CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 126 - 130 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 CHƯƠNG 126: KHÁCH LẠ GHÉ THÔN – GẠO TRẮNG CÓ ĐỘC, RƯỢU NHẠT CÓ KẺ SÁT NHÂN


1. GÓC NHÌN NGƯỜI LẠ

Ánh chiều đổ xuống thôn Thanh Hà, từng cơn gió lay động những tán trúc phía sau núi, xào xạc như lời thì thầm của thiên địa.

Ngoài cổng thôn, một đoàn thương nhân lạ mặt cưỡi xe ngựa bước vào. Dẫn đầu là một trung niên mặt tròn, miệng cười không dứt, xưng tên là Vương đại chưởng sự, nói là “đi ngang qua, tìm nguồn thảo dược quý để mua.”

Họ đến mang theo lễ vật, gạo trắng rượu ngon, tơ lụa cho dân làng. Người trong thôn chưa từng thấy ai hào phóng vậy, liền hồ hởi tiếp đãi.

Chỉ duy Hạ Dương vẫn thong dong ngồi lau lá thuốc trước sân, mặt không đổi sắc.


2. CON MẮT NHÌN XUYÊN LỜI GIẢ DỐI

Tô Nhược Lam nhíu mày:

“Thôn này chỉ có rễ hoàng liên, lá tiểu hồi, loại gì mà khiến thương hội Bắc Vực hạ mình đến tận nơi?”

Hạ Dương nhấp ngụm trà, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía những “thương nhân” đang trò chuyện với tộc trưởng.

“Chẳng phải họ đến tìm thảo dược… mà là đến hái mạng người.”

“Ý thúc là… họ không phải phàm nhân?”

“Ba người trong đó mang khí tức tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Một tên giả làm đầu bếp, tên còn lại mang kiếm giấu dưới ván xe, một tên nữ trang điểm đậm – mắt nhìn không bao giờ rời khỏi ta.”




3. KẺ DÒ XÉT

Đêm đó, đoàn thương nhân xin nghỉ lại trong thôn một đêm.

Vương chưởng sự cùng hai người theo hầu đến “gõ cửa” nhà Hạ Dương, lễ phép nói muốn tặng rượu gạo thơm để cảm tạ đã cho dùng nước giếng.

“Chỉ là chút lòng thành, mong đạo huynh không chê.”

Hạ Dương không từ chối, nhận lấy vò rượu, đặt lên bàn, ngửi một cái rồi nhướng mày:

“Rượu có mùi hoa quế… nhưng hòa lẫn một tia Huyết Tán Đan – loại dược dùng để phá khí mạch người tu luyện.”

Vương chưởng sự cười khan, ánh mắt dần hiện sát ý.

“Không hổ là ‘Ẩn Giả’, quả nhiên nhạy bén.”


4. GẠO TRẮNG, RƯỢU NHẠT – MỘT CHIÊU SÁT CƠ

Cùng lúc đó, hai tên giả làm người làm trong đoàn đã ẩn thân, xuất hiện trên nóc nhà. Một tên thi triển Hỏa Phách Chưởng, tên còn lại dùng Tật Phong Châm.

Bốn hướng tấn công cùng lúc.

Tô Nhược Lam ở trong phòng cảm ứng được linh khí biến động, vội phi thân ra.

“Thúc!”

Nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Ngay khoảnh khắc ba luồng công kích cùng giáng xuống…

ẦM!!!

Cả sân gạch vụn vỡ, bụi bay mù trời.

Thế nhưng, khi tầm nhìn trở lại rõ ràng — Hạ Dương vẫn đứng y nguyên, vò rượu chưa kịp mở còn nằm trên bàn.

Chỉ có điều, ba tu sĩ kia toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, máu mũi trào ra, ánh mắt hoảng loạn như bị nhìn thấu tận xương tủy.

“Ta chỉ dùng Thần Niệm uy áp… đã không chịu nổi? Quá yếu.” – Hạ Dương thở dài.


5. THẨM VẤN

Hạ Dương điểm chỉ, ba tên như bị đông cứng, quỳ sụp xuống, mồm không ngừng run rẩy:

“Đừng giết! Chúng ta… chỉ làm theo lệnh! Là Cửu Hư Tông sai đến…”

“Mục tiêu?” – Hạ Dương hỏi.

“Truy tung ‘Ẩn Giả’, nếu xác nhận là thật… lập tức giết người diệt khẩu, phòng ngừa nguy cơ cho đại hội Bí Cảnh ba năm tới!”

Hạ Dương im lặng, sau đó phất tay.

Ba người bị cuốn vào một trận pháp hút hồn, ngay trong sân. Ánh sáng xanh lóe lên, linh hồn bị xóa sạch.

Tô Nhược Lam rùng mình.

“Thúc… sao không thẩm tra ký ức?”

“Người bị Cửu Hư Tông sai khiến, hồn phách đã cài cấm chú. Thẩm tra, ta sẽ bị truy tung ngược. Diệt sớm, tránh hậu hoạn.”


6. ĐÊM DÀI, MÂY TÍCH TỤ

Đêm đó, Hạ Dương bày lại Tam Cực Trận quanh nhà, đặt thêm mười hai cọc trấn khí, âm thầm vận chuyển Thiên Di Huyễn Ảnh quyết, khiến toàn bộ tiểu viện trở nên như hư như thực.

“Từ hôm nay, nơi này là cấm địa. Kẻ bước vào mà không có lệnh, diệt.”

Tô Nhược Lam nhìn bóng lưng Hạ Dương, lần đầu trong lòng dâng lên một cảm giác vừa kính phục vừa sợ hãi.

Người trước mặt nàng – không phải lão nông dân quê mùa nữa…

Là một con mãnh long ngủ trong bùn, nhưng chỉ cần khẽ động thân mình, thiên địa cũng phải run rẩy.


7. MỘT CÂU NÓI TRONG ĐÊM

Trước khi ngủ, Tô Nhược Lam hỏi nhỏ:

“Thúc có hối hận không, vì năm xưa không nhận chức Chưởng môn hay nhập Thánh Địa?”

Hạ Dương ngửa mặt nhìn bầu trời:

“Quyền lực là gông xiềng. Ngồi cao, phải chịu gió lớn. Ta chỉ muốn sống thêm mấy năm yên ổn… nhưng xem ra, trời không cho.”

 

 

CHƯƠNG 127: CỔ ĐỊA PHONG ẤN – DẤU CHÂN NGƯỜI XƯA


1. THƯ VIẾT DỞ – TÀN THƯ BÊN LÒ ĐUN THUỐC

Hạ Dương ngồi trầm ngâm dưới mái hiên, ánh bình minh còn chưa chiếu rõ mặt đất. Trước mặt ông là một tờ giấy ngả vàng, chữ viết nửa chừng bị cháy xém, chỉ còn mấy dòng cuối:

“... nếu có ngày Cửu Hư Tông tìm tới, thì hãy trở lại Cổ Địa Vạn Trượng, nơi ấy còn giữ vật ta để lại...”

Đây là bức thư cũ, nằm dưới đáy hộc lò luyện đan đã lâu không dùng đến. Hạ Dương chỉ tìm thấy khi sửa lại trận pháp phòng thủ đêm qua.

Nét chữ quen thuộc, chính là của Cố Nguyên, huynh trưởng kết nghĩa năm xưa – kẻ từng cùng Hạ Dương đi vào sinh ra tử thời còn là tán tu nghèo khổ.

Thế nhưng Cố Nguyên sau này lại đầu nhập Cửu Hư Tông, rồi bặt vô âm tín. Lần cuối nghe danh, hắn đã là trưởng lão nội môn, tu vi Kết Đan viên mãn.


2. VẠN TRƯỢNG CỔ ĐỊA – VÙNG ĐẤT CẤM KỴ

Nơi thư nhắc tới – Cổ Địa Vạn Trượng, là một khe vực sâu vô đáy nằm ở biên giới ba nước tu tiên, bị phong là “Hung địa tuyệt mạch”.

Tương truyền, nơi đây từng là chiến trường cổ đại, có dấu tích Thiên Tôn hàng lâm, yêu thần xé trời. Linh khí lộn xộn, yêu khí tồn đọng, phàm nhân tiến vào đều chết sạch.

Thậm chí, tu sĩ dưới Kim Đan nếu vào đó, chỉ trong một nén nhang sẽ tan thành máu loãng.

Nhưng trong lòng Hạ Dương, nơi ấy không hoàn toàn là tử địa.

Năm đó, ông và Cố Nguyên từng một lần suýt chết tại đó — nhưng cũng từ đó, Hạ Dương mới tìm được hạt mầm Kim Diệp Thảo, mở ra con đường luyện đan chân chính.


3. LÊN ĐƯỜNG

Hạ Dương không nói với ai, thậm chí cũng không để lại thư từ.

Sáng sớm, ông đeo tay nải vải cũ, bên trong chỉ có vài viên đan dược, một lọ nước giếng thiêng, vài tờ phù và một cây gậy trúc. Ông để lại một câu cho Tô Nhược Lam:

“Nếu ta ba ngày không về, hãy đi về hướng tây, đến Thanh Linh Cốc, tìm một người tên là Từ Tam Hòa.”

Rồi ông cứ thế bước đi.

Bóng dáng gầy gò ấy lặng lẽ biến mất sau rặng tre, để lại sau lưng cả một ngôi làng vẫn còn chìm trong sương mù buổi sớm.


4. CỔ ĐỊA – GIÓ LẠNH XÉ THỊT

Ba ngày sau.

Trước mắt là một khe vực đen như mực, sâu không thấy đáy. Từng trận gió thổi qua mang theo mùi huyết khí tanh nồng cùng tiếng gào thét như có oan hồn vạn năm đang bị trấn áp.

Hạ Dương đứng trên vách núi, tay bắt ấn quyết. Linh lực trong người chảy ngược một vòng, bảy tầng phong ấn trong cơ thể được mở ra một tia.

ẦM!

Một cỗ khí tức mênh mông thoáng lộ ra, khiến mặt đất rung lên, đá lở ào ào, khe nứt lan xa mấy chục trượng.

Nhưng rồi tất cả lại lắng xuống. Ông phất tay, một đạo phù lục màu lam hiện lên, dẫn lối như sợi tơ mỏng dẫn vào sâu trong vực.


5. TƯỞNG NHỚ KẺ ĐÃ KHUẤT – NGHI VẤN VỀ PHẢN BỘI

Sau hai canh giờ băng qua sương độc và chướng khí, Hạ Dương đứng trước một bức tường đá cổ khắc đầy trận văn đã mờ. Chính nơi này năm xưa ông và Cố Nguyên cùng chôn một vật – Hồn Mộc Trụ, dùng để lưu giữ ký ức và ấn pháp cổ.

Ông đặt tay lên, truyền vào một tia linh lực.

Tường đá phát sáng.

Từ trong khe hở, một vật thể hình trụ nhỏ bằng cánh tay bay ra, trên đó có khắc hai chữ mờ nhạt:

Tội Nhân.

Ánh mắt Hạ Dương trầm xuống. Tại sao Cố Nguyên lại ghi dòng này?

Ông đưa tay niệm chú, muốn mở Hồn Mộc Trụ — nhưng ngay lúc ấy, một luồng kiếm khí vô hình từ trên cao giáng xuống!


6. SÁT KHÍ GIÁNG LÂM

Hạ Dương không quay đầu.

Một ngón tay điểm ra.

"Trúc Huyền Tam Thức – Thức Thứ Nhất: Phản Linh Vô Hình."

Kiếm khí vừa rơi xuống liền bị phá vỡ trong tích tắc. Nhưng không dừng lại, bốn bóng đen từ trong khe đá lao ra, mỗi tên tu sĩ đều mặc áo giáp Cửu Hư Tông, trên vai có khắc chữ “Trảm.”

“Không ngờ ngươi vẫn sống, ‘Ẩn Giả’ Hạ Dương!”

“Chúng ta phụng mệnh Trảm Linh Các – xử quyết ngươi tại đây!”


7. GIẢ TRƯ ĂN HỔ – CHÂN THÂN XUẤT HIỆN

Hạ Dương không nói lời nào. Ông chậm rãi cởi áo vải thô, lộ ra bên trong là tầng tầng phù ấn khảm sâu vào da thịt – mỗi phù ấn phong bế một tầng công pháp.

Một tiếng “đoàng” nhẹ vang lên.

Bảy tầng phù ấn bị phá giải.

Khí tức Kim Đan đỉnh phong – thậm chí mơ hồ có bước chân của Nguyên Anh – lập tức bộc phát.

Cả khe vực rung chuyển. Bốn tên sát thủ Cửu Hư Tông sắc mặt đại biến, chân run lẩy bẩy.

“Ngươi… ngươi chưa từng rời khỏi Kim Đan cảnh... nhưng lại mạnh đến mức này?”

Hạ Dương nhìn họ, bình thản:

“Nếu không phải vì ta không muốn động thủ, các ngươi nghĩ mình còn sống được đến bây giờ?”

Một chưởng vung lên — bốn luồng sáng hóa thành bụi trong hư không.


8. CUỘC GỌI TỪ KÝ ỨC

Trở lại trước Hồn Mộc Trụ, Hạ Dương khẽ thở dài, kích hoạt nó.

Một tia linh hồn yếu ớt hiện lên, chính là Cố Nguyên, thân hình tiều tụy, ánh mắt thê lương.

“Hạ huynh, nếu huynh còn sống, hãy cẩn thận… Cửu Hư Tông không còn là Tông môn mà chúng ta từng biết nữa… Thánh chủ thật sự đã bị đoạt xác... bọn họ đang tìm ‘Chìa khóa Thời Luân’, kẻ có thể điều khiển Thiên Mệnh Cổ Trận…”

“Và người đó… là huynh.”

 

CHƯƠNG 128: TRONG GIÓ CÓ SÁT KHÍ – NGUYÊN ANH TRUY SÁT


1. GÓC NHỎ TRONG KÝ ỨC – MẬT LỆNH NĂM XƯA

Sau khi kích hoạt Hồn Mộc Trụ, linh ảnh Cố Nguyên tiếp tục truyền ra vài đoạn ký ức hỗn loạn. Trong đó, có một lần Cố Nguyên cùng Hạ Dương bước vào một động phủ cổ thời Thượng Cổ, nơi ấy có khắc một chữ mờ gần như không thể nhìn thấy:

Luân.

Cố Nguyên kể rằng lúc ấy, Hạ Dương từng vô ý chạm vào một trận đồ, khiến một luồng ánh sáng nhập vào linh hải, nhưng ông chưa từng nói điều này với ai.

Về sau, Cửu Hư Tông đột nhiên thay đổi. Cố Nguyên nói rằng Thánh Chủ cũ đã chết từ lâu, người hiện tại chỉ là vỏ bọc bị Nguyên Linh Dị Thể đoạt xác.

Kẻ ấy không sợ thiên kiếp, không tu pháp lẽ thường, mà muốn đảo nghịch thời gian, xoay chuyển vận mệnh.


2. SÁT CƠ XUẤT HIỆN – KẺ ĐẾN TỪ HƯ VÔ

Ngay khi linh ảnh tan đi, mặt đất rung chuyển.

Một bóng người như từ không trung giáng xuống, đứng ngay trên đỉnh vách núi. Áo choàng đen, khí tức lạnh lẽo như băng, mỗi hơi thở đều khiến không gian vặn vẹo.

“Không hổ là kẻ được chọn bởi Thiên Mệnh Cổ Trận. Hạ Dương… ngươi sống quá dai.”

Hạ Dương ngước nhìn. Trong khoảnh khắc, ông cảm nhận được một áp lực kinh người – cấp bậc Nguyên Anh kỳ chân chính, nhưng lại ẩn tàng dị khí tà dị, không thuần linh lực chính đạo.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi có thể gọi ta là Tử Mặc, sứ giả Trảm Linh Các – đặc biệt phụ trách diệt trừ những kẻ có khả năng làm loạn Thiên Đạo.”

“Và hôm nay, ta đến để... giết ngươi.”


3. KÍCH HOẠT CHÂN THÂN – PHONG ẤN HẠ GIỚI

Tử Mặc vung tay, trời đất lập tức tối sầm.

Một trận pháp bát quái khổng lồ hiện lên trên không trung, ánh tím như huyết nguyệt, từng đạo tia sáng bắn xuống như cột trụ giam cầm toàn bộ khu vực trăm dặm quanh khe vực.

Đây là trận “Huyết Linh Tuyệt Không”, chuyên dùng để phong tỏa không gian, cách ly mọi truyền tống phù, không thể thoát ly.

Hạ Dương cười nhạt.

“Thật sự coi ta là tu sĩ tán tu chưa thấy qua đời sao?”

Một đạo phù cổ từ trong tay áo bay ra, chạm không trung liền hóa thành một cái đài trận lơ lửng, kết bằng cốt trúc và kim phù, xoay chuyển từng vòng như chuông gió.

“Trận phù của Tàng Pháp Điện… không ngờ ngươi có thứ này!”

“Ngươi cũng không ngờ, ta là người từng được mời vào Tàng Pháp Điện ba năm…”


4. TRẬN CHIẾN NGẦM – GIẢ TRƯ ĂN HỔ LỘ DIỆN

Cả hai lao vào nhau như sấm sét. Không có hoa lệ. Không có nhiều pháp bảo triệu hồi. Chỉ có thuần lực pháp quyết và đạo ý, như hai cỗ thiên cơ va chạm.

Tử Mặc thi triển kiếm khí Nguyên Anh, hóa thành Vạn Trùng Ma Kiếm, mỗi kiếm mang theo khí tức tà dị muốn hóa thân kẻ trúng thành huyết nô.

Hạ Dương không né tránh.

“Trúc Huyền Tam Thức – Thức Thứ Hai: Phản Thiên Hóa Ảnh.”

Thân ảnh ông tan ra thành bảy bóng, mỗi một bóng như thật như ảo, giống nhau đến từng hơi thở.

ẦM!!!

Trận chiến kéo dài đến gần nửa canh giờ. Cả khe vực vỡ thành mảnh vụn, đỉnh núi nát vụn, trời đất rung chuyển.

Cuối cùng, khi Tử Mặc vung ra chiêu sát thủ cuối – Tử Huyết Ma Tượng, Hạ Dương đột ngột mở ấn thứ tám, thân thể hóa thành ánh sáng xanh lam – như một ngôi sao cổ tinh xoay tròn.

“Trúc Huyền Thức Thứ Ba – Vô Ảnh Chân Diệt!”

Một chỉ điểm ra, xuyên thẳng vào đan điền của Tử Mặc.

Không phải sát thương bình thường – mà là diệt thần hủy căn, pháp hồn Tử Mặc lập tức tan rã.


5. LỜI CUỐI CỦA KẺ SÁT NHÂN

Trước khi tan biến, Tử Mặc thốt ra một câu cuối:

“Ngươi tưởng… ngươi giết ta là xong sao…”

“Cổ Trận sẽ thức tỉnh… Và khi Thiên Luân nghịch chuyển, tất cả… tất cả đều sẽ trở về… hư vô...”

Thi thể hóa tro, phiêu tán trong gió.


6. TRỞ LẠI – LÀNG CŨ KHÔNG BÌNH YÊN

Khi Hạ Dương trở về làng nhỏ, đêm đã buông.

Nhưng điều lạ lùng là – không có ánh đèn. Không tiếng người. Không tiếng chó sủa gà gáy.

Tất cả như bị xóa khỏi cõi đời.

Trên nền đất giữa làng, có một ký hiệu máu – một vòng xoáy xoắn, giống hệt trận đồ cổ từng thấy trong ký ức.

Bên cạnh đó, một mảnh vải nhuốm máu – là khăn tay của Tô Nhược Lam.

 

CHƯƠNG 129: BÓNG MA TRONG THÀNH THANH MỘC – DẤU VẾT CỔ TRẬN


1. KHỞI HÀNH VỀ PHÍA QUÁ KHỨ

Trên tay Hạ Dương lúc này là chiếc khăn tay nhuốm máu của Tô Nhược Lam – thiếu nữ thôn Đông vốn luôn mang cơm cho ông mấy năm qua, người duy nhất dám cười với một “lão thôn dân nhàn rỗi” mà không chút e dè.

Hắn đứng lặng thật lâu trước tàn tích làng quê, nơi từng có tiếng trẻ con cười đùa và khói bếp bay lên mỗi sớm.

"Người đã chạm đến... nơi không nên chạm đến rồi." – Hạ Dương thầm nhủ, ánh mắt lạnh dần.

Không ai biết, thành Thanh Mộc chính là nơi Hạ Dương từng ẩn cư hơn ba mươi năm trước, thời điểm hắn vừa mới trốn khỏi đại nạn của Huyền Môn Linh Phái.

Cũng tại đó, hắn từng cất giữ một vài món đồ cổ và ghi chép trận đồ kỳ dị từng phát hiện trong một lần thám hiểm di tích Tiên Vực Nam Hoang.

Giờ đây, ký hiệu máu kia trùng khớp một cách đáng sợ với thứ từng xuất hiện trong ghi chép đó – Tàn Luân Trận, một loại cổ trận chuyên dùng thí luyện thần hồn để mở cánh cửa không gian thứ nguyên.


2. THÀNH CỔ – ĐÃ KHÔNG CÒN NHƯ XƯA

Hành trình đến thành Thanh Mộc không xa, nhưng Hạ Dương phải vượt qua ba lớp kết giới tự nhiên. Có vẻ như sau nhiều năm, một thế lực vô hình nào đó đang chiếm cứ nơi này.

Khi vào đến thành, hắn lập tức nhận ra điều bất thường.

Thanh Mộc năm xưa là chốn sầm uất, nay lại phủ một lớp âm khí mờ nhạt, người dân trầm mặc, cửa hàng đóng sớm, trẻ con không còn nô đùa.

Chỉ có vài tên tu sĩ áo xám lảng vảng trên đường – không phải người bản xứ.

Hạ Dương khoác áo rách nát, giả làm gã bán dược liệu dạo, lặng lẽ bước vào một quán trà xập xệ bên ngõ nhỏ.

Người chủ quán lão nhân thấp bé, tóc bạc, run run rót trà.

“Lão trượng, thành này... sao có vẻ như bị áp khí bao phủ vậy?”

“Khách quan đến muộn rồi... Từ nửa năm trước, mấy người áo đen đến lập Tổng Đàn trong phủ Thành Chủ... Họ nói đến từ cái gì... Trảm gì đó...”

Hạ Dương khẽ động tâm.

“Trảm Linh Các…”

“Phải… đúng rồi… ai không nghe lệnh thì biến mất… cả nhà họ Vân, ba trăm khẩu, một đêm không ai còn lại…”


3. NGƯỜI QUEN XƯA – LẠI KHÔNG CÒN NHỚ GÌ

Hạ Dương âm thầm rời khỏi quán, len lỏi vào khu phía Tây thành – nơi hắn từng cư ngụ ba thập kỷ trước.

Nhưng căn nhà tre năm xưa nay đã bị xây lại thành một đạo quán mới, biển đề ba chữ lớn:

"Vô Căn Các"

Một cái tên lạ lẫm.

Hắn bước tới, định lẻn vào thì bỗng nghe tiếng cười giòn tan từ trong viện:

“Haha! Đám người Trảm Linh đúng là lũ ngu. Cổ trận kia cần ít nhất huyết mạch phù nguyên mới có thể kích hoạt... bọn chúng dùng huyết người thường thì chỉ tổ chuốc họa!”

Hạ Dương khựng lại.

Giọng nói kia… là của Lục Ninh – một tu sĩ luyện đan từng được hắn cứu mạng tại Bắc Hoang, cũng là người duy nhất từng thấy Hạ Dương thi triển “Âm Dương Nhị Pháp”.

Nhưng khi Hạ Dương gõ cửa bước vào, Lục Ninh lại nhìn hắn như người xa lạ.

“Ngươi là ai?”

“Ta là người từng cho ngươi dùng Mộc Linh Đơn, khi linh căn ngươi bị tẩu hỏa ở Bắc Hoang mười tám năm trước.”

Lục Ninh cứng đờ trong chốc lát. Nhưng sau đó lắc đầu:

“Xin lỗi… ta… không nhớ…”

Chỉ trong tích tắc, Hạ Dương đã nhận ra – trong đầu Lục Ninh có phong ấn. Không phải loại dùng pháp thuật cưỡng chế, mà là Ký Ức Cổ Luân – thủ đoạn cao tầng của Trảm Linh Các.


4. MANH MỐI MỚI – TÀN BÚT VÀ BỨC HỌA CỔ

Đêm đó, Hạ Dương bí mật vào khu hầm phía sau đạo quán cũ. Sau nhiều năm, mật thất vẫn còn nguyên – hắn từng phong ấn bằng trận pháp cơ bản, nhưng lại dùng khí tức hư ảo để giấu.

Tại đây, hắn tìm được một trục tranh cổ – là Tàn Họa Thần Huyết, thứ từng chép lại sơ đồ Tàn Luân Trận với lời cảnh báo viết bằng máu:

“Mở trận là mở Luân – mở Luân là mở vực – mở vực là rước tai ương nghịch thiên...”

Góc dưới bức họa, có ghi chú một câu bằng chữ nhỏ:

"Muốn phá trận, cần ba thứ:
– Huyết mạch Tịnh Nguyên
– Phù văn Trúc Huyền
– Linh nhãn Thiên Mộc"

Đọc đến đây, Hạ Dương khẽ nhíu mày.

“Tô Nhược Lam… cô bé ấy… có khả năng là huyết mạch Tịnh Nguyên? Nếu bị chúng dùng để mở trận…”

Bên ngoài, tiếng chuông canh ba vừa điểm.

Hạ Dương siết chặt trục tranh, ánh mắt sắc như kiếm.

“Nếu đã dám chạm vào ta… Trảm Linh Các, đừng trách ta giết sạch các ngươi khỏi nhân gian.”


5. THIÊN ĐẠO SẮP ĐỔI – MỘT MÌNH NGHÊNH CHIẾN

Cuối chương, Hạ Dương một lần nữa trở về quán trà xưa, nơi lão nhân kia đã biến mất không dấu vết.

Trên bàn trà, chỉ còn một mảnh gỗ nhỏ, khắc một dòng duy nhất:

"Cửa thứ nhất đã mở – Cửa thứ hai là máu – Cửa thứ ba là… ngươi."

Hắn hiểu.

Đây là lời tuyên chiến.

Và hắn – người vẫn luôn bị cho là phàm nhân, giờ phải ra tay…

 

CHƯƠNG 130: ĐỘT NHẬP PHỦ THÀNH CHỦ – GIÓ NỔI TRONG ĐÊM TỐI


1. NGUỒN TIN BÍ ẨN

Đêm buông xuống thành Thanh Mộc, sương mù mờ ảo như tấm màn che giấu bao điều u ám. Trong một ngõ nhỏ gần khu chợ cũ, Hạ Dương lặng lẽ đứng tựa vào vách tường đá rêu phong, mắt nhắm hờ như ngủ gật.

Chợt, một bóng đen nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn. Là một thiếu niên mặc áo đen, mặt che khăn lụa.

“Hạ tiền bối… Người ta… Người ta bị đưa đến phủ Thành Chủ rồi. Bị giam ở khu mật lao dưới lòng đất. Còn…” – thiếu niên ngập ngừng – “Trên trán nàng có khắc phù văn…”

Hạ Dương mở mắt, hờ hững hỏi:

“Ai phái ngươi đến?”

Thiếu niên run run đưa ra một lệnh bài gỗ cũ kỹ – trên đó khắc hình một chiếc trúc tiêu gãy.

Hạ Dương liếc qua, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngưng trọng.

“Trúc Huyền… không ngờ hắn vẫn còn sống.”


2. PHỦ THÀNH CHỦ – MỘT Ổ RẮN RỒNG

Nửa đêm.

Trong ánh trăng lạnh lẽo, Hạ Dương khoác chiếc áo vải thô, tay xách một giỏ thuốc dại, tiến về phủ Thành Chủ như một lão lang y nghèo.

Phủ này từng là nơi quyền quý nhất thành, nay đã biến thành tổng đàn phụ của Trảm Linh Các.

Ngoài cổng là hai tu sĩ Ngưng Mạch cảnh, gác nghiêm chỉnh. Nhưng chúng không hề thấy bóng người lướt qua như làn khói.

Hạ Dương đã vào rồi.

Dựa vào sơ đồ cũ cùng với thần thức thăm dò cực nhỏ, hắn lần theo lối đi ngầm dưới lòng đất. Phía dưới phủ có một cổ lao bảy tầng, chuyên dùng để giam tu sĩ.

Tầng thứ sáu – nơi có pháp trận Phá Nguyên – chính là chỗ Tô Nhược Lam bị nhốt.


3. GẶP LẠI – HỒN BỊ PHONG ẤN

Khi Hạ Dương mở cửa lao ngục bằng một chiêu Hư Không Dẫn Khí, hắn lập tức ngửi thấy mùi máu tanh.

Tô Nhược Lam bị treo lơ lửng trong trận pháp, toàn thân loang lổ vết máu, trán bị khắc một phù văn đỏ như máu – đúng là ký hiệu thứ nhất trong Tàn Luân Trận.

Nàng không còn tỉnh, nhưng thần hồn chưa bị tan vỡ – vẫn có thể cứu.

Hạ Dương lặng lẽ tiến tới, một tay đưa ra Ấn Quy Nguyên, tay còn lại xuất Hư Dẫn Tị Trận, khiến cho linh trận ngừng vận hành trong chớp mắt.

“Cố chịu một chút…” – Hắn nhẹ giọng.

Trong nháy mắt, hắn điểm ra bảy chỗ trên thân thể nàng, hóa giải dòng linh lực đang ăn mòn kinh mạch.

Đúng lúc đó — ẦM!

Một tiếng nổ lớn vang lên phía tầng trên. Một đạo thần thức cường đại quét thẳng xuống tầng hầm!


4. CƯỜNG ĐỊCH GIÁNG LÂM – NGUYÊN ANH HẬU KỲ

Một bóng người áo xám từ trên lao xuống như thiên lôi giáng thế.

Đó là Đại Trưởng Lão Trảm Linh Các – Hạ Mộc, tu vi đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, linh áp khiến cả ngục tối rung chuyển.

“Kẻ nào dám xâm phạm phủ Thành Chủ!?”

Khi ánh mắt lão chạm vào Hạ Dương, lập tức khựng lại:

“Ngươi… chỉ là một phàm nhân?”

Hạ Dương vẫn khoác bộ áo vải lam bạc màu, lưng còng như tiều phu già, ánh mắt mờ mịt như người nông dân chưa từng tu luyện.

Nhưng ngay khi Hạ Mộc lao đến, một kình khí kinh thiên bất ngờ bộc phát!

Chỉ thấy Hạ Dương nhẹ nhàng nhấc tay — một chỉ như gió nhẹ, vậy mà toàn bộ không gian tầng sáu vỡ vụn như thủy tinh!

“Bắt!” – Hạ Dương điểm một cái vào hư không.

Thân thể Hạ Mộc bị kình khí vô hình ép chặt, xương cốt vang lên những tiếng răng rắc!

“Ngươi… là ai!?” – Lão thốt lên, miệng trào máu.

“Người mà các ngươi không nên động vào.” – Hạ Dương lạnh nhạt đáp.

Rồi hắn bóp nhẹ tay, Nguyên Anh của Hạ Mộc bị nghiền nát như côn trùng.


5. THOÁT HIỂM – LỜI NHẮN GỬI

Không chần chừ, Hạ Dương bế Tô Nhược Lam, vận dụng Ẩn Ảnh Bộ, lướt khỏi phủ Thành Chủ như u linh trong bóng tối.

Đến rạng sáng, khi đội quân Trảm Linh Các ùa đến tra xét hiện trường, họ chỉ thấy bảy tầng lao ngục đã sụp đổ hoàn toàn, một xác tu sĩ áo xám không đầu, và dòng chữ máu viết trên tường đá:

"Ai khởi Tàn Trận, ta sẽ kết máu hắn mà phong!"


6. CUỘC CHƠI MỞ MÀN

Tại một khu núi hoang cách Thanh Mộc mấy trăm dặm, Hạ Dương đang chữa trị cho Tô Nhược Lam bên một hang động ẩn dưới gốc cây đại thụ thiên niên.

Nàng đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa nhớ được tất cả.

Hắn không nói gì nhiều. Chỉ để nàng ngủ say.

Ngoài hang, một con chim sắt nhỏ bay đến — bên trong chứa một truyền âm phù, phát ra giọng nói quen thuộc:

“Sư phụ, trò là Trúc Huyền. Trảm Linh Các đã mở cửa thứ hai. Tàn Luân Trận cần huyết nhãn Thiên Mộc... Mà thứ đó — đang ở Đông Cốc. Xin người ra tay, nếu không… thiên kiếp sẽ giáng!”

Hạ Dương siết chặt tay, ánh mắt bình thản như thường, nhưng sau lưng, linh quang lặng lẽ gợn sóng.

“Trò cũ quay lại… Nhưng lần này, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

 

Post a Comment

0 Comments