"Hệ Thống Ẩn Tu: Ta Chỉ Là Người Giao Hàng" ( Chương 61 - 65) Tiên Hiệp Đô Thị

 CHƯƠNG 61: NGŨ TƯỢNG HỘI LỘ DIỆN – THẾ GIỚI BẮT ĐẦU BIẾN ĐỔI


Trung Hải, khu phía nam – chợ linh dược ngầm.

Giữa buổi chiều nắng gắt, dòng người tấp nập chen chúc bên dưới khu tầng hầm cũ kỹ. Nhưng chỉ có những tu sĩ mới nhận ra — không khí nơi đây đang dao động âm ỉ.

Một bóng áo bào trắng khoác nón rộng vành, chậm rãi bước qua từng quầy hàng. Gương mặt bị che nửa, thần sắc lặng như nước.

Lục Đông.

Vẫn là bộ dạng bình thường, không có một tia linh áp nào tỏa ra, cũng không để lộ pháp khí hay linh dược quý giá. Chỉ như một kẻ tán tu thấp kém đi dạo.

Nhưng sau lưng hắn, ba người lặng lẽ theo dõi từ xa, ánh mắt lạnh băng.




Trên đỉnh lầu gạch cũ.

Một người mặc áo đen đeo mặt nạ đồng, ngồi chéo chân bên bàn đá. Trước mặt là một bản đồ lớn, ở chính giữa đánh dấu đỏ một chữ: Lục.

“Xác định mục tiêu: Lục Đông – khả năng thức tỉnh ký ức Thái Cổ.”

“Lệnh từ Ngũ Tượng Hội: Không để hắn sống rời khỏi Trung Hải.”

Người áo đen đứng dậy, tay ấn nhẹ vào truyền phù.


Cùng lúc đó, trong tâm trí Lục Đông:

Cảnh báo hệ thống: Phát hiện ba mục tiêu cấp Dịch Thể đỉnh, sát khí tập trung về phía ký chủ.
Kích hoạt chế độ phòng ngự tự động?

Lục Đông liếc nhẹ về phía sau, ánh mắt không hề kinh ngạc.

“Không cần.”

Hắn ngồi xuống ghế đá, gọi một ly trà lài bình thường từ quán ven đường, chậm rãi nhấp một ngụm.

Bên kia đường, ba người áo đen đã đứng lên, ánh mắt gắt gao khóa chặt Lục Đông. Một người lấy ra một trận bàn sát khí, kích hoạt chỉ trong một hơi thở.

Trận pháp vận hành, không gian xung quanh méo mó.

Mọi tiếng ồn biến mất. Một không gian kết giới cấp thấp được dựng lên – Trảm Linh Trận, chuyên dùng để giết địch trong đô thị mà không làm động đến phàm nhân.


Người dân xung quanh vẫn đi lại như thường, không ai phát hiện không gian bị bóp méo.

Chỉ có Lục Đông nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, tay phải khẽ gõ nhịp lên bàn đá.

Một cơn gió mát lướt qua. Không khí như đông cứng.

Tên đeo mặt nạ lao đến trước tiên, thân ảnh mờ đi như bóng ma, kiếm khí lạnh lẽo phủ xuống đỉnh đầu Lục Đông.

Chỉ còn cách đỉnh đầu ba tấc...

Bỗng nhiên...

Bốp!

Một bàn tay già nua xuất hiện như từ hư không, túm lấy cổ hắn ném ngược về sau như ném rác.

Tên áo đen va mạnh vào cột điện phía xa, toàn thân nổ tung như quả pháo, không còn mảnh xương.

Hai kẻ còn lại biến sắc:

“Có cao nhân hỗ trợ hắn?!”

Nhưng khi định quay đầu bỏ chạy, thì đã thấy Lục Đông vẫn ngồi đó, không hề động đậy.

Mà… xung quanh bọn chúng, một làn khói xanh mờ đã phủ kín từ lúc nào.

“Thuật thức ăn mòn nguyên thần…” – Một tên rít lên, nhưng đã muộn.

Ầm!

Hai thân ảnh tan thành tro bụi, không một tiếng động.


Hệ thống vang lên lạnh lùng:

Ký chủ đã dùng độc khí 'Luyện Hồn Tán' tự chế.
Thành công tiêu diệt 3 tu sĩ Ngũ Tượng Hội.
Nhận được:
– Điểm tu luyện +3000
– Mở khóa thông tin: “Ngũ Tượng Hội – tầng tổ chức ẩn chuyên săn lùng người có khí cơ Thái Cổ.”


Lục Đông cất trận bàn vào tay áo, đứng dậy rời khỏi ghế đá. Không ai xung quanh phát hiện chuyện gì.

Một lão bán hạt dẻ gần đó khẽ gật đầu với hắn.

“Tiểu huynh đệ ra tay nhanh lắm. Ta còn chưa kịp nổ trận.”

Lục Đông chỉ cười nhẹ, chắp tay thi lễ rồi rời đi.


Tại một hẻm tối, sâu trong trung tâm điều khiển Ngũ Tượng Hội.

Một bức tường màn hình hiển thị hình ảnh mờ nhòe của Lục Đông.

Một giọng nói vang lên qua thiết bị:

“Ký chủ số 47 – khả năng kiểm soát độc nguyên khí vượt cấp.
Phán đoán sơ bộ:
– Từng là ‘Lục Trầm’ trong Ký Ức Thái Cổ.
– Nguy hiểm cấp: Sao Đen Tam Dương.”

“Từ giờ trở đi, hắn sẽ là mục tiêu số một trong danh sách truy sát.”


Trong góc căn phòng khác, một nữ nhân áo đỏ đang nhìn vào màn hình. Ánh mắt lạnh lùng nhưng khó giấu sự run rẩy.

Nàng là người từng theo sát Lục Trầm ở Thái Cổ.

"Rốt cuộc là trùng hợp… hay Thiên Đạo lại một lần nữa dệt nên vòng nhân quả?"

 

CHƯƠNG 62: HỌC VIỆN THIÊN NHAI – LỜI MỜI BẤT NGỜ


Trời về chiều, ánh hoàng hôn rải xuống từng tòa nhà cổ kính trong khu Di Thạch Cốc. Những khối đá màu xanh rêu yên tĩnh nằm xen lẫn giữa rừng trúc, như gợi lại một thời viễn cổ đã bị thế gian lãng quên.

Lục Đông đứng trước một tảng đá cao chừng ba trượng, trên bề mặt khắc mờ ba chữ lớn: "Thiên Nhai Học" – nét khắc cổ xưa, ẩn chứa khí vận như mạch nước ngầm.

Hắn vừa nhận được một thư mời đặc biệt — không qua người gửi, không có linh phù truyền tống, chỉ đơn giản là một con diều giấy bay đến giữa đêm, rơi xuống bàn trà, trên cánh diều là ba chữ: "Thiên Nhai mời kiến diện."

Bên trong hệ thống, một âm thanh vang lên:

Phát hiện không gian tu đạo cao cấp ẩn giấu: "Thiên Nhai Học Viện" – Di tích bí ẩn thời Trung Cổ, chỉ mời kẻ được thiên mệnh chọn.
Ký chủ có muốn đến thăm dò? Phần thưởng tiềm ẩn: Thần pháp cổ lộ, Pháp tắc Thiên Môn.

Lục Đông không trả lời ngay. Hắn chỉ ngồi lặng lẽ, hãm một bình trà hoa cúc, ánh mắt trầm mặc nhìn về hướng gió cuốn.

Thế giới này càng lúc càng động loạn. Từ khi Ngũ Tượng Hội lộ diện, từ khi khí tức Thái Cổ trong người hắn bắt đầu bừng dậy từng chút, hắn biết — ẩn nhẫn chưa chắc đã đủ.


Di Thạch Cốc, trước cổng học viện Thiên Nhai.

Một thiếu nữ mặc bạch y đang đứng chờ sẵn, đôi mắt trong như gương thu hồ quang trời đất, ánh nhìn tĩnh lặng.

“Ngươi là Lục Đông?” – Nàng hỏi.

Lục Đông gật đầu, không nói thêm.

“Ta tên là Tô Tuyết Yên. Là sứ giả ngoại viện Thiên Nhai. Được phân phó đến nghênh tiếp người mang ‘vết tích Thiên Môn’.”

Câu nói khiến Lục Đông hơi cau mày. Hắn không lạ gì "Thiên Môn" – là một đạo môn siêu cổ, từng được ghi chép trong mảnh vụn Thiên Thư mà hắn đoạt được ở tầng ngầm Cổ Thư Viện.

Ký chủ chú ý: “Vết tích Thiên Môn” là dấu hiệu của người từng chạm vào pháp tắc nguyên thủy.
Thiên Nhai mời gọi ký chủ có thể không đơn giản là kết giao…

Hắn thản nhiên nói:

“Ta chỉ là tán tu, không có hứng thú với tranh đấu các môn phái.”

Tô Tuyết Yên mỉm cười nhàn nhạt:

“Thiên Nhai không phải môn phái. Nơi này là nơi những kẻ… không thuộc về thế giới này tụ họp.”


Bên trong học viện.

Lục Đông đi theo nàng qua từng dãy hành lang đá uốn khúc, qua hàng trăm bậc thang dẫn sâu xuống lòng núi. Nơi đây không ồn ào như các học viện tu đạo hiện đại — trái lại, tĩnh lặng như cổ mộ, khí tức cổ xưa bao trùm.

Mỗi bước đi, Lục Đông cảm nhận một tầng trận văn vô hình lướt qua thân thể, như đang dò xét huyết mạch và linh hồn hắn.

Tô Tuyết Yên nhẹ nói:

“Ngươi có thể từ chối. Nhưng nếu bước qua ‘Cầu Trầm Quang’ phía trước, tức là đã chọn.”

Lục Đông nhìn cây cầu đá trước mặt — không lan can, vắt ngang vực thẳm vô đáy, giữa cầu có khắc một đạo phù cổ màu đỏ máu.

Hắn bước lên không do dự.

Vừa đặt chân xuống bậc thứ ba, toàn bộ phù văn trên cầu sáng lên, một trận gió lạnh thấu xương ập đến. Trên bầu trời, có tiếng quạ đen gào vang, và… một luồng ý niệm siêu phàm quét thẳng vào thức hải hắn.

Hệ thống kích hoạt chế độ phản xạ linh hồn. Đã phản chấn linh niệm cổ.
Thu hoạch: “Linh Ý Thiên Sát – mảnh vỡ số 1”

Lục Đông khựng người một chút, khóe miệng khẽ cong — không phải cười, mà là cảm nhận một mùi vị quen thuộc của những năm tháng xưa kia khi hắn còn là "Lục Trầm".


Sau khi vượt qua cầu, hắn được dẫn vào một tiểu lâu nhỏ.

Tô Tuyết Yên lấy ra một quyển trục đá:

“Đây là danh sách 7 người được mời kỳ này. Ngoài ngươi, còn sáu kẻ khác đều có dị thể, dị cốt hoặc từng chạm vào ‘tàn niệm Thái Cổ’.”

Lục Đông lặng lẽ nhìn qua:

  • Từ Thanh Vũ – người mang “Thiên Mộc Đạo Cốt”.
  • Hoắc Dương – linh mạch ngũ hành nghịch chuyển.
  • Dao Ca – kẻ có hồn phách không thuộc thế giới này.

Ánh mắt Lục Đông dừng lại.

Dao Ca.

Cái tên từng xuất hiện trong trí nhớ lờ mờ của hắn. Nữ tử từng đứng bên hắn ở Tử Vận Sơn thời cổ loạn.

Ký chủ đang hồi phục ký ức Thái Cổ: 3.2%

Tô Tuyết Yên lại nói:

“Ba ngày nữa, tại đại điện Thiên Lân, học viện sẽ mở khảo nghiệm “Đạo Căn Chi Huyết”.
Ai vượt qua sẽ được truyền thừa một trong năm đạo pháp cấm kỵ – ‘Ngũ Tượng Bí Pháp’.”


Đêm xuống.

Lục Đông đứng một mình trên mái nhà gỗ. Gió thổi qua nhẹ như lông vũ, mà trong lòng hắn, bão tố đã bắt đầu manh nha.

"Dao Ca… cũng tới rồi."

"Thế giới này, càng lúc càng giống quá khứ. Nhưng ta… sẽ không phạm sai lầm nữa."

 

CHƯƠNG 63: KHẢO NGHIỆM ĐẠO CĂN CHI HUYẾT


Ba ngày sau.

Tại chính điện Thiên Lân – nơi sâu nhất trong học viện Thiên Nhai, bảy bóng người đứng yên lặng trước một đài đá hình tròn, bề mặt khắc đầy phù văn cổ đại đang âm ỉ phát sáng.

Không tiếng trống, không chuông khánh khai mạc, chỉ có tiếng bước chân của một đạo nhân tóc bạc áo xám từ xa chầm chậm tiến đến.

Hắn chính là Ngô Trầm Lâu, đại trưởng lão của học viện, tu vi đã vượt qua Kim Đan, từng đặt chân vào nửa bước Nguyên Anh. Nhưng lạ thay, khí tức của hắn lại hoàn toàn bình thường như một lão nhân trồng hoa trong sân.

Ánh mắt của hắn lướt qua từng người, cuối cùng dừng ở… Lục Đông.

Chỉ là dừng lại chớp mắt, nhưng không biết vì sao, không khí xung quanh chợt trở nên nặng nề một thoáng.

"Khảo nghiệm hôm nay không phải để phân cao thấp, mà để nhìn thấu đạo căn, huyết mạch, và thiên cơ.
Kẻ nào được ‘Đạo Đài’ thừa nhận, sẽ có tư cách học một trong Ngũ Tượng Bí Pháp."

Ngô Trầm Lâu vung tay, đài đá bỗng tỏa sáng, từng đạo phù văn bay lên, xoay quanh như sao trời.


Kẻ đầu tiên bước lên là Hoắc Dương.

Vừa chạm vào đài đá, linh khí chấn động. Từng cột sáng ngũ sắc bắn lên trời, không gian lượn sóng, trận văn rung động dữ dội.

“Ngũ hành nghịch chuyển – kỳ cốt trăm năm mới gặp một!”
“Nếu hắn vào Kim Đan, có thể tạo ra Hư Đan ngũ sắc!”

Chúng đệ tử xung quanh xôn xao, kể cả vài trưởng lão ẩn trong bóng tối cũng khẽ gật đầu.


Tiếp theo là Từ Thanh Vũ, một thiếu niên thư sinh mặt trắng, ánh mắt sâu như nước.

Chạm tay vào đài đá – không hiện linh khí, chỉ có một tiếng "roẹt" như tơ bị xé.

Cả đài đá hóa thành… một gốc cây cổ thụ, cành lá thâm u che phủ.

“Thiên Mộc Đạo Cốt… hắn là hậu nhân của một nhánh Thái Cổ Mộc Tộc?”
“Khó lường!”


Thứ ba là Dao Ca.

Nàng mặc hắc y, tóc dài buộc hờ, đôi mắt phảng phất nét tang thương như đã trải qua mấy đời luân hồi.

Lúc nàng đặt tay lên đài đá, không một tia linh lực dao động.

Chúng tu sĩ nhíu mày, tưởng nàng thất bại — nhưng ngay lúc ấy, đài đá phát ra tiếng… khóc trẻ con.

Từng sợi âm thanh quái dị vang vọng, như vạn linh hồn gọi về. Một cái bóng mờ nữ tử hiện lên sau lưng Dao Ca, mặc cổ y triều đại không ghi chép trong lịch sử nhân gian.

Ngô Trầm Lâu sắc mặt hơi biến:

“Đây là… Huyết mạch Lạc Vong Hồn Giới?”
“Là kẻ mang hai hồn ba phách không hoàn chỉnh!”

Dao Ca không nói gì, nhưng ánh mắt nàng… khẽ liếc về phía Lục Đông, rồi nhanh chóng quay đi.


Cuối cùng, Lục Đông bước lên.

Không ai mong chờ điều gì. Trong danh sách, hắn là người duy nhất không có tư chất nổi bật, chỉ ghi là “Tán tu – không rõ căn cơ”.

Có vài ánh mắt đầy thương hại, vài tiếng xì xào:

“Hắn mà cũng được mời ư?”
“E là chỉ để làm nền, lấy số chẵn bảy người.”

Lục Đông chỉ lặng lẽ đặt tay lên đài đá, như người qua đường hành lễ.

Trong khoảnh khắc ấy – toàn bộ đài đá sụp xuống một đoạn.

Cả Thiên Lân Điện rúng động nhẹ.

Trận văn tan vỡ, linh khí biến mất, ánh sáng mờ đi như bị hút sạch.

Mọi người sững sờ.

Một làn khói đen bốc lên từ đài đá, tụ lại thành một đạo hư ảnh cổ xưa — thân mặc áo vải, đầu đội khăn đen, khí tức không mạnh, nhưng ánh mắt như xuyên thủng hư không.

Hư ảnh chỉ lẳng lặng nhìn Lục Đông… rồi gật đầu một cái — sau đó tan thành tro bụi.

Ngô Trầm Lâu đứng bật dậy, ánh mắt không thể tin nổi.

“Đó là… Thái Cổ Đạo Ảnh?”
“Chỉ những kẻ từng chạm vào Thiên Cơ Mệnh Luân mới khiến nó xuất hiện… Tên này… là ai?”

Tô Tuyết Yên lúc này đã run nhẹ trong lòng bàn tay. Nàng liếc Lục Đông một cái — hắn vẫn đứng yên như cũ, nét mặt bình thản như chưa từng có gì xảy ra.

Chúc mừng ký chủ kích hoạt: “Thiên Cơ Đạo Huyết – Ẩn cấp huyết mạch”
Phần thưởng mở khóa:
– Tăng trưởng tốc độ khôi phục linh hồn 300%
– Mở khóa tầng 2 hệ thống: Trí Thức Thiên Thư


Sau khi khảo nghiệm kết thúc.

Bảy người được chọn rời khỏi đại điện, mỗi người nhận một đạo phù truyền thừa.

Lục Đông lặng lẽ nhận một cuốn sách gỗ mục nát, bìa không có chữ, chỉ vỏn vẹn một ký hiệu hình xoắn ốc.

Không ai chú ý, cũng không ai hỏi.

Chỉ riêng Ngô Trầm Lâu – nhìn theo bóng hắn rời đi, nhíu mày lẩm bẩm:

“Kẻ này… không giống người của thời đại này.”


Tối hôm đó.

Lục Đông trở về tiểu viện. Trong lúc ngồi pha trà, hắn nhẹ lật cuốn sách gỗ.

Trang đầu chỉ có bốn chữ khắc mờ:

“Phản Hư Nhập Vi.”

Hắn khẽ cười.

“Không ngờ... lại là đạo pháp đã mất của Thiên Môn thời Sơ Huyền.”
“Thế gian còn nhớ, mấy ai còn tu?”

Ánh trăng lạnh rọi xuống, gió thổi qua rừng trúc, vạt áo hắn lay nhẹ trong gió.

Lục Đông nhắm mắt, bắt đầu tu luyện.

Một kỷ nguyên mới, từ đây mở ra.

 

CHƯƠNG 64: TÀN TÍCH THIÊN CƠ – MỞ RA


Canh ba đêm đó.

Trên bầu trời phía Bắc học viện Thiên Nhai, từng đạo sấm sét vô thanh xẹt ngang, không một tiếng động, nhưng linh khí trong thiên địa như bị quét sạch.

Một luồng khí tức u ám, âm trầm, từ trong lòng đất chậm rãi trồi lên — Tàn Tích Thiên Cơ Môn, nơi được xem là "cấm địa cấm nhắc tên" từ hơn ba ngàn năm trước… rốt cuộc đã bắt đầu mở cửa.


Tại một sân viện nhỏ nơi góc Đông học viện.

Lục Đông đang an tĩnh ngồi xếp bằng dưới gốc mai khô, tay cầm quyển "Trí Thức Thiên Thư" vừa mới mở khóa từ hệ thống. Bề ngoài cuốn sách như một tập thơ cổ, nhưng chỉ có hắn biết… từng ký hiệu là một đoạn quy tắc vận hành Thiên Đạo.

Cảnh báo: Kết giới học viện đang bị ăn mòn – xuất hiện dấu vết pháp trận Cổ Tinh Văn
Ký chủ có muốn kích hoạt “Truy tung vi tích phù ấn”?

Lục Đông ngẩng đầu nhìn lên trời. Một tia sáng đen vừa chớp lóe qua tầng mây, không ai khác nhận ra, nhưng hắn thì thấy rõ.

“Là người của Tà Cơ Tộc.”

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ lật thêm một trang trong thiên thư, một đoạn phù văn bỗng hóa thành một điểm sáng rơi vào lòng bàn tay.

Kỹ năng phụ trợ đã kích hoạt: "Ẩn Hành Thức Huyết"
Tàng hình, ẩn tức, di chuyển như u linh – thời gian duy trì: 2 canh giờ


Ở một nơi khác trong học viện.

Dao Ca đứng lặng giữa sân đá, trước mặt nàng là một bức tượng đá nứt nẻ – hình dạng một thiếu nữ cổ đại, tay nâng sao trời.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, trong lòng nàng vang lên tiếng thì thầm mơ hồ:

“Trở lại… trở lại… máu của ngươi… là chìa khóa.”

Đôi mắt Dao Ca khẽ rung động. Một dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ giữa mi tâm.

Tượng đá rạn nứt —— "Ầm" một tiếng, đất nứt toác, mặt đất sụp xuống, để lộ một lối vào hắc động sâu thẳm.

Bên trong là Thiên Cơ Tàn Tích — nơi từng là tổng đàn cổ phái bị thiên đạo tiêu diệt vì tội "thăm dò mệnh số Thượng Cổ".

“Đây chính là gốc rễ… quá khứ ta muốn quên.”


Cùng thời điểm đó, một đạo thân ảnh vô thanh vô tức lướt vào học viện.

Toàn thân kẻ đó bọc trong hắc khí, mặt bị che bởi một lớp sương đen, chỉ có đôi mắt đỏ như huyết dị thường.

Một luồng khí tức quỷ dị bao phủ hắn, như không thuộc về thế giới này.

Khi đến gần khu vực sân viện phía Đông – đột nhiên hắn khựng lại.

“Ở đây… có một luồng khí tức rất cổ… như từng ‘nếm’ qua Thiên Cơ.”

Hắn quay đầu — ánh mắt rơi vào tiểu viện của Lục Đông.


Lúc này, bên trong viện.

Lục Đông chậm rãi đứng dậy. Tay áo nhẹ phất, một đạo ánh sáng vàng bám sát dưới chân, tựa như bóng mờ.

“Đến rồi.”

Ngay sau đó, từ trên mái ngói, một bóng đen hạ xuống, không một tiếng động, khí tức âm hàn như từ địa ngục bò lên.

“Ngươi là người cuối cùng giữ huyết mạch Thiên Cơ?” – Hắc ảnh cất giọng khàn khàn.

Lục Đông nhàn nhạt nhìn hắn, giọng điệu ôn hòa:

“Ngươi… nhìn lầm người rồi.”

Hắc ảnh chưa kịp phản ứng, một luồng phù văn từ tay Lục Đông chợt bắn ra – vô thanh vô tức, xuyên thẳng vào linh hồn đối phương.

Kỹ năng "Đạo Vấn Chân Ý" kích hoạt – Truy tung căn nguyên linh hồn
Phát hiện: Bán thể Quỷ Hồn từ giới phụ Thương Lam, tu vi: Ngụy Hóa Thần

Lục Đông không tiến lên, cũng không rút kiếm.

Chỉ nhắm mắt, nhẹ buông một chữ:

“Phá.”

ẦM — Toàn bộ thân ảnh hắc khí kia như bị ngưng tụ, rồi vỡ tan như cát bụi.

Không có máu, không có tiếng kêu, chỉ còn lại một mảnh vải đen rơi xuống, bên trên thêu một ký hiệu hình mắt quỷ.


Một khắc sau.

Dao Ca từ Thiên Cơ động khẩu đi ra, vô tình lướt qua viện của Lục Đông.

Nàng dừng lại — khẽ nhìn vào trong.

Thấy hắn vẫn ngồi đó, như chưa từng rời khỏi vị trí, một tay pha trà, một tay cầm sách.

Bốn phía yên bình, không gió, không linh khí dao động.

“Rốt cuộc ngươi là ai…”

Dao Ca không hỏi thành lời, chỉ xoay người rời đi, nhưng lòng lại càng thêm nghi hoặc.


Tại chính điện.

Ngô Trầm Lâu nhận được mật báo: “Có dị tượng, nghi có ngoại giới xâm nhập, lại bị phản phệ ngược.”

Hắn trầm ngâm giây lát, ánh mắt hướng về Đông viện.

“Lục Đông…”

“Lần này… không đơn giản.”

 

CHƯƠNG 65: THÁI HUYỀN CỔ LỘ – NGŨ TƯỢNG TRANH TÀI


Trời chưa sáng, nhưng trong học viện Thiên Nhai, toàn bộ linh khí đã dao động khác thường.

Từ bốn phương tám hướng, các đệ tử nội môn, ngoại môn và khách tông đều tập trung về quảng trường chính – nơi Thái Huyền Cổ Lộ sắp mở.

Cổ Lộ này chỉ xuất hiện mỗi ba mươi năm một lần, là di tích cổ đại từ thời Thái Huyền Đạo Môn, bên trong chôn giấu vô số bảo vật, nhưng nguy hiểm cũng tương xứng. Mỗi lần mở ra, đều có người chết không toàn thây.


Tại Đông Viện.

Lục Đông ngồi dưới gốc mai, nhẹ rót cho mình chén trà. Gió thổi nhẹ, cánh hoa khô xào xạc.

Đêm qua hắn vừa diệt một Quỷ Thể đến từ giới phụ Thương Lam, mà giờ sáng ra đã có truyền lệnh bài từ viện chủ, ép hắn tham gia trận "Ngũ Tượng Tranh Tài" để giành quyền vào Cổ Lộ.

Hệ thống: Kích hoạt nhiệm vụ ẩn – “Đạo Lộ Phá Cục”
Phần thưởng: Mảnh tàn thiên “Thiên Cơ Linh Bản”
Trạng thái: Không thể từ chối

Lục Đông nhìn bảng hệ thống một chút, thở dài:

“Không tránh được thì thôi… xem như rèn luyện tay chân.”


Tại quảng trường chính.

Người đứng đầu học viện – Ngô Trầm Lâu – đích thân chủ trì buổi mở cổ lộ.

“Ngũ Tượng Tranh Tài” lần này chia thành năm nhóm, tượng trưng cho: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, và Thôn Diễm. Mỗi nhóm chọn ra một người đứng đầu – là hạt giống để tiến vào Cổ Lộ, tranh đoạt cơ duyên.

Dao Ca đại diện Chu Tước – nàng là thiên tài luyện khí, được mệnh danh "Người thừa kế Yêu Hỏa Thánh Thể".

Lâm Dương – đệ tử chân truyền của viện chủ – đại diện Bạch Hổ, tu vi đã đạt Kim Đan trung kỳ, được kỳ vọng đoạt ngôi đầu.

Mỗi người đều có danh tiếng, thực lực lẫy lừng. Chỉ riêng Thôn Diễm – một tổ đội rơi rớt, vô chủ, không ai tranh giành… bất ngờ được giao cho Lục Đông.


Tiếng xì xào vang lên:

“Lục Đông? Không phải là tên tạp dịch ở Đông Viện sao?”
“Làm nền cho đủ số chứ gì… nghe nói hắn chỉ Trúc Cơ sơ kỳ thôi.”
“Thôn Diễm tổ năm nay đúng là bi kịch.”

Lục Đông vẫn bình tĩnh đi về phía đài tròn, đứng một mình, không hề có đồng đội. Tổ đội Thôn Diễm… chỉ có một mình hắn.

Dao Ca nhìn hắn, đôi mắt ánh lên nghi hoặc:

“Vì sao lại là hắn…”

Lâm Dương thì cười khẩy:

“Một kẻ không rõ lai lịch, tới làm trò cười?”


Ngô Trầm Lâu khẽ phất tay áo.

"Thiên Cơ La Bàn" giữa quảng trường bắt đầu xoay chuyển, tạo thành pháp trận hình xoắn ốc, mở ra một thông đạo ánh sáng.

“Các đệ tử – vào trong Cổ Lộ – mỗi người có ba mươi ngày.”

“Trong đó, nếu đoạt được một trong chín mảnh 'Thái Huyền Linh Ngọc', sẽ có tư cách bước vào tầng sâu Thiên Cơ Đài.”


Bên trong Cổ Lộ.

Ngay khi bước vào, Lục Đông cảm nhận rõ rệt: linh khí nơi đây không ổn định. Địa hình không gian liên tục xoay chuyển, tựa như mê cung sống.

Đám người Dao Ca, Lâm Dương đều chọn nhanh phương hướng, mang theo đội ngũ tiến sâu.

Lục Đông thì đứng lại — ánh mắt nhìn về phía vách đá sụp đổ bên trái, nơi không ai để ý.

“Hệ thống, cảm ứng.”

Phát hiện dị biến không gian – Tàn dư pháp trận thời Thái Huyền
Kích hoạt phù văn giải trận – thời gian còn lại: 60 giây

Một tia sáng mảnh như tơ bạc thoát ra từ mắt hắn, rơi vào vách đá.

ẦM…

Một lối đi bí ẩn chậm rãi mở ra. Không ai biết, ngay từ bước đầu tiên, hắn đã chọn đúng nhánh bí cảnh chân chính.


Ở một đầu khác của Cổ Lộ.

Lâm Dương dẫn đầu đội Bạch Hổ đi vào động Ngọc Thạch, vừa diệt yêu thú, vừa thu bảo vật, liên tục thắng lợi.

Nhưng… hắn không biết, lối hắn đi chính là phân nhánh phụ, dù có đi hết cũng không đến được Thiên Cơ Đài.

Trong bóng tối, có một người áo xám lặng lẽ quan sát Lục Đông, tự nhủ:

“Khí tức này… không sai. Hắn… là truyền nhân Thiên Cơ Môn!”


Cuối chương 65

Chương 66: Lục Đông khai mở trận pháp cổ – gặp cơ duyên thiên cấp.
Một kiện “Thiên Cơ Tàn Ấn” hồi sinh – phong ấn trí nhớ kiếp trước?
Bí mật về quá khứ của Lục Đông bắt đầu hé lộ…

 



🎯 Combo 2 Áo Thun Nam Cổ Tròn Basic – Chất Lượng Vượt Trội, Giá Cực Tốt!

Chất vải Cotton 4C cao cấp – mềm mịn, co giãn thoải mái, thấm hút mồ hôi cực tốt.
Kiểu dáng trẻ trung, dễ phối đồ – mặc đi làm, đi chơi hay tập luyện đều chuẩn phong cách.
Giá ưu đãi tiết kiệm hơn khi mua combo!

👉 ĐẶT NGAY để nhận ưu đãi MIỄN PHÍ VẬN CHUYỂN và quà tặng kèm hấp dẫn!

🌟 Hàng chính hãng – Đổi trả dễ dàng – Bảo hành chất lượng!

🔗  LINK SẢN PHẨM: https://s.shopee.vn/gExAcJHuh


  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét