Bí Mật Ngôi Miếu Cổ
Ngôi miếu cổ nằm chơ vơ giữa cánh
đồng hoang, cỏ dại mọc um tùm, che khuất lối vào. Người dân trong làng kể rằng,
hàng trăm năm trước, nơi đây từng là pháp trường, nơi những kẻ bị xử trảm oan
uổng bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh. Lời nguyền của họ, theo truyền thuyết, vẫn
vương vấn trong những cơn gió đêm, rên rỉ qua từng kẽ đá. Nhóm thanh niên năm
người – Minh, Lan, Hùng, Ngọc, và Tâm – không tin vào chuyện ma quỷ. Họ quyết
định phá khóa miếu, xâm nhập vào ban đêm để “thử lòng gan”. Dưới ánh trăng mờ
nhạt, cánh cửa miếu kêu cót két, mở ra một không gian tối tăm, nồng nặc mùi đất
ẩm và cái gì đó như… máu khô.
Cả nhóm mang theo đèn pin, nhưng ánh
sáng yếu ớt không thể xua tan bóng tối đặc quánh. Những bức tường loang lổ,
khắc đầy ký tự cổ mà không ai đọc được. Tiếng gió lùa qua khe hở, như thể ai đó
đang thì thầm. Lan, cô gái nhạy cảm nhất nhóm, rùng mình: “Tao nghe thấy tiếng
rên… như ai đang khóc.” Hùng, kẻ to gan nhất, cười lớn: “Đừng tưởng bở, chỉ là
gió thôi!” Nhưng khi họ tiến sâu vào bên trong, một tiếng “cạch” vang lên –
cánh cửa miếu đóng sập lại, dù không ai chạm vào.
Cả nhóm hoảng loạn, cố mở cửa nhưng
ổ khóa đã rỉ sét, không nhúc nhích. Minh, người dẫn đầu, trấn an mọi người:
“Bình tĩnh, chắc gió mạnh thôi.” Họ tiếp tục khám phá, tìm thấy một lối xuống
hầm tối om dưới sàn miếu. Tò mò lấn át sợ hãi, họ bước xuống. Không khí dưới
hầm lạnh buốt, tiếng rên rỉ giờ rõ hơn, như hàng chục giọng nói hòa lẫn, than
khóc oán hận. Ngọc, cô gái mê chụp ảnh, giơ máy lên chụp. Trong ánh đèn flash,
một bóng người mờ nhạt hiện ra, đứng ngay sau lưng Tâm. Nhưng khi nhìn lại,
chẳng có ai.
Đến nửa đêm, không khí càng nặng nề.
Tâm, người ít nói nhất, đột nhiên biến mất. Cả nhóm gọi tên cậu khắp hầm, nhưng
chỉ có tiếng vọng đáp lại. Đèn pin của Lan chớp tắt liên tục, và trong khoảnh
khắc ánh sáng lóe lên, cô thề rằng mình thấy Tâm đứng ở góc hầm, mắt trắng dã,
miệng cười gằn. “Tâm! Mày ở đâu?!” Hùng gào lên, nhưng không có tiếng trả lời.
Chỉ có tiếng rên rỉ từ dưới đất, như thể hàng chục linh hồn đang gào thét đòi
công lý.
Minh tìm thấy một phiến đá khắc chữ
cổ trong hầm. Dù không hiểu rõ, anh cảm nhận được sự u ám toát ra từ nó. Lan,
run rẩy, nhớ lại câu chuyện bà nội từng kể: “Những kẻ bị xử oan không bao giờ
yên nghỉ. Hồn phách họ luân hồi, tìm kẻ phá rối để trả thù.” Cả nhóm bắt đầu cãi
vã, đổ lỗi cho nhau vì đã vào miếu. Hùng, tức giận, đập phá một bức tường, để
lộ một hốc tối chứa đầy xương người. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng
thì thầm: “Kẻ nào xâm phạm… sẽ không thoát.”
Tiếng rên rỉ giờ vang lên khắp hầm,
như thể hàng chục linh hồn đang trỗi dậy. Ngọc bắt đầu hoảng loạn, khóc lóc đòi
về. Cô chạy lên cầu thang, nhưng lối ra đã bị chặn bởi những tảng đá lớn, không
rõ từ đâu xuất hiện. Minh cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lạc đi khi thấy
bóng Tâm lướt qua trong bóng tối, tay cầm một lưỡi rìu cũ kỹ, rỉ máu. “Tâm
không còn là Tâm nữa,” Lan thì thào, giọng run rẩy. Họ nhận ra, có lẽ linh hồn
oan khuất đã nhập vào cậu.
Cả nhóm chạy sâu hơn vào hầm, tìm
lối thoát. Nhưng càng đi, không gian càng méo mó, như thể họ bị mắc kẹt trong
một mê cung vô tận. Hùng ngã quỵ khi một bàn tay lạnh ngắt chạm vào vai anh.
Khi quay lại, anh thấy một khuôn mặt méo mó, không mắt, không mũi, chỉ có miệng
rên rỉ: “Trả lại mạng cho ta…” Hùng hét lên, chạy mất dạng vào bóng tối. Chỉ
còn Minh, Lan, và Ngọc, co ro trong góc hầm, nghe tiếng bước chân nặng nề tiến
đến gần.
Đèn pin cuối cùng tắt ngóm, để lại
cả nhóm trong bóng tối. Tiếng rên rỉ giờ hòa lẫn với tiếng cười khùng khục, như
thể lũ oan hồn đang chế nhạo họ. Ngọc, không chịu nổi, hét lên và chạy loạn
trong bóng tối, chỉ để ngã xuống một hố sâu. Tiếng cô vang vọng, rồi im bặt.
Minh ôm lấy Lan, thì thầm: “Chúng ta không nên đến đây…” Nhưng Lan không trả
lời. Khi Minh chạm vào tay cô, anh nhận ra nó lạnh ngắt, cứng đờ. Trong bóng
tối, một giọng nói không phải của Lan vang lên: “Mày là kẻ cuối cùng.”
Minh giờ chỉ còn một mình. Anh lang
thang trong hầm, không còn phân biệt được thực tại hay ảo giác. Những bức tường
như sống động, di chuyển, thì thầm những lời nguyền rủa. Anh thấy hình ảnh Tâm,
Hùng, Ngọc, và Lan, nhưng họ không còn là bạn anh nữa. Mắt họ trắng dã, miệng
cười gằn, tay cầm những lưỡi rìu rỉ máu. “Mày phá miếu, mày phải trả giá,” họ
đồng thanh. Minh nhận ra, linh hồn oan khuất không chỉ trả thù – chúng muốn kéo
anh vào vòng luân hồi của chúng, mãi mãi mắc kẹt trong oán hận.
Minh kiệt sức, ngã xuống nền đất
lạnh. Mắt anh nhắm lại, và anh rơi vào một giấc mơ kỳ lạ. Anh thấy mình đứng
giữa pháp trường, cổ bị trói, đám đông gào thét đòi xử trảm. Một lưỡi rìu vung
lên, và anh cảm nhận được cơn đau xé thịt. Nhưng khi tỉnh dậy, anh vẫn nằm
trong hầm, xung quanh là tiếng rên rỉ không dứt. Một giọng nói vang lên trong
đầu anh: “Mày là ta, ta là mày. Luân hồi không bao giờ chấm dứt.” Minh mở mắt,
nhưng anh không còn ở trong hầm nữa. Anh thấy mình đứng trước một ngôi miếu cổ,
dưới ánh trăng, tay cầm lưỡi rìu, và bốn bóng người quen thuộc đang bước vào
cánh cửa miếu…
0 Nhận xét