Chương 81: Bóng Hồng Gặp Nạn – Thiên Cơ Vận Chuyển Một Lần
1. Sáng sớm núi Vân Khê – Một
tiếng động phá tan tĩnh lặng
Trời mới vừa sáng, mây còn chưa tan hẳn, Hạ Dương đã thu dọn
xong vài vị linh thảo từ vách đá mọc ra. Ánh mắt hắn lướt qua xa xa đỉnh núi
phía bắc, nơi có một làn khói đen nhạt lượn lờ – dấu hiệu của pháp khí va chạm
giữa không trung.
Hắn thản nhiên thu đan dược vào túi trữ vật, quay người định
vào động, nhưng bỗng:
Ầm!!!
Một thân ảnh nữ nhân như diều đứt dây, từ xa văng mạnh xuống
chân sườn núi, máu tươi văng tung toé, sau lưng còn mờ mờ hiện ra tàn ảnh một
đạo phù lục đang bị thiêu cháy.
Ngay sau đó, ba đạo hắc y nhân đuổi theo, trên ngực đeo pháp
ấn Thiên Hồn Tông.
Hạ Dương cau mày. Thiên Hồn Tông vốn nổi danh tàn độc,
chuyên săn tu sĩ trẻ để luyện hồn đan. Mà thiếu nữ kia chỉ khoảng mười bảy mười
tám, tu vi cũng chỉ đạt Trúc Cơ sơ kỳ.
Hắn thở dài một tiếng, rút một lá phù mỏng mảnh, khẽ
búng tay một cái.
“Tàn Ảnh Phù, Khóa Tức Trận – Khởi.”
2. Trận pháp vô hình – Thiên
cơ không thể đoán
Ba hắc y nhân chưa kịp chạm đất thì thân thể đột ngột đông
cứng giữa không trung. Một lớp mù mịt như sương khói lập tức bao phủ, cách ly
hoàn toàn linh thức.
“Ai?!” – Một tên gầm lên, rút ra pháp bảo hình đầu lâu.
Nhưng chưa kịp kích hoạt, một luồng kiếm khí lạnh như băng
xuyên thẳng qua mi tâm hắn. Tên còn lại vừa định bỏ chạy, thì bỗng đất dưới
chân hắn chuyển động như nước, lún xuống kéo hắn vào sâu.
Chỉ một hơi thở, ba người – diệt!
3. Cô gái trọng thương – Một
mạng, đổi nhân quả
Hạ Dương đi chậm rãi tới chỗ thiếu nữ bị thương. Nàng mặc
đạo bào màu lục nhạt, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, xương bả vai gần như
gãy vụn, máu trào từ khóe môi.
Hắn lấy ra một viên Hoàng Linh Đan đã được gia công
từ 17 loại linh thảo quý, đưa nàng uống, sau đó áp tay lên đan điền nàng,
truyền một tia chân khí ôn hòa.
“Đừng gượng dậy. Tạm thời giữ mạng đã.”
Ánh mắt nàng mờ mịt, nhưng vẫn cắn môi nói yếu ớt: “Tiền…
bối… nếu cứu… xin đừng động đến… tâm hồn ta…”
Hạ Dương khựng lại, lắc đầu cười khẽ: “Ta không phải loại
người ấy.”
Hắn dựng một trận nhỏ quanh khu vực, dùng cỏ khô làm ổ ấm,
rồi ngồi một góc, tay xoa nhẹ lên trán. Đôi mắt mới – do Quỷ Ảnh Lâu ban cho –
hiện ra tia dị sắc.
4. Một đêm trò chuyện – Vận
số hé mở
Đến tối, cô gái tỉnh lại, thần trí vẫn mơ hồ, nhưng đã có
thể tự ngồi dậy.
“Tiểu nữ tên gọi Liễu Tư Nhược, là đệ tử ngoại môn
của Vân Thiên Cốc, bị Thiên Hồn Tông truy sát vì vô tình… thấy bọn chúng thu
luyện ‘Hồn Hóa Chi Linh’.”
Nàng kể bằng giọng đứt quãng, ánh mắt vẫn không rời người Hạ
Dương, mang theo hoài nghi và cảnh giác – như thể đang nhìn một người vừa cứu
vừa có thể giết mình bất cứ lúc nào.
Hạ Dương không để tâm, chỉ lẳng lặng hỏi: “Ngươi có định
quay lại môn phái?”
Liễu Tư Nhược cười khổ: “Sư phụ đã chết, đồng môn rải rác…
ta sống sót đã là kỳ tích.”
Nghe thế, Hạ Dương khẽ gật đầu. Trong mắt hắn, từng đường
vân khí của nàng hiện lên rõ rệt – một tia vận mệnh đang từ từ giao với
chính khí vận của hắn.
Hắn bỗng nhớ đến câu cổ ngữ tổ sư từng để lại trong động
phủ:
“Một người, một việc, một thời khắc – có thể đổi vận cả đời
tu đạo.”
5. Một lời mời – Hai hướng
tương lai
Sáng hôm sau, Hạ Dương đưa cho Liễu Tư Nhược một túi linh
thảo, cùng một lá bùa nhỏ có khắc chữ “Hư”.
“Ngươi nếu không nơi nương tựa, hãy mang lá bùa này tới Thanh
Phong trấn, tìm một tiệm thuốc tên ‘Thanh Dược Đường’. Nói là người của
Dược sư Hạ.”
Liễu Tư Nhược hai mắt mở to: “Tiền bối là…”
“Chỉ là một y sư… già sống ẩn.”
Hắn quay người, bóng áo vải xám bạc dần trong sương núi.
Không ai ngờ, chính thiếu nữ nhỏ bé ấy – mười năm sau sẽ trở thành Thiên
Linh Đại Sư của Yêu Linh Đạo, và sẽ là người duy nhất biết thân phận
thật của Hạ Dương, khi hắn đứng trên vạn đạo mà không ai dám gọi tên.
Chương 82: Mạng Nhện Ẩn Tu – Bố Cục Trăm Năm Trong Một Ngày
1. Vùng biên giới phía Tây –
Thanh Phong trấn
Gió xuân vừa qua, mây mù vẫn còn lẩn quẩn quanh đỉnh núi
Thanh Vân. Trong trấn nhỏ Thanh Phong, nơi giao nhau giữa ba quốc độ tu chân
nhược tiểu, một tiệm thuốc nhỏ tên “Thanh Dược Đường” âm thầm mở cửa sau
nhiều năm đóng kín.
Chưởng quầy là một trung niên áo xám, tóc rối, ánh mắt thản
nhiên. Hắn chính là Hạ Dương, giờ đã chuyển từ vùng núi Vân Khê xuống
trấn, bắt đầu bố trí từng bước trong “mạng nhện ẩn tu” của mình.
Bên ngoài, hắn vẫn là Dược sư Hạ, chỉ chữa bệnh, bốc
thuốc, thỉnh thoảng bán chút linh thảo hoặc đan hoàn tầm thường cho tu sĩ
nghèo.
Nhưng bên trong…
2. Động phủ ngầm – Trận pháp
tầng tầng
Dưới lòng tiệm thuốc, ẩn giấu một động phủ bảy tầng,
có bố trí vô số trận pháp: ẩn khí, cách âm, chuyển hình, tụ linh, phòng hồn,
cấm thần…
Chỉ riêng lớp ngoài cùng đã là trận “Tịch Linh Âm Trận”
– một loại trận pháp đã thất truyền từ mấy trăm năm trước, có thể khiến linh
khí khu vực xung quanh suy giảm nhẹ, ép những tu sĩ nhạy cảm phải rời đi – giúp
che giấu hoàn hảo nơi đây.
Trong tầng thứ ba, một lô luyện đan cổ xưa đang âm ỉ
cháy. Hạ Dương khoanh chân luyện chế một loại đan dược kỳ lạ, có mùi máu và hỏa
linh đan giao hòa – Hóa Huyết Tán Linh Đan – dùng để đối phó tu sĩ
Nguyên Anh có ý đồ tra xét linh căn người khác.
“Sắp tới... Thiên Hồn Tông chắc chắn sẽ điều tra cái chết
của ba tên hộ pháp.”
“Thanh Phong trấn tuy nhỏ, nhưng là vị trí chiến lược –
thích hợp làm mắt nhện đầu tiên.”
3. Dẫn dụ và bố cục – Quân cờ
đầu tiên xuất hiện
Trong ba tháng sau khi mở lại tiệm thuốc, Hạ Dương bắt đầu tái
thiết các mối quan hệ ngầm:
- Thu
nạp một nhóm thiếu niên bán thuốc, hầu hết là người phàm, nhưng
được hắn bí mật cho dùng linh hoàn tăng thể lực.
- Dùng
thân phận “lão dược sư” để tiếp cận các trưởng lão già của hai môn phái
địa phương, đôi khi cung cấp vài bài thuốc cổ thất truyền, từ đó đổi
lấy thông tin nội bộ.
- Phái
một đứa trẻ tên A Tài sang chợ giao dịch bí mật ở Hồng Mộc Sơn, rải
tin có một lô Hóa Khí Tán Hồn Đan bán ra – dẫn dụ kẻ nào còn bám
theo dấu vết của Liễu Tư Nhược.
4. Một nữ nhân lạ mặt – Gợn
sóng đầu tiên
Đúng như dự đoán, một buổi chiều mưa gió, một nữ tu áo tím
lặng lẽ bước vào tiệm thuốc.
Nàng không nói nhiều, chỉ đưa ra một chiếc lệnh bài đã bị
phong ấn, bên trên có ấn ký mờ nhạt của Cổ Môn – một tổ chức tu chân từng
bị diệt tận trong đại loạn ba trăm năm trước.
Hạ Dương đưa mắt liếc nhẹ qua – không cần phá phong ấn cũng
đã nhìn thấy:
“Cổ Môn lệnh, cấp Tam Tinh – nhưng trên mặt lệnh bài có dấu
chế tự: ‘Tái khởi’.”
“Thú vị thật… Cổ Môn còn sống?”
Nữ nhân nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, trầm giọng:
“Ngươi là người cho Liễu Tư Nhược lá bùa ‘Hư’. Ta thay mặt
một người… gửi lời cảm ơn.”
“Chúng ta… sẽ nhớ ân tình này.”
Nói xong, nàng rời đi. Mưa tạnh. Mây loãng.
Hạ Dương chậm rãi thu lệnh bài vào ngăn trận pháp thứ năm,
cười nhạt:
“Quân cờ đã rơi. Giờ chỉ còn chờ thiên cơ chuyển động.”
5. Một ánh nhìn về phương Bắc
– Gió lớn sắp nổi
Đêm đó, Hạ Dương đứng trên mái nhà, mắt nhìn về hướng Thanh
Lân Quốc – nơi ba năm sau sẽ tổ chức Đại Hội Thiên Môn, quy tụ hơn
ba mươi môn phái lớn nhỏ.
“Đã ba trăm năm… thiên hạ chưa loạn. Nhưng khí cơ bây giờ…
hỗn loạn đến đáng sợ.”
“Nếu muốn nắm vận, phải gieo mầm từ lúc còn là hạt bụi.”
Một luồng khí tức cổ xưa bỗng từ cốt linh châu trong
người hắn nhẹ nhàng khuấy động, khiến gió quanh trấn cũng trở nên lành lạnh.
Chương 83: Tinh Ẩn – Ám Tử Xuất Hiện, Đêm Dài Có Sóng
1. Gió Đêm Trấn Nhỏ – Một
Cuộc Gặp Gỡ Lặng Lẽ
Thanh Phong trấn những ngày gần đây yên bình đến lạ.
Nhưng trong cái yên bình đó lại ẩn chứa mùi nguy hiểm khó
tả. Đêm xuống, trong màn sương lạnh lẽo lượn lờ quanh các con hẻm nhỏ, một bóng
đen lặng lẽ bước đến Thanh Dược Đường.
Không có tiếng gõ cửa, cũng không có sát khí.
Thế nhưng, trong trận pháp tầng ba của động phủ, ánh
sáng chợt lóe, Hạ Dương đang ngồi điều tức lập tức mở mắt, hờ hững nhìn về phía
trận đồ trung tâm.
“Cuối cùng cũng đến…”
Một giọng nói khàn đặc vang lên, không qua miệng, mà truyền
trực tiếp vào tâm thức.
“Lệnh của Chủ Thượng, đưa ‘Tinh Ẩn Thiếp’. Từ hôm nay, ngươi
là ‘Ám Tử Tầng Ba’ – được quyền khởi động chuỗi ‘Vọng Mạng’. Danh xưng: Hồ
Đồ Lão Dược Sư.”
Một mảnh ngọc phù màu đen như mực bay qua trận đồ, nhẹ nhàng
hạ xuống trước mặt Hạ Dương.
Hắn không nhìn kỹ, chỉ đưa tay bắt lấy, rồi tiện tay ném vào
tầng pháp trận bên trái – Phân Hồn Chi Quang. Sau một cái chớp mắt, hắn
thản nhiên nói:
“Quy tắc của ta – trước khi nhận, cần biết rõ 'chủ thượng'
của các ngươi là ai. Kẻ nào dám kết mạng lưới ngầm mà không cho ta thấy bản
thể?”
Một bóng người lờ mờ hiện ra từ hư không, không phải thật
thể mà chỉ là ảnh chiếu thần niệm. Dưới lớp khăn đen trùm kín, chỉ có
một đôi mắt lộ ra, sâu như vực thẳm.
“Ta là Ám Tôn – Đệ Thất Chủ Mạng của Thiên Huyễn Lâu.”
“Chúng ta không đến cầu, mà đến trao. Ngươi chỉ cần mở mạng
lưới như ngươi đã làm với Thanh Phong trấn, trong vòng ba năm, ta sẽ cho ngươi
quyền sử dụng ‘Thiên Thính Nhĩ’ – một trong bảy món chí bảo của Thiên Huyễn
Lâu, giúp nghe được bí mật từ ngàn dặm.”
Hạ Dương trầm mặc.
Mạng lưới của Thiên Huyễn Lâu chính là thứ khiến bao đại phái
e ngại – vì một tin tức quan trọng có thể bị lộ trước khi người gửi nó vừa mở
miệng.
Được mời vào làm Ám Tử cấp ba, tương đương một phân
bộ chủ ẩn danh, đủ thấy thân phận Hạ Dương đã bị kẻ nào đó dòm ngó sâu hơn.
2. Ký Ước Cốt Linh – Manh Mối
Về Lai Lịch
Sau khi ảnh chiếu biến mất, Hạ Dương ngồi lặng một canh giờ.
Trong tay, cốt linh châu mà hắn vẫn luôn giấu kỹ lại
âm thầm nóng lên. Một luồng ký ức xa xưa ùa về.
“Chủ nhân... của bản thể ta... là Thượng Cổ Tu Giả… danh hào
‘Thập Thất Tinh Quân’...”
“Ta bị phong ấn qua tám đại thiên kiếp… Giờ khí cơ đã bắt
đầu dao động…”
“Nếu ngươi muốn lấy được Tinh Hồn Bản Ngã, hãy đến
nơi bị gọi là ‘Phong Vụ Cổ Cảnh’.”
Đây là lần đầu tiên cốt linh châu chủ động “nói chuyện” sau
gần mười năm im lặng.
Phong Vụ Cổ Cảnh – cái tên này không tồn tại trong bất kỳ
bản đồ chính thống nào Hạ Dương từng đọc.
“Cũng được… Trước khi ta rời trấn đi tìm nơi ấy, phải hoàn
thành bố cục 'Vọng Mạng' tại ba trấn lân cận.”
3. Đêm Dài Có Sóng – Kẻ Săn
Ngầm Xuất Hiện
Ngay trong đêm đó, một sát thủ áo đen lặng lẽ đột
nhập vào tiệm thuốc, vượt qua hai tầng trận, tưởng đã dễ dàng như thò tay lấy
quả trên bàn.
Không ngờ, vừa đến tầng thứ ba, hắn liền bị một trận pháp
phản hồn khóa chặt. Thân thể vỡ tan, linh hồn bị kéo vào “Linh Tỏa”
– một pháp khí cổ có khả năng nghiền ép thần hồn.
Hạ Dương khoác áo xám bước ra, đứng trước pháp khí, thản
nhiên nói:
“Chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ đã dám đến thử ta?”
“Lẽ nào… tin tức về cốt linh châu đã bắt đầu rò rỉ?”
“Không, vẫn chưa. Có lẽ chỉ là kẻ được thuê dò xét, hoặc…
một trong số những ‘đứa con bị quên lãng’ của Thiên Hồn Tông.”
Tay áo khẽ phất, một đạo phong phù xuyên qua tàn hồn sát
thủ, hút lấy mảnh ký ức bị phong ấn.
Trong ký ức, hiện lên hình ảnh một nữ nhân bịt mặt, cầm
mộc bội có ấn hình Long Ngân, từng xuất hiện trong Hội giao dịch Hồng Mộc
Sơn.
“Nàng lại xuất hiện…”
“Đáng tiếc, ta vẫn chưa muốn gặp lại ngươi, Tư Nhược.”
4. Lặng Sóng Chuẩn Bị Bùng Nổ
Ba ngày sau, Hạ Dương cho dẹp tiệm thuốc, tuyên bố "tạm
thời đóng cửa bế quan luyện đan", giao mọi việc lại cho đám tiểu đồng phàm
nhân.
Thực chất, hắn ẩn thân rời trấn, bắt đầu hành trình
đến Phong Vụ Cổ Cảnh, đồng thời để lại ba luồng thần thức phân thân
tiếp tục duy trì sự hiện diện và trấn áp các thế lực nhỏ quanh trấn.
Trước khi đi, hắn ghi lại một hàng chữ nhỏ bên trong động
phủ tầng bảy:
“Gió nổi thì lá rụng, trời động thì chim bay. Kẻ sống sót là
kẻ không cần bay vẫn tới được trời.”
Chương 84: Phong Vụ Cổ Cảnh – Lối Cũ, Gương Xưa, Máu Mới
1. Lộ Trình Âm Thầm – Vực Gió
Gào Thét
Sau khi để lại ba phân thân canh giữ Thanh Phong trấn, Hạ
Dương mang theo một ngọc giản cũ kỹ, theo tuyến đường xưa cũ từng chỉ tồn tại
trong lời đồn để tiến về Phong Vụ Cổ Cảnh.
Trên bản đồ, đó là một vùng "trống rỗng" nằm giữa
biên giới hai đại vực: Thái Nhạc và Hồng Thiên – nơi gió gào
quanh năm, sương giăng không tan, linh khí loạn động như ma quỷ say rượu.
Kẻ nào đặt chân vào, nếu không bị lạc thì cũng sẽ phát điên
vì thần thức nhiễu loạn.
Nhưng Hạ Dương thì khác.
Hắn dừng lại dưới một cây bách cổ trơ trụi bên vách núi, móc
từ trong tay áo ra một mảnh đồng mỏng như giấy, trên đó khắc từng đường
vân kỳ quái, tựa như mê đồ xoắn ốc.
“Tinh Hồn Bản Ngã... Phong Vụ mở đường... Quả thật là nơi
ngươi ngủ say.”
Hắn điểm nhẹ lên đồng bài, một luồng khí tức kỳ lạ bộc phát,
mở ra một cánh cửa không gian hẹp chỉ vừa một người bước qua.
Đây chính là "cửa ẩn" – lối vào thật sự của Phong
Vụ Cổ Cảnh.
2. Mê Cảnh Trùng Trùng – Linh
Trí Sinh Ra
Bên trong, không khí vẩn đục, sắc trời lúc sáng lúc tối.
Mỗi bước chân Hạ Dương đặt xuống đều vang vọng như đạp lên
hồ nước yên lặng, khiến mặt đất xuất hiện từng vòng sóng nhỏ – nhưng là sóng
không gian.
Phía trước, một ngọn tháp đổ nghiêng, mái vỡ toác, quanh nó
bao phủ bởi từng vòng lốc xoáy mờ ảo.
“Phong Vụ Thần Tháp…”
Hạ Dương lặng lẽ tiến đến gần, chưa kịp chạm vào tháp thì một
luồng linh niệm mơ hồ bắn thẳng ra, hóa thành một thanh âm rít gào:
“Kẻ không có ‘Hồn Ấn’ – không được qua!”
Hạ Dương mỉm cười, ngón tay khẽ điểm vào tâm mạch, cốt
linh châu bay ra, xoay tròn trên không trung như mặt trời thu nhỏ, phát ra
ánh sáng màu lam xám.
Lập tức, tháp đá đang vỡ nứt rúng động, các tầng gió xoáy
chậm lại, lộ ra một lối vào hình xoắn trôn ốc, dẫn xuống lòng đất.
“Rốt cuộc cũng chịu nhận ta.”
3. Di Tàng Ký Ức – Gương Cũ
Phản Hồn
Bên dưới là một không gian hoàn toàn tĩnh mịch.
Không tiếng động. Không hơi thở. Thậm chí không tồn tại thời
gian rõ ràng. Nhưng mỗi bước đi của Hạ Dương đều khiến vách tường đá đổi màu,
hiện lên từng đoạn ký ức mờ mịt như ảo ảnh.
Trong một đoạn:
Một tu sĩ trẻ vận bạch y, trên trán khắc Thập Thất Tinh
Ấn, đang chém giết hàng trăm tu sĩ Ma tộc trước khi bị chính đồng môn đâm
sau lưng...
Trong một đoạn khác:
Một cô gái áo tím, thần sắc lạnh lùng, từ từ đặt tay lên
ngực của vị tu sĩ, rút ra một giọt hồn quang rồi rơi lệ...
Ánh mắt Hạ Dương dần trầm xuống.
“Đây là... ký ức của Tinh Quân?”
Khi hắn bước đến tầng cuối cùng, một tấm gương thủy tinh
cao bằng người hiện ra. Không phản chiếu hình ảnh hắn, mà phản chiếu một...
Hạ Dương khác.
Người trong gương mặt mũi tương tự, nhưng ánh mắt sắc bén
như kiếm, toàn thân tản mát ra uy áp có thể nghiền nát một tông môn. Hắn vận
đạo bào đen viền vàng, đứng giữa hàng ngàn tử thi.
Hạ Dương hít sâu một hơi.
“Là bản ngã khác?”
“Hay là... ta trong một thời đại nào đó?”
Gương không đáp, mà từ trong nó, một bàn tay thình lình
vươn ra, chộp thẳng vào ngực Hạ Dương!
Ầm!
Hai tầng kết giới hắn bố trí lập tức vỡ nát, nhưng cũng giúp
hắn kịp rút lui một bước, tay bắn ra một phù văn vàng kim.
Phù văn nổ tung, nhưng bàn tay kia vẫn thản nhiên thu về,
như chưa từng xuất hiện.
Tấm gương khẽ rung động rồi khép lại, chìm xuống lòng đất.
Trên mặt đất, một giọt máu đỏ như hồng ngọc còn đọng
lại, tỏa ra khí tức tinh thuần đến đáng sợ.
Hạ Dương bước tới, lấy ra lưu ngọc bình, cẩn thận thu
giọt máu vào, ánh mắt hơi lạnh.
“Là huyết dịch của bản thể...”
“Cũng là lời cảnh báo: Đừng đến quá gần quá khứ.”
4. Rời Cổ Cảnh – Đêm Nhuộm
Máu
Sau ba ngày trong Phong Vụ, Hạ Dương mang về được:
- Một
giọt Tinh Quân Huyết
- Một
đoạn ký ức chủ hồn
- Bản
đồ cổ dẫn đến Vạn Linh Sơn Cốc – nơi phong ấn Tinh Hồn Bản Ngã thật
sự
Nhưng vừa rời khỏi khe gió, mười hai đạo khí tức đồng
thời ập đến, vây quanh hắn.
Đứng đầu là một lão giả áo trắng – Địa Tu Bán Bộ Hóa Thần,
kẻ được mệnh danh là Truy Linh Tán Nhân.
“Đưa ra cốt linh châu, ngươi còn một con đường sống.”
“Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng bảo vật kia thuộc về
Thiên Hồn Tông.”
Hạ Dương không đáp, chỉ nhẹ nhàng nâng tay phải.
Từ tay áo, một con rối gỗ bước ra – cao chưa đến một
trượng, nhưng khí tức lại khiến tất cả những người có mặt cảm thấy ngạt thở.
“Ngươi... Hóa Thần Khôi Lỗi?!”
Hạ Dương chậm rãi mở miệng, lời nói nhẹ như gió đêm, nhưng
sát khí ẩn chứa khiến cả mười hai người run lạnh:
“Đến đúng lúc lắm. Ta đang cần huyết tinh để luyện trận
mới.”
Chương 85: Khai Sát – Máu Nhuộm Thung Gió, Rối Hóa Thần Xuất
Thế
1. Vòng Vây Giăng Kín – Sát
Khí Khó Dung
Bên ngoài Phong Vụ Cổ Cảnh, nơi không gian như bị xé rách
bởi những cơn gió loạn, mười hai đạo nhân ảnh lơ lửng trên không, vây kín lấy
một thân ảnh đơn độc.
Hạ Dương đứng giữa đất trời, áo vải thô, lưng gùi củi, nét
mặt bình lặng như thường ngày. Nhưng ánh mắt hắn lúc này lại tối như vực sâu,
không chút dao động trước sát khí ngập trời của đám tu sĩ.
Đứng đầu là Truy Linh Tán Nhân – Bán Bộ Hóa Thần kỳ,
hai mắt trắng dã, lưng đeo sáo xương, thần niệm cực mạnh.
“Hạ đạo hữu, vì một mảnh Cốt Linh Châu mà đắc tội với Thiên
Hồn Tông, liệu có đáng?”
Hạ Dương không đáp, chỉ chậm rãi vươn tay áo, một con khôi
lỗi gỗ nhỏ màu đen lặng lẽ bước ra từ tay áo hắn, cao chưa đầy một trượng.
Con rối không phát ra chút khí tức nào, như một món đồ chơi
bị bỏ quên.
Đám tu sĩ nhìn nhau khẽ cười:
“Khôi lỗi? Vật này có thể ngăn được chúng ta?”
Chưa dứt lời, Hạ Dương điểm nhẹ vào mi tâm rối gỗ.
Ầm!
Một luồng chân nguyên cổ xưa và âm hàn bùng nổ, khiến
đất trời biến sắc. Con rối lập tức cao lớn lên đến ba trượng, thân thể ánh lên
từng vệt phù văn như rồng bay, mắt lóe hung quang màu lam sẫm.
Cánh tay khôi lỗi hóa thành lưỡi đao dài như chiến kích,
tiếng rít vang vọng khắp vùng núi gió.
“Hóa Thần rối… thật sự?!”
“Không! Là loại cổ xưa – Chiến Rối Hung Thể, chỉ còn
ghi chép trong cổ thư!”
2. Máu Khai Chiến – Không Lối
Thoát
Không đợi đám người kịp phản ứng, con rối gầm lên một tiếng
như thú cổ, lao thẳng về phía tu sĩ gần nhất.
Tên này là Huyết Vân Tản Tu, Nguyên Anh hậu kỳ, pháp
khí trong tay là một đạo Liên Vân Tiên Khảm.
Chưa kịp vận khởi, thân hình hắn đã bị cánh tay rối xé toạc
làm đôi, nguyên anh vừa lóe sáng đã bị bàn tay khôi lỗi bóp nát như bóp côn
trùng.
Ầm!
Thi thể rơi xuống, máu bắn tung tóe như mưa.
“Chia ra! Bao vây nó, đừng để nó đến gần!”
Sáu tu sĩ lập tức tạo thành Liên Hồn Sát Trận, đồng
thời bắn ra pháp khí đủ loại: kiếm trận, huyễn ảnh, linh phù, thậm chí có người
còn tế ra một đạo hồn đan tự bạo.
Con rối không tránh.
Thay vào đó, hai mắt nó chuyển sang màu đỏ máu, miệng
há ra phun một luồng ám kim viêm hỏa, nuốt trọn tất cả pháp khí.
Pháp lực vừa tiến đến gần thân thể rối liền tan rã như muối
gặp nước.
“Không thể nào! Linh lực tự tiêu tán? Nó… ăn pháp lực?!”
Ba người đứng gần nhất lập tức bị chưởng lực của rối vỗ tan,
xương cốt vỡ nát, nguyên anh không kịp chạy đã hóa tro.
Trên bầu trời, Truy Linh Tán Nhân giận dữ, cắn rách đầu lưỡi
phun ra một đạo Hồn Tiên Phù màu máu, lệnh bài này có thể triệu hồi một
tia thần hồn từ tổ sư Hóa Thần của Thiên Hồn Tông.
“Linh Hồn Cấm Khí – Thiên Hồn Ánh Lạc!”
Một bóng người mờ ảo mang theo thần uy khủng khiếp đè xuống,
linh hồn Hạ Dương như bị khóa chặt.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy…
3. Lộ Mặt – Một Chiêu Lập Uy
Hạ Dương ngẩng đầu, không né, không tránh.
Chỉ nhẹ nhàng thò tay vào trong vạt áo cũ kỹ, lấy ra
một vật được bao bằng bảy lớp phù chú phong ấn.
Hắn lột từng lớp.
Khi lớp cuối cùng tan biến, một chiếc chuông đồng đen kịt
hiện ra, không hoa văn, không linh khí dao động. Nhưng vừa xuất hiện, tia
linh hồn Thiên Hồn Tông lập tức run rẩy, phát ra tiếng kêu thảm, rồi nổ
tung trong nháy mắt như bị đập nát bằng búa tàng cổ.
Cả bầu trời tối sầm.
Chiếc chuông kia chính là – Cổ Linh Chung, một trong
ba cổ pháp bảo thời Tinh Nguyên Cổ Đại, chuyên khắc chế thần hồn và ý niệm!
“Thứ này… chỉ có trong truyền thuyết…”
Truy Linh Tán Nhân sắc mặt tái mét, không dám tin vào mắt
mình.
Hạ Dương lặng lẽ thu chuông lại, vỗ tay một cái.
Con khôi lỗi lập tức lao đến, như mũi tên xé gió, chỉ để lại
một cái bóng mờ.
Chỉ trong ba hơi thở sau, mười một cái xác không nguyên
vẹn nằm la liệt trên đất.
Truy Linh Tán Nhân cố chạy, nhưng vừa xoay người đã thấy Hạ
Dương đứng ngay sau lưng.
Một tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng như gió chạm vào lá.
“Ngươi biết quá nhiều rồi.”
Ầm!
Một luồng lực lượng kỳ dị xuyên qua linh hồn, khiến Truy
Linh Tán Nhân tan thành bụi mịn.
4. Gió Lặng – Trở Lại Vỏ Ốc
Sau cuộc huyết sát.
Hạ Dương lấy từ túi trữ vật của Truy Linh một thẻ bài cổ
tông – có khắc tên “Thiên Hồn Tông – Ngoại Đạo Truy Tung Lệnh”.
“Thiên Hồn Tông, cuối cùng cũng ngửi được mùi.”
Ánh mắt hắn lóe sáng, nhưng ngay lập tức lại trở nên trầm
ổn, mờ nhạt như cũ.
Hắn thu khôi lỗi vào tay áo, quay người, lặng lẽ rời khỏi
hiện trường máu tanh. Gió vẫn thổi, nhưng lần này mang theo mùi tử khí lẫn khí
tức thần hồn đã vỡ.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét