Chương 31: Trận Giả Lộ Sát Cơ – Tử Linh Phù Tái Xuất
Buổi
chiều, trời xám xịt như thể sắp mưa. Gió mang theo mùi đất ẩm và hơi linh khí
thoảng nhẹ từ những trận đồ đang vận chuyển dưới lòng núi.
Khu Phụ Trận Giả Lâm, tọa lạc ở sườn tây Linh Trì Các,
là nơi tập trung những người có tu vi thấp, nhưng tinh thông phù đạo và trận
pháp. Đám người ở đây bị xem là "hậu cần", "chân chạy",
"mồi nhử" khi cần vào các cổ di tích nguy hiểm.
Lục
Đông khoác một chiếc áo vải cũ, trên lưng đeo túi trận bàn và phù lục. Không ai
ngờ rằng — người này từng một chiêu giết Hóa Thần.
Hắn
chọn ngồi ở góc khuất nhất, không chen lấn, không mở miệng.
Đụng Chạm Nho Nhỏ – Sát Khí Ngầm
Dâng
“Ê,
tên kia, tránh ra một chút.”
Một
thanh niên áo trắng, mặt mũi thanh tú nhưng ánh mắt kiêu ngạo, vừa bước tới đã
hất tay ra hiệu.
Lục
Đông không nhìn, cũng không nhúc nhích.
—
“Ta đang tu chỉnh phù văn, tránh đụng đến linh trận cộng hưởng.”
Tên
áo trắng nhíu mày.
—
“Ngươi nói gì cơ?”
Tên
áo trắng hừ lạnh, nhưng lại khựng một nhịp. Phía sau lưng hắn, một bóng người
già nua đang quan sát — là Lão Hứa, chuyên phụ trách an toàn trận đạo
nội bộ.
Không
muốn làm quá, hắn cười nhạt:
—
“Hừ, giỏi thì đừng để ta thấy ngươi ở Tinh Hà Vi Cảnh.”
Lục
Đông nhàn nhạt ngẩng đầu, ánh mắt không dao động.
Chỉ
nói đúng một câu:
—
“Ngươi... có sát khí trên người.”
Tên
áo trắng giật mình, trán thoáng toát mồ hôi.
Không
ai biết rằng, trên người hắn quả thực có Tử Linh Phù — một loại phù văn
cổ, từng bị cấm, dùng để khống chế tử thi, điều khiển sinh linh đã chết.
Hệ Thống Kích Hoạt – Bí Ẩn Tử Linh
Lục
Đông nhắm mắt.
Trong
lòng hắn không có oán hận, cũng không có sát ý bừa bãi. Nhưng một khi đã động
sát niệm — không ai sống sót.
Tĩnh Trung Lộ Quỷ Âm – Trận Giả Lâm
Phát Dị Biến
Tối
hôm đó, khi các trận giả đều đang diễn luyện mô phỏng cổ trận, một làn sương
đen mỏng tràn qua khe núi.
Một
trận bàn cấp thấp bất ngờ phát nổ, linh quang tán loạn. Một tên đệ tử hộc máu,
ngã xuống bất tỉnh.
Tiếng
hô hoán vang lên. Lão Hứa vừa chạy đến thì Lục Đông đã ngồi xổm cạnh người ngã.
Hắn
dùng một tấm phù cũ, vẽ mấy nét cực nhanh.
Vù— Một luồng linh khí thuần hòa áp chế được khí đen. Kẻ ngất
xỉu ổn định lại.
Lão
Hứa trừng mắt:
—
“Đó là… Thanh Trấn Phù? Nhưng phù đó đã thất truyền từ hai trăm năm trước…”
Lục
Đông không trả lời, chỉ nhét lại phù lục vào túi, rồi nhàn nhạt nói:
—
“Có người đã cố tình kích hoạt trận cộng hưởng bằng Tử Linh khí. Đây là cảnh
cáo, không phải tai nạn.”
Lão
Hứa gật đầu, ánh mắt chuyển thành ngưng trọng:
—
“Ngươi... tên gì?”
Lục
Đông đáp nhẹ:
—
“Trương A Đông. Một kẻ thợ phụ.”
Cuối chương – Tạ Nhược Linh Gặp Nguy
Trên
đỉnh Thủy Mặc Tháp, một nữ tử áo lam đứng giữa màn đêm. Trước mặt nàng là một
trận văn cổ đang phát sáng nhè nhẹ — là Tinh Hà Vi Cảnh.
Tạ
Nhược Linh thầm niệm khẩu quyết, ánh mắt nghiêm túc.
Bất
chợt, một giọng nói vang lên trong tai:
—
“Ngươi mời được hắn vào… ngươi đã phá quy củ.”
—
“Ngươi… sẽ phải chết.”
Tạ
Nhược Linh quay đầu — một bóng áo đen xuất hiện sau lưng nàng từ lúc nào.
Đồng
tử nàng co lại — “Ngươi là…!”
Nhưng
chưa kịp nói ra tên, một luồng khí âm sát đã ập tới.
Chương 32: Truy Tung Ám Ảnh – Âm Hỏa
Tàn Hồn Cổ Trận
Đêm khuya.
Bầu
trời đen kịt, sấm âm ỉ nơi chân trời phía bắc. Gió không lớn, nhưng như thấm
linh khí. Trên đỉnh Thủy Mặc Tháp, Tạ Nhược Linh đang đối diện sát
thủ áo đen, khí tức âm hàn như xác khô nghìn năm.
Nàng
cố giữ tỉnh táo, nội tức tụ tại đan điền, nhưng ngọn lửa lam vừa bốc lên đã bị
sát khí quét tắt ngay tức thì.
Bóng
đen không nói nhiều, tay vung ra — một đạo Tử Vân Huyết Ấn bắn thẳng tới
tâm mạch nàng.
Ngay
khoảnh khắc đó…
Lục Đông mở mắt.
Hắn
đang ngồi trên sàn đá lạnh tại Trận Giả Lâm, nhưng luồng sát ý truyền đến từ
tháp cao khiến máu hắn chảy ngược một nhịp.
—
“Tạ Nhược Linh?”
Hắn
không ưa nàng, nhưng nàng từng đưa hắn vào Linh Trì Các – một mạng ân tình, hắn
chưa bao giờ quên.
Ẩn Diện Xuất Thủ – Sấm Không Báo Mưa
Không
ai thấy rõ hắn rời đi bằng cách nào.
Chỉ
biết rằng một luồng khí tức vô hình như nước trôi qua khe đá, lướt qua
các đạo cấm chế, không để lại gợn sóng nào.
Khi
bóng đen hạ sát chiêu thứ ba, tử phù đã vẽ xong giữa không trung, hắn
đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát.
Một ngón tay, mảnh như tay phàm nhân, không bọc
linh quang, không kèm pháp lực – chỉ nhẹ nhàng… điểm thẳng vào giữa lưng hắn.
Bụp.
Toàn
thân sát thủ cứng lại, như bị điểm huyệt.
Hắn
cố xoay lại, nhưng ánh mắt chỉ thấy một nam tử áo xám, tóc rối như chưa chải,
gương mặt bình thường đến mức không ai nhớ nổi.
Lục Đông.
—
“Ngươi... là ai?”
—
“Thợ phụ.” Lục Đông trả lời.
—
“Tu vi ngươi…” Sát thủ không tin nổi, linh thức đã dò xét cả tháp, rõ ràng
không ai có khí tức Nguyên Anh trở lên.
—
“Ngươi không thấy thì tốt.” Lục Đông nhẹ giọng, tay trái bấm chỉ.
Một
đạo phù kỳ quái từ trong tay áo bay ra – Vô Tự Diệt Hồn Phù – không ánh
sáng, không thanh âm, nhưng… diệt thần hồn trong một tức khắc.
Ầm—
Tên
sát thủ hóa thành tro bụi trước khi kịp hô lên tên hắn. Hỏa linh khí tan ra
trong gió, không ai cảm nhận được.
Tạ Nhược Linh Kinh Ngạc – Không Dám
Hỏi Danh
Lúc
Lục Đông quay đi, nàng mới run rẩy mở mắt, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
—
“Ngươi…”
—
“Đừng nói gì.”
Giọng
hắn như nước chảy. Không lạnh, không ấm. Nhưng khiến nàng không dám hỏi thêm
một câu nào.
Lục
Đông cúi xuống, nhặt lên một mảnh tro đen nơi sát thủ tan biến. Hệ thống quét
qua lập tức hiện thông tin:
Lục
Đông khẽ nhíu mày:
—
“Quả nhiên, ta bị kéo vào vòng xoáy này… không phải ngẫu nhiên.”
Hắn
quay đầu nhìn Tạ Nhược Linh lần cuối:
—
“Nếu nàng còn tin ta, ba ngày nữa, đừng vào Tinh Hà Vi Cảnh.”
—
“Vì sao…?”
—
“Vì có thứ… không nên bị đánh thức.”
Cuối chương – Ký Ức Mười Năm Trước
Trong
đêm, khi Lục Đông trở về Trận Giả Lâm, hắn lặng lẽ lấy từ túi ra một mảnh ngọc
bội đã sứt.
Trên
đó khắc mờ ba chữ:
“Đông
– Nhược – Viễn.”
Hắn
nhắm mắt, giọng thì thào:
—
“Đại ca, muội ấy vẫn sống. Chỉ là… nàng không còn nhớ ta.”
CHƯƠNG 33: Tầng Thứ Chín – Bí Văn Khai Môn
Tinh Hà Vi Cảnh, ngày thứ bảy sau khi mở cửa.
Giữa
sương mù linh khí đặc quánh và những gợn sáng mờ ảo như lân tinh, tầng thứ
tám của Vi Cảnh đã gần như bị các đệ tử các đại môn phái càn quét sạch.
Huyết tộc ẩn nấp, yêu linh dị chủng, cổ trận mê hồn – đều đã tan rã hoặc bị
chém dưới kiếm pháp trời giáng.
Mọi
người đều hướng về tầng thứ chín – nơi được ghi trong cổ tịch là vùng
cấm, ẩn chứa "tàn tích của một thời đại bị bôi xóa".
Lục
Đông không tranh giành.
Hắn
chỉ một mình, âm thầm, đi theo một đường mòn linh trận cổ xưa, vốn không
được ghi trong bản đồ. Không ai chú ý hắn, vì… chẳng ai tin một tán tu “chỉ trụ
nổi tầng 3” lại có thể lặng lẽ tiếp cận tầng cuối cùng.
Cửa vào tầng thứ chín – “Bích Huyết
Linh Môn”
Cánh
cửa đó không lớn. Chỉ là một vòm đá phủ đầy rêu, nằm dưới chân vách đá
lạnh giá.
Không
linh lực dao động. Không có ánh sáng chói mắt.
Nhưng
khi Lục Đông đặt tay lên cửa, hệ thống lập tức hiện:
Tiến
hành mở khóa? (Y/N)
Lục
Đông hít một hơi thật sâu.
“Mười ba năm... Ta lại trở về nơi này.”
Hắn
nhấn Y.
Khung Cảnh Vỡ Tan – Một Ký Ức Đầy
Máu
Cánh
cổng đá rùng mình rồi tan thành tro bụi. Bên trong hiện ra một không gian tĩnh
mịch đến nghẹt thở: bầu trời xám tro, đất đá cháy đen, tường đổ cột
nghiêng, và… những bộ hài cốt mặc chiến bào màu tím.
Mỗi
hài cốt đều bị thiêu đốt bằng một loại “âm hỏa”, giống hệt thứ đã xuất hiện khi
Lục Đông giết tên sát thủ mấy hôm trước.
Trong
mắt Lục Đông thoáng hiện sự thương cảm.
【Kích hoạt ký ức khóa: “Viễn Đông Chi
Biến – Năm 4324”】
【Tái hiện đoạn dữ liệu bị xóa khỏi trí
nhớ…】
Hắn thấy mình năm mười ba tuổi, nấp sau
đống gạch đá, ôm một cô bé nhỏ tuổi hơn trong tay.
Ngoài
kia, ngàn vạn hắc y nhân đang chém giết những người mang huy hiệu “Linh Viện Cổ
Thành”, từng người một ngã xuống.
Một
người nam nhân to lớn đã chắn phía trước hắn, cả người rực lửa vàng:
—
“Đông, dẫn Nhược Viễn chạy! Đừng quay đầu lại!”
Người
đó chính là Đại ca Lục Viễn.
Và
khi ánh sáng cuối cùng phát nổ… mọi ký ức từ đó bị cắt đứt.
Trở Về Hiện Tại – Một Bàn Tay Máu
Lục
Đông tỉnh ra khỏi hồi tưởng. Tay hắn đặt trên một bức tượng nửa người nửa
thú ở giữa đại điện. Trên trán tượng có một rãnh nhỏ.
Hệ
thống hiện dòng chữ:
【Bạn có thể đưa một giọt máu để kích
hoạt “Truy Tung Hồi Tượng Linh Ấn”】
【Tác dụng: Tái hiện linh cảnh đã bị xóa
bỏ trong thời loạn giới】
Khuyến
cáo: Có thể gây chú ý từ các thế lực cổ xưa.
Lục
Đông cười nhạt.
—
“Nếu ngươi đã diệt cả tộc ta, thì ngươi nên nhớ, sẽ có một kẻ còn sống để truy
ra đến cùng.”
Hắn nhỏ một giọt máu lên rãnh.
Chấn Động! Tầng Chín Linh Cảnh Tự
Phát Nổ
Toàn
bộ tầng chín rung chuyển. Bầu trời trong linh cảnh chuyển sang màu huyết
ngọc. Vô số dòng chữ cổ hiện lên không trung như dòng dữ liệu ma trận.
Tại
các tầng trên, những đệ tử đang tu luyện, bỗng cảm thấy một áp lực như thần
linh đang mở mắt nhìn họ.
Còn
Tạ Nhược Linh – đang ở tầng sáu – đột nhiên nghe một tiếng gọi nhẹ nhàng
trong tâm thức:
—
“Viễn… Viễn… Viễn ca…?”
Nàng
ngỡ ngàng.
Tại
sao một cái tên không ai nhắc tới, lại khiến tim nàng đập nhanh đến vậy?
CHƯƠNG 34: Gặp Lại Người Xưa – Linh Hồn Giữa Đổ Nát
Linh
cảnh tầng thứ chín, sau khi linh ấn được khởi động.
Ánh
sáng huyết sắc vẫn chưa tan, linh khí trong không gian như bị nghịch chuyển,
biến thành những sợi tơ lạnh buốt, len lỏi vào cốt tủy. Bầu trời đầy văn tự cổ,
từng ký tự như đang khắc vào hư không những uẩn khúc nghìn năm chưa từng hé lộ.
Lục
Đông ngồi xếp bằng trước tượng đá nửa thú, tay chắp sau lưng, mắt khép hờ.
Tĩnh.
Tĩnh
đến nỗi tưởng như hắn đang ngủ gật.
Nhưng
dưới lớp áo vải lam nhạt bạc màu, linh lực âm dương nhị khí đang tuần
hoàn theo một chu thiên đạo pháp cổ xưa, hòa cùng vận hành của hệ thống.
【Cảnh báo: Tàn hồn không ổn định, có
thể tan biến bất cứ lúc nào】
Đang
tiến hành…
Ầm!
Một
luồng khí màu đen xanh đột nhiên bốc lên từ dưới nền đá.
Bức
tượng nứt ra từ chính giữa, bên trong lộ ra một viên thủy tinh màu huyết lam,
bên trong xoáy tròn một mắt người – không phải vật sống, nhưng vẫn đang
nhìn.
Một
giọng nói khàn khàn vang lên, già nua nhưng mang theo linh vận thượng cổ:
—
“Cuối cùng… cũng có kẻ sống… quay lại nơi này…”
Lục
Đông mở mắt, ánh nhìn vẫn bình thản:
—
“Ngươi là… Diệp Trần, hộ tộc trưởng năm xưa?”
—
“Ngươi… nhớ ta?”
—
“Ta từng là một trong những đứa trẻ được ngươi giấu vào ‘Giới Phách Địa Cung’…
trước khi toàn bộ Linh Viện bị tiêu diệt.”
Tàn
hồn Diệp Trần run lên, ánh sáng trong mắt thủy tinh chớp động:
—
“Tốt… tốt lắm… Chí ít… còn có một… còn có một kẻ sống sót…”
Ánh
sáng trong viên mắt bỗng xoay tròn, hình ảnh linh ảnh hiện lên sau lưng hắn.
Một đoạn ký ức từ mười ba năm trước tái hiện: khung cảnh Viễn Đông Đại Thành
bốc cháy, trận pháp bị xuyên phá từ bên trong, và một người đàn bà mặc áo
trắng, mặt che lụa, ra tay phá vỡ tâm trận trung ương.
—
“Kẻ diệt môn chúng ta… không phải yêu tộc. Là người trong tộc… là người trong
giới…”
Lục
Đông im lặng.
Giọng
nói Diệp Trần trở nên run rẩy:
—
“Người đó mang theo khí tức… của một đại thế lực ẩn tông. Trên tay là linh bài
khắc bốn chữ…”
—
“Vô… Cực… Tịnh… Tông.”
Nghe
đến đây, mí mắt Lục Đông hơi nhíu lại. Không ai nhận ra, nhưng luồng linh
khí sau lưng hắn đột ngột ngưng tụ, tạo thành một vầng sát khí không tiếng động,
chỉ lóe lên một thoáng rồi biến mất.
【Ghi chú hệ thống: Vô Cực Tịnh Tông –
thuộc thế lực siêu cấp tại Trung Châu, tu luyện “Không Linh Đại Đạo”, từng
nhiều lần gây biến động trong lịch sử tu giới】
【Truy tung khởi điểm: Đã ghi vào bản đồ
hệ thống】
【Nhiệm vụ phụ trợ: Vạch trần sự thật “Viễn
Đông Chi Biến” – tiến độ 3%】
Bất Ngờ: Người Cũ Tái Ngộ
Ngay
khi tàn ảnh Diệp Trần dần tan biến, cửa sau linh điện chợt phát ra một tiếng
vang.
Ầm!
Một
bóng người bước vào – là nữ tử mặc áo lụa xanh, tóc dài buộc nhẹ sau
gáy, khí tức ôn hòa như gió xuân.
Nàng
trông thấy Lục Đông đang đứng trước bức tượng đổ nát, ánh mắt liền mở lớn:
—
“Ngươi… là Lục Đông?”
Lục
Đông khẽ gật đầu, giọng điềm đạm:
—
“Tạ sư tỷ, lâu rồi không gặp.”
Người
ấy đúng là Tạ Nhược Linh, thiên kiêu của Tạ gia, đồng môn cũ – và là
người năm xưa cũng từng được Lục Viễn cứu sống.
Nàng
run run, môi mấp máy:
—
“Ta cứ ngỡ… chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ… Là ngươi thật sao?”
—
“Là ta, chỉ là ta chưa muốn ai nhận ra quá sớm.”
Tạ
Nhược Linh tiến lại gần, ánh mắt phức tạp, mang theo niềm xúc động, day dứt, và
nghi hoặc:
—
“Lúc đó… ngươi cũng ở trong trận thảm sát đó ư?”
Lục
Đông không đáp, chỉ cúi đầu thật nhẹ:
—
“Nếu ta nói… tất cả đều đã được khắc sâu vào xương máu, ngươi tin không?”
Tạ
Nhược Linh nghẹn lời.
Nàng
không biết rằng, người trước mắt – kẻ được gọi là tán tu cấp thấp, lặng lẽ,
khiêm nhường – chính là mầm mống còn sót lại của một thời đại bị xóa sổ, đang
dần hé lộ bộ rễ của chân tướng, với từng bước đi như cắt từng lớp màn đêm.
CHƯƠNG 35: Hồi Ức Chi Mộng – Thử Thách Ảo Cảnh
Trong
khoảnh khắc ánh mắt của Tạ Nhược Linh còn chưa kịp rời khỏi dáng vẻ bình tĩnh
của Lục Đông, một tia sáng mỏng như tơ nhện chợt bắn ra từ bức phù văn phía sau
tượng đá.
Ngay
lập tức — trời đất đổi màu.
Không
gian trước mắt Lục Đông đột nhiên xoay chuyển. Một loại chấn động linh thức
khủng khiếp cuốn cả ý niệm hắn vào trong, không thể cưỡng lại.
【Bắt đầu truyền tống…】
Ảo Cảnh: Ba Năm Trước
Mở
mắt ra, Lục Đông đứng giữa một khu phố xá náo nhiệt — không phải thành trì tu
chân, mà là một phường thị đô thị hiện đại, nơi thế giới phàm tục đang
trôi chảy.
Bầu
trời lờ mờ âm u, từng tòa nhà cao tầng xen lẫn những tiệm thuốc Đông y cũ kỹ,
những biển hiệu lập lòe ánh đèn.
Người
đi đường vội vã.
Không
ai nhận ra hắn.
Vì
lúc này... hắn không phải là Lục Đông hiện tại — mà là Lục Đông năm
đó: thân thể đầy thương tích, linh căn chưa mở, tay cầm túi vải cũ, trong bụng
chỉ còn chút cháo loãng.
Một
cơn gió thoảng qua.
Hắn
ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cũ kỹ bên kia đường: "Phòng khám Lý gia – khám
bệnh miễn phí cho người nghèo".
Trong
ký ức, nơi này chính là chỗ duy nhất từng cho hắn một bát cháo — nhưng cũng là
nơi từng bị một đạo sĩ giả danh tu sĩ tàn sát chỉ vì một viên linh thạch
thô.
Bản
thể đứng trước hắn, giọng không mang phán xét, không giễu cợt. Chỉ là sự thật.
—
“Thế ngươi có trách ta không?” Lục Đông quá khứ hỏi, mắt đỏ hoe. “Trách ta yếu,
trách ta để cha mẹ chết, để đồng môn bị giết, để bản thân sống mà như chó
hoang?”
Hiện
tại không nói.
Một
lúc sau mới đáp:
—
“Không. Ta cảm ơn ngươi.”
—
“Vì nếu không có ngươi nhẫn nhịn, nhịn đói nhịn đau, ta sẽ không bao giờ có
ngày hôm nay.”
Bỗng
lúc này, không gian lại vặn vẹo.
Một
đạo nhân áo đen từ xa bước tới, trên tay là một lá bùa hóa sát –
chính là tên giả tu sĩ năm xưa.
Hắn
lại đến.
Hắn
nhìn thấy Lục Đông yếu đuối kia, nở nụ cười âm hiểm:
—
“Lại gặp thằng nhãi sống dai. Ngươi còn nhớ ta không?”
Lục
Đông yếu ớt run rẩy, không đủ sức rút nổi con dao cùn bên hông.
Nhưng
đúng lúc ấy — Lục Đông hiện tại bước lên.
Ánh
mắt trầm tĩnh.
—
“Ta nhớ.”
Một
bước.
Thiên địa lặng.
Không
pháp khí.
Không
linh kỹ.
Chỉ
là một cái chưởng nhẹ nhàng vung ra.
Ầm!!!
Tên
đạo sĩ áo đen hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.
Không
có dao động linh khí. Không có ba động trận pháp.
Chỉ
là một loại đạo — đạo của kiên nhẫn, của nhẫn nhịn, của âm thầm tu luyện
đến tận cùng.
Kết thúc thử thách
Khi
Lục Đông mở mắt trở lại, hắn vẫn đang đứng trong linh điện tầng chín.
Tạ
Nhược Linh vẫn ở đó, lo lắng nhìn hắn:
—
“Ngươi… vừa rồi toàn thân như bị đông cứng, không nhúc nhích suốt mười hai canh
giờ…”
Lục
Đông nhẹ lắc đầu, vươn tay phủi đi lớp bụi trên vai áo, giọng ôn hòa:
—
“Không sao, chỉ là nhớ lại một giấc mộng cũ.”
Ánh
mắt hắn khẽ quét về phía xa xa – nơi cánh cửa tầng mười đã bắt đầu mở hé…
Bên
trong, hắc khí cuồn cuộn, một thứ gì đó… đang chờ.
CHƯƠNG 36: Tầng Thứ Mười – Khí Tức Địa Linh
Cánh
cửa đá khổng lồ tầng thứ mười rít lên từng tiếng khàn đục, mở ra một khe hẹp,
hắc khí từ bên trong như dòng sương dày đặc tuôn tràn, lạnh lẽo đến mức làm
đông đặc linh lực trong không khí.
Tạ
Nhược Linh đứng sau, cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt và đông lạnh cùng lúc,
run rẩy lùi về phía sau. Nhưng nàng chợt thấy Lục Đông lại bước vào không
chút do dự, như thể đã đoán trước được cảnh tượng này.
Nàng
giật mình.
—
“Hắn… không sợ?”
Không
ai biết rằng, Lục Đông đã trải qua hơn một nghìn lần huấn luyện ảo chiến
cảnh do hệ thống mô phỏng, mỗi lần đều là tử chiến với sinh linh cấp Vực
Ngoại, loại hắc khí tà dị như thế này… đối với hắn, chỉ là tiểu đạo.
Bên trong tầng mười
Không
gian âm u, bốn phía như một mảnh thiên địa khác. Đất dưới chân là đá đen như
mực, từng đường vân khắc cổ ngữ quỷ dị nhấp nháy như mắt rắn.
Một
pho tượng đá cao hơn ba trượng đứng lặng nơi trung tâm — nhưng lại tỏa ra
khí tức sinh mệnh mỏng manh.
Lục
Đông bước tới, mắt khẽ nheo lại.
Hệ
thống không đưa ra lựa chọn nào là "rút lui".
Lục
Đông trầm mặc một lát.
Rồi
ngồi xuống.
Không
rút pháp khí.
Không
bày trận pháp.
Chỉ
đơn giản… tĩnh tọa.
—
Sau
một khắc, tượng đá rụng xuống từng mảnh, từ bên trong lóe lên đôi mắt mờ
mịt của một sinh linh cổ xưa.
—
“Ngươi là… kẻ thức tỉnh ta?”
—
“Không. Ta chỉ là người đi ngang.”
Giọng
Lục Đông bình thản, tay vẫn đặt trên đầu gối, thân hình không tỏa ra chút linh
áp nào, như một phàm nhân ngồi thiền giữa vực sâu.
Sinh
linh cổ kia lặng lẽ nhìn hắn.
—
“Ngươi không muốn sức mạnh sao?”
—
“Nếu phải vươn tay cưỡng đoạt, thì sức mạnh đó không đáng để có.”
—
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
—
“Nếu ta đáng chết, vậy cứ để ngươi giết.”
Một
luồng ý chí cổ xưa bỗng nhiên rung động.
Tĩnh
lặng trôi qua.
Đến
khi tượng đá kia hoàn toàn hóa bụi, chỉ còn lại một luồng khí xám bạc mờ mịt,
nhẹ như khói sương, luân chuyển quanh thân Lục Đông.
Ngoài tầng thứ mười
Tạ
Nhược Linh đợi suốt hai canh giờ, lòng nóng như lửa đốt. Khi nàng định liều
mình bước vào, thì một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Từ
trong tầng đá, Lục Đông chậm rãi bước ra, thần sắc như thường, áo không nhiễm
bụi, khí tức như gió xuân, vô thanh vô tức.
—
“Ngươi… không sao chứ?”
Lục
Đông gật nhẹ đầu.
—
“May mắn không chết.”
Chỉ
một câu, bình thản đến mức khiến người nghe cũng không dám hỏi thêm.
Tạ
Nhược Linh không biết, sau lưng hắn, nơi khe áo đã rách nhẹ, lộ ra một đạo
thần văn như hằn vào huyết mạch, lặng lẽ sáng lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó – Ở một nơi khác
Trong
một mật thất ngầm sâu dưới lòng đất thuộc tổng bộ của “Thất Vực Minh”, một bức
họa chân dung cũ kỹ đột nhiên cháy lên.
Một
lão giả mặc trường bào tím mở mắt, kinh hãi:
—
“Kẻ sống sót Viễn Đông… Hắn lại xuất hiện rồi sao?”
Một
trưởng lão khác run giọng hỏi:
—
“Không thể nào. Năm đó trận chiến Di Thủy, tất cả hậu nhân đều bị phong ấn…”
—
“Không. Có một người… hắn ẩn nhẫn không xuất thủ, trốn khỏi vận mệnh.”
Ánh
mắt lão giả như nhìn xuyên qua thiên địa, gằn giọng:
—
“Lục Đông. Cái tên này… phải điều tra kỹ.”
CHƯƠNG 37: KẾT ĐAN GIÁNG LÂM – VẬT KHÔNG NÊN THUỘC VỀ NGƯƠI
Trên
đường trở lại thị trấn Dư Sơn, Tạ Nhược Linh vẫn còn chưa nguôi kinh hãi về
tầng thứ mười. Tuy nàng không tận mắt chứng kiến điều gì, nhưng khí tức còn sót
lại sau lưng Lục Đông — cổ xưa, thâm sâu, lại tĩnh mịch như vực — khiến nàng
không dám hỏi nhiều.
Lục
Đông vẫn bước đều, chắp tay sau lưng, dáng vẻ như một thôn dân bình thường vừa
đi chợ về.
Nhưng
trong lòng hắn thì khác.
Lục
Đông chỉ nhíu mày, ánh mắt trầm tĩnh.
—
“Mới vừa thu được cơ duyên, đã có kẻ đến kiếm chuyện rồi…”
Hắn
ngẩng đầu nhìn trời. Ánh chiều tà nhuộm vàng đỉnh núi, mây trôi lững lờ, gió
nhẹ lướt qua đỉnh tóc.
Không
ai nghĩ… một kẻ từng chiến đấu với tàn hồn Địa Linh Tộc, lại đứng ở đây như
thể chẳng có gì xảy ra.
Ba ngày sau – đêm xuống
Tạ
Nhược Linh đã được người của tông môn đón đi.
Căn
nhà tranh của Lục Đông vẫn sáng đèn lờ mờ, bên trong, hắn đang chẻ củi, động
tác chậm rãi mà vững vàng. Ngoài hiên có treo vài gốc dược thảo đang phơi.
Bình
dị.
Yên
tĩnh.
Nhưng
đúng lúc đó…
ẦM!!!
Một
đạo kiếm quang xé trời, ngang nhiên chém xuống mái nhà tranh, làm phát
ra một tiếng nổ trầm đục. Sóng khí cuốn tung đất cát, mái rơm bốc cháy như pháo
nổ.
Lục
Đông không nhúc nhích. Hắn chỉ ngẩng đầu lên.
Trên
không trung, một lão giả áo bào đen cưỡi phi kiếm, khí tức cuồn cuộn như
thủy triều.
—
“Kẻ tên Lục Đông! Mau giao ra tàn hồn Địa Linh Tộc! Đó là vật không nên thuộc
về ngươi!”
—
Lục
Đông lặng im. Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng đặt bó củi xuống, đứng dậy, phủi
tay.
—
“Ta lấy được từ tầng thứ mười, không trộm không cướp. Dựa vào đâu mà phải
giao?”
Lão
giả nhíu mày.
—
“Ngươi chỉ là một tán tu vô danh, thiên cơ đã định, linh vật như thế phải thuộc
về Thất Vực Minh!”
Lục
Đông cười nhạt.
—
“Thiên cơ? Ta chỉ biết… thứ nào rơi vào tay ta, thì là của ta.”
—
Lời
vừa dứt.
Không
khí bỗng ngưng đọng lại.
Trên
đỉnh đầu lão giả, một tòa pháp ấn hình tháp bỗng hiện ra — đây là thần
thông “Vạn Trấn Lôi Ấn”, một chiêu chỉ có tu sĩ trên Kết Đan tầng ba mới
điều khiển được.
Lực
lượng trấn áp như thiên lôi giáng xuống.
Một
trăm trượng xung quanh hoàn toàn đóng băng linh khí!
—
Bên
trong đống tro tàn của mái tranh, Lục Đông vẫn chưa hề động đậy.
Nhưng
đôi mắt hắn… đã khẽ sáng lên màu u lam nhàn nhạt.
Chỉ
trong chớp mắt…
ẦM!!!
Một
luồng ánh sáng màu xám bạc từ sau lưng Lục Đông bộc phát, hình thành một
tàn ảnh địa linh mang mười hai nhánh vân mạch cổ xưa. Cả không gian như chấn
động.
Lão
giả trên không sắc mặt tái mét.
—
“Ngươi… không phải Kết Đan!”
Lục
Đông ngẩng đầu, giọng trầm thấp, không nhanh không chậm:
—
“Ta chưa từng nói… ta chỉ là tán tu.”
Rồi
hắn giơ tay.
Chỉ
một chiêu.
Vạn Trấn Lôi Ấn bị bóp nát như đất sét.
—
Lão
giả hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa thoát ra khỏi trăm trượng, một cổ
phù bằng đá đất từ lòng đất bắn lên, khóa chặt linh hồn.
Lục
Đông bước ra khỏi hiên nhà đã cháy, đi tới, cúi nhìn đối phương.
—
“Ta không thích giết người. Nhưng nếu còn ai khác đến hỏi xin thứ này…”
Hắn
ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, rồi khẽ nói:
—
“Cứ nói… ta sẽ đến tìm bọn họ.”
—
Cùng thời khắc – Thất Vực Minh
Một
chiếc ngọc giản bị nứt đôi ngay trước mặt Thất trưởng lão. Ông ta tái
mặt.
—
“Lục Đông… chỉ là tán tu sao?”
Một
lão giả khác nhắm mắt, trầm giọng:
—
“Không. Hắn là loại người… giả trư ăn thịt hổ. Một con hổ chưa bao giờ cần gầm
lên để người khác khiếp sợ.”
CHƯƠNG 38: RỜI NÚI – THẠCH UYÊN TÀNG LONG
Trăng
lên cao, ánh sáng lạnh phủ lên mái tranh đã được Lục Đông sửa lại gọn gàng. Tro
bụi của trận chiến ba hôm trước đã bị hắn gom lại, rải đều trên luống thuốc
ngoài sân — hòa vào đất, như chưa từng có cuộc giao phong sinh tử.
Bên
trong nhà, ánh đèn mờ nhạt.
Lục
Đông đang ngồi khoanh chân, tay cầm một miếng ngọc giản màu tro. Trên mặt hắn
là vẻ trầm tư ít thấy.
Lục
Đông ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm.
—
“Thạch Uyên…”
Đó
là trung tâm tu chân cấp đô thị của khu vực tây nam, nơi tụ tập vô số
thế lực, tông môn, thương hội, và cả sát thủ đường, tà giáo ẩn thế. Đến nơi đó,
chẳng còn ai biết hắn là một tiểu tán tu ở trấn Dư Sơn, càng không ai nhớ một
người từng sống ẩn giữa ruộng thuốc và củi khô.
Thích
hợp.
Rất
thích hợp.
—
Sáng
sớm hôm sau.
Trên
con đường đất nhỏ dẫn ra khỏi trấn Dư Sơn, một thân ảnh mặc áo vải xám, mang
theo một tay nải, chầm chậm bước đi. Không linh thú cưỡi, không khí thế cuồn
cuộn, cũng không có ai tiễn đưa.
Nhưng
khi hắn khuất sau rặng tre…
Một bóng người áo tím từ xa hiện ra, ánh mắt phức tạp nhìn
theo.
Là
Tạ Nhược Linh.
—
“Ngươi… rốt cuộc là ai…”
Nàng
khẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe sáng vẻ quyết tâm.
—
“Chờ ta vào nội môn… nhất định sẽ gặp lại!”
Thạch Uyên – thành phố của tu sĩ và
mưu tính
Ba
ngày sau.
Một
chiếc xe ngựa cũ kỹ lọc cọc tiến vào cổng thành Thạch Uyên. Người phu xe gà
gật, còn người ngồi trong khoang xe thì ngủ suốt chặng đường.
Không
ai biết, người kia… vừa bước ra từ tầng mười cổ mộ, vừa giết một tu sĩ
Kết Đan, vừa dung hợp một hồn tàn cổ tộc.
—
Thạch Uyên không giống bất kỳ nơi nào mà Lục
Đông từng đi qua.
Linh
khí nơi đây cuồn cuộn, thậm chí lơ lửng trong không khí. Dưới ánh mặt trời,
từng dòng khí lưu mờ nhạt xoáy quanh các ngọn tháp, cung điện, thương hội.
Người
qua lại toàn là tu sĩ.
Trên
không, pháp bảo phi hành như cá gặp nước. Dưới đất, những thiếu niên trẻ tuổi
khoác đạo bào, mùi linh dược và khí tức kiếm khí trộn lẫn.
Đây là nơi ngọa hổ tàng long.
—
Lục
Đông đi bộ suốt hai canh giờ, đến khu chợ tu chân Tây Thành, nơi rao bán
dược thảo, ngọc giản, linh đan và cả nhiệm vụ thuê sát thủ.
Hắn
không nói gì, chỉ âm thầm mua một lệnh bài cư trú sơ cấp, rồi chọn một gian
phòng nhỏ cạnh suối Linh Khê. Vừa yên tĩnh, vừa gần địa mạch.
Sau
khi đặt tay nải xuống, hắn mở bảng hệ thống.
【Nhiệm vụ chính tuyến mới mở khóa】
◉ Sự kiện
ẩn: Một thiếu nữ mang bí ẩn huyết mạch cổ xưa sắp đến tìm ngươi trong vòng 10
ngày
Lục
Đông khép lại giao diện hệ thống, khẽ cười:
—
“Thành phố mới… nhưng vẫn là chuyện cũ.”
Đêm đầu tiên tại Thạch Uyên
Gió
thổi qua lầu gỗ, tiếng suối róc rách ngoài hiên.
Trong
bóng tối, có hai luồng thần thức mạnh mẽ lướt qua nơi Lục Đông ở, rõ
ràng đang dò xét linh khí mạch suối.
Hắn
vẫn khoanh chân nhập định, khí tức phẳng lặng như gương.
Thần
thức kia vừa chạm vào liền bị phản phệ ngược, khiến chủ nhân chúng hự
lên một tiếng cách đó ba dặm.
—
“Kỳ quái… rõ ràng có người tu luyện tại suối Linh Khê, nhưng không cảm ứng được
cảnh giới… Chẳng lẽ có pháp bảo che giấu?”
—
Lục Đông không mở mắt, nhưng trong tâm hắn đã cười thầm:
—
“Thành Thạch Uyên này… e là rất náo nhiệt.”
CHƯƠNG 39: THIẾU NỮ BÍ ẨN – HUYẾT MẠCH ĐỊA LINH
Sáng
sớm hôm sau.
Sương
mù mỏng phủ khắp suối Linh Khê, những giọt nước lơ lửng trong không khí như
tinh linh, mang theo linh khí nồng đậm hơn hẳn bình thường.
Lục
Đông khoanh chân bên bệ đá, ánh mắt khép hờ, hơi thở nhẹ nhàng như hòa vào gió
sớm.
Hắn
không cử động, chỉ âm thầm vận chuyển công pháp 《Thái Thanh Địa
Tạng Quyết》, từng tia linh khí xuyên vào đan điền
như nước chảy khe suối, không nhanh không chậm, ổn định mà vững chắc.
—
Cùng
lúc đó, ở đầu đường dẫn đến suối Linh Khê, một thiếu nữ áo xanh lam xuất
hiện.
Nàng
có mái tóc dài buộc nhẹ bằng một dải lụa tím, đôi mắt trong suốt như nước suối
mùa xuân, nhưng sâu trong đó ẩn hiện một tia tang thương không phù hợp với độ
tuổi.
Tay
nàng nắm chặt một mảnh ngọc bội cũ kỹ, trên đó khắc ký hiệu cổ ngữ đã mờ, mơ hồ
tỏa ra khí tức quen thuộc của tộc Địa Linh.
—
“Là nơi này… đúng là khí tức từ mạch suối.”
—
Nàng
không ngờ, người đang sống ẩn tại đây lại là một thanh niên áo vải lam giản dị,
dáng vẻ như tiểu thương trong chợ.
Càng
không ngờ… khí tức trên người hắn lại khiến ngọc bội của nàng nóng lên.
Nàng
ngập ngừng, bước đến gần.
—
“Xin hỏi… ngươi có từng nghe về Địa Linh Tộc?”
Lục
Đông mở mắt, trong thoáng chốc, tinh quang lóe lên rồi biến mất.
—
“Ta không rõ. Cô nương nhận nhầm người rồi.”
Nói
xong, hắn lại nhắm mắt, tiếp tục điều tức.
Thiếu
nữ mím môi, nhưng không rời đi.
Nàng
lấy ra một mảnh vải lụa, trải lên mặt đất. Trên đó vẽ lại hình ảnh một cánh cửa
đá khổng lồ, hai bên khắc hình sơn mạch và mạch linh uốn lượn.
—
“Nơi này là Cổ Môn Địa Tạng, từng chấn động toàn bộ Tu Chân Giới một ngàn năm
trước. Người trong tộc ta kể lại rằng, trong cánh cửa đá có một sinh linh
vẫn chưa chết – người canh giữ huyết mạch cuối cùng.”
—
“Ta được chỉ điểm… đến đây tìm người mang khí tức hòa hợp. Và chính là ngươi.”
Lục
Đông vẫn giữ nét thản nhiên.
—
“Cô nương, Thạch Uyên rộng lớn, người tu luyện công pháp địa hành hay luyện thể
không thiếu. Có lẽ cô cảm ứng sai rồi.”
Thiếu
nữ cắn môi, vẻ do dự hiện rõ.
Cuối
cùng, nàng đặt mảnh ngọc bội trong tay xuống trước mặt Lục Đông, ánh mắt nghiêm
túc:
—
“Nếu ngươi không phải… vậy hãy trả lại vật này. Chỉ cần nắm vào ngọc bội, nó
sẽ nhận chủ hoặc tự vỡ.”
—
Lục
Đông im lặng một lát, rồi đưa tay nhấc mảnh ngọc bội lên.
Trong
khoảnh khắc chạm vào…
Ầm!
Một
luồng linh quang lan tỏa, mảnh ngọc rung lên như sấm sét giữa trời quang. Từ
trong đó, hiện lên một đoạn ký ức mờ nhạt — hình ảnh một chiến trường ngầm,
máu đổ ngập đất, một lão nhân khom lưng che chắn cho một đứa bé trước khi cả
vùng đất sụp xuống.
Hệ
thống lập tức vang lên:
Lục
Đông thu tay lại, nhẹ giọng:
—
“…Ngươi tên gì?”
Thiếu
nữ ánh mắt sáng lên:
—
“Ta là Đường Tử Linh, hậu nhân Địa Linh tộc. Từ nhỏ đã được dạy rằng…
khi ngọc bội sáng lên, người trước mặt chính là nhân vật định mệnh.”
Lục
Đông gật đầu, không trả lời trực tiếp, chỉ hỏi:
—
“Ngươi đến đây một mình?”
—
“Không. Còn có người đuổi theo.”
—
Ngay
khoảnh khắc đó…
Một
tiếng nổ vang vọng từ xa, linh khí chấn động dữ dội. Bầu trời phía tây Thạch
Uyên bị xé rách, ba luồng khí tức hóa thần trung kỳ ập đến, sát khí như lưỡi
dao lướt qua.
Lục
Đông nhíu mày.
Hắn
đứng dậy, không nhanh không chậm, rồi đưa tay:
—
“Ngươi tránh sang bên.”
Đường
Tử Linh kinh ngạc:
—
“Ngươi định… đối đầu bọn họ?”
Lục
Đông khẽ nói:
—
“Không thích bị quấy rầy.”
—
Khi
bóng áo lam của Lục Đông bước ra khỏi mảnh sân nhỏ, trời đất như lặng đi trong
chốc lát.
Không
có linh lực cuồn cuộn.
Không
có pháp bảo rực sáng.
Chỉ
là một bóng người… như tảng đá giữa dòng thác, không động nhưng cũng
không thể bị cuốn trôi.
CHƯƠNG 40: TAM TU GIẢ HÓA THẦN – MỘT TRẦM MỘT NỔI
Bầu
trời phía tây thành Thạch Uyên mây đen cuộn lại, linh áp nặng như núi.
Ba
bóng người mặc y phục đen vàng, áo bào viền bạc, mỗi người đều mang khí tức Hóa
Thần trung kỳ, thân ảnh lóe lên như tia chớp, trực tiếp hạ xuống ngoài cửa suối
Linh Khê.
Bạch Vô Kỵ – kẻ đứng đầu ba người, ánh mắt sắc
như đao, đảo qua mảnh sân nhỏ đơn sơ của Lục Đông, nhíu mày:
—
“Chỉ là một phàm nhân cư ngụ? Không đúng, khí tức vừa rồi rõ ràng xuất phát từ
nơi này…”
Bên
cạnh hắn, một người đàn bà trung niên gầy gò, sắc mặt âm trầm, đưa ngón tay
lướt qua không khí:
—
“Ngọc bội Địa Linh bị phản ứng ở đây. Hắn... có lẽ đang che giấu linh căn.”
Còn
người cuối – lùn mập, lưng mang một trận bàn cổ xưa, cười khẩy:
—
“Kệ hắn là ai. Mau bắt con nha đầu kia, truy ra tàn chỉ Địa Tạng Môn, nhiệm vụ
lần này là mấu chốt lập công với Thái Huyền Điện.”
—
Lúc
này, Lục Đông bước ra.
Vẫn
là bộ áo lam vải thô đơn sơ.
Vẫn
là dáng vẻ điềm tĩnh, tay chắp sau lưng, như một học sinh ra vườn sau tưới cây.
—
“Ba vị đến vùng quê nhỏ này, là có việc?”
Bạch Vô Kỵ liếc nhìn hắn, như nhìn một con
kiến:
—
“Ngươi là người trông coi nơi này?”
Lục
Đông gật đầu, giọng ôn hòa:
—
“Tạm ở tạm đi, mượn chút linh khí suối tu hành mà thôi.”
Nữ
tu trung niên hừ lạnh:
—
“Tu hành? Chẳng qua là loại tán tu luyện khí chơi đùa, dám can dự việc của Thái
Huyền Điện. Còn không cút đi?”
Lục Đông cười nhạt.
Không
giận, không oán. Chỉ nhẹ tay quét vạt áo, như phủi bụi trên bậc đá.
Ầm!
Nữ
tu trung niên đột nhiên ra tay, pháp ấn đánh tới, một đạo linh quang màu xanh
lục hóa thành xà ảnh quấn chặt về phía Lục Đông.
Lục
Đông không né.
Chỉ
nhẹ đưa tay, từ trong lòng tay bốc lên một luồng khí xám tro mờ ảo.
Chỉ
một vuốt.
ẦM!
Xà
ảnh tan vỡ, linh lực chấn ngược lại khiến nữ tu phun ra một ngụm máu tươi, thân
thể bay ngược mười trượng, đập mạnh vào thân cây sau lưng.
Hai
người còn lại biến sắc.
Bạch Vô Kỵ quát lớn:
—
“Ngươi là ai?!”
Lục
Đông thản nhiên trả lời:
—
“Ta chỉ là một tán tu tạm trú. Nhưng người của Thái Huyền Điện ra tay trước,
đừng trách ta phản ứng lại.”
—
Gã
mập lùn lấy trận bàn xuống, quát lên:
—
“Trận Pháp Hóa Địa – Phong Tỏa Thiên Linh!”
Một
tấm trận đồ mở ra giữa không trung, định phong toàn bộ linh khí xung quanh suối
Linh Khê, tạo nên một kết giới nhỏ cách ly không gian.
Lục Đông mỉm cười.
—
“Đã đến mức này, thì không cần giữ lễ nữa.”
Hắn
nhẹ nhàng đưa tay, chạm vào không khí — một cái chạm như gõ nhịp tay vào bàn
trà.
ẦM!!!
Trận
đồ của gã mập nổ tung như giấy rách. Gã há hốc mồm, chưa kịp hoàn hồn đã bị một
luồng lực lượng vô hình đánh bật ngã về sau, miệng đầy máu.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Vô Kỵ đã ngưng trọng.
Hắn
lùi lại ba bước, lấy ra một chiếc hồ lô ngọc đen treo sau lưng.
—
“Ngươi là người của Địa Tạng Môn?! Không… không thể nào… môn phái đó đã bị hủy
diệt mười thế hệ trước…”
Lục
Đông không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Chỉ khẽ nói:
—
“Tất cả những gì các ngươi thấy… là do các ngươi ép đến. Nếu muốn tiếp tục, ta
không ngại cho các ngươi… trở về trong hình hài linh hồn.”
—
Bầu
trời lập tức đen kịt.
Cỏ
cây xung quanh rụng lá trong tích tắc, linh khí cuộn lên thành lốc xoáy
nhỏ quanh thân Lục Đông.
Hệ thống vang lên trong đầu:
Lục
Đông gật nhẹ, tay kết ấn Tam Tàng Linh Ấn, chân đạp bộ pháp "Thái
Thổ Vô Ảnh", chỉ trong một hơi thở đã xuất hiện phía sau Bạch Vô Kỵ.
Bạch
Vô Kỵ chưa kịp xoay người, một chưởng ẩn khí đã đánh vào huyệt Tâm Cung,
khiến hắn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Gã
mập và nữ tu chứng kiến, run như cầy sấy.
—
“Tha… tha mạng…”
Lục
Đông lạnh nhạt đáp:
—
“Đi được thì đi. Nhưng nếu còn quay lại… lần sau sẽ không nhẹ tay.”
—
Hai
kẻ còn lại không dám nói lời nào, vội vàng khiêng Bạch Vô Kỵ bay thẳng về phía
tây, linh lực tán loạn, như chó nhà có tang.
—
Sau
khi mọi thứ trở về yên tĩnh, Lục Đông quay lại, thấy Đường Tử Linh đang
run rẩy quỳ gối, ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn kính sợ.
—
“Ngươi… rốt cuộc là ai…”
Lục
Đông không trả lời.
Hắn
chỉ nhặt lại mảnh ngọc bội cũ, ánh mắt mơ hồ nhìn về phương xa.
—
“Không phải ai sống ẩn cũng là người yếu. Có điều... không thích bị làm phiền.”
✨ Mời
bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị
hay nhất.
✅ Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗
👉 Xem sản phẩm chi
tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy
🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập
nhật mỗi tuần nhé!
0 Nhận xét