CHƯƠNG 11: TRƯƠNG PHI MỞ LỚP DẠY VÕ, HỌC TRÒ CHƯA TẬP ĐÃ XIN VỀ ĐI BÁN BÁNH MÌ
Phần 1: Gia Cát mở lớp “Quản trị
nhân sự cho tướng nóng như lửa xém lông”
Sau
một tuần trấn giữ các nơi, Gia Cát thấy tình hình tướng sĩ bắt đầu... hỗn
như cháo thập cẩm thiếu nước.
Ông
bèn tập hợp đám tướng lại, bắt học khóa huấn luyện tâm lý chiến:
- Quan Vũ
được dạy “Giao tiếp không lạnh lùng như tủ đá”.
- Trương
Phi học “Chửi có chọn lọc – không nên dùng 7 từ tục trong một câu”.
- Lưu Bị
học “Lãnh đạo không cần khóc mỗi khi nghe chuyện buồn”.
Gia
Cát phẩy quạt, nhẹ nhàng nói:
“Muốn
dân theo, trước tiên... đừng làm họ sợ ói cơm.”
Phần 2: Trương Phi mở lớp dạy võ –
học viên bỏ chạy sau buổi đầu vì bị... la nhiều hơn đấm
Gia
Cát thấy Trương Phi rảnh quá, bèn sai mở lớp “Tự vệ cho nông dân”.
Ngày
khai giảng, Trương Phi bước ra trong bộ đồ vải thô, quấn khăn đỏ, gằn
giọng:
“Ai
tới đây học võ, phải có gan chịu đòn, chịu chửi, và chịu... mùi rượu sáng.”
Buổi
học thứ nhất, 32 học viên.
Buổi
học thứ hai, còn lại 5 người, 3 trong số đó là vì... lạc đường vào nhầm.
Buổi
thứ ba, học viên đồng loạt xin chuyển sang “Lớp đan rổ buổi tối”, lý do ghi: “An
toàn cho sức khỏe tinh thần và thể chất”.
Phần 3: Lưu Bị đi vi hành – dân thấy
mừng, rồi tặng... rau luộc thay vì thịt, bảo “cho đỡ mập”
Một
hôm Gia Cát bảo:
“Chúa
công nên đi thăm dân để họ biết... ngài còn sống.”
Lưu
Bị đồng ý. Dắt theo Quan Vũ (gác kiếm, cầm dù), Trương Phi (được lệnh không
được chửi suốt hành trình), ông bắt đầu đi từ làng nọ đến làng kia.
Dân
thấy Lưu Bị, mừng rỡ, trải chiếu mời ăn.
Món
đầu tiên: cải luộc chấm muối.
Món
thứ hai: bí xào nước lã.
Món
thứ ba: cháo gạo rang, nấu bằng tình cảm.
Lưu
Bị hỏi nhỏ một lão nông:
“Sao
không có thịt cá gì?”
Ông
lão cười hiền hậu:
“Chúng
tôi biết ngài nghèo, nên tặng ngài món... giống gia cảnh cho quen.”
Lưu
Bị rưng rưng, ăn hết sạch. Trương Phi thì lén... nhét thêm muối vô túi mang về.
Phần 4: Tào Tháo gặp “Từ Thứ” – một
mồm ba chữ, nghe xong đau đầu như... bị ong chích não
Trong
lúc đó, Tào Tháo bên kia cũng đang đau đầu vì tin Gia Cát ra tay đâu thắng đó.
Một
hôm, Tào nghe đồn có người tên Từ Thứ, miệng nói nhanh hơn não, trí
thông minh có thể... hack não chim bồ câu.
Tào
liền triệu vào.
Từ
Thứ bước vào, chưa kịp ngồi đã nói liền 7 phút không chấm câu.
Tào
Tháo hoa mắt chóng mặt, giơ tay xin ngắt lời:
“Ngươi
nói chậm lại một chút được không?”
Từ
Thứ đáp:
“Chậm
thì không kịp truyền tải hệ tư tưởng thời đại, phân tích đa tầng, đồng thời xâu
chuỗi các yếu tố nhân - quả - hiện - vị lai theo hình học phi Euclid...”
Tào
Tháo vội ra hiệu:
“Được
rồi, tạm giữ hắn lại... để khi nào ta cần ngủ sẽ mời nói tiếp.”
Phần 5: Gia Cát viết thư gửi Viên
Thiệu – lời lẽ nhẹ như bún, nhưng đọc xong... Viên Thiệu tức tới đau gan
Gia
Cát Lượng biết Viên Thiệu đang có ý định kéo quân xuống cướp vùng Kinh Châu,
bèn viết thư.
Nội
dung như sau:
“Viên
công là người có đức có tài, chỉ tiếc là... tài không ra ngoài, đức không đi
đâu, nên vẫn đứng yên tại chỗ.”
“Nếu
công đánh xuống, e là quân dân mệt mỏi, mà lòng người cũng... mỏi luôn.”
“Chi
bằng ở yên mà ngắm trăng, chớ đụng vào kẻ đang... cầm quạt lông vẽ bản đồ.”
Viên
Thiệu đọc xong cắn nát chuôi quạt, miệng lẩm bẩm:
“Tên
Gia Cát này... mỉa mà vẫn lịch sự. Ghét ghê!”
Phần kết: Quạt lông lại phẩy – và
giang sơn tiếp tục nghiêng theo... trí tuệ gấp đôi IQ quốc dân
Tối
hôm đó, trong ánh đèn leo lét và tiếng muỗi kêu như đàn nhạc sống:
Gia
Cát ngồi phẩy quạt lông, cười nhẹ:
“Đánh
trận không phải chỉ thắng bằng gươm. Còn phải thắng bằng... thứ ở giữa hai
tai.”
Trương
Phi gãi đầu hỏi:
“Lông
mũi?”
Quan
Vũ bĩu môi:
“Là...
não, huynh.”
Trương
Phi gật gù:
“À,
tao cũng định nói vậy, nhưng tao lịch sự hơn nên nói... lông mũi trước.”
HẾT CHƯƠNG 11
Hồi sau sẽ rõ:
- Tào
Tháo bắt đầu mơ thấy Gia Cát trong mộng, phẩy quạt rồi cười mỉa.
- Quan Vũ
đối mặt với nỗi đau “người đẹp mời ăn chè mà phải giả mù tạm thời”.
- Trương
Phi viết... thơ tỏ tình, gây chấn động toàn trấn vì dùng toàn... từ đơn
sai chính tả.
CHƯƠNG 12: QUAN VŨ LẠC VÀO ĐỘI GÁI
ĐẸP, TRƯƠNG PHI TỎ TÌNH BẰNG THƠ VẦN ‘ỤC’, GIA CÁT BỊ NGHI CHƠI BÙA
Phần 1: Quan Vũ được dân gái mời
uống chè, nhưng lòng vẫn sắt đá như... nắp nồi gang
Một
ngày đẹp trời, Quan Vũ đi tuần qua chợ làng.
Dân
đang vui bỗng hò reo:
“Kìa
kìa! Ông chú râu dài đẹp trai như… tượng thờ!”
Một
cô thôn nữ chạy ra, tay bê chè đậu xanh, mắt long lanh như nước ao làng chưa bị
thả vịt:
“Tướng
quân dùng chút chè cho mát cổ, mát… lòng!”
Quan
Vũ im lặng, râu rung nhè nhẹ. Trong lòng đấu tranh tư tưởng:
- Ăn thì
mát, nhưng...
- Ăn xong
rồi bị gọi là “chú dê” thì không oai.
Ông
bèn niệm Khổng Tử một hồi, rồi từ chối khéo:
“Cô
nương giữ chè, ta giữ... chí khí.”
Cô
gái cười nhẹ:
“Khí
mà giữ hoài, coi chừng… bốc mùi!”
Quan
Vũ đỏ mặt, râu xoắn như dây điện cao thế, bỏ đi, lòng bối rối như... học
sinh lớp 3 làm toán lớp 12.
Phần 2: Trương Phi làm thơ tỏ tình –
dân làng tưởng là... mật mã của quân địch
Trong
một đêm trăng sáng, Trương Phi thấy cô gái trong làng dệt vải, tóc mượt như sợi
bún chần.
Lòng
bỗng rung lên một nhịp... như trống chiêng bị chuột gặm.
Phi
bèn về viết thơ:
Đọc
xong, đem dán lên cổng làng.
Dân
làng sáng ra đọc được, tưởng là tín hiệu của gián điệp phương Bắc.
Lập
tức báo cáo lên Lưu Bị. Lưu Bị đọc xong lặng người, quay sang Gia Cát:
“Hay
ta cho Phi chuyển sang làm... diễn viên kịch câm?”
Gia
Cát phẩy quạt, cười nhẹ:
“Không,
để hắn làm thơ tiếp đi. Cả giặc lẫn ta đều loạn trí, thế là hoà bình có thể
thành.”
Phần 3: Lưu Bị lại hết tiền – bắt
đầu viết nhật ký, định bán làm... tiểu thuyết tự truyện
Kinh
tế nhà Thục lúc này tụt dốc không phanh như… xe bò đứt thắng.
Lưu
Bị nhìn két rỗng, thở dài, bèn lấy giấy viết nhật ký đời mình, hy vọng đem bán
lấy tiền đong gạo.
Trang
đầu ghi:
“Ngày...
quên mất rồi. Sáng dậy thấy rách áo. Trưa ăn cơm thấy hết gạo. Chiều ra hiên
ngắm trời, bị chim ị trúng đầu. Tối rút kinh nghiệm: đội nón khi ngắm.”
Trang
hai:
“Hôm
nay đi thăm dân, ai cũng hỏi: ‘Ủa còn sống hả?’ Ngẫm lại, đúng là mình sống dai
hơn chuột đầu làng.”
Lưu
Bị cười khổ, định bán sách với tên: “Lãnh Đạo Không Có Tiền – Cẩm Nang Sống
Dai 101”
Phần 4: Gia Cát Lượng bị nghi chơi
bùa, vì đêm nào cũng lẩm bẩm và... nói chuyện với quạt
Thời
gian gần đây, Gia Cát có biểu hiện lạ.
- Đêm nào
cũng ngồi ngoài sân, phẩy quạt.
- Miệng
lẩm bẩm như niệm chú.
- Thỉnh
thoảng... cười một mình.
Đám
lính xì xầm:
“Chắc
tiên sinh luyện thuật gọi gió gọi mưa.”
“Không
chừng... quạt đó là yêu khí ngàn năm!”
Có
đứa can đảm tới hỏi:
“Thưa
tiên sinh, ngài nói chuyện với... ai vậy?”
Gia
Cát đáp tỉnh bơ:
“Với
tương lai. Còn các ngươi thì... chỉ nói chuyện với bụng đói.”
Phần 5: Tào Tháo bắt đầu thấy nhức
đầu vì... ngáy mơ thấy Gia Cát mỗi đêm
Tào
Tháo bên kia, dù có giường nệm gấm vóc, vẫn mất ngủ như học sinh thi đại học.
Đêm
nào ngủ cũng mơ thấy Gia Cát hiện ra, phẩy quạt lông và nói:
“Ta
chưa đánh ngươi, ngươi đã... bại tâm rồi.”
Tào
Tháo tỉnh dậy mồ hôi như tắm, mắng Xử Trĩ:
“Ngươi
làm gì để hắn thành ám ảnh tâm linh vậy hả?!”
Xử
Trĩ run rẩy:
“Dạ...
tại hắn phẩy quạt đều quá.”
Tào
Tháo rít lên:
“Lấy
quạt đó đốt cho ta! Đừng để ta thấy cái gì lông lông nữa!”
Ngay
sáng hôm sau, quần thần bị cấm... mặc đồ lông thú.
HẾT CHƯƠNG 12
Hồi sau sẽ rõ:
- Gia Cát
bắt đầu dạy toán – dùng chiến thuật bày binh bố trận để... dạy cộng
trừ.
- Trương
Phi viết tiếp bài thơ vần “inh” gây chấn động võ lâm.
- Lưu Bị nộp
bản thảo cho nhà xuất bản, bị từ chối vì “quá giống tấu hài”.
- Quan Vũ
bị con mèo cào – nghi có nội gián.
CHƯƠNG 13: GIA CÁT LẬP CHIẾN LƯỢC
DIGITAL, TRƯƠNG PHI VÀO CHÙA HÓA PHẬT, QUAN VŨ BỊ ĐÁNH BỞI CÔ GÁI BÁN BÚN BÒ
Phần 1: Gia Cát lên cơn ngứa não –
vẽ bản đồ chiến lược bằng... hạt gạo
Đêm
hôm ấy, trời mưa phùn, gió nhẹ như hơi thở bà cô đánh bài bịp.
Gia
Cát ngồi trong lều, phẩy quạt và suy tư. Bên ngoài, Trương Phi gào lên:
“Gì
mà nghĩ hoài vậy tiên sinh? Đánh thì đánh! Suy nghĩ nhiều rụng tóc bây giờ!”
Gia
Cát đáp:
“Rụng
tóc thì ta vẫn còn... não. Còn người nóng quá, chỉ còn... khói.”
Tiên
sinh bèn lấy một nắm hạt gạo, đổ lên bàn, bắt đầu sắp thành bản đồ chiến lược
quân sự.
Quan
Vũ đi ngang, nhìn rồi hỏi:
“Sao
thấy giống bày mâm cơm cúng?”
Gia
Cát phẩy tay:
“Không!
Đây là sơ đồ chiến thuật ‘Ngũ cốc hợp binh’ – đánh bằng logic và... đói.”
Bản
kế hoạch mang tên:
"Chiến dịch Gạo Bay - Giặc Lăn"
Phần 2: Trương Phi thất tình lần nữa
– vô chùa tu, gây chấn động vì... ngáy quá to
Sau
vụ làm thơ vần “ục” bị cười cho đến cháy cả lỗ tai, Trương Phi quyết định… quy
y cửa Phật.
Vào
chùa, Phi thề:
“Từ
nay ta rửa tay gác kiếm, rũ bỏ trần duyên, tìm đến bình yên.”
Sư
trụ trì nghe xong, chưa kịp hoan hỉ đã giật mình vì... tiếng ngáy của Phi
đêm đầu tiên.
Âm
lượng đo được: 95 decibel – tương đương... tiếng máy cắt bê tông đang
hắt xì.
Cả
chùa mất ngủ, chim trên cây bỏ tổ, cá dưới ao ngửa bụng vì tưởng... động đất.
Sư
trụ trì run rẩy mời Phi ra ngoài, tặng kèm lá thư:
“Trần
duyên chưa dứt, mong thí chủ quay về... trần gian ngủ riêng.”
Phần 3: Quan Vũ bị đánh tơi bời bởi
một cô gái bán bún bò có võ công “gác nồi bằng chân”
Quan
Vũ một hôm đi ngang vùng biên, thấy quán treo biển:
“Bún bò Huế – cay hơn trận chiến Xích Bích”
Lòng
hiếu kỳ nổi lên, ông bước vào.
Cô
chủ quán – thân hình nhỏ nhắn, mắt sắc như dao gọt sắn, tay bê nồi bằng... gót
chân.
Vũ
cười hỏi:
“Cô
nương, bán bún mà luyện võ làm gì dữ vậy?”
Cô
gái đáp tỉnh bơ:
“Để
khỏi bị cướp tô.”
Quan
Vũ đùa:
“Ta
mà cướp thì sao?”
Vừa
dứt câu, cô gái xoay người tung cú đá tốc độ 120 km/h, bay
râu Quan Vũ như... cọng rau răm.
Vũ
choáng váng, miệng lẩm bẩm:
“Chưa
ai đá ta bay như con muỗi vậy từ sau trận Trường Bản...”
Phần 4: Lưu Bị tổ chức họp... nhưng
ai cũng ngủ gật vì không có... điểm tâm
Lưu
Bị nghe tin vùng khác bắt đầu tụ quân, bèn triệu họp toàn quân.
Ngồi
giữa phòng, ông nói như hát cải lương chậm nhịp:
“Chúng
ta phải đoàn kết... như bánh tét không rách lá.”
Bên
dưới, lính gật gù. Không phải gật đồng tình, mà gật vì buồn ngủ.
Lý
do: không có điểm tâm. Đã họp sáng sớm, lại không có bánh, không có chè, chỉ có
gió lùa.
Trương
Phi xông vào, hét lớn:
“Ai
ngủ nữa là ta... đọc thơ tiếp!”
Cả
phòng lập tức tỉnh, mắt sáng như bị xét đánh.
Quan
Vũ thì rỉ tai Lưu Bị:
“Chúa
công nên dùng thơ của Phi làm... vũ khí tâm lý.”
Phần 5: Tào Tháo đau đầu vì TikTok
thời cổ đại
Bên
kia chiến tuyến, Tào Tháo lại đau đầu vì tin Gia Cát Lượng vừa tung “Chiến lược
số hóa” – bắt đầu truyền tin bằng chim đưa thơ dạng ‘chuỗi emoji cổ ngữ’.
Tào
Tháo xem thư bắt được, nội dung là:
📍🐔→🌾🍜🪤→🔥⚔️👑
Mấy
quân sư họp lại giải mã suốt ba ngày.
Cuối
cùng kết luận:
“Chắc
là tiên sinh Gia Cát muốn đánh vào... bụng đói, tạo hỗn loạn, rồi úp sọt.”
Tào
Tháo đập bàn:
“Ta
không sợ hắn cầm gươm, ta chỉ sợ hắn... cầm quạt mà phẩy kiểu có ý nghĩa!”
HẾT CHƯƠNG 13
Hồi sau sẽ rõ:
- Trương
Phi quyết tâm xuất bản tập thơ “Gầm Vang Thi Tập – 100 vần bừa dễ nhớ”.
- Quan Vũ
bắt đầu tập... tránh gió sau khi bị bay râu.
- Gia Cát
luyện phép "Thuật Đánh Lộn Qua Zoom" – truyền chiến lược bằng…
chậu nước soi gương.
- Lưu Bị ra
mắt Podcast “Lãnh Đạo Nghèo Nhưng Có Tâm”
CHƯƠNG 14: GIA CÁT PHÁT MINH RA Ổ
CẮM THỜI CỔ, TRƯƠNG PHI MỞ LỚP DẠY THƠ, QUAN VŨ BỊ DỤ VÀO ĐỘI GÁI THÁNH TẪU
Phần 1: Gia Cát Lượng phát minh ổ
cắm – nhưng chỉ dùng để... phơi chân
Trong
lúc đang chờ tin chiến trường, Gia Cát ngồi ngắm trời đất, bỗng nghĩ:
“Nếu
ta có thể nối liền thông tin, như nối dây… thì thiên hạ sẽ thuộc về ta!”
Thế
là ông lấy dây mây, đục đá, tạo ra thứ mà ông gọi là:
“Ổ tiếp khí trí tuệ” – hay còn gọi là… ổ cắm đời Thục.
Nghe
đồn, cắm cây sậy vào đó rồi phẩy quạt đúng 3 nhịp rưỡi, thì
truyền được thông tin… 5 bước.
Lưu
Bị thử xong, cười gượng:
“Tiên
sinh ơi, thứ này chỉ dùng để... phơi tất thôi.”
Gia
Cát cười khẩy:
“Tất
phơi mà khô thì đầu óc cũng sáng. Bọn ngu không tin, ta không trách.”
Phần 2: Trương Phi mở lớp dạy thơ –
học viên ra về... vừa khóc vừa cắn áo
Sau
nhiều lần thơ bị đánh giá là “hủy hoại nghệ thuật bằng nắm đấm”,
Trương Phi quyết định mở lớp dạy làm thơ tếu:
“Tên
lớp: Thơ Nặng Mùi Nhưng Nhớ Dài.”
Buổi
đầu tiên, Phi hét:
Học
trò viết thử:
“Chim
kêu véo von, lòng ta nhớ món... lòng heo.”
Phi
gật đầu:
“Khá!
Có chiều sâu của... bát phở thiếu hành!”
Nhưng
sau ba buổi, toàn bộ học viên xin rút, lý do ghi:
“Thơ
thầy gây chấn thương tai. Mỗi lần đọc xong là... mất vị giác 3 ngày.”
Phần 3: Quan Vũ bị dụ gia nhập nhóm
‘Gái Thánh Tẩu’ – nơi ai cũng xinh, nhưng võ như... dẫm phải chông
Trong
một buổi đi tuần rừng, Quan Vũ gặp một nhóm thiếu nữ áo hồng, đeo nón quai
thao, vừa múa quạt vừa... luyện võ.
Một
cô bước ra, nói:
“Chúng
em là nhóm Thánh Tẩu Đại Hiệp, chuyên dùng sắc đẹp dụ... phản tặc ăn
chay niệm Phật.”
Quan
Vũ tò mò:
“Các
cô học võ từ đâu?”
Cô
gái xoay người đá một cú vào... thân cây, cây gãy đôi như... bánh tráng nhúng
nước.
“Từ
nồi cơm, từ bếp than, từ việc gánh nước 3 cây số mỗi sáng!”
Quan
Vũ định bước đi, thì cô gái nói nhỏ:
“Tướng
quân... gia nhập đi, em có thể đan cho râu một cái mũ lưỡi trai!”
Nghe
xong, Quan Vũ vừa đỏ mặt, vừa... quay đầu chạy vì “nguy cơ tan vỡ hình tượng
nam thần đông ngàn”.
Phần 4: Lưu Bị tổ chức casting tìm
“người đóng giả mình” để trốn họp
Lưu
Bị sau nhiều lần họp mà toàn... ngủ gật giữa chừng, quyết định tuyển người đóng
giả.
“Yêu
cầu: Mặt hiền, nói nhiều, khóc nhanh, ngủ đứng được.”
Trương
Phi đề cử một ông tên Lý Đứng, có khả năng... khóc không cần lý do.
Lý
Đứng đến thử vai:
“Thưa
chúa công, ta có thể khóc khi... nhìn ổ kiến.”
Lưu
Bị rơi lệ:
“Hay!
Người hiểu ta. Từ nay, cứ họp là người ngồi, ta đi uống nước.”
Từ
đó, Lưu Bị xuất hiện chỉ trong tiệc, còn trong họp thì... bản sao đứng khóc cho
qua chuyện.
Phần 5: Gia Cát Lượng phẩy quạt một
phát... trời mưa ướt đồ giặc
Trong
chiến dịch mới, Gia Cát quyết định thử phép:
“Phong Vũ Phẩy Đầu Quạt” – truyền thuyết rằng nếu
phẩy đúng hướng, đúng gió, đúng tâm thế... sẽ khiến trời mưa.
Ông
đứng trên núi, tay cầm quạt lông chim đại bàng giả, niệm:
Kỳ
lạ thay, sau 3 phát phẩy, trời đổ mưa đúng ngay doanh trại Tào Tháo.
Quần áo giặc ướt nhẹp, doanh trại trơn như sàn bar.
Tào
Tháo nghiến răng:
“Thằng
nào chơi bùa gió!?”
Xử
Trĩ đáp:
“Dạ
không bùa, chỉ là phẩy đúng... điều kiện tự nhiên.”
Tào
Tháo nhìn trời rồi chửi:
“Trời
cũng phản ta, ta còn đánh với cái gì?!”
HẾT CHƯƠNG 14
Hồi sau sẽ rõ:
- Gia Cát
sáng chế "Chõ đồ chiến thuật" – một nồi hấp nhưng truyền
được ý chí.
- Trương
Phi ra mắt bộ “Áo giáp chống thơ”, ai mặc vào không bị tổn thương
tai nữa.
- Quan Vũ
quyết định viết sách “Làm râu đẹp trong chiến tranh” – hướng
dẫn dưỡng bằng nước suối + lòng kiên định.
- Lưu Bị tham
gia đóng phim cổ trang về chính mình, nhưng bị đuổi vì khóc... quá
sớm.
CHƯƠNG 15: TÀO THÁO NGỘ ĐỘC MẮM, GIA
CÁT PHÁT MINH LOA PHƯƠNG ĐÔNG, LƯU BỊ TẬP HÁT CA CỔ TRỊ STRESS
Phần 1: Tào Tháo ngộ độc vì... tự
tin với bao tử thép
Tào
Tháo, sau trận mưa tơi tả của Gia Cát Lượng, quyết định tổ chức một bữa tiệc an
ủi binh sĩ. Nhưng do thiếu đồ ăn tươi, đầu bếp đề nghị:
“Hay
mình nấu mắm nêm đặc biệt, loại ủ từ thời... Đông Chu Liệt Quốc còn đang mọc
răng sữa!”
Tào
Tháo cười lớn:
“Bao
tử ta từng tiêu hóa cả... 3 phe phản loạn, chấp gì mắm ủ!”
Tiệc
bắt đầu, ai cũng ăn dè chừng, riêng Tào Tháo... xơi liền 3 tô, chấm thêm bánh
tráng gạo lức.
Mười
lăm phút sau, quân lính thấy chủ soái tự nhiên chạy 800m không nghỉ, tay
ôm bụng, miệng hét:
“Tào
tháo... rượt! Mà là rượt chính Tào Tháo!”
Phần 2: Gia Cát Lượng chế tạo
"Loa Lông Gà", truyền tin bằng... cảm xúc và tiếng hét
Sau
thất bại của ổ cắm cổ, Gia Cát Lượng nghiên cứu một thiết bị khác – “Loa
Phương Đông”.
Được
làm từ 3 cái thau nhôm, 5 cây sậy, 1 cái vỏ dừa và... lòng kiên nhẫn của Gia
Cát, loa này chỉ hoạt động khi người hét phải... có cảm xúc chân thật.
Lần
đầu thử nghiệm, Gia Cát hét vào:
“Đám
giặc ngu đần, về gội đầu lại!”
Tiếng
vọng bay qua 3 quả đồi, dội vào tai quân Tào, khiến một tên lính... bật khóc vì
nhớ mẹ.
Quân
lính nhà Thục hoan hô:
“Loa
này không chỉ truyền tin, còn... tấn công tinh thần!”
Từ
đó, trong mỗi trận đánh, chỉ cần Gia Cát hô:
“Tào
Tháo lót dép chạy!”
Là
cả doanh trại địch... tự động lủi vô bụi, tưởng mình bị theo dõi bằng “camera
nhân quả”!
Phần 3: Lưu Bị học ca cổ, dùng giọng
buồn để... chữa bệnh mất ngủ cho binh sĩ
Sau
khi đóng giả họp quá mệt, Lưu Bị chuyển sang... hát cải lương cổ điển.
Ông
được thầy dạy vỡ lòng bài “Lương Sơn Bá say rượu mà vẫn... đọc bản kế hoạch
chiến tranh”.
Giọng
Lưu Bị cao như lúa bị sét đánh, trầm như nồi cá kho 3 ngày không lửa, binh lính
nghe xong, ai nấy:
“Buồn
quá... ngủ quên luôn, khỏi cần uống thuốc an thần!”
Có
người ngủ mê tới mức mơ thấy... Tào Tháo xin làm ca sĩ mở màn.
Lưu
Bị cười hiền hậu:
“Ta
không đánh giặc bằng gươm, mà bằng... vọng cổ!”
Phần 4: Trương Phi thử đóng phim
truyền hình – vai "Thầy Giáo Dạy Đánh Nhau"
Thấy
thiên hạ rộn ràng điện ảnh, Trương Phi quyết định thử vai diễn viên.
Vai
diễn: “Thầy giáo dạy võ đấm mà không để lại thương tích tâm lý”.
Đạo
diễn: “Anh đọc thoại xem nào!”
Trương
Phi gầm:
“Các
em nhỏ thân yêu, đấm là nghệ thuật, đỡ là phẩm chất! Ai không thuộc bài... ăn
chỏ lẹ!”
Cả
đoàn phim hoảng, đạo diễn khóc:
“Anh
ơi... đây là phim thiếu nhi!”
Trương
Phi khó hiểu:
“Ủa
chớ tụi nhỏ giờ không học võ nữa à?”
Sau
đó, đoàn phim đổi kịch bản thành... phim kinh dị, Trương Phi trở thành quái vật
chính, không cần hóa trang.
Phần 5: Quan Vũ nổi tiếng trên mạng
nhờ vlog “Sống chậm cùng bộ râu”
Không
chịu thua thời đại, Quan Vũ mở kênh vlog “Râu Chất Vũ Ca”, chuyên chia
sẻ mẹo sống chậm:
- Cách
dưỡng râu bằng trà gừng đun ba ngày.
- Thiền
dưới gốc đào, không để râu bị sâu ăn.
- Bài học
đạo đức từ... mấy sợi râu chẻ ngọn.
Dân
chúng mê mẩn, bình luận rôm rả:
“Râu
ông Vũ là ánh sáng dẫn đường mỗi sáng thứ Hai!”
Một
hôm, TikTok cổ đại sập vì clip Quan Vũ chải râu 2 tiếng không nói gì nhưng...
vẫn hút 800 nghìn lượt xem.
HẾT CHƯƠNG 15
0 Nhận xét