CHƯƠNG 76: CHÉN CẢI CHUA HẦM SƯỜN, KHIẾN NGUYÊN ANH RƠI LỆ
Chiều
tà.
Tiệm
Đông Lai Hương vắng khách sau một ngày sóng ngầm cuộn chảy. Ánh nắng rơi
nghiêng qua lớp cửa sổ gỗ, phản chiếu lên bộ bàn ghế cũ sờn, phủ một lớp an
tĩnh không thể diễn tả thành lời.
Lục
Đông đang thái cải chua.
Bắp
cải muối do chính hắn ngâm, trộn với muối biển thô, thêm vài lát gừng già, để
đúng bảy ngày trong vò gốm, mùi vị lên men dịu nhẹ, chua thanh, không gắt.
Hắn
cắt miếng sườn non, phi hành gừng, chưng nước dùng trong nồi đất nung.
Canh cải chua hầm sườn, món ăn dân dã, quê mùa,
nhưng từng là món yêu thích của mẫu thân hắn khi còn sống. Không có đạo vận,
không có linh dược. Chỉ có hồi ức và hương vị của một thời bình yên.
Một
nữ tu áo lam bước vào. Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt mang theo vài phần mỏi mệt.
Nàng ngập ngừng:
“Nghe
nói... hôm nay có món mới?”
Lục
Đông không ngẩng đầu, chỉ gật nhẹ:
“Cải
chua hầm sườn. Hơi chua, dễ ăn cơm.”
“Có
bán không?”
“Không
bán. Nhưng... nếu cô không chê, có thể ăn thử một chén.”
Nàng
ngồi xuống.
Chén
canh được đặt trước mặt. Mùi cải chua dìu dịu hòa quyện mùi sườn hầm, không hề
có chút khí tức tu đạo, nhưng... lại khiến tâm hồn nữ tu chấn động.
Nàng
húp một ngụm. Im lặng.
Lại
thêm một muỗng. Vành mắt đỏ lên.
Cuối
cùng nàng khẽ buông thìa, ngẩng đầu nhìn Lục Đông, giọng khản đặc:
“Giống...
món canh mà mẫu thân ta nấu... khi ta chưa nhập tông.”
“Năm
đó ta đi tu, không kịp từ biệt bà.”
“Bây
giờ về thăm, mộ đã xanh cỏ.”
“Nhưng
hôm nay... ta cảm giác... như được gặp lại bà.”
Hệ thống:
Lục
Đông nhẹ giọng:
“Canh
này không chữa được thương thế, cũng không giúp đột phá. Nhưng có thể giúp
người ta... tạm nhớ lại điều đã quên.”
Nữ
tu tên Hạ Mộng Tình đứng dậy, cúi đầu thật sâu:
“Một
chén canh, còn quý hơn một viên đan dược.”
“Nếu
sau này huynh cần giúp đỡ, chỉ cần một lời... Hạ Mộng Tình xin dốc toàn lực.”
Nàng
đi rồi. Gió đêm thổi qua hiên.
Ngay lúc đó – phía sau tiệm, trong bóng tối.
Một
vị lão giả râu bạc, nguyên thần lơ lửng, nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn là một trong
tam đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông – Nguyên Anh hậu kỳ, tu vi thâm
bất khả trắc.
Hắn
nhìn chén canh còn sót lại, nhấp một ngụm. Rồi khựng lại.
Ánh
mắt già nua run lên – cả một kiếp phong ba, giết người như cỏ rác, lòng đã chết
lặng – vậy mà... lại cảm thấy sống lại chỉ vì một thìa canh chua.
“Đạo
không nằm trong kiếm. Không nằm trong pháp.”
“Mà
nằm trong... chén canh này.”
Sáng hôm sau.
Lục
Đông mở cửa quét sân. Bất ngờ, ngoài cửa có một tấm thiệp mạ vàng, khắc bằng
thần văn cổ.
Nội
dung:
Lục
Đông nhíu mày:
“Ta...
chỉ nấu canh.”
CHƯƠNG 77: CHÁO TRẮNG NGỘ ĐẠO, THIÊN KIÊU LẶNG CÂM
Ba
ngày sau, Luận Đạo Đại Hội khai mạc.
Địa
điểm: Vạn Linh Cổ Đài, nơi từng là chiến trường của Tiên – Ma giới mười
vạn năm trước. Hôm nay, cường giả khắp các tông môn lớn đổ về, linh khí ngưng
tụ như thực, dị tượng giăng đầy trời.
Hơn
ba mươi Thiên Kiêu – đệ tử chân truyền của các đại phái – đều có mặt.
Mỗi người đều mang theo thần binh, pháp bảo, pháp tướng hộ thân, khí thế ngút
trời.
Giữa
đám người ấy, một bóng dáng bình thường chậm rãi bước vào — tay xách một nồi
cháo đất nung.
Lục
Đông mặc áo vải, tóc rối, ánh mắt bình thản như thường dân đi chợ.
“Hắn là ai?”
“Không giống tu sĩ gì cả...”
“Ơ? Hắn... được mời với danh nghĩa Khách Quý?”
Tiếng
xì xào bàn tán vang khắp cổ đài.
Một
thiếu niên áo trắng bước ra, khí cơ cuồn cuộn. Hắn là Thẩm Trí Viễn,
truyền nhân đích hệ của Vô Thượng Thiên Cung, được mệnh danh là
"Thái Thanh Đạo Thai", mới mười chín tuổi đã bước vào Nguyên Anh sơ
kỳ.
“Luận
Đạo Đại Hội là nơi các thiên tài luận đạo, giao phong, thảo luận chân lý.”
“Ngươi...
mang nồi cháo đến đây là có ý gì?”
Lục
Đông đặt nồi cháo lên bàn đá cổ, chậm rãi đáp:
“Không
luận đạo. Ta chỉ nấu cháo.”
Cả
đài lặng ngắt.
Rồi
— tiếng cười vang vọng bốn phía.
“Hắn
điên rồi!”
“Một
tên phàm phu, muốn dùng cháo trắng ngộ đạo?”
Nhưng
đúng lúc ấy — hương cháo bắt đầu lan tỏa.
Cháo
trắng, không có linh cốc, không có linh dược. Chỉ là gạo thường nấu bằng nước
giếng trong.
Nhưng
mùi vị nhẹ nhàng như gió xuân, tinh thuần như sương mai, khiến
tâm thần người nghe dần lắng xuống.
Thẩm Trí Viễn nhíu mày, định cất lời mỉa mai, nhưng
rồi... ánh mắt hắn bỗng trầm xuống.
Hắn
nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng bên trong cháo:
Một
hạt gạo — lặng lẽ trôi nổi giữa làn nước, không tranh, không đấu, nhưng không
tan, không chìm.
Hắn
nhìn kỹ. Tâm hồn như bị dẫn vào một trạng thái đặc biệt.
Trong
đó — hắn thấy lại chính mình thuở bé, thấy lúc bị đánh mắng trong tông môn,
thấy mình vì tranh giành tài nguyên mà giết người vô tội... ánh mắt mẹ hắn khi
rơi lệ trong bóng tối.
“Ta...
đã đi sai từ khi nào?”
Một
thìa cháo trắng... khiến hắn tỉnh mộng!
ẦM!
Đạo
vận quanh thân Thẩm Trí Viễn bộc phát. Tâm ma tan biến. Hắn ngồi phịch xuống, nhập
định tại chỗ, ánh sáng Nguyên Anh thuần khiết gấp bội.
Hệ thống:
Cả
Vạn Linh Cổ Đài chấn động.
Một
vị trưởng lão áo tím của Thiên Cung bay vút xuống, nhìn nồi cháo trắng, trầm
giọng hỏi:
“Cao
nhân... món cháo này có thể cho lão phu học hỏi cách nấu không?”
Lục
Đông gãi đầu:
“Gạo
tám phần. Nước mười ba phần. Nấu bằng nồi đất. Đừng để cháy.”
Người
người trợn mắt.
Đó
là toàn bộ bí quyết?
Vị
trưởng lão khẽ nhắm mắt, tay run lên, miệng lẩm bẩm:
“Đơn
giản đến cực điểm... lại chính là đạo.”
Bởi
ai cũng hiểu — người này, không phải đến luận đạo. Hắn... là Đạo.
CHƯƠNG 78: MÙI CHÁO BUỔI SÁNG, CÔ BÉ MÙ, VÀ CON RỒNG GÃY
CÁNH
Sáng
sớm, góc phố Thanh Lô, sương trắng còn đọng trên mái ngói.
Trong
căn tiệm nhỏ chỉ vừa đủ hai bàn gỗ và một bếp đất, Lục Đông nhóm lửa nấu
cháo như thường lệ. Khói bốc lên nhè nhẹ, mùi cháo gạo trắng quyện cùng chút
muối biển thanh đạm, ấm lòng người.
Một
tiếng “cộc cộc” vang lên nơi cửa gỗ.
Bước
vào là một cô bé mù, khoảng mười hai tuổi, tay cầm gậy trúc. Quần áo vá
nhiều chỗ, tóc rối như cỏ hoang.
Lục
Đông từ bếp nhìn ra, không nói gì, múc một bát cháo, đặt lên bàn.
Cô
bé khẽ nghiêng đầu:
“Tiên
sinh… hôm nay có phải thêm gừng vào không ạ?”
“Ừ.”
– Lục Đông gật đầu – “Trời lạnh, ấm bụng.”
Cô
bé tên Tiểu Yến, cha mẹ chết vì nạn tu giả tranh đấu. Bị mù từ nhỏ, sống
nhờ hàng xóm và đôi khi nhặt ve chai. Hôm đó, vô tình ngửi thấy mùi cháo của
Lục Đông, từ đó cứ mỗi sáng lại ghé.
Sáng
nay khác thường.
Khi
Tiểu Yến bưng bát cháo lên miệng, ánh sáng loé lên trong mắt. Không ai
để ý, trừ Lục Đông – khẽ nheo mắt.
Một
dòng hệ thống hiện lên:
Cô
bé run lên, tay nắm chặt cái bát.
“Tiên
sinh… cháo này…”
Lục
Đông không nhìn, chỉ gạt tro bếp:
“Cháo
gạo, không gì hơn.”
“Nhưng…
giờ con thấy được… một chút ánh sáng…”
Lục
Đông gật nhẹ, không nói gì.
Giữa
lúc ấy, một tiếng rống vang lên từ phía xa, áp lực cường đại cuộn đến
như sóng lớn, khiến mái ngói xung quanh chấn động, lồng ngực người phàm như bị
bóp chặt.
Một
bóng đen khổng lồ rơi xuống con ngõ nhỏ sau lưng tiệm cháo.
Một
sinh vật dài ba trượng, mình phủ vảy đen, sừng gãy một bên, cánh rách toạc – một
con rồng.
Toàn
thân nó nhuộm máu, hơi thở yếu ớt. Một mắt đã mù, một chân cụt, lết từng bước
đến cửa tiệm.
“Xin… xin một bát cháo…” – giọng nó như trẻ con đang
khóc.
Cả
con phố như ngưng đọng.
Tu
sĩ từ xa bắt đầu lao đến. Có kẻ hét lên:
“Ma
Long Thương Khung! Tàn sát ba thành trấn trong một đêm! Không thể tha!”
“Bắt
sống! Kẻ nào dung túng là tòng phạm!”
Hàng
chục ánh kiếm rực rỡ từ xa bay tới.
Lục
Đông không quay đầu, chỉ múc thêm một bát cháo, đặt trước miệng con
rồng:
“Ăn
đi. Rồi cút.”
Hệ
thống run nhẹ:
Các
tu sĩ tới nơi nhìn thấy — con Ma Long khét tiếng đang cúi đầu liếm đáy bát
như mèo hoang.
Mà
chủ tiệm… thì chỉ thổi tắt bếp, không thèm liếc mắt.
Một
vị trưởng lão Kim Đan hét lớn:
“Ngươi
là ai?! Dám che giấu hung thú!”
Lục
Đông ngẩng lên, ánh mắt yên tĩnh:
“Ta
chỉ nấu cháo.”
Ánh
mắt ấy khiến vị Kim Đan đứng hình tại chỗ, không dám ra tay.
Một
ánh kiếm từ xa rút về, một người trẻ tuổi lẩm bẩm:
“Đạo
ở ngay trong… một bát cháo trắng…”
CHƯƠNG 79: TRẬN PHÁP LONG VỆ – CON PHỐ KHÔNG NGƯỜI DÁM BƯỚC
QUA
Từ
sau chuyện con Ma Long Thương Khung phục thiện, cả khu phố Thanh Lô
im ắng lạ thường.
Người
tu đạo quanh vùng bắt đầu truyền miệng:
“Phía
sau tiệm cháo kia… có một hung long quỳ gối, cúi đầu ăn cháo trắng như
chó hoang.”
Kẻ
khác thì nói:
“Chủ
tiệm là một vị ẩn tu thần bí, có thể dùng một bát cháo khiến ác long
hàng phục, đạo tâm thông thiên!”
Nhưng
họ không biết…
Chủ tiệm vẫn nấu cháo, quét lá, trồng hành. Mỗi ngày đều đặn
như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trưa hôm đó, con rồng – giờ gọi là “Tiểu Hắc” –
quỳ một chân trước sân sau, thành kính nói:
“Chủ
nhân… Tiểu Hắc nguyện hóa thành Long Ấn, canh giữ nơi này, dựng trận pháp,
tránh kẻ phàm tục quấy rầy.”
Lục
Đông lắc đầu, đang rửa chén:
“Không
cần gọi ta là chủ nhân. Ta chỉ cho ngươi một bát cháo.”
“Nhưng...
ơn tái sinh, chẳng lẽ lại không báo?”
Lục
Đông im lặng một thoáng, rồi gật đầu:
“Vậy
thì làm nhẹ tay. Đừng sát khí tràn lan, ảnh hưởng cây rau của ta.”
Ngay
đêm đó, khi sương xuống dày đặc, cả phố Thanh Lô xuất hiện những long
văn huyền ẩn, trải khắp mặt đất như ngẫu nhiên. Người thường không thấy,
nhưng tu sĩ đi ngang qua liền cảm giác một cỗ áp lực mơ hồ đè nặng trong
lòng, giống như có một ánh mắt từ trời cao đang nhìn xuống.
Trận
pháp tên là: Long Vệ Tụ Linh Trận – cấp độ Hoàng phẩm Thượng Giai,
lấy hơi thở của Thương Khung Ma Long làm chủ trận, liên kết huyệt mạch ẩn dưới
lòng đất, trấn trụ một vùng linh vận.
Hệ
thống hiện dòng thông báo:
Lục
Đông nhìn hệ thống, nhíu mày.
“Tụ
môn? Không cần. Phiền.”
Hệ
thống lặng lẽ thu lại lựa chọn.
Sáng hôm sau, Tiểu Yến đứng trước cửa tiệm, hai
tay siết chặt vạt áo:
“Tiên
sinh… con thấy rõ rồi. Cả màu trời… cả cây hành trước cửa…”
Giọng
nói run rẩy, mắt ươn ướt.
Lục
Đông vẫn đang rửa gạo:
“Vậy
thì đừng quên… trước khi ăn, phải thổi cho nguội.”
Tiểu
Yến cúi đầu:
“Dạ.”
Từ
xa, một vị Luyện Hư cảnh hậu kỳ, khoác áo bào tím, bước tới, đứng giữa
phố. Ánh mắt y nhìn khắp, cuối cùng dừng ở tiệm cháo.
Tên
hắn là Bàng Lăng, trưởng lão ngoại môn của Vân Đỉnh Tông, một
trong bát đại tông môn vùng Trung Châu.
“Vị
huynh đài… có thể cho tại hạ bái nhập làm học trò, học nấu cháo?”
Lục
Đông không ngẩng đầu, chỉ đáp:
“Không
nhận.”
Bàng
Lăng sững sờ.
“Ta
tu vi Luyện Hư hậu kỳ, từng luyện qua Pháp Tâm Thuật, Như Ý Trù Quyết, nắm được
chín loại linh hỏa, từng luyện canh cho Thánh Cung… cũng không được sao?”
“Không.”
Bàng
Lăng khom người sâu hơn:
“Chỉ
mong được một bữa học nghề, không cần danh nghĩa.”
Lục
Đông lúc này mới ngẩng đầu, giọng nhẹ như gió:
“Ngươi…
không thật lòng ăn cháo.”
Hệ
thống hiện nhắc:
Gió
nổi lên trong ngõ nhỏ. Bàng Lăng thở dốc, mặt tái xanh, lùi mấy bước.
“Ta…
hiểu rồi.”
Hắn
cúi đầu, quay người đi.
Tối
đến.
Con
phố yên ắng. Trên mái tiệm cháo, Tiểu Hắc nằm cuộn tròn, thi thoảng thở khò khè
như trâu già.
Trong
nhà bếp, một bát cháo trắng đặt sẵn, vẫn còn nóng.
Lục
Đông ngồi một bên, đang gọt củ cải.
“Đời
người… chẳng qua cũng chỉ một bát cháo. Ai hiểu được vị trong đó, tự khắc ngộ
được Đạo.”
CHƯƠNG 80: THIẾU NỮ ÁO LAM – CỦ HÀNH BỊ LẤY MẤT
Trời
mới tờ mờ sáng.
Phố
Thanh Lô vẫn chìm trong sương sớm mơ hồ. Từ đầu ngõ, một thiếu nữ áo lam bước
đi chầm chậm, dáng người mảnh khảnh, trên lưng đeo một tay nải cũ kỹ, đôi mắt
trong veo như nước mùa thu, mang theo khí tức tươi mới lạ thường.
Khi
nàng đến gần tiệm cháo, không khí xung quanh bỗng như loãng ra.
Cây
hành Lục Đông trồng trước cửa... đột nhiên run nhẹ.
Lục
Đông khi đó đang ngồi chẻ tre, định làm mấy cái rổ nhỏ. Thấy nàng đến gần, chỉ
khẽ liếc mắt, rồi cúi đầu tiếp tục.
Thiếu
nữ đứng trước cửa, khẽ cúi đầu lễ phép:
“Vãn
bối Lâm Uyển Dao, từ xa tới, xin được... rửa bát đổi cháo.”
Giọng
nói nhẹ như tơ, nhưng mang theo một loại linh vận thanh sạch khó tả. Phía sau
nàng, có vài vệt kim quang mỏng thoáng hiện như nắng sớm chiếu qua
sương.
Lục
Đông đáp ngắn gọn:
“Vào
đi.”
Trong
tiệm, Tiểu Yến đang cắt củ sen, nghe tiếng liền ngẩng lên.
Thấy
cô gái áo lam bước vào, nàng ngơ ngác chớp mắt:
“Tỷ...
là tiên nữ à?”
Lâm
Uyển Dao mỉm cười nhẹ, cúi người nhặt chồng bát:
“Không
đâu, ta chỉ đói.”
Hệ thống khẽ rung động:
Lục
Đông thản nhiên đáp:
“Không.”
Hệ
thống im lặng, tự động thu hồi đề xuất.
Bên
ngoài tiệm.
Một
gã tu sĩ áo choàng đen, thân hình gầy gò, đang khom người... lặng lẽ
nhổ một củ hành trước cửa.
Gã
lẩm bẩm:
“Chẳng
qua chỉ là một bụi hành... mà có đến năm luồng linh khí bao phủ. Hừ, nhìn ngươi
bình thường thế kia... không thể nào lại trồng được linh dược.”
Gã
cười khẩy, quay người định rời đi.
Nhưng
khoảnh khắc gã xoay lưng...
ẦM!!
Một
tiếng nổ cực nhỏ, như bọt khí vỡ trong hư không.
Gã
tu sĩ chưa kịp bước ra ba bước, toàn thân bị hất văng về sau, máu mũi
tuôn trào, linh khí trong người hỗn loạn như bị rút sạch.
Trước
cửa, củ hành vừa bị nhổ... lẳng lặng quay về vị trí cũ, tự mọc lên lại như
chưa từng bị động tới.
Một
luồng long uy mờ nhạt bao phủ lấy con phố, rồi lặng yên tan biến.
Trong
tiệm.
Lâm
Uyển Dao vừa rửa xong chén thứ ba mươi sáu, quay đầu lại thì thấy một bát
cháo nóng hổi đặt sẵn trên bàn nhỏ.
Không
có ai gọi. Không có ai nói gì.
Cô
nhẹ nhàng ngồi xuống, hai tay nâng bát cháo, cẩn thận thổi nhẹ...
“Thơm
quá...”
Cô
cúi đầu ăn từng thìa nhỏ, ánh mắt dần ươn ướt.
“Mùi
vị này... giống như cháo mẹ nấu khi ta còn nhỏ...”
Lục
Đông lúc đó đã lên gác. Cánh cửa khép hờ, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ.
Hệ thống hiện thông báo:
Tối
hôm đó.
Gã
tu sĩ bị đánh bật – đệ tử hạch tâm của Tàng Âm Các – lảo đảo rời khỏi
phố Thanh Lô, miệng lẩm bẩm:
“Là
ai... Là kẻ nào... Ta không thấy pháp trận, không cảm được linh lực. Chỉ mới
nhổ một củ hành thôi mà…”
Phía
xa, một lão giả râu dài ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt mở ra, chậm rãi nói:
“Không
ai... đụng được vào thứ hắn trồng.”
“Nếu
ngươi còn sống, về đi. Nơi đó, không phải thứ chúng ta nên chạm vào.”
0 Nhận xét