Chương 96: Lộ Diện – Đấu Giá Hội Huyết Ngọc Chi Linh
🌆 Thiên
Vũ Thành – Phía đông Nam vực
Nơi đây là một trong tứ đại tu chân thành nổi danh của Nam
vực, hàng năm tổ chức vô số sự kiện lớn nhỏ. Nhưng hôm nay, bên trong Tụ Bảo
Các, ánh sáng linh châu chiếu rọi muôn nơi, khí tức linh lực ngưng tụ, hàng
trăm tu sĩ tụ tập đông đúc.
Một tấm bảng bằng ngọc đen treo giữa không trung, ghi bốn
chữ lớn: Đấu Giá Đặc Biệt.
Trong số những vật phẩm hôm nay được đem ra đấu giá, đáng
chú ý nhất là:
“Huyết Ngọc Chi Linh” – vật có thể tăng xác suất ngưng tụ Nguyên
Anh, cải tạo thể chất tu sĩ, cực kỳ hiếm có.”
💂 Trong
một góc tối, giữa đám đông
Khương Dạ Minh khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ gỗ đơn sơ,
khí tức thu liễm đến cực hạn. Không ai trong đám tu sĩ tứ phương đoán được
người thanh niên trẻ tuổi lặng lẽ này… chính là kẻ vừa hoàn thành Ngụy Anh mấy
hôm trước.
Khương Dạ Minh nhẹ gật đầu, nhấp một ngụm trà thanh, ánh mắt
lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sát cơ.
⚖️ Trên
đài đấu giá – một nữ tu áo tím đứng lên giới thiệu
“Món vật phẩm thứ tám – Huyết Ngọc Chi Linh, xuất xứ từ di
tích Bí Cảnh Thiên Cốt, trải qua Thất Linh Tẩy Ngọc, đã hoàn toàn thuần khiết,
đủ để dung hợp với bất kỳ cảnh giới nào từ Kết Đan trở lên.”
“Giá khởi điểm: ba vạn linh thạch trung phẩm.”
💰 Tiếng
hô vang dội khắp đại điện
“Ba vạn năm!”
“Năm vạn!”
“Bảy vạn linh thạch, kèm một quả Cửu Dương Huyết Thạch!”
Một lão già mặt đỏ như gan lợn gầm lên:
“Ta ra mười vạn linh thạch, thêm một viên Kim Đan Bồi Nguyên
Đan!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó. Nhưng rồi…
🌪️ Một
giọng nói trầm thấp, lười nhác vang lên
“Mười lăm vạn linh thạch.”
Không cao, không gấp, nhưng ngay lập tức khiến cả hội trường
nín lặng.
Giọng nói ấy... không hề mang chút áp lực nào, lại khiến tất
cả những kẻ tu luyện Trúc Cơ, Kim Đan cảnh giật mình – như bị một luồng khí tức
vô hình áp chế.
Mọi người quay đầu nhìn về phía góc tối tầng hai, chỉ
thấy một thân ảnh mơ hồ dưới chiếc áo choàng đen.
Nữ tu trên đài hơi chấn động, rồi nhanh chóng lấy lại bình
tĩnh, chắp tay nói:
“Mười lăm vạn linh thạch, không ai ra giá nữa sao?”
⚔️ Một
thanh niên áo trắng nhảy lên đài, thần sắc kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén như kiếm
“Khoan đã! Tại hạ Dư Mặc – đệ tử nội môn Phi Huyền Tông. Vật
kia là ta cần để xung kích Nguyên Anh, mong đạo hữu nhường lại. Sau này có báo
đáp.”
Khương Dạ Minh khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhàn nhạt liếc
nhìn:
“Ta không thích thiếu nợ người khác. Ngươi vẫn nên đấu giá
như thường.”
Dư Mặc cau mày, tay đặt trên chuôi kiếm sau lưng. Nhưng
trong khoảnh khắc hắn vừa vận linh khí, cả người lập tức cảm thấy như bị hàng
nghìn mũi kim đâm vào thần hồn – một cỗ sát khí vô hình từ tầng hai quét
tới.
Chỉ một cái liếc mắt... như khiến tâm hồn hắn rơi vào biển
tuyết lạnh lẽo vô tận.
🌒 Không
ai dám lên tiếng nữa
“Chốt giá – Huyết Ngọc Chi Linh thuộc về vị khách tầng hai,
số hiệu 096.”
Khương Dạ Minh đứng dậy, rời khỏi đại điện trong ánh mắt vừa
kinh hãi, vừa tò mò.
🌌 Cuối
chương 96
Sau ngày hôm đó, trong giới tán tu lan truyền một tin đồn:
“Tại Tụ Bảo Các, có một thần bí tu sĩ không lộ mặt, dùng
mười lăm vạn linh thạch đoạt đi Huyết Ngọc Chi Linh, khiến đệ tử nội môn Phi
Huyền Tông Dư Mặc cũng không dám động thủ.”
Tên hắn là gì không ai biết. Nhưng có người nghe được một
dãy số... 096.
Chương 97: Ẩn Sát – Huyết Linh Môn Truy Tung
🌒 Rừng
Bách Mộc – cách Thiên Vũ Thành 500 dặm
Gió đêm thổi qua những cành lá già cỗi, ánh trăng rọi xuống
tạo nên những vệt sáng mờ nhạt trên mặt đất. Trong một sơn động nhỏ ẩn sâu giữa
lòng núi, Khương Dạ Minh ngồi xếp bằng, trên tay cầm Huyết Ngọc Chi Linh
vừa đoạt được trong phiên đấu giá.
Trên trán hắn đẫm mồ hôi lạnh, mạch linh lực vận chuyển cuồn
cuộn như thủy triều. Ngụy Anh trong đan điền đang chậm rãi xoay tròn,
hấp thụ từng tia tinh hoa huyết ngọc, phát ra ánh sáng đỏ mờ như máu.
Khương Dạ Minh mở mắt, ánh nhìn bình thản nhưng sâu như vực
thẳm. Hắn khẽ thở ra một hơi.
"Giờ thì… dù Nguyên Anh sơ kỳ cũng khó phát hiện ra
ta."
🌌 Cùng
lúc đó – tại tổng đàn Huyết Linh Môn
Một lão giả tóc bạc, mặt đầy vết sẹo dài đang lặng lẽ lật
xem bản đồ khu vực quanh Thiên Vũ Thành.
“Khẳng định là hắn! Huyết Ngọc Chi Linh vốn là đồ của Huyết
Linh Môn, sao có thể rơi vào tay kẻ khác!”
Phía sau lão, ba tên tu sĩ mặc áo huyết giáp quỳ gối, một kẻ
lên tiếng:
“Bẩm hộ pháp, đã dò ra dấu vết linh khí đặc thù thoát ra từ
tầng hai của Tụ Bảo Các. Truy tung phù cho thấy hắn ẩn nấp trong vùng núi Bách
Mộc.”
“Tốt... lập tức phái người. Lần này không cần bắt sống –
giết không tha!”
🌲 Ngày
hôm sau – tại rìa rừng Bách Mộc
Khương Dạ Minh vừa rời khỏi sơn động, tay cầm một quả linh
quả tím nhạt, đang nhàn nhã thưởng thức, đột nhiên lông mày khẽ nhíu.
"Lại có sát khí."
Hắn lập tức thi triển Ẩn Linh thuật, thân hình tan
vào không khí như u linh.
Ba bóng người từ trên trời hạ xuống, toàn bộ đều là tu sĩ
Kết Đan hậu kỳ, mỗi người đều mặc chiến giáp khắc trận văn máu đỏ – sát khí
đậm đặc, rõ ràng là tử sĩ được huấn luyện đặc biệt.
“Rõ ràng linh khí dư ba còn lưu động… Không xa đâu. Tản ra
truy lùng!”
Ba người chia ba hướng, nhanh chóng lao đi như gió.
🌫️ Một
lúc sau – trong một lùm cây nhỏ
Một tên tử sĩ đang lướt nhanh thì đột ngột dừng lại. Hắn
quay đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Kỳ lạ... vì sao không khí ở đây lạnh như vậy...”
Ngay lúc hắn định lùi lại, từ dưới đất một bàn tay bỗng thò
lên — cực nhanh, không một tiếng động.
“!!”
Chỉ kịp mở to mắt, tên tu sĩ đã bị kéo xuống, cổ họng bị
xuyên thủng bởi một tia kiếm khí như chỉ mảnh.
Máu văng tung tóe — nhưng... không một tiếng động vang lên.
🔪 Một
tiếng sau
Hai tên còn lại quay lại điểm hẹn, không thấy đồng bọn. Một
tên cảnh giác mở túi truyền âm thì chợt nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
“Ngươi...!”
Soạt—!
Không kịp quay lại, đầu hắn rơi xuống đất.
Tên còn lại vội lui ra sau, triệu hồi pháp bảo phòng ngự –
một tấm thuẫn linh thạch cấp ba. Nhưng từ trong bóng tối, một đạo kim quang
sắc bén như phá nhật bất ngờ lao đến.
Ầm!
Tấm thuẫn vỡ tan như giấy mỏng.
Khi thân thể hắn ngã xuống, ánh mắt vẫn còn mang theo nỗi
hoảng sợ tột cùng.
🌫️ Tất
cả diễn ra trong im lặng.
Từ đầu đến cuối, Khương Dạ Minh không hề phát ra một tia
linh lực nào, tựa như một chiếc bóng, diệt sát ba tên Kết Đan tử sĩ chỉ
trong mấy nén hương.
🧊 Khương Dạ Minh phủi bụi trên tay, thản nhiên
nói khẽ:
"Huyết Linh Môn à… Nếu dám tới nữa, ta sẽ tìm tới tận
cửa."
Chương 98: Đạo Lộ Thí Luyện – Cấm Khu Lộ Diện
🌌 Bảy
ngày sau – Cấm địa Thanh Minh, vùng biên cảnh Nam Lĩnh
Trên một dãy núi quanh năm mây mù vờn quanh, từng luồng khí
tức cổ xưa mơ hồ toát ra. Nơi đây từng là chiến trường cổ, cũng là vùng cấm
không tên được các đại phái tu chân bí mật canh giữ. Nhưng hôm nay... một tin
đồn lan truyền khắp Nam Lĩnh:
"Đạo Lộ Thí Luyện – di tích Tiên Môn thời Thượng Cổ –
bất ngờ mở ra!"
Hàng loạt tu sĩ đổ về như thủy triều. Thế lực lớn nhỏ, tán
tu, thậm chí sát thủ lưu hành cũng xuất hiện, chen chân vào cuộc chơi nguy hiểm
mà cũng đầy cơ duyên này.
🌲 Trong
góc rừng cách đó trăm dặm – Khương Dạ Minh đang lặng lẽ quan sát từ xa.
Ánh mắt hắn quét qua từng đoàn người tiến vào cấm địa, khóe
miệng khẽ nhếch.
“Quả nhiên dẫn được cá lớn đến rồi.”
Khương Dạ Minh nhíu mày: “Ba Nguyên Anh sơ kỳ? Quả nhiên
không đơn giản.”
Nhưng hắn không vội. Với kỹ năng mới "Ảnh Sát
Tu", hắn có thể hoàn toàn tàng hình linh tức, dung hợp với môi trường
tự nhiên. Trong tay, còn có một bản đồ cũ kỹ hắn nhận được từ hệ thống, ghi lại
phần cấm lộ trong đạo lộ mà ít ai biết đến.
🌀 Tại
trung tâm cấm địa
Một tấm bia đá cao mười trượng bỗng phát ra hào quang chói
mắt. Chữ viết cổ bay múa giữa không trung, như rồng bay phượng múa:
“Kẻ có tâm, có cơ duyên, có khí linh, có thể vào.”
Đám đông tu sĩ kích động. Có kẻ bay lên định ép tiến vào,
lập tức bị tia sáng từ bia đá đánh tan – hóa thành tro bụi giữa không trung.
Không ít người kinh hãi thối lui.
Lúc này, một đạo thân ảnh chậm rãi tiến đến – Trang Huyền
Nghiên, thánh nữ của Huyết Linh Môn, khí tức Nguyên Anh viên mãn, sau lưng
là hai trưởng lão hộ pháp.
“Đạo Lộ Tiên Cảnh, đúng là xuất hiện rồi. Truyền lệnh – một
nửa đệ tử tiến vào, một nửa cảnh giới vòng ngoài. Ai tìm được truyền thừa trước
– lập tức phong tỏa!”
🌫️ Giữa
lúc đó — một cái bóng nhàn nhạt lướt qua sau lưng bọn họ, như sương khói tan
biến
Không ai biết, Khương Dạ Minh đã tiến vào trước họ... một
canh giờ.
🏛️ Bên
trong Đạo Lộ
Không gian u ám, đầy rẫy những cột đá lớn và phù văn cổ xưa.
Một loại lực áp chế khiến tu sĩ bình thường vận chuyển linh lực cũng thấy trì
trệ.
Nhưng Khương Dạ Minh thì không.
"Tốt lắm."
Đi xuyên qua mấy hành lang đá âm u, Khương Dạ Minh phát hiện
một lăng mộ đá cổ, cửa đóng chặt, bốn phía khắc hình tám con mãnh thú
với bốn chữ:
“Bát Tượng Trấn Long!”
Hắn nhắm mắt, chậm rãi đưa tay lên, một luồng kim khí từ
lòng bàn tay dâng lên, hòa cùng hoa văn trên cửa mộ...
Ầm ầm — cánh cửa đá từ từ mở ra.
🌟 Bên
trong – là một vùng không gian khác
Một hồ nước trong suốt như lưu ly, giữa hồ lơ lửng một viên
ngọc màu lam nhạt – bên trong có hình ảnh một tiên nhân tóc bạc, mắt nhắm
nghiền.
Khương Dạ Minh trầm mặc giây lát, sau đó gật đầu:
“Linh hồn mạnh hay yếu, phải do ta định đoạt.”
⚡ Khi
ánh sáng ngọc lam bùng lên bao phủ toàn thân hắn, linh hồn như bị xé ra từng
mảnh. Nhưng giữa cơn đau, hắn lại như cảm nhận được từng đoạn ký ức của một đời
tiên nhân thời Thượng Cổ — từ luyện khí, pháp tắc, cho đến bí pháp khống
thiên...
Bên ngoài, các thế lực vẫn đang loay hoay ở tầng một của đạo
lộ, thậm chí chưa ai chạm được đến cửa lăng mộ.
Trong khi đó, Khương Dạ Minh – một tán tu vô danh – đã
lặng lẽ đặt chân lên một tầng cao hơn…
Chương 99: Truyền Thừa Thanh Nguyên – Tiên Đạo Khai Cơ
🌌 Đạo
Lộ Tầng Sâu – Lăng Mộ Thanh Nguyên Tiên Nhân
Cảnh vật chung quanh như hóa thành một vùng không gian huyễn
cảnh. Linh hồn Khương Dạ Minh như bị kéo vào một thế giới khác – nơi chỉ có ánh
sáng và từng đoạn ký ức mơ hồ của một Tiên Nhân thời Thượng Cổ.
Bên tai hắn, một giọng nói già nua mà hùng hậu vang lên:
“Đạo không truyền người phàm, pháp không dạy kẻ nông.
Ngươi... có thể chịu được thống khổ nghịch chuyển kinh mạch ba lần, dẫn Thiên
Hỏa tẩy tủy, mới xứng bước vào Thanh Nguyên Tiên Lộ.”
Khương Dạ Minh không đáp. Hắn chỉ đứng yên, đôi mắt nhắm
nghiền, lòng như nước tĩnh, bình thản đến tuyệt đối.
“Không cần.” – Hắn khẽ nói. “Thứ ta cần... là đạo tâm vững
chắc, không phải dựa mãi vào hệ thống.”
🔥 Thống
khổ ập đến — kinh mạch vỡ vụn rồi tái sinh, da thịt lột xác, từng mảnh hồn
phách như bị lửa trời nung đỏ.
Một ngày... Hai ngày...
Thời gian trong truyền thừa lăng mộ khác với bên ngoài.
Trong chớp mắt, Khương Dạ Minh đã trải qua bảy ngày bảy đêm thống khổ,
nhưng mỗi lần mở mắt, ánh sáng trong con ngươi lại sâu thêm vài phần, như nhìn
thấu chân lý pháp tắc.
Khương Dạ Minh mở mắt.
Trong tay hắn, hư ảnh của một viên ngọc thạch cổ lơ lửng — Truyền
Thừa Tâm Ấn. Một đạo khí tức thần bí toát ra, khiến cả không gian xung
quanh run rẩy.
🌫️ Phía
ngoài – các thế lực vẫn còn loay hoay bên ngoài tầng hai của đạo lộ.
Thánh nữ Trang Huyền Nghiên đang đứng trước cánh cổng
đá thứ ba, nhíu mày:
“Sao linh trận ở đây bị vô hiệu rồi? Rõ ràng phải còn
nguyên… trừ khi...”
Ánh mắt nàng chợt trầm xuống:
“Có người... đã đi trước một bước?!”
Một vị trưởng lão Huyết Linh Môn cau mày:
“Không thể nào. Muốn vượt qua tầng thứ ba ít nhất phải là
Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, mà chưa ai trong chúng ta phát hiện dao động linh
lực mạnh đến thế.”
“Chẳng lẽ là... một tán tu ẩn thân?”
🌙 Cùng
lúc đó – sâu trong di tích, Khương Dạ Minh đang yên tĩnh rời khỏi lăng mộ cổ.
Trên người hắn không một tia pháp lực tản ra, tựa như một
người phàm. Nhưng nếu có kẻ nào nhìn kỹ sẽ phát hiện — hư ảnh pháp tắc Thiên
Đạo đang ẩn hiện mờ nhạt quanh thân hắn, giống như hắn đã... tiến nhập
một cảnh giới mà người khác chưa kịp đặt tên.
Hắn đứng trên đỉnh đá cổ, ngẩng đầu nhìn lên thiên không.
“Truyền thừa này... chỉ là bước đầu.”
“Muốn tìm ra bản nguyên hệ thống, tìm lối quay về... phải đi
tiếp, ra khỏi Nam Lĩnh, bước lên Thiên Môn, vượt Tiên Vực.”
Khương Dạ Minh chỉ nhàn nhạt cười:
“Giả trư thì phải ăn hổ. Nhưng hổ phải chọn lúc mới ăn...
mới ngon.”
Gió núi thổi qua vạt áo đen của hắn. Khương Dạ Minh lặng lẽ
rời đi, để lại phía sau là cánh cổng đá đã sụp đổ – cùng một truyền thừa tiên
đạo vừa bị một kẻ vô danh lấy đi trong lặng thầm.
Chương 100: Thiên Linh Thịnh Hội – Tuyệt Đỉnh Tàng Long
🌌 Ba
tháng sau – Thiên Linh Thành, trung tâm Linh Châu
Thiên Linh Thịnh Hội, một sự kiện tụ hội mười năm một lần,
là nơi chư thiên vạn tông phái tranh tài, đệ tử kiêu hùng các nơi hội tụ, mục
đích là... bước vào mắt xanh của các cổ môn ẩn thế, thậm chí là lọt vào
“Tiên Môn Chí Lộ”.
Hàng ngàn tu sĩ tụ hội tại quảng trường Vân Đài, sương mù
linh khí như sóng biển, vang vọng từng đạo linh âm như trời giáng.
🎭 Khương
Dạ Minh lặng lẽ đứng ở một góc khuất, khoác áo vải xám cũ kỹ, tóc buộc đơn
giản, ánh mắt lãnh đạm. Nhìn hắn không ai đoán được — kẻ này vừa lấy được
truyền thừa Thượng Cổ, vừa luyện thành Tiên Thể sơ bộ.
【Hệ thống đã cập nhật tình hình Thịnh
Hội. Có muốn hiển thị danh sách thiên tài hàng đầu không?】
"Không cần." – Hắn thì thầm, ánh mắt liếc qua các
đệ tử đang cao giọng luận đạo, tay áo bay phất phới.
"Ta đến chỉ để tìm một lối đi, không cần ai biết
đến."
🌠 Trên
đài cao – các đại môn phái, trưởng lão cấp Nguyên Anh, Hóa Thần đều tụ hội.
Một lão giả áo bào tím, chính là Thái Thượng Trưởng Lão
Vân Hành Tông, tuyên bố:
“Thịnh Hội lần này, kẻ đứng đầu sẽ có cơ hội mở ra cửa phụ
“Tử Vân Động Phủ”, nơi tổ sư khai tông của Thiên Linh Cổ Môn từng tọa hóa. Các
vị... hãy chuẩn bị!”
⚔️ Trận
thứ nhất – Luận võ vòng ngoài
Hơn hai trăm đệ tử nội môn các phái lần lượt đăng đài, bộc
lộ thần thông dị thuật, đấu pháp liên miên, linh lực chấn động thiên địa.
Từ Vân Kiếm Tông có Đoàn Bạch Dương, tuổi chưa quá ba
mươi, đã bước vào Kim Đan trung kỳ, kiếm thế như sấm nổ vang trời.
“Thế hệ trẻ nay đúng là đáng gờm…” – Có trưởng lão gật đầu.
🌫️ Góc
đài – một tu sĩ tán tu gầy gò, áo xám bước lên lôi đài thứ 13. Mọi người nhíu
mày:
“Ai thế? Không mang kiếm, không có linh khí dao động… Người
phàm trà trộn à?”
Đối thủ của hắn là một đệ tử của Ngọc Hoa Cốc, tu vi
Trúc Cơ hậu kỳ, điều khiển Hỏa Xà linh kỹ.
“Ngươi không thi triển linh khí? Vậy đừng trách ta độc ác!”
Một đạo hỏa xà lao đến, lửa cháy ngập trời.
Khương Dạ Minh lắc đầu, không dùng pháp khí, không niệm
chú, chỉ đưa tay nhẹ chụp về phía trước.
ẦM!
Hỏa xà tan rã, linh hỏa nghịch lưu, thậm chí còn phản phệ
lại chủ nhân. Cả quảng trường thoáng chốc tĩnh lặng.
“Ngươi... dùng tay không hóa giải linh kỹ?!” – Giám khảo run
giọng.
Khương Dạ Minh chắp tay, giọng bình thản:
“Tại hạ... may mắn tránh được một chiêu, không dám.”
📉 Sau
trận, danh sách được cập nhật.
Tên hắn hiện ra cuối cùng, không ghi môn phái, chỉ một dòng:
“Khương Dạ Minh – Tán tu vô danh – Thắng tuyệt đối”
Một vài người chú ý, nhưng rồi lại bỏ qua.
“Chắc chỉ là kẻ vận khí tốt, gặp đối thủ yếu.”
“Linh lực hắn mờ nhạt, e là dùng thủ đoạn phụ trợ gì thôi.”
🌌 Đêm
xuống – Khương Dạ Minh trở lại nhà trọ rách nát bên ngoài thành.
Ngồi tĩnh tọa, hắn mở giao diện hệ thống.
Khương Dạ Minh nhấp một ngụm trà nguội, thở nhè nhẹ:
“Không liên quan đến ta. Nếu có ai muốn ép... ta sẽ dạy họ
một bài.”
Ánh trăng chiếu rọi lên mái hiên vỡ vụn. Trong gian nhà gỗ
xiêu vẹo ấy, một kẻ mang truyền thừa Thượng Cổ đang lặng lẽ dưỡng thế — giả
trư ăn hổ, đợi thời ra tay.
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét