Chương 116: Đường Máu Ngầm – Nhập Huyết Ẩn Đạo
Bầu
trời mờ mịt, huyết khí dày đặc bao phủ cả Thạch Thung Cốc, khiến ánh sáng tự
nhiên khó xuyên qua nổi. Bên trong huyết trì, tiếng hét thảm không ngừng vang
lên, từng tu sĩ một lần lượt ngã xuống, thân thể bị hút khô máu, linh hồn tan
biến, máu tươi cuồn cuộn hòa vào trận văn, khiến trận pháp càng lúc càng sáng
rõ.
Trên
đỉnh đá, Khương Dạ Minh thu hồi con rối trinh sát bằng gỗ đàn. Đôi mắt hắn sâu
như biển, thản nhiên nhìn xuống vũng máu hỗn độn.
–
“Huyết Ẩn Đạo… Là một trong bảy mật đạo còn sót lại từ Thượng Cổ Ma Vực, chuyên
để vận chuyển huyết dịch về tế đàn trung tâm…” – Khương Dạ Minh lẩm bẩm.
Nếu
là người thường, chắc chắn sẽ hoảng hốt hoặc khinh thường mà bỏ đi. Nhưng hắn
không phải người thường.
Không
ai hay, trong mấy ngày trước khi huyết trì xuất hiện, hắn đã âm thầm bố trí một
loạt phù trận dọc theo địa mạch. Không phải để đối địch – mà là để cảm ứng
huyết khí, tìm ra con đường máu chân chính dẫn về trung tâm. Từng bước đều
được hệ thống gợi ý như những quân cờ xếp sẵn.
🌕 Ba phút
sau.
ẦM!
Một
âm thanh như tiếng xương vỡ truyền ra từ lòng đất. Giữa lòng huyết trì, một
vòng xoáy máu mở rộng – bên trong lấp ló cầu thang xoắn ốc, dẫn thẳng xuống
lòng đất, hai bên là huyết văn khắc sâu vào vách đá như sợi tơ sống.
【Huyết Ẩn Đạo đã mở. Độ nguy hiểm:
Trung cấp Ma Vực loại C.】
Khương
Dạ Minh không vội. Hắn lặng lẽ vận khởi Ẩn Linh Cửu Biến, thân thể như
tan vào hư không, rồi men theo một khe đá hẹp bên ngoài huyết trì, không gây ra
bất kỳ dao động linh lực nào.
🌑 Bên
trong Huyết Ẩn Đạo.
Đường
máu ẩm ướt và tối tăm, không có ánh sáng, chỉ có những sợi huyết văn mờ mờ phát
quang. Trên trần đá, lũ huyết nhện ba mắt bò qua bò lại, thỉnh thoảng thè chiếc
lưỡi dài như roi liếm vách, khiến những tu sĩ vội vã lao vào sợ đến nỗi không
dám thở mạnh.
–
“Ai… ai đang đi phía sau!?”
Một
gã tu sĩ Kết Đan quay lại, tay siết pháp kiếm.
Không
ai trả lời. Không khí lạnh băng.
Xoẹt!
Gã
vừa xoay người đã trợn mắt ngã xuống, máu từ mắt mũi miệng chảy ra như suối,
thân thể co rút lại như bị ép khô.
Một
bóng xám lướt ngang – nhanh đến mức chẳng ai kịp thấy gì.
🌊 Khương
Dạ Minh không ra tay. Nhưng hắn biết ai vừa ra tay.
【Phân tích khí tức: Tàn hồn “Ma Ảnh
Linh Tà” đang hoạt động trong huyết đạo. Khuyến nghị: Tránh chạm mặt trực diện.】
Hắn
rút một viên Hư Linh Ẩn Phù cũ kỹ từ trong tay áo, dán lên ngực, sau đó
dùng một giọt máu chính mình kích hoạt. Cả người hắn lập tức biến mất khỏi cảm
ứng linh thức, thậm chí ngay cả trận văn quanh vách đá cũng không ghi nhận được
sự tồn tại của hắn.
“Muốn tranh bá, phải để người khác chết trước.” – hắn thầm
nghĩ.
⛰️ Đi được
hơn trăm trượng, hắn dừng lại trước một ngã ba.
Một
bên là lối lớn có dấu chân người đi, còn bên kia là một hành lang hẹp gần như
bị che kín bởi rễ máu từ vách đá.
【Tính toán phân tích khí tức: Huyết Tủy
Chi Mạch ẩn trong lối nhỏ. 90% tu sĩ chọn lối lớn sẽ chết vì Ma Ảnh Tinh Hồn.】
Không
chút do dự, Khương Dạ Minh lấy ra một đan hoàn màu xám, nhét vào miệng, rồi
dùng một đoạn kiếm gỗ chặt từng rễ máu, từng bước bước vào con đường nhỏ tối
tăm không ai dám chọn.
✨ Phía
cuối con đường ấy – một hang động nhỏ, ở giữa có một bệ đá hình bán nguyệt.
Trên đó, một khối thủy tinh màu đỏ đang nổi lơ lửng. Bên trong là một hạt châu
tím sẫm, mơ hồ phát ra linh quang.
Khương
Dạ Minh không tham. Hắn lấy ra một tiểu trận hộp bằng đồng xanh, nhẹ tay thu
châu vào.
Ngay
khi làm xong – một luồng sát khí đột ngột hiện ra phía sau lưng hắn.
—
“Ngươi... là ai?!”
Một
tu sĩ áo đỏ, khí tức Hóa Thần sơ kỳ nhưng mơ hồ bất ổn, xuất hiện từ sau tường
đá.
Khương
Dạ Minh không trả lời. Nhưng trên tay hắn đã xuất hiện một lưỡi đao gỗ đàn,
được hắn cắm sẵn một phù văn đặc biệt: Tru Ma Ẩn Ảnh Phù.
Chỉ
trong tích tắc...
Phụt!
Tu
sĩ kia trợn mắt ngã xuống, đầu lìa khỏi cổ, trên cổ không có vết máu, chỉ còn
hắc khí đang bốc lên như sương.
🌒 Khương
Dạ Minh chắp tay sau lưng, xoay người, lặng lẽ rời khỏi.
Trước
khi đi, hắn khẽ liếc về nơi huyết trì sâu hơn nữa phía dưới…
—
“Phần thú vị… vẫn còn phía sau.”
Chương 117: Linh Môn Huyết Ấn – Di Tích Thượng Cổ Mở Ra
Huyết
Ẩn Đạo sâu hun hút như không đáy. Khương Dạ Minh lặng lẽ đứng bên bờ vách đá,
dưới chân là vực sâu đỏ thẫm, nơi từng giọt máu ngưng đọng lại giữa không
trung, như đang bị một sức mạnh vô hình hút xuống đáy.
Ánh
mắt hắn điềm tĩnh, thân hình ẩn trong pháp trận ẩn khí tầng thứ chín do chính
hắn sáng tạo từ nguyên lý của Thiên Tàng Phù Đồ, gần như hòa vào nham
thạch.
Khóe
môi Khương Dạ Minh khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ lãnh đạm
thường ngày.
“Linh Môn Huyết Ấn... Không ngờ chỉ là một huyết trì nhỏ ở
biên giới Tử Ma Vực lại ẩn tàng một đạo môn cổ xưa như vậy...”
Hắn
lấy ra một tấm phù lục cổ bằng da rồng, nhẹ tay khắc xuống một ký hiệu kỳ dị.
Ngay lập tức, phù văn tan biến, hình thành một trận nhãn nho nhỏ hiện lên bên
dưới chân.
–
“Huyễn Lân Phi Trận – Thiên Ảnh Biến Di. Xuống dưới thôi.”
🌌 Bên
trong Linh Môn Huyết Ấn.
Không
gian u ám, từng cột đá đen sẫm phủ đầy phù văn cổ ngữ – phần lớn đã bị thời
gian bào mòn, nhưng vẫn mơ hồ toát ra linh áp cổ xưa.
Một
tòa cự môn bằng tinh thiết đỏ thẫm như máu dựng đứng giữa đại sảnh hình tròn.
Trên cửa, khắc sâu hai chữ "Linh Môn", mỗi nét chữ như được
rót vào từng giọt huyết dịch sống, khiến người nhìn cảm thấy thần hồn chấn
động.
Khương
Dạ Minh vừa xuất hiện, đã cảm nhận được áp lực như núi đè xuống. Không phải
linh áp – mà là khí cơ nhân quả chưa đoạn tuyệt từ thời Thượng Cổ.
Khương
Dạ Minh không chần chừ.
Hắn
ngồi xuống, lấy ra một bộ lô luyện chế thu nhỏ, bắt đầu ngưng tụ linh lực, đồng
thời lặng lẽ bố trí ba tầng Phong Huyễn Trận xung quanh.
Ba
canh giờ lặng lẽ trôi qua. Ngoài kia đã bắt đầu có khí tức của những tu sĩ khác
kéo đến, đa phần là Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí lờ mờ có cả linh áp cấp Nguyên
Anh viên mãn.
ẦM!
Một
tiếng nổ nhẹ vang lên, lò luyện mở nắp – bên trong là một khối “Giả Huyết Ấn”
tỏa ra huyết quang mờ nhạt, bên trong khắc phù trận mô phỏng huyết mạch cổ đại:
Linh Huyết Chi Văn.
–
“Đủ rồi.” – Khương Dạ Minh thì thào, tay kết ấn, nhấn khối ấn vào ngực trái
mình.
Tí tách...
Một
dòng máu từ lồng ngực hắn tràn ra, hòa vào Giả Huyết Ấn. Pháp ấn lập tức bốc
lên huyết quang rồi tan vào hư không.
Ngay
lập tức — cánh cửa “Linh Môn” khẽ rung lên.
⛩️ Phía sau
Linh Môn là một thế giới khép kín. Một mảnh không gian nhỏ rộng chỉ trăm
trượng, bị thời gian phong ấn. Trên vách đá có một chiếc ghế đá vỡ nát, phía
trước là một tấm bia đá khắc chữ mờ nhạt:
“Tàng Tâm Linh Huyết Kinh – cấm truyền”
Bên
dưới là một cái hộp ngọc phủ đầy bụi máu.
Khương
Dạ Minh thở ra một hơi nhẹ.
Hắn
cẩn trọng tiến đến, không quên bố trí bốn đạo phong cấm, ba đạo ẩn sát khí, một
tầng linh thức giả.
Ngay
khi tay hắn chạm vào hộp ngọc, cả không gian lập tức chấn động, pháp
trận tự động kích hoạt – cùng lúc đó, ở cửa Linh Môn phía ngoài, ba bóng
người đã xuất hiện.
Một
lão giả tóc bạc vận đạo bào đỏ thẫm – khí tức Nguyên Anh viên mãn. Một nữ tử
che mặt có linh lực u ám như thi khí. Một thanh niên áo xanh khí cơ như rồng
lửa, tay cầm trường thương.
–
“Là hắn! Kẻ đầu tiên tiến vào! Mau ngăn lại!” – Thanh niên quát.
Nhưng
đúng lúc ấy…
ẦM!
Toàn
bộ không gian đóng sầm lại.
Một
tiếng nổ vang vọng cả huyết trì. Linh Môn đóng sập, chặn lối vào.
Bên
trong, Khương Dạ Minh nở một nụ cười nhạt, tay đã mở hộp ngọc.
Bên trong – chính là nửa quyển “Tàng Tâm Linh Huyết Kinh”, truyền
thừa thất truyền của Thượng Cổ Linh Đạo, ghi lại bí pháp “Ngụ Huyết Nhập Linh”
– dùng máu giả để giả mạo linh căn, dùng linh căn giả để ẩn khí cơ.
Một
bí thuật hoàn mỹ cho kẻ giả trư ăn thịt hổ.
Chương 118: Thí Luyện Linh Ảnh – Cuộc Đuổi Giết Trong Không
Gian Đóng Kín
Không
gian bên trong Linh Môn giờ đây như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài. Linh
khí đặc quánh, trời đất tối mờ, tựa như bước vào một cõi giới riêng biệt do
thiên đạo vỡ nát dựng lên.
Khương
Dạ Minh thu hồi hộp ngọc chứa nửa quyển Tàng Tâm Linh Huyết Kinh, nhét
vào bên trong giới chỉ, đồng thời ánh mắt nhìn về trung tâm không gian nơi một
tòa tháp đá dựng đứng như lưỡi kiếm cắm sâu vào hư vô.
“Thí
luyện tâm cảnh?” – Ánh mắt hắn trầm xuống. “Xem ra nơi này không đơn giản chỉ
là nơi lưu trữ truyền thừa…”
🌑 Tầng thứ
nhất – “Ảnh Chi Cảnh”.
Cảnh
vật chuyển đổi.
Khương
Dạ Minh đột nhiên thấy bản thân mình đang đứng trước một phiên bản khác của
chính mình – y phục giống hệt, thần sắc giống hệt… chỉ có ánh mắt kia là khác:
lạnh lùng, tự cao, tràn đầy kiêu ngạo.
–
“Ngươi là ta? Hay ta mới là ngươi?” – Ảnh thân cất giọng, ngữ khí bình thản.
Khương
Dạ Minh không đáp, chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ giới chỉ, từng tia linh quang
ngưng tụ thành một thanh kiếm ngắn thô sơ – chính là “Phá Linh Kiếm”, một linh
khí trung phẩm bình thường hắn nhặt được khi còn ở ngoại môn.
Không phải pháp bảo mạnh nhất, nhưng là kỷ niệm đầu tiên hắn
dùng khi lần đầu giết địch.
–
“Ta không cần mạnh mẽ nhất. Chỉ cần đủ để giết được ngươi.” – Hắn thản nhiên
nói.
Ảnh
thân nở nụ cười chế giễu:
–
“Ngụy quân tử, giả trư ăn thịt hổ. Ngươi sống ẩn tu, tự cho là mình cao minh,
nhưng chính là vì sợ hãi mà không dám tranh đấu!”
Vù!
Cả
hai lao vào nhau, thân ảnh lướt như quỷ mị giữa không gian trắng xám. Kiếm ảnh
chồng chéo, linh lực xoáy cuộn, từng đòn đánh không mang theo khí cơ mạnh mẽ –
nhưng lại cực kỳ sắc bén, như được mài giũa qua vô số năm ẩn nhẫn.
Mười ba chiêu.
Ảnh
thân ôm ngực, ánh mắt mờ đi, nói khẽ:
–
“Thì ra, ngươi đã vượt qua ta từ lâu…”
🌒 Tầng hai
– “Thức Huyễn Cảnh”.
Lần
này, Khương Dạ Minh đứng giữa chiến trường đẫm máu.
Hàng
ngàn thi thể tu sĩ nằm ngổn ngang, trời đất vỡ tan, mảnh vụn pháp bảo bay đầy
trời. Một mình hắn đứng đó, tay dính máu, trước mặt là một cô gái mặc áo lam –
khuôn mặt rất quen, là Lâm Nhược Sơ, nữ tử từng cưu mang hắn thời ở Tử Vân
Tông.
Nàng
chỉ hắn, hét lớn:
–
“Ngươi nói muốn sống yên lặng, không tranh với đời. Nhưng vì sao, cả tông môn
lại chết dưới tay ngươi?!”
Linh
thức dao động cực mạnh khiến đầu hắn đau như búa bổ.
Khương
Dạ Minh nhắm mắt lại.
–
“Ta không giết người vô tội. Nhưng nếu thiên đạo muốn ép ta tranh giành, ta sẽ
giết cả thiên đạo.”
Huyễn
cảnh tan biến, thần hồn hắn ngưng tụ thêm một tầng huyền quang mỏng. Tầng hai
thông qua.
🌕 Tầng ba
– “Linh Ảnh Trảm Đạo”.
Tại
đây, một bóng người mặc đạo bào ngồi trên cao, khí tức Nguyên Anh hậu kỳ. Hắn
vừa vung tay, liền có trăm đạo pháp thuật đánh xuống.
Khương
Dạ Minh không tránh.
ẦM ẦM ẦM!!
Thân
ảnh hắn vỡ nát – rồi tái hiện, vỡ nát lần nữa – tái hiện lần nữa.
Mỗi
lần vỡ nát, hắn lại hấp thu một tia linh khí từ không gian, chuyển hóa thành
một luồng khí tức mờ nhạt bao lấy thân thể.
Đó
là Đạo Ý.
Hắn
đang âm thầm ngộ ra Linh Ảnh Chi Đạo, một nhánh phụ của Huyễn Đạo – chỉ
có thể lĩnh ngộ khi tâm linh đủ vững và thần hồn đủ sâu.
Khương
Dạ Minh ngồi xuống giữa đòn công kích của đạo nhân.
Không
chống cự. Không trốn chạy.
Chỉ
là lặng lẽ thổ nạp, lĩnh ngộ từng tia linh vận đang hòa tan vào huyết mạch
mình.
🌌 Ngoài
Linh Môn – ba tu sĩ kia đã hoàn toàn nổi điên.
–
“Không thể chờ được nữa! Mở phong cấm! Dù đánh vỡ cả không gian này, cũng phải
cướp truyền thừa đó!” – lão giả tóc bạc rít lên.
Nữ
tử che mặt lấy ra một món pháp bảo có hình hồ lô đen, vừa định tế xuất thì một
trận thanh quang từ trong Linh Môn bùng lên, phá vỡ tất cả cấm chế.
ẦM RẦM!!
Cả
Linh Môn vỡ tan.
Từng
mảnh huyết thạch bay tung tóe.
Từ
trong mảnh vỡ, một thân ảnh bước ra – áo lam xốc xếch, máu vương nơi khóe môi,
nhưng đôi mắt thâm sâu như vực, bên trong lóe lên một tia sáng nhàn nhạt của Đạo
Ý sơ thành.
Không
ai khác, chính là Khương Dạ Minh.
Chương 119: Tử Vực Tranh Cơ – Huyết Hồn Chi Tháp Xuất Thế
Gió
thổi qua tàn tích của Linh Môn, đất trời nhuốm mùi huyết tinh.
Ba
tu sĩ vây ngoài đã đứng chết lặng.
Khương
Dạ Minh – người bọn họ xem như một tên tiểu tán tu yếu nhược, giờ phút này lại
bước ra từ tàn tích truyền thừa, thân mang đạo vận, khí cơ ẩn mà không tán, như
một khối tinh thiết ẩn sâu trong bùn đất vừa mới hé lộ quang mang đầu tiên.
Gã
đại hán họ Từ run rẩy:
–
“Ngươi… làm sao… có thể… sống sót từ trong Linh Ảnh Tháp?”
Khương
Dạ Minh không trả lời, chỉ bình thản phủi lớp bụi trên vai áo.
Ánh
mắt hắn đảo qua bọn họ, sau cùng dừng lại nơi hồ lô đen đang nằm trên tay nữ tử
bịt mặt. Đó là một kiện bán linh bảo — U Linh Hồ Lô, có khả năng thu hồn
luyện phách, cực kỳ tà dị.
Hắn
không cần đoán cũng biết: những người này không phải vì truyền thừa mà đến, mà
là vì thứ gì đó sâu hơn… một bí mật mà chỉ những đại phái chân chính mới biết.
🌫 Cùng lúc
đó, phía bắc Nam Cương – sâu trong Tử Vực.
Một
tòa tháp đen như đúc từ máu huyết, cao không thấy đỉnh, bất chợt hiện hình giữa
lòng vực sâu.
Huyết
khí trào ra như sóng, từng luồng oán niệm và hồn phách bị luyện hóa gào thét,
vang vọng khắp thiên địa.
Huyết Hồn Chi Tháp – một trong thất sát tháp do Ma Vực
Thượng Cổ luyện ra, mỗi lần hiện thế đều kéo theo tàn sát vạn dặm.
Tin
tức như lửa cháy lan đồng cỏ, chỉ trong một ngày đã truyền khắp tam đại tu chân
liên minh.
🌌 Trở lại
nơi Khương Dạ Minh.
–
“Ngươi... là người đã phá tan Linh Ảnh Truyền Thừa?”
Nữ
tử che mặt cuối cùng cũng cất tiếng, thanh âm lạnh như băng tuyết.
Khương
Dạ Minh lặng lẽ gật đầu.
–
“Đúng. Nhưng ta đã nhận được những gì ta cần. Không tranh đoạt với các ngươi.
Xin tránh đường.”
Gã
lão giả tóc bạc cười lớn:
–
“Ha ha ha… Một tiểu tử không rõ lai lịch, vừa ra khỏi tháp đã muốn rời đi?
Ngươi nghĩ ba người chúng ta là hư ảnh chắc?”
–
“Không.” – Khương Dạ Minh nhẹ nhàng nói. – “Ta chỉ nghĩ… nếu ba người các ngươi
liên thủ, chỉ cần mất… bốn chiêu.”
Câu
nói đó như sét đánh ngang tai.
Ngay
khi cả ba còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nhấc chân.
Chỉ
trong một nhịp thở.
ẦM!!!
U
Linh Hồ Lô nứt toác. Nữ tử che mặt phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay
ngược hàng trượng, đập vào vách đá nát vụn.
Gã
họ Từ vừa kịp tế pháp quyết, đã bị một tia hư quang xuyên thẳng qua linh đài,
hồn phách tán diệt.
Chỉ
còn lại lão giả tóc bạc, sắc mặt tái xanh, run giọng lùi lại.
–
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Khương
Dạ Minh thu lại linh khí, khẽ lắc đầu:
–
“Ta không thích giết người. Nhưng các ngươi đã sai một điều…”
–
“Sai gì?”
–
“Đó là tưởng ta không dám ra tay.”
Một
cánh cổng bằng máu hiện ra giữa hư không, truyền đến âm thanh gào rú: “Huyết
Hồn Chi Tháp… đã mở. Người mang đạo vận Linh Ảnh… tiến vào.”
Hệ
thống phát cảnh báo:
Khương
Dạ Minh khẽ thở dài.
–
“Cứ tưởng có thể ẩn nhẫn thêm vài năm… Thôi thì… đành dấn bước.”
Hắn
bước vào cánh cổng máu – thân ảnh tiêu thất, để lại ba bộ thi thể và một vùng
đất nhuốm linh huyết.
Chương 120: Quỷ Vực Đọa Linh – Huyết Tháp Đệ Nhất Tầng
Một
luồng áp lực trầm trọng như ngàn quân đè xuống, khiến hô hấp trở nên khó khăn.
Khương
Dạ Minh vừa bước qua cánh cổng huyết sắc thì toàn thân như rơi vào vực sâu
không đáy. Ánh sáng xung quanh bị hút sạch, chỉ còn lại một màu đen tĩnh mịch,
vô biên.
Tích
tắc sau, thân hình hắn rơi mạnh xuống đất.
"Ầm!"
Bụi
đỏ tung lên, đất dưới chân không phải bùn, mà là... tro xương trắng đục.
Khương
Dạ Minh lặng lẽ quan sát, ánh mắt trầm tĩnh như nước giếng cổ.
Đây là tầng thứ nhất của Huyết Hồn Tháp – Quỷ Vực Đọa Linh.
Một
vùng đất âm u bị oán linh, ma phách và tạp niệm từ hàng vạn năm tụ tập. Kẻ nào
tiến vào, nếu đạo tâm không đủ vững chắc sẽ lập tức bị kéo vào mộng cảnh, bị chính
nội tâm mình thôn phệ đến điên loạn, trở thành một phần của quỷ vực này.
Khương
Dạ Minh khoanh chân ngồi xuống đống tro cốt, không chút do dự vận chuyển tâm
pháp.
"Hư Vô Huyền Tàng Kinh – Quy Nhất Tâm Niệm, Tàng Vạn
Linh."
Tâm
thần hắn nhập định rất nhanh. Xung quanh, từng làn âm thanh ma mị bắt đầu vang
lên:
Những
thanh âm ấy không đến từ bên ngoài – mà chính là tâm ma, những tạp niệm sâu
trong linh hồn bị quỷ vực khơi gợi.
Khương
Dạ Minh mở mắt, đôi mắt đen nhánh như vực sâu, không một gợn sóng.
–
“Ta biết bản thân mình. Những thứ này... quá yếu.”
ẦM!
Một
luồng ánh sáng tím bắn ra từ linh đài, trực tiếp đánh tan từng luồng oán khí
đang quấn lấy hắn.
Đột
nhiên…
Một
tiếng cười giòn tan vang lên từ sâu trong quỷ vực. Một bóng người mặc huyết y,
đầu đội mũ phác tử cổ đại, mặt đeo mặt nạ da người, từ từ tiến ra.
–
“Hừm… Đã lâu rồi mới có kẻ vượt qua tâm ma nhanh đến vậy. Ngươi... thú vị đấy.”
Khương
Dạ Minh nhìn người kia, bình tĩnh nói:
–
“Ngươi là linh hồn canh giữ tầng này?”
–
“Không sai. Ta là Huyết Linh Sứ – kẻ khảo nghiệm những kẻ vượt tầng.”
Tên
Huyết Linh Sứ vung tay, một luồng khí huyết như lốc xoáy tụ lại sau lưng, hóa
thành một đại ấn đỏ như máu, khắc đầy phù văn cổ xưa.
–
“Nếu muốn vượt tầng, đánh thắng ta. Một chiêu cũng được.”
–
“Một chiêu?” – Khương Dạ Minh nhẹ giọng. – “Ta không thích tranh đấu. Nhưng nếu
cần thiết... cũng chẳng sao.”
Vút!
Không
triệu pháp khí, không dùng linh phù.
Chỉ
một cái phất tay — hư không nứt ra.
Một đạo kiếm khí ẩn hình như từ hư vô chém tới!
Tên
Huyết Linh Sứ còn chưa kịp kết ấn, ngực đã bị xé toạc. Huyết quang bạo liệt,
thân hình hắn bị đánh tan thành khói máu.
Chỉ
còn giọng nói vang vọng trong hư không:
–
“Ngươi... đúng là... không đơn giản…”
Khương
Dạ Minh đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn về cánh cổng mới vừa mở ra.
–
“Nếu đã bước chân vào đây… thì đành đi đến tận cùng.”
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét