CHƯƠNG 41: HỒN ÂM TỪ QUÁ KHỨ – TỬ MỘC PHẢN HỒI
Trăng
đã lên cao, ánh bạc như nước đổ xuống mặt hồ Linh Khê, lặng yên không gợn sóng.
Gió đêm mang theo hơi lạnh ẩm ướt, len lỏi qua từng tán cây, thổi nhẹ vạt áo
vải lam của Lục Đông.
Sau
trận chiến chớp nhoáng vào ban ngày, suối Linh Khê yên ắng lạ thường. Không một
tiếng ếch kêu, cũng không còn linh thú nào bén mảng.
Lục
Đông ngồi trước hiên nhà gỗ, tay cầm chén trà còn bốc hơi nhè nhẹ, mắt khép hờ
như đang lắng nghe điều gì đó nơi xa xăm.
“Tử Mộc... Địa Tạng...”
Một
luồng thần thức mỏng như khói bất chợt truyền đến. Không mang địch ý, cũng
không giống truyền âm của người sống. Mà giống như một… hồi ức bị phong ấn, nay
vì một loại cộng hưởng nào đó mà tự động thức tỉnh.
Lục Đông khẽ mở mắt.
Khí
tức trong cơ thể rung động, hệ thống lập tức kích hoạt:
Hắn
không ngạc nhiên.
Chỉ
nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, vươn tay chạm vào phiến lá tử mộc khô héo
treo trước hiên – vật hắn từng nhặt được tại một góc chợ cũ, tưởng chỉ là loại
gỗ mộc bình thường, ai ngờ lại là mảnh vụn của Tử Mộc Thần Thụ thời
Thượng Cổ.
—
Ầm!
Một
làn sương mù xám mỏng bao phủ ý thức, cuốn Lục Đông vào trong ảo cảnh.
Trước
mắt hắn là một cảnh tượng vỡ vụn – một đại điện to lớn bị chém đôi, hàng
trăm tu sĩ mặc áo bào Địa Tạng ngã rạp trong máu. Trên bệ đá trung tâm, một
thiếu niên áo đen ôm cây đàn cổ, máu chảy đầm đìa, gào lên:
—
“Lục Đông! Ngươi không được chết! Nếu còn một tia chân hồn, nhất định phải...
quay về Tử Mộc Chi Địa!”
—
Ầm!
Ảo
cảnh tan biến.
Hắn
thở hắt một hơi dài, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Lục Đông của quá khứ... là ai?” – hắn nhắm
mắt, trầm tư.
Lục
Đông ngẩng đầu nhìn trời.
Ánh
trăng lạnh lẽo, yên tĩnh như chưa từng có biến cố gì xảy ra. Nhưng trong lòng
hắn, một cơn sóng ngầm bắt đầu khởi động.
Sáng hôm sau.
Đường
Tử Linh vẫn chưa dám rời khỏi căn lều bên hông núi, nàng biết người kia không
đơn giản – nhưng nàng không ngờ, là kinh khủng đến mức khiến ba tu sĩ Hóa
Thần thất bại trong nháy mắt.
Nàng
nhẹ bước ra sân, thấy Lục Đông đã đứng ở mỏm đá, hai tay chắp sau lưng, nhìn về
phương đông như đang chờ ánh mặt trời mọc.
—
“Tiền bối… hôm qua, tại sao lại… không giết họ?” – nàng hỏi nhỏ.
Lục
Đông không quay đầu, nhẹ đáp:
—
“Giết... chỉ là kết thúc một nhánh. Nhưng giữ mạng họ... sẽ dẫn ra cả gốc rễ.”
Tử
Linh run nhẹ.
Đó
không phải là sự từ bi. Mà là sự bình tĩnh của kẻ đứng trên mọi toan tính,
dùng địch nhân như con cờ.
—
Hệ thống lại vang lên:
—
Lục Đông khẽ mỉm cười.
Vẫn
là nụ cười bình thản, không ngạo mạn, không khoe khoang. Nhưng lần đầu tiên
trong nhiều năm qua, ánh mắt hắn không còn nhìn xuống – mà đã bắt đầu ngước
lên cao, nhìn về phía mảnh trời mà hắn từng muốn lãng quên.
“Tử Mộc Chi Địa…”
“Rốt cuộc... là nơi nào?”
CHƯƠNG 42: KHỞI HÀNH TỬ MỘC CỔ KHU – BÓNG MA THƯỢNG CỔ
Trời
vừa rạng đông, ánh sáng đầu tiên của buổi sớm rọi xuống thung lũng nhỏ nơi Lục
Đông ẩn cư. Mùi sương mai quyện với hương trà còn đọng trong lò, mang theo sự
yên bình của một ngày mới.
Lục Đông khoác đạo bào vải thô, lưng mang túi trúc, chân
bước nhẹ nhàng rời khỏi căn nhà gỗ.
Không
một tiếng từ biệt, không một ai hay biết.
Chỉ
có cây tử mộc khô trước hiên nhẹ rung lá, tựa như đang tiễn biệt chủ nhân của
nó lần nữa lên đường.
[Hệ thống: Kích hoạt bản đồ phụ – Tử Mộc Cổ Khu]
Để
tránh bị chú ý, Lục Đông không trực tiếp phi hành mà dùng pháp độn hành bộ
pháp cổ xưa – “Hư Bộ Vô Ảnh”, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, chẳng khác gì
người thường du sơn ngoạn thủy.
Chỉ
có hắn và hệ thống hiểu rõ: mỗi bước chân đều ẩn chứa một tia chân nguyên,
đạp lên hư không tạo ra lực hút ngược, tránh mọi truy tung của pháp khí hiện
đại.
Trên
đường đi, có vài kẻ tu luyện nhìn thấy Lục Đông từ xa, chỉ thấy một kẻ áo lam
nhếch nhác, mộc mạc, dáng vẻ như tán tu nghèo nàn. Bọn họ không mảy may chú ý.
Lục Đông – vẫn là Lục Đông đó. Không cầu danh, không muốn
tranh, càng không thích bị chú ý.
—
Ba
ngày sau, hắn đặt chân đến biên cảnh phía Tây Bắc, nơi đã bị bỏ hoang từ
hàng ngàn năm. Sương đen bao phủ, linh khí loạn động, từng cây cỏ, viên đá đều
mang cảm giác chết chóc lạnh lẽo.
Hệ thống thông báo:
Lục
Đông dừng chân, lặng lẽ bấm ngón tay tính toán thiên tượng.
–
“Thiên cơ lẫn lộn... Không ngờ nơi này lại còn tồn tại một tia ma tức chưa hóa
giải.”
—
Tử Mộc Cổ Khu trước mắt hắn là một cánh rừng rậm
rạp với hàng trăm cây tử mộc đã mục ruỗng, rễ cây vặn vẹo như rồng rắn bò trên
đất, từng nhánh cây gãy lìa lộ ra lõi đen sì như than cháy.
Giữa
khu rừng là một trụ đá cao chừng mười trượng, bên trên khắc cổ văn đã
phai mờ – chính là Trụ Linh Thạch Đài, nơi phong ấn ký ức tiền kiếp.
—
Bỗng nhiên…
Một
âm thanh trầm đục vang lên từ lòng đất.
ẦM!!!
Trụ
Linh Thạch Đài chấn động nhẹ. Một khe nứt mở ra, để lộ một hồn ảnh tàn tạ,
dáng người cao gầy, khoác trường bào đen, mắt không đồng tử.
–
“Ngươi... là truyền nhân của Lục Đông năm xưa?” – giọng nói như gió rít từ mộ
sâu.
Lục
Đông nheo mắt, không đáp.
[Hệ thống nhắc nhở:]
—
Lục
Đông khẽ thở ra một hơi.
"Một tàn niệm cũng muốn thử ta sao?"
Hắn
giơ tay.
Không
tụ pháp lực, không dùng pháp bảo, chỉ là một cái phất tay bình thường,
giống như phủi đi bụi bẩn bám trên áo.
Thế
nhưng...
Không gian quanh Trụ Linh Thạch Đài lập tức vặn xoắn.
Hồn
ảnh kia rú lên:
–
“Ngươi... Không phải chỉ là hậu nhân... Ngươi là hắn! LÀ HẮN!”
ẦM!!!
Tàn
hồn nổ tung trong nháy mắt, không kịp nói lời nào.
Hệ thống thông báo:
Lục Đông trầm mặc.
Hắn
hiểu, mỗi lần tiến gần chân tướng, sẽ càng đào sâu vào một cuộc huyết án thượng
cổ mà bản thân mình... chính là trung tâm.
“Ngươi muốn quên… nhưng thiên đạo không quên.” – âm thanh
mơ hồ vang vọng trong đầu.
“Ngươi muốn sống ẩn… nhưng nghiệp lực không tha.”
—
Lục
Đông lặng lẽ quay người, ánh mắt nhìn về phương Bắc.
Đó
là nơi sâu nhất của Tử Mộc Cổ Khu – cũng là nơi phong ấn cốt lõi của đoạn ký ức
đã từng khiến hắn… từ bỏ cả một đời tu tiên, tự nguyện đoạn tuyệt linh căn.
—
CHƯƠNG 43: HỒI ỨC KHAI MỞ – MỘT NGƯỜI TỪ QUÁ KHỨ
Rừng
tử mộc vẫn âm u, sương đen vương vấn không tan.
Lục
Đông đứng lặng bên trụ đá cổ đã rạn nứt. Dù tàn hồn Vô Cực Ma Quân đã bị trấn
áp, nhưng nơi đây vẫn còn dư âm khí tức lạnh lẽo như kéo dài từ địa phủ trở về.
[Hệ thống: Mảnh ký ức số 2 sắp khai mở – "Thánh nữ địa
tạng môn"]
Có
muốn tiếp nhận không?
Lục
Đông trầm mặc.
Rồi
hắn gật đầu.
Ầm!
Trong
chớp mắt, thế giới trước mắt hắn hoàn toàn thay đổi.
Không
còn là cổ khu đầy tử khí. Mà là một đại điện ngập tràn kim quang, mùi
hương đàn tỏa khắp nơi.
Giữa
đại điện ấy là một thiếu nữ vận bạch y, dung nhan tuyệt trần, ánh mắt
dịu dàng như xuân thủy. Trên trán nàng có một ấn ký hình hoa sen đang khép –
biểu tượng độc nhất vô nhị của Thánh nữ Địa Tạng Môn.
Nàng
đang cầm một đóa tử liên trong tay, lặng lẽ nói:
–
“Lục sư huynh, nếu có một ngày huynh muốn đoạn tuyệt tu đạo, muội sẽ đi cùng.”
Ở
một góc khác, một thanh niên vận áo vải mộc, đứng chắp tay, lặng thinh.
Người
ấy... chính là Lục Đông – kiếp trước.
—
“Thánh nữ?”
Lục
Đông hiện tại mở mắt, lòng chấn động.
[Hệ thống thông báo:]
Lục
Đông nhìn sâu vào bóng tối trong rừng.
Thì
ra… hắn không phải là người duy nhất bị chôn vùi quá khứ ở nơi này.
Cùng lúc đó, ở ngoại vi Tử Mộc Cổ Khu, vài luồng
ánh sáng pháp khí bay đến.
Một
vị trung niên mặc trường bào tím, ánh mắt sắc bén, vung tay bắn ra một phù văn:
“Phía trước có linh dao dao động – tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.”
“Đại trưởng lão Huyền Kiếm Phái cũng cảm nhận được chấn
động. Có thể là cổ di tích mở ra!”
“Phải
nhanh – kẻ nào vào trước sẽ chiếm tiên cơ!”
—
Lục
Đông vẫn chưa để tâm đến động tĩnh ngoài rìa.
Ánh
mắt hắn đang nhìn về nơi sâu nhất trong khu cổ lâm.
Đó
là một động khẩu âm u được cây tử mộc cổ quấn chặt, như một cái miệng
đang ngủ say. Trước cửa, một bức tượng đá phụ nữ áo trắng đứng sừng
sững, dù đã vỡ nửa thân, vẫn lộ rõ nét đẹp siêu phàm.
Đó
chính là... Dao Ca.
[Hệ thống: Phát hiện Tịnh Tâm Cốt Thai của Dao Ca – kết nối
mảnh hồn dao động cực yếu.]
Lục
Đông bước tới, đưa tay chạm nhẹ lên tượng đá.
Bỗng
nhiên, trong tâm thần hắn vang lên một giọng nói rất khẽ, như gió thoảng.
–
“Huynh vẫn còn sống sao, Lục Đông...?”
Hắn
siết chặt nắm tay, không trả lời.
—
Ngay lúc đó, một đạo kiếm quang từ xa phóng
tới, mang theo uy áp mạnh mẽ, đánh thẳng vào rừng tử mộc như muốn mở lối vào cổ
động.
Lục
Đông cau mày, ánh mắt hiện lên tia sát ý mờ nhạt.
“Bọn người bên ngoài… tới thật nhanh.”
[Hệ thống hỏi:]
Lục
Đông khẽ lắc đầu.
Hắn
rút từ trong tay áo ra một tấm bùa giấy màu vàng đất, trên đó là dòng
chữ cổ viết tay: “Phàm nhân chi đạo, bất hiện thần thông”.
Người
sắp đến... sẽ không biết họ vừa bước vào một vùng tử địa, nơi một “phàm
nhân” đang đứng chờ bọn họ, tay không, không pháp khí, không sát khí –
nhưng là một con hổ lặng đang há miệng giữa đám lá rụng.
—
CHƯƠNG 44: PHIẾN TRẦN XUẤT THẾ – TU SĨ TRÊN ĐỈNH CÂY
Sương
mù vẫn dày đặc, mùi tử mộc khô héo lan nhẹ trong không khí. Cổ khu lặng như tờ,
nhưng sát cơ đã âm thầm gieo mầm.
Từ
xa, năm đạo lưu quang pháp khí phá không bay đến, hạ xuống cách Lục Đông
khoảng ba mươi trượng. Mỗi người đều tỏa ra khí tức ít nhất Kết Đan trung kỳ,
rõ ràng là tinh anh đến từ đại môn phái.
Kẻ
cầm đầu là Lăng Chấn, đại đệ tử Huyền Kiếm Phái – người nổi danh ở Vân
Châu vì đã từng trảm yêu dưới núi Bắc Mang bằng một chiêu “Huyền Quang Nhất
Kiếm”.
Lăng
Chấn liếc nhìn bức tượng đá nửa thân của thánh nữ, ánh mắt lóe lên một tia kinh
nghi:
–
“Cổ tượng này... hình như từng thấy trong điển tịch môn phái. Là... người của
Địa Tạng Môn?”
Một
tên tu sĩ thấp bé bên cạnh cười khẽ:
–
“Chẳng phải Địa Tạng Môn đã diệt mấy trăm năm trước rồi sao? Cái này chắc chỉ
là di vật thôi. Nhưng khí tức bên trong động khẩu kia thì lại khác – có lẽ là
tàn hồn của thánh giả còn sót lại.”
Lăng
Chấn gật đầu, trầm giọng:
–
“Nếu đúng là vậy, thì... cũng có thể luyện hóa thành Linh Hồn Chi Ấn.”
Hắn
rút kiếm, hướng về động khẩu.
Nhưng đúng lúc này – một tiếng gió khẽ vang lên phía trên
đầu.
—
Trên
một cành tử mộc khô, một nam nhân áo vải mộc, mặt mũi bình thường, đang
ngồi... gảy nhẹ một chiếc đàn cổ ba dây bằng gỗ lim sần sùi.
Tiếng
đàn chẳng có giai điệu gì rõ ràng, nhưng từng nốt, từng nhịp lại khiến không
khí như ngưng đọng lại.
Lăng
Chấn khựng bước.
–
“Ai?”
Nam
nhân áo vải không nhìn xuống. Chỉ lười nhác đáp:
–
“Các ngươi đến sai chỗ rồi. Đi chỗ khác.”
Một
tên tu sĩ áo đen tức giận:
–
“Ngươi là cái thá gì mà dám cản người Huyền Kiếm Phái? Xuống đây cho ta!”
Xoẹt!
Chưa
dứt lời, một luồng kiếm quang từ người tên tu sĩ bắn thẳng lên cành cây.
Nhưng
ngay khi kiếm khí còn cách đối phương ba tấc, nó tan biến như bọt nước.
Không
thấy pháp lực phản kích. Không thấy linh quang hộ thể.
Chỉ
là một ánh mắt... lạnh đến mức khiến linh hồn run rẩy.
Nam
nhân – chính là Lục Đông – vẫn gảy dây đàn, mắt không chớp.
Một
lời cũng không nói.
—
Tên
tu sĩ áo đen đang định nói thêm, bỗng hai mắt trợn trừng, toàn thân run
rẩy, miệng sùi bọt trắng rồi ngã vật ra đất, hồn phách tiêu tan.
Không
ai thấy hắn bị đánh thế nào.
Không
ai cảm nhận được pháp lực dao động nào.
Lăng
Chấn ánh mắt co rút – sắc mặt trắng bệch.
–
“Ngươi... rốt cuộc là ai...?”
Lục
Đông vẫn thản nhiên, như thể không nghe thấy.
Chỉ
có hệ thống vang lên lạnh lùng:
Một
người phía sau Lăng Chấn hoảng loạn:
–
“Hắn... hắn là tán tu sao? Hay là tu sĩ của cổ tông thất lạc?”
Lăng
Chấn cắn răng, chắp tay:
–
“Tiền bối! Chúng vãn bối vô ý mạo phạm, lập tức rời đi!”
Lục
Đông không trả lời. Chỉ ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt xa xăm.
Cả
nhóm năm người, không ai dám chần chừ, lập tức rút lui như gió cuốn.
Chỉ
để lại một người phàm mặc áo vải, ngồi trên cành cây, giữa rừng tử
mộc, lặng lẽ đàn.
—
[Hệ thống thông báo:]
Lục
Đông cất đàn, từ từ bước xuống cành cây, đi thẳng vào động khẩu thánh nữ, không
ngoái lại nhìn lần nào.
Phía
sau, lá tử mộc khô nhẹ nhàng rơi xuống, mang theo âm hưởng của một tu sĩ
ẩn nhẫn, một hổ dữ không gầm.
CHƯƠNG 45: TÀN HỒN DAO CA – LỜI THỈNH CẦU TỪ QUÁ KHỨ
Động
khẩu âm u, phủ một lớp linh khí mỏng, như sương như khói. Lục Đông bước từng
bước chậm rãi, không hề thúc giục. Trên tay, ngọn đèn dầu cũ kỹ lấy ra từ túi
trữ vật chỉ phát ra ánh sáng yếu ớt, đủ soi lối trước mặt ba bước.
Hệ thống không đưa ra cảnh báo. Đó là dấu
hiệu tốt – nghĩa là nơi này tuy cổ xưa, nhưng không có sát cơ rõ rệt. Hoặc...
sát cơ đã vượt qua mức có thể cảnh báo.
Lục
Đông vẫn bình thản, ánh mắt không mang cảm xúc, chỉ lành lạnh như mặt hồ lúc
hoàng hôn.
Một
canh giờ sau, hắn dừng bước.
Trước
mặt là một tòa thạch thất bị phong ấn, trên cửa có khắc mười sáu chữ cổ văn,
khí tức mờ nhạt đã gần như tiêu tán theo thời gian. Nhưng với nhãn lực của hắn,
vẫn nhận ra đó là thủ ấn phong thần của Thất Tinh Cung – một tông môn cổ
đã diệt gần ba nghìn năm trước.
Hắn
đưa tay chạm vào vách đá.
Ngay
khi linh thức vừa tiếp xúc, một giọng nói thanh lãnh như gió thu lướt qua
cánh đồng cô tịch vang lên bên tai:
–
“Người ngoài... vì sao đến đây?”
Hắn
đáp lại đơn giản:
–
“Ta không cố ý. Chỉ là... thuận theo duyên.”
Giọng
nữ trầm ngâm một hồi lâu, rồi thì thào:
–
“Duyên? Đã lâu không có ai dùng chữ đó với ta. Ngươi... có khí tức lạ thường.
Không thuộc thế gian này.”
Lục
Đông thản nhiên:
–
“Ta cũng không muốn thuộc về nơi nào.”
Giọng
nữ bật cười khe khẽ, rất nhẹ, rất xa xăm.
–
“Thú vị. Vậy ngươi có dám… nhận một chuyện ta nhờ?”
Lục
Đông không lập tức trả lời. Hắn trầm ngâm vài nhịp tim, mới nói:
–
“Tùy duyên.”
[Hệ thống vang lên:]
Hệ
thống không thúc ép. Đó cũng là một dấu hiệu – nó biết, nguy hiểm lần này,
không phải loại dễ định lượng.
Lục
Đông nhẹ thở ra. Hắn không thích dính dáng đến ân oán cổ tu, càng không thích
bị kéo vào những bí mật động trời. Nhưng... nếu từ chối, có lẽ hắn sẽ mãi
mãi không chạm đến một số tầng cao hơn trong tu đạo.
Hắn
đặt tay lên mười sáu chữ phong ấn, vận linh lực vào đúng ba thành.
Ầm.
Phong ấn chấn động. Ánh sáng tím tro dâng lên như thủy
triều.
Một
nữ tử mờ ảo hiện ra – là Dao Ca, nữ tu áo lam tóc dài, thần sắc mờ nhạt
như trăng soi đáy giếng.
Dao
Ca nhìn Lục Đông, mắt không chớp, chỉ khẽ nói:
–
“Ta từng là đệ nhất truyền nhân của Địa Tạng Môn. Nhưng bị phản bội. Tàn niệm
bị ép lưu lại nơi này. Chỉ cần giúp ta mở thông đạo nối về Linh Nguyên Cảnh,
tàn thức này sẽ biến mất mãi mãi.”
Lục
Đông hỏi:
–
“Còn ai khác biết chuyện này?”
Dao
Ca lắc đầu:
–
“Không. Vì người cuối cùng từng đến đây... đã bị ta xóa đi toàn bộ thần trí,
biến thành quái vật canh mộ.”
Một
tia lạnh lẽo lướt qua khóe mắt Lục Đông. Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu.
–
“Được. Một lần duyên, một lần trả.”
[Hệ thống cập nhật tiến độ: 1%...]
Bên
ngoài động khẩu, từ trên cao mấy trăm trượng, một đạo hồn thức lạnh lẽo đang
lặng lẽ quan sát.
Một
lão giả mặc hắc bào, ánh mắt như hàn đàm ngàn năm:
–
“Quả nhiên là hắn... Không ngờ... đứa trẻ năm đó vẫn còn sống. Hơn nữa… đã bắt
đầu mở lại thông đạo về Linh Nguyên.”
Sau
lưng lão, một đám người bịt mặt, khí tức tà dị như bóng ma, khom mình cung
kính:
–
“Lão tổ, cần động thủ không?”
Lão
giả khoát tay:
–
“Không vội. Ta muốn nhìn xem... hắn đến tột cùng có phải là ‘hắn’ không.”
Gió âm thầm gào lên trong khu rừng tử mộc.
Lục
Đông không hay biết.
Hoặc
có lẽ... hắn biết. Nhưng không quan tâm.
CHƯƠNG 46: TỊCH MỊCH CỔ THẦN – HỒN TRẤN TẦNG THỨ NHẤT
Cửa đá cổ mộ mở ra, tàn hồn Dao Ca lơ lửng phía trên,
quanh thân là sợi linh khí lam bạc như khói sương. Trước mặt nàng là một pháp
trận cổ hình lục giác, chính giữa khắc “Thượng Cổ Tế Hồn Văn” đã phai mờ hơn
phân nửa.
Lục
Đông đứng phía xa ba trượng, không vội bước vào. Hắn chắp tay sau lưng, ánh mắt
bình thản nhìn pháp trận, chỉ yên lặng hỏi một câu:
–
“Muốn mở ra, cần tế vật?”
Dao
Ca gật đầu:
–
“Không cần huyết tế. Nhưng cần một hồn niệm còn sống, tự nguyện dung hợp cùng
ta.”
Lục
Đông nghe xong, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì. Chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, vung
một cái – một con Linh Thức Ngư màu vàng kim bay ra từ tay áo, ánh sáng
mờ mờ, linh tính đủ đầy.
Dao
Ca kinh ngạc:
–
“Ngươi... tự nguyện dâng linh thức của bản thân?”
Lục
Đông thản nhiên:
–
“Không phải ta. Là nó.”
Linh Thức Ngư vốn là vật phụ tu bên trong “Thức
Hải”, là tâm hồn chi ảnh do Lục Đông dùng một bí pháp kết tụ suốt ba năm ẩn tu
trong cốc. Nếu là kẻ khác, đây là mảnh linh hồn tối trọng yếu, mất rồi chẳng
khác gì phế đi nửa thân.
Nhưng
Lục Đông chỉ khẽ nói:
–
“Ta còn nhiều hơn một linh thức.”
Dao Ca ngây người. Một người… có nhiều hơn một thức
hồn? Nếu không phải tận mắt thấy, nàng tuyệt đối không tin.
Lục
Đông lặng lẽ bước tới, đặt Linh Thức Ngư vào trung tâm pháp trận. Một tiếng “boong”
vang lên, giống như chuông cổ bị đánh động nơi tận cùng vực sâu.
Ánh
sáng bắn thẳng lên trần đá. Pháp trận bắt đầu vận chuyển.
[Hệ thống thông báo:]
Dao
Ca bắt đầu hòa vào linh khí xung quanh, gương mặt dần rõ ràng hơn. Lục Đông lùi
về một bước, tay kết ấn hộ thức. Mắt hắn khẽ nheo lại, cảm nhận linh khí nơi
đây... đang dần nhiễm một tia “cổ quái.”
Bỗng...
Ầm!
Một bóng đen xé toạc pháp trận từ phía sau, một cánh
tay xương khô cắm phập xuống trung tâm tế đàn. Lực lượng âm lãnh tràn ra như
hàn băng vạn năm.
Dao
Ca kinh hô:
–
“Là Tịch Mịch Cổ Thần – mảnh linh phách hắn lưu lại trong trận trấn hồn!”
Ánh
mắt Lục Đông trầm xuống. Tay trái điểm ra, một đạo pháp phù mỏng như cánh ve
bay thẳng vào cánh tay xương kia – là “Tĩnh Thần Hộ Nguyên Phù”, một loại phù
chú hắn tự luyện, không hề bắt mắt, nhưng khi tiếp xúc, cánh tay kia bị đóng
băng ngay lập tức!
Dao
Ca kinh ngạc. Phù này – không hề có dao động linh lực gì đặc biệt. Nhưng lại ẩn
chứa “Thủy Chi Huyễn Ảnh”, pháp tắc cô đọng của thủy nguyên sơ thời.
Lục Đông không nói một lời, tay trái lại giơ lên, vẽ
một hình tròn mờ ảo trong không trung. Một luồng sáng xanh hiện ra, kéo dài
thành một mộc côn cũ nát, như gậy trúc của học trò nghèo.
Nhưng
khi côn đánh xuống…
Rắc!
Cánh tay của cổ thần vỡ vụn như gốm sứ.
Dao
Ca lúc này mới hiểu – người trước mặt... không hề là kẻ bình thường như hắn thể
hiện. Mỗi một chiêu thức, mỗi một động tác, đều ẩn chứa tu vi khó đoán, pháp
tắc không thể nhìn thấu.
Tịch
Mịch Cổ Thần gào thét, toàn thân tan biến thành khói đen.
Pháp
trận lặng lại.
Dao
Ca rơi xuống, vẻ mặt cảm động:
–
“Ngươi... sao lại giúp ta đến bước này? Lẽ ra chỉ cần mở thông đạo, không cần
liều cả thức hồn.”
Lục
Đông nhìn nàng, lắc đầu.
–
“Ta không giúp ngươi. Ta giúp bản thân ta.”
Dao
Ca sững người.
–
“Ý ngươi là...?”
Lục
Đông cười nhạt, ánh mắt sâu như đêm thu:
–
“Tịch Mịch Cổ Thần... là một trong chín mảnh hồn mà ta từng gặp mười năm trước.
Đã đến lúc ta thu hồi lại nợ cũ.”
[Hệ thống bật cảnh báo:]
CHƯƠNG 47: HỒN ĐÀM TẾ – MỘT MẢNH KÝ ỨC BỊ PHONG ẤN
Pháp
trận vừa lắng, không gian quanh Lục Đông đột nhiên chấn động.
Một
luồng khí âm hàn không thuộc về thế giới này bỗng chốc tràn tới từ bốn phương
tám hướng, khiến toàn bộ cổ động rung lên từng đợt. Trần đá nứt ra, dưới
chân Lục Đông hiện lên một vòng sáng đen ngòm như vực sâu, chính giữa khắc
một đồ án hình giọt nước.
[Hệ thống cảnh báo:]
Lục
Đông khẽ nhíu mày. Không phải vì lo sợ.
Mà
vì... ký ức phong ấn?
Từ
sau khi bước vào Kim Đan hậu kỳ, hắn luôn cảm thấy trong thức hải còn một
khoảng trống, như có điều gì đó từng tồn tại rồi bị xóa sạch. Thậm chí cả
hệ thống cũng không dò được.
Giờ
khắc này, nó chủ động nhắc đến… chẳng lẽ...
Ầm!
Chưa
kịp phản ứng, một sức mạnh cường đại kéo hắn rơi thẳng vào vực đen dưới chân.
Thân
ảnh Lục Đông biến mất khỏi cổ động.
Dao
Ca kinh hô, định bước tới, nhưng trận pháp đã tự động khép lại.
Trong hư không – Hồn Đàm.
Đây
không phải là không gian hiện thực. Mọi thứ xung quanh là sương trắng mờ mịt,
mùi thơm nhàn nhạt như lan như quế. Nhưng xen trong hương lại có mùi máu
loãng, lạnh đến tận xương.
Lục
Đông đứng giữa đàm sương, một mình đối diện với chính mình – nhưng là bản
thân hắn của mười năm trước.
Thiếu
niên kia gầy gò, mặc y phục đơn sơ, tay ôm một cái hồ lô rách nát, ánh mắt toát
lên sự cứng cỏi không phù hợp với tuổi.
Giọng
nói vang vọng trong không trung:
–
“Ngươi còn nhớ khi đó ngươi đã quỳ ở cửa Phù Vân Tông ba ngày ba đêm không?”
Lục
Đông im lặng. Không đáp.
Giọng
nói tiếp:
–
“Ngươi từng cầu xin được nhập môn, đổi một viên linh đan bằng cách tự bẻ gãy
xương tay mình.”
Thiếu
niên trong ảo ảnh khẽ nở nụ cười chua chát:
–
“Bọn họ nói, ngươi không có linh căn. Không thể tu tiên.”
Lục
Đông nhắm mắt. Thở dài một hơi.
–
“Ta nhớ.”
Giọng
nói trở nên trầm hơn:
–
“Vậy tại sao… sau đó, ngươi lại vẫn sống sót trong Lạc Nhật Sâm Lâm ba năm, mà
không ai biết ngươi tồn tại?”
–
“Ngươi gặp ai trong ba năm ấy?”
Lục
Đông mở mắt.
Trong
đáy mắt hắn, một vầng ánh sáng đen lóe lên, như thể có một con mắt thứ
ba thức tỉnh – nhưng lại bị hắn mạnh mẽ đè ép xuống.
–
“Ngươi biết rõ ta gặp ai. Ngươi chính là ký ức bị phong ấn đó.”
Bỗng
dưng, toàn bộ Hồn Đàm sụp đổ.
Trước
mặt hắn hiện ra một hình ảnh mơ hồ: Một thân ảnh nữ tử áo trắng, ngồi
trên lưng một con yêu thú khổng lồ, tay cầm đèn hồn, đang nhìn hắn cười – nhẹ
nhàng mà bi thương.
–
“Lục Đông. Ta trao cho ngươi ‘Thiên Hồn Ấn’. Đổi lại, ngươi phải quên ta.”
Lục
Đông run lên. Đó là mảnh ký ức cuối cùng hắn chưa từng nhớ lại. Hắn định bước
tới, nhưng không gian lập tức vỡ vụn.
[Hệ thống tái kết nối...]
Bên ngoài.
Dao
Ca quỳ dưới tế đàn, sắc mặt tái nhợt. Nàng vừa cảm nhận được một tầng lực lượng
mới vừa phát sinh trong cổ mộ – không thuộc về tu chân giới hiện nay.
Một
giọng nói vang lên phía sau:
–
“Hắn... vẫn còn sống.”
Dao
Ca giật mình quay đầu – là một ông lão tóc trắng, tay cầm trượng ngọc,
ánh mắt sắc như điện.
–
“Ngươi là ai?”
Lão
giả nhìn nàng, chậm rãi đáp:
–
“Người từng đánh rơi Thiên Cơ Lệnh – và cũng là kẻ từng bị Lục Đông tha mạng ở
Bắc Hà động phủ mười năm trước.”
Dao
Ca trấn động:
–
“Ngươi cũng từng gặp hắn… mười năm trước?”
Ông
lão gật đầu:
–
“Và ta biết – hắn… không phải phàm nhân.”
CHƯƠNG 48: THIÊN HỒN ẤN – PHONG VÂN ĐỔI DỜI
Từng
tia sáng nhạt như khói trắng tụ về giữa lòng đất. Trận pháp cổ đã lặng lẽ tàn
đi, nhưng cổ động vẫn như ẩn như hiện một luồng khí tức mơ hồ, lạnh lẽo
mà âm trầm, như có quỷ vật ngưng tụ dưới đáy vực sâu.
Lục Đông đứng giữa trung tâm, áo lam nhè
nhẹ tung bay, ánh mắt bình thản như nước hồ thu. Trên trán hắn, một dấu ấn
hình giọt lệ màu bạc thoáng hiện rồi biến mất không dấu vết.
Dao
Ca vừa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Lục Đông liền thở phào nhẹ nhõm:
–
“Huynh… không sao?”
Lục
Đông mỉm cười, lắc đầu:
–
“Chỉ là một chút ký ức cũ, gió thoảng qua tai mà thôi.”
Dao
Ca có chút hồ nghi, nàng cảm thấy khí tức quanh Lục Đông đã có thay đổi vi
diệu, như thể tầng sâu nhất của hắn vừa mở ra một cánh cửa bị khóa từ lâu.
Nhưng hắn vẫn như trước – trầm mặc, hiền hòa, không kiêu không cuồng.
Ở một nơi khác – Đế Đô Thiên Môn.
Trong
cung điện cao vút, đầy màn che và đàn hương, một nữ tử vận bạch y mở mắt,
tay đặt trên đài ngọc. Ánh mắt nàng xuyên qua ngàn dặm, rơi đúng vào vị trí cổ
động nơi Lục Đông vừa rời khỏi.
–
“Thiên Hồn Ấn... đã tái xuất?”
Phía
sau nàng, một lão giả áo tím hành lễ:
–
“Thánh nữ, năm xưa dấu ấn ấy từng dẫn đến đại họa, giờ hắn đã thức tỉnh, có
cần...”
Nữ
tử khoát tay, ánh mắt lóe lên tia phức tạp:
–
“Không. Hắn... không giống kẻ khác.”
–
“Chỉ cần hắn vẫn ẩn nhẫn, ta sẽ không động.”
Lão
giả ngập ngừng:
–
“Nhưng nếu hắn nhớ lại toàn bộ... e là Tam Thiên Giới không đủ để hắn dung
thân.”
Trở lại nhân gian – một quán trà nhỏ ven đường.
Lục
Đông khoác áo vải thô, ngồi giữa quán bình dân, trước mặt chỉ là một ấm trà và
vài đĩa đậu phộng, chẳng khác gì một kẻ phàm phu. Thế nhưng mấy vị tán tu gần
đó đều cảm thấy không dám đến gần – như có cỗ khí thế vô hình che phủ
khiến người ta bất an.
Dao
Ca nhấp trà, khẽ nói:
–
“Huynh thật sự... không muốn trở lại tông môn?”
Lục
Đông đáp nhàn nhạt:
–
“Tu tiên là con đường dài, càng ít oán nghiệp càng tốt. Ẩn là phúc, lộ là họa.”
Dao
Ca trầm mặc. Nàng biết, với thực lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể đứng
ngang các đại chân truyền. Nhưng hắn lại chọn ẩn mình trong chốn phàm tục,
làm kẻ bình thường sống giữa dòng đời.
Lúc
này, một bóng người vội vã chạy tới. Là tiểu nhị của quán trà:
–
“Khách quan, có người tìm! Bên ngoài… là một nữ nhân, cưỡi trên linh thú cấp
Bảy!”
Dao
Ca biến sắc. Linh thú cấp Bảy? E là không phải người thường.
Lục
Đông vẫn điềm nhiên:
–
“Đưa nàng vào.”
Một
lát sau, nữ nhân áo đỏ xuất hiện, dung nhan diễm lệ, nhưng ánh mắt lại
mang theo thần quang bức người. Nàng nhìn Lục Đông một lúc lâu, rồi cúi đầu thi
lễ:
–
“Lục đạo hữu, Thiên Cơ Các muốn mời người một lần.”
Dao
Ca vừa định mở lời phản đối, nhưng Lục Đông đã nhẹ giọng:
–
“Thiên Cơ Các… cũng đến rồi sao?”
Nữ
tử cười nhẹ:
–
“Không mời không được. Bởi vì người đang mang… ‘Thiên Hồn Ấn’.”
Quán
trà đột nhiên yên lặng. Tiếng gió thổi khẽ.
Lục
Đông khẽ gật đầu, ánh mắt như xuyên thấu ngàn lớp mây mù:
–
“Được. Nhưng ta có một điều kiện.”
–
“Nói.”
–
“Sau hôm nay, Thiên Cơ Các không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện nào liên quan
đến Dao gia nữ tử trước mặt ta.”
Nữ
tử khựng lại, rồi gật đầu chậm rãi.
–
“Chúng ta... đồng ý.”
Trên đường đến Thiên Cơ Các – một tổ chức thần bí chưởng
khống đại cục tu đạo giới phía Bắc.
Lục
Đông ngồi trên lưng linh thú, nhắm mắt dưỡng thần.
Dao
Ca thì thầm:
–
“Huynh... biết rõ họ mời huynh là vì cái gì mà vẫn đi sao?”
Lục
Đông khẽ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như hồ nước không đáy:
–
“Không đi, sẽ có ngày bọn họ đến.”
–
“Mà đến, chưa chắc chỉ mời.”
CHƯƠNG 49: MỘT BÀN CỜ, HAI KẺ CỜ – THIÊN CƠ CÁC TỊNH PHONG
Trời
chiều ngả bóng, linh thú lượn xuống dưới một rặng núi u tĩnh.
Trước
mặt Lục Đông là một tòa kiến trúc cổ xưa, tường đá màu hoàng thổ phủ đầy rêu
xanh. Trên cửa treo tấm biển gỗ mục, khắc ba chữ "Thiên Cơ Các"
nét mờ nét rõ – như thể năm tháng cố tình giấu đi huy hoàng một thuở.
Dao
Ca bước sau, nhìn cảnh vật u trầm mà lòng không yên. Trong thiên hạ, Thiên Cơ
Các xưa nay không hỏi chuyện thế sự, nhưng lại có mặt trong mọi biến
loạn.
Lục
Đông chỉ liếc một cái, rồi lặng lẽ đi vào.
Bên trong – Sảnh Tĩnh Cơ.
Một
bàn đá rộng bằng ngọc thạch, trên bày sẵn trận đồ cổ xưa, sáu quân cờ
đen trắng giao nhau như âm dương lưỡng cực.
Giữa
gian sảnh, lão giả áo bào tro ngồi khoanh chân, mắt nhắm như ngủ mà lại
như đang đợi ai.
Khi
Lục Đông bước vào, lão khẽ mở mắt, ánh nhìn sâu như biển Đông.
–
“Ngươi đến rồi. Ta đã chờ ngươi hơn năm mươi năm.”
Lục
Đông không đổi sắc:
–
“Tại hạ chỉ là một tán tu vô danh, không đáng để các hạ hao tâm tổn trí như
thế.”
Lão
giả bật cười, gật đầu:
–
“Đúng, ngươi vô danh… nhưng cũng đúng là ngươi đã từng phá hủy nửa bộ Thiên
Mệnh Đồ của bản tọa.”
Dao
Ca kinh hãi quay lại nhìn Lục Đông. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh như không, chậm rãi
ngồi xuống chiếc đệm đối diện.
–
“Nếu ta nhớ không nhầm… Thiên Mệnh Đồ kia là mưu toan bóp méo Nhân Quả Lục Đạo,
ép số phận kẻ khác đi theo ý các ngươi?”
Lão
giả trầm mặc, rồi thở dài:
–
“Ngươi nói đúng. Nhưng thời cuộc, không phải ai cũng có tư cách kháng lại.”
–
“Ngoại trừ ngươi.”
Bên ngoài, từng cơn gió nổi lên, linh khí ngưng tụ thành
từng tầng mây tím.
Thiên
Cơ Các đang vận chuyển Thiên Cơ Luân, một bảo vật trấn cốc – có thể suy
tính vận mệnh vạn vật trong ba nghìn thế giới. Nhưng khi vận tới dòng mệnh của Lục
Đông, quẻ tượng liên tiếp vỡ nát, không thể hiện ra chữ nào.
Tĩnh
Cơ Lão Nhân khẽ vuốt cằm, ánh mắt âm trầm:
–
“Quả nhiên, ngươi là dị số.”
–
“Ngươi có biết tại sao ta mời ngươi đến đây không?”
Lục
Đông nhấp ngụm trà:
–
“Thiên Cơ Các không làm chuyện vô ích. Các ngươi đã thấy được thứ các ngươi
sợ.”
Lão
giả không phủ nhận:
–
“Ngươi đang mang trên người Thiên Hồn Ấn – thứ từng dẫn đến sự diệt vong
của Bách Vực Thập Môn ba trăm năm trước.”
–
“Ngươi nghĩ chúng ta sẽ để nó lại lần nữa trỗi dậy?”
Lục
Đông đặt chén trà xuống, ánh mắt bỗng hóa lạnh:
–
“Vậy là hôm nay không phải mời, mà là... trấn áp?”
Dao
Ca lập tức rút ra linh phù phòng ngự. Nhưng Lục Đông giơ tay cản lại.
Lão
giả cười lạnh, tay vung lên. Một đạo pháp ấn vô hình xuất hiện trên bàn cờ –
toàn bộ không gian bị khóa lại, giống như đang ở trong một quy tắc vận
hành riêng.
–
“Đây là Không Cảnh Trận, chỉ những kẻ mang thiên mệnh mới được lưu lại.
Kẻ vô mệnh, diệt.”
Ánh
sáng trận văn bao phủ lên Lục Đông. Nhưng…
Ầm.
Âm
thanh như xé rách vải, cả không gian lung lay.
Một luồng khí tức kỳ lạ bùng lên từ thân thể
Lục Đông – giống như có thứ gì đó cổ xưa thức tỉnh.
Ngay
khoảnh khắc đó, [Hệ Thống: Kích hoạt trạng thái "Ẩn Thể Giải
Giới"]
Lão
giả sững sờ. Một cỗ ám kim chi khí từ dưới chân Lục Đông tỏa lên, hóa
thành một con ấn long uốn lượn sau lưng. Trong mắt ông ta hiện lên một
tia sợ hãi.
–
“Ngươi… chính là kẻ đó… kẻ năm xưa giết sáu vị Tiên Chủ trong Cửu Đỉnh Lĩnh?”
Lục
Đông nhàn nhạt:
–
“Ta nói rồi… ta chỉ là một tán tu vô danh.”
ẦM!
Không
Cảnh Trận vỡ nát. Bàn cờ bay tung, hư không rạn nứt.
Tĩnh
Cơ Lão Nhân phun ra một ngụm máu, toàn thân run rẩy, không ngờ chỉ một luồng
khí phản chấn cũng khiến ông ta trọng thương.
Dao
Ca kinh ngạc đến ngơ ngẩn.
–
“Lục Đông… huynh… là ai?”
Lục
Đông thu khí tức về, quay đầu nhẹ nói:
–
“Ta chỉ là người... không muốn để người bên cạnh mình bị động đến.”
Sau
đó, hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, rời khỏi sảnh lớn.
Không
ai dám ngăn.
Tối hôm đó, trong hang núi tạm nghỉ chân.
Dao
Ca nhìn Lục Đông ngồi dưới ánh trăng, một thân lam y, lưng hơi gầy.
–
“Huynh có hối hận không?”
Lục
Đông đáp:
–
“Người khác đặt bàn cờ, ta im lặng chịu. Nhưng khi họ đặt cờ lên người ta...
thì bàn cờ ấy nên lật.”
CHƯƠNG 50: KẺ CŨ QUAY VỀ – KÝ ỨC ĐÃ MẤT
Gió
đêm thổi qua khe núi Trường Phong, từng nhành tùng già rì rào trong gió, vang
lên như tiếng thở dài của thời gian.
Lục
Đông ngồi bên lửa, tay cầm một cành khô, khuấy nhẹ nồi nước đang sôi. Trong lò,
vài cây linh thảo bình thường đang tỏa mùi hương thanh đạm. Dao Ca ngồi đối
diện, vẫn chưa hết kinh hãi sau chuyện xảy ra tại Thiên Cơ Các.
“Lục
huynh… rốt cuộc huynh là ai?” Dao Ca khẽ hỏi.
Lục
Đông không trả lời ngay. Hắn chỉ mỉm cười, ánh mắt vẫn bình thản như thường,
tựa như chuyện ngày hôm nay chẳng có gì đặc biệt.
“Ta
từng là một người rất ngu ngốc,” hắn chậm rãi nói, “tưởng rằng chỉ cần im lặng
tu hành là có thể tránh được nhân quả... nhưng thiên đạo chưa từng cho ai yên
ổn.”
Dao
Ca im lặng. Trong lòng, nàng biết rõ: người trước mặt nàng không hề đơn giản
như vẻ ngoài. Một người có thể khiến Thiên Cơ Các phải e dè, tuyệt không thể
chỉ là “tán tu vô danh”.
Canh ba.
Trăng
lên đỉnh núi. Khi Lục Đông đang định thu khí nhập định, một đạo khí tức đột
nhiên xuất hiện trước hang đá.
Không
hề báo trước, không ẩn không tránh.
Một nam tử áo đen chầm chậm bước vào trong ánh lửa.
Ánh mắt hắn phức tạp, nửa kính nể, nửa như hổ thẹn.
Lục
Đông liếc mắt, ánh nhìn lóe lên tia trầm lặng.
“Ngươi…
là Dương Vân?”
Nam
tử áo đen run nhẹ, rồi gật đầu.
“Là
ta… Đông ca.”
Mười năm trước, trong một trận chiến ở Động Linh
Hải Vực, Lục Đông từng bị phục kích bởi ba đại tông môn. Khi ấy, Dương Vân – sư
đệ của hắn, vì ham sống sợ chết mà phản bội, chỉ điểm nơi Lục Đông ẩn
thân để đổi lấy một cơ hội sống.
Lục
Đông khi đó bị trọng thương, suýt mất mạng, toàn bộ linh căn bị đánh gãy.
Hắn
vẫn nhớ như in: ánh mắt của Dương Vân lúc quay đi – không hận, không đau, chỉ
có trống rỗng.
Dương
Vân quỳ xuống. Một tiếng “phập” vang lên khô khốc trong đêm – hắn dùng trán
mình dập mạnh vào đá tảng.
“Ta...
không cầu tha thứ. Ta chỉ cầu... được chết dưới tay huynh.”
Lục
Đông lặng người. Bầu không khí ngưng trệ như nước đông. Dao Ca lùi lại vài
bước, không dám chen vào.
Một
lúc lâu sau, Lục Đông nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi
còn nhớ... năm đó tại thôn Thủy Liễu, ngươi từng nói với ta điều gì không?”
Dương
Vân ngẩng lên, đôi mắt đẫm máu:
“Ta
từng nói… nếu sau này có phản bội Đông ca, thì cầu đời đời không nhập luân hồi,
mãi mãi làm cô hồn dã quỷ!”
Lục
Đông khẽ nhắm mắt, hít một hơi dài. Cái thở ra như mang theo trăm năm ký ức cũ
rách.
“Ngươi
sống... đã chịu đủ chưa?”
Dương
Vân run rẩy gật đầu:
“Ta
đã mười năm sống như chó hoang, bị vạn người khinh, ngay cả trẻ nhỏ cũng dùng
đá ném ta. Nhưng mỗi đêm, ta lại mong có người giết ta... mà không ai chịu
xuống tay...”
Lục
Đông nhìn hắn hồi lâu. Ánh mắt dần lặng xuống như mặt hồ thu.
“Ngươi
có muốn một cơ hội chuộc lại?”
Dương
Vân ngẩn ra.
“Đi
đến thành Trúc Hòa, phía tây bắc. Trong vòng mười ngày, lấy về Giới Linh
Thạch từ động phủ của Tán Hư Lão Nhân. Nếu ngươi làm được, từ nay, chuyện
cũ xóa bỏ.”
Dương
Vân sững người, không nói một lời. Rồi hắn dập đầu lần nữa, máu thấm trên đá:
“Đa
tạ... Đông ca.”
Sau khi Dương Vân rời đi.
Dao
Ca tiến lại, nhíu mày: “Huynh tha thứ cho kẻ phản bội sao?”
Lục
Đông trầm ngâm một hồi, rồi chỉ nhẹ nói:
“Có
người phản bội vì sợ, có người phản bội vì lợi. Nhưng kẻ nào biết hối lỗi... là
còn người.”
Dao
Ca im lặng thật lâu. Trong lòng nàng, hình bóng Lục Đông lại càng trở nên mơ
hồ, như một đám mây không thể nắm bắt.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa.
Một
nữ tử áo đỏ đứng trên đỉnh tháp cao, tay cầm lệnh bài màu máu. Phía sau nàng,
một bóng đen quỳ phục.
“Thiên
Hồn Ấn đã khởi động lần nữa,” nàng khẽ nói. “Người ấy... vẫn chưa chết.”
Bóng
đen run lên:
“Ngài
muốn... tái lập kế hoạch cũ sao?”
Nữ
tử quay lại. Gương mặt nàng tuyệt mỹ, nhưng đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết.
“Không.
Kế hoạch cũ đã thất bại.”
Nàng
nhấc lệnh bài máu lên, nghiến răng:
“Lần
này... ta sẽ đích thân đi gặp hắn.”
✨ Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét