Chương 91: Tổ Lệnh Khởi Động – Cái Tên Trong Đá
Khương Dạ Minh đứng trước cửa đá phủ rêu xanh của một thạch
thất bỏ hoang sâu trong lòng núi Linh Cốt, ánh mắt hắn trầm tĩnh như nước giếng
cổ.
Phía sau, thiếu nữ mang Tiên Cốt vừa được cứu, đang nằm hôn
mê trong trạng thái tĩnh dưỡng, linh khí tuần hoàn khép kín. Dù chưa tỉnh hẳn,
nhưng Khương Dạ Minh đã đặt bảy đạo pháp ấn hộ thể, không ai có thể dò xét
nguyên thần nàng.
Một âm thanh từ sâu trong tâm thức hắn vang lên:
【Tích tích—phát hiện “Tổ Lệnh” dị động.
Kích hoạt chức năng phụ: Quang Ảnh Truy Tung.】
Một luồng kim quang nhỏ như tơ mảnh bay ra từ mi tâm Khương
Dạ Minh, rơi thẳng vào mặt đá cũ nát trước mặt.
ẦM!
Bức tường đá rung chuyển, lộ ra một phiến bia cổ nứt nẻ,
phía trên khắc một hàng chữ:
“Kẻ giữ Mệnh Môn Tiên Thai – chờ đến ngày Địa Linh nghịch
chuyển, máu Hư Không khai Tổ Lộ.”
Bên dưới hàng chữ, là một cái tên... “Khương Dạ Minh”.
Cả người hắn sững lại.
“Tên ta... đã được khắc từ trước?”
Khương Dạ Minh chậm rãi tiến lại, đưa tay chạm vào phiến đá,
hệ thống trong đầu ngay lập tức cảnh báo:
Khương Dạ Minh thầm hít sâu một hơi, nhưng khuôn mặt vẫn
bình lặng. Chỉ có đôi mắt hắn ánh lên vẻ âm u khó đoán.
“Kẻ khắc tên ta ở đây… là muốn ta làm gì?”
Ngay lúc ấy, một bóng người áo đen từ xa bước tới. Người này
gầy gò, mũ che kín mặt, trên ngực đeo lệnh bài hình rồng đen – chính là Tổ
Lệnh.
Người nọ dừng cách Khương Dạ Minh ba trượng, rồi khom người cung
kính:
“Bái kiến… Khương tiền bối.”
Khương Dạ Minh nhíu mày.
“Ngươi là ai?”
Người kia ngẩng lên, lộ ra gương mặt trẻ trung nhưng mắt lại
đầy tang thương:
“Vãn bối là truyền nhân cuối cùng của ‘Di Tổ Cốc’. Môn phái
đã diệt từ mấy trăm năm trước, chỉ còn lại một mảnh Tổ Ký ghi lại... tên tiền
bối là người cuối cùng từng khai mở Tổ Lộ, dẫn đường cho Huyền Cảnh xuất thế.”
Khương Dạ Minh nhắm mắt, không đáp.
Hắn trầm mặc rất lâu.
Sau cùng chỉ hỏi một câu:
“Tổ Lộ là gì?”
Người kia đáp bằng giọng thấp, run rẩy:
“Là con đường vượt khỏi ba ngàn đại đạo, nơi không bị Thiên
Đạo quản thúc – một lối đi chỉ dành cho người… từng phá vỡ luật nhân quả, thậm
chí… xuyên giới.”
Câu cuối vừa dứt, ánh mắt Khương Dạ Minh sâu thẳm như vực.
Tay áo phất nhẹ, một đạo linh phù lập tức che kín toàn bộ không gian.
Một lát sau, người kia rời đi. Không ai biết hắn đã nói
những gì.
Chỉ biết, khi hắn rời khỏi, trên tay Khương Dạ Minh xuất
hiện một thanh ngọc giản bị khóa bằng huyết chú, bên trong ghi lại vị
trí một nơi gọi là:
“Phong Hồn Cốc – Cấm Khu Sơ Khai Thiên Địa”
Khương Dạ Minh nhìn lên trời, gió núi thổi qua tóc hắn. Ánh
mắt như đã xuyên qua vạn dặm thời không.
“Ta không muốn trở thành trung tâm của thứ gì cả…”
“Nhưng nếu nhân quả đã buộc tên ta vào Tổ Lộ này… vậy ta sẽ
đi. Nhưng đi… theo cách của ta.”
Chương 92: Phong Hồn Cốc – Chín Trận Đồ Định Mệnh
Từng cơn gió lạnh rít qua khe núi, đan xen cùng khí tức âm
trầm của tử địa thiên nhiên khiến cả vùng Phong Hồn Cốc như một mảnh tàn tích
từ thời viễn cổ.
Khương Dạ Minh một thân thanh y, lặng lẽ đứng trước cửa cốc.
Trên tay hắn là ngọc giản huyết chú được người áo đen trao lại – tấm bản
đồ dẫn vào trung tâm nơi từng là đại cấm địa của Thiên Linh tộc, một chủng tộc
đã bị xóa tên khỏi sử ký tu chân giới từ hàng vạn năm trước.
【Hệ thống nhắc nhở: “Phong Hồn Cốc” tồn
tại Cửu Trận Đồ phong ấn không gian, từng được sử dụng để vây khốn Chân
Tiên sơ kỳ. Có dấu hiệu biến dị. Khuyến nghị: không được khinh suất.】
Khương Dạ Minh liếc mắt nhìn bản đồ, khóe môi khẽ cong lên.
“Biến dị thì càng tốt. Càng loạn, càng dễ ẩn thân.”
“Đây là trận pháp nuôi oán linh... mỗi lần tái khởi động,
lại hấp thu ký ức người chết để tái hiện cuộc đồ sát.”
Nhưng đối mặt với màn sát khí dày đặc, Khương Dạ Minh chỉ
đưa tay lên.
【Kích hoạt “Đạo Môn Linh Hồn Ấn” – miễn
nhiễm ảnh hưởng tâm thần trong 30 phút.】
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng giữa trận. Một tiếng thở dài nhẹ
vang lên...
“Ta... không đến để đánh nhau.”
Vài canh giờ trôi qua. Khi linh hồn tàn ảnh kia cảm nhận
không còn sát niệm nào để cuốn lấy, trận pháp... tự tan.
Khương Dạ Minh chỉ nhíu mày, rồi chậm rãi vỗ nhẹ lên mặt
đất.
“Tiểu Hắc, đến lúc rồi.”
Từ trong nhẫn trữ vật, một con linh thú nhỏ – Xích Viêm
Thiên Xà cấp thấp – bay ra, há mồm hút lấy tinh khí lửa.
【Hệ thống tăng cường: Linh thú hấp thụ
dị hỏa – tu vi tạm thời tăng 1 cấp. Kích hoạt kỹ năng hộ chủ: Viêm Huyết
Thần Yểm.】
Khương Dạ Minh cưỡi lên linh thú, xuyên qua biển lửa, tiến
vào trận thứ ba như một lữ khách thong dong, không lưu lại gợn sóng.
Trong đó, một Khương Dạ Minh khác – lạnh lùng, sắc bén, tu
vi Thái Ất Chân Nhân – đang chỉ thẳng vào mặt hắn, nói:
“Ngươi thật yếu kém. Sống lén lút, ẩn nhẫn như chuột. Sớm
muộn gì cũng bị người khác giẫm nát.”
Khương Dạ Minh im lặng.
Một lúc sau, hắn nhàn nhạt đáp:
“Kẻ mạnh không cần hét lên. Lặng lẽ sống còn lâu hơn những
kẻ ưa phô trương.”
Câu nói dứt, hình ảnh đối diện tan biến, như sương sớm gặp
nắng.
【Phá giải Tâm Ma. Kích hoạt tiềm năng
ẩn tàng: +5% tốc độ ngộ đạo trong 3 ngày.】
Sau ba trận đầu, cơn gió trong cốc dần thay đổi. Linh khí
cuồn cuộn hội tụ về sâu trong lòng cốc, nơi một cự thạch màu đen lơ lửng giữa
không trung, bên dưới là phù văn cổ ngữ không thuộc bất kỳ hệ văn minh
tu chân nào.
Khương Dạ Minh tiến lại gần, tay vừa chạm vào cự thạch, thì
một luồng khí lạnh thấu xương cuốn lên.
【Cảnh báo: Dị tượng Hư Không – đang dò
xét huyết mạch. Có thể liên quan đến “Nguồn Gốc Xuyên Giới”.】
Máu hắn... chảy ngược trong chốc lát.
Và rồi, giữa không trung, cự thạch từ từ phát sáng, khắc lên
một hàng chữ bằng cổ văn hỗn nguyên:
“Ngươi... cuối cùng đã trở lại.”
Chương 93: Thạch Ngữ Khai Thiên – Huyết Ấn Tiên Thai
Trước mặt Khương Dạ Minh, cự thạch lơ lửng giữa không trung
phát sáng, khắc ra hàng chữ kỳ dị:
“Ngươi... cuối cùng đã trở lại.”
Giữa vùng cấm địa u tĩnh đến nghẹt thở, câu chữ ấy như tiếng
sấm giữa trời quang. Dù vốn là người định lực thâm hậu, trong mắt Khương Dạ
Minh cũng hiện lên tia dao động hiếm hoi.
【Hệ thống nhắc nhở: Nguồn ngữ khắc
xuất hiện trong ký ức khởi nguyên. Nghi ngờ có liên quan đến nguồn gốc xuyên
giới của ký chủ. Có nên kích hoạt “Phá Giải Nguyên Ngữ” hay không?】
Khương Dạ Minh trầm mặc một lát, đoạn thấp giọng:
“Kích hoạt.”
Ngay lập tức, ngọc phù trong não hải hắn khẽ rung, một chuỗi
phù văn như sợi chỉ bạc bay ra, cuốn quanh cự thạch. Không gian lập tức chấn
động.
Ầm...
Một cánh cổng bằng đá cổ mở ra ngay dưới chân thạch cầu,
phía sau là một huyết trì yên tĩnh, ở giữa lơ lửng một Thai Thể Bằng Huyết
Linh đỏ như ngọc, không rõ là vật sống hay chết.
【Cảnh báo: phát hiện “Huyết Ấn Tiên
Thai” – vật bị niêm phong từ thời Khai Thiên. Chủ nhân cuối cùng: không rõ. Ký
chủ có quyền tiếp cận do tương thích huyết mạch.】
Bên tai Khương Dạ Minh vang lên tiếng thì thầm mơ hồ như đến
từ cõi xa xăm:
“Thân là người gánh huyết thống cổ tộc… ngươi nên đánh thức
nó.”
🩸 Kích Hoạt Tiên Thai
Không đợi thêm, Khương Dạ Minh cắt một giọt máu tim, thả vào
Thai Thể. Ngay lập tức, huyết quang tỏa sáng, Tiên Thai khẽ run rẩy, hàng trăm
phù văn cổ đại hiện lên quanh thân nó như thể được chạm khắc từ tinh vân vũ
trụ.
Thai thể nứt ra một đường.
Một cỗ khí tức cổ lão phả ra — không giống yêu, không giống
tiên, càng không thuộc về bất kỳ sinh linh nào trong thế giới này. Đó là khí
tức sơ khai, như thiên địa mới khai mở.
Khương Dạ Minh nhắm mắt, ngồi xếp bằng.
Một dòng ký ức kỳ dị, không thuộc về hắn, ùa vào đầu như
bão:
💀 Hệ
thống cảnh báo:
Khương Dạ Minh mở mắt, trong đồng tử lóe lên một tia hồng
quang, rồi lại lặng lẽ tiêu tán như chưa từng xuất hiện.
Hắn đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên áo:
“Thì ra... là một phần dàn dựng từ khi ta còn chưa được sinh
ra.”
🌌 Cuối
chương, trong một không gian khác – Thiên Cơ Các
Một lão giả râu tóc bạc phơ ngồi giữa trận đồ tinh tượng,
sắc mặt đột nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm máu.
“Sao có thể... Khai Thiên Chủng đã tuyệt tích từ hơn mười
vạn năm... Vì sao lại có dao động ở hạ vực?!”
Phía sau hắn, hàng chục thần niệm lập tức lao ra ngoài tinh
hải, hướng về Phong Hồn Cốc.
Chương 94: Thiên Cơ Vận Chuyển – Truy Tung Huyết Mạch
Từ khi kích hoạt Huyết Ấn Tiên Thai, Khương Dạ Minh
liền rút lui khỏi cấm địa Phong Hồn Cốc trong im lặng, không để lại dấu vết.
Dù bên ngoài trời vẫn xanh, núi non vẫn tĩnh lặng, nhưng hắn
biết—một cơn sóng ngầm khủng khiếp đã bắt đầu lan ra khắp Tu Chân giới.
☯ Tại
Thiên Cơ Các – Địa Tinh Đài
Lão giả áo bào tím có danh xưng Thiên Cơ Tán Nhân,
đang đứng giữa một lô đài tinh tượng được khắc bằng Huyền Kim, trán đổ mồ hôi.
“Tử khí đông lai, Huyết Mạch Khai Thiên vận động... Trên bản
đồ thiên cơ, lại có một mảnh ‘vô danh’? Không thể truy tung trực tiếp?”
Một người trẻ tuổi sau lưng, chính là truyền nhân Thiên Cơ
Các đời mới, giật mình thốt:
“Chẳng lẽ là... có người mang huyết mạch vượt ngoài Thiên
Đạo? Thời này sao có thể?!”
Lão giả cười khan:
“Thiên đạo có mắt cũng bị che lấp... Một con sói mặc áo cừu,
đang rình rập giữa chúng sinh.”
🌲 Trong
khe núi phía tây Thanh Vân Lĩnh
Khương Dạ Minh ngồi trong một tiểu động do hắn tự mở, ngón
tay điểm nhẹ trên mặt đất, vẽ ra từng đường trận pháp ẩn khí.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, lặng lẽ kiểm tra biến hóa trong
cơ thể. Sau khi Tiên Thai tiếp nhận huyết dịch của hắn, một số dòng lực lượng
cực kỳ phức tạp đang hòa nhập vào cơ thể, khiến nguyên thần hắn như vừa được
tái tạo.
“Cảnh giới tuy chưa tăng, nhưng căn cơ cường đại lên ít nhất
ba lần... Thậm chí có dấu hiệu trực tiếp dung hợp đạo thai.”
Khương Dạ Minh khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn thâm sâu như nước
giếng cổ:
“Nếu như ta vẫn giả vờ là một tiểu tán tu Trúc Cơ... sẽ còn
bao nhiêu kẻ xem thường ta đây?”
⚔️ Cùng
lúc đó – Tại Thiên Cơ Các
Một nhóm bốn người mặc áo xám, khí tức cường đại, đứng trước
Thiên Cơ Tán Nhân.
“Lão tổ, đã tra được dao động xuất hiện tại Phong Hồn Cốc
ba ngày trước. Tuy nhiên… không rõ là ai, không có bất kỳ pháp khí hay tông môn
ký hiệu nào để lại.”
Lão nhân lắc đầu:
“Người này… là cố ý để các ngươi không tra ra. Không đơn
giản. Dù là Thiên Cơ Các, lần này cũng phải tạm thời ẩn nhẫn, theo dõi thay vì
ra tay.”
Một người trẻ tuổi bên cạnh không phục:
“Chúng ta là Thiên Cơ Các! Chẳng lẽ còn phải e ngại kẻ không
danh không phận?!”
Lão nhân quay lại, ánh mắt như tia điện:
Không khí lập tức trầm mặc.
🌑 Trong
động phủ tạm thời của Khương Dạ Minh
Hắn mở mắt, cảm ứng một tia dao động vi diệu ngoài ngàn
dặm—là Thiên Cơ Tán Nhân đang cố dò xét.
Khẽ cười:
“Xem ra, Thiên Cơ Các vẫn chưa quên mùi máu của Huyết Thai
năm xưa.”
Hắn vung tay, một chiếc phù văn đen sì hiện lên. Đó là Huyết
Ấn Truyền Thừa Phù – vật ký linh của Tiên Thai, chỉ có truyền nhân mới sở
hữu.
Hệ thống nhắc xong, một luồng khí đen từ phù bay vút lên
trời.
💥 Tại
Đông Vực – một tán tu đang bế quan
Đột nhiên hắn giật bắn mình, máu mũi chảy ra, nguyên thần
như bị ai ép chặt.
“Không... ta không làm gì! Vì sao Thiên Cơ Các lại phong tỏa
khí tức ta?!”
Chương 95: Ngụy Anh Xuất Thế – Khương Dạ Minh Kết Đan Giả
🌑 Bên
trong động phủ dưới lòng núi Thanh Vân
Lò luyện đan sáu chân tỏa ra từng đợt khí nóng mờ ảo. Trong
lò, ba loại linh dược đang chậm rãi hòa tan dưới ngọn lửa màu lam nhàn nhạt,
sinh ra từng luồng linh khí nồng nặc.
Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, ánh mắt nhắm hờ, sắc mặt thản
nhiên nhưng tâm thần lại cực kỳ chuyên chú.
Gió lùa qua khe đá, thổi tung tà áo xám tro. Dưới lớp y phục
cũ kỹ, là một thân thể cường đại, khí tức như giấu kín cả một đại dương.
⚗️ Khương
Dạ Minh chậm rãi niệm chú, tay trái kết ấn
“Thiên hỏa dung linh, âm dương tịnh hóa... Ngưng!”
Ầm!
Một tiếng vang cực nhẹ vang lên. Bên trong lò luyện, luồng
khí xoáy tụ lại thành một viên đan dược màu đen tuyền, thoang thoảng hương thảo
dược.
Khương Dạ Minh mở mắt, nhẹ giọng nói:
“Rốt cuộc cũng đến lúc bước qua ranh giới... Kết Đan.”
☯️ Bên
ngoài – thiên địa dị tượng chưa xuất hiện, nhưng khí tức trong động phủ biến
hóa vi diệu
Hắn không chọn chính thức Kết Đan theo cách thông
thường.
Hắn muốn... Ngụy Anh.
Một loại kết đan đặc biệt, không dùng đan điền làm trung tâm
mà khắc trận pháp vào nguyên thần, tạo thành “giả anh” – tuy không được thiên
đạo công nhận, nhưng lại có tiềm lực vượt xa Kim Đan bình thường!
💠 Ba
ngày sau
Trong động phủ chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn. Giữa không
trung, một tiểu nhân ngồi xếp bằng – chính là Nguyên Thần của Khương Dạ
Minh, ánh sáng lấp lánh, mang theo trận văn huyền ảo khắc sâu.
Bên dưới bụng, thay vì một Kim Đan tròn trịa, lại là một
quang đoàn hình lục giác màu xanh xám, tỏa ra khí tức kỳ lạ khó phân biệt.
🌫️ Cùng
lúc đó – tại một tiểu trấn tu chân gần đó
Một vài tu sĩ tụ tập bên quán trà, bàn tán:
Một ông lão ngồi gần đó nhếch miệng cười, mắt lóe lên sắc
lạnh:
“Không dị tượng mới là chuyện đáng sợ... Thiên địa không
nhìn thấy hắn, nghĩa là... có kẻ biết cách giấu mình trước trời đất.”
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét