.”

“Thái Huyền, đệ tử bất tài, chưa thể chấn hưng môn mạch.” – Hạ Dương nhẹ giọng đáp, ánh mắt tĩnh như mặt hồ.

“Không phải lúc để nói về lỗi hay công. Ta tỉnh dậy… là vì khí tức của ‘Di Mệnh Giả’ vừa xuất hiện.”

“Bọn họ… đã động tay lên số mệnh Thiên Vực. Đạo cơ sẽ loạn. Trung Châu sẽ sụp.”

“Và ngươi, là kẻ cuối cùng nắm giữ ‘Tàn Thiên Kinh’.”


4. Bí Văn Tái Hiện – Tàn Thiên Kinh Tái Xuất

Một đạo phù văn từ giữa linh hải bay lên – Tàn Thiên Kinh, một đoạn pháp quyết bị xé nát khỏi Thiên Thư, chứa những đoạn đạo văn viết lại vận mệnh.

Khi Tàn Thiên Kinh hiện ra, một dòng máu từ mũi Hạ Dương trào ra, thức thần rung chuyển như sắp vỡ.

“Không được ép khai toàn bộ – ngươi sẽ tan thần diệt đạo.”

Tổ sư hét lớn, ngăn Hạ Dương lại.

Nhưng Hạ Dương chỉ mỉm cười nhạt:

“Nếu thế gian đã định ta là kẻ ngoài vận mệnh… thì để ta xem, liệu có thể tự viết lại vận mệnh cho người khác được chăng.”


5. Thức Tỉnh – Một Kỷ Nguyên Mới

Khi ánh phù văn tan đi, Hạ Dương mở mắt.

Linh khí trong căn nhà tranh vẫn nhạt như trước. Gió vẫn thổi, lửa vẫn cháy.

Nhưng trong đôi mắt hắn, có một vệt kim quang mơ hồ, như một đạo phù chú vô hình khắc sâu vào thiên mệnh, khiến cả trời đất dường như lặng một nhịp.

“Cổ Thiên Tông không chết. Nó chỉ đang ngủ trong ta.”

“Từ hôm nay… kẻ nào động vào tông đạo – diệt.”

 

 

Chương 99: Một Người Một Kiếm – Trở Lại Di Tích Cổ Tông


1. Hành Trình Khởi Đầu – Mưa Xuân Trên Dãy Linh Đài

Một buổi sáng mùa xuân. Trên triền núi phủ sương, một lão nông gùi bao thuốc cỏ, bước chậm rãi qua đường mòn đá xanh. Sau lưng là một thanh kiếm gỗ rách nát, vỏ trúc đơn sơ.

Không ai biết, người này chính là Hạ Dương – người sống tại vùng núi Trúc Lâm suốt mấy chục năm qua, được đám trẻ gọi là “Lão Hạ hái thuốc”, kẻ từng khiến Tổ sư Cổ Thiên Tông lưu lại truyền thừa cuối cùng.

Từ ngày linh hồn Thái Huyền Chân Nhân tỉnh lại, hắn đã biết:
Thời cơ tái khởi đã đến.


2. Di Tích Cổ Tông – Ký Ức Lụi Tàn Giữa Bụi Mù

Ba ngày sau, Hạ Dương dừng chân trước một vùng đất cấm hoang tàn, cây cối đổ nát, linh khí tán loạn, từng là trung tâm của Cổ Thiên Tông – "Thiên Trì Phong".

Dưới đáy vực sâu nơi đây, ẩn giấu “Tàn Lô Cốc”, nơi xưa kia từng luyện ra Linh Thai, Thiên Đan, thậm chí cả pháp bảo cấp Chân Thánh.

“Ngươi còn nhớ chăng… đây là nơi ngươi từng bị trục xuất khỏi ngoại môn vì bị vu oan trộm linh đan.”
Giọng Tổ sư vang vọng trong linh hải.

Hạ Dương chỉ cười nhạt. Một kẻ từng gánh tội danh giả, sống giữa đất chết mà vẫn kiên định tu luyện, mới đủ tư cách kế thừa một tông môn diệt vong.

Hắn đưa tay vạch tầng phong ấn huyễn quang che phủ miệng cốc. Linh lực ẩn sâu trong người như rồng ngủ tỉnh giấc, chỉ một vẫy nhẹ, toàn bộ ảo cảnh vỡ tan như gương rạn.

“Pháp lực Chân Anh hậu kỳ, dung hợp đạo niệm, thậm chí… có dấu hiệu tiếp cận Nguyên Đan cảnh giới.”
Tổ sư giật mình thầm nghĩ,
“Chỉ bằng cơ bản công pháp… Hạ Dương ngươi rốt cuộc là người thế nào…”


3. Đệ Nhất Ấn – Tổ Văn Hồi Sinh

Trong Tàn Lô Cốc, giữa đá vụn và lò luyện hoang tàn, Hạ Dương bước đến một phiến đá đen khắc bảy đạo lỗ tròn, nơi được gọi là “Ấn Thất Tuyệt”.

Hắn rút ra bảy mảnh phù ẩn chứa khí cơ từ năm xưa, ghép lại thành Tổ Ấn Phản Hồn – di vật mà chính tay Thái Huyền trao trước khi tự bế tử huyệt.

Vừa đặt vào, lò luyện giữa trung tâm cốc đột nhiên vang lên tiếng rít, những vệt lửa xanh từ linh hạch vỡ nát đột nhiên bùng cháy.

Hư ảnh một pho tượng đạo nhân áo trắng, cao mười trượng, hiện lên. Chính là Tổ tượng Cổ Thiên Tông – Tượng Đạo Lưu Quang.

“Truyền nhân Cổ Thiên Tông, nếu còn một người sống, Tông hồn chưa tắt.”

“Ai dám phụ đạo? Ai dám diệt căn? Ai dám đổi thiên số mà không hỏi linh hồn tổ tông?”

Linh hồn tượng đạo hét lớn, thiên địa biến sắc. Toàn bộ khu vực cấm địa rúng động, các tu sĩ khu vực Linh Sơn gần đó đều kinh nghi.

“Là ai? Là tông môn nào khởi pháp linh xưa?”


4. Bóng Đen Xuất Hiện – Người Của Di Mệnh Giả

Ngay khi khí tức tượng đạo bùng phát, một luồng u quang phá không bay đến, giữa hư không lộ ra một nam nhân áo tím, mặt che mặt nạ khắc chữ “Quỷ”.

“Tàn Lô Cốc đã sụp, tượng đạo không còn ý nghĩa. Ngươi là ai mà dám động tổ cơ?”

Hạ Dương không đáp. Chỉ nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm gỗ rách nát sau lưng, ném lên không trung.

Từ vỏ trúc mục ruỗng, một đạo kiếm khí như tia chớp nổ tung, trảm phá không gian, đánh thẳng vào nam nhân áo tím.

“Ầm!!!”

Không pháp rạn nứt, đất đá nổ tung, Di Mệnh Giả áo tím rít lên thảm thiết, cánh tay trái nổ tung, thân ảnh lảo đảo bỏ chạy.

“Ngươi là ai?! Không thể nào… khí cơ của Cổ Thiên Tông... nhưng không giống bất kỳ truyền nhân nào!”

Hạ Dương đáp nhẹ:

“Cổ Thiên Tông không cần truyền nhân nổi danh. Chỉ cần một người sống sót – là đủ.”


5. Hạ Dương Tỉnh Dậy – Một Kỷ Nguyên Sắp Đến

Khi tượng đạo tiêu tán, linh hồn tổ sư hóa thành một đạo phù văn, dung nhập vào tâm hải của Hạ Dương, hoàn thành giai đoạn đầu kế thừa tổ mạch.

Đêm đó, dưới ánh trăng lặng, hắn rời khỏi di tích, trở về núi Trúc Lâm như chưa từng có gì xảy ra.

Thế nhưng từ ngày hôm ấy...

  • Khắp Trung Vực bắt đầu lưu truyền lời đồn về “Kiếm Ẩn Giả”, người một kiếm đánh lui Di Mệnh Giả.
  • Các tông môn xưa cũ bắt đầu phái người truy tìm di tích Cổ Thiên Tông.
  • Trên bảng Thiên Cơ, một đạo danh không rõ tên bắt đầu hiện ánh mờ mờ: “Ẩn – Kiếp – Đạo – Hoán”.

 

CHƯƠNG 100: HẠ DƯƠNG LẬP MÔN GIỮA ĐẤT CHẾT – TRUYỀN THỪA TỪ TRO TÀN


1. TỪ VỰC CHẾT TRỞ VỀ – TRONG LẶNG LẼ CÓ SẤM SÉT

Một tuần sau biến cố tại Tàn Lô Cốc, vùng núi Trúc Lâm vẫn phủ mù sớm, ruộng thuốc xanh rì, sâu kêu chim hót, như chưa từng có trận kiếm khí hủy thiên diệt địa nào xảy ra.

Tại một căn nhà gỗ đơn sơ, Hạ Dương như thường lệ mang giỏ tre xuống suối gánh nước, hái thuốc.

Bên ngoài là dáng vẻ lão nông đơn thuần, tóc hoa râm, áo vải cũ kỹ, nhưng trong mắt hắn, từng nhịp gió thổi cỏ rung đều không thoát khỏi cảm ứng. Linh thức hắn trải rộng mấy trăm trượng, kết giới ẩn hình tầng tầng bao phủ thung lũng.

“Cổ Thiên Tông diệt vong đã trăm năm, đệ tử lưu lạc tứ phương, có người sống ẩn, có kẻ điên loạn, cũng có kẻ sa vào ma đạo.”

“Nếu muốn phục hưng, ta… phải bắt đầu từ gốc, từ hạt mầm trong đất chết.”


2. HẠ DƯƠNG LẶNG LẼ ĐI – TÌM LẠI CỐ NHÂN

Trong đêm mưa bụi, Hạ Dương âm thầm rời Trúc Lâm, lên đường theo ba luồng khí cơ linh hồn mơ hồ mà Tổ tượng Lưu Quang đã truyền lại.

Điểm đến đầu tiên: Thanh Thạch Trấn, một vùng giáp ranh giữa Linh Sơn và Trung Nguyên.

Tại đây, hắn tìm được một gã say rượu mất trí, xưng tên Hạ Lân, từng là đệ tử ngoại môn Cổ Thiên Tông, vốn thiên phú cao nhưng bị trục xuất vì dính đến một vụ phản môn.

“Ngươi là… Hạ Dương sư huynh?” – ánh mắt kẻ điên thoáng chốc tỉnh táo, nước mắt rơi giữa cơn mưa lạnh.

Hạ Dương chỉ đưa hắn một bầu rượu thuốc, cười nhạt:

“Sống đủ lâu, kẻ từng bị xem là phế vật… lại chính là người dựng lại ngọn lửa cũ.”

Thứ hai, hắn cứu một tiểu cô nương mù mắt tên Tử Mặc, đang bị giam trong một thôn đạo bị ma tu thao túng, linh căn bị ép phế.

Nhưng khi Hạ Dương vận chuyển khí tức đạo tông, luồng ánh sáng nhàn nhạt từ đan điền cô bé dần rực sáng.

“Thiên Linh Căn – Huyền Mộc thuộc – Bát Thánh Cốt.”
Một thể chất xưa kia chỉ được ghi chép trong điển tịch Cổ Thiên Tông, nay xuất hiện lại.

“Ngươi là… truyền nhân của ta?” – cô bé mù ngước lên, dù không thấy, nhưng có thể cảm nhận được luồng ấm áp của một người mang cả tông môn trên vai.


3. NGỌN LỬA NHỎ – GIEO HẠT GIỮA ĐẤT TÀN

Sau ba tháng rong ruổi, Hạ Dương trở lại thung lũng Trúc Lâm. Cùng đi theo hắn là:

  • Hạ Lân – từng thiên tài ngoại môn, nay đã khai phá linh hồn trở lại Chân Nhân tầng bốn.
  • Tử Mặc – mang huyết mạch thượng cổ, mắt chưa sáng nhưng tu vi tiến cảnh thần tốc, mới ba tháng đã ngưng tụ Trúc Cơ sơ kỳ.
  • một thiếu nữ áo lam tên Phong Linh, mang tàn hồn của Tàng Kinh Các năm xưa, chỉ nhớ mỗi một câu:

“Chân đạo chẳng cần ồn ào, đạo tâm sáng giữa tịch liêu.”

Hạ Dương không lập đại môn, không dựng pháp lâu, không treo bảng hiệu.

Hắn chỉ âm thầm dựng một ngôi nhà gỗ rộng hơn, giữa rừng thuốc, gọi là “Lâm Viện”, nơi trồng thuốc, luyện đan, truyền đạo.

“Không ai biết ngươi là tông môn. Không ai truy tìm danh hiệu. Nhưng rồi sẽ có ngày, những kẻ lạc lối, những người cô độc, những phế tu bị vứt bỏ… sẽ tìm về đây.”

“Cổ Thiên Tông… sẽ không tái xuất rực rỡ. Mà sẽ mọc lại từ rễ ngầm, len lỏi trong đất đá, đợi thời cơ bùng nổ.”


4. THẾ CỤ BẮT ĐẦU CHUYỂN – DANH TÍNH TIẾT LỘ?

Tại Linh Vực, một đạo thám tử của Ma Linh Cốc khi dò xét khí cơ dị động ở Trúc Lâm, phát hiện tàn hồn tượng đạo đã từng bùng phát ở đó.

Hắn lập tức báo về tổng cốc.

“Rất có thể, tàn dư Cổ Thiên Tông… đã tái khởi ở vùng Trúc Lâm.”

Chưa đến một tháng, mười ba đạo ánh mắt từ mười ba đại tông môn Trung Vực đồng loạt nhìn về một vùng quê hoang vu.

  • Hỏa Vân Tông triệu tập thám tử.
  • Vạn Linh Các bắt đầu điều chỉnh thiên cơ bàn.
  • Ngay cả Một trong Tam Đại Dị Nhân – Thái Âm Huyền Nữ, cũng bất chợt rời quan và lẩm bẩm:

“Truyền nhân Cổ Tông, người mang khí đạo, lại chọn sống trong quê nghèo. Giống như kẻ từng khiến lịch sử tu tiên biến sắc…”

“Giống… hắn ta.”


5. KẾT CHƯƠNG 100 – NGỌN GỌI MỞ RA

Giữa đêm trăng sáng, Hạ Dương ngồi bên bếp lửa nhỏ, dạy Tử Mặc cách luyện khí tầng hai, mài linh thạch cho Hạ Lân, giúp Phong Linh nhớ lại trận pháp cổ xưa.

Từ sâu trong lòng núi, một thanh linh kiếm bị vùi trong tro tàn cổ mạch, rung lên khe khẽ, như gọi chủ nhân.

Ánh mắt Hạ Dương dần trở nên lạnh như gió tuyết.

“Thời gian còn lại không nhiều. Bọn họ… sẽ đến sớm thôi.”

“Ta chỉ hy vọng khi kiếm ra khỏi vỏ, không cần phải giết quá nhiều người.”

 

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét