CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 106 - 110 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 CHƯƠNG 106: TÀNG MỘ CỐC – HUYẾT TRẬN, MA ẢNH, VÀ ÂM THANH TỪ VỰC SÂU


1. HÀNH TRÌNH RỜI THÔN – CỬA ẢI ĐẦU TIÊN

Trầm Tĩnh, Lâm Tước và Phong Linh, mang theo tín vật “Lá Trúc Bạc” rời khỏi Trúc Lâm thôn vào lúc tinh mờ sáng. Không kèn trống, không tiếng tiễn đưa. Họ biết, cuộc hành trình này không đơn thuần là tìm kiếm cơ duyên, mà còn là một thử thách do sư phụ âm thầm sắp đặt từ trước.

Địa đồ chỉ ra rằng Tàng Mộ Cốc nằm sâu trong rặng Thiên Sơn Vạn Mạch, một vùng núi cao hiểm trở, ít người lai vãng, nhưng linh khí dị thường đậm đặc—có thể tu hành nhanh chóng, nhưng cũng dễ rước họa vào thân.

Sau bốn ngày bôn tẩu, ba người đến được vùng chân núi, nơi sương mù bao phủ cả ngày lẫn đêm, hơi lạnh khiến linh lực vận chuyển khó khăn.

Lâm Tước, tuy là người tu hành có căn cốt tốt nhất, cũng cảm thấy khó chịu:

“Chỗ này không giống nơi tự nhiên. Có vẻ như có người từng cố ý phong tỏa linh mạch…”

Trầm Tĩnh giơ lá trúc bạc lên. Ánh sáng từ nó khẽ dao động, chỉ về một khe đá nhỏ giữa hai ngọn núi.

“Đây là cửa vào Tàng Mộ Cốc.”




2. HUYẾT TRẬN BÊN TRONG – KẺ CHẾT VẪN ĐANG NHÌN

Ngay khi họ vừa bước vào khe đá, một luồng sát khí âm hàn ập đến, tựa như có hàng trăm con mắt vô hình đang dõi theo. Không khí loãng dần, tiếng bước chân vang vọng trong bóng tối trở nên đáng sợ.

Cảnh vật bên trong là một vùng đất như cổ mộ hoang phế, rải rác đầy những bia đá đổ nát và xương trắng rải khắp.

Bỗng nhiên, một vòng pháp trận màu đỏ máu hiện lên dưới chân ba người—là Huyết Trận Cổ Pháp!

Trầm Tĩnh phản ứng nhanh nhất, lập tức kết ấn, tạo ra kết giới bảo hộ. Nhưng từ dưới đất, một bàn tay khô quắt màu đen vươn lên, kéo lấy chân Phong Linh.

“Tiểu muội, lùi lại!” – Lâm Tước rút kiếm chém thẳng vào tay.

Máu đen văng ra, nhưng mùi tanh hôi làm ai nấy suýt nôn. Bàn tay kia lại tái sinh, lần này kéo thêm ba, bốn cánh tay khác vươn lên.

Trầm Tĩnh hét lớn:

“Đây là Trận Cổ Hút Hồn – sư phụ từng nhắc đến trong sách! Mau phá tâm trận!”

Họ phối hợp triển khai Liên Kích Pháp Thức, theo đúng bài học Hạ Dương dạy: “Phá huyết trận, không phá bằng lực, mà phá bằng tâm linh tương giao.”

Cả ba đồng thời tụ lực, dẫn dắt linh khí từ lá trúc bạc, kích hoạt ánh sáng màu bạc nhạt rọi xuống giữa trận pháp. Một thanh âm như tiếng gào thét oan hồn vang lên từ lòng đất, sau đó tất cả yên tĩnh lại.

Huyết trận tiêu tán. Ba người thở dốc, nhưng phía trước bỗng hiện ra một bức tường đá khắc văn tự cổ xưa.


3. BÍ VĂN THƯỢNG CỔ – MA ẢNH XUẤT THẾ

Phong Linh lần mò đọc ra dòng chữ mờ mờ:

Kẻ bước vào đây, nếu không phải người nắm “Diệp Ấn”, sẽ vĩnh viễn bị chôn cùng kẻ trước.

Dưới chân tường là một thi hài khô đét, trên ngực còn cắm một mảnh kiếm gãy — trên kiếm có dấu ấn mờ mờ giống hình trúc.

“Sư phụ từng đến đây rồi...” – Trầm Tĩnh thì thào – “Đây là người từng đi với thầy?”

Ngay khi tay Lâm Tước chạm vào tấm bia đá, một luồng hắc khí từ trong thi thể bốc lên, hình thành một Ma Ảnh mờ ảo, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cả ba người.

Ma Ảnh cất tiếng nói, trầm thấp như vọng từ đáy vực:

“Hạ… Dương… ngươi vẫn sống…”

Ba người đồng loạt lùi lại, thủ thế phòng ngự.

“Ngươi là ai?!” – Trầm Tĩnh quát.

Ma Ảnh nở nụ cười đáng sợ:

“Kẻ từng cùng hắn vào Cổ Địa… nhưng không được hắn cứu ra. Hắn để mặc ta ở lại. Nhưng… ngươi mang theo khí tức của hắn, đồng nghĩa… số kiếp của các ngươi, cũng bắt đầu rồi.”

Vừa dứt lời, một luồng khí lạnh như địa ngục băng phong phóng tới, bao phủ cả ba người.


4. ÂM THANH TỪ VỰC SÂU – HẠ DƯƠNG THỨC GIẤC

Cùng lúc ấy, tại Trúc Lâm thôn, Hạ Dương đang ngồi tĩnh tọa dưới gốc trúc, bỗng mở mắt.

“Đã có kẻ động vào linh khí ta để lại…”

Ông giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện ra một khối ngọc hình hạt trúc, lúc này phát sáng dữ dội. Trong đó, hình ảnh mơ hồ hiện lên: ba đệ tử đang đối đầu Ma Ảnh giữa cổ địa.

Ánh mắt Hạ Dương lạnh lẽo, bàn tay khẽ nắm lại. Áp lực linh khí trong sân lập tức khiến tất cả cỏ cây xung quanh cúi rạp xuống như bị thần uy giáng lâm.

“Nếu bọn chúng vượt qua được, số phận bọn nhỏ sẽ mở sang một hướng mới. Còn nếu thất bại…”

Ông đứng dậy, rút từ sau vách một chiếc hộp gỗ đen, mở ra: bên trong là một nửa ngọc giản bị vỡ, nhưng khí tức tỏa ra khiến cả không gian như đông cứng lại.

“Vậy thì, ta lại phải một lần nữa... bước ra khỏi ẩn thế.”

 

CHƯƠNG 107: MA ẢNH PHÁ TRẬN – CHÂN LINH TÁI HIỆN, ÂM MƯU NGÀN NĂM TỪ VỰC SÂU


1. MA ẢNH BẠO KHỞI – SINH TỬ MỘT CHỈ

Tại trung tâm Tàng Mộ Cốc, ba đệ tử của Hạ Dương – Trầm Tĩnh, Lâm Tước và Phong Linh – đang đối đầu sinh tử với Ma Ảnh vừa thức tỉnh từ tàn hồn của một tu sĩ chết trận từ ngàn năm trước. Hắc khí lan tràn, trời đất u ám, như bị nuốt chửng bởi hồn lực tà ác đến từ vực sâu Hư Vô Giới.

Ma Ảnh ngửa mặt cười lớn, giọng nói trầm khàn như gió thổi qua mộ phần:

“Linh hồn ta đã bị phong ấn hơn một nghìn năm, nay nhờ các ngươi phá trận mà phục sinh. Hạ Dương… ngươi nghĩ giấu ta được mãi sao?”

Lâm Tước hét lên, ánh kiếm loé sáng, thi triển tuyệt chiêu “Liệt Ảnh Phong Vân Kiếm”, chém xuống giữa hư không. Nhưng Ma Ảnh chỉ nhẹ nâng tay, liền hóa thành màn sương đen thẳm, nuốt trọn chiêu thức như nuốt một giọt mưa vào đại dương.

Trầm Tĩnh giật mình, cắn răng truyền linh lực vào Lá Trúc Bạc – linh vật mà sư phụ họ để lại.

Từ lá trúc phát ra ánh sáng bạc dịu, ép lùi Ma Ảnh trong thoáng chốc, để cả ba lui về phía sau.

Phong Linh bất ngờ nói:

“Mau dùng Pháp Ấn mà sư phụ đưa! Đó là thứ phong ấn Ma Ảnh này năm xưa!”

Trầm Tĩnh đưa tay ra, từ trong túi càn khôn lấy ra Ngọc Trúc Ấn – một ấn phù tưởng chừng chỉ là pháp bảo bình thường, nhưng lúc này bỗng tỏa ra khí tức chấn nhiếp linh hồn.

Ma Ảnh lùi lại, ánh mắt dại đi, gằn giọng:

“Không thể nào… Trúc Ấn vẫn còn… Hạ Dương… ngươi thật sự… là hắn…”


2. TẠI TRÚC LÂM THÔN – HẠ DƯƠNG HẠ TRẬN

Cùng lúc ấy, tại Trúc Lâm thôn, Hạ Dương đã chuẩn bị xong. Lão mở một trận bàn bằng ngọc cổ, vẽ bằng máu linh thú và cốt phách trăm năm, khởi động trận pháp truyền tống Thần Du Ảnh Thể – một loại bí pháp chỉ có cao nhân độ kiếp kỳ mới dám tu luyện.

Trong sân trúc, một pháp thân mờ mờ bước ra từ bản thể Hạ Dương, quấn quanh bởi linh lực màu xanh lam.

“Chỉ có thể truyền đến trong ba hơi thở, đủ để cứu mạng bọn trẻ…”

Ông vung tay, Thần Du Ảnh Thể lập tức biến mất giữa không gian.


3. CHÂN LINH TÁI HIỆN – MA ẢNH BỊ PHONG

Tại Tàng Mộ Cốc, đúng lúc Ma Ảnh ngưng tụ thành hình thể thật – một sinh linh nửa người nửa quỷ, có cánh, thân thể khô héo như gỗ mục, đang chuẩn bị tung ra Ma Hỏa để thiêu rụi cả ba người thì:

ẦM!!

Một luồng khí xanh như thiên thanh từ trời giáng xuống. Không phải là sét, không phải là lửa, mà là ý niệm sống của một linh hồn cổ xưa vượt khỏi ngũ hành.

Từ giữa hư không, Thần Du Ảnh Thể của Hạ Dương hiện thân – gương mặt thanh thản, áo xám bạc, ánh mắt như nhìn thấu muôn kiếp luân hồi.

Ma Ảnh gào thét:

“Là ngươi! Ngươi còn sống!”

Thần ảnh Hạ Dương không đáp, chỉ giơ tay kết ấn: “Đạo Thiên Nhất Ấn – Trúc Ảnh Phong Ma!”

Không gian co rút lại, một trận đồ cổ xưa bao trùm Ma Ảnh. Pháp ấn trúc bạc từ tay Trầm Tĩnh cũng bay lên, nhập vào trận đồ. Trong khoảnh khắc, cả thiên địa như rít lên tiếng kêu ai oán, rồi… yên lặng như chết.

Ma Ảnh bị phong ấn, hóa thành một viên Tà Đan màu đỏ tím, rơi xuống đất. Thần Du Ảnh Thể cũng từ từ tiêu tán, nhưng trước khi biến mất, quay sang ba người:

“Tốt lắm… Các con… đã bước được một bước vào chân đạo. Nhưng… nhớ kỹ, từ đây… không còn đường lui…”


4. ÂM MƯU NGÀN NĂM – NGƯỜI ĐỨNG SAU

Tại một nơi xa xôi trong Hắc Vân Cốc, một bóng người ngồi trong điện tối, xung quanh là hàng loạt bức tượng đá không đầu.

Một pháp đồ cổ đột nhiên chấn động. Hắn mở mắt, trong mắt hiện lên hình ảnh Hạ Dương.

“Hắn… vẫn còn sống. Và hắn… đang truyền thừa Chân Linh Đạo cho bọn trẻ...”

Giọng nói khô khốc như đã ngàn năm không thốt ra lời:

“Không sao. Mọi thứ đều đã nằm trong thiên cơ. Hắn có sống... cũng không ngăn được ‘Giải Phong’ vào kiếp sau...”

Từ bóng tối phía sau, một luồng hư ảnh cổ quái mang hình rắn rết ba đầu trườn ra.

 

 

CHƯƠNG 108: TẨY LỄ LINH NHA PHONG – PHÁP DANH CHÂN LINH LỘ DIỆN


1. LINH NHA PHONG – NGỌN NÚI PHONG ẤN ĐÃ MỞ

Ba ngày sau trận chiến ở Tàng Mộ Cốc, trời đất như đã đổi khác. Trầm Tĩnh, Lâm Tước và Phong Linh theo đúng lời dặn của Hạ Dương, cùng rời khỏi Trúc Lâm thôn, hành trình đến Linh Nha Phong, nơi được ghi trong cổ tàng thư là nơi Hạ Dương từng “Tẩy Lễ Tâm Huyết” khi còn là Chân Truyền Đệ Tử của Cổ Linh Tông — một quá khứ mà ngay cả họ cũng chưa bao giờ được nghe sư phụ nhắc đến.

Linh Nha Phong nằm tận sâu trong dãy Tử Lôi, quanh năm sấm vang chớp giật, từng là nơi cấm địa của Cổ Linh Tông, nhưng từ khi tông môn sụp đổ, nơi này cũng chìm vào quên lãng.

Khi đến chân núi, ba người kinh hãi nhận ra nơi đây không phải chỉ có một cấm trận phong ấn, mà là ba tầng trận pháp chồng khít lên nhau — bao gồm một trận Pháp Ấn Lôi Hồn, một lớp Phong Huyết Đại Trận, và một trận sâu hơn nữa… khí tức như thần minh cổ xưa!

Lâm Tước ngạc nhiên:

“Là ai có thể bố trí được ba đại trận này? Chẳng lẽ... là sư phụ?”

Trầm Tĩnh lặng im, ánh mắt nàng nhìn lên đỉnh núi, dường như có một đoạn ký ức xa xăm đang vang vọng.


2. PHÁP DANH LỘ DIỆN – CHÂN LINH TỪ XƯA

Khi bọn họ mở trận, từ trong vách đá tỏa ra một luồng khí màu trắng bạc, lạnh như sương phủ vạn năm. Một tấm bia đá khổng lồ hiện ra, bên trên ghi bằng cổ văn đã mất:

Tâm như tĩnh thủy, đạo thông càn khôn. Người mang pháp danh: Linh Dương – Truyền Nhân Chân Linh Thể.

Phong Linh run giọng đọc lại:

“Linh Dương…? Sao giống tên sư phụ đến vậy…”

Trầm Tĩnh nghiêng người, nhìn dòng chữ khắc sâu đến tận linh hồn kia, bỗng nhiên thở dài:

“Hạ Dương… không phải là tên thật. ‘Linh Dương’ mới là pháp danh khi người còn là Chân Truyền của Cổ Linh Tông.”

“Chân Linh Thể… truyền thừa thất lạc… sư phụ rốt cuộc là ai?”

Ngay khi câu nói đó vang lên, trên trời vang lên tiếng sấm lớn. Một ảo ảnh hư không hiện ra giữa không trung: Hạ Dương ngồi kiết già, hai tay kết ấn, áo lam tung bay trong gió, ánh mắt không hề già nua như thường ngày mà sáng rực như nhật nguyệt trong đêm.

Ảo ảnh nói:

“Nếu các con đã mở được Linh Nha Phong, tức là đã đến lúc biết sự thật.”

“Ta vốn là Linh Dương – người được chọn kế thừa Chân Linh Tông Chủ. Nhưng trong một lần đại kiếp, ta phát hiện có kẻ phản đạo, cấu kết Ma tộc, dẫn đến toàn tông bị đồ sát. Ta may mắn sống sót, mang theo một nửa truyền thừa… mai danh ẩn tích đến Trúc Lâm thôn.”

“Từ nay, các con hãy nghe lời ta dặn trong trận tâm thức dưới chân phong. Mỗi người… sẽ phải trải qua một Tẩy Lễ.”


3. TẨY LỄ MÁU – THỬ THÁCH CỦA CHÂN LINH

Tại chân bia đá, ba bàn đá hình cánh sen xuất hiện, mỗi bàn tự động hút một giọt máu từ lòng bàn tay ba người. Tức thì, không gian xung quanh trở nên méo mó, từng người một rơi vào ảo cảnh của chính mình.

🌪️ Trầm Tĩnh rơi vào một thế giới bị thiêu rụi, cha mẹ bị giết, sư phụ chết thảm – nàng phải đối diện với nỗi sợ mất mát, và vượt qua bằng chính trái tim mạnh mẽ của mình.

🔥 Lâm Tước bị nhốt trong một ngục vô hình, nơi mọi thanh kiếm đều phản lại chủ nhân – hắn phải buông bỏ chấp niệm về sức mạnh, học được khiêm tốn và tín tâm.

🌫️ Phong Linh thì bị chính bản thân tương lai của mình tấn công – một Phong Linh tàn nhẫn, lạnh lùng, tu luyện bằng cách hút linh hồn kẻ khác. Nàng phải lựa chọn giữa con đường dễ đi hay con đường giữ đạo tâm.

Sau một canh giờ, ba người cùng thoát khỏi ảo cảnh, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng ngời. Từ thân thể họ bùng lên một tia khí tức cực kỳ tinh thuần, thậm chí còn tinh luyện hơn lúc trước gấp bội lần.


4. DI HẬN NGÀN NĂM – LỘ DIỆN ÂM ẢNH

Ngay khoảnh khắc ba người vượt qua Tẩy Lễ, từ trong lòng đất vang lên tiếng cười lạnh:

“Thú vị… quả thật giống hắn năm xưa. Nhưng tiếc rằng... các ngươi quá muộn rồi.”

Từ khe đá sau Linh Nha Phong, một luồng khói đen tràn ra, ngưng tụ thành hình một lão giả mặc áo bào tím, mặt che nửa bằng mặt nạ xương. Trên trán lão có dấu ấn hình Tam Diệm Ma Ấn — biểu tượng chỉ xuất hiện ở Ma Tông thời Viễn Cổ.

“Ta là Kỳ Ảnh, kẻ năm xưa bức Linh Dương rời tông. Nay đến thu lại nợ máu.”

“Các ngươi… hãy chết tại đây, để bí mật Chân Linh không ai còn nhớ đến.”

 

CHƯƠNG 109: KỲ ẢNH XUẤT THẾ – HẠ DƯƠNG PHÁ GIỚI, LỘ RA MỘT PHẦN “THÁNH LINH HUYẾT THỂ”


1. ÂM ẢNH TRỞ LẠI – HUYẾT HÔN MA NHÂN

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, toàn bộ đỉnh Linh Nha Phong như bị bao phủ bởi một tầng sương máu lạnh ngắt.

Kỳ Ảnh đứng giữa không trung, áo bào tím tung bay, mười đầu ngón tay vẽ ra những tàn ảnh kỳ dị. Sau lưng hắn, chín đầu lâu huyết hồn lơ lửng, phát ra âm thanh gào khóc thê lương, khiến người nghe như linh hồn cũng run rẩy.

“Linh Dương… tên giả tuẩn đạo đó tưởng rằng che giấu được thân phận thì có thể tránh được thiên kiếp sao?” – Kỳ Ảnh lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sắc như dao nhìn ba đệ tử đang thủ thế phía dưới.

Trầm Tĩnh, Lâm Tước, Phong Linh đứng yên bất động, dù linh lực trong cơ thể đã dâng lên đến cực hạn nhưng vẫn không dám vọng động. Kẻ này khí tức sâu không thấy đáy, tu vi ít nhất đã là Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí có dấu hiệu… nửa bước Độ Kiếp.

Trầm Tĩnh thì thầm:

“Chúng ta không phải đối thủ… Trận Tẩy Lễ còn chưa khiến linh hồn hồi phục... Chẳng lẽ... hôm nay bỏ mạng tại đây?”

Đúng lúc này…


2. HẠ DƯƠNG XUẤT HIỆN – BƯỚC RA TỪ TÀN ẢNH

Một tiếng thở dài vang lên, nhẹ như gió thoảng qua tai.

Ngay giữa khoảng không, tấm bia đá Linh Nha đột nhiên nứt ra, từ trong ánh sáng bạc mờ ảo, một bóng người bước ra – Hạ Dương trong y phục lam nhạt, lưng hơi còng, khuôn mặt vẫn là nét hiền hòa thôn dã thường ngày, chỉ khác là... ánh mắt lúc này tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

“Lâu rồi không gặp, Kỳ Ảnh.”

Giọng nói không cao, không thấp, không mang theo uy áp, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Kỳ Ảnh khựng lại, thân thể hơi nghiêng đi một chút.

“Ngươi… vẫn còn sống?!” – Kỳ Ảnh nghiến răng. “Mấy chục năm, ngươi cam chịu làm một lão nông trồng rau hái thuốc, thật sự buông bỏ được sao?”

“Không phải buông bỏ,” – Hạ Dương nhẹ giọng đáp – “mà là... đang chờ.”

Hắn đưa tay, nhẹ nhàng búng một cái.

Ầm!!!

Toàn bộ phong ấn tầng sâu của Linh Nha Phong lập tức vỡ vụn, từ lòng núi bay lên một dòng lôi quang màu bạc trắng, nhập thẳng vào giữa mi tâm Hạ Dương. Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời chuyển sang màu đen tuyền, lôi vân tụ thành hình long xà quấn quanh cơ thể hắn.


3. PHÁ GIỚI – HẠ DƯƠNG BƯỚC RA KHỎI VỎ BỌC

Thân thể Hạ Dương phát sáng, lớp da nhăn nheo như vỏ bọc rạn nứt, từng mảng bụi tro bay đi, lộ ra một người trung niên anh tuấn, ánh mắt sắc bén tựa thiên tinh.

Phía sau hắn, một hư ảnh Thần Linh hiện ra, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ thân thể hóa thành linh hồn thuần túy – chính là Thánh Linh Huyết Thể trong truyền thuyết – thể chất mà một vạn người tu cũng chưa chắc có một kẻ sở hữu.

Phong Linh ngơ ngác:

“Đây... là thật sao? Sư phụ... là Thánh Linh Huyết Thể ẩn thế?!”

Lâm Tước lẩm bẩm:

“Không trách mấy năm qua tu vi ta luôn như bị một bàn tay vô hình áp chế, thì ra là sư phụ dùng khí tức ép chặt không để chúng ta vượt cảnh giới quá nhanh… bảo hộ đạo tâm…”


4. ĐẠI CHIẾN KHAI MÀN – PHÁP TƯỢNG ĐỐI PHÁP TƯỢNG

Kỳ Ảnh không nói gì thêm, hắn hét lớn một tiếng, phóng xuất ra Pháp Tượng Ma Thần cao ba trượng, có ba mặt sáu tay, mỗi tay cầm một pháp khí dị hình: Hồn Tỏa, U Linh Cầm, Ma Hồn Kính

Hạ Dương đáp lại bằng cách hơi nhắm mắt, sau đó một tay kết ấn, từ sau lưng hắn Thánh Linh Pháp Tượng chậm rãi đứng dậy — cao tới năm trượng, thân khoác áo giáp bằng tia sáng, miệng niệm Chân Ngôn Vô Cực, khí tức nhẹ nhàng nhưng sắc bén như ngàn kiếm cùng lúc giáng xuống.

Hai pháp tượng va chạm.

Trời đất rung chuyển.

Núi đá dưới chân nứt vỡ thành vô số khe rãnh sâu không thấy đáy. Không gian quanh đó bị xé rách như lụa mỏng, từng đạo thần lôi từ trên trời đánh xuống, tựa như thiên địa đang thẩm phán cho cả hai.


5. KẾT THÚC MỘT GIAI ĐOẠN – MỞ RA HÀNH TRÌNH MỚI

Sau năm trăm chiêu, cả không gian bỗng nhiên lắng đọng.

Kỳ Ảnh gào lên:

“Ngươi đã phế tu, làm sao vẫn còn pháp tượng?! Ngươi... phá giới rồi sao?!”

Hạ Dương đáp:

“Ta chỉ giữ lại một tia Thánh Linh huyết, vì ba đứa nhỏ. Hôm nay… ngươi không chết, đạo sẽ loạn.”

Nói đoạn, hắn điểm tay ra một chỉ.

Chỉ này không mang theo lôi đình, cũng không chấn động. Nhưng ngay khi nó chạm vào trán Kỳ Ảnh – cả thân thể hắn hóa thành tro bụi, hồn phách cũng tan biến, không lưu lại chút khí tức nào.

Ba đệ tử nhìn sư phụ, thần sắc kinh hãi lẫn tôn kính.

Hạ Dương quay lại, khẽ thở dài, ánh mắt như đã nhìn thấu vạn kiếp.

“Từ nay về sau, đạo lộ ba người các con… phải tự mình bước lấy. Còn ta… sẽ đi đến nơi chưa ai từng đặt chân – tầng thứ mười ba của Cổ Linh Thiên Tàng.”

 

CHƯƠNG 110: CỔ LINH THIÊN TÀNG MỞ LẠI – VẠN CỔ HUYỀN CƠ HIỆN THẾ


1. BÊN NGOÀI THẾ GIỚI – SÓNG LỚN NGẦM NỔI

Trên thiên vực rộng lớn phía bắc Trung Vực, trong hư không vô tận, Cổ Linh Thiên Tàng — một cấm địa đã bị niêm phong từ mười vạn năm trước — đột nhiên phát ra một đạo cột sáng màu tím kim thông thiên, xé rách cả tầng kết giới của không gian.

Từng đạo phù văn cổ xưa khắc trên bầu trời hiện lên, xoay quanh nhau như thiên luân vận chuyển, một tấm cửa đá hình tròn khổng lồ, từ từ mở ra trong tiếng "răng rắc" vang vọng thiên địa.

Các đại tông môn, thế lực cổ tu, tán tu đỉnh cấp… đều chấn động.

“Cổ Linh Thiên Tàng mở rồi?!”

“Chẳng phải đã bị thần nhân thời Thượng Cổ dùng ‘Hư Không Thần Ấn’ phong ấn vĩnh viễn sao?”

“Nghe đồn, trong đó có Tạo Hóa Bản Nguyên, có thể nghịch chuyển luân hồi, luyện ra Chân Thể Vĩnh Sinh!”


2. HẠ DƯƠNG HẠN THÂN – NGƯỜI XƯA TRỞ LẠI

Tại thôn nhỏ ở tây nam Trung Châu, nơi người dân mới vài ngày trước còn nhìn thấy Hạ đại thúc trồng thuốc, hái rau, đun rượu, lúc này chỉ còn lại một ngôi nhà gỗ trống rỗng.

Không ai biết rằng, đúng lúc Cổ Linh Thiên Tàng mở ra, một đạo hư ảnh lam quang đã âm thầm biến mất khỏi nhân gian.

Ở sâu trong mảnh không gian bị phong tỏa giữa tầng thứ bảy và thứ tám của Cổ Linh Thiên Tàng, Hạ Dương khoanh chân ngồi giữa hư vô, quanh thân có ba tầng quang luân xoay chậm, ánh sáng phát ra ấm áp như ánh trăng, nhưng mỗi tia sáng lại mang một loại khí tức:

  • Sinh khí của Thủy hệ linh mạch,
  • Diệt ý của Hư Không Tịch Diệt,
  • Cổ khí của Thượng Cổ Thần Tộc.

“Cuối cùng cũng mở ra rồi…”

Giọng hắn thầm thì, trong mắt thoáng hiện sự hoài niệm.

Nơi này, hơn ba trăm năm trước, hắn từng đặt chân đến, lúc đó chỉ là một tầng ngoài, lấy được một mảnh linh phù cổ vỡ. Nhưng chính từ linh phù ấy, hắn mới biết được bí mật chấn động của Cổ Linh Thiên Tàng – nơi ẩn giấu bản nguyên của Thánh Linh Huyết Thể, nguồn gốc tạo ra Thể Chất Vượt Cấp – thứ mà chính hắn… là người kế thừa mảnh huyết hệ cuối cùng.


3. LINH HỒN PHẢN CHIẾU – GẶP LẠI “CHÍNH MÌNH”

Bước vào tầng thứ tám, không còn cảnh núi non, không còn di tích cổ. Chỉ là một vùng không gian trắng xóa, như thế giới nguyên thủy.

Một giọng nói vang lên, giống hệt Hạ Dương, nhưng mang theo khí tức xa lạ, lạnh như băng:

“Ngươi cuối cùng cũng đến.”

Hạ Dương mở mắt, thấy một người y hệt mình đứng phía trước. Ánh mắt hắn thâm trầm, thần sắc lãnh đạm, trên trán có dấu ấn cổ văn ‘Thánh’, tỏa ra từng đợt chân nguyên không thể dò xét.

“Linh hồn phản chiếu…” – Hạ Dương thì thào – “thì ra nơi này là ải đoạt tâm?”

Đây là thử thách tâm ma. Kẻ tu đạo muốn bước vào tầng sâu hơn, phải vượt qua bản thể trong lòng mình. Kẻ đó không chỉ có tu vi tương đương, mà còn biết tất cả chiêu thức, pháp quyết, cả bí mật trong tâm hồn.

Một trận chiến diễn ra – không bằng thể xác, mà bằng ý niệm, pháp đạo, khí vận và chí nguyện.


4. PHÁ TÂM MA – THẤU CHÂN NGÃ

Hai Hạ Dương đối chiến suốt bảy ngày trong không gian trắng. Không có tiếng nổ, không có linh lực bạo phát, chỉ có ánh mắt giao thoa, ý chí va chạm.

Hạ Dương chân chính cuối cùng ngẩng đầu, khẽ nói:

“Ngươi không phải ta.”

“Ta là cái ngươi đã từng, và ngươi sợ mình sẽ lại trở thành. Kẻ chém giết, máu lạnh, không màng sinh mạng – chỉ cầu mạnh hơn.”

“Đúng. Nhưng ta đã vượt qua.”

Tay hắn vung nhẹ, một đạo ánh sáng lam từ tâm mạch phát ra, xuyên qua ngực phân thân.

Bản thể kia nở nụ cười, dần tan vào không gian, để lại một câu:

“Vượt qua ta… chính là vượt qua ngươi.”


5. CHÂN THỂ THỨC TỈNH – THÁNH LINH VÔ CỰC

Ngay khi tâm ma tan biến, tầng không gian mở ra. Trước mặt Hạ Dương là một tế đàn bằng tinh thạch cổ, ở trung tâm là một huyết châu bằng kim hồng, từng giọt máu trôi nổi lơ lửng, tỏa ra khí tức vượt cả Hóa Thần – rõ ràng là huyết mạch Thánh Linh nguyên thủy.

Khi Hạ Dương bước lên tế đàn, máu trong châu lập tức dung hợp vào cơ thể hắn.

Từ huyệt tâm, một đạo hoa văn cổ hiện ra, cánh hoa ánh kim xoay tròn, khí tức thăng thẳng lên từng tầng – Nguyên Anh Hậu Kỳ, Hóa Thần Sơ Kỳ, Hóa Thần Trung Kỳ, rồi dừng lại ở Hóa Thần Viên Mãn chỉ trong nháy mắt!

“Từ nay, không còn cần phải giấu giếm nữa. Ta... sẽ bước vào đại thế đạo loạn, tìm lại Chân Linh Thiên Mệnh, và... chấm dứt món nợ máu của kiếp trước!”


KẾT

🌌 Ở bên ngoài, Cổ Linh Thiên Tàng đã mở, hàng trăm thiên kiêu, đạo tử, tà tu, thần hồn cổ phái… đang rục rịch tiến vào. Không ai biết, một con rồng thật sự đã tỉnh dậy bên trong.

🌿 Hạ Dương – gã tiều phu từng chặt củi ở thôn Lục Sơn – nay sẽ bước ra, mang theo Thánh Linh Huyết Mạch hoàn chỉnh, đối đầu thiên mệnh, bước vào nghịch lộ.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét