CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 86 - 90 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

 Chương 86: Cô Bé Trong Gió – Ký Ức Khóa Ấn


1. Gió Đầu Đông – Tiếng Gõ Nhẹ Cửa Tre

Sáng sớm ở Thanh Phong thôn, mưa bụi nhẹ như tơ, sương mù bám lấy sườn núi, từng giọt nước long lanh đọng trên đầu lá.

Hạ Dương ngồi bên bếp lửa, tay pha trà bằng ấm đất cũ kỹ, một nồi cháo củ sen đang lục bục tỏa hương thơm nhè nhẹ. Bên góc lều, lưỡi rìu vừa mới mài sáng bóng treo ngay ngắn, mọi vật đều yên bình như chưa từng có mưa máu gió tanh.



Cốc cốc...

Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

Hạ Dương không ngẩng đầu. Hắn đặt nắp ấm trà xuống, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Cửa không khóa, cứ vào.”

Tấm rèm tre lật nhẹ.

Một bé gái chừng bảy, tám tuổi, áo vải rách tươm, tóc rối bù, mặt mũi lấm lem bùn đất, tay ôm một con mèo trắng đã chết cứng.

Nó đứng lặng, đôi mắt to như biết nói nhìn thẳng vào Hạ Dương.

“Thúc thúc… có thể chôn giúp con mèo này được không?”


2. Hơi Thở Lạ – Linh Khí Trong Phàm Thể

Hạ Dương hơi nhíu mày.

Ánh mắt hắn nhìn cô bé chỉ một lần — như tia thần niệm xuyên qua da thịt, xương cốt, huyết mạch, thậm chí cả linh hồn.

Điều khiến hắn dừng tay rót trà, chính là kết cấu đan điền trong người cô bé.

Trống rỗng.

Không có linh căn, không có linh khí — nhưng… tự nhiên sản sinh nguyên khí.

Đó là nghịch lý.

Một thân thể phàm nhân nhưng tự luyện hóa được linh nguyên, thậm chí ẩn hiện cổ phù ẩn trong cốt tủy — giống như một chiếc khóa lớn đã bị phong kín từ thời viễn cổ.

Hạ Dương không hỏi ngay, chỉ đứng dậy, đi ra sau nhà, xắn tay áo đào một huyệt nhỏ dưới gốc cây hòe già.

Cô bé lặng lẽ đặt mèo trắng xuống, cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó. Mắt đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt.


3. Bếp Nóng – Cơm Cháo Và Tên Gọi

Khi quay về, Hạ Dương chia cho cô bé nửa chén cháo củ sen, một bát nhỏ rau dại luộc cùng ít muối trắng. Cô bé ăn ngoan ngoãn, không chừa một hạt.

“Tên ngươi là gì?” – Hạ Dương hỏi, mắt không rời khỏi bếp than.

“Tử Yên.” – Cô bé đáp khẽ, rồi ngẩng đầu, “Con không nhớ cha mẹ là ai… nhưng con nhớ tên mình.”

“Ngươi từ đâu đến?”

“Đồi Phù Tang. Dưới chân có vết nứt, bên trong có ánh sáng. Con chui vào rồi ra đây…”

Đồi Phù Tang?

Hạ Dương hơi giật mình.

Nơi đó chỉ là một gò đất vô danh nằm cách Thanh Phong thôn ba dặm, hắn từng điều tra qua — dưới đồi chính là di tích một cổ giới đã vỡ, từng bị thời không loạn lưu cắn xé. Kẻ bình thường bước vào chắc chắn hóa tro chỉ trong một nhịp thở.

Vậy mà con bé này… không những sống, mà còn đi xuyên qua?


4. Thân Thể Kỳ Dị – Phong Ấn Khó Lường

Đêm xuống, Hạ Dương lặng lẽ bước ra ngoài lều. Trên tay hắn là một mảnh vảy thú xanh biếc, ánh lên linh quang mờ mờ.

Hắn đặt mảnh vảy lên lòng bàn tay bé gái đang ngủ say, niệm một câu chú ngữ cổ xưa.

Ngay lập tức, chín vòng phù văn hiện lên trên lưng bé, như bị niêm phong từ hàng vạn năm.

Trung tâm vòng ấn là một dấu hiệu cổ ngữ:

Thừa Tộc – Tịnh Căn Thể

Sắc mặt Hạ Dương trầm xuống.

“Thừa Tộc” – chủng tộc từng bị diệt tộc thời Thượng Cổ, được cho là có thể mượn thiên đạo để nghịch chuyển sinh tử. Tịnh Căn Thể là thể chất tinh khiết tuyệt đối, không mang bất kỳ ô uế nào, chỉ xuất hiện một lần trong vạn kỷ.

“Nếu để Thiên Hồn Tông hoặc Linh Thai Các biết được… chỉ sợ toàn bộ giới tu tiên sẽ phát điên.” – Hạ Dương trầm ngâm.

Hắn hít sâu, lấy ra một đạo phù cổ, khẽ điểm vào mi tâm cô bé.

Một tầng phong ấn thứ mười được tạo ra, che giấu tất cả khí tức.

“Tạm thời ở đây với ta. Khi nào đủ lớn, ngươi sẽ tự chọn con đường của mình.”


5. Gió Lặng – Sóng Ngầm Nổi Lên

Sáng hôm sau, Tử Yên tỉnh dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường rơm sạch sẽ, bên cạnh là con mèo trắng đã được khâu lại bộ lông, đặt trong hộp gỗ nhỏ.

“Cảm ơn thúc thúc.”

“Sau này đừng gọi ta là thúc thúc, gọi là… lão Hạ đi.”

“Dạ.”

Từ ngày hôm đó, ngôi nhà tranh nơi thôn quê hẻo lánh, bên dòng suối mờ sương, có thêm một bóng dáng nhỏ đi hái củi, bắt cá, học thêu vá và đôi khi lặng lẽ nhìn bầu trời.

Hạ Dương vẫn là tiều phu vô danh. Nhưng trong lòng, hắn đã lặng lẽ bố trí chín tầng cấm chế quanh nhà, mỗi tầng có thể khóa chặt một tên Hóa Thần nếu dám bén mảng.

Một đứa trẻ, nhưng cũng có thể là mồi lửa cho loạn thế vạn năm.


📜 Cuối chương 86:

  • Tử Yên là người mang thể chất "Tịnh Căn Thể" – thể chất cổ đại mang tính nghịch thiên.
  • Nguồn gốc liên quan đến “Thừa Tộc” – chủng tộc diệt vong từ thời Thượng Cổ.
  • Hạ Dương quyết định bảo hộ, nhưng không can thiệp số mệnh cô bé.
  • Một kẻ ẩn tu, lại một lần nữa bị thế đạo kéo vào dòng xoáy lớn hơn…

 

Chương 87: Truy Tung Lệnh – Hồng Trần Dậy Sóng


1. Tin Đồn Như Độc Thảo – Một Tia Lộ Sơ

Thời gian trôi qua lặng lẽ như mạch nước ngầm. Tử Yên ở lại bên Hạ Dương đã ba tháng.

Cô bé rất ngoan ngoãn, ngày ngày theo hắn hái rau rừng, nuôi gà, học thêu vá, có khi còn giúp bắt cá, phơi củi. Dưới sự che chở kín đáo của Hạ Dương, thể chất kỳ dị trong người Tử Yên được ổn định, phong ấn tầng mười vẫn chưa một lần dao động.

Nhưng… bình yên nơi thôn quê vốn chỉ là mặt hồ phẳng lặng trước bão giông.

Một tháng trước, một đạo phù văn cổ bị kích động trong cơ thể Tử Yên do vô tình tiếp xúc với “Ngọc Lộ Hoa” trên đồi. Dù Hạ Dương đã kịp thời phong ấn, một tia khí tức cổ tộc đã tràn ra ngoài — cực kỳ yếu ớt, nhưng với các đại tông môn có bí pháp truy tung thì như một dấu chỉ đỏ rực.


2. Thiên Hồn Tông Xuất Thủ – Truy Tung Lệnh Ban Ra

Tại Tử Vân Thành, hơn tám ngàn dặm về phía Bắc, đại điện chính của Thiên Hồn Tông đang tụ họp hàng trăm đạo nhân mặc áo bào đen.

Một bóng người lơ lửng trên cao, tóc dài như mực, áo choàng cuốn trong âm phong: Đại trưởng lão Lục Huyền Tử, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Hắn nhìn chằm chằm vào một mảnh gương đồng khắc phù cổ, phía trên hiện rõ hình ảnh một bé gái tóc rối, ôm mèo trắng, đứng trước lều cỏ.

“Phong ấn Thừa tộc… xuất hiện?”

Phía dưới, một nữ tu tóc bạc, đeo mặt nạ đồng, giọng run nhẹ:

“Theo tín hiệu, vị trí là... vùng rìa Thanh Phong Sơn, gần một thôn quê nhỏ, có tên là Thanh Phong thôn.”

Lục Huyền Tử siết tay, đôi mắt lóe lên sát cơ:

“Tịnh Căn Thể – nếu rơi vào tay Linh Thai Các thì chính là hậu họa ngàn năm. Truy Tung Lệnh lập tức ban xuống. Dẫn đầu là Thất Huyết Thập Tử, thêm ba vị Kim Đan trưởng lão.”

“Mạng sống người che giấu bé gái, không cần giữ.”


3. Gió Lạ Cuốn Qua Thôn Quê

Ba ngày sau, Thanh Phong thôn đột ngột lạnh hơn thường lệ. Người dân nơi đây xưa nay chất phác, không ai để ý — nhưng Hạ Dương lại cau mày từ sáng sớm.

Gà rừng không gáy. Cây cối xào xạc như bị thứ gì đó đè ép. Hắn ngẩng đầu nhìn trời: mây tụ thành xoáy, có kẻ phá giới vào đây, và không chỉ một người.

Hắn khẽ nói:

“Tử Yên, từ nay trở đi… đừng ra khỏi nhà khi ta không cho phép.”

“Dạ, lão Hạ.”

Hắn bước ra khỏi căn nhà tranh, ánh mắt quét về phía rừng tre cuối thôn. Tựa như sương mù, bóng đen lặng lẽ xuất hiện, bảy bóng áo đen, thân hình thon dài, tay cầm đoản kiếm, toàn bộ tỏa ra khí tức Kim Đan hậu kỳ — sát thủ Thất Huyết Thập Tử của Thiên Hồn Tông.

Theo sau là ba lão giả mặc pháp y đỏ sẫm, linh khí như biển, chính là Kim Đan trưởng lão danh tiếng: Hồng Phủ Tán Nhân, Quỷ Bối Tử, Vân Hổ Kiếm Quân.


4. Giả Trư Ăn Hổ – Hạ Dương Xuất Thủ

Một tên trong Thất Huyết bước lên trước, cười lạnh:

“Dân phàm, ngươi tên gì? Trong thôn này, gần đây có xuất hiện một tiểu cô nương tóc đen, tay ôm mèo trắng. Trả ra đây, tránh cho cả thôn bị diệt.”

Hạ Dương chống cây cuốc, vẻ mặt mơ hồ như vừa ngủ dậy:

“Ta chỉ là tiều phu. Không biết các vị nói gì.”

“Giết!” – Quỷ Bối Tử lạnh giọng.

Tức thì ba tên sát thủ phóng người như điện, đoản kiếm hóa thành hàng trăm tia ảnh đâm về phía Hạ Dương.

Đinh!

Một tiếng vang khô khốc.

Cây cuốc gỉ sét trong tay Hạ Dương nhẹ nhàng nâng lên, chặn đứng cả ba kiếm ảnh trong một chiêu. Kế đó, hắn khẽ nghiêng thân — một chưởng đánh ra, chậm như người phàm bổ củi.

Nhưng…

Ầm!

Một luồng khí bạo tán ra như thủy triều. Cả ba tên Kim Đan sát thủ vỡ nát ngay tại chỗ, thi thể hóa bụi máu rơi xuống như mưa.

Bầu không khí đông cứng.

Ba vị trưởng lão lập tức rút ra pháp khí, nhưng đã muộn.

Hạ Dương nhẹ nhàng rút một nhánh củi khô dưới chân, vẽ một vòng trong không khí.

“Cấm — Trận Diệt Thần.”

Một vòng tròn ánh sáng vàng hiện lên, phong tỏa toàn bộ không gian. Pháp khí trên tay ba trưởng lão kêu "ong ong" rồi... nứt toác.

Hạ Dương chỉ nói một câu:

“Muốn chết thì để ta giúp.”


5. Máu Nhuộm Trời – Một Tên Không Sống

Không tới mười nhịp thở.

Tất cả sáu tên sát thủ và ba Kim Đan trưởng lão, không ai sống sót.

Dưới chân núi, những người dân chỉ nghe một tiếng nổ rất xa như sấm động, nhưng chẳng ai biết được, một đám cường giả Kim Đan, đã chết bởi một… tiều phu.


6. Kết Thúc Hay Bắt Đầu?

Hạ Dương thi triển một đạo hỏa phù, thi thể đám người kia hóa thành tro bụi. Hắn nhìn về phía chân trời mờ mịt, ánh mắt lạnh nhạt:

“Thiên Hồn Tông đã biết. Lần này là thăm dò, lần sau… sẽ là Trúc Cơ viên mãn, thậm chí Hóa Thần.”

Hắn quay về căn nhà tranh.

Trong bóng tối, Tử Yên ngồi im, ôm mèo gỗ, ánh mắt không hề sợ hãi — chỉ có sự yên lặng khác thường của một linh hồn từng xuyên qua thế giới khác.

“Con… lại làm liên lụy thúc thúc sao?” – cô bé khẽ hỏi.

Hạ Dương cười nhẹ:

“Ta vốn đã bị vận mệnh lãng quên, ngươi chẳng liên lụy gì cả. Nhưng từ nay, chúng ta cần… chuẩn bị một con đường khác.”

 

Chương 88: Tàn Tích Cổ Môn – Ngọn Lửa Xuyên Kỷ Nguyên


1. Gió Lặng Trước Giông – Rút Lui Trong Bóng Tối

Sau biến cố diệt sát ba vị Kim Đan trưởng lão và Thất Huyết Thập Tử, Hạ Dương không lưu lại dấu vết nào, ngay trong đêm, mang theo Tử Yên rời khỏi Thanh Phong thôn.

Hắn không đi nhanh, nhưng từng bước như xuyên qua khe hở thời không, dịch chuyển giữa những lĩnh vực pháp tắc cực nhỏ, tránh hoàn toàn truy tung phù và thiên cơ toán pháp.

Nơi đến — là Phá Vân Sơn, một mảnh hoang địa từng là nơi sư môn của hắn tọa trấn: Thiên Tâm Cổ Môn.


2. Tàn Môn Đứt Tuyến – Một Mồi Lửa Còn Sót

Thiên Tâm Cổ Môn, một trong Thất Đại Ẩn Môn thời Thái Sơ, từng sở hữu thần công “Nguyên Tâm Tĩnh Mạch” – chuyên luyện khí hóa tâm, nghịch tu kim đan từ chỗ tĩnh chứ không động.

Ba trăm năm trước, bị diệt môn bởi Nguyên Linh Minh, nguyên nhân là vì sở hữu một mảnh Linh Địa Cổ Huyết Thạch – thiên tài địa bảo dùng để luyện hóa thân thể giả tiên.

Hạ Dương năm ấy còn là ngoại môn đệ tử, sống sót nhờ vô tình lạc vào Thất Tinh Trận, bị thời không xé toạc, lưu lạc đến biên cảnh nhân giới. Mấy chục năm qua, hắn vẫn ẩn nhẫn không quay về, chỉ vì một lý do: chưa đến lúc.

Hôm nay, lúc đã đến.


3. Thiên Tâm Địa Huyệt – Truyền Thừa Còn Sống

Dẫn Tử Yên vào sâu trong Phá Vân Sơn, một vùng sương lam dày đặc như che mờ thiên nhãn. Hạ Dương đi qua 3 tầng cấm chế, mỗi tầng đều phải dùng máu tâm mạch Thiên Tâm quyết mới có thể mở ra.

Cuối cùng, hắn và Tử Yên đứng trước một mảnh đất trống, trên đó có tòa trụ thạch ngắn chỉ cao ba thước, bị bụi phủ kín. Hạ Dương lấy ra một phiến ngọc lam mỏng như cánh ve, ấn lên trụ đá.

Ầm!

Một khe đá nứt ra, cả mặt đất rung chuyển nhẹ. Một bậc thang đá lộ ra, dẫn xuống lòng đất, sâu hun hút.

“Tử Yên, nơi đây… là chỗ sư môn của ta từng cất giữ truyền thừa.”
“Thứ chôn ở đây, là căn nguyên khiến Thiên Tâm Môn bị diệt.”

Tử Yên tròn mắt:

“Chúng ta… có nên lấy không?”

“Không phải lấy — mà là… phục sinh.”


4. Tâm Đồ Chi Hỏa – Hỏa Chủng Ký Ức

Xuống đáy, không gian chỉ rộng chừng mười trượng, nhưng trên bức tường đá đen có khắc hàng nghìn đạo phù văn cổ, hình xoắn ốc, luân chuyển mơ hồ.

Ở trung tâm là một bệ đá, phía trên lơ lửng một quả cầu lửa màu lam nhạt, xoay chậm rãi như tim đập.

Hạ Dương quỳ một gối, dập đầu ba cái:

“Sư phụ, tông môn bị diệt, ta không thể báo thù, chỉ còn truyền lại hỏa chủng này… khởi dựng lại từ đầu.”

Tử Yên đứng sau, cảm thấy huyết mạch trong người rung động nhẹ, hỏa cầu lam dường như... đang gọi nàng.

Hạ Dương khẽ thở dài:

“Đây là Thiên Tâm Hỏa Chủng – thứ không chỉ truyền lại tâm pháp, mà còn ghi lại ký ức truyền thừa suốt ngàn năm. Nếu có duyên, nó sẽ chọn người kế thừa.”

“Tử Yên, thử đưa tay ra.”

Tử Yên ngập ngừng, rồi vươn bàn tay nhỏ chạm vào hỏa cầu lam.

Ầm!

Một tia sáng bùng nổ. Hạ Dương giật mình, linh thức lập tức truyền hộ thể phòng ngự, nhưng… không cần thiết.

Quả cầu lửa tự động dung nhập vào giữa trán Tử Yên, thân thể cô bé không hề đau đớn, mà ngược lại... vẻ mặt bình tĩnh đến dị thường.

“Ký ức... đang đến. Người đó… hắn là ta? Ta là hắn?”

Hạ Dương nhìn thấy ánh sáng lam quanh thân Tử Yên hình thành vô số ảo ảnh mờ ảo: những tòa cung điện trôi giữa tinh không, những trận chiến xuyên tầng trời, và… một nữ tu mặc áo bạch lăng đứng trên biển máu, bế một hài nhi – khuôn mặt giống hệt Tử Yên.


5. Chân Tướng Một Mảnh – Tử Yên Không Phàm

Một khắc sau, ánh sáng thu lại. Tử Yên mở mắt. Trong đôi đồng tử có một mảnh tinh văn huyền phù, giống như ngàn sao tụ hội.

“Thúc thúc… ta nghĩ ta nhớ ra rồi.”

“Ta từng không phải là phàm nhân. Mà là… truyền nhân đời thứ mười hai của Thiên Tâm Môn. Trước khi tông môn bị diệt, sư tổ đã dùng ‘Tâm Đoạn Luân Hồi Cấm’ đưa ký ức và hồn phách ta xuyên thời không — chuyển sinh vào một thể chất đặc dị…”

“...Thể Chuyển Luân Sinh – dung hợp cả hai thế giới.”

Hạ Dương trầm mặc rất lâu.

“Ngươi… chính là hỏa chủng cuối cùng?”

Tử Yên gật nhẹ. Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay hắn:

“Nhưng ta chỉ nhớ được một phần. Còn quá khứ, còn sức mạnh, còn cả thù hận… thúc thúc, dạy ta mạnh lên, được không?”

Hạ Dương nhìn nàng, rồi khẽ gật.

“Nếu ngươi là đốm lửa cuối cùng của Thiên Tâm, thì ta sẽ là củi khô, sẵn sàng thiêu cả trời để giữ nó cháy mãi.”


6. Kết Cục Chương – Trùng Hưng Khởi Điểm

Từ ngày hôm đó, trong Phá Vân Sơn — một thầy một trò bắt đầu cuộc sống mới.

Hạ Dương bắt đầu truyền dạy Thiên Tâm quyết chân bản, thứ chỉ có truyền nhân đời thực mới luyện được.

Tử Yên hấp thu rất nhanh, càng học càng khớp với từng đạo tâm quyết như đã khắc sâu vào linh hồn.

Và từ nơi tận cùng hoang phế ấy, một mồi lửa vừa được thắp sángmột môn phái từng bị lãng quên, đang âm thầm sống lại… giữa gió giông đại loạn.

 

Chương 89: Vạn Môn Pháp Hội – Long Ngâm Dưới Đáy Giếng


1. Pháp Hội Khởi Đầu – Quần Hùng Tụ Tập

Vạn Môn Pháp Hội – sự kiện trọng đại mười năm một lần tại Huyền Châu, do Thái Nguyên Tông chủ trì, tập hợp tu sĩ trẻ tuổi dưới ba trăm tuổi của hơn một trăm đại tông môn trong mười sáu châu thiên hạ.

Người thắng được một chỗ vào Cửu Trọng Bí Cảnh, nơi truyền thuyết kể từng là động phủ của một vị Chân Tiên khi hạ giới lịch kiếp.

Dù thực lực cao đến đâu, chỉ những người có thân phận hợp lệ mới được tham gia.

Hạ Dương biết điều đó. Nên lần này, hắn không dùng thân phận thật.

Hắn chọn danh nghĩa là người hầu luyện đan của một môn phái nhỏ – Tử Dương Tông, một nhánh phụ thuộc nhỏ bé nằm ven Nam Lĩnh, vừa đủ điều kiện được tham gia hội.


2. Giả Trư Ăn Hổ – Tái Xuất Dưới Thân Phận Kẻ Hèn

Hạ Dương đổi tên thành “Tiểu Dương” – danh xưng của một tên đệ tử tạp dịch lo việc đun lò luyện đan. Trên người hắn là áo vải xám bạc màu, khuôn mặt có vài nốt rỗ, lưng hơi khòm, thần sắc cẩn trọng, bước đi như sợ vấp đá.

Tử Yên đi theo hắn, giả làm tiểu đồng nhặt thảo dược.

Trong mắt người đời, đây chẳng khác gì hai kẻ thấp hèn lẻn theo pháp hội để mong cầu may mắn.


3. Lăng Đài Chiến – Tranh Phong Thiên Tài

Pháp hội khởi đầu bằng “Lăng Đài Chiến”, nơi mười tòa lôi đài lớn mở ra, tu sĩ trẻ giao chiến để phân loại.

Mỗi người có ba cơ hội lên đài, thắng hai trận sẽ được xếp hạng cao, đủ tiêu chuẩn vào tầng hai của hội.

Tử Dương Tông có ba đại biểu chính thức, đều là Trúc Cơ kỳ hậu kỳ, nhưng ngạo mạn, khinh người, không xem đám “tạp dịch” như Hạ Dương ra gì.

“Tiểu Dương, mau mang bình linh lộ lên cho ta! Bổn thiếu phải lên đài rồi.”

Hạ Dương cúi đầu “dạ” nhỏ, mang bình linh lộ đến, nhưng lại “lỡ tay” khiến một ít đổ ra tay thiếu niên kia.

“Ngươi… tên phế vật này! Ngươi có biết bình linh lộ quý giá cỡ nào không?”

“Thứ phế vật như ngươi, đi chết đi thì hơn.”

Tên thiếu niên giơ tay định tát, nhưng tay hắn khựng lại giữa không trung.

Không phải do Hạ Dương tránh, mà bởi… một tia khí lạnh từ tay hắn truyền lên, khiến máu trong tay đông cứng lại!

“Ngươi… làm gì vậy… ta không nhấc tay lên được?!”

“Ta không làm gì cả.” – Hạ Dương cười hiền lành, nhún vai – “Có lẽ là do thiên khí bất ổn.”

Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến tên kia rùng mình, cả thân thể run rẩy như gặp quỷ.


4. Lôi Đài Kỳ Lạ – Vị Khách Không Mời

Ngày thứ ba, một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đột ngột bị thương nặng, Tử Dương Tông thiếu người.

Không ai ngờ… vị “tiểu đệ tử nấu thuốc” lại xung phong.

“Ta… có thể thử.”

“Ngươi?! Một tên không có pháp khí, không có linh căn rõ ràng, cũng đòi lên đài?”

Nhưng Lôi Đài không cấm tạp dịch tham chiến, nên sau vài tiếng cười nhạo, Hạ Dương được chấp nhận.

Đối thủ là một nữ tu luyện hỏa – Bạch Hỏa Tông, Trúc Cơ hậu kỳ, pháp khí là một thanh Liệt Diễm Kiếm, pháp quyết cực nhanh.

Nàng ra tay không lưu tình:

“Tên hèn này, xuống nhanh đi. Ta không muốn giết người không biết xấu hổ.”

Hạ Dương khẽ lắc đầu:

“Không cần giết, vì ngươi… không thắng được.”

Ngay khi nàng vừa kết ấn, pháp quyết còn chưa hiện hình — bóng Hạ Dương đã biến mất.

Một giây sau, Liệt Diễm Kiếm gãy làm ba đoạn, thân thể nữ tu ngã xuống lôi đài, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Cả quảng trường lặng ngắt.

“Một... đòn?”
“Không nhìn thấy hắn ra tay…”

Tông chủ Tử Dương Tông đứng bật dậy:

“Người này… không phải tạp dịch!”


5. Ánh Mắt Tầng Cao – Kẻ Ngủ Đông Lộ Diện

Tại khu chư trưởng lão, có ba lão giả đang nhìn Hạ Dương bằng ánh mắt khác thường.

Một người áo xanh: Thái Huyền Tông – Hư Vô trưởng lão:

“Tốc độ và linh thức của hắn… không dưới Kim Đan sơ kỳ. Nhưng... hắn đang che giấu cảnh giới cực tốt.”

Người thứ hai là Tông chủ Thiên Hồn Tông – Lãnh Tàn Sinh đang trà trộn trong hội:

“Gương mặt đó… ánh mắt đó… sao cảm giác quen thuộc đến thế?”

Gã chợt cau mày. Rồi ánh mắt co rút lại:

“Không thể nào… chẳng lẽ… là hắn?!”


6. Kết Cục Chương – Ngọn Gió Chớm Nổi

Hạ Dương không nói gì, rời lôi đài như một cái bóng. Không một ai cản được, không ai dám lại gần.

Chỉ có một lão già ở hàng ghế cuối cùng, đang uống rượu một mình, thì thào:

“Lão phu chờ ba mươi năm để thấy lại loại ánh mắt này... Một con hổ đội lốt dê cuối cùng cũng ngáp một cái...”


📜 Cuối chương 89:

  • Hạ Dương lên lôi đài với thân phận đệ tử tạp dịch, đánh bại đối thủ trong một đòn, khiến cả hội trường chấn động.
  • Những kẻ từng khinh thường hắn bắt đầu nghi ngờ, nhưng không dám làm gì.
  • Một vài cao thủ tầng sâu trong giới tu chân bắt đầu để ý tới hắn – kể cả kẻ thù cũ.
  • Tử Yên âm thầm lĩnh ngộ tầng thứ hai Thiên Tâm quyết, đang dần bộc lộ huyết mạch chân chính.

 

Chương 90: Cửu Trọng Bí Cảnh – Khai Môn Đại Sát


1. Cánh Cửa Cổ Xưa Mở Ra

Ba ngày sau trận chiến khiến Hạ Dương thành tâm điểm chú ý, Cửu Trọng Bí Cảnh cuối cùng mở ra.

Giữa bình nguyên Xích Thổ, một vòng pháp trận cổ xưa khắc bằng phù văn thượng cổ bắt đầu sáng lên, từng luồng linh quang từ bốn phía hội tụ, hình thành một cánh cửa không gian đen kịt như thông đến vực sâu.

Tiếng chuông đồng cổ vang lên từ pháp tháp Thái Nguyên Tông:

“Người đạt tư cách, bước vào! Kẻ chưa đủ đạo hạnh, tự chớ tìm đường chết!”

Hạ Dương vẫn khoác áo vải xám, tay cầm bao thảo dược giả, cùng Tử Yên đứng cuối hàng.

Một số tu sĩ nhận ra hắn nhưng chỉ dám thì thầm:

“Tên kia là... ‘Tiểu Dương’, kẻ đánh bại nữ tu Bạch Hỏa Tông trong một chiêu...”

“Chắc là dùng ám khí... nhìn hắn vẫn giống phế vật thôi.”

Dòng người tiến vào. Từng người tan biến như nước nhỏ vào biển.

Hạ Dương bước qua rìa pháp trận, đôi mắt thoáng hiện ánh sáng tím nhàn nhạt.

“Ba trăm năm rồi… nơi này vẫn lạnh như vậy.”


2. Bí Cảnh – Trùng Trùng Sát Cơ

Cửu Trọng Bí Cảnh không phải một không gian tách biệt thông thường. Nó được tạo thành từ chín tầng thế giới nhỏ, mỗi tầng có linh khí, thiên địa pháp tắc, thậm chí cả thời gian đều khác nhau.

Hạ Dương và nhóm nhỏ bị dịch chuyển đến tầng một: Thảo Lâm U Cốc, một khu rừng âm u ngập linh thảo và yêu thực.

Ngay khi vừa vào, mười tu sĩ khác lập tức chia phe. Ai cũng hiểu — không chỉ là tranh cơ duyên, mà là sát phạt lẫn nhau để giành quyền đi tiếp.

Một thiếu nữ áo đỏ, pháp lực Trúc Cơ đỉnh phong, lớn tiếng:

“Kẻ nào yếu nhất, tự rút lui, đừng để chúng ta phải ra tay.”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hạ Dương — kẻ ăn mặc tầm thường, không pháp khí, không trận pháp, không hộ thể linh phù.

Tử Yên như muốn nói gì, nhưng Hạ Dương chỉ lắc đầu, mỉm cười.

“Các ngươi muốn hắn rút lui?” – giọng nói phát ra từ một bụi cỏ bên cạnh.

Một thân ảnh gầy gò bước ra — chính là Thiết Hầu của Tàn Linh Môn, từng giết mười tu sĩ Kim Đan trong một đêm.

“Kẻ này… là của ta.”

Hạ Dương nhìn gã một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

“Một con khỉ cũng dám hống hách. Tầng này... chưa tới phiên ngươi gầm.”

Thiết Hầu gầm lên, thân ảnh biến mất, hiện ra sau lưng Hạ Dương với chưởng lực sấm sét đánh xuống.

Ầm!

Cả khu rừng chấn động. Nhưng khi bụi mù tan đi... Thiết Hầu đã quỳ một gối, toàn thân run rẩy, cổ tay gãy gập, khí tức tán loạn.

Hạ Dương đứng yên, ngón tay chỉ nhẹ vào trán gã, phun ra ba chữ:

“Thiên Ảnh Trảm.”

Không ai thấy gì — chỉ một đường kiếm vô hình lướt qua, khiến Thiết Hầu ngã vật xuống, hồn phách tan biến.

Chết ngay tại chỗ.


3. Tử Yên Biến Đổi – Huyết Mạch Khởi Động

Tử Yên đứng gần đó, ngây người nhìn Hạ Dương hành động. Lúc này, trong lòng nàng trào dâng một dòng khí nóng lạ thường.

Thiên Tâm Quyết trong người nàng... tự động vận chuyển!

“Tâm động... Tình khởi... Thiên huyết cảm ứng...”

Mắt Tử Yên dần chuyển sang màu tím bạc. Một luồng linh quang huyết mạch như bị kích phát từ sâu trong cốt tủy.

Nàng ngã xuống, nhưng Hạ Dương đã đỡ lấy.

“Bắt đầu rồi...” – hắn thì thầm – “Dòng máu kia... cuối cùng cũng không ngủ yên.”


4. Bí Văn Tái Hiện – Vết Cắt Từ Quá Khứ

Sau khi các tu sĩ thấy cảnh Hạ Dương giết Thiết Hầu trong một chiêu, cả nhóm lập tức tránh xa hắn như tránh quỷ.

Hạ Dương bế Tử Yên, một mình đi sâu vào U Cốc.

Đến một phiến đá tròn, hắn dừng lại, ngón tay vẽ lên đó một phù văn kỳ lạ. Trong chớp mắt, phiến đá phát sáng — một cánh cửa không gian bí mật hiện ra.

“Người bình thường không thấy được. Nhưng ta... từng tạo nó ba trăm năm trước.”

“Đến lúc... lấy lại thứ của mình.”

Bên trong là một tòa động phủ bị phong ấn — bên trong có một viên Nguyên Anh Thai, và... một bộ pháp quyết chưa hoàn chỉnh – Thiên Mạch Đoạt Thần Kinh.


5. Kết Cục Chương – Phong Vân Khởi Động

Trên tầng trời cao, nơi các đại năng Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh kỳ đang quan sát pháp hội qua kính trận, một người đột ngột đứng bật dậy.

“Không thể nào... pháp văn kia... là Thiên Vân Cổ Ấn! Thứ đó ba trăm năm trước đã bị thất lạc cùng một tên phản đồ...”

Lãnh Tàn Sinh cắn răng, mắt lộ sát khí:

“Chẳng lẽ... hắn còn sống?”


📜 Cuối chương 90:

  • Hạ Dương chính thức bước vào tầng sâu của Cửu Trọng Bí Cảnh, một lần nữa mở ra lối xưa đã bị vùi lấp trong lịch sử.
  • Hắn giết chết một sát thủ nổi tiếng chỉ với một chỉ pháp vô hình.
  • Tử Yên kích phát huyết mạch thần bí, bước vào bước đầu giác tỉnh.
  • Một vài đại năng tầng cao đã bắt đầu nhận ra Hạ Dương – thân phận xưa dần hé lộ.

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét