"Hệ Thống Ẩn Tu: Ta Chỉ Là Người Giao Hàng"
Chương 01: Người Giao Hàng
Lục Đông
Phố Lâm Tây vào buổi sớm, mưa phùn lất phất rơi, những giọt
nước như phủ lên cả thành phố một lớp bụi mờ, lạnh lẽo.
Trong con hẻm nhỏ cạnh khu chung cư cũ, một người đàn ông mặc
áo khoác đồng phục giao hàng màu xanh lam, vai đeo túi giữ nhiệt, chậm rãi bước
ra khỏi phòng trọ tầng ba. Người này khoảng hai lăm tuổi, dáng người trung
bình, gương mặt bình thường như trăm ngàn người khác trong dòng người thành phố
— chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm, như ẩn chứa thiên địa vô biên.
Hắn tên là Lục Đông — một tên giao hàng bình thường
trong mắt người đời.
Nhưng chỉ có hắn biết, hắn không phải người thường.
【Đinh! Hệ thống ẩn tu kích hoạt — đã
quét xong trạng thái thân thể chủ nhân. Tình trạng: Nguyên Thể Kim Cương, Linh
Hải ổn định, Tu vi: Trúc Cơ viên mãn.】
【Nhiệm vụ hôm nay: Giao đủ 15 đơn
hàng trước 12h trưa. Phần thưởng: 1 giọt Linh Tủy.】
【Nhắc nhở: Không được bộc lộ tu vi
trước người phàm.】
Lục Đông không phản ứng, chỉ thản nhiên mở ứng dụng giao
hàng trên điện thoại. Hắn đã quen với giọng nói của hệ thống, như quen với
tiếng gió thổi qua mái hiên mỗi buổi sớm. Đã ba năm kể từ khi hắn bị hệ thống
này “ràng buộc”, nhưng cũng nhờ nó, hắn bước lên con đường tu hành giữa hồng
trần phàm tục.
Không môn phái, không truyền thừa, không sư phụ. Hắn tu hành
giữa phố thị ồn ào, hút linh khí từ chợ sớm, từ hơi thở gấp gáp của người dân,
từ mùi khói bếp, rác rưởi, xe cộ… Cái hắn cần là ẩn nhẫn và bình thản.
Hắn chưa từng ra tay đánh người — nhưng trong lòng đã
giết ngàn vạn lần.
Sau ba đơn hàng đầu tiên, Lục Đông đến trước một biệt thự
sang trọng khu Thanh Sơn.
Người nhận là Vương Thiên Kiêu, công tử nhà họ Vương,
một trong bốn gia tộc ngầm khống chế thế lực huyền học tại thành phố Đông
Giang.
"Ê, đứng đó!" Một tên vệ sĩ mặc vest đen giơ tay
cản hắn. "Người giao hàng cũng dám đứng trước cửa chính biệt thự họ
Vương?"
Lục Đông không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng, giọng điềm
tĩnh:
"Đơn hàng 375, trà linh chi thượng hạng, người đặt:
Vương Thiên Kiêu."
Tên vệ sĩ cười khẩy, nhưng không dám cản lâu. Trà linh chi
là thứ chỉ người tu luyện mới dùng — loại này một hộp giá hơn mười vạn tệ. Giao
hàng kiểu này… không đơn giản.
Hắn bước vào, ánh mắt như lơ đãng nhìn bức bình phong đá
khắc trận pháp sơ cấp. Tử khí dâng lên, sát khí âm u — là trận Phệ Hồn,
dùng để luyện âm binh.
【Đinh! Phát hiện khí tức tà đạo. Gợi
ý: không động thủ, không xen vào.】
Lục Đông lẳng lặng rời đi, trong lòng chỉ thở dài.
Hồng trần loạn thế, yêu tà lộng hành. Thiện nhân không thể
hiện, chỉ vì chưa đến lúc.
Buổi tối, trong căn phòng trọ chật chội, Lục Đông xếp bằng
trên giường gỗ, trước mặt là viên linh thạch hệ thống thưởng — ánh sáng mờ nhạt
toát ra từ lòng bàn tay hắn.
【Hấp thu linh khí +3】
【Cảnh giới dao động — có thể đột phá
Luyện Khí tầng 1 Trung Thiên Kỳ. Có nâng cấp không?】
Lục Đông mở mắt, bình tĩnh lắc đầu.
"Không vội." — hắn lẩm bẩm — "Cơ sở chưa đủ
vững. Vào Trung Thiên mà không kiên cố, sau này khó thành Kim Đan."
Trong thế giới này, có người hăm hở tu hành, dùng đan dược
ép tiến độ, có kẻ dựa vào tài nguyên gia tộc mà ngạo nghễ bước lên tiên đạo.
Còn hắn — Lục Đông — lặng lẽ tu hành giữa chốn hồng trần, ăn
cơm bình dân, ở nhà trọ rách, sống ẩn như kẻ vô danh. Nhưng ai biết được, trong
lòng hắn đã có một con rồng ngủ yên — một ngày kia thức giấc, sẽ kinh
thiên động địa.
Cuối phố Lâm Tây, nơi tối tăm nhất, một lão
ăn xin đang ngồi đốt nhang, ánh mắt đột nhiên lóe lên sát ý.
"Trúc Cơ viên mãn… mà không để lại chút linh áp nào.
Thành phố Đông Giang này… có quái vật rồi."
Lão khẽ rùng mình, thầm niệm giới luật không động vào người
có khí tức từ 'vô hình'. Vì một kẻ như thế… chỉ có thể là ẩn tu giả chân
chính.
Chương 02: Một Chén Cháo Gạo
Nếp
Sáng sớm hôm sau, Lục Đông không đi giao hàng ngay. Hắn ngồi
bên bếp điện nhỏ, nấu một nồi cháo gạo nếp trắng cùng ít đậu xanh. Bên ngoài
trời vẫn còn mù mịt hơi sương, cả thành phố chưa tỉnh hẳn.
Tiếng cháo sôi tí tách. Mùi thơm nhè nhẹ lan ra căn phòng
trọ chỉ rộng chưa đầy mười mét vuông. Lục Đông dùng muỗng khuấy nhẹ, động tác
bình thản, ánh mắt yên tĩnh như nước giếng sâu không gợn sóng.
【Đinh! Hấp thu linh khí từ đậu xanh
hoang sơn — +1】
【Cảm ngộ từ hơi nước ngũ hành — +1】
【Tinh thần yên tĩnh – Tâm Pháp “Dưỡng
Hồn Quyết” tiến độ: 62%】
Lục Đông nhấp một ngụm cháo, nhắm mắt lại.
"Ngon."
Không phải vì hương vị thật sự đặc biệt, mà vì hắn tự mình
nấu — tự mình cảm ngộ. Đối với người tu hành chân chính, mỗi hơi thở, mỗi bữa
ăn, mỗi bước chân… đều có thể là tu luyện.
Khi ra khỏi nhà, trời đã sáng. Hắn xách túi giao hàng lên,
như bao người dân bình thường bắt đầu một ngày mưu sinh.
Trên đường, một cô gái chạy xe điện suýt đâm vào hắn. Cô mặc
đồng phục trường trung học Đông Giang, mái tóc ngắn chạm vai, sắc mặt tái nhợt,
trên trán ẩn hiện vết mờ như phù văn.
Lục Đông liếc mắt nhìn một cái, trong lòng khẽ động.
【Phát hiện linh ấn phong hồn — nghi
là dấu vết Phệ Hồn Trận cấp thấp.】
【Gợi ý: Quan sát thêm, không chủ động
ra tay.】
Cô gái hoảng hốt xin lỗi, nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu, nhường
đường rồi bước đi.
Ba điều này là quy tắc hắn đặt ra cho bản thân. Nhưng bước
chân hắn chậm lại, quay đầu nhìn theo bóng cô gái đi xa.
Ánh sáng buổi sáng chiếu lên vết phù ẩn hiện kia — rất mờ
nhạt, nhưng là loại ấn pháp chỉ có người từng học Tà Ấn Kinh mới có thể
sử dụng. Thứ đó... là hàng cấm của giới tu đạo.
Buổi trưa.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lục Đông ngồi ở góc quán cháo gần công
viên, vừa ăn vừa nghe tin tức từ chiếc TV cũ.
“—Vụ mất tích của ba nữ sinh trường trung học Đông Giang vẫn
chưa có manh mối. Công an đang điều tra khả năng do tà giáo hoặc tổ chức huyền
học gây ra—”
【Đinh! Giao thức phân tích kích hoạt.
Kết nối với dư âm linh khí tàn dư.】
【Kết luận: Cả ba nạn nhân đều bị hút
hồn phách. 87% khả năng liên quan đến Phệ Hồn Trận.】
Lục Đông đặt bát xuống, đôi đũa khẽ run trong tay.
Ba vụ mất tích, dấu hiệu phù văn trên trán nữ sinh ban sáng,
trận pháp hắn thấy trong biệt thự nhà họ Vương…
Mọi thứ bắt đầu xâu chuỗi lại.
Chiều cùng ngày, hắn nhận một đơn giao trà quý đến quán
trà Linh Phong – nơi nổi danh tụ hội các đại lão huyền học địa phương. Phần
lớn chỉ là người luyện khí tầng thấp chơi bùa chú, xem bói, hoặc bán đồ phong
thủy cho nhà giàu.
Hắn mang túi giao hàng đi lên tầng hai, đúng lúc một nhóm
người đang vây quanh một ông lão râu bạc — chính là Vương lão gia, người
đứng đầu chi thứ nhà họ Vương.
"Vẫn chưa tìm ra hung thủ phá trận à?" — giọng ông
lão trầm khàn.
Một người trẻ bên cạnh khom người: "Chắc chắn có cao
thủ can thiệp. Tối qua âm binh trong Phệ Hồn Trận biến mất không dấu vết, khí
tức bị cắt đứt sạch sẽ. Dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó làm được như vậy..."
Lục Đông đứng đó, yên lặng. Không ai chú ý đến một người
giao hàng, càng không ngờ người cắt đứt trận pháp đêm qua — chính là hắn.
Tối.
Về đến nhà, hắn rót một chén nước, nhìn ra cửa sổ.
Trong màn đêm, ánh đèn thành phố như những đốm linh quang
lập lòe. Phía xa xa, tầng mây mỏng bao phủ đỉnh núi phía Tây Bắc.
Từ chỗ đó… một luồng sát khí nhè nhẹ lan tới.
【Cảnh báo: Có linh lực dị động. Xuất
hiện khí tức tà hỏa cấp thấp.】
【Gợi ý: Nếu chọn can thiệp, mở nhánh
nhiệm vụ phụ: "Cứu thiếu nữ mang ấn". Phần thưởng: 5 điểm căn nguyên,
1 pháp khí Thanh Diễm.】
Lục Đông nhìn chén nước — gợn sóng trên mặt nước vừa dao
động nhẹ.
Hắn khẽ thở ra:
“…Không phải không muốn cứu, chỉ là chưa đúng lúc.”
Hắn đặt chén xuống, nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi xếp bằng —
tu luyện trong tĩnh lặng.
Cuối ngõ, một bóng đen đứng dưới cột điện,
tay cầm la bàn đồng cổ, ánh mắt lạnh lùng.
“Rốt cuộc là ai… chạm vào Phệ Hồn Trận của ta?”
Rồi lặng lẽ biến mất vào màn đêm.
Chương 03: Chín Ngọn Đèn Âm
Hồn
Đêm buông, sương mù lặng lẽ phủ xuống khu vực rìa thành phố
Đông Giang — nơi xưa kia từng là đất chôn nghĩa trang cũ. Dân quanh vùng vẫn
thường nói: “Chỗ đó, không nên đi sau chín giờ tối.”
Lục Đông ngồi trong căn phòng trọ cũ kỹ của mình, ánh đèn
vàng nhạt rọi xuống chén trà nguội lạnh. Hệ thống vẫn im lặng từ chiều — điều
hiếm thấy.
【Đinh! Nhiệm vụ phụ “Cứu thiếu nữ
mang ấn” sẽ tự động khởi động nếu chủ nhân tiếp tục im lặng trong 30 phút nữa.】
【Cảnh báo: Một linh hồn thuần âm sẽ
bị luyện thành 'Quỷ Đồng'. Tổn thất linh khí sinh mệnh vĩnh viễn.】
Lục Đông không phản ứng. Tay vẫn chậm rãi rót trà, mắt nhìn
hư không.
“Vương gia đã ra tay rồi…” — hắn lẩm bẩm.
Hắn đã cảm nhận được luồng âm khí đang hội tụ ở khu đất
hoang phía Tây, không xa trường trung học Đông Giang. Trận pháp kia — là Cửu
Đăng Hút Hồn Trận, cần chín linh hồn thuần âm để luyện thành một ‘Quỷ Đồng’
— pháp vật cấp tà đạo, có thể bán ra ngoài giới ngầm với giá hàng chục linh
thạch thượng phẩm.
Hắn đã thấy sáu nạn nhân qua tin tức. Thiếu nữ sáng nay… là
người thứ bảy.
23:00, Lục Đông đứng trước bồn rửa mặt,
nhẹ nhàng tháo đồng phục giao hàng. Dưới lớp áo là một trận đồ nhỏ được
vẽ bằng tro than và linh sa mài từ đá Ngũ Sắc, phủ kín lưng hắn.
Trận đồ ấy — tên là “Ngũ Linh Phong Hồn Ấn”, pháp
trận tự tạo để ẩn giấu tu vi, tịnh hóa linh khí, và phòng hộ thần hồn.
Một người tu Trúc Cơ viên mãn như hắn, nếu để lộ linh áp,
trong mắt giới huyền học địa phương, đã là quái vật.
【Đinh! Kích hoạt trạng thái 'Ẩn Hình
Tử Cấm'. Trong 6 giờ tới, chủ nhân không phát linh lực, không bị phát hiện bởi
pháp nhãn dưới cấp Kim Đan.】
【Đã khởi động nhiệm vụ: "Ngăn
chặn Cửu Đăng Hút Hồn Trận"】
【Phần thưởng (ẩn): Khai mở tầng thứ
hai của hệ thống.】
Lúc Lục Đông đến nơi, bãi đất trống vốn bỏ hoang giờ đây đã
được dựng lên tám cột đồng đen tuyền, trên mỗi cột là một chiếc đèn dầu cháy âm
u, ánh sáng xanh lờ mờ lập lòe như mắt rắn.
Chín thiếu nữ mặc áo trắng bị treo ngược trong trận, miệng
bị phong kín, thần trí mờ mịt.
Một bóng người mặc áo bào đen, đầu trọc, mặt có sẹo dài,
đứng giữa trận. Hắn là Pháp Sư Ngưu Đạo, hộ pháp tà môn dưới trướng
Vương gia, nổi danh dùng thuật hồn luyện quỷ.
"Đêm nay... ta thành 'Quỷ Đồng', ngươi chết cũng đáng
kiêu hãnh." – Ngưu Đạo cười khằng khặc, rót máu vào đèn thứ chín.
Ngay khoảnh khắc hắn nâng tay lên, một cơn gió lạnh
thoảng qua.
"Đừng phí máu." – Một giọng trầm, bình, nhẹ như
gió đêm vang lên sau lưng hắn.
Ngưu Đạo xoay người, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo
thun cũ, tay xách túi giữ nhiệt, đứng trong bóng tối.
“Ngươi là ai?” – Ngưu Đạo gầm lên, nhưng trong lòng lại rúng
động — hắn không hề cảm nhận được linh khí.
Lục Đông không trả lời. Hắn chỉ đưa tay lên nhẹ như phủi bụi
— và tất cả chín ngọn đèn tắt phụt, đồng thời.
【Thi triển: “Vô Tướng Chỉ” — kỹ năng
không linh khí, không pháp tướng, không hình bóng.】
【Hiệu quả: Phá linh cấm cấp thấp,
triệt tiêu pháp đèn âm hồn.】
Trận pháp sụp đổ. Chín cột đồng nứt rạn, những thiếu nữ rơi
xuống đất — nhưng không bị thương, vì một làn sương nhẹ nâng đỡ dưới thân.
Ngưu Đạo sắc mặt đại biến: “Ngươi là ai! Đạo môn? Thiên
Huyền? Không thể nào, Đông Giang làm gì có tu sĩ cấp Kim Đan!”
Lục Đông bước chậm rãi, giọng nhàn nhạt:
“Không cần biết ta là ai.”
Một phút sau, nơi đó chỉ còn gió lạnh thổi qua bãi đất
hoang.
Trên mặt đất, Ngưu Đạo nằm bất động — cơ thể không có một
vết thương, nhưng tinh hồn đã bị trấn áp, vĩnh viễn không thể tụ lại.
【Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ "Ngăn
chặn Cửu Đăng Hút Hồn Trận"】
【Phần thưởng: Mở khóa tầng 2 hệ thống
— “Linh Tàng Cổ Các”】
【Đang đồng bộ…】
Lục Đông quay đầu nhìn những cô gái đang tỉnh dần, ánh mắt
vẫn mơ hồ.
Hắn không giải thích. Hắn xoay người rời đi, như một kẻ giao
hàng vừa hoàn thành đơn cuối cùng trong ngày.
Trên tầng cao khách sạn Vương gia,
Vương Thiên Kiêu đang uống rượu thì tay bỗng run lên, ly rượu rơi vỡ.
“Ngưu Đạo… chết rồi?”
Một cỗ sát khí vô hình từ bàn tay hắn lan ra, làm thủy tinh
quanh phòng nứt rạn.
Hắn nghiến răng: “Là ai… lẻn vào Đông Giang, diệt người của
ta trong im lặng?”
Lục Đông đã trở lại phòng trọ nhỏ. Hắn gỡ
túi giữ nhiệt, lấy ra… một bánh bao chay đã nguội.
Hắn ngồi dưới ánh đèn vàng, thong thả ăn từng miếng. Không
một lời kiêu ngạo, không một tiếng tự đắc.
Hắn biết rõ — bản thân chỉ mới đứng ở rìa của cơn sóng
lớn.
【Hệ thống đã đồng bộ xong. Kích hoạt
“Linh Tàng Cổ Các” — nơi chứa điển tịch thất truyền, công pháp ẩn danh, và các
pháp quyết cao giai.】
【Yêu cầu: Một giọt máu để mở khoá
tầng đầu tiên.】
Lục Đông nhìn màn hình sáng nhẹ, lặng lẽ vươn tay chích đầu
ngón tay, nhỏ máu vào.
“Hy vọng... thứ trong đó đủ dùng.”
Chương 04: Linh Tàng Cổ Các
Ánh sáng trên giao diện hệ thống dần thu lại, rồi từ trong
hư không, một tấm thạch môn cổ xưa hiện ra trước mắt Lục Đông. Trên cửa
đá chạm khắc ba chữ “Linh Tàng Các”, nét bút uyển chuyển như linh xà
lượn sóng, bên trong ẩn ẩn có khí tức của pháp đạo thượng cổ.
【Đinh! Đã tiêu hao một giọt huyết
dịch căn nguyên — Mở khóa tầng thứ nhất của “Linh Tàng Cổ Các”.】
【Số lượt tra cứu hiện tại: 1】
Lục Đông lặng lẽ nhìn cánh cửa mở ra, trong đầu không một
gợn sóng.
Bên trong là vô số cuộn trục, pháp khí ảo ảnh, từng
tia linh văn nhảy múa trong không trung như ánh trăng rơi trên mặt nước.
Ở giữa, một cuốn sách cổ có bìa vàng úa lập lòe hiện ra — là
thứ duy nhất không mờ nhạt.
【Ngẫu nhiên kích hoạt công pháp tầng
1: "Thanh Uẩn Tâm Kinh (Tàn bản)"】
【Cấp độ: Huyền giai cao phẩm (đã mất
một phần sau chương 3)】
【Công dụng: Tĩnh tâm ngưng thần, dẫn
linh tụ khí. Có khả năng thanh lọc tạp niệm trong Nguyên Thần, tăng mạnh độ bền
linh thức.】
Lục Đông không lộ biểu cảm, nhưng trong mắt hiện lên tia
sáng nhỏ. Với người khác, đây chỉ là một tàn bản tâm pháp. Nhưng với hắn, đây
là thứ đã từng thất truyền trong một tông môn cổ xưa phía Tây Bắc mà hắn
từng nghe tên trong một lần du hành nội giới.
“Thanh Uẩn Tâm Kinh… chỉ dùng để tu dưỡng tâm linh, nhưng
nếu kết hợp với ‘Dưỡng Hồn Quyết’ ta đã tu, lại thành một đạo tuần hoàn hoàn
chỉnh.”
Hắn ngồi xuống, xếp bằng, bắt đầu dẫn khí vận chuyển tâm
pháp.
Căn phòng lặng lẽ, nhưng linh khí trong không khí mơ hồ
chuyển động, từng dòng nhẹ như hơi sương tụ lại quanh thân thể Lục Đông.
Trong ý thức hải, hắn cảm nhận rõ từng tạp niệm trong tâm
hồn như rễ cỏ bị rút ra, để lại một vùng sáng trong, tĩnh lặng.
【Tu luyện “Thanh Uẩn Tâm Kinh” thành
công bước đầu.】
Rạng sáng hôm sau, Lục Đông tỉnh lại. Hắn cảm thấy đầu óc vô
cùng minh mẫn, không còn chút tạp loạn nào.
“Muốn ngưng kết Kim Đan… trước tiên tâm hồn phải như gương
sáng. Không tạp niệm, không vọng động. Bằng không, kết được cũng chỉ là Tạp
Đan, sớm muộn cũng vỡ.”
Lục Đông đứng dậy, uống một ngụm trà cũ, quay lại với nhịp
sống ngày thường.
Giao hàng, bốc vác, chạy vặt thuê…
Buổi chiều, hắn nhận được một đơn hàng đặc
biệt: mang một bình trà sâm tới “Học Viện Huyền Học Đông Giang” — nơi
được coi là nơi tụ họp của những người có "thiên phú dị năng", những
kẻ “bán phần bước vào đạo”.
Tòa học viện nằm nép mình trong một ngọn đồi nhỏ, cây cối
rậm rạp, khí tức trong lành hơn rất nhiều so với nội đô. Bên trong, những thanh
niên mặc đạo phục hoặc áo choàng lấp lánh linh phù đi qua đi lại.
Lục Đông xách bình trà bước vào, như một người giao hàng
bình thường, không ai chú ý đến.
Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng tranh luận từ một góc sân:
“Chuyện ở bãi đất hoang phía tây mấy hôm trước là do ai làm?
Ai có thể phá trận Cửu Đăng mà không để lại khí tức?”
“Một tay Pháp Sư Kim Đan mới đủ trình độ ấy! Nhưng Đông
Giang này… không có ai đủ lực.”
“Có khi nào là cao nhân ẩn thế đến khảo nghiệm đệ tử chúng
ta?”
“Khảo cái đầu ngươi!”
Lục Đông đi ngang qua họ, không ai quay đầu nhìn hắn.
Chỉ có một người — một cô gái mặc áo lông trắng, đứng từ
tầng lầu phía trên, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn.
Là cô nữ sinh mang dấu phù ấn hôm trước.
Tối đó, Lục Đông về lại phòng trọ. Trong lòng hắn đã rõ: sự
việc ở bãi đất hoang đã khiến giới huyền học chú ý. Hắn không còn có thể
hoàn toàn đứng ngoài.
【Đinh! Kích hoạt chuỗi nhiệm vụ chính
tuyến tầng 2 của hệ thống.】
Lục Đông khép mắt, ngồi xuống chiếu.
Hắn đã quen sống trong bóng tối, nhưng thế cuộc đang từ từ
đẩy hắn ra ánh sáng.
Không ai biết, người giao hàng xách túi giữa phố kia, chính
là ẩn tu đã bước nửa bước vào Kết Đan, kẻ từng một mình bước qua Tử Vân
Cốc, ngồi thiền trong trận Phong Lôi suốt ba ngày ba đêm, kẻ từng bị thiên kiếp
đuổi giết mà vẫn toàn mạng rút lui.
Hắn lặng lẽ nói một câu, như tự nói với mình:
“Thế gian vẫn chưa yên ổn... Ta cũng chưa thể an cư.”
Chương 05: Kẻ Từng Chết Dưới
Tay Ta
Buổi sáng, thành phố Đông Giang vẫn vận hành như bao ngày.
Tiếng còi xe, tiếng bước chân hối hả, tiếng phát thanh từ loa đường phố... tất
cả tạo thành một bản nhạc hỗn loạn mà Lục Đông đã quen nghe suốt ba năm qua.
Hắn đeo khẩu trang, đội mũ bảo hiểm cũ, buộc túi giữ nhiệt
lên xe máy điện rồi rồ ga chạy đi.
Không ai biết, người đang chen giữa đám công nhân giờ cao
điểm ấy, từng ngồi xếp bằng trên đỉnh Tuyết Sơn, một mình gánh ba đợt thiên lôi
mà chưa chết.
Trên đường về, Lục Đông tiện tay mua vài cuốn báo cũ để lót
sàn. Trong một tờ tin tức hàng tuần, một dòng chữ nhỏ ở mép cuối trang làm hắn
khựng lại:
“Hiệp hội Huyền học Đông Nam phát hiện khí tức cổ linh tại
công trường Metro số 7 — nghi có di tích tu đạo bị niêm phong.”
Lục Đông liếc nhẹ hệ thống, không phản ứng rõ ràng. Nhưng
trong mắt ánh lên một tia sâu kín.
Cổ linh tàn tích... nếu đúng là di tích tu đạo từ thời cổ,
có thể có linh dược hoặc pháp quyết thất truyền. Nhưng nơi ấy giờ là công
trường xây dựng — giới tu chân chắc chắn không phải người duy nhất phát hiện.
Hắn xếp báo lại, rót trà nguội, rồi bắt đầu vẽ một phù văn
đơn giản trên lòng bàn tay.
Tối đó, Lục Đông thay áo khoác đen, đeo khẩu trang, bước vào
khu vực công trường đã bị niêm phong.
Với người thường, đây là khu nguy hiểm, dễ sập nền, nhưng
với tu sĩ từng học qua “Thổ Hành Bộ” như hắn, việc di chuyển dưới lòng
đất chẳng khác gì đi trên nền gạch bằng phẳng.
Hắn men theo cảm ứng của hệ thống, tiến vào một vết nứt sâu
phía cuối công trường.
Dưới đó, quả nhiên là một thạch thất cổ kính, khí tức
tàn tạ, tường đá khắc đầy văn tự đã mờ gần hết. Nhưng ở giữa thạch thất, vẫn
còn nguyên một bệ đá — phía trên đặt một vật gì đó được vải đen phủ kín.
Hắn chậm rãi bước đến, giơ tay vén vải…
【Đinh! Cảnh báo! Có dấu hiệu khí tức
huyết cừu mạnh mẽ tiếp cận!】
Cùng lúc ấy, một tiếng cười lạnh vang vọng từ sau lưng hắn:
“Không ngờ... lại là ngươi.”
Giọng nói khàn khàn, như rắn bò trong tai, kèm theo sát khí
lạnh buốt.
Lục Đông quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào
đỏ, da dẻ tái xanh, tròng mắt vàng đục — rõ ràng không còn là người sống.
Nhưng ánh mắt tên đó vẫn mang đầy căm hận, oán độc và... ký
ức của kẻ đã từng chết.
Tên đó... là Chu Hạo.
“Ngươi… vẫn chưa tan hồn?” – Lục Đông lạnh giọng.
Chu Hạo cười khùng khục: “Chết thì cũng chết rồi… nhưng hồn
phách ta được một vị đại nhân thu lại, cho uống 'Linh Huyết Đan', cho ta cơ
hội... giết ngươi!”
Hắn gào lên, thân thể tỏa ra từng luồng khí huyết đen ngòm
như hắc sương, tạo thành ảo ảnh ba đầu sáu tay. Trong tay cầm sáu loại pháp khí
đẫm máu, từng cái đều gào thét u oán.
Lục Đông chỉ lùi lại một bước.
“Đủ rồi.”
Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra — một đạo phù màu vàng hiện lên
trên ngón tay, như gió thoảng, không hỏa khí, không uy thế.
【Thi triển: "Tĩnh Tâm Hồn Tỏa Phù"】
Chu Hạo đang lao đến như ác quỷ, thì đột ngột khựng lại giữa
không trung, mắt trợn ngược, thân thể như bị đóng băng.
“Đây là…” – hắn rít lên – “Phù này… sao ngươi có thể…”
Lục Đông lạnh nhạt nói:
“Chính ngươi từng luyện loại phù này để khống chế hồn phách
nữ tử. Ta... chỉ là trả về đúng nơi.”
Lần nữa, hắn đưa tay ra, ấn nhẹ lên trán Chu Hạo.
Trong khoảnh khắc, thân thể hắn vỡ tan như tro bụi,
chỉ còn lại một viên Huyết Linh Châu, bên trong chứa đầy khí oán độc.
Lục Đông thu lấy, không đổi sắc.
Trở về phòng trọ, Lục Đông dùng nước muối rửa tay sạch sẽ như
thường lệ. Hắn không hề tự đắc vì đã giết một “cường địch”, cũng không thấy bất
ngờ vì kẻ chết ba năm trước lại trở về.
Bởi hắn hiểu — con đường tu tiên thật sự, kẻ sống lại
chưa chắc là chuyện quái lạ nhất.
Hắn ngồi xuống, nhấp chén trà nguội, rồi mở hệ thống, nhẹ
giọng nói:
Ở một nơi nào đó phía nam Đông Giang,
một bóng người đứng trong mưa đêm, vuốt ve cây kiếm mảnh như tơ.
“Chu Hạo chết rồi? Lại chết dưới tay một người vô danh?”
Gã liếm môi:
“Xem ra... trò chơi này bắt đầu thú vị rồi.”
Chương 06: Lặng Lẽ Bước Vào
Học Viện
Một tuần trôi qua kể từ ngày Lục Đông tiêu diệt tàn hồn của
Chu Hạo dưới lòng đất. Mọi thứ vẫn như cũ — những chuyến giao hàng, trà nguội
trong căn phòng trọ chật hẹp, ánh đèn đường vàng úa mỗi đêm.
Nhưng Lục Đông biết, đó chỉ là lớp mặt nạ bên ngoài.
Bởi vì tối qua, hệ thống đã đưa ra một nhiệm vụ mới — và lần
này, không còn có thể tránh né.
Chiều hôm ấy, Lục Đông cẩn thận thay áo sơ mi cũ, đi dép tổ
ong, xách túi vải bạc màu, tới cổng phụ của Học viện Huyền Học Đông Giang.
Trong tay hắn chỉ có một giấy ứng tuyển nhân viên tạp vụ
thời vụ — loại giấy mà không một ai trong Học viện để tâm đến.
Nhưng hắn không quan tâm.
Ẩn tu chân chính, chưa từng cần danh phận để vào cấm địa.
Học viện Huyền Học nằm sát rìa thành phố, được xây dựng trên
một mạch phong thủy xưa gọi là Phong Vân Địa Long, quanh năm linh khí
mỏng nhưng không tuyệt, thích hợp cho người phàm sơ nhập tu hành. Nhưng Lục
Đông biết — nơi này từng là trận nhãn của một đại trận cổ xưa, bị bịt
kín bởi lớp trận văn hiện đại ngụy trang.
Hắn được phân vào bộ phận bảo trì vật tư — lo khuân vác,
kiểm tra linh trận gia dụng, thay bình linh khí cho khu giảng đường.
Công việc cực nhọc, lương thấp, chẳng ai ngó ngàng.
Lục Đông rất hài lòng.
Một tuần sau khi vào làm, hắn đã ghi nhớ mười ba tụ linh
trận trong học viện, ba đường hầm ngầm nối thông phòng nghiên cứu, và hai
địa điểm có dị biến linh khí.
Đêm đến, hắn dùng Tàng Tức Phù (ẩn khí tức), chui vào
những góc tối nhất của Học viện, bắt đầu thu thập tàn phù và vết tích khí
mạch cổ.
Tối thứ sáu, hắn chui vào khu phòng cũ – nơi từng là phòng
nghiên cứu pháp tắc của lão sư họ Phan, nhưng đã bị bỏ hoang mấy năm.
Nơi ấy có một luồng khí động rất mờ nhạt, gần như không
ai nhận ra, nhưng với người từng cảm thụ “Chân Khí Tử Huyền Mạch” như Lục
Đông, lại như tiếng gọi quen thuộc từ lòng đất.
Hắn lần theo vết nứt, đẩy ra một mảnh gạch trần, để lộ một
bức phù ấn đã loang lổ.
【Đinh! Phát hiện di tích bị niêm
phong cấp 3. Yêu cầu mở bằng “Tịnh Linh Ấn” hoặc pháp lực chân nguyên từ Trúc
Cơ trở lên.】
【Bạn hiện đang ở Luyện Khí đỉnh phong
(ẩn tu trạng thái). Có thể cưỡng ép mở trong 10 nhịp thở, tiêu hao 2 giọt chân
huyết. Có tiến hành không?】
Lục Đông ngẩng đầu, lặng lẽ thở ra một hơi:
“Tiến hành.”
Khi phù văn vỡ ra, một khe nhỏ nứt hiện, không dẫn
xuống đất mà lại thông vào một khoảng không gian không xác định — không gian
pháp tắc, nơi từng là phòng nghiên cứu trận pháp cổ.
Trong nháy mắt bước vào, Lục Đông cảm nhận được linh khí
nơi đây cô đọng thành sương, và... một tiếng rít cực khẽ, như hơi thở ai đó
đã ngủ từ lâu.
Hắn không vội, lấy ra một đạo “Hỏa Minh Phù” thấp nhất, thắp
sáng không gian. Trong ánh lửa vàng nhạt, một bức tượng đá vỡ nát nằm giữa
sàn, phía trên là từng tấm phù lục rách nát, có một mảnh rơi gần chân hắn.
Bất chợt, sau lưng hắn vang lên tiếng bước chân. Lục Đông
quay phắt lại, lòng bàn tay nắm chặt một đạo “Thổ Di Ẩn Phù”.
Nhưng người bước tới… là nữ sinh áo trắng mà hắn từng
gặp — người từng đứng từ ban công nhìn theo bóng lưng hắn, người có thiên phú
linh căn âm thủy hiếm thấy.
Cô nhìn Lục Đông, không nói gì, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa
cảnh giác.
“Là anh... người giao hàng hôm đó.”
Lục Đông nhìn cô, bình thản hỏi:
“Em cũng vào đây?”
Cô gật đầu, nhưng tay giữ chặt pháp khí phòng thân:
“Có người... bảo em tìm đến chỗ này. Nói là có liên quan đến
dòng máu trong người em. Còn anh... sao anh vào được?”
Lục Đông không trả lời. Hắn nhìn ánh mắt cô, không có sát
ý — chỉ là tò mò và cảnh giác.
Hệ thống đưa ra hai lựa chọn.
Lục Đông không chọn ngay. Hắn nhìn cô gái, bình thản hỏi:
Từ khoảnh khắc đó, Lục Đông đã bước vào học viện không
chỉ là nhân viên bảo trì — mà là người duy nhất hiểu được cơ chế trận
pháp đang cựa quậy dưới lòng đất, nơi đang thức tỉnh sau hàng trăm năm ngủ
yên.
Chương 07: Huyết Mạch Tỉnh
Giấc
Sau khi rời khỏi căn phòng trận pháp cũ nát, Lục Đông không
nói gì thêm, chỉ nhẹ giọng căn dặn cô gái áo trắng:
Cô gái hơi do dự, rồi khẽ gật đầu.
Tên cô là Triệu Dao — năm thứ nhất khoa Linh Tức học,
linh căn âm thủy thiên bẩm, nhưng thân thể yếu nhược, chưa từng thật sự bước
vào Luyện Khí tầng hai. Cô là kiểu thiên tài lý thuyết được học viện nâng đỡ,
nhưng bị coi là “bình hoa vô dụng” vì không thể tụ khí thành mạch.
Lục Đông chẳng mấy bận tâm điều đó. Trong mắt hắn, thiên
phú chỉ là khởi điểm, không phải vận mệnh.
Sáng hôm sau, hệ thống hiện lên một dòng thông báo mới:
Tối đó, khi ánh đèn đường đã thưa, Lục Đông gõ cửa phòng
Triệu Dao. Trong tay hắn là một túi nhỏ chứa linh dược thanh khí, vài
khối ngọc lạnh, và một đạo phù lục màu tím nhạt được hắn tự tay vẽ suốt ba
ngày.
Triệu Dao mở cửa, nhìn thấy hắn, ngạc nhiên hỏi:
“Anh... thật sự muốn giúp tôi mở huyết mạch?”
Lục Đông đặt túi đồ lên bàn, nhẹ giọng:
“Không giúp em thì không ai khác giúp. Em là chìa khóa mở
trận. Nhưng mở khóa chưa chắc là phúc, có thể là họa.”
Triệu Dao khẽ run lên:
“Vì sao anh lại biết nhiều như vậy?”
Lục Đông không đáp, chỉ châm trà, rồi nói:
“Ngồi xuống. Bắt đầu.”
Hắn đặt tay lên mạch môn cô, vận dụng pháp quyết “Dẫn Mạch
Âm Thủ” vừa học từ hệ thống.
Khí tức âm hàn từ cơ thể cô trào ra — hỗn loạn, mờ nhạt, như
từng bị phong ấn từ khi mới sinh.
Lục Đông bắt đầu dẫn luồng khí mỏng manh đó, từng chút
một đẩy về Đan Điền.
Cả quá trình mất gần một canh giờ.
Khi mồ hôi thấm ướt tóc mai hắn, một ánh sáng tím nhạt
hiện lên ở dưới cổ Triệu Dao, tạo thành hình một đoạn cổ văn xoắn ốc —
giống như văn tự phù cổ hắn từng thấy trong không gian trận pháp đêm đó.
Ngay lập tức, khí tức quanh cô biến đổi. Cả căn phòng trở
nên mát lạnh, sương mỏng phủ mặt bàn như sương mai.
Triệu Dao mở mắt, ánh nhìn đầy kinh ngạc:
“Tôi... cảm giác như trong cơ thể có dòng suối lạnh, chảy
khắp xương tủy... Anh đã làm gì?”
Lục Đông không nhìn cô, chỉ đặt ấm trà nguội lên bếp cồn:
“Không làm gì cả. Là do em vốn có nó trong người.”
Cô nhìn bóng lưng hắn, định hỏi tiếp, nhưng rồi lại thôi.
Có thứ gì đó ở người Lục Đông khiến người ta… không thể nào
nhìn thấu.
Trong lúc đó, tại tầng hầm số 3 của học viện, một
trưởng lão họ Diêu đang kiểm tra trận văn phòng nghiên cứu bị phá.
Lão nhìn tàn phù bị bóc ra, mùi linh khí nhàn nhạt còn vương
lại, mắt nheo lại:
“Thủ pháp tinh tế, phù đạo cổ, nhưng không có sát ý. Chỉ
muốn mở, rồi lại rút lui êm thấm...”
Một trợ lý nói nhỏ:
“Có cần xem lại danh sách giảng viên tham gia khảo sát?”
Diêu trưởng lão khoát tay:
“Không cần. Kẻ này không phải giảng viên.”
Ánh mắt lão hiện lên tia sâu thẳm.
“Là một con cá... đang bơi trong bể nước chúng ta tưởng đã
cạn.”
Cuối chương, hệ thống hiện lên một cảnh báo
mới:
Lục Đông ngồi dưới ánh đèn vàng mờ, nhấp một ngụm trà nguội.
Không ai biết, hắn đang bắt đầu vẽ một đạo phù trận mới trên
mặt sau chiếc áo bảo trì — “Ẩn Tức Linh Ấn”, một loại đạo phù chỉ có
trong những truyền thừa cổ đã thất lạc.
Ánh mắt hắn vẫn điềm đạm, như bao ngày.
Nhưng sâu bên trong — sóng ngầm đang trỗi dậy.
Chương 08: Sát Kiểm Ngầm
Sáng sớm. Sương mù chưa tan hết, gió lạnh trườn qua các bức
tường rêu cũ quanh khu kỹ thuật của Học viện Huyền Học Đông Giang.
Lục Đông vẫn khoác áo bảo hộ bạc màu, đẩy xe dụng cụ lọc
linh khí, chậm rãi đi qua hành lang phía Tây.
Chẳng ai chú ý tới hắn.
Chỉ có điều, hôm nay – hắn cảm nhận được ánh mắt theo dõi rõ
ràng hơn mọi khi.
Tối qua, hệ thống đã cảnh báo:
Quả nhiên, khi đến khu hậu cần, một nam sinh mặc áo đen, đeo
bảng “trợ lý nghiên cứu tạm thời” đang chờ sẵn, nở nụ cười khách sáo:
“Anh là Lục Đông đúng không? Có chút vấn đề với hệ thống
linh khí khu nhà A4, phía giảng viên – cần người có kinh nghiệm như anh hỗ trợ
kiểm tra.”
Hắn gật đầu, chẳng nói gì.
Chỉ có ánh mắt hơi đảo nhẹ, phát hiện bốn người khác lặng
lẽ bám theo từ xa, khí tức được che giấu khá tốt — nhưng không thể qua
mắt một tu sĩ từng ẩn thân giữa Huyết Sát Lâm năm năm như hắn.
Khu A4 là nơi ít người lui tới, vốn dĩ chỉ có vài giảng viên
già ở lại nghiên cứu.
Vừa bước vào phòng trung tâm điều phối, cửa đá sau lưng liền
khép lại “cạch” một tiếng. Không khóa, nhưng là trận pháp định khí tầng một.
Từ trong bóng tối, một lão giả tóc trắng mặc áo bào lam hiện
thân. Chính là Diêu trưởng lão – người phụ trách toàn bộ hệ thống pháp
trận và trấn áp dị động trong học viện.
Lục Đông không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ cúi đầu nhẹ:
“Lục Đông, nhân viên hậu cần, bái kiến trưởng lão.”
Giọng nói hắn khàn nhẹ, không run, cũng không ngạo.
Diêu trưởng lão mỉm cười:
“Không cần căng thẳng. Chúng ta chỉ là thủ tục thường kỳ
thôi. Cậu biết đó, gần đây có vài động tĩnh bất thường...”
Ông nói xong, vung tay nhẹ — một đạo phù văn sáng xanh hiện
lên, rơi xuống vai Lục Đông.
【Trảm Tâm Phù – dùng để kiểm tra
người từng tiếp xúc khí tức pháp đạo cổ.】
Trong nháy mắt, Lục Đông cảm thấy một dòng khí lành lạnh
xuyên qua tâm mạch — nếu là người bình thường, sẽ không chịu nổi mà ho ra
máu.
Nhưng hắn chỉ khẽ cúi đầu, vận chuyển thầm “Ngụy Tức
Quyết” – một trong những thủ pháp hệ thống dạy để giả mạo khí tức luyện
khí sơ kỳ.
Một lát sau, phù văn tan đi.
Diêu trưởng lão khẽ cau mày.
“Không có phản ứng?”
Ánh mắt ông ta nghiêm lại, vung tay lần hai.
Một đạo “Chiếu Ảnh Phù” hiện lên giữa không trung — là hình
ảnh Lục Đông lặng lẽ đi vào khu vực cấm địa phía Tây tối ba hôm trước, ánh sáng
mờ nhạt, nhưng rõ ràng là hắn.
“Ngươi giải thích sao?”
Cả căn phòng yên tĩnh.
Lục Đông bình thản đáp, giọng đều đều:
“Hôm đó tôi bị sai đi thay bình linh khí khu cũ. Đêm khuya,
đi lạc sang phía phòng Phan lão. Cửa không khóa, tôi chỉ đứng ngoài vài giây
rồi rút lui. Nếu có vi phạm, tôi chấp nhận điều phối.”
Nói xong, hắn rút từ túi ra thẻ công tác ghi nhận nhiệm
vụ, có dấu điện tử ghi nhận việc thay linh thạch lúc 21:43 đêm hôm đó.
Diêu trưởng lão lặng người. Rất nhanh, lão nhìn lại “Chiếu
Ảnh Phù”, thấy bóng người quả thật chỉ đứng ngoài mép trận, chưa hề bước sâu
vào.
Tuy khí tức có dấu hiệu dao động, nhưng không đủ để cấu
thành đột nhập.
Một trưởng lão khác đứng bên cạnh khẽ truyền âm:
“Không thể là hắn. Khí tức của hắn... giống như chưa từng
tiếp xúc linh khí cổ. Hoàn toàn là luyện khí bình thường, không mùi không vị.”
Diêu trưởng lão im lặng giây lát, rồi gật đầu.
“Được. Rút lui kiểm tra. Lục Đông, cậu có thể quay lại làm
việc.”
Ra khỏi phòng sát kiểm, Lục Đông vẫn giữ dáng vẻ bình thản,
lưng hơi còng xuống một chút như người làm lâu năm mệt mỏi.
Chỉ khi vào góc vắng, hắn mới nghe hệ thống vang lên:
【Bạn đã hoàn toàn che giấu khí tức
khỏi cảm ứng của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.】
Tối đó, hắn ngồi một mình trong phòng trọ, pha chén trà rẻ
tiền mua ở chợ đêm. Bên ngoài là tiếng xe cộ, tiếng nhạc từ quán bar gần đó.
Nhưng trong lòng Lục Đông rất yên tĩnh.
Hắn biết — hành trình thật sự chỉ vừa bắt đầu.
Một khi đã khiến trưởng lão để mắt, thì trò chơi trong bóng
tối sẽ còn kéo dài.
Và hắn — luôn là kẻ sống tốt nhất trong bóng tối ấy.
Cuối chương, ở một nơi cách Đông Giang ba ngọn
núi, trong một đạo quán cũ nát, một bóng người đội mũ trúc mở mắt.
“Hắn... vẫn còn sống.”
Bên cạnh là một tấm lệnh bài gãy đôi, khắc chữ cổ: “Lục”.
“Sư đệ à, lần này ngươi định giấu đến bao giờ?”
Chương 09: Truyền Nhân Lục Gia
Gió chiều Đông Giang mang theo hơi ẩm từ sông lớn thổi vào
phố cũ, khiến cả học viện như nhuốm mùi bùn đất. Một buổi chiều tưởng như yên
lặng, nhưng thực chất sóng đã ngầm cuộn lên từ nhiều hướng.
Lúc Lục Đông đang lau chùi bộ khuếch linh khí tầng ba khu
nhà nghiên cứu, hệ thống bỗng hiện lên một dòng cảnh báo đỏ nhạt:
Lục Đông nheo mắt, tay khựng lại.
Lục gia...
Đó là cái tên hắn đã xóa khỏi tâm trí mình từ mười ba năm
trước, từ cái đêm huyết án tại núi Phá Vân – khi cả một nhánh phụ gia tộc bị
"bán đứng" để đổi lấy sự sống cho chính mạch.
Hắn sống sót vì lạc mất trong cơn loạn. Hay đúng hơn, vì
không ai nghĩ một “phế linh căn” như hắn đủ giá trị để tìm.
Cho đến khi hệ thống thức tỉnh trong cơn đói rét nơi
nghĩa địa cũ, và dẫn hắn bước lên một con đường khác.
Hắn đã từng thề, cái tên “Lục gia” từ nay sẽ chỉ là tro
bụi trong trí nhớ.
Tối hôm đó, một buổi giảng tọa đột xuất được tổ chức tại
giảng đường Linh Tức – người chủ trì là "giáo sư khách mời" mới tới, Lục
Vân, từ Thương Châu.
Triệu Dao nằng nặc rủ Lục Đông đi nghe, còn hứa bao trà sữa
và bánh ngọt. Cuối cùng hắn lặng lẽ gật đầu.
Không ai biết, Lục Đông ngồi ở hàng ghế cuối, mũ lưỡi trai
kéo thấp che nửa mặt.
Lục Vân bước lên bục giảng trong bộ trường bào lam viền bạc,
mái tóc dài búi nhẹ sau gáy, tu vi Trúc Cơ viên mãn, khí chất ôn hòa,
phong thái như người từng học qua lễ nghi hoàng môn.
“...Tu luyện không phải là chuyện dựa vào thiên phú một
mình. Người có linh căn tốt nhưng tâm pháp lệch, cuối cùng cũng chẳng bằng kẻ
phàm phu biết đúng đường, đúng đạo...”
Cả hội trường im phăng phắc. Lục Vân giảng đạo lý nhẹ nhàng
nhưng sâu sắc, dùng ví dụ từ thực tế, dường như muốn thức tỉnh những kẻ tu
hành bình thường không nên tự ti.
Nhưng Lục Đông lại mím môi lạnh nhạt.
“Miệng lưỡi như ngọc, nhưng tâm cơ như rắn.”
“Chẳng qua đang cố moi ra ai trong đám học viên có thể mang
huyết mạch bị ẩn giấu mà thôi.”
Kết thúc buổi giảng, Lục Vân nhìn qua cả hội trường một
lượt, ánh mắt dừng lại ở góc cuối.
Chỉ là một cái liếc rất nhẹ, nhưng Lục Đông cảm nhận luồng
thần thức khẽ quét qua vai hắn.
Lục Đông đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi hội trường khi tất cả
còn đang bàn tán.
Đêm đó, Lục Vân ngồi một mình trong phòng trọ của khách mời.
Trên bàn là một khối ngọc giản cổ, ghi lại huyết mạch phụ
mạch đã bị xóa tên khỏi gia phả Lục gia mười ba năm trước.
Hắn cau mày:
Ánh mắt Lục Vân sáng lên, như có lôi quang ẩn trong đáy mắt.
“Nếu ngươi là kẻ còn sống sót của ‘Lục nhánh phụ’ năm đó...
ta nhất định phải gặp.”
“Để biết... có phải là ngươi – kẻ ‘Lục Thiên Sát Mạch’ từng
bị cho là phế, nhưng năm đó biến mất bí ẩn?”
Lúc ấy, Lục Đông đang ngồi trong căn phòng trọ nghèo nàn của
mình.
Trong tay hắn là một lệnh phù gãy đôi – mảnh còn lại của
huyết lệnh Lục gia.
Hắn rút một lưỡi dao sắc nhỏ, khoét lên da vai trái một
ký hiệu cũ đã mờ gần hết – trận văn trấn mạch. Máu rỉ ra, nhưng đồng thời một
tia sáng tím từ sâu trong xương hiện lên.
Lục Đông nhìn chằm chằm vào ánh sáng tím, rồi thở ra một
hơi.
Cuối chương, trong một góc khác của học viện, Triệu
Dao lại mơ thấy một cảnh kỳ lạ.
Cô đứng giữa một pháp đàn nứt vỡ, xung quanh là trời
đổ huyết vũ, và một người thanh niên mặc áo vải rách rưới, lưng đeo kiếm
gãy, ánh mắt lạnh như băng... quay lại nhìn cô.
“Trận pháp này... chính nàng là chìa khóa.”
Triệu Dao giật mình tỉnh giấc.
Chương 10: Trận Nhãn Mở Ra
Buổi sáng mùa thu ở Đông Giang mát lạnh, mây mù lững lờ trôi
trên mái ngói của Học viện Huyền Học. Cây cổ thụ nơi sân trung tâm rơi đầy lá
vàng, phủ lên mặt sân đá xám một màu trầm mặc, khiến toàn bộ học viện mang dáng
vẻ cổ kính, tĩnh lặng hơn thường ngày.
Lục Đông vẫn giữ nhịp sống cũ: sáng sớm dậy sớm quét sân,
kiểm tra lại bình linh khí, chỉnh sửa mấy khối trận pháp rối loạn nhẹ do sương
đêm ẩm ướt. Mọi thứ… đều lặp lại như những vòng tròn lặng lẽ xoay quanh một kẻ
vô danh.
Nhưng hôm nay — không giống mọi ngày.
9 giờ sáng, khu học đường phía Nam.
Triệu Dao được phân công cùng nhóm học viên năm ba kiểm tra
lại trận nhãn phong ấn dưới tầng hầm thư viện cũ – nơi được cho là đã vô
hiệu từ hơn trăm năm trước. Đây vốn chỉ là bài học khảo sát, không ai nghĩ nó
còn gì nguy hiểm.
Nhưng khi Triệu Dao đứng trước cánh cửa đá chạm trận văn cổ,
tay chạm nhẹ vào viên linh thạch đã nứt...
Ầm!
Một luồng khí lạnh tràn ra, kéo theo tiếng vang ngầm của
pháp văn cổ xưa.
Cả hành lang rung chuyển.
Một pháp trận hình tròn bắt đầu sáng lên — trận nhãn ngàn
năm chưa từng thức tỉnh.
Lục Đông lập tức cảm nhận được — bởi vì khí tức cổ xưa ấy
giống hệt thứ từng đè ép hắn khi mới luyện khí tầng hai dưới vực Quỷ Linh.
Không nói một lời, hắn gỡ nhanh bảng tên hậu cần, ném lên
bàn, lặng lẽ rời khỏi xưởng công cụ.
Học viện náo loạn.
Diêu trưởng lão cùng ba giáo sư cấp Trúc Cơ đã đến hiện
trường, nhưng khi kiểm tra kết giới thì không cách nào xuyên qua được trận
mạch — mà trận nhãn lại đang dần lan rộng, đè nặng lên toàn bộ khu phía
Nam.
Một trận pháp cổ được kích hoạt từ thời Tiền Minh Đạo – loại
truyền thừa di mạch tầm cỡ Đại Tông, nếu để vỡ, sẽ thành vết rạn
trong không gian cục bộ, nhẹ thì học viện bị đóng băng tu hành ba năm, nặng
thì cả thành Đông Giang có thể bị cuốn vào hư loạn linh mạch.
Trong khi đó, bên trong phong ấn, Triệu Dao cùng ba
học viên khác đang mắc kẹt giữa hành lang tầng hầm.
Khí tức xung quanh dần trở nên đè nén, sương trắng lạnh ngắt
bám lên vách đá và da người, khiến mọi người cảm thấy thần niệm như bị hút
ra từng phần.
Triệu Dao ngồi sụp xuống, ôm đầu, miệng lẩm bẩm:
“Cái này… giống như trong giấc mơ mấy hôm trước…”
Từ mặt sàn, một quầng sáng lạ nổi lên, chiếu ra hình
ảnh pháp đàn vỡ vụn, bóng người áo lam đeo kiếm gãy, ánh mắt sắc lạnh như
băng — giống hệt người cô từng thấy trong mộng.
Lúc ấy, một bóng người mặc áo vải xám cũ xuất hiện trong
hành lang đá.
Không ai thấy rõ hắn đến bằng cách nào. Nhưng khi bóng ấy
hiện ra, sương mù chợt ngừng chuyển động.
Lục Đông cúi người, vẽ một ký hiệu nhỏ dưới chân, sau đó vỗ
nhẹ lên tường đá.
Lục Đông không chần chừ. Hắn bước đến bên Triệu Dao, ngồi
xuống, tay chạm nhẹ lên huyệt tâm của cô.
“Xin lỗi.”
Một tia linh lực như chỉ lửa từ
ngón tay hắn chui vào huyệt khí trên ngực Triệu Dao.
Cô gái hét lên một tiếng, cả thân thể run lên — sau đó một
ánh sáng hồng tím từ sâu trong huyết quản trào ra, khớp vào quầng sáng trận
nhãn.
Toàn bộ trận pháp rung lên.
Bên ngoài, Diêu trưởng lão cùng ba vị khách mời chỉ thấy một
cột sáng xuyên trời bật lên từ nóc thư viện, xé tan mây mù, dẫn linh khí cả
khu vực hội tụ về một điểm.
“Là ai? Là ai đang vận dụng trận lực cổ?!”
“Không đúng... đó là người kích hoạt, không phải trận
pháp tự khởi động. Có người giải được khóa tâm huyết mạch!”
Bên trong phong ấn, quầng sáng từ trận nhãn co lại thành một
viên quang châu, rơi thẳng vào lòng bàn tay Triệu Dao.
Cô ngất lịm, nhưng trên cổ tay trái hiện ra một ấn ký
huyết sắc – giống hệt với tàn văn cổ từng xuất hiện trong di tích thất lạc
ở núi Vụ Tuyết.
Lục Đông đỡ lấy cô, xoay người rời đi, như chưa từng xuất
hiện.
Cuối chương, khi Lục Đông vừa bước về khu hậu
cần, một âm thanh như từ đáy linh hồn vang lên:
“Ngươi lại giúp nàng lần nữa. Vẫn giống mười kiếp trước…
Nhưng lần này, nếu còn giấu đi chân thân… thì cả thế gian này, sẽ không đủ để
che được hậu quả đâu.”
Lục Đông khựng bước.
Ánh mắt hắn vẫn bình thản, nhưng sâu trong đáy mắt… ẩn
một tia sát ý lạnh như băng.
✨ Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những
truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét