CHƯƠNG 81: LÃO ĂN MÀY MÙ – KẺ THẤT TRUYỀN CỦA VÔ TRẦN MÔN
Đêm
rơi xuống phố Thanh Lô như một tấm chăn sương mỏng. Quán cháo “Tiểu Trúc” đã
tắt đèn, chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét trên lầu hai, nơi Lục Đông đang
lặng lẽ đọc một cuốn sách bìa xanh cũ kỹ – một bản kinh thư đạo lý viết tay
bằng mực chu sa đã mờ nét.
Tiểu
Yến đã ngủ, Lâm Uyển Dao cũng đã về phòng gác mái, tiếng thở đều đều như ruộng
lúa sau mưa.
Bỗng...
“Cộc
cộc... cộc...”
Ba
tiếng gõ cửa vang lên rất nhẹ, nhưng rõ ràng vô cùng, vang trong đêm như
tiếng trống gõ lòng người.
Lục
Đông nhíu mày, buông sách xuống, lặng lẽ bước xuống.
Cửa
vừa mở ra, một mùi tanh gió bụi xộc vào mũi. Trước cửa, một ông lão mù râu
tóc bạc trắng, mặc áo bào rách rưới, tay cầm gậy trúc, đôi mắt mờ đục như
sương mù cổ xưa.
Lão
cười khẽ:
“Xin
một chỗ nằm, chỉ cần một góc hiên cũng được. Có trả bằng lời kể chuyện xưa.”
Lục
Đông gật đầu, quay người đi vào, không nói lời nào.
Ông
lão lặng lẽ lần bước theo, gậy trúc gõ nhè nhẹ trên sàn gạch, từng bước một như
bước qua... cả một đời tu đạo.
Sau
hiên sau tiệm, Lục Đông đặt cho ông một chiếc chiếu rơm, rót một bát nước ấm.
Lão
uống xong, chợt ngẩng đầu, ánh mắt mù lòa nhìn về phía trăng:
“Đêm
này yên tĩnh... giống như năm đó ta trốn khỏi Vô Trần Môn, ôm linh cốt sư phụ
mà không ai dám hé răng…”
Lục
Đông ngồi xuống đối diện, im lặng.
Lão
khẽ cười:
Lục
Đông rót thêm nước, gió đêm khẽ lay nhẹ tấm mành tre.
Lão
mù hạ giọng:
“Ta
chính là người thất truyền đời thứ ba mươi bảy – Tử Phủ Trác Dung. Nghe nói...
một tiệm cháo nhỏ ở đây có thể giúp người mộng thấy đạo tâm đã mất. Ta
tìm đến.”
Hệ thống khẽ rung lên:
Lục
Đông thản nhiên trả lời trong đầu:
“Không
cứu. Ta chỉ nấu cháo.”
Hệ
thống im lặng một lúc, rồi hiện dòng chữ nhỏ:
【Tự động chuyển sang phương án B: Cháo
đặc trị – Tùy duyên cảm hóa】
Sáng
sớm hôm sau.
Ông
lão mù ngồi bên hiên, trước mặt là bát cháo thơm lừng, lặng lẽ xúc từng thìa.
Đôi mắt nhắm lại, nước mắt lăn dài theo má nhăn nheo.
“Mùi
vị này… giống như ngày xưa sư phụ ta nấu, lúc ta còn là một đứa trẻ vô pháp vô thiên…”
Một
cơn gió mát lướt qua.
Trên
gậy trúc của lão, bỗng hiện lên một ký hiệu đạo môn cổ xưa, sáng lên rồi
mờ đi như ảo ảnh.
Bầu
trời phía đông hửng sáng.
Lâm
Uyển Dao bước xuống, thấy ông lão liền dừng lại, cung kính cúi đầu hành lễ:
“Tiền
bối là người… từ truyền thừa Vô Trần sao?”
Lão
bật cười:
“Là
kẻ bị đuổi khỏi Vô Trần, cũng là kẻ... vừa mới tìm lại được một giấc mơ cũ.”
Tối
hôm đó.
Khi
Lục Đông đang gom đống tre thừa, ông lão đến gần, khẽ hỏi:
“Nếu
một ngày ngươi muốn thu đồ đệ, có thể truyền cho nó thứ gì?”
Lục
Đông chỉ đáp:
“Đạo
làm người.”
Lão
mù ngẩng đầu, lặng lẽ cười một lúc lâu rồi quay người đi.
Sau
lưng ông, một hàng chữ ánh lên trong hư không — như do thiên đạo ghi nhận:
[Tử Phủ Trác Dung – Bắt đầu thức tỉnh mạch thứ hai “Tử Huyền
Linh Cốt”]
CHƯƠNG 82: TRẬN ĐỒ SAU BẾP – TIỂU HẮC NGẤT XỈU, TU GIẢ CHÍNH
PHỦ GÕ CỬA
Sáng
sớm ở phố Thanh Lô, mặt trời vừa lên, mùi cháo thơm lan khắp ngõ nhỏ.
Tiểu
Hắc – con mèo mập của quán cháo – đang nghịch sau bếp thì đột nhiên… “rầm”,
một tiếng vỡ gạch vang lên. Một góc tường cũ kỹ phía sau lò nấu cháo rụng
mất mảng vữa, để lộ một hoa văn kỳ lạ ẩn dưới lớp gạch xanh rêu mục.
Hoa
văn này không giống phong thủy hiện đại, cũng không phải phù chú đạo gia phổ
thông, mà là trận pháp ngũ hành cổ tu chân, phức tạp vô cùng, từng đường
nét như mang theo luồng khí tức xa xưa, tỏa ra nhè nhẹ khí lạnh xen lẫn
mùi... linh khí đã phong ấn.
Tiểu
Hắc nhìn một cái, lông dựng đứng, trợn mắt... rồi ngã ngửa ra bất tỉnh.
Lúc
Lục Đông bước vào, thấy cảnh đó thì chỉ hơi nhíu mày.
Anh
vén tay áo, đến gần, chạm nhẹ vào một góc của trận đồ.
Lục
Đông lặng lẽ quay đi, lấy chổi và hồ vữa, trát lại vách tường như chưa
từng có chuyện gì xảy ra.
Ngay
lúc đó, ngoài cổng quán vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Chủ
quán cháo Tiểu Trúc – người tên Lục Đông có ở đây không?”
Lục
Đông đi ra, thấy trước cửa là một nữ tu giả mặc đồng phục đen của Cục Quản
Lý Tu Giả thành phố Thanh Hải, vai đeo huy chương bạc, lưng đeo kiếm khí đỏ
nhạt, mắt lạnh như gương hồ thu.
Lục
Đông bình tĩnh đáp:
“Tôi
chỉ nấu cháo.”
Triệu
Mộng Dao đưa tay, lấy ra một bảng điều tra, nhìn thoáng qua:
Lục
Đông không đổi sắc:
“Có
thể do khí trời ẩm ướt.”
Nữ
tu giả nhìn anh thật lâu.
Ánh
mắt như muốn xuyên qua gương mặt thản nhiên kia, nhìn thấu tận đáy tâm hồn.
Nhưng
cô chỉ thấy...
Bình thường. Yên ổn. Không có dao động khí tức. Không có đạo
vận tu sĩ.
Thậm
chí không giống người tu hành.
Một
phàm nhân.
“Hừm...
kỳ quái.”
Triệu
Mộng Dao hạ lệnh: “Tôi sẽ ở lại giám sát ba ngày. Nếu phát hiện có hành vi tu
hành không phép, anh sẽ bị áp giải lên Cục.”
Cô
không rời đi, mà ngồi luôn ở bàn trong quán cháo, gọi một bát... “cháo củ sen –
thêm trứng muối”.
Chiều
hôm đó, lúc trời lất phất mưa, Lục Đông lại trở về phía sau bếp, nhìn bức tường
mới được trát kín lại.
Khẽ
lẩm bẩm:
“Ngưng
Linh Ẩn Khí Đồ... chắc chắn không chỉ đơn giản là trận trấn trạch...”
Hệ thống chợt hiện một dòng tin:
Lục
Đông: “Tạm thời không làm.”
【Nhiệm vụ lưu trong trạng thái chờ...】
Cùng
lúc đó, ở một nơi khác trong thành phố, bên trong một tòa nhà kính hiện đại...
Một
lão giả mặc trường bào xanh lam, đầu bạc râu dài, ánh mắt như điện, đang nhìn
vào tấm ngọc giản. Trên đó hiện lên ảnh... của tiệm cháo Tiểu Trúc, và dòng chữ
đỏ:
CHƯƠNG 83: CHÁO GIẢI TÂM MA – MỘT CHÚT CHÂN TÌNH RƠI RỚT
Buổi
tối, quán cháo Tiểu Trúc chỉ còn lác đác vài người khách. Trời đổ mưa nhẹ,
hương củ sen hầm ngũ vị lặng lẽ tỏa trong gian bếp nhỏ.
Triệu
Mộng Dao vẫn ngồi ở chiếc bàn cũ gần cửa sổ, gió lùa qua khe kính làm tóc nàng
khẽ lay. Bát cháo trước mặt đã nguội, nhưng nàng vẫn chưa động thìa.
Lục
Đông rửa sạch tay, mang ra một bát cháo khác, nhẹ giọng:
“Thêm
tâm sen và long nhãn. Cháo củ sen vốn tính mát, nhưng hôm nay khí huyết cô loạn
động – nên thêm vị ấm.”
Triệu
Mộng Dao ngẩng đầu, ánh mắt xao động.
“Anh
không phải phàm nhân.”
“Tôi
chỉ quen nấu cháo.”
“Người
phàm nhìn không ra nội tức trong người tôi. Anh nhìn ra được khí huyết ta đang
lệch, còn đoán đúng... tâm ma phát tác.”
Lục
Đông đặt cháo xuống, không đáp. Anh quay vào bếp, lặng lẽ xếp lại nồi niêu.
Triệu
Mộng Dao cắn môi, sau cùng cầm thìa, múc một miếng nhỏ.
Vị
cháo ngọt thanh nhưng ấm nóng, tan trong miệng như nước suối mùa xuân.
Một
luồng dịu dàng dọc theo kinh mạch nhỏ nơi ngực lan dần ra.
Khoảnh
khắc ấy… như có gì đó vụn vỡ.
Ký
ức cũ – năm mười ba tuổi, đêm đông máu lạnh, một mình nàng quỳ trong sương
tuyết trước Tàng Kinh Các, bị chưởng môn phạt vì tu luyện cấm pháp. Trong lòng
vừa sợ, vừa hận, lại vừa uất nghẹn không thể nói.
Rồi
một bóng người nhỏ bé, mười bốn tuổi, mang một bát cháo nóng đến, không nói gì,
chỉ lặng lẽ đặt bên cạnh.
Người
ấy… đã chết trong đại chiến núi Vô Tâm năm xưa.
Triệu
Mộng Dao lẩm bẩm:
“Rõ
ràng đã chết… sao hương vị cháo lại giống như vậy…”
Nàng
không nhận ra, từ khi nào… giọt nước mắt đã chảy xuống.
Lúc
đêm khuya, mưa ngừng. Quán cháo đóng cửa.
Triệu
Mộng Dao vẫn chưa rời đi, chỉ ngồi im nhìn ngọn đèn nhỏ nơi bếp.
“Lục
Đông… nếu anh là tu giả ẩn tu, vì sao giấu mình lâu vậy? Chẳng lẽ… sợ thế
gian?”
Lục
Đông đứng trước lò cháo, gắp từng mảnh củ sen bỏ vào bếp lửa. Mắt anh sâu thẳm
như đáy giếng không gợn:
“Thế
gian... không đáng để phô bày.”
Triệu
Mộng Dao cứng người.
Lục
Đông nói tiếp:
Hệ
thống lúc ấy bỗng hiện dòng nhắc:
Lục
Đông không hề động dung, chỉ thản nhiên lau bàn bếp.
Bỗng
nhiên…
“Cộc cộc.”
Tiếng
gõ cửa vang lên.
Một
bóng người đứng giữa ngõ tối.
Là
một ông lão gù lưng, đội nón lá rách, tay cầm một bao vải.
Ánh
mắt đục ngầu, giọng khàn khàn:
Cả
Lục Đông và Triệu Mộng Dao đồng thời biến sắc.
CHƯƠNG 84: CHÁO PHONG HỒN – LỰA CHỌN CỦA LỤC ĐÔNG
Tần
Khâu Lão Quỷ bước từng bước nặng nề vào quán cháo nhỏ, dáng người lưng gù không
khiến hắn bớt phần nguy hiểm. Một cỗ khí tức cổ lão âm tà như từ sâu trong mộ
địa vọng ra, phủ kín từng khe gỗ, từng hạt bụi trong không gian.
Triệu
Mộng Dao sắc mặt đại biến. Bàn tay nàng run nhẹ, linh lực bất giác tụ nơi ngón
tay.
Lục
Đông chỉ liếc nhìn ông lão một cái, rồi thản nhiên rót một bát cháo củ sen mới
nấu, đặt lên bàn.
“Ngồi
đi. Lão đến đây… là để ăn cháo, hay để đòi mạng?”
Tần
Khâu Lão Quỷ cười khàn, như tiếng đinh gỉ cào vào gỗ mục:
“Ăn
cháo. Còn mạng… ta phải xem cháo này có vị của ba trăm năm trước không.”
Hắn
ngồi xuống, tay run rẩy cầm thìa. Mỗi động tác như chậm chạp bất thường, nhưng
lại khiến cả gian phòng căng thẳng đến cực điểm.
Triệu
Mộng Dao đứng dậy, thầm truyền âm cho Lục Đông:
“Tên
này từng đại náo Cục Tu Giả Trung Ương, ăn ba trăm linh hồn Kim Đan hậu kỳ, còn
sống rút hồn trưởng lão cấp Quá Hải… hắn là ác mộng của bao thế hệ tu sĩ! Mau
tránh ra, để ta liều chết cản hắn!”
Lục
Đông không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói:
“Bình
tĩnh. Người đã từng bị giam ba trăm năm, nay đến đây… không phải để sát sinh.”
Tần
Khâu Lão Quỷ ăn muỗng cháo đầu tiên.
Sắc
mặt lập tức thay đổi.
Một
luồng thanh khí trong sạch như suối ngầm tuôn qua nội phủ. Tâm ma trong hắn xao
động, pháp hồn bị bóp nghẹt.
“Ngươi…
ngươi bỏ cái gì vào trong cháo này?!”
Lão
quỷ thốt lên, mắt trợn trừng, thân hình run bần bật.
Lục
Đông lau tay, bình thản đáp:
“Tam
liên trúc tâm, củ sen Bạch Hà, tâm sen trăm tuổi, một giọt hồn lực của ta… đủ
để trấn áp một tia tà niệm trong người ngươi.”
“Cũng
đủ để... phong ấn pháp hồn của một Tà Tiên.”
【Thưởng: 3000 điểm thiện nghiệp / 1 món
tàn bảo Thiên Cổ】
Tần
Khâu Lão Quỷ không nổi giận, chỉ khàn khàn cười:
“Thì
ra là ngươi… ngươi vẫn còn sống… ‘Người Cháo Vô Tâm’ năm đó… ha ha ha…”
Triệu
Mộng Dao toàn thân chấn động.
“Ngươi
nói gì?! Lục Đông… là ‘Người Cháo Vô Tâm’ ư?!”
“Tu
chân giả, trước khi thành đạo, hãy học cách làm người. Một bát cháo… giải được
một tia ma khí, giữ lại một tia nhân tâm.”
Nhưng
hắn đã "biến mất" sau khi bước vào Vô Tâm Cốc, nơi không ai từng sống
sót quay về.
Lục
Đông nhắm mắt, không phủ nhận, cũng chẳng gật đầu.
Chỉ
lạnh nhạt nói:
“Lần
này đến, ngươi muốn gì?”
Tần
Khâu Lão Quỷ rút ra một bao vải, đặt lên bàn.
Lục
Đông hơi khựng lại.
Hệ
thống lúc này vang lên:
⟪Cảnh báo: Nếu
chọn giết – sẽ mang họa sát kiếp, Cục Tu Giả Trung Ương phát hiện dị động. Nếu
chọn tha – hắn có thể phản bội bất cứ lúc nào.⟫
Lục
Đông cúi đầu, ánh mắt sâu như vực.
Một
lúc sau, anh mở lời:
“Ngươi
muốn đổi thứ này… lấy cái gì?”
Tần
Khâu Lão Quỷ cười:
CHƯƠNG 85: NGƯỜI BỊ LÃNG QUÊN – TIỂU THẤT
Đêm
xuống, quán cháo nhỏ trong hẻm vắng dường như lạc ra khỏi dòng thời gian. Ngoài
trời, mưa bụi giăng mờ, ánh đèn đường hắt vào khung cửa gỗ cũ kỹ, phản chiếu
lên khuôn mặt điềm tĩnh của Lục Đông một tia cô tịch khó nói.
Trong
căn bếp đơn sơ phía sau, lửa cháy liu riu. Mùi dược liệu hòa lẫn vị cháo ngũ
cốc, thoảng thoảng lan ra, ấm áp giữa mùa hạ ẩm lạnh.
Trước
nồi canh lớn, Lục Đông đang cẩn thận thả từng lá linh thảo vào nồi đất.
Lục
Đông trầm ngâm nhìn nồi canh đang sôi.
Một
giọng nói vang lên từ phía cửa sau:
“Đệ
vẫn còn nhớ Tiểu Thất à?”
Triệu
Mộng Dao đứng dưới mái hiên, áo choàng ướt mưa, ánh mắt phức tạp nhìn Lục Đông.
Lục
Đông không ngẩng đầu.
“Chuyện
đã qua lâu rồi. Nhưng một khi còn sống, ta không để người vô tội bị lãng quên.”
Triệu
Mộng Dao ngồi xuống bên bếp lửa, nhìn ngọn lửa đỏ rực:
“Khi
ấy, đệ cứu muội bé khỏi ổ yêu xà trong vùng Tây Bắc. Người ta nói nó mù, câm, chẳng
có giá trị sống sót. Nhưng đệ nấu cháo cho nó mỗi ngày suốt ba tháng.”
“Sau
đó, khi đệ mất tích… nó biến mất theo. Ai cũng tưởng đã chết.”
Lục
Đông đáp khẽ:
“Ta
từng phong ấn một phần ký ức của muội bé, để nó quên đi chuyện kinh hoàng từng
trải. Không ngờ... có kẻ tìm ra dấu phong ấn, và lại lợi dụng nó.”
Lục
Đông thu tay, ánh mắt như mặt hồ lặng.
“Vân
Châu... Hư Ảnh Lâu... ta nhớ từng phá kết giới nơi đó một lần. Nhưng lúc ấy, ta
chỉ là Luyện Khí tầng bảy...”
Triệu
Mộng Dao giật mình.
“Luyện
Khí tầng bảy mà phá được kết giới cấp Bảo Hồn?! Không phải đệ... lúc ấy...”
“Là
dùng một bát cháo, một cây kim khâu áo, và… lòng người.”
Lục
Đông mỉm cười.
Sáng
hôm sau, trời vừa hửng, sương trắng phủ kín cả hẻm nhỏ.
Trên
bàn trong quán, một bộ y phục đơn giản được thay ra, là đồ thường dân mặc đi
chợ sớm.
Lục
Đông đã thay bằng áo xám cũ, tay áo sắn cao, lưng đeo giỏ đựng cháo.
Một
chiếc xe buýt chạy ngang, hắn bước lên như một người đi đưa hàng sáng.
Không
ai biết, người này… đang chuẩn bị xâm nhập một tổ chức tà dị có thể thao túng
cả linh giới.
0 Nhận xét