Chương 11: Động Tĩnh Trên Núi Hồng Trúc
Gió thu thổi nhẹ, lá phong rụng lác đác trên con đường lát
đá dẫn lên núi Hồng Trúc phía sau Học viện Huyền Học.
Sau biến cố trận nhãn dưới tầng hầm, toàn viện vẫn chưa khôi
phục trạng thái yên tĩnh. Diêu trưởng lão phong tỏa khu phía Nam, lấy cớ bảo
trì để ém nhẹm sự việc, nhưng giới tu đạo trong vùng đã lặng lẽ khuấy động.
Người duy nhất không đổi nhịp sống — vẫn là Lục Đông.
Một Góc Cô Quạnh Cuối Núi
Hắn cắm cúi bên một lò luyện hư hỏng, nhẫn nại lau chùi bụi
gỉ. Bên cạnh là một chiếc lồng sắt cũ chứa đầy nguyên liệu linh thảo bậc
thấp — thứ mà tu sĩ bình thường chẳng buồn liếc nhìn.
Lục Đông thở dài:
“Bán được thì tốt, nhưng… để dùng còn hơn.”
Hắn nhìn xa về phía sân tập luyện, nơi có đám học viên
đang hăng say luyện chiêu, mấy tên thiên kiêu mặc đạo bào mới, khí tức
không tầm thường. Bọn họ là dòng chính của các gia tộc lớn, mỗi động tác đều có
thần quang lờ mờ hiện ra.
Lục Đông lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Đêm Xuống – Lặng Nhưng Không
Yên
Khoảng canh ba, khi trăng đã lên cao.
Trên đỉnh núi Hồng Trúc, nơi cấm vào sau giờ học, có một
luồng khí tức tà dị thoáng lướt qua. Không rõ từ đâu đến, nhưng những con
thú linh cấp thấp trong núi đều nằm phục không dám nhúc nhích, mắt đỏ
ngầu như bị chấn nhiếp.
Một bóng đen khoác áo lông thú lặng lẽ đứng trên mỏm đá, tay
cầm một khối lệnh bài màu đen khắc họa ký hiệu hình Xích Cốt Tà Văn –
tượng trưng cho một nhánh nhỏ của Tà Linh Môn.
“Ấn ký đó... xuất hiện ở học viện này sao?”
Gã cúi xuống, đưa mảnh ngọc thạch đen lại gần — bên trong
hiện lên hình ảnh Triệu Dao, khi cô còn bất tỉnh trong trận nhãn. Ấn ký cổ tộc
lóe sáng trong khoảnh khắc, bị ghi lại một tia.
“Người mang tàn huyết Trận Thừa Mạch... Nếu để lớn mạnh, sẽ
là tai họa cho Chủ Tông.”
“Phải chặt tận gốc.”
Học Viện – Sáng Sớm Ngày Hôm
Sau
Triệu Dao tỉnh lại sau mấy ngày mê man. Trong đầu cô vẫn còn
vang vọng những hình ảnh mơ hồ — một trận pháp cổ, một người mặc áo vải đứng
trong sương, và một cảm giác an toàn kỳ lạ khó tả.
Cô nhìn cổ tay — ấn ký mờ đi nhưng chưa biến mất.
“Người đó… rốt cuộc là ai?”
Khi được hỏi lại chuyện trong tầng hầm, Triệu Dao không nhắc
đến ai giúp mình. Không phải vì cô muốn giấu, mà bản năng mách bảo cô không
nên nói ra.
Cùng lúc đó, Diêu trưởng lão triệu tập các học viên giỏi
nhất — để bảo vệ khu vực phía sau núi, lấy cớ có “dị tượng động thổ” —
nhưng thực chất là cảm nhận được một luồng khí tức tà môn đang âm thầm
thâm nhập.
Lục Đông cũng có mặt trong đội… tất nhiên là vì được phân
công dọn dẹp đạo cụ phía sau.
Mọi người không ai để ý đến hắn.
Núi Hồng Trúc – Đêm Thứ Hai
Một tiếng gió rít nhẹ vang lên.
Một tên mặc áo xám lẻn vào bìa rừng, tay cầm pháp khí hình móng
vuốt. Hắn lặng lẽ thi triển pháp chú định vị — thì đột nhiên một tiếng
“tách” vang lên, toàn thân bị trận văn vô hình khóa chặt.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy một bóng người ngồi khoanh chân dưới
gốc cây trúc — tay cầm một nắm đậu phộng, dáng vẻ như đang hóng gió.
Lục Đông.
“Ngươi là ai!?” Tên kia nghiến răng.
Lục Đông không trả lời. Hắn chỉ khẽ búng tay một cái — trận
pháp tự động co lại, khí tức bên trong bị hút sạch như bị cắt mất đạo căn.
Lục Đông chỉ nhíu mày.
“Loại tà môn này... đã bén rễ đến mức này sao?”
Hắn đứng dậy, thu lại pháp trận đơn giản, rải một ít lá trúc
che vết tích.
Cuối Chương: Gió Đổi Chiều
Ngày hôm sau, học viện phát hiện một xác tu sĩ tà môn bị
vỡ nát khí mạch, như bị phản chấn bởi cấm pháp cổ. Không ai tra ra được hắn
vào bằng cách nào.
Trong thư viện, Lục Đông ngồi lặng bên góc tường, đọc một
quyển sách về di tích thất truyền của Trận Thừa Môn.
Triệu Dao bước ngang, lén nhìn hắn.
Cô ngập ngừng định hỏi gì đó, nhưng cuối cùng... chỉ cúi đầu
chào nhẹ:
“Chào Lục sư huynh.”
Lục Đông chỉ khẽ gật đầu, như thể không nghe thấy.
[Tiến trình hệ thống]
"Muốn mạnh, phải nhẫn. Muốn tồn tại, phải im
lặng."
Chương 12: Một Bước Vào Cổ
Trận
Ánh mặt trời sớm rọi qua tầng mây mỏng, chiếu xuống Học viện
Huyền Học một cách lặng lẽ.
Từ sau cái chết bí ẩn của tên tu sĩ tà môn dưới chân núi
Hồng Trúc, toàn học viện như được căng dây đàn – tĩnh mà không yên. Đám đệ tử
nội viện ngầm đồn đoán nhau, nhưng không ai dám lên tiếng công khai.
Chỉ có một người vẫn bình thản như nước giếng cổ — Lục
Đông.
Thư Phòng Cũ – Giữa Buổi Trưa
Trong căn phòng nhỏ cuối dãy thư viện, Lục Đông đang quét
dọn một chiếc giá sách cũ. Tay áo hắn lấm bụi, nhưng động tác vẫn thong thả,
như thể mọi biến cố bên ngoài chẳng liên quan gì đến mình.
Lục Đông nhìn trục thư, ánh mắt hơi trầm xuống.
Giao Thoa Nhân Quả
Cùng lúc đó, ở khu vực trung tâm viện, Triệu Dao được Diêu
trưởng lão triệu kiến.
“Triệu Dao, ngươi từng bị ảnh hưởng bởi ấn ký cổ mạch, nay
có cơ hội bước vào một di tích trận pháp cổ dưới núi phía Tây. Đây là dịp để
ngươi tôi luyện.”
“… Ai vậy ạ?”
“Lục Đông.”
Hành Trình Bắt Đầu
Ngày hôm sau.
Trước cửa động đá phía sau núi Tây, Triệu Dao vận trường y
tím, khuôn mặt thanh tú mang theo vẻ nghi hoặc. Bên cạnh là Lục Đông
đang xách theo một bao vải cũ, bên trong đầy đạo cụ kỳ quái như cọc gỗ, vôi
bột, gương đồng.
“Lục sư huynh… đệ tử nghe nói nơi này từng là điểm phụ của
một cấm địa cổ. Nếu nguy hiểm quá, ta có thể chủ động tách ra…”
Giọng nói không nhanh không chậm, khiến Triệu Dao hơi bất
ngờ.
“Người này… từ khi nào lại bình tĩnh như thế?”
Bên Trong Trận Lăng
Hai người đi sâu vào trong, càng lúc không gian càng mờ tối,
nhưng không khí xung quanh không có mùi mục nát hay phong hóa như di tích bình
thường — ngược lại, càng đi càng lạnh, gió âm như dao cắt.
Đến một đoạn giao nhau, đột nhiên vách đá rung chuyển nhẹ,
ánh sáng lờ mờ hiện lên từ những hoa văn cổ khắc trên tường.
Lục Đông không nói gì, chỉ nhanh tay kéo Triệu Dao nép vào
vách đá.
Một bóng mờ vụt qua trong sương — không phải người sống. Là
một loại “Tàn Linh Bất Diệt” — chỉ tồn tại trong những trận địa cổ xưa của Trận
Thừa Môn.
Triệu Dao siết chặt kiếm, nhưng Lục Đông nhẹ giọng:
“Không cần đánh. Loại này mù với người không có sát khí.”
Quả nhiên, bóng đen bay qua, hoàn toàn không phát hiện hai
người.
Triệu Dao nhíu mày.
“Ngươi học ở đâu ra những điều này?”
Lục Đông thản nhiên đáp:
“Trước đây… quét dọn thư viện, tiện tay đọc được vài thứ.”
Trung Tâm Di Tích
Sau hơn một canh giờ, cả hai bước vào một vòng tròn trận
pháp cổ. Ở giữa là một tấm bia đá đổ nghiêng, khắc đầy văn tự xưa đã mờ gần
hết.
Triệu Dao định bước đến chạm tay, nhưng Lục Đông đã ngăn
lại.
Hắn móc từ trong bao ra một bình mực âm dương, dùng
bút lông chấm nhẹ, viết một nét mờ ngay trên mặt đất.
Ầm.
Toàn bộ cổ trận khẽ rung lên — như bị chạm đúng mắt trận,
lập tức chuyển từ trạng thái kích phát sang trạng thái lặng.
Triệu Dao đứng bên, không nói được lời nào.
Thậm chí, cả Diêu trưởng lão đang theo dõi từ xa qua một
trận kính nhỏ cũng phải cau mày:
Kết Chương: Đạo Khởi Nhân
Gian
Trên đường về, Triệu Dao vẫn không khỏi lén quan sát Lục
Đông vài lần.
Tuy hắn vẫn im lặng, dáng đi có phần khòm lưng mệt mỏi,
nhưng mỗi bước chân đều vô thanh vô tức, như đã quen với bóng tối và nguy
hiểm.
Khi sắp rời khỏi động, Triệu Dao bỗng hỏi nhỏ:
“Lục sư huynh… nếu sau này ta có câu hỏi về trận pháp… có
thể hỏi huynh không?”
Lục Đông hơi nghiêng đầu:
“Nếu ta biết, thì sẽ nói.”
Nhưng trong đầu hắn, hệ thống vang lên:
Lục Đông gật đầu thầm trong lòng:
“Đã đến lúc… lui về làm người quét sân thêm một thời gian.”
Chương 13: Tà Khí Lặng Lẽ Về
Đêm
Sau khi rời khỏi động Lăng Chi, Lục Đông quay lại công việc
cũ tại thư viện phía Tây, tiếp tục quét sân, chép sách và nhóm trà như chưa
từng bước vào tử địa cổ trận.
Nhưng từ trong sâu thẳm đất đá, một tia âm tà khí tức
đang theo dấu mà lặng lẽ bám vào học viện…
Đêm Vắng – Vọng Phong Các
Trăng treo giữa không trung, từng làn sương mỏng như tơ bạc
phủ lên tòa vọng lâu nhỏ bên bờ hồ.
Một bóng người đang đứng trước mặt hồ soi gương – chính là đệ
tử nội môn Tạ Kỳ, trước đây nổi danh vì có thiên phú linh căn song hệ.
Hắn soi mặt vào hồ, thì bóng nước dần méo mó.
Một giọng thì thào lạnh như băng xuyên vào ý thức:
Đôi mắt Tạ Kỳ dần đỏ như máu, thân thể khẽ run rẩy, nhưng
thần trí đã mờ nhạt như sương.
Sáng Hôm Sau – Sân Viện Tĩnh
Mịch
Lục Đông đang tưới nước cho mấy gốc cỏ linh hoang ở góc sân
thư viện thì một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu:
“Chết không được, sống thì không yên…”
Nhưng giờ không phải lúc tính nợ cũ.
Tiệm Linh Tài Phế – Một Buổi
Chiều Lặng
Lục Đông đến một tiệm bán linh tài cũ trong thành – nơi
chuyên bán đồ thừa từ các môn phái lớn.
“Chưởng quầy, có còn phấn “Vạn Tiêu Thảo Bột” không?”
Lão chưởng quầy nhìn Lục Đông, khinh khỉnh:
“Ngươi lại định mua thứ rẻ tiền ấy làm gì? Tán tà cũng không
sạch nổi!”
Cầm lấy gói bột, hắn lặng lẽ rời đi.
Đêm Đen – Sau Núi Học Viện
Gió đêm thổi qua từng tán cây.
Lục Đông bước đến dưới một gốc liễu già, tay trái cầm bột
tiêu tà, tay phải vẽ trận khắc tiêu âm trên mặt đất.
Phía xa, một bóng người lảo đảo tiến đến — chính là Tạ Kỳ,
nhưng ánh mắt trống rỗng, thân thể tỏa ra mùi hắc khí nhàn nhạt, gần như vô
hình với người thường.
Lục Đông thầm hít một hơi.
Hắn lặng lẽ đổ bột xung quanh phạm vi Tạ Kỳ bước vào. Mỗi
bước của Tạ Kỳ đều khiến tà khí bị bức ép ra khỏi thân thể như từng đợt khói
đen bị ánh trăng đẩy lùi.
Ầm!
Tạ Kỳ gào lên một tiếng đầy đau đớn, thân thể run bắn, hắc
khí bốc lên như sương mù vỡ.
Một cỗ bóng đen hình người rít lên giận dữ:
Lục Đông không đáp, chỉ lặng lẽ ném ra một lá phù cuối cùng.
“Hư Hồn Trảm.”
Tấm phù bốc cháy không lửa, hóa thành lưỡi dao vô hình cắt
ngang linh thể tà hồn. Một tiếng thét chói tai vang lên rồi tan biến như khói.
Tạ Kỳ Tỉnh Lại – Không Nhớ Gì
Sáng hôm sau, Tạ Kỳ tỉnh dậy ở y xá học viện, thần trí mơ
hồ, không nhớ rõ chuyện đêm trước.
Diêu trưởng lão kiểm tra, chỉ nói:
“Có lẽ là tẩu hỏa nhập ma do tu luyện quá độ.”
Lục Đông vẫn như thường ngày, đứng dưới gốc cây tùng quét
sân. Ánh mắt không nhìn về phía Tạ Kỳ, nhưng trong tay vẫn vuốt nhẹ một tấm bùa
xám tro đã dùng qua.
Không ai biết đêm qua hắn đã một mình trấn áp một tà vật
cổ hồn, chỉ để học viện có thêm vài đêm yên bình.
Chương 14: Cao Nhân Lâm Môn,
Gợn Sóng Trong Lặng
Trận âm tà nơi học viện bị hóa giải âm thầm, nhưng chính vì
quá “gọn gàng” nên lại khiến người chú ý.
Ba ngày sau, đám trưởng lão nội viện mời đến
một cao nhân ẩn tu danh tiếng – Lục Vô Tâm, là trưởng lão khách khanh
của Thiên Đạo Liên Minh chuyên xử lý tà vật cấp cao.
Cũng chính ngày ấy, Lục Đông đang cẩn thận đun trà trong khu
nhà bếp thư viện.
Phong Ba Sắp Đến – Một Tách
Trà Thơm
Trong sân sau yên tĩnh, Lục Đông ngồi trầm mặc, tay nâng
chén trà làm từ lá Thanh Linh Hoa, nước trong vắt, hương nhẹ thanh mát.
Hệ thống thầm nhắc:
Lục Đông nhắm mắt, ngón tay điểm nhẹ huyệt “Đan Điền”. Một
luồng linh khí mỏng như khói hòa tan vào huyết mạch, che giấu toàn bộ tu vi về
mức Luyện Khí tầng ba.
Hắn nhấc chén trà uống một ngụm, khóe môi nhếch nhẹ:
“Trò chơi tìm mèo bắt chuột… lại đến nữa rồi.”
Đại Điện Học Viện – Cuộc Thẩm
Tra Âm Thầm
Trong đại điện, trưởng lão nội môn quỳ tiếp Lục Vô Tâm,
lão giả tóc trắng râu dài, khí tức không giận tự uy, ánh mắt như xuyên qua hư
vô.
“Có kẻ âm thầm dùng ‘Hư Hồn Phù’ trấn tà. Thủ pháp cực kỳ
kín đáo, lại ẩn sâu trong âm khí.”
Lão dừng lại, ánh mắt nheo lại:
Một nữ đệ tử đứng gần đó khẽ rùng mình. Đó là Tần Sơ
Nhược, người từng được Lục Đông cứu một lần khi ngã vào bụi Độc Phù Hoa.
Tần Sơ Nhược – Một Bóng Hình
Cũ
Tần Sơ Nhược nhớ rất rõ — hôm ấy nàng gần như mất mạng vì
độc khí.
Người cứu nàng… là một thiếu niên lưng còng đang tưới cây,
tên gọi "Lục Đông".
Nhưng lúc nàng tỉnh lại, hắn đã không còn ở đó.
Nghĩ đến đây, nàng do dự, rồi khẽ nói:
“Trưởng lão… đệ tử có quen một người, thường xuất hiện rất
kỳ lạ… nhưng dường như không có linh căn mạnh mẽ…”
Lục Vô Tâm chợt quay sang nàng, ánh mắt như xuyên thấu tâm
thần:
“Là ai?”
Giữa Gió Lặng – Sân Sau Thư
Viện
Khi đoàn người theo hướng Tần Sơ Nhược chỉ điểm đến gần sân
thư viện, Lục Đông đã ngồi đó sẵn, vẫn là bộ áo vải cũ, tay cầm chổi quét những
mảnh lá khô rơi từ đêm qua.
Lục Vô Tâm bước vào, lặng nhìn một lát, không nói gì.
Ông nhìn hắn một hồi lâu, rồi hỏi một câu rất nhẹ:
“Ngươi… tên gì?”
“Tiểu nhân tên Lục Đông, là tạp vụ trong viện, quen dọn dẹp
chép sách, không tu hành.”
“Ngươi từng học phù thuật?”
Lục Đông thoáng dừng tay, đáp chậm rãi:
“Có xem qua vài bản phù thư cổ trong thư viện, nhưng ngu dốt
không hiểu.”
Lục Vô Tâm yên lặng hồi lâu, đột nhiên lật tay, ném ra một tấm
cổ phù màu đen.
“Ngươi thử chép lại cái này.”
Giả Dốt – Chép Phù Sai Ý
Lục Đông tiếp lấy tấm phù, ánh mắt chỉ liếc qua một lần.
Đó là một loại Phong Hồn Phù sơ cấp, thuộc loại thông
dụng nhất – nhưng mạch lạc phức tạp, người chưa từng luyện sẽ không chép nổi
trong một khắc.
Hắn cúi đầu chậm rãi chép — dùng bút tre thô và mực nước
thường.
Sau vài nét đầu tiên, hắn bắt đầu… chép sai.
Nét vòng viết lệch, đuôi phù rạn, trận văn mất căn.
Đám trưởng lão phía sau lắc đầu, thở dài.
Lục Vô Tâm cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật:
“Chắc là… không phải hắn.”
Tối Đó – Trăng Tàn Gió Lạnh
Tần Sơ Nhược vẫn đứng ở sân viện, ánh mắt mờ mịt.
Lục Đông từ trong bước ra, tay cầm ấm trà nóng.
Hắn đặt xuống ghế đá, rót ra hai chén:
“Trà nguội dễ sinh hàn khí, cô nương uống chút cho ấm
người.”
Tần Sơ Nhược kinh ngạc. Hắn không trách nàng chỉ điểm?
Nàng cúi đầu không nói.
Lục Đông cười nhạt: “Cũng không trách cô nương đâu. Nếu là
ta, ta cũng sẽ nghi ngờ ta.”
Ánh trăng phủ xuống, gió nhẹ lùa qua lá cây.
Tần Sơ Nhược ngẩng đầu — người này… quả thật không giống
người thường.
Cuối Chương – Hệ Thống Nhắc
Nhở
Lục Đông lặng lẽ trở lại chỗ nằm trong thư viện, nơi chỉ có
chiếu cũ, đèn dầu mờ.
Hắn nhắm mắt.
Bên ngoài, cả học viện xôn xao.
Nhưng hắn – chỉ muốn yên ổn mà tu, sống một đời bình dị.
Chương 15: Kẻ Khiêu Khích, Sư
Tỷ Thiên Kiêu
Hai ngày sau vụ thẩm tra thất bại của Lục Vô Tâm, học viện
lại rúng động bởi một sự kiện khác – Tô Linh Yên, thiên tài đệ tử khu
nội môn từ chi nhánh phía Bắc, bất ngờ trở về.
Nàng là đệ tử chân truyền đời thứ ba của Thái Huyền Môn,
tuổi còn trẻ nhưng đã Trúc Cơ viên mãn, có cơ hội bước vào Kim Đan cảnh trước
tuổi ba mươi — là nữ thần trong mắt vô số đệ tử nam.
Chẳng ai ngờ, mục tiêu nàng tìm đến… lại là khu thư viện
tồi tàn, nơi Lục Đông đang sống.
Thư Viện Náo Động – Tô Linh
Yên Xuất Hiện
Khi bóng trắng xuất hiện trên thềm đá rêu mốc, cả thư viện
như ngừng thở.
Tô Linh Yên bước nhẹ như mây, áo trắng bay bay, khí tức
trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đám đệ tử tạp vụ xôn xao, ai cũng nhủ thầm:
“Sư tỷ thiên kiêu đến nơi này làm gì?”
Tô Linh Yên liếc nhìn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một
người đang quét sân — chính là Lục Đông.
“Ngươi là… Lục Đông?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng một lúc, rồi gật nhẹ:
“Là tại hạ.”
“Ta nghe… ngươi từng cứu Tần Sơ Nhược. Cũng từng… viết thử
‘Phong Hồn Phù’.”
Khiêu Khích – Tỉ Thí Trước
Mặt Chúng Nhân
Nàng vung tay, một tấm phù lơ lửng trong không trung, ánh
lục lưu chuyển.
“Đây là Tụ Linh Phù, ta sẽ cho ngươi thời gian nửa
khắc. Nếu ngươi có thể vẽ lại 5 thành hình dạng, ta sẽ tin ngươi chỉ là phàm
nhân.”
Lúc này, đệ tử xung quanh đã tụ tập rất đông.
Một người thấp giọng:
“Tụ Linh Phù cấp hai, phù văn rối rắm, đừng nói tạp vụ… ngay
cả Luyện Khí tầng tám cũng khó chép đúng.”
Tô Linh Yên bình thản nói tiếp:
“Nếu không làm được… ngươi phải rời khỏi học viện, tránh
danh tiếng ô uế lan khắp nơi.”
Lục Đông không nói gì, chỉ cúi người nhặt cây bút cũ.
Hệ Thống Kích Hoạt – Trí Tuệ
Phù Văn
Hắn cúi đầu, bắt đầu vẽ từng nét.
Tay run nhẹ — như thiếu tự tin.
Nét đầu tiên… hơi lệch.
Nét thứ hai… mực hơi nhòe.
Tô Linh Yên nheo mắt, ánh nhìn dần có chút thất vọng.
Nhưng đến nét cuối cùng — bỗng nhiên khí cơ khẽ động, trận
văn rung lên trong nháy mắt rồi tắt ngay lập tức.
Một đệ tử nội môn khẽ hét:
“Khoan đã… phù văn ấy… hoàn chỉnh 5 phần, thậm chí… ẩn
chứa một luồng linh khí thật!”
Giấu Kim Trong Cát – Cái Gật
Nhẹ Đầy Ẩn Ý
Lục Đông vẽ xong, đặt bút xuống, khẽ nói:
“Chỉ là vẽ theo hình dáng. Nếu có gì xúc phạm, mong sư tỷ
đừng trách.”
Tô Linh Yên đứng im.
Nàng hiểu – người trước mặt không hề đơn giản.
Dưới tay áo, linh khí của nàng vận chuyển, thậm chí… có chút
phản ứng e ngại khó lý giải.
Cảm giác như… đang đứng trước một con mãnh thú đang ngủ.
Cuối cùng, nàng thu phù lại, khẽ gật đầu:
“Ngươi… có thể ở lại.”
Quay người bước đi, nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một
nghi hoặc sâu sắc:
“Tên Lục Đông này… rốt cuộc là ai? Vì sao linh hồn lại sâu
như vực?”
Cuối Chương – Hệ Thống Nhắc
Nhở
Lục Đông chậm rãi cuộn lại mảnh giấy, đem ném vào lò lửa tro
tàn.
“Lại thêm một người nghi ngờ rồi…”
Hắn khẽ thở dài.
Dưới ánh trăng lặng lẽ, bóng người cô độc giữa sân, vẫn quét
lá, vẫn uống trà, như chưa từng có ai đến.
Chương 16: Tàng Kinh Cũ – Lối
Vào Cổ Cảnh
Ngày hôm đó sau khi Tô Linh Yên rời đi, thư viện lại trở về
vẻ yên tĩnh thường ngày.
Lục Đông ngồi trong gian phòng nhỏ phía sau, tay cầm một bản
sách cũ kỹ đã ngả vàng theo năm tháng – 《Ký
Lục Dị Văn - Quyển 9》. Đây là một quyển không ai để
ý, ghi lại tạp ký của một vị tạp dịch trưởng trong môn hơn 300 năm trước.
Thế nhưng khi lật đến trang 73, một đoạn chữ mờ gần như
không thể nhìn thấy lại khiến hắn khựng lại:
Ánh mắt Lục Đông thoáng hiện tia sáng.
Hắn khẽ gập sách, bình thản rót trà, như không có gì đặc
biệt. Nhưng trong lòng… đã có tính toán.
Đêm Trăng Tròn – Mắt Rồng Mở
Mắt
Đêm rằm, gió lặng, trăng sáng như gương.
Lục Đông bước ra sân sau thư viện, đứng đúng ngay giữa phiến
đá có khắc đồ án hình long ẩn trong rêu phong. Không ai từng để ý dưới lớp rêu
kia là một trận pháp cổ đã mờ nét.
Hắn vươn tay, điểm nhẹ lên giữa mắt của “con rồng”.
Một luồng linh khí âm hàn chậm rãi rót vào.
Ầm!
Cả mặt đất khẽ rung. Một vòng xoáy ánh trăng mờ mịt hiện ra
giữa sân, rồi dần mở rộng như gương nước loang.
Không chút chần chừ, Lục Đông bước vào.
Không Gian Cổ Cảnh – Phủ Bụi
Cổ Xưa
Cảnh tượng trước mắt là một hang đá rộng lớn bị phong
ấn trong không gian riêng biệt.
Từng cây nến không lửa vẫn cháy mờ, ánh sáng lờ mờ như xuyên
qua màn sương thời gian.
Trong góc có ba cái giá sách cũ mục, một bức tượng đá bị vỡ
nửa thân, và… một đài đá trung tâm, trên đó là một quyển trục đen sậm bị
xiềng bởi xích sắt đen.
Lục Đông không vội. Hắn đi một vòng xung quanh, cẩn thận
kiểm tra từng trận văn ẩn tàng.
Ở sau giá sách thứ hai, một khe hở lộ ra, bên trong là một
túi trữ vật nhỏ, chỉ lớn bằng lòng bàn tay.
Hắn mở ra.
【Thu được: 1 viên Linh Thai Đơn (chưa
giải phong), 13 tấm phù cổ cấp 3 (hư hại), mảnh Tinh Thiết đen (nghi là thiên
thạch luyện thể)】
Lục Đông lặng lẽ thu lại tất cả. Đến lúc này, hắn mới đặt
tay lên xiềng sắt quấn quanh quyển trục.
Từ trong cơ thể, một tia linh khí u ám nhè nhẹ truyền vào…
Xoẹt!
Dây xích gãy tan. Quyển trục nhẹ rung, mở ra từng trang.
Pháp Quyết Cấm Kỵ – Linh Hồn
Luyện Thể
Quyển sách không có chữ, chỉ là hình vẽ, kết hợp với tâm
thức truyền thừa trực tiếp xâm nhập thần hồn.
Lục Đông cau mày, lặng lẽ ngồi xuống, nhập định.
Một canh giờ sau…
Lục Đông mở mắt, ánh nhìn như sâu thêm một tầng.
“Quyết này… đúng là dành cho kẻ như ta.”
Hắn vỗ nhẹ vào tay áo, nhìn quanh không gian trống rỗng, sau
đó lại nhàn nhã bước ra – như một lần đọc sách bình thường.
Khi hắn bước khỏi Mắt Rồng, ánh trăng tan đi, phiến đá lại
trở về vẻ cũ kỹ, không một dấu vết.
Cuối Chương – Cảnh Giới Thăng
Tiến
Đêm đó, trong phòng nhỏ nơi thư viện, một luồng khí đen mờ
mịt tỏa ra quanh người Lục Đông rồi nhanh chóng thu lại.
Lục Đông chậm rãi mở mắt, lấy ra một quyển sách cũ, tiếp tục
đọc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài, ánh trăng vẫn sáng, nhưng sâu trong thư viện này…
đã có một con hổ đang dần tỉnh giấc.
Chương 17: Khảo Hạch Trúc Cơ
– Giấu Tên Dự Thi
Học viện Thanh Ngô, mười năm mới có một lần đại khảo chọn
người tiến vào cảnh giới Trúc Cơ.
Đây là sự kiện trọng đại, không chỉ trong học viện, mà còn
ảnh hưởng cả đến các thế lực tu chân trong thành phố Thanh Thạch.
Những ai vượt qua được Trúc Cơ chi nạn, từ đây xem
như chính thức bước vào con đường tu đạo dài lâu – khác biệt hoàn toàn với phàm
tu luyện khí vãng lai.
Thông Báo Bất Ngờ
Sáng hôm đó, khi Lục Đông đang cắt tỉa lại giá sách tầng ba
thư viện, một người mặc áo lam tiến vào.
“Lục sư huynh, có người tìm ngươi ngoài cổng.”
Lục Đông nhíu mày, bước ra.
Trước cửa là trưởng lão Lâm Đạo Viễn, người phụ trách
việc khảo hạch kỳ này. Ông ta đưa một phong thư niêm phong đặc biệt.
“Lục tiểu hữu, đây là ý từ viện chủ. Học viện có một chỉ
tiêu khảo hạch đặc biệt cho nhân thủ nội viện. Lão phu mong ngươi có thể tham
gia.”
Lục Đông cúi đầu: “Vãn bối chỉ là quản thư tạp dịch, không
đủ tư cách…”
Lâm trưởng lão lắc đầu: “Ngươi đừng khiêm tốn. Viện chủ đích
danh chỉ điểm, nói rằng ngươi có ‘căn cơ đặc dị, xứng đáng thử sức’. Nếu vượt
qua, có thể tự lựa chọn đi hay ở.”
Nói rồi rời đi, không để Lục Đông từ chối.
Khảo Trường Bí Mật – Kẻ Giấu
Tên
Ba ngày sau.
Trong sảnh khảo hạch tầng hầm Thiên Tàng, nơi chỉ dùng cho
những khảo thí đặc biệt.
Hơn mười người đeo mặt nạ đồng, y phục giống nhau, tụ lại
trong một sân đá hình bát giác.
Tất cả đều là “ẩn danh khảo thí giả”.
Không ai biết thân phận ai. Không ai dám coi thường ai.
Ngay cả thiên tài như Tần Thạch – người được mệnh danh
“thiên linh căn 30 năm khó gặp”, cũng im lặng ngồi trong góc.
Lục Đông cũng vậy. Hắn đội mặt nạ đồng, áo lam nhạt, tay nắm
chặt bên trong tay áo là một khối đá trấn khí – để che giấu linh tức của
bản thân.
Vòng Một: Vượt Ảo Trận – Kiểm
Tâm Chi Lực
Sàn đá phát sáng. Mỗi người bị hút vào một trận pháp ảo cảnh
riêng biệt.
Lục Đông mở mắt… đã thấy mình đứng giữa một ngôi làng
cháy rụi, thân thể đầy máu, dưới chân là xác người quen.
Một nữ tử trẻ tuổi – Tô Linh Yên – run rẩy quỳ dưới chân
hắn, nói:
“Ngươi rõ ràng có thể cứu mọi người… vì sao lại đứng nhìn?”
Khung cảnh ấy, âm thanh ấy, là sát chiêu công tâm của
Ảo Trận.
Lục Đông thở dài, ánh mắt không gợn sóng.
“Ngươi không phải Tô Linh Yên. Người thật… sẽ không bao giờ
ép ta làm việc không muốn.”
Hắn đưa tay lên, chậm rãi… đâm một chỉ vào trán nữ tử kia.
Ầm!
Ảo cảnh tan vỡ.
Bên Ngoài – Người Xem Đánh
Giá
Trong gian phòng theo dõi.
Lâm Đạo Viễn, mấy vị trưởng lão, và… một lão giả tóc trắng
áo bào xanh – chính là viện chủ, lặng lẽ quan sát.
Viện chủ nhíu mày.
“Người đeo mặt nạ số 9... rất đặc biệt. Thoát khỏi ảo cảnh
chỉ trong một nhịp thở. Tâm trí này… giống như người từng trải qua đại đạo sinh
tử.”
Trưởng lão bên cạnh nói: “Rõ ràng tu vi chỉ mới luyện khí sơ
kỳ, nhưng tâm thần cứng cáp đến độ… chúng ta cũng khó dò.”
Viện chủ vuốt râu, mỉm cười nhẹ.
“Không cần ép hắn ra mặt. Người như vậy, nếu không cầu danh,
không muốn rực rỡ, càng đáng để… chờ đợi.”
Vòng Ba – Tụ Linh Pháp Trận –
Kẻ Giả Dạng
Mười người còn lại bị đưa đến một pháp đàn lớn.
Nhiệm vụ: Trong 1 nén nhang, dùng linh khí tự thân tụ ra một
linh hoàn dao động ổn định, tượng trưng khả năng tiếp cận Trúc Cơ.
Tần Thạch là người đầu tiên. Linh hoàn của hắn đạt mức
dao động hoàn hảo, khiến tất cả trưởng lão gật gù.
Đến lượt Lục Đông.
Hắn đưa tay, nhè nhẹ truyền linh khí…
Một vòng linh khí mờ mờ, yếu hơn Tần Thạch rất nhiều, nhưng…
lại ổn định đến kinh ngạc.
Trưởng lão nhìn nhau.
“Dù kém nhưng không lệch, không rạn, không vỡ… Người này
khống chế tốt như vậy, thật kỳ quái.”
Kết Quả – Không Thể Lờ Đi
Cuối cùng, danh sách 5 người vượt qua vòng cuối được công
bố.
Nhưng khi mọi người đang tò mò thân phận của số 9, thì hắn
đã lặng lẽ rời đi từ trước. Không lưu lại bất kỳ dấu tích gì.
Chương 18: Kẻ Bị Thương Trong
Hẻm Tối
Trăng mờ, gió lạnh.
Trong một con hẻm nhỏ sau thư viện học viện Thanh Ngô, Lục
Đông lặng lẽ thu xếp mấy cuốn sách cổ mà đám đệ tử lười biếng để bừa lại sau
khi học xong.
Hắn quen rồi – làm người quét sân, giữ sách, giặt áo tạp
dịch. Một tháng lĩnh ba viên linh thạch hạ phẩm, không nhiều, nhưng đủ cho hắn
mua mấy cây cỏ linh thảo tự luyện đan.
Lục Đông nhíu mày, ánh mắt thản nhiên liếc về cuối con hẻm.
Nơi ấy… có tiếng động.
Lúc bước đến gần, hắn thấy một người đang ngồi tựa lưng vào
tường đá, quần áo rách rưới, tóc tai bết máu, bàn tay nắm chặt một ngọc phù đã
vỡ.
Là… một nữ tử!
Nữ Tu Lạ Mặt – Bí Ẩn Không
Thể Lường
Cô ta mặc y phục đen bạc, cổ áo thêu hình vân hổ, có lẽ xuất
thân không hề tầm thường. Thân thể run nhẹ vì khí huyết đảo loạn.
“Không được lại gần…”
Nữ tu nghiến răng, mắt còn chưa mở rõ đã vung tay ném ra một
đạo phong nhận – dù yếu nhưng đủ để cắt xuyên tường đá.
Lục Đông nhẹ nhàng nghiêng người, dùng tay áo cuốn lấy,
không một tiếng động.
Hắn thở dài, rút từ tay áo một viên thanh tâm hoàn
cấp thấp.
“Cô không uống sẽ chết vì tẩu hỏa nhập ma. Lựa chọn là của
cô.”
Hắn đặt thuốc xuống, quay người định rời đi.
“Không hẳn. Chỉ là kẻ giữ sách.”
Giao Ước Thầm Lặng
Nữ tử sau khi uống thuốc, sắc mặt dịu lại, linh khí ngừng
rối loạn.
Ánh mắt nàng dần tỉnh táo, dò xét người thanh niên trước
mặt. Không linh khí dao động, không uy thế tu sĩ… nhưng lại khiến nàng có cảm
giác như nhìn vào vực sâu yên tĩnh.
Lục Đông gật nhẹ. Không biểu lộ thái độ, không thăm hỏi
thêm.
“Không có hứng.”
“…Vì sao cứu ta?”
“Ngươi rơi trước cửa thư viện. Thư viện là nơi cấm giết
chóc. Ta chỉ không muốn nơi này vấy máu.”
Lâm Vãn Tâm trầm mặc.
Hắn ta… quả nhiên là người sống ẩn thế. Mà là ẩn rất sâu.
Truy Sát Theo Dấu – Một Chiêu
Chấn Động
Ngay đêm đó.
Ba bóng đen đạp gió từ xa tới, lặng lẽ đáp xuống mái nhà thư
viện.
Một tên trong đó vung tay, đánh ra truy tung linh phù
– phù văn hiện lên mờ nhạt, rồi chỉ về phía con hẻm nhỏ.
“Ở đây!”
Lục Đông vẫn đang ngồi trong nhà gỗ bên cạnh, pha một bình
trà lá sen cũ.
Ba người kia lao vào hẻm.
Ngay lập tức, một trận pháp bộc phát – Tụ Linh Đạo Trận
Cỡ Nhỏ do Lục Đông bố trí.
Ầm!
Khí lôi dâng lên, khiến một tên trong số đó bị đánh bật ra
ngoài, miệng phun máu.
Kẻ cầm đầu gầm lên:
“Có người cố tình ẩn thân tương trợ! Là cao nhân bố trận!”
Một bóng người xuất hiện ở đầu ngõ. Lục Đông bước ra, tay
vẫn cầm tách trà nóng, thản nhiên:
“Nơi này là học viện Thanh Ngô. Mấy vị vào đây đêm khuya,
chẳng hay muốn làm gì?”
Ba tên kia định tấn công, nhưng cảm thấy toàn thân lạnh
buốt.
Họ không nhìn ra tu vi của Lục Đông.
Không nhìn thấy linh khí.
Không cảm ứng được gì cả.
Chính vì vậy... càng đáng sợ hơn.
Một tên khẽ thì thầm: “Hắn… có thể là Trúc Cơ đại viên mãn
ẩn tu...”
Cả ba nhanh chóng rút lui.
Khởi Đầu Sóng Ngầm
Sáng hôm sau.
Lâm Vãn Tâm đã biến mất, không để lại gì ngoài một mảnh ngọc
bội đen tuyền – vật tín thân mang của nội môn Lâm gia Nam Vực.
Lục Đông nhìn ngọc bội, thản nhiên bỏ vào hộp sách.
“Sát kiếp hay cơ duyên… đều không liên quan tới ta.”
Hắn vẫn tiếp tục dọn thư viện, chép sách, nấu trà, quét sân.
Thế nhưng...
Từ sau đêm đó, học viện Thanh Ngô xuất hiện những luồng
linh khí dao động rất mờ nhạt – đến từ ngoài vực.
Người thì thầm.
Kẻ thì truy tìm “bóng đen cứu nữ tu”.
Còn Lục Đông, vẫn đội mũ cỏ, tay áo vắt sau lưng, thản nhiên
như cây bồ đề trước gió.
Chương 19: Kẻ Lạ Truy Tìm
Ngọc Bội
Mưa bụi lất phất giăng ngang trời.
Giữa sân thư viện, Lục Đông đang cẩn thận lau khô từng tấm
bia đá chép lại đạo lý cổ tu của các tiền nhân. Mỗi ngày một việc, không gấp
gáp, không trì trệ, như thể năm tháng chẳng liên quan gì đến hắn.
【Hệ thống nhắc nhở: Có ba người lạ
mang linh khí dị chủng đang tiến vào phạm vi học viện – nghi ngờ đến vì ngọc bội
“Thiên Huyết Lệnh”.】
Lục Đông không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng kéo cổ áo thêm một
chút, che kín hộp gỗ chứa ngọc bội được hắn buộc vào người bằng một sợi dây cỏ
khô.
Hắn biết.
Bình yên không thể kéo dài mãi.
Ba Vị Khách Từ Ngoại Vực
Buổi trưa.
Một chiếc phi xa đen tuyền hạ xuống bãi đất trống ngoài cổng
học viện. Từ trong bước ra ba người mặc y phục đồng phục nhưng cổ áo thêu hình Linh
Chu Điểu, từng bước tiến vào cổng chính.
Một người trong đó là nữ, dung mạo lạnh lùng, ánh mắt như
băng tinh. Hai kẻ còn lại thân thể cao lớn, khí tức ngưng thực đến mức khiến
đám nội môn đệ tử lùi lại theo bản năng.
“Chúng ta đến truy tìm một vật trọng yếu bị thất lạc.” – Nữ
nhân lạnh giọng nói với trưởng lão học viện.
“Là thứ gì?”
“Ngọc bội đen hình giọt máu, mang khí tức Huyết Cơ. Đệ tử
các người nếu ai nhặt được, giao ra, Lâm gia sẽ hậu tạ.”
Nghe đến "Lâm gia", không ít người lặng người.
Đó là một trong Tam Đại Thế Gia phía nam – gia tộc
từng sản sinh ra nguyên anh tu sĩ trấn giữ biên cảnh Nam Hoang.
Chỉ có Lục Đông vẫn đang rửa tay trong góc bếp nhỏ của thư
viện.
Thử Linh – Đào Hầm Bắt Cá
Chiều hôm đó, một cuộc kiểm tra linh khí toàn viện được tổ
chức đột xuất – lý do: đề phòng kẻ ngoài xâm nhập, lợi dụng hỗn loạn để che
giấu vật quý.
Đệ tử các cấp đều phải tiến hành thử linh, xét tàn dư khí
tức của ngọc bội huyết mệnh.
Lục Đông được gọi tên cuối cùng – vì hắn chỉ là người giữ
sách.
Hắn bước vào gian phòng đá, nơi có bàn đá thử linh khắc đầy
phù trận. Bốn phía, ba vị tu sĩ Lâm gia ngồi nghiêm nghị.
Nữ hộ vệ lạnh lùng nhíu mày nhìn người thanh niên ăn mặc lam
nhạt, tay thô ráp, ánh mắt bình thản như một lão nông trồng rau.
"Ngươi, đặt tay lên thạch bàn. Bình khí. Thử
linh."
Lục Đông không nói gì, lặng lẽ đặt tay lên.
Một luồng ánh sáng xanh nhạt hiện ra – không mạnh, không dao
động.
Chỉ như… người phàm vừa nhập môn.
Nữ hộ vệ nhìn biểu đồ trận pháp, lạnh nhạt phất tay: “Không
phải. Ra ngoài.”
Lục Đông chắp tay, lặng lẽ quay người.
【Hệ thống thông báo: Ẩn tức thuật thành
công. Ngọc bội tiếp tục được giấu an toàn.】
Món Quà Nhỏ Đổi Lấy Tương Lai
Tối hôm đó, khi mọi người đã rời khỏi khu vực thư viện, Lục
Đông mở hộp gỗ nhỏ, nhìn ngọc bội đen.
Hắn khẽ nhíu mày.
Ngọc bội này không phải vật tầm thường.
Trong mấy đêm qua, hắn từng dùng linh thức quét qua – bên
trong là một đạo thiên cơ phong ấn chưa khai mở, chứa khí tức Hỗn
Nguyên.
“Thứ này... sớm muộn cũng là họa.”
Lục Đông rút ra một mảnh giấy vàng, viết vài chữ nhỏ, gói
ngọc bội lại, đem giấu dưới nền đất ngay góc sân sau thư viện – nơi chỉ có hắn
hay đi qua khi tưới lan.
Sau đó, hắn ngồi dưới gốc cây táo dại, rót một ấm trà nhạt,
nhìn trời.
“Càng không muốn dây vào... càng bị cuốn vào.”
Kết Chương – Mặt Hồ Lặng
Trước Cơn Bão
Sáng hôm sau.
Đám người Lâm gia rời đi, không tìm được gì.
Lục Đông tiếp tục phơi sách, chép kinh, hằng ngày đi hái
thuốc ở sườn núi sau.
Thế nhưng trong bóng tối, nhiều ánh mắt đã bắt đầu hướng về học
viện Thanh Ngô – nơi mà bề ngoài thì yên bình, nhưng thực chất ẩn chứa mầm
họa kinh thiên.
Và không ai biết, giữa bọn đệ tử vô danh, có một người quét
sân...
…sớm đã bước vào Kết Đan sơ kỳ từ năm năm trước.
Chương 20: Linh Trận Phế Địa
– Tàng Ẩn Sát Cơ
Sáng sớm.
Sương mù giăng nhẹ trên con đường mòn dẫn ra sau núi Thanh
Ngô. Lục Đông, như thường lệ, mang theo giỏ tre, ra sau hái linh thảo.
Con đường nhỏ ít người lui tới, vì nơi đó nổi danh là
"khu phế địa", linh khí thưa thớt, địa thế u ám, lâu năm có tin đồn
từng là nơi thử trận thất bại, linh hồn oán niệm còn lẩn quẩn.
Nhưng với Lục Đông, nơi này lại là một chốn yên tĩnh
tuyệt hảo, ít ai quấy rầy.
Khung Cảnh Cũ – Dấu Vết Mới
Đến một bụi linh lan trắng, Lục Đông vừa định cúi người, thì
ánh mắt chợt dừng lại.
Một vết chân.
Không sâu, nhưng rõ ràng mới xuất hiện — có phần lõm xuống
do áp lực của người có nội lực không kém.
Hắn không nói gì, chỉ khẽ lùi lại một bước, tay trái lật nhẹ
chiếc lá khô dưới chân. Một tia linh khí yếu ớt tỏa ra, dẫn đến một vòng tròn
mờ nhạt in dưới đất — tàn trận.
Khóe mắt Lục Đông khẽ động.
“Có kẻ muốn khởi động lại trận này... phong ấn thứ gì?”
Ẩn Thân Quan Sát – Kẻ Phá
Trận Trong Đêm
Tối đến, Lục Đông lặng lẽ quay lại khu vực trận pháp. Hắn
trèo lên cành cây khô, ngồi khoanh chân như thể đang thiền định.
Gió lạnh thổi qua từng nhánh lá trơ trụi. Ánh trăng mờ đục.
Một canh giờ sau — bóng người xuất hiện.
Kẻ tới mặc áo choàng đen, toàn thân bị linh khí che lấp,
bước đi không tiếng động. Trong tay y là một khối ngọc phù cổ, vừa khớp với khe
lõm trung tâm của tàn trận.
Lục Đông không lên tiếng, chỉ hơi híp mắt.
Từ trong đất, ánh sáng mờ bốc lên như lân tinh — không phải
là linh khí, mà là… huyết khí.
Tên áo đen niệm chú ngữ cổ ngữ, ngọc phù phát sáng đỏ rực.
Một khe nứt nhỏ xuất hiện giữa lòng đất, bốc lên mùi tanh nồng.
“Ra đi… Thiên Huyết Chủ…” – giọng y khản đặc.
Chém Một Kiếm – Không Để Ai
Biết
Lục Đông nhẹ nhàng đứng dậy. Hắn thở dài.
“Tên này... còn muốn mở cả phong ấn cổ.”
Dưới ánh trăng, từ tay áo lam giản dị, một tia sáng bạc
thoáng lóe.
Lục Đông vung tay.
Không có sát ý.
Chỉ một chiêu kiếm nhẹ như gió xuân — nhưng gió vừa
chạm kẻ áo đen, thân thể y lập tức bị đông cứng, như rơi vào hàn băng
ngàn năm, kinh mạch ngưng tụ, ánh mắt trừng lớn không kịp phản ứng.
“Trúc Cơ trung kỳ mà dám chơi trò này… cũng chỉ đáng tiếc
cho ngươi.” – Lục Đông lẩm bẩm.
Một hơi thở sau, kẻ áo đen hóa thành tro bụi.
Mảnh Ký Ức – Chủ Nhân Ngọc
Bội Năm Xưa
Một tia sáng nhập vào trán Lục Đông.
Hắn thấy…
Một gã đại tu sĩ mặc áo bào đỏ máu, ánh mắt như dã thú, đặt
viên ngọc đen lên trán một thiếu nữ đang hôn mê, niệm chú.
“Khi ngươi chết, khí tức sẽ dẫn Thiên Huyết Chủ về... Đến
lúc đó, ai nắm được ngọc bội, nắm được cả một giọt chân huyết Hỗn Nguyên…”
Ký ức dừng tại đó.
Lục Đông mở mắt.
Sâu trong ánh mắt trầm lặng kia, một tia sát ý lạnh lẽo
lướt qua, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.
Kết Chương – Kẻ Ẩn, Đạo Càng
Sâu
Sáng hôm sau.
Trận pháp tàn tích đã biến mất, dấu vết cũng được hắn xóa
sạch bằng pháp trận nhỏ. Không ai phát hiện chuyện gì.
Lục Đông vẫn mang giỏ tre, lặng lẽ đi hái linh thảo, lúc thì
tưới lan, khi thì phơi thảo dược, như một tiểu đệ tử vô danh.
Mà là chìa khóa mở cửa ma kiếp của một thời đại cũ.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét