Chương 21: Gợn Sóng Trong Lặng Yên
Thanh Ngô học viện, buổi sáng thứ ba.
Trên đại điện Huyền Linh Đường, bốn vị chấp sự ngồi đối diện
nhau. Ánh sáng chiếu xuyên cửa sổ bằng ngọc lưu ly, soi rõ khuôn mặt nghiêm
nghị của các tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bên dưới, một chiếc ngọc bài bị đặt lên bàn đá.
Mặt ngọc khắc hai chữ “Phá Trận”, khí tức lẫn tàn dư pháp
lực còn chưa tan hết.
Không khí đại điện như ngưng lại.
Chấp sự họ Dư khẽ vuốt râu:
Tại Phủ Tạp Vụ – Một Kẻ Bình
Thường
Ở khu ký túc phía đông, Lục Đông lặng lẽ quét sân. Hắn mặc
áo vải thô, cột tóc bằng sợi gai, vẻ mặt an hòa như bao ngày khác.
Một số đệ tử nội môn đi ngang qua còn cười cợt:
Lục Đông chỉ khẽ cười, chắp tay:
“Đa tạ các sư huynh nhắc nhở, ta sẽ sửa.”
Không ai để ý, trong tay áo hắn là một quyển da thú cổ — Tàn
phổ cổ trận đang âm thầm hấp thu pháp khí còn sót lại từ trận pháp đêm qua.
Tiếng Gió – Một Tấm Thiệp Bí
Ẩn
Buổi chiều, khi Lục Đông đang hái linh chi tại khu thí
nghiệm thảo mộc, một luồng linh phong lướt qua — một mảnh thiệp nhỏ rơi vào
giỏ tre của hắn.
Hắn liếc mắt nhìn, thấy bốn chữ viết tay bằng mực xanh:
"Phía sau Tháp Tàng Kinh."
Hắn không phản ứng gì, tiếp tục làm việc cho đến tối mới
lặng lẽ rời đi.
Cuộc Gặp Gỡ Trong Bóng Tối
Phía sau Tháp Tàng Kinh là một bức tường đá phủ đầy dây leo.
Lục Đông bước đến, tay chạm nhẹ lên gạch đá thứ bảy từ dưới đếm lên — cả mảng
tường mở ra, để lộ một mật thất nhỏ.
Bên trong đã có người đợi.
Một lão giả gầy gò, ánh mắt như đục nhưng lại ẩn chứa thần
sắc bất phàm. Trong tay lão là một chiếc ngọc bội có khắc chữ
"Trần" — cùng họ với cha Lục Đông.
Lục Đông lặng lẽ tiếp nhận, không nói gì.
“Ngươi... đã mở mắt rồi phải không? Huyễn Giới trận kia...
ngươi không động thủ, ai có thể ngăn Tịch Huyết?”
Lục Đông ngước mắt, ánh nhìn trầm tĩnh:
“Ta chỉ là một người quét sân.”
Lão giả cười khẽ:
“Đúng, đúng... kẻ ẩn sâu, mới là đáng sợ nhất.”
Tàng Văn Ngọc Bội – Manh Mối
Thứ Hai
Khi lão rời đi, Lục Đông ngồi lại, lấy ngọc bội ra — bên
trong có ẩn văn, chỉ khi đưa linh khí vào mới hiện.
Lục Đông thu lại ngọc bội, lặng lẽ đứng lên.
Phía ngoài trời đã tối.
Gió thổi qua cành cây, mang theo tiếng xào xạc như thầm nhắc
nhở:
"Chuyện cũ chưa xong, đã có người... lần theo dấu vết
ngươi để lại."
Cuối chương – Biển Động Sắp
Dâng
Không ai trong Thanh Ngô học viện hay biết, giữa bao đệ tử
trẻ tuổi huyên náo, có một kẻ bình thường, không tranh, không nổi bật…
Nhưng mỗi bước đi, mỗi ánh nhìn, đều đang lặng lẽ xếp cờ
bày trận cho một ván cờ lớn hơn mọi người tưởng.
Chương 22: Tàn Địa Dư Âm
Đêm, trời không trăng.
Lục Đông lặng lẽ rời khỏi khu tạp vụ sau khi canh giờ đệ tử
đã tắt đèn. Tay áo rộng phất nhẹ, hắn lướt qua hành lang gỗ không phát ra tiếng
động nào.
Động Đình Hồ nằm ở phía bắc học viện, vốn là khu khảo nghiệm
đã đóng cửa từ lâu vì một trận pháp cổ bất ổn. Chỉ những trưởng lão cao tầng
mới có thể tùy tiện ra vào.
Thế nhưng Lục Đông không đi cổng chính.
Hắn men theo mép rừng trúc, tiến về phía tảng đá bị rêu phủ
dưới chân vách núi, đặt tay lên ba điểm theo thứ tự kỳ lạ — mặt đá run rẩy, một
khe nứt mở ra, để lộ thông đạo âm u dẫn thẳng xuống dưới lòng đất.
Tầng Trầm Luân – Di Tích Đầu
Tiên
Không khí ẩm ướt lẫn khí tức linh lực hỗn tạp đập vào mặt.
Lục Đông nhìn quanh — đây từng là một tầng luyện khí thất
cổ xưa, có dấu tích luyện đan, luyện khí, và cả vết tích va chạm pháp thuật
khắc lên tường đá.
Hắn bước tới, tay lướt nhẹ qua một chiếc bàn đá nứt vỡ, cảm
ứng được một đạo linh văn ẩn.
Lục Đông trầm mặc chốc lát, khẽ gật đầu.
Một ánh sáng mờ lan tỏa. Trong màn sáng, một đoạn ảo ảnh
hiện lên: Một nam nhân áo lam đang vội vã xếp đặt ngọc giản, tay dính máu,
miệng lẩm bẩm:
“Không kịp rồi... Chúng đã tìm ra đây... Đông nhi, nếu ngươi
thấy được điều này, hãy cẩn trọng Bách Độc Môn và... Huyết Tế Giả.”
Ảo ảnh tan biến, linh lực trong phòng chấn động nhẹ, rồi lại
chìm vào yên lặng.
Mật Đạo – Sát Khí Ngầm Động
Ở cuối gian mật thất, Lục Đông mở ra một cửa đá, bước vào mật
đạo ngầm dài hẹp, hai bên khắc chi chít ký hiệu linh thú và trận pháp cổ.
Khi bước tới đoạn thứ bảy, không gian như vặn xoắn lại,
tiếng cảnh báo vang lên:
Hắn cúi người, tay phải vẽ lên sàn đá một hình tròn, rút từ
túi trữ vật một mảnh đá có khắc văn cổ, ấn vào tâm trận.
Một tiếng “ầm” nhẹ vang lên.
Lối đi phía trước tan ra như màn sương, để lộ một phòng đá
nhỏ hình bát giác.
Trên bệ đá ở giữa, một viên linh châu màu tím đang xoay
tròn, xung quanh là vết máu khô từ lâu, nhưng không khí vẫn lạnh đến xương.
Lục Đông chậm rãi bước vào, ánh mắt ngưng tụ.
Hắn không vội.
Đặt viên châu vào tay, hắn thi triển Thái Vi Thần Thức
Quy Tâm Thuật, một môn bí pháp hệ thống ban thưởng trước đó. Ánh sáng mờ từ
đan châu lan ra, trong nháy mắt, tiếng hét thất thanh vang lên:
“Không! Ngươi là ai?! Tâm thần ngươi sao lại... không có kẽ
hở?!”
Lục Đông không đáp, chỉ nhắm mắt, ánh linh quang từ tay trái
tụ thành một phù văn ngũ sắc, ấn mạnh vào châu.
Tiếng hét tan biến.
Viên châu vỡ ra, hóa thành một dòng ký ức và linh lực
tinh thuần nhập vào cơ thể hắn.
Rời Đi – Không Để Lại Dấu Vết
Lục Đông khôi phục lại trận sát bên ngoài, rời đi qua đường
ngầm phía bắc dẫn ra mép hồ. Khi mặt hồ ánh lên tia sáng đầu tiên, hắn đã trở
lại khu trồng linh thảo, tay xách giỏ cỏ, mồ hôi lấm tấm như vừa làm việc cả
đêm.
Chẳng ai để ý đến hắn.
Cuối Chương – Kẻ Tỉnh Giấc,
Lưới Đang Giăng
Cùng lúc đó, tại một nơi sâu trong Thanh Ngô học viện, một
luồng khí tức cổ xưa từ bức tượng đá chấn động nhẹ.
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối:
Chương 23: Gió Đổi Hướng, Mắt
Nhìn Sai Người
Sáng sớm.
Trên sân luyện võ phía nam học viện, ánh nắng chiếu nhẹ,
từng đợt linh khí lơ lửng như sương mù, bao phủ khắp quảng trường.
Lục Đông đứng lẫn trong hàng ngũ đệ tử tạp dịch, y phục bạc
màu, tay cầm chổi, quét qua từng viên đá dưới chân như thói quen mỗi sáng.
Không ai để ý hắn.
Cũng chẳng ai biết rằng... đêm qua, chính hắn vừa một mình
xâm nhập tầng mật của Tàn Địa, đối thoại linh hồn tu sĩ Kim Đan, và luyện hóa
dị châu cổ.
Đột Biến: Nữ Thiên Kiêu Đột
Nhiên Xuất Hiện
Giữa lúc đám tạp dịch đang vội vàng dọn dẹp, một bóng người
từ xa tiến đến.
Y phục trắng bạc theo gió tung bay, ánh mắt như tuyết sương,
khí tức ngưng tụ mà không sắc bén – đó là Bạch Linh Sơ, đệ tử thân
truyền của trưởng lão Trận Pháp Đường, nổi danh là thiên tài ngộ trận đệ nhất
học viện.
Đám người lập tức dạt sang hai bên, cúi đầu không dám nhìn
trực diện.
Nàng bước chậm, ánh mắt đảo quanh như tùy ý, nhưng dường như
đang tìm kiếm gì đó.
Cuối cùng... dừng lại trước mặt Lục Đông.
— "Ngươi, tên gì?"
— "Ngươi là người phụ trách dọn khu phía bắc, đúng
không?"
— "Phải." – Hắn không né tránh, cũng không tỏ vẻ e
dè.
Bạch Linh Sơ nhìn chằm chằm hắn vài giây, rồi cất giọng:
— "Theo ta, ta cần kiểm tra một số khu vực có liên quan
đến trận văn cổ. Có thể sẽ cần ngươi mở khóa trận giới."
Câu này khiến đám tạp dịch xôn xao.
Lục Đông chỉ hơi gật đầu, không từ chối, không hỏi lý do.
Tàn Địa Ngoại Vi – Trận Văn
Huyền Cơ
Nơi đến là một khu vực đã bị niêm phong từ lâu – Cổ Trận
Đài.
Bạch Linh Sơ bước vào, bày ra hơn chục lá phù màu bạc, cắm
xuống đất theo hình thức trận. Thế nhưng chỉ khởi động được nửa chừng thì ánh
sáng lập tức tắt.
— "Lạ thật... rõ ràng theo bản đồ ghi chép, nơi này chỉ
cần đơn giản như Trấn Tâm Phù là đủ mở..."
Lục Đông đứng sau, yên lặng nhìn kỹ mặt đất. Một khe hở nhỏ
dưới viên đá phía tây nam... chính là nơi trận mạch giao thoa. Hắn khẽ nhắm
mắt.
Lục Đông âm thầm điểm nhẹ mũi chân, dẫn một tia linh lực
mỏng như tơ, men theo khe hở dẫn ra ba điểm chính.
Ầm!
Cả bệ đá rung nhẹ, vầng sáng trận văn hiện ra như ánh sao
chụm lại, mở ra một cánh cửa đá phía sau.
Bạch Linh Sơ kinh ngạc nhìn Lục Đông:
— "Ngươi... làm thế nào...?"
Hắn nói dối không chớp mắt, mà giọng điệu vẫn thật thà như
thường ngày.
Bạch Linh Sơ trầm mặc nhìn hắn thật sâu một lát, rồi quay
đi.
— "Tốt, vào xem."
Truyền Thừa Bị Phong – Trận
Tâm Chi Cảnh
Bên trong là một gian thất cũ kỹ, trên vách có khắc một trận
đồ cổ, chính giữa là một viên ngọc lục, sáng yếu ớt như sắp tắt.
Lục Đông trong lòng chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn im lặng.
Hắn đang do dự thì phía sau vang lên tiếng Bạch Linh Sơ.
— "Lục Đông, giúp ta trấn định linh mạch phía đông, ta
cần thời gian hấp thu ngọc này."
Lục Đông nhẹ gật.
Hắn bước tới một góc trận văn, ngồi xuống như lời nàng,
nhưng tay khẽ ấn xuống một viên ngọc nhỏ dưới chân – chính là điểm trung tâm
trận ẩn giấu.
Kết Chương: Mỗi Người Một
Toan Tính
Nửa canh giờ sau, cả hai rời khỏi Trận Đài.
Bạch Linh Sơ lạnh nhạt nói:
— "Ngươi không đơn giản như vẻ ngoài."
Nàng mím môi, ánh mắt đầy nghi hoặc, nhưng không nói gì
thêm.
Trên đường về, Lục Đông khẽ vuốt nhẹ cổ tay áo — nơi đó có
một vệt ánh sáng mỏng đang dần tan: Mảnh truyền thừa của Trận Tâm Lục Tủy,
đã sao chép thành công.
Hắn không cười, cũng không vui mừng.
Bởi vì hắn biết — từ giờ trở đi... có kẻ đã bắt đầu nhìn
vào hắn.
Chương 24: Trận Đường Triệu
Kiến, Khó Lòng Từ Chối
Sau sự kiện ở Cổ Trận Đài, Lục Đông cứ tưởng rằng bản thân
có thể tiếp tục sống yên ổn thêm một thời gian.
Nhưng hắn đã quên một điều — phàm là nơi có linh khí tồn
tại, sẽ có người tranh. Huống chi là một mảnh truyền thừa trận đạo cổ xưa
vừa vô tình bị "kích hoạt".
Một Sáng Sớm, Thư Triệu Đến
Lục Đông đang lúi húi nấu cháo trong bếp nhỏ sau núi thì một
thiếu niên áo lam chạy tới, thở hổn hển:
— "Lục… Lục sư huynh! Có thư triệu của Trận Pháp Đường…
nói… nói ngươi đến gặp trưởng lão!"
Lục Đông ngừng tay khuấy nồi, ánh mắt bình tĩnh, thổi nhẹ
thìa cháo rồi chậm rãi ăn một ngụm:
— "Ngươi không nhầm chứ? Ta chỉ là tạp vụ… Trận Đường
triệu ta làm gì?"
Thiếu niên run run móc từ tay áo ra một lệnh phù ngọc xanh,
chính giữa khắc hình song trận giao xuyến — ấn phù riêng của Trận Đường
Trưởng lão Tô Cảnh Minh.
Không sai được.
Lục Đông nhận lấy, nhìn vài giây rồi gật đầu.
— "Ta biết rồi. Ngươi cứ về trước."
Trận Đường – Tầng Trên Cùng,
Gian Ngoại Cảnh
Trong gian phòng, lò luyện trận đang vận hành, khí tức trận
văn dày đặc như tầng khí mỏng quấn quanh bốn bức tường.
Tô Cảnh Minh mặc đạo bào xám, mái tóc đã điểm bạc, mắt khép
hờ, tay vuốt nhẹ một viên ngọc trận.
Bên cạnh ông, chính là Bạch Linh Sơ — lúc này vẫn lạnh lùng,
yên lặng như thường lệ.
— "Ngươi là… Lục Đông?"
Tô Cảnh Minh mở mắt, giọng nhàn nhạt như hỏi chuyện vặt.
Lục Đông cúi đầu hành lễ:
— "Tạp dịch Lục Đông, ra mắt trưởng lão."
— "Ta nghe Linh Sơ nói, ngươi từng giúp mở Cổ Trận Đài.
Kỳ thực… bên trong có một trận thể đã hư hỏng, nhiều trận sư đều bó tay… mà
ngươi — một tạp vụ — lại có thể dẫn khí chính xác vào điểm mạch."
Tô Cảnh Minh nhìn hắn chằm chằm, như muốn xuyên qua vẻ ngoài
yên tĩnh kia mà soi thấu cốt tủy.
Lục Đông không biện minh, chỉ khẽ đáp:
— "Chỉ là vô tình thấy linh khí vận động dị thường, nên
thử một chút. Nếu có gì mạo phạm, xin trưởng lão trách phạt."
Tô Cảnh Minh nhếch môi:
— "Không ai trách phạt, ta chỉ muốn biết — ngươi học
trận pháp ở đâu?"
Lục Đông ngập ngừng, rồi đáp rất thật — mà cũng rất giả:
— "Tiểu nhân từng nhặt được một cuốn sách cũ rách nát
trong đống tro tàn phía sau núi. Có vài nét trận vẽ tay. Những năm qua, khi
rảnh thì xem thử. Không dám nói hiểu, chỉ là tự học mò mẫm…"
Nói xong, hắn lại cúi đầu thấp hơn, bộ dáng càng tỏ vẻ
"biết thân biết phận".
Một Cơ Hội, Hay Là Một Cái
Bẫy
Tô Cảnh Minh không nói gì, chỉ nhìn hắn thêm một lúc rồi
vung tay.
Từ trong không trung bay ra một trận bản nhỏ – chính
là trận pháp sơ cấp dùng trong khảo nghiệm nhập môn trận đạo.
— "Ta cho ngươi thời gian một chén trà. Dựa vào cảm
ngộ, ngươi thử hoàn chỉnh mạch dẫn còn thiếu của nó."
Là khảo nghiệm?
Hay dò xét?
Lục Đông không hỏi, chỉ cung kính nhận lấy. Tay hắn nhẹ
nhàng lật qua từng trang, thần sắc chuyên chú như học trò sơ học.
【Hệ thống kích hoạt: Bản đồ trận văn
sơ cấp – xác định thiếu sót tại ba điểm dẫn linh – đề xuất ba hướng sửa chữa:
1. Ổn
định (Truyền thống)
2. Khuếch
đại (Mạo hiểm)
3. Ẩn
dẫn (Ẩn trận linh mạch)】
Khuyến nghị: Chọn phương án 3 – khiến người xem chỉ thấy
trận hoàn chỉnh bình thường, nhưng bên dưới lại ngầm giấu mạch dẫn phụ – có thể
vận dụng cho sau này.】
Lục Đông gật nhẹ.
Hắn không nói, chỉ cúi đầu, dùng linh bút nhẹ nhàng vẽ vài
nét, không nhanh, không chậm.
Một lúc sau, khi đặt trận bản lên bàn, hắn lùi lại, cung
kính nói:
— "Tiểu nhân đã thử một cách."
Tô Cảnh Minh cầm lên xem, thần sắc thoáng hiện vẻ ngạc
nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ.
Bạch Linh Sơ đứng bên cạnh liếc nhìn, ánh mắt hiện chút hoài
nghi.
Tô Cảnh Minh gật đầu, nói ngắn gọn:
— "Ngươi có tâm cơ. Có tiềm chất."
Lục Đông vội khom lưng:
— "Không dám."
— "Ta không giữ ngươi lại. Nhưng nếu có hứng thú, mười
ngày sau hãy đến khảo nghiệm đệ tử dự bị Trận Đường. Ngươi có một suất."
Tô Cảnh Minh vẫy tay.
Lệnh phù màu vàng nhẹ nhàng bay về phía Lục Đông.
— "Cầm lấy. Đi đi."
Rời Khỏi Trận Đường, Lặng Lẽ
Mà Nặng Nề
Trên đường trở về, Lục Đông đi chậm hơn thường lệ. Từng bước
một, ánh mắt cụp xuống, tay lật đi lật lại chiếc lệnh phù.
【Phân tích hoàn tất: Trong trận bản
khảo nghiệm có khắc ấn sát khí rất mờ – nếu ai vẽ sai hoặc vẽ khác ý đồ, sẽ bị
linh lực phản phệ nhẹ – chính là phép thử âm thầm.】
Hắn thở ra nhẹ.
Tô Cảnh Minh... không đơn giản.
Và... cũng đã chú ý đến hắn thật rồi.
Cuối Chương: Không Muốn Lộ,
Nhưng Vẫn Bị Kéo Lên Sân Khấu
Đêm hôm ấy, khi ngồi một mình trong căn lều nhỏ, Lục Đông
nhìn ánh đèn leo lét rồi khẽ cười khổ:
— "Ta chỉ muốn yên ổn… sao càng ngày càng nhiều người
nhìn ta vậy?"
Nhưng rất nhanh, hắn thu hồi cảm xúc.
Lặng lẽ nhắm mắt, bắt đầu luyện hóa mảnh truyền thừa Trận
Tâm Lục Tủy vừa sao chép được trước đó.
Ngoài lều, gió đêm lạnh buốt, nhưng linh khí lại tụ nhiều
hơn thường lệ.
Một con đường ẩn tu, nhưng không thể ẩn mãi.
Chương 25: Khảo Nghiệm Trận
Đường – Động Trong Động, Mưu Trong Mưu
Trong mười ngày chờ khảo nghiệm Trận Đường, Lục Đông không
rời khỏi căn lều cũ sau núi.
Mỗi ngày, ngoài việc dọn vườn thuốc, hắn dành thời gian ôn
lại Trận Đạo Căn Cơ từng học lén từ hệ thống. Hắn cũng không luyện công
quá mức — tránh để linh khí quanh người dao động mạnh, bị người phát hiện.
Bởi vì hắn biết — ánh mắt nhìn vào mình đã không còn ít.
Ngày Khảo Nghiệm, Gió Lặng
Nhưng Sóng Ngầm
Sáng sớm, mây mù còn chưa tan, Lục Đông đã xuất hiện tại Trận
Đường Tạp Viện — nơi khảo nghiệm tuyển chọn đệ tử dự bị.
Người đến rất đông — hơn bốn mươi người. Phần lớn đều là đệ
tử Trúc Cơ cảnh trở lên, ăn mặc tươm tất, ánh mắt tự tin.
Chỉ có hắn, một thân áo xám đã bạc màu, thần sắc trầm tĩnh
như cây khô trong vách đá, không bắt mắt — nhưng lại vô cùng chướng mắt
trong mắt những kẻ tự phụ.
Một giọng nói khẽ vang bên tai hắn:
— "Tên kia, ngươi là ai? Cũng tới tranh suất đệ tử Trận
Đường?"
Người nói là một nam tử trẻ tuổi, áo trận văn viền bạc, khí
tức Trúc Cơ hậu kỳ, tay cầm bút phù, ánh mắt chứa đựng ý khinh miệt.
Lục Đông không đáp, chỉ hơi chắp tay, ý rằng không muốn gây
chuyện.
Nhưng người kia lại không bỏ qua, bật cười:
— "Hử, ngay cả khí tức cũng chưa tới Trúc Cơ sơ kỳ?
Ngươi tới đây làm gì? Chắc là nhặt được thư triệu ai đó đánh rơi?"
Lúc này, một giọng nữ vang lên:
— "Đủ rồi! Ở đây là Trận Đường khảo nghiệm, không phải
nơi các ngươi gây sự."
Người vừa đến là Bạch Linh Sơ.
Vẫn là bộ bạch y thanh nhã, lạnh lùng như tuyết, nàng lướt
qua đám đông, đi thẳng đến chỗ Lục Đông.
— "Lệnh phù đâu?"
Lục Đông đưa ra lệnh phù vàng, không nói một lời.
Nàng nhìn qua rồi khẽ gật, ánh mắt như có như không lướt qua
hắn, rồi xoay người.
— "Theo ta."
Khảo Nghiệm Thứ Nhất: Trận
Môn Trắc Linh
Căn phòng đá được khắc đầy phù văn, chính giữa đặt một
bàn ngọc bạch trận, ánh sáng lưu chuyển bên trong.
Trưởng lão Tô Cảnh Minh đang ngồi sẵn, mắt nhắm hờ.
— "Mỗi người đặt tay lên bàn trắc trận, để linh khí vận
chuyển theo mạch định sẵn trong ba mươi tức. Ai thành công – vượt. Ai tẩu hỏa –
loại."
Người đầu tiên bước lên — là nam tử cười nhạo Lục Đông ban
nãy.
Hắn đặt tay lên trận bàn, linh khí dao động không tệ. Sau
một lúc, bàn trận sáng lên ánh xanh nhạt – đạt yêu cầu sơ chuẩn.
Một loạt người nối tiếp.
Kẻ sáng đỏ — thiên phú cao. Kẻ ánh xanh — trung bình. Có
người vừa đặt tay liền loạng choạng – bị linh khí phản chấn, ngã bật ra sau.
Cuối cùng, đến lượt Lục Đông.
Bàn tay hắn khẽ đặt xuống, không chút động tĩnh.
Một hơi thở, hai hơi thở… mười hơi thở — bàn trận vẫn
không sáng.
Đám người bên dưới bắt đầu xì xào.
— "Hắn không có linh căn?"
— "Chắc là phàm nhân trà trộn…"
Chính lúc ấy — “Rẹt!” — một luồng ánh sáng tím mờ
lướt qua rồi tắt ngấm.
Mọi người sững lại.
Bạch Linh Sơ khẽ nhíu mày.
Tô Cảnh Minh cũng mở mắt.
Tím nhạt – thuộc tính ẩn linh hệ, cực hiếm.
Nhưng ánh sáng vụt tắt quá nhanh — như cố tình.
Tô Cảnh Minh gõ nhẹ tay ghế:
— "Tiếp theo."
Không nói gì thêm.
Lục Đông quay về chỗ cũ, ánh mắt cụp xuống, không một gợn
sóng.
Khảo Nghiệm Thứ Hai: Phá Giải
Tử Trận
Một đạo trận ẩn cấp thấp được khởi động — là dạng trận
khóa không gian, mục tiêu là tìm được điểm mạch linh để phá giải trong vòng
mười lăm phút.
Người đầu tiên mất bảy phút.
Người tiếp theo — mười hai phút.
Có người thất bại.
Khi đến lượt Lục Đông, hắn chỉ ngồi yên một chỗ, nhắm mắt
chưa đầy hai phút.
Rồi lặng lẽ đứng dậy, đi ba bước, ngồi xổm xuống điểm đất
bên trái.
"Cạch!"
Một âm thanh vang lên nhẹ như gió thoảng — trận tự động
tiêu tán.
Cả phòng đá lặng ngắt.
Không ai hiểu hắn làm bằng cách nào.
Tô Cảnh Minh híp mắt, ánh nhìn trở nên thâm trầm.
Cuối Chương: Vẽ Bản Trận –
Đặt Một Con Cờ
Khảo nghiệm cuối cùng — là vẽ bản trận sơ cấp dựa theo mô
tả miệng.
Một trưởng lão đứng ra đọc từng câu, từng nhịp.
Mọi người cúi đầu vẽ.
Lục Đông cũng cầm bút, nhưng không hề nóng vội.
Chỉ khi nghe đến câu cuối, hắn mới chậm rãi vẽ.
Chỉ một nét đơn — nhưng đặt đúng vị trí giấu mạch phụ.
Hắn biết — đây không chỉ là khảo nghiệm.
Mà là một lời mời gián tiếp, cũng là một phép thử
chính thức.
【Hệ thống: Phân tích hoàn tất – Trận
vẽ này chứa đoạn dẫn mạch thông đến linh mạch trung tâm của Trận Đường. Nếu vẽ
sai — bị cấm nhập môn. Vẽ đúng – bị theo dõi. Vẽ ẩn mạch – sẽ bị lưu ý, nhưng
chưa bị nghi ngờ.】
Hắn chọn phương án ba — ẩn mạch.
Cuối buổi, Tô Cảnh Minh tuyên bố:
— "Bảy người đạt yêu cầu. Trong đó — Lục Đông, tạm thời
giữ tư cách ‘đệ tử tĩnh quan’, không vào chính môn, nhưng có thể học trận đạo
trong ba tháng."
Một thân phận lưng chừng.
Vừa là cho cơ hội — vừa là giam lỏng.
Một bàn cờ âm thầm, vừa mới trải ra.
Chương 26: Trận Pháp Trong
Bóng Tối – Lặng Lẽ Mà Kinh Tâm
Ba ngày sau khi trở thành đệ tử tĩnh quan tại Trận
Đường, Lục Đông được phân cho một tiểu viện đơn sơ ở phía tây Tử Trận Phong.
Không ai đến làm quen, cũng chẳng ai hướng dẫn. Mọi người đều xem hắn như kẻ
rớt xuống từ đáy vực, không đáng lưu tâm.
Hắn cũng không để tâm.
Mỗi ngày, ngoài giờ giảng đạo của Trận Đường, hắn lại lui về
viện nhỏ, lặng lẽ nghiền ngẫm hàng trăm bản trận cổ trong hệ thống cung cấp,
rồi một mình bày diễn — giải phá — nghiên cứu.
Một Buổi Chiều Âm U, Một Nữ
Nhân Gõ Cửa
Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ, mây đen giăng khắp Tử Trận
Phong.
Lục Đông đang chỉnh lý một bản “Ẩn Ảnh Tụ Linh Trận” thì có
tiếng gõ cổng.
— Cốc… cốc…
Hắn chậm rãi bước ra, mở cửa, liền thấy một thiếu nữ áo tím
đứng dưới mưa, mái tóc ướt đẫm, đôi mắt sáng nhưng có vẻ hoảng hốt.
— "Ngươi… là Lục sư đệ?"
Nàng cúi đầu hành lễ:
— "Ta là Tần Tử Thanh, đệ tử nội môn Trận Đường. Không
giấu gì ngươi, ba ngày trước ta vô tình lấy được một bản cổ trận đồ
trong kho tàng ngoại môn. Nhưng trận văn quá phức tạp, đến cả Tô trưởng lão
cũng nói… không nên động vào."
— "Thế tại sao cô nương lại muốn ta xem?"
— "Nghe nói… ngươi trong vòng hai phút đã phá được
Không Gian Ảnh Trận. Trong đám người mới, chỉ có ngươi là không mang họ thế
gia."
Lục Đông im lặng. Rồi gật đầu:
— "Đưa xem."
Bản Trận Cổ: “Huyền Âm Luân
Hồi Tỏa”
Bản trận đồ được in trên da thú ngàn năm, mực trận mờ nhòe,
nhưng đường trận lại phức tạp lạ thường, từng nét đều như ẩn chứa quy tắc mệnh
số.
Lục Đông chỉ nhìn mấy lần, hệ thống liền hiện lên bảng giám
định:
Ánh mắt Lục Đông chợt lóe tia nghi hoặc. Hắn nhớ rất rõ,
trận đồ này chưa từng xuất hiện trong Trận Đường cổ thư.
— "Cô lấy được trận đồ này… từ đâu?"
Tần Tử Thanh hơi ngập ngừng, rồi khẽ nói:
— "Là từ thư tịch do sư huynh ta – Tần Vân Phong – để
lại trước khi nhập ma cảnh mất tích."
Lục Đông nghe tên này, trong lòng khẽ động.
Tần Vân Phong – một thiên tài Trận Đạo, ba năm trước đột
nhiên đi vào một phụ cảnh trong Cổ Trận Cốc, rồi từ đó bặt vô âm tín.
Hắn trầm giọng:
— "Ta có thể giúp cô giải trận… nhưng cần ba ngày.
Trong thời gian đó, không ai được đến đây."
Tần Tử Thanh gật đầu, rút từ trong ngực ra một lệnh phù hạ
phẩm:
— "Nếu ngươi thực sự phá được, ta lấy danh nghĩa nội môn
đề cử ngươi nhập chính truyền."
Lục Đông lắc đầu:
— "Không cần. Ta chỉ muốn… hiểu thêm về cổ trận
này."
Ba Ngày Ba Đêm – Bày Một Trận
Trong Bóng Tối
Trong ba ngày sau đó, tiểu viện hắn trở thành một vùng cấm
địa. Hắn không bước ra ngoài nửa bước, không ăn không ngủ, chỉ dùng Trận
Linh Ảnh Hóa để mô phỏng hàng trăm lần.
Từng nét, từng chi tiết.
Hắn phát hiện trong tầng thứ ba của cổ trận ẩn chứa
một đạo khí tức cực âm, như hồn phách vạn năm không tan, quanh quẩn
trong từng đường dẫn.
Lục Đông hít sâu một hơi.
Có người đã cài bẫy. Không chỉ nhằm vào Tần Tử Thanh…
mà còn là hắn.
Hắn nhếch môi cười nhẹ — vẫn điềm tĩnh, ánh mắt như nước
giếng sâu:
— "Muốn ta ra tay... thì phải trả giá."
Ngày Giao Trận
Tần Tử Thanh quay lại đúng hẹn.
Trên bàn đá, một mảnh ngọc phách được khắc trận hoàn
chỉnh, từng đạo trận văn sáng nhè nhẹ, ẩn hiện phù quang như hô hấp.
— "Ngươi… thật sự làm được?"
Lục Đông chỉ nói:
— "Trận này có độc. Là loại cổ pháp dùng để… mượn người
giải trận làm vật dẫn tế linh. Đừng dùng lung tung."
Tần Tử Thanh cả kinh, sắc mặt trắng bệch.
Hắn đưa cho nàng mảnh ngọc phách:
— "Nếu muốn dùng, trước tiên hãy bày “Truy Linh Phá Tỏa
Trận” làm lớp ngoài. Nếu không, kể cả cô… cũng khó sống."
Tần Tử Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng cúi đầu thật thấp:
— "Ta nợ ngươi một mạng."
Nàng rời đi, để lại tiểu viện lại chìm vào yên tĩnh.
Cuối Chương: Một Ánh Nhìn
Trong Tĩnh Mịch
Đêm đó, Lục Đông vẫn ngồi bên bàn đá.
Ngón tay lật xem lại bản trận đồ, ánh mắt dừng lại trên một dấu
ấn nhỏ ẩn dưới nét mực.
Một chữ “Bạch” – mờ nhạt như bị cố ý xóa bỏ.
Hắn nhắm mắt.
— "Bạch gia… rốt cuộc cũng vươn tay đến Trận Đường rồi
sao?"
Gió đêm thổi nhẹ, tiểu viện vẫn lặng như thiền định.
Không ai biết — trong góc tối này, một con mãnh hổ đã mở
một mắt.
Chương 27: Trưởng Lão Triệu
Kiến – Trận Tháp Khảo Nghiệm
Buổi sớm Tử Trận Phong, sương mù giăng mờ khắp núi.
Lục Đông như thường lệ, lặng lẽ bước ra khỏi viện nhỏ, trên
vai vẫn khoác áo vải xanh cũ kỹ, tay cầm một quyển “Nguyên Tố Trận Căn Bản” đã
sờn gáy.
Chưa đi được mấy bước, một đạo truyền âm phù từ không
trung bay xuống, phát ra tiếng nói trầm ổn:
— “Lục Đông, Trận Đường trưởng lão Tô Cảnh Nham triệu kiến.
Mười khắc sau, đến chính điện Trận Tháp.”
Truyền âm phù hóa thành tro bụi, tiêu tán trong gió sớm.
Lục Đông khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì, quay người trở
lại phòng, thay y phục chỉnh tề, vẫn giản dị như người phàm nhân mới nhập
môn.
Trận Tháp – Lầu Cao Giam Tâm
Trận
Trận Tháp cao chín tầng, là nơi trung tâm quyền lực của Trận
Đường, cũng là nơi khảo nghiệm bí pháp, thường chỉ những đệ tử thiên tư cực cao
mới được đặt chân đến.
Lục Đông lặng lẽ bước vào tầng một, đã thấy Tô trưởng lão
mặc trường bào xanh lơ, ánh mắt sắc như kiếm, bên cạnh là một nhóm đệ tử chính
truyền đứng chỉnh tề.
Một người trong số đó hừ nhẹ:
— “Kẻ này chính là Lục Đông? Nhìn không ra điểm nào hơn
người.”
Tô trưởng lão không biểu hiện gì, chỉ phất tay nói:
— “Lục Đông, hôm nay triệu ngươi đến, là muốn ngươi thử bước
vào Trận Tháp tầng thứ hai. Nếu có thể phá được Truy Tung Loạn Trận trong mười
khắc, sẽ có tư cách tham gia ‘Ngoại Cảnh Mật Tàng’ một tháng sau.”
Lục Đông chắp tay, thái độ vẫn khiêm nhường:
— “Đệ tử tu vi thấp kém, sợ rằng khó lòng làm được. Xin
trưởng lão thứ lỗi nếu lỡ làm nhục Trận Tháp.”
Một câu nói, khiến đám đệ tử sau lưng cười khẩy.
— “Biết thân biết phận cũng tốt…”
— “Đừng để một lát bị trận pháp phản chấn mà ngã sấp…”
Tô trưởng lão không nói, nhưng đáy mắt hiện một tia khó
đoán. Hắn phất tay:
— “Bắt đầu.”
Truy Tung Loạn Trận – Loạn
Ảnh Mê Tâm
Tầng hai Trận Tháp là một không gian độc lập — ánh sáng xám
tro, sàn đá mịt mờ, gió lạnh thổi vù vù.
Truy Tung Loạn Trận, dùng bóng ảnh làm dẫn, dùng
tâm thức làm chướng, chuyên dùng để đo năng lực phá trận trong hỗn loạn và áp
lực tâm linh.
Ngay khi bước vào, thân ảnh Lục Đông bị phân hóa thành
chín bóng ảo, mỗi bóng đều mang thần sắc thật như thể tách hồn làm chín.
Trong đầu hắn, hệ thống vang lên:
Lục Đông không làm ngay.
Hắn nhắm mắt đứng yên, tay chắp sau lưng, mặc cho
bóng ảo xung quanh thay đổi hình thái, có cái cười, cái khóc, cái giận, cái bi.
Mỗi một phút trôi qua, các trưởng lão bên ngoài bắt đầu nhíu
mày.
— “Tên này... đang ngủ à?”
— “Chỉ cần bước nhầm ba bước là bị trận phản chấn… Hắn không
lo mạng mình sao?”
Nhưng đúng lúc phút thứ tám vừa qua, Lục Đông mở mắt.
Bình thản bước ba bước về phía trước — đúng ba bước.
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng giữa trung tâm, giơ tay kết ấn.
Một đạo phù văn màu lam nhạt bắn ra từ giữa trán, nhẹ nhàng
bay đến trung tâm trận văn dưới chân — “Oành!”
Toàn bộ trận vực tan rã như bọt khí.
—
Ngoài Trận Tháp, toàn bộ đệ tử đều nghẹn họng.
Tô trưởng lão cau mày, rồi nhẹ gật đầu.
“Tám phút – phá Loạn Trận bằng tâm thức.”
“Không dùng linh lực. Không sử dụng ngoại lực. Tĩnh tâm nhập
trận – điểm cao nhất từ trước tới nay.”
Trầm Lặng Rời Đi, Kỳ Tài
Không Tự Biết
Lục Đông bước ra ngoài Trận Tháp, sắc mặt không đổi, chỉ hơi
cúi đầu thi lễ:
— “Đa tạ trưởng lão cho cơ hội rèn luyện.”
Tô trưởng lão muốn hỏi thêm, nhưng thấy ánh mắt hắn trong
trẻo không dao động, liền thôi, chỉ lạnh nhạt nói:
— “Một tháng sau, ‘Ngoại Cảnh Mật Tàng’ sẽ mở. Ngươi có suất
tham dự.”
— “Đi đi.”
Lục Đông gật đầu, rời đi không quay đầu lại.
Chỉ khi bóng dáng hắn khuất sau chân núi, Tô trưởng lão mới
quay sang một người lặng lẽ đứng sau màn.
— “Thế nào? Xác định được chưa?”
Người kia là Lục trưởng lão – Trận Đạo Đại Sư từng đi
qua Huyền Hư Cảnh, nhắm mắt hồi lâu, mới nói một câu duy nhất:
— “Tên này… không giống phàm tu.”
— “Càng không giống người mới nhập môn.”
📌
Cuối chương: Hệ Thống Nhắc Nhở
Lục Đông đứng trên đỉnh một tảng đá nhìn trời chiều, áo vải
phất trong gió, đôi mắt hờ hững như cũ.
Không ai biết, hắn vừa bước thêm một bước vào trung tâm xoáy
nước Trận Đường.
Chương 28: Huyết Ảnh Vô Môn –
Thiếp Mời Bất Khả Từ Chối
Sau khi bước ra khỏi Trận Tháp, Lục Đông quay về tiểu viện
cũ dưới chân núi. Gió chiều mang theo mùi thông khô và hơi lạnh đầu đông, hắn
khoác áo vải, đun một ấm trà già, ngồi trầm ngâm dưới mái hiên.
Không ai biết, kẻ vừa phá trận vang danh hôm nay… lại đang
tĩnh tâm tu luyện một loại công pháp không tên.
Ngay khi hắn sắp nhắm mắt nhập định, một tấm thiếp màu
máu từ không trung rơi xuống bàn trà.
Lục Đông nhẹ liếc qua.
Trên mặt thiếp không có bất kỳ dòng chữ nào, chỉ là một huyết
sắc đạo phù, ẩn ẩn sát khí.
Hắn nhíu mày.
Lục Đông nhấc tấm thiếp lên, giây tiếp theo—một đạo truyền
tống trận cực nhỏ bùng nổ.
Không gian vặn vẹo.
Địa Vực Huyết Môn – Nơi Không
Tên
Khi ánh sáng mờ nhạt tan đi, hắn đã đứng trong một gian
mật thất màu máu, bốn phía là trận văn lơ lửng, khí tức cổ xưa như đã chết
nghìn năm.
Một người ngồi trong góc tối, mặc áo choàng đen, đầu đội nón
che kín mặt, thanh âm như kim loại mài đá:
— “Ngươi là Lục Đông?”
— “Phá Truy Tung Loạn Trận trong tám khắc, không dùng linh
lực.”
— “Ngươi... có muốn gia nhập Vô Môn?”
Lục Đông không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Người kia ném tới một ngọc giản, bên trong hiện lên ba chữ: [Huyết
Trận Cổ Chú]
Người áo đen cười nhẹ:
— “Chúng ta không hỏi nguồn gốc, không hỏi lai lịch. Chỉ cần
ngươi có bản lĩnh, Vô Môn… luôn mở cửa.”
— “Một tháng sau, Ngoại Cảnh Mật Tàng mở ra. Ngươi đại diện
Vô Môn tranh đoạt ‘Huyết Nhãn Ấn Ký’. Đổi lại, ngươi được toàn quyền tiếp cận
Tàng Thư Các tầng ba.”
— “Ngươi, dám không?”
Lục Đông vẫn im lặng.
Sau một khắc dài như thiên thu, hắn chậm rãi gật đầu.
Không phải vì quyền lợi.
Mà bởi trong bản đồ trận văn hệ thống vừa tái hiện… “Huyết
Nhãn Ấn Ký” chính là mảnh ghép còn thiếu để hoàn chỉnh Thiên Cơ Trận Đồ
– thứ mà hắn truy tìm bao năm.
Rời Khỏi Vô Môn – Vỏ Ngoài
Vẫn Là Phàm Nhân
Tấm thiếp máu tự động thiêu cháy, truyền tống trận biến mất
như chưa từng tồn tại.
Lục Đông lại hiện thân trong tiểu viện quen thuộc, nước trà
vẫn chưa nguội, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hắn lặng lẽ đưa tay mở ngọc giản ra đọc.
Giữa ánh mắt điềm đạm, là một tia sát cơ lạnh lẽo lóe lên
rồi biến mất.
📌
Cuối chương – Hệ thống nhắc nhở:
Chương 29: Bóng Hồng Dõi Theo
– Tầng Sâu Của Vụ Án Cũ
Sáng sớm, trời đổ mưa phùn.
Lục Đông như thường lệ quét sân, đun trà, chẻ củi, ung dung
tự tại. Dưới mái hiên cũ kỹ, một chiếc đèn dầu leo lét cháy, chiếu lên khuôn
mặt bình thản của hắn.
Không ai biết rằng, đêm qua hắn vừa bước ra từ mật cảnh của Vô
Môn, tiếp nhận nhiệm vụ cướp đoạt Huyết Nhãn Ấn Ký – thứ mà bất kỳ
thế lực nào cũng thèm khát.
Nhưng giờ phút này, hắn chỉ đang gọt một củ cải trắng.
Lục Đông mỉm cười nhàn nhạt, thái củ cải đều tăm tắp như
luyện đao.
Bóng Người Sau Lưng – Dưới
Tán Ô Nhẹ
Cách tiểu viện của Lục Đông bảy trượng, trong rừng trúc, một
nữ tử vận trường y trắng, đội mũ rộng vành, tay cầm ô giấy dầu đang lặng lẽ
đứng nhìn.
Mưa rơi tí tách trên chiếc ô mỏng.
Nàng nhìn vào viện rất lâu.
Ánh mắt ấy không giống kẻ muốn hại người.
Không có sát khí.
Chỉ có nghi hoặc… và một chút buồn bã.
— “Rõ ràng là ngươi.”
— “Nhưng ngươi lại sống như thể chưa từng biết đến giới tu
hành.”
— “Lục Đông… vì sao phải giấu mình?”
Tiếng Gõ Cửa Mưa Xuống – Bữa
Cơm Lạ Lùng
“Cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên khi nồi cháo vừa chín tới.
Lục Đông vẫn ngồi nguyên chỗ, chỉ nhẹ nói:
— “Cửa không khóa.”
Nữ tử áo trắng bước vào, tháo nón, lộ ra dung nhan thanh
lãnh. Khí chất của nàng khiến trời mưa cũng như tĩnh lại.
— “Ta tên là Tạ Nhược Linh. Là người của Linh Trì Các.”
Lục Đông khẽ gật đầu, rót thêm một chén trà.
— “Linh Trì Các… hình như nổi danh về công pháp Tẩy Linh
Tâm?”
— “Không nghĩ tới đại nhân vật như cô nương lại hạ cố tới
nơi nhỏ nhoi này.”
Tạ Nhược Linh không nói gì, nhìn thẳng hắn:
— “Ngươi giấu tu vi rất tốt. Nhưng trận pháp của ngươi không
thể nào chỉ là may mắn mà phá được.”
— “Ngươi từng xuất hiện tại Thanh Phong Tàng Cổ Địa, mười
năm trước. Ta còn nhớ rõ… lúc đó, ngươi chưa từng để ai thấy mặt.”
Lục Đông tay vẫn thong thả cầm đũa, gắp rau cải:
— “Cô nương nhận lầm người rồi.”
— “Ta là phàm nhân. Đời này chỉ mong ăn no, ngủ kỹ, hái củi
sưởi ấm qua ngày.”
Tạ Nhược Linh rút ra một miếng lệnh bài ngọc, đặt lên
bàn.
Trên đó khắc sâu một chữ "Phong", phát ra
linh quang nhàn nhạt.
— “Đây là lệnh bài mà chỉ người từng bước qua Phong Tỏa
Thất Trùng Tụ Linh Trận mới có thể chạm tới.”
— “Trên đó còn lưu khí tức của ngươi.”
Lục Đông đặt đũa xuống.
Ánh mắt hắn không thay đổi, chỉ nhìn vào bát cháo đã nguội.
Hắn thở nhẹ, cười một tiếng:
— “Nếu ta thật là người đó…”
— “Cô nương tìm đến để bắt, hay để kết giao?”
Tạ Nhược Linh nhìn thẳng vào mắt hắn:
— “Không phải bắt.”
— “Mà là… muốn nhờ giúp một việc.”
Một Mạng Người – Một Bí Mật
Cũ
Tạ Nhược Linh chậm rãi kể:
— “Ba tháng nữa, trong Linh Trì Các có một lần mở ra cổ cảnh
'Tinh Hà Vi Cảnh'."
— “Chỉ có người hiểu trận đạo mới mở được cửa thứ tư.”
— “Cổ cảnh ấy từng khiến sư phụ ta mất mạng. Ta muốn vào…
tìm lại hài cốt.”
— “Ta không ép ngươi. Nhưng nếu ngươi thật là người mười năm
trước…”
— “Xin hãy giúp ta một lần.”
Nói xong, nàng rút ra một phù lục và một bản đồ cổ,
đặt xuống rồi rời đi không đợi đáp lời.
Chỉ còn lại mưa phùn và tiếng nước sôi trong nồi cháo.
Cuối chương – Gợn Sóng Dưới
Mặt Hồ Bình Yên
Lục Đông ngồi rất lâu.
Cuối cùng, hắn thu lấy phù lục.
Nhẹ nhàng nói:
— “Tạ Nhược Linh…”
— “Nếu ngươi còn nhớ ta là ai…”
— “Vậy thì lần này, ta sẽ giúp ngươi một lần cuối cùng.”
Chương 30: Đến Linh Trì Các –
Người Xưa Không Nói Hết Lời
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả triền núi.
Gió nhẹ lướt qua mặt hồ Linh Tuyền, mang theo hương cỏ dại
và linh khí nhàn nhạt. Đâu đó vang vọng tiếng chuông chùa xa xăm, mờ ảo như từ
kiếp trước vọng về.
Một bóng người lặng lẽ dừng chân dưới chân núi Linh Trì.
Kẻ ấy khoác áo vải xám, tay chống gậy trúc, như một kẻ lữ
hành bình thường.
Chẳng ai biết rằng, chỉ cách đó vài bước chân, là ngọn núi
của một trong tứ đại thế lực tu đạo phương nam – Linh Trì Các.
Ẩn Mình Trong Gió – Bước Chân
Không Gợn
Lục Đông khẽ vuốt râu đã mọc dài vài hôm.
— “Hôm nay không phải để tranh đoạt, cũng không phải để giết
người.”
— “Chỉ là… gặp lại cố nhân, trả một món nợ cũ.”
Hắn bước chân qua Bạch Trì Môn Quan, nơi bảo vệ đệ tử
Linh Trì Các gác cửa đang đánh cờ. Không một ai phát hiện có người lướt qua sát
bên.
Thư Các Linh Trì – Trận Văn
Cũ, Người Xưa Còn Đợi
Lục Đông đi đến khu phía sau núi, nơi có Thư Các –
nơi cất giữ điển tịch trận pháp cổ.
Hắn từng bước đi vào, như về nhà cũ.
Tầng ba của Thư Các, một giọng nói vang lên:
— “Ngươi đến rồi.”
Lục Đông dừng lại.
Người nói là Liễu Tử Kỳ, thư các phó quản, năm xưa
từng là bằng hữu đồng môn trong một tán tu nhỏ tên Ngư Sơn Tập – cũng là
người từng được Lục Đông cứu mạng một lần trong một di tích năm xưa.
Liễu Tử Kỳ vẫn gầy gò, vẫn mặc áo xanh bạc màu.
Chỉ khác là, ánh mắt ông giờ đã có dấu vết tang thương, và
cả… lo lắng.
Lục Đông lặng im.
Chỉ đặt một quyển bản đồ lên bàn: Tinh Hà Vi Cảnh – Trận
Lộ Sơ Hình.
— “Ta cần đi.”
Liễu Tử Kỳ chấn động:
— “Ngươi… vẫn còn nhớ hắn?”
Lục Đông cười nhạt:
— “Năm đó, Tống Lăng Phàm chắn một kích cho ta. Một kích của
Kim Đan kỳ… ta sống sót, hắn thì không.”
— “Nhớ… làm sao không nhớ?”
Kế Hoạch Thâm Nhập – Vết Nứt
Trong Linh Trì Các
Liễu Tử Kỳ hạ thấp giọng:
— “Và lần này… nội bộ Linh Trì Các có kẻ cố tình giấu diếm
điều gì đó.”
— “Tạ Nhược Linh có lẽ cũng chỉ là một quân cờ…”
Lục Đông không nói gì. Hệ thống vang lên:
Lục Đông đứng dậy:
— “Ngươi giúp ta một việc.”
— “Đưa ta nhập danh vào danh sách dự bị trận đạo nhóm phụ
trợ.”
Liễu Tử Kỳ cau mày:
— “Nhóm đó… thường dùng làm ‘bia đỡ đạn’ lúc cổ trận xảy ra
phản phệ.”
— “Ngươi chắc chứ?”
Lục Đông nhàn nhạt:
— “Chỉ cần có mặt trong đó, ta sẽ tự biết cách sống sót.”
— “Ta không phải đến để chết.”
— “Ta đến để lấy thứ từng bị cướp khỏi tay ta… mười năm
trước.”
Cuối chương – Gió Thổi Ngược
Núi Linh Trì
Trên đỉnh Linh Trì, Tạ Nhược Linh đang quỳ gối trước bài vị
sư phụ. Gió đêm rít qua, khiến áo nàng bay phần phật.
— “Sư phụ…”
— “Đệ tử đã mời được người.”
— “Dù hắn phủ nhận, nhưng đệ tử biết – hắn chính là Lục Đông
của năm xưa.”
— “Lần này… nếu còn có nguy hiểm…”
— “Đệ tử… sẽ dùng mạng của mình để bảo vệ hắn.”
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét