Chương 136: Huyết Lĩnh Lạc Táng – Trận Văn Cổ Mệnh, Đạo Bút Thức Hồn
Gió
lạnh thấu xương, tuyết máu rơi đầy.
Nằm
tận cùng phía Nam đại lục, nơi từng bị Thập Đại Tông Môn niêm phong suốt
mấy ngàn năm, Huyết Lĩnh Lạc Táng là một vùng đất cấm mà ngay cả Nguyên
Anh kỳ cũng không dám tùy tiện tiến vào.
Tương
truyền, nơi đây từng là chiến trường thượng cổ nơi Thiên Đạo Giáng Lôi, Tiên
Nhân Trầm Mệnh, Trận Văn bị nghiền nát, Bút Đạo đoạn tuyệt.
Thế
mà giờ đây, một bóng người khoác áo vải thô, mang theo tay nải vẽ tranh cũ kỹ,
đang từng bước tiến vào nơi tử địa đó.
Người
ấy... chính là Khương Dạ Minh.
【Hệ thống nhắc nhở】
【Cảnh báo: Phía trước 300 trượng có tàn
trận cấp Hư Thần Thượng Cổ - "Thức Mệnh Trận Văn". Đề nghị ký chủ
kích hoạt Họa Tâm Thức Nhãn để thăm dò.】
Khương
Dạ Minh nhíu mày. Hắn không vội, mà lấy từ trong tay nải ra một cuộn Họa
Quyển Vô Danh, mở ra rồi nhỏ vào một giọt linh huyết của chính mình.
Trong
khoảnh khắc ấy, ánh sáng từ bức họa tỏa ra, từng luồng khí tức mờ ảo hiện lên,
như họa mà không phải họa, như pháp mà chẳng phải pháp.
“Thức
Mệnh Trận Văn... Quả nhiên là một phần của Bách Mạch Cấm Đồ.”
Hắn
khẽ vuốt cằm, mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
Bỗng
nhiên, mặt đất rung chuyển.
Từ
giữa lòng tuyết huyết, một cự tượng cao bảy trượng mang hình dáng quái điểu có
đầu người, thân rồng, từ từ trồi lên. Khắp thân tượng phủ đầy chữ cổ và phù văn
như rồng bay rắn lượn, nhưng mơ hồ có khí tức u oán.
【Kích hoạt cơ duyên nhiệm vụ ẩn:
"Thức Hồn Bút Linh"】
Khương
Dạ Minh không kinh hoảng. Hắn ngồi xuống một tảng đá phẳng, lấy ra một cây
bút... làm từ xương bạch ngân, đầu bút là lông Hỏa Điểu Niên Niên,
linh quang mờ nhạt quanh quẩn.
“Được
rồi. Lâu rồi không thi triển ‘Đạo Bút Thức Hồn’…”
Từng
nét bút hạ xuống.
Mỗi
nét là một đạo pháp tắc, vừa giống như trận văn lại như đang gảy lên huyền cầm
trong vô hình. Gió thổi lồng lộng, tuyết đỏ dừng lại giữa không trung. Ngay cả
tiếng rên rỉ trong hư vô cũng bị áp chế.
Trận
Văn thứ ba vừa hoàn thành, thì tượng đá bắt đầu run rẩy, đôi mắt khép hờ chợt
mở ra.
Một luồng oán hồn kinh thiên bùng phát,
gào thét:
“Ngươi...
kẻ nào dám họa lại Văn Đạo Cổ Mệnh?! Đây là cấm văn thiên đình, ngươi không sợ
nghịch thiên sao?!”
Khương
Dạ Minh không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói:
“Đã
là thiên đình đã chết, sao còn xứng để ta sợ?”
Trận Văn thứ sáu.
Khương
Dạ Minh, mồ hôi rịn trán, nhưng ánh mắt vẫn ổn định như nước giếng sâu.
Trận Văn thứ chín hoàn thành.
Trên
không trung, cự tượng gầm lên đau đớn. Rồi trong khoảnh khắc, từ giữa trán nó,
một luồng sáng kim lam bắn ra — đó là một chiếc bút ngắn cổ xưa, thân
bút khắc đầy ký hiệu lạ, đầu bút nhuốm máu đã khô từ hàng vạn năm trước.
【Chúc mừng! Ký chủ thu được “Bút Hồn
Thiên Văn”】
Khương
Dạ Minh thu bút, không ở lại lâu.
Trước
khi rời đi, hắn quay đầu nhìn lại tòa cự tượng.
Lúc
này, tượng đã hoàn toàn nứt toác, nhưng ánh mắt lại dường như có một tia... an
yên.
Đêm đó, tại một tiểu sơn động ở ven rìa Huyết Lĩnh.
Khương
Dạ Minh khoanh chân ngồi, Bút Hồn Thiên Văn lặng lẽ phát ra ánh sáng mờ, chiếu
lên tường đá nơi hắn đang vẽ lại từng cảnh tượng trong trận văn cổ.
Ánh
mắt hắn sâu không thấy đáy.
“Một
bút có thể vẽ ra sinh tử. Vậy nếu ta vẽ một thế giới không có Thiên Đạo… thì
liệu sẽ thế nào?”
Chương 137: Tử Vân Cổ Địa – Thiên Tộc Hậu Duệ, Khương Dạ
Minh Bị Ép Nhập Thiên Vị Bảng
Tử
Vân Cổ Địa — nơi trời đất mất sắc, linh khí nghịch lưu, sấm chớp không theo quy
tắc, thời gian ngưng đọng từng khắc một.
Từ
xưa đến nay, nơi đây là bí cảnh di lưu của Thiên Tộc, chủng tộc từng
được xưng tụng là gần nhất với thiên đạo, huyết mạch thiên sinh có thể ngộ pháp
tự nhiên.
Mỗi
trăm năm, cổ địa hé mở một lần. Mỗi lần mở ra, dù là Thiên Môn Đạo Tử hay Địa
Vực Chí Tôn đều chen chân, chỉ mong lấy được một tia tạo hóa.
Nhưng
lần này, tất cả đều không ngờ — trong số người bước vào cổ địa, có một
kẻ mặc áo vải, dáng vẻ như phàm tu ti tiện, tay xách bút lông, mắt nhìn mây bay...
Hắn
là… Khương Dạ Minh.
【Hệ thống thông báo】
Khương
Dạ Minh khẽ nhếch miệng cười nhạt, tay thu lại Bút Hồn Thiên Văn, lặng lẽ bước
trên nền đá tím nhạt như ngọc thạch. Những linh giả xung quanh, đa phần đều là
Kim Đan hậu kỳ trở lên, ánh mắt nhìn hắn đầy khinh thị:
“Một
tên tán tu tiểu tốt cũng dám vào đây? Chắc được người dẫn vào đổi chỗ.”
“Hừm,
để hắn đi thêm vài bước, chắc cũng chỉ làm mồi cho thú cổ.”
Khương
Dạ Minh cúi đầu, ánh mắt lãnh đạm, thậm chí còn hơi gật đầu như tỏ vẻ biết thân
biết phận.
Nhưng chỉ hắn biết — dưới lòng đất ba trượng nơi hắn vừa
bước qua, một con “Tử Mãng Cổ Hồn” cấp Thiên Linh đã bị hắn dùng ý họa vẽ ra
một tia “Định Thức Trận”, phong ấn thành bút trận.
Giữa
cổ địa, linh quang chợt hiện.
Một
luồng khí tức cổ xưa mang theo huyết mạch áp chế, quét ngang toàn
trường.
Một
thiếu nữ mặc áo lụa lam, mắt tím tóc bạch, da trắng như ngọc tuyết, chậm rãi
đáp xuống từ hư không.
Đó
chính là Thiên Tộc hậu duệ – Tử Lăng Chi, người có tư cách được xưng là
“Bán Tiên Mạch”.
Nàng
vừa xuất hiện, vô số thiên kiêu liền cúi đầu hành lễ.
“Gặp
Tử Lăng điện hạ!”
Chỉ
có Khương Dạ Minh — vẫn ngồi xổm… vẽ tranh con kiến lên đá.
Tử
Lăng Chi nhìn quanh một vòng, ánh mắt thoáng qua hắn, chợt nhíu mày:
“Kẻ
kia… là ai? Vì sao khí tức không rõ, như có như không, lại khiến linh mạch ta
run nhẹ?”
Một
tu sĩ bên cạnh vội nói:
“Chỉ
là tán tu vô danh, có lẽ ỷ vào chút kỳ vật nên được người dẫn đường vào.”
Nhưng
Tử Lăng Chi không đáp, nàng giơ tay, một đạo kim phù xuất hiện, quăng về phía
Khương Dạ Minh.
“Ta
ban ‘Thiên Vị Lệnh’, người này sẽ nhập danh vào Thiên Vị Bảng – cùng ta
tranh cơ duyên!”
Không
gian như lặng lại.
Mọi
người sửng sốt — Thiên Vị Bảng là nơi ghi tên những người có tư cách
thừa nhận truyền thừa Thiên Tộc, từ ngàn năm nay chưa từng có phàm tu nào dám
chen chân.
Một
gã mặc áo đen, khí tức Hóa Thần, bước ra, ánh mắt lạnh lùng:
“Tử
Lăng công tử, không thể tùy tiện đưa kẻ tạp tu nhập bảng. Chuyện này trái
quy...”
Chưa
dứt lời, Tử Lăng Chi giơ tay, ánh sáng màu tím bắn ra.
Ầm! Gã Hóa Thần kia bị đánh bật ra sau hơn mười trượng, khí
huyết cuồn cuộn.
Nàng
nói:
“Ta
đã nói, hắn nhập bảng.”
Khương
Dạ Minh thở dài, đứng dậy phủi áo:
“Tử
cô nương... ta không tranh thiên vị gì cả, chỉ muốn vẽ vài nét tĩnh tâm. Nếu
làm phiền, ta sẽ rút lui là được.”
Lời
nói nhẹ nhàng, thậm chí còn hơi nhún người như người dưới.
Nhưng
chỉ Tử Lăng Chi cảm nhận rõ — một luồng huyết mạch cổ xưa trong người
nàng vừa bị... khiến cho cúi đầu.
“Ngươi...
là ai?” – nàng thì thào.
Khương
Dạ Minh cười khẽ:
“Ta
là... người viết nên những gì đã bị thiên đạo lãng quên.”
Ngay
lúc ấy, Thiên Vị Bảng giữa không trung sáng rực.
Sau
đó... một tia sáng bắn thẳng từ giữa bảng ra, đánh thẳng vào trán Khương Dạ
Minh.
【Hệ thống cảnh báo: Thiên Vị Bảng cưỡng
chế kiểm tra tư cách. Sẽ hiện danh trong 3 hơi thở!】
Mọi
ánh mắt tập trung về phía hắn.
1
hơi thở... 2 hơi thở...
ẦM!
Một
ánh sáng từ cổ thiên chiếu xuống.
【Hạng ???: Khương Dạ Minh – Không thể
định cấp. Hệ thống phân loại thất bại. Bảng tự động đưa lên “Danh Ngoại” – ngoài
quy tắc thiên đạo.】
Toàn
bộ cổ địa yên lặng.
Tử
Lăng Chi ngẩng đầu, thì thầm:
“Danh
Ngoại... một mình đối kháng thiên đạo chi bảng? Thế gian này... vẫn còn người
như vậy sao?”
Khương
Dạ Minh lặng lẽ quay lưng, từng bước rời đi.
“Nếu
thiên đạo không định nổi ta, thì ta sẽ viết lại thiên đạo.”
Chương 138: Họa Sinh Hồn Mộng – Bí Mật Huyết Thống Khương Dạ
Minh Lộ Diện
Tử
Vân Cổ Địa, đêm thứ ba.
Sương
lam giăng phủ như tầng mộng khí. Không gian bị bóp méo từng mảnh, linh quang
trong trời đất như bị hút vào trung tâm một vòng xoáy — nơi đó, Khương Dạ
Minh đang khoanh chân, bút trong tay họa lên hư không.
Trên
mặt đất, không có mực. Trong tay, không giấy. Nhưng mỗi nét vẽ của hắn khiến thiên
địa lặng im, quy tắc chậm một nhịp.
Một
bóng hình nữ tử mờ ảo hiện ra trong tranh — gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt buồn
bã, như từng sống một đời dài hơn cả tinh hải.
Đó...
là một đoạn ký ức trong sâu thẳm tâm hồn hắn, không thuộc về Khương Dạ
Minh, nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ.
【Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ đã họa trúng
tầng ký ức phong ấn đầu tiên. Huyết thống đang được giải khóa 1%.】
Ầm!
Từ
giữa không trung, một tia chớp màu tím đen đánh xuống — không mang theo lực
lượng hủy diệt, mà là sự khảo nghiệm của thiên đạo.
Khương
Dạ Minh ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên:
“Ngươi
muốn kiểm tra huyết mạch của ta? Không sợ bị phản phệ sao?”
Thiên
uy run nhẹ.
Tia
chớp dừng giữa không trung, như có thứ gì đó phía sau màn sương... đang do
dự.
Ngay
lúc ấy, từ một phương trời khác trong cổ địa, Tử Lăng Chi cùng một nhóm
thiên kiêu đang tiến sâu vào “Thiên Ảnh Cổ Tỉnh” — nơi chứa đựng mộng linh
nguyên thủy của Thiên Tộc.
Một
khối bia đá dựng đứng chặn đường, phía trên khắc chữ cổ Thiên Tộc, dòng đầu
tiên:
【Tử Tộc Hồn Mộng – Chỉ người mang huyết
mạch nguyên sơ mới có thể nhìn thấy Mộng Cảnh】
Tử
Lăng Chi đặt tay lên bia đá.
Một
thoáng sau, cảnh tượng trước mặt nàng vỡ vụn — thay vào đó là một
ngôi thành vạn trượng, bên trong treo cờ trắng đen, sát khí ngút trời.
Giữa
không trung, một người thanh niên khoác áo đạo bào, tay cầm bút ngọc, một mình
đối mặt với vô vàn thiên thần, ma tướng.
“Đó
là... hắn?” – Tử Lăng Chi lùi lại, tâm thần chấn động.
Nàng
thấy rất rõ: Trong ảo mộng từ vạn năm trước, Khương Dạ Minh đã từng xuất
hiện, lấy bút làm kiếm, viết diệt một tộc.
Cùng
lúc ấy, ở nơi Khương Dạ Minh đang tọa thiền.
Một
bóng người xuất hiện — một thiếu nữ áo đỏ, tóc dài chạm eo, khí tức như
không thuộc về thế giới này.
“Ngươi...
thực sự đã tỉnh rồi sao?” – nàng hỏi.
Khương
Dạ Minh mở mắt, giọng trầm thấp:
“Ngươi
là ai?”
“Ta
là Thần Mộng tàn hồn, do một nét bút của ngươi ngày xưa lưu lại.” – nàng nhìn
hắn đầy phức tạp.
“Ngươi
không nhớ, nhưng linh hồn ta... chưa từng quên ngươi từng vì một câu: 'Ta họa
người, cũng gánh lấy nhân quả của người.' mà bị thiên đạo đuổi tận giết tuyệt.”
“Nay...
ngươi đã quay lại.”
【Hệ thống: Cảnh báo! Nhận dạng huyết
thống: ẩn tộc Di Họa Nhân – dòng dõi viễn cổ, được cho là bị tiêu diệt
do có khả năng ‘vẽ ra số mệnh’.】
【Mở khóa kỹ năng huyết mạch cấp 1:
Họa Sinh Hồn Mộng – Có thể tạm thời vẽ lại ký ức đã biến mất, triệu hoán linh
ảnh trợ chiến.】
Khương
Dạ Minh khẽ lẩm bẩm:
“Di
Họa Nhân... Thảo nào từ khi đến thế giới này, ta luôn cảm thấy tay mình có thứ
gì đó muốn... hồi sinh.”
Giữa
hư không, Thiên Vị Bảng vốn đã yên tĩnh, bất chợt tự động sáng lên.
Một
dòng chữ máu hiện ra phía dưới:
【Khương Dạ Minh – Danh Ngoại Chi Nhân
– Họa Chủ Mộng Sinh – Cấm Thiên Bảng định cấp】
Toàn
bộ tu sĩ trong cổ địa đều giật mình ngẩng đầu nhìn.
Tử
Lăng Chi siết chặt tay, ngữ khí hoảng hốt:
“Không
thể định cấp... cấm bảng hiển danh... Truyền thuyết nói rằng, chỉ có những
người từng bị thiên đạo xóa tên khỏi lịch sử mới có tư cách như vậy.”
Khương
Dạ Minh lặng lẽ đứng dậy.
Tay
trái giơ bút, tay phải đặt sau lưng.
Trên
mặt đất, linh lực tự động kết thành hình — một bức tranh khổng lồ vẽ hình ba
mắt quỷ vương.
Hắn
viết:
“Vẽ
mộng sinh linh, họa quỷ diệt hồn — linh đến, mộng hiện, đạo không thể nghịch.”
Ngay
sau đó — quỷ vương trong tranh gầm lên, hóa thành linh thể, xông thẳng về
phía vực sâu cổ địa, nơi thiên đạo không dám bước vào.
Chương 139: Danh Ngoại Vô Song – Khương Dạ Minh Bước Vào
Vùng Cấm Thiên Giới
Vực sâu Tử Vân Cổ Địa, nơi bị liệt vào vùng tuyệt địa,
cấm kỵ với cả Nguyên Anh lão tổ trở lên — chỉ cần tiến vào, dù là Thiên Linh
cũng có khả năng hồn phi phách tán. Nơi này gọi là “Thiên Giới Tàn Cảnh”,
tương truyền là một mảnh vỡ còn sót lại sau Đại Kiếp Thượng Cổ.
Giữa vùng cấm, một thân ảnh lặng lẽ tiến vào, bóng áo
xám nhạt hòa vào sương mù.
Không
linh khí hộ thân.
Không
pháp bảo bảo vệ.
Chỉ
có… một cây bút gãy, cắm sau lưng, không ai chú ý.
【Hệ thống nhắc nhở: Cảnh báo! Khu vực
phía trước vượt ngoài giới hạn thăm dò! Phát hiện dao động nghịch thiên cấp,
khuyến cáo ký chủ rút lui ngay lập tức.】
Khương
Dạ Minh cười nhạt, khẽ đáp:
“Lui?
Hệ thống, ngươi từng thấy bút mực sợ giấy trắng bao giờ chưa?”
Ầm!
Từng
đạo khí cơ vô hình cuộn xoáy như hư ảnh thời gian, cuốn bay mọi thứ hữu hình
— trong đó có xương khô của những tu sĩ từng dám mạo hiểm. Họ đều là thiên kiêu
từng đứng trên đỉnh cao, nhưng nay chỉ là cát bụi giữa thiên địa.
Vậy
mà Khương Dạ Minh vẫn đứng yên.
Không
phải vì hắn mạnh đến mức không bị ảnh hưởng.
Mà
là vì… vùng cấm này đang lặng lẽ nhường đường cho hắn.
Tại
Thánh Tông Thiên Lôi Cung.
Một
chiếc kính đồng khổng lồ khắc đầy phù văn đang run lên từng nhịp, tỏa ánh sáng
chói lòa. Trên kính, tên của Khương Dạ Minh xuất hiện lần đầu tiên trong
lịch sử – ở rìa mép, không có thứ hạng.
Tông
chủ Thiên Lôi Cung – Lôi Dận Chân Quân – nhìn kính, trầm giọng nói:
“Danh
ngoại vô cấp, cấm bảng không thể định vị... Đây là tín hiệu duy nhất từng thấy
sau hơn vạn năm. Người này, không thể chạm, cũng không thể xét.”
“Là...
‘họa chủ’?” – Một vị trưởng lão rùng mình hỏi nhỏ.
“Không.
Hắn là người đã từng bị Thiên Đạo xóa sổ. Nay… tự bước ra khỏi vùng cấm.
Chúng ta không tư cách phán đoán.”
Trong vùng cấm.
Khương
Dạ Minh dừng bước.
Trước
mặt hắn là một tế đàn vỡ vụn, lơ lửng giữa hư không, xung quanh có chín
khối ngọc thạch bay tròn như chu thiên đại trận.
Giữa
trung tâm, một quyển sách mỏng không có tựa, màu xám tro, từng tờ giấy
như gió cũng thổi không động.
Hắn
không vội vã chạm vào, chỉ trầm giọng:
“Từng
có người viết số mệnh. Cũng từng có kẻ dùng huyết mạch để đổi lấy quyền biên
soạn thiên cơ. Nay ta chỉ muốn biết — ta là ai, và... tại sao bị xóa tên khỏi
lịch sử.”
【Hệ thống phản hồi: Đạo vận rung động,
bí ẩn thượng cổ có thể giải mở một phần — tiếp xúc vật phẩm: “Thiên Cấm Chí Thư”
sẽ tiêu hao 10% hồn lực vĩnh viễn. Tiến hành?】
“Tiến
hành.”
Ầm!
Vừa
chạm vào quyển sách, thời không rạn nứt, một giọng nói trầm thấp vang
vọng:
“Ngươi
là con cháu Di Họa Tộc, hậu nhân cuối cùng của ‘Người Vẽ Luật’ — huyết
mạch bị phong ấn từ thời cổ thần. Kẻ viết mệnh, tất chuốc họa. Ngươi sống sót…
là nghịch thiên.”
Trong
đầu Khương Dạ Minh, hình ảnh vỡ vụn xẹt qua:
- Một nam
nhân áo trắng, giữa hư không dùng huyết viết ra mệnh đồ của thiên địa.
- Một nữ
tử che mặt, trao cho hắn một đoạn kinh văn đã bị thiên đạo cắn nát.
- Một
vùng đất bị xóa khỏi bản đồ thế giới, gọi là Địa Tận Cảnh — nơi
từng là quê hương tổ tiên hắn.
“Nếu
số mệnh là thứ được định sẵn… thì ta sẽ dùng bút này — viết lại.”
【Hệ thống kích hoạt kỹ năng ẩn: “Họa
Đạo Thế Thân” – Dùng bút thay thân, một lần duy nhất, miễn tử trong thiên
kiếp.】
【Hệ thống mở khóa bí ẩn thứ hai: “Thiên
Mệnh Biên Soạn Quyền – Cấm Thiên Đạo Giám”】
Bên ngoài Tử Vân Cổ Địa, từng đám mây dị sắc tụ lại
trên bầu trời, hình thành Cấm Thiên Kiếp Vân – loại thiên kiếp không
nhắm vào người, mà nhằm vào những kẻ vượt ngoài đạo lý.
Tử
Lăng Chi đang rời khỏi cổ địa, bất giác quay đầu lại, khẽ thở:
“Người
như hắn... mãi mãi sẽ không cần lên tiếng. Thiên địa sẽ tự rung động vì hắn
hiện thân.”
Tại một nơi bí ẩn ngoài cửu thiên.
Một
ông lão ngồi dưới cây đại thụ vạn niên, thở dài:
“Hắn...
cuối cùng cũng bắt đầu chạm vào con đường thật sự của mình.”
“Khương
Dạ Minh... hậu nhân Di Họa Nhân... kẻ nắm giữ quyền viết lại mệnh số...”
“Tương
lai, hoặc là tiên thần tuyệt thế, hoặc là họa kiếp của toàn bộ tu giới.”
Chương 140: Họa Xuất Vô Hình – Bí Văn Thượng Cổ Khai Thiên
Giới
Tử
Vân Cổ Địa sau ngàn năm tĩnh lặng, hôm nay lại dấy động.
Sóng
linh lực vặn xoắn, từng tầng hư ảnh không gian như bị lột bỏ, từng lớp một.
Cảnh vật mờ ảo hiện ra sau tầng sương xám chính là… Thập Nhị Trấn Hồn Ấn,
nơi từng phong ấn Một Tầng Thiên Bí Văn – thứ chỉ tồn tại trong truyền
thuyết.
Khương
Dạ Minh khoanh chân ngồi giữa tế đàn, hai mắt nhắm nghiền, thần sắc như lão
tăng nhập định, khí tức trên người dần dần đồng hóa cùng cổ địa — tĩnh như
tro tàn, nhưng sâu thẳm như vực trời.
【Hệ thống nhắc nhở: Trạng thái “Ngộ Văn”
kích hoạt.】
【Thượng cổ Bí Văn – tầng thứ nhất: “Khai
Thiên” – Đạo lý khởi thủy của mọi pháp tắc hiện thế.】
Ngay
khi văn tự đầu tiên khắc lên tâm thần, linh hồn Khương Dạ Minh run rẩy.
Không
phải vì đau đớn.
Mà
là... cảm giác "nhỏ bé" trước Thiên Đạo chân ý lần đầu tiên thật
sự lộ diện.
Từ
bút gãy sau lưng hắn, một tia quang mang mờ nhạt tuôn ra, dần hóa thành một
luồng huyết văn rực cháy, từng nét một tự viết lên không trung — từng ký
hiệu cổ ngữ không thuộc bất kỳ tu chân văn hệ nào hiện có.
Chúng
như có sinh mệnh, trôi lơ lửng, không chịu ảnh hưởng của trọng lực, của quy
tắc.
Khương
Dạ Minh mở mắt, nhẹ giọng hỏi:
“Đây
là… Họa Đạo?”
Không
ai trả lời, nhưng thiên địa lại đáp lại bằng một trận mưa phù vân, mỏng
như khói, nhưng rơi xuống người lại khiến linh hồn rung động.
Từng
giọt nước nhỏ như kết tinh thành thiên văn, ẩn chứa ý cảnh.
Một ngón tay của Khương Dạ Minh khẽ giơ lên.
Hắn
không dùng pháp lực, chỉ dùng... một nét.
Một
nét ấy vừa vẽ ra, cả vùng cổ địa bỗng lặng im.
Mây
không trôi.
Gió
không thổi.
Thậm
chí cả linh khí đang vận chuyển trong cơ thể đám yêu tu ở xa cũng bị ngưng
trệ nửa nhịp.
【Kỹ năng phụ trợ hệ thống mở khóa:
"Nhất Bút Khai Thiên – Tạo Cảnh Vô Thực"】
【Hiện trạng: Người sử dụng có thể vẽ
một vùng thực tại ảo hóa, che giấu khí tức, dấu vết, và tồn tại – thời hạn:
6 canh giờ.】
Khương
Dạ Minh thở nhẹ, thu tay lại, đứng dậy chậm rãi rời tế đàn.
Quyển
Thiên Cấm Chí Thư lặng lẽ hóa thành điểm sáng, dung nhập vào thể nội
hắn.
Từ
hôm nay, trong thần hồn của hắn đã có thêm một "văn hải" – nơi
chứa các ký hiệu văn tự tạo nên quy tắc thế giới.
Từ
hôm nay, Khương Dạ Minh... bắt đầu học cách dùng "chữ" để ảnh
hưởng đến thiên địa.
Vài ngày sau, ở ngoại giới.
Một
nhóm tu sĩ đến từ Tán Linh Các đang lục soát những tàn tích cổ địa, phát hiện toàn
bộ khí cơ trong phạm vi ba trăm dặm đã bị xóa sạch.
Không
có dấu vết đánh nhau.
Không
có linh lực dư tồn.
Thậm
chí không có mùi hồn lực sót lại.
Tựa
như... tất cả đã bị "xóa khỏi" hiện thực.
"Khương
Dạ Minh…" – Một người áo đen, bịt mặt, đứng giữa sơn cốc, giọng nói khàn
đục như quỷ hồn lẩm bẩm.
“Rốt
cuộc ngươi là ai...?”
Tại một nơi khác, sâu trong Tử Linh Cốc.
Một
thiếu nữ áo trắng, tay ôm cổ kiếm, ngồi dưới cây cổ thụ đang rụng lá đỏ.
“Ngươi...
còn sống. Nhưng vì sao… ta lại không cảm nhận được ngươi nữa?”
“Chúng
ta từng cùng trải qua Sinh Tử Chi Địa, ngươi từng lấy thân che cho ta thoát
khỏi Hỏa Thiên Long Tức… Dạ Minh ca, ngươi định trốn đến bao giờ?”
Còn Khương Dạ Minh, lúc này đã ở một tiểu trấn hẻo lánh ven
chân núi.
Mặc
áo xám lam, gánh nước thuê cho một tiểu trà lâu, hàng ngày đưa nước lên đỉnh
núi — nơi có một lão đạo mù sống cô độc nhiều năm.
Không
ai biết hắn là ai.
Không
ai nhận ra, trong tay áo hắn, luôn giấu một quyển sách không có tựa, và một cây
bút gãy từng vẽ lại thiên mệnh.
0 Comments