CỔ NGUYỆT ĐĂNG TÂM ( CHƯƠNG 101 - 105 ) TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN

CHƯƠNG 101: MƯA MÁU Ở TRÚC LÂM – KHI KẺ ĐỊCH TÌM ĐẾN CỬA


1. VẠN LINH CÁC ĐỘT KÍCH – CỬA NHÀ TANH MÁU

Trời chưa sáng hẳn, trong màn sương sớm mờ ảo của thung lũng Trúc Lâm, một luồng sát khí âm trầm lan tỏa, như dã thú đang ẩn mình chờ mồi.

Phía xa, năm bóng người áo xanh đen lướt đến như u linh, không để lại tiếng động, đều là trinh sát nội môn Vạn Linh Các, tu vi ít nhất Trúc Cơ hậu kỳ, một kẻ thậm chí là Kết Đan sơ giai.

Bọn chúng dừng lại ngoài rìa thôn, nhìn về ngôi nhà gỗ giản dị nơi cuối dốc.

“Tổ trận đã kiểm chứng – linh khí nơi này từng dao động cấp cao. Có dấu tích của kiếm ý cổ đại.”
“Nhiệm vụ: thăm dò – nếu có tàn dư Cổ Thiên Tông, phải… tiêu trừ tận gốc.”



2. CÁC ĐỆ TỬ LẦN ĐẦU GẶP BIẾN

Bên trong Lâm Viện, ba người – Hạ Lân, Tử Mặc và Phong Linh – đang tu luyện thì cảm nhận luồng sát ý từ xa.

“Có người… đến rồi!” – Hạ Lân cau mày, cầm thanh kiếm gỗ trúc cũ nát Hạ Dương đưa, trong lòng hơi run.

Tử Mặc dù còn mù, nhưng lập tức nói:

“Là Kết Đan… một tên Kết Đan, bốn tên Trúc Cơ. Mùi sát khí rất quen, chắc chắn là người của đại tông môn.”

Phong Linh không nói gì, chỉ siết chặt mảnh ngọc nát trong tay – một mảnh còn sót lại của ngọc bài Cổ Thiên Tông.

“Sư phụ từng dặn… nếu bọn ta muốn theo con đường này, thì dù chết cũng không được lui bước.”

Cả ba người nhìn về căn nhà nhỏ phía sau núi. Không thấy bóng Hạ Dương.

“Sư phụ… không định ra tay sao?”

Không ai trả lời. Nhưng cả ba cùng hiểu — đây là thử thách đầu tiên, cũng là lần đầu tiên bọn họ phải tự sống chết bằng sức mình.


3. TRẬN CHIẾN BẤT CÂN SỨC – MƯA MÁU ĐẦU ĐỜI

Năm tu sĩ Vạn Linh Các tiến vào sân, linh áp tỏa ra khiến cả mặt đất rung động nhẹ.

Tên Kết Đan đi đầu cười lạnh:

“Chỉ là đám rác rưởi Trúc Cơ, cũng dám chiếm cứ linh địa?”

Phong Linh hít một hơi dài, bấm pháp quyết:

“Trận mở!”

Trận pháp “Tử Hỏa Truy Hồn” do chính tay Hạ Dương chỉnh lý bày khắp viện, lập tức sáng lên, hàng chục luồng hỏa tiễn bắn thẳng về phía đối phương.

Nhưng bọn chúng nhanh chóng hóa giải – dù bị bất ngờ, song với tu vi áp đảo, pháp trận chỉ làm chậm chúng đôi chút.

Hạ Lân bước lên:

“Dù biết là không đủ sức… nhưng ta vẫn sẽ đánh!”

Hắn vung kiếm gỗ, kiếm khí bộc phát tạo ra một đạo hồn ảnh mờ ảo – chiêu thức do Hạ Dương chỉ dẫn, “Ảnh Kiếm Tàng Quang”, dù chỉ là bản sơ, nhưng chém văng tên Trúc Cơ đầu tiên trong nháy mắt.

Máu nhuộm đất.

“Một tên… đã chết?” – Kẻ Kết Đan giật mình, không ngờ đệ tử quê mùa lại có sát chiêu như vậy.

Cùng lúc đó, Tử Mặc đứng bất động giữa sân, mắt mù, nhưng quanh thân bừng lên lục quang của Huyền Mộc khí, cây cỏ quanh viện mọc tua tủa, hóa thành rễ gai đâm thẳng vào một tên Trúc Cơ khác.

“Chúng ta… không phải cừu non nữa.” – Giọng cô bé rất bình thản, như thể đang luyện tập hơn là giết người.


4. KHI MỘT BÀN TAY ĐẶT LÊN VAI

Khi trận chiến bước vào hồi căng thẳng, tên Kết Đan rốt cuộc ra tay – hắn phất tay, pháp bảo như gió lốc chém thẳng về phía Tử Mặc.

Một kích này đủ để phá nát toàn bộ ngôi nhà gỗ, đốt sạch thung lũng.

Ngay khi lưỡi kiếm đến sát cổ Tử Mặc — một bàn tay khô gầy đặt lên vai tên Kết Đan.

“Ngươi vừa chạm vào đệ tử ta.”

Một tiếng nói rất nhẹ vang lên.

Cả trời đất như ngưng lại.

Tên Kết Đan cảm thấy linh hồn như bị ngâm vào hàn thủy băng lạnh, quay đầu lại thì chỉ thấy một lão nông gầy gò mặc áo vải cũ, tay cầm một cành thuốc rừng.

“Ngươi là ai?” – hắn hét lên, cố rút lui.

Nhưng quá muộn.

Hạ Dương phất tay một cái, không có pháp bảo, không có linh lực bộc phát rầm rộ — chỉ một luồng linh khí mỏng như sợi tơ, xuyên qua mi tâm tên Kết Đan.

Toàn bộ thân thể hắn hóa tro trong khoảnh khắc.

Ba tên còn lại kinh hoàng bỏ chạy, nhưng một bước cũng không rời khỏi được thung lũng.

Cây cỏ mọc lên như xiềng xích, xiết nát cả ba.


5. KẾT – SƯ PHỤ, NGƯỜI RỐT CUỘC LÀ AI?

Sau trận chiến, bầu trời trở lại trong xanh. Nhưng đất trong viện đã loang máu.

Tử Mặc, Hạ Lân và Phong Linh chỉ biết quỳ xuống, nhìn Hạ Dương đang cắm lại cành thuốc gãy, thở dài:

“Bọn họ đến sớm hơn ta nghĩ… Ta không muốn ra tay trước mặt các ngươi.”

Hạ Lân run giọng hỏi:

“Sư phụ… rốt cuộc người là ai?”

Hạ Dương cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm nhìn về nơi xa xăm:

“Chỉ là một kẻ từng bị Cổ Thiên Tông từ bỏ, sau lại chôn chính tông môn ấy bằng tay mình.”

“Giờ thì… ta muốn dựng lại nó, nhưng không bằng máu và lửa, mà bằng rễ cây, mồ hôi và thời gian.”

 

 

 

CHƯƠNG 102: DANH CHẤN TRUNG VỰC – TÊN TU SĨ QUÊ MÙA Ở TRÚC LÂM THÔN


1. SÓNG NGẦM DẬY KHẮP TU CHÂN GIỚI

Chưa đến một canh giờ sau trận huyết chiến ở Trúc Lâm thôn, thi thể năm tu sĩ Vạn Linh Các bốc cháy giữa đất hoang, linh khí tan rã thành tro bụi.

Pháp ấn ngọc bài của tên Kết Đan bị nghiền nát, tàn hồn truyền tống vỡ vụn bay về tổng đàn Vạn Linh Các — không lưu lại hình ảnh, chỉ là một màu trắng toát vô tận.

Trưởng lão trực của Vạn Linh Các chấn động.
Chỉ một khắc sau, trong Thiên Mệnh Tháp, pháp lệnh được truyền đi khắp mười hai phân đàn:

“Truy lùng nơi gọi là Trúc Lâm thôn, điều tra kẻ đã diệt tổ thám đội. Có khả năng là tàn dư Cổ Thiên Tông hoặc truyền nhân Thái Cổ.”

Tin tức ấy như gió mạnh cuốn lá khô, chỉ một ngày sau đã truyền khắp Trung Vực.

Một tu sĩ vô danh, sống tại thôn quê hẻo lánh, diệt sát một vị Kết Đan kỳ như giết gà, thậm chí còn không dùng đến pháp bảo hay linh khí dao động mạnh — chuyện này, không khác gì ném đá vào hồ nước yên tĩnh mười năm nay của giới tu tiên.


2. VÂN MÔN PHÁN ĐOÁN – LỘ RA VẾT NỨT

Trong Vân Môn — một trong ngũ đại chính phái, trưởng môn Vân Tề Đạo Nhân đang chắp tay sau lưng, nhìn vào quẻ tượng trên bàn đá.

Hắn trầm giọng:

“Sát ý tinh thuần, nhưng không tàn độc. Một kích giết Kết Đan, nhưng không tổn thương thôn dân. Pháp tắc rất giống... Cổ Thiên Tông năm xưa.”

Một vị trưởng lão nói:

“Chẳng lẽ là truyền nhân?”

Vân Tề lắc đầu:

“Không phải. Nếu là truyền nhân Cổ Thiên Tông thật sự, hắn sẽ không sống ẩn ở một thôn hẻo lánh hơn mười năm, dạy dỗ ba tiểu tử vô danh như đám trẻ chăn trâu. Người này… hoặc là có đại cơ mưu, hoặc… thực sự đã thoái lui hồng trần.”

Rồi hắn nhướng mày:

“Lập tức cử một người đến Trúc Lâm thôn. Không được đắc tội. Nếu hắn đồng ý kết giao… thì Vân Môn ta lợi không nhỏ.”


3. HẠ DƯƠNG ĐỐI DIỆN VỚI TIẾNG TĂM – VẪN CHỈ CẮM CÀY

Tại Trúc Lâm thôn, Hạ Dương vẫn mặc áo vải, đang cày đất cùng một con trâu gầy.

Tử Mặc bưng nước, nhìn sư phụ mồ hôi đầm đìa mà ngơ ngác:

“Sư phụ, người vừa diệt năm tên tu sĩ, trong đó có một Kết Đan… Mà hôm nay vẫn đi gieo cải?”

Hạ Dương cười, nhổ cọng cỏ ra khỏi miệng:

“Ta trồng rau để ăn, không phải để khoe. Kẻ luyện đạo mà tự chuốc sát kiếp, là tự đào hố chôn mình.”

“Muốn đứng cao, không cần phải ngẩng đầu. Chỉ cần đứng ở nơi không ai với tới.”

Phong Linh ngơ ngác:

“Nhưng người ta đều nói sư phụ là… truyền nhân Thái Cổ!”

“Ta là người trồng thuốc.” – Hạ Dương đáp, đoạn nhặt nhánh ngải ngâm vào hồ.


4. VỊ KHÁCH BẤT NGỜ – NGƯỜI CŨ XUẤT HIỆN

Buổi chiều hôm đó, khi Hạ Dương đang pha trà, thì một bóng áo xám bước qua rừng trúc, không mang theo sát khí, không đạp gió lướt mây, chỉ là một lão nhân chống gậy trúc đi bộ đến.

Ánh mắt lão hiền hòa, nhưng cực kỳ thâm sâu.

Lão nhìn Hạ Dương hồi lâu, mới hỏi:

“Ngươi… có từng là Hạ Dương, nội môn trưởng đệ tử của Cổ Thiên Tông, kẻ được danh là Đan Kiếm Song Tuyệt?”

Hạ Dương chậm rãi rót trà, không ngẩng đầu:

“Người nhận nhầm rồi. Ta chỉ là Hạ Dương, người đào rễ trồng thuốc ở Trúc Lâm thôn.”

Lão nhân cười khẽ:

“Vẫn là giọng điệu đó… Năm xưa khi ta là tạp dịch ở Cổ Thiên Tông, chính ngươi là người đầu tiên đưa ta một viên Tiểu Dưỡng Huyết đan.”

Hạ Dương khựng tay.

Lão nhân chậm rãi nói tiếp:

“Ta là Dương Huyền. Giờ là phó tông chủ Linh Thai Cốc. Nay tới đây, không vì danh, không vì lợi… chỉ muốn nói một lời cảm tạ.”

“Và một lời cảnh báo.”

Hạ Dương nhìn thẳng ông, ánh mắt thản nhiên.

“Vạn Linh Các sẽ không bỏ qua. Chúng đã mời hai kẻ trong bảng Địa Sát – sát thủ Lưu Ảnh và Huyết Thủ. Một khi hai tên đó đến đây… máu sẽ nhuộm cả thôn.”


5. LẶNG GIÓ TRƯỚC CUỒNG PHONG

Dương Huyền rời đi trước hoàng hôn.

Phong Linh hỏi:

“Sư phụ, người không định đi sao? Ở lại đây quá nguy hiểm…”

Hạ Dương nhấp một ngụm trà, đoạn đáp:

“Ta ở lại để giữ thôn. Ba con ở lại để giữ đạo.”

“Nếu không dám giữ lấy mảnh đất này… thì dù có leo lên Thái Cổ Thiên Cung, cũng chỉ là kẻ cô đơn mà thôi.”

Rồi ông quay người, nhìn về rặng núi phía tây.

“Cuồng phong sắp tới rồi. Chúng ta chỉ còn một đêm yên bình.”

 

CHƯƠNG 103: HAI SÁT THỦ ĐỊA SÁT – BÓNG TỐI TRÀN VỀ TRÚC LÂM THÔN


1. ÂM PHONG LƯU ẢNH – HUYẾT THỦ VÔ THANH

Trong một sơn cốc tối tăm phía Bắc Trung Vực, một luồng âm hàn u oán bỗng trào dâng, phá vỡ sự yên tĩnh mấy trăm năm của một vùng cấm địa.

Hai bóng người hiện ra từ tầng sương đen: một người như cái bóng mờ nhòe, di chuyển không theo quy tắc, tên gọi Lưu Ảnh; người còn lại toàn thân đỏ như máu, ánh mắt vô hồn, tay phải mang một chiếc găng da đẫm máu khô, chính là Huyết Thủ – kẻ từng đồ sát bốn tiểu tông môn chỉ vì... một giọt Linh Thai Huyết.

Đây là hai sát thủ đứng hàng mười ba và mười sáu trên bảng Địa Sát – nơi quy tụ những kẻ chuyên hành thích tu sĩ cấp cao theo đơn đặt hàng.

Lần này, người thuê chúng – chính là Vạn Linh Các.

Lưu Ảnh liếm môi, tiếng nói như làn gió lướt qua tai:

“Chỉ là một thôn dân giết được Kết Đan… mà giá lại cao hơn khi diệt một Nguyên Anh sơ kỳ. Hừm… càng thú vị.”

Huyết Thủ không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một chiếc hồ lô đựng máu.

Một giọt máu nhỏ ra đất, lập tức hóa thành bản đồ linh mạch quanh Trúc Lâm thôn, đỏ rực như lưới.

“Ba ngày. Sạch máu. Không chừa một kẻ sống.”


2. TRÚC LÂM THÔN – ĐÊM ĐẦU TIÊN

Hạ Dương đứng trong sân, tay vẫn đang ngâm mớ đinh lăng và linh cúc vào nước.

Phong Linh và Tử Mặc đứng phía sau, trong lòng đều run rẩy sau khi nghe tin Vạn Linh Các mời sát thủ Địa Sát.

“Sư phụ… nếu là sát thủ, chúng không màng đạo lý. Dân làng e sẽ…” – Phong Linh thì thào.

Hạ Dương nhẹ giọng:

“Sát thủ giết người, không giết cỏ. Nhưng nếu cỏ chắn đường… chúng sẽ đốt cả ruộng.”

“Ta không tránh. Nhưng cũng không để thôn này thành nơi tắm máu.”

Ông đưa tay điểm nhẹ lên chiếc chum nước cạnh sân, trong nháy mắt, một đạo linh phù khắc ẩn hiện dưới đáy.

“Các con. Đi mang những bình nước trong thôn về đây. Tối nay, Trúc Lâm thôn sẽ... có chút thay đổi.”


3. VẠN TRẬN PHÙ – ẨN LONG THỨC TỈNH

Đêm buông. Trăng như móng vuốt mèo, lạnh lẽo len qua kẽ lá.

Tử Mặc vừa đặt bình nước cuối cùng xuống thì thấy Hạ Dương đang vẽ từng đường pháp phù trên mặt đất bằng máu linh thú, không phải linh mực.

Tử Mặc run giọng:

“Sư phụ, đây là…”

Hạ Dương không ngẩng đầu:

“Vạn Trận Phù – một phần trong ‘Ẩn Long Trận’. Tông môn ta năm xưa từng dùng nó để thủ hộ cấm địa.”

“Nếu kẻ địch bước vào phạm vi trận… tất cả tu vi dưới Nguyên Anh đều như trẻ con cầm dao.”

Đoạn ông nhét vào tâm trận một giọt máu của chính mình – tĩnh lặng, nhưng khiến gió ngừng thổi, sương ngừng rơi.

Không ai biết, Trúc Lâm thôn trong đêm ấy… đã biến thành một lòng chảo địa sát.


4. LƯU ẢNH TIẾN NHẬP – KHÔNG BÓNG, KHÔNG HÌNH

Canh ba đêm ấy, Lưu Ảnh đã vào thôn.

Hắn như bóng đêm hòa vào gió, không ai thấy, không ai nghe, chỉ có một đứa trẻ trong thôn ngủ mơ quấy khóc.

Tuy nhiên — khi vừa bước đến gần bờ giếng trung tâm thôn, hắn chợt khựng lại.

Bốn phía yên tĩnh, nhưng một mùi huyết sát nhẹ nhàng quanh quẩn — chẳng khác nào kẻ khác đã đoán được đường hắn đi và... chờ sẵn.

Lưu Ảnh lập tức thi triển bí pháp, hóa mình thành hơn ba mươi ảnh thể, tản ra bốn hướng.

Nhưng chỉ trong ba nhịp thở…

Bùm!
Một cái bóng nổ tung như quả cầu máu.
Rắc! Một bóng khác bị xiềng xích bằng pháp trận khóa chặt, kéo xuống hố phù ẩn.

“Không thể nào… đây không phải là trận pháp bình thường. Đây là… Phệ Hồn Phù Trận?!”

Lưu Ảnh chưa kịp quay lại — thì từ xa, một chiếc lá trúc bay tới, xuyên thủng cổ hắn như lưỡi kiếm.

Không máu, không tiếng động.

“Ngươi... từ đầu... đã biết ta đến...” – Lưu Ảnh không hiểu nổi, ánh mắt tàn lụi.


5. HUYẾT THỦ ĐẾN SAU – CUỘC CHIẾN CHÂN THỰC

Canh tư, Huyết Thủ đến sau. Nhưng hắn không xâm nhập bằng ẩn thân, mà bước vào như một con mãnh thú, mang theo sát ý ngập trời.

“Ra đây. Đừng trốn. Người giết Lưu Ảnh phải xứng làm đối thủ.”

Hạ Dương bước ra từ bóng tối, tay chỉ cầm một nhành trúc nhỏ.

Hắn hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Ta từng là đệ tử nấu thuốc. Nay… chỉ là người trồng thuốc thôi.” – Hạ Dương đáp, ánh mắt phẳng lặng.

Huyết Thủ gầm lên, tung quyền. Mặt đất dưới chân vỡ ra từng tầng, linh khí như sóng vỗ trào.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hạ Dương nhẹ nhàng vung nhành trúc.

“Trúc Diệp Phá Hồn – Thức thứ ba.”

Một tiếng xoẹt không lớn, nhưng cánh tay phải của Huyết Thủ lập tức bị chặt đứt, máu bắn tung tóe.

“Ngươi... là ai… sao lại biết Thức này… Đây là tuyệt kỹ Cổ Thiên Tông năm xưa…”

“Ta là ai, không quan trọng. Ngươi giết sai người rồi.” – Hạ Dương đáp, rồi điểm ra một chỉ.

Ầm!
Pháp ấn rực sáng.

Huyết Thủ, sát thủ máu lạnh, bị hút thẳng vào Đoạt Hồn Trận – giam vào viên hồn châu phía sau nhà Hạ Dương.


6. SÁNG HÔM SAU – YÊN LẶNG NHƯ CHƯA TỪNG CÓ SÁT KIẾP

Thôn dân thức dậy, thấy một đêm mưa vừa dứt. Không ai thấy máu, không ai thấy xác. Nhưng một số người mẫn cảm đều cảm nhận: thôn có gì đó... rất khác.

Chỉ có một chuyện lạ: cây trúc trước sân nhà Hạ Dương... bỗng dưng nở hoa — chuyện không xảy ra trong vòng trăm năm.

 

CHƯƠNG 104: MÔN CHỦ XUẤT HIỆN – LỜI MỜI RỜI THÔN


1. TRONG BÓNG SƯƠNG – MỘT KHÍ TỨC QUEN THUỘC

Sáng hôm sau, mặt trời chưa kịp lên, Trúc Lâm thôn đã chìm trong màn sương trắng đục kỳ lạ. Không phải sương núi thông thường, mà là linh vụ, loại sương mù chỉ xuất hiện khi có tu sĩ cấp cao di chuyển qua.

Trong sân nhà Hạ Dương, ông vẫn như mọi ngày: đun nước, nấu thuốc, hơ khô rễ linh cúc trên chiếc vỉ tre nhỏ.

Phong Linh bưng chậu nước ra, bất chợt dừng lại, ánh mắt ngưng trọng.

“Sư phụ… có người đến. Không phải người thường. Rất mạnh. Tựa như... Nguyên Anh hậu kỳ!”

Hạ Dương chỉ khẽ gật đầu, rót thêm nước vào nồi. Không biểu lộ ngạc nhiên, không lo lắng.

“Mạnh, thì sao? Chẳng lẽ ngươi sợ?”
“Con không sợ. Chỉ tức.” – Phong Linh nghiến răng – “Cứ như bọn họ coi Trúc Lâm thôn là chỗ muốn đến thì đến.”


2. HẮC BÀO GIÁNG LÂM – KẺ ĐẾN TỪ ĐẠI MÔN PHÁI

Chỉ sau ba nhịp thở, một bóng người trong hắc bào xuất hiện ngay giữa thôn, thân pháp như u linh, thần niệm như kiếm nhọn phóng ra, quét qua từng mái nhà, từng gốc cây.

Nhưng vừa khi thần thức chạm đến khoảng sân trước nhà Hạ Dương, hắn liền cau mày — một bức tường vô hình đã chặn đứng cảm giác của hắn.

Hắn chậm rãi bước vào sân, ánh mắt rơi lên người lão nông đang sấy thuốc kia.

“Lâu rồi không gặp, Hạ đạo hữu. Mùi thuốc vẫn thơm như trước.”

Hạ Dương ngẩng lên, ánh mắt bình thản:

“Ngươi thay ba đời Môn Chủ rồi nhỉ, mà vẫn chưa từ bỏ thói xưng ‘đạo hữu’ khi rõ ràng là đang dò xét.”

Người kia cười nhẹ, vén mũ trùm đầu.

Là một nam tử trung niên, tóc đen cột cao, mặc y bào có hoa văn thêu ngược – chính là Môn Chủ đời thứ 47 của Vân Dương Tông – Tạ Ngọc Thanh.


3. TẠ NGỌC THANH – MÔN CHỦ KÍNH CẨN

Tạ Ngọc Thanh bước đến, hơi cúi người hành lễ:

“Lần này không phải đến dò xét. Mà là... kính cẩn mời đạo hữu rời núi.”

“Vân Dương Tông chúng ta… đang đứng trước đại kiếp. Thiên Linh Hải trỗi dậy, yêu tộc phá phong ấn. Cổ tông đồng loạt xuất thế. Lục vực sắp hỗn loạn.”

“Chúng ta cần người… như ngươi.”

Hạ Dương không đáp, chỉ dùng nhíp gắp một đoạn linh cúc đang cháy, đặt vào bình ngâm.

“Ngươi từng nói câu này ba mươi năm trước. Khi ta chưa rời tông.”

“Và ta cũng từng nói... nếu một ngày Trúc Lâm thôn có máu đổ vì các ngươi, ta sẽ không bao giờ quay lại.”

Ánh mắt Tạ Ngọc Thanh thoáng hiện vẻ áy náy.

“Đêm qua là do Vạn Linh Các. Không liên quan đến Vân Dương Tông. Ta đến… để chuộc lỗi.”

“Chuộc lỗi?” – Hạ Dương nhìn hắn – “Ngươi mang gì đến?”

Tạ Ngọc Thanh vung tay, một hộp ngọc tử đàn bay tới, mở ra là ba viên đan dược toát ra linh khí bàng bạc, là Ngũ Hành Bổ Nguyên Đan – tuyệt phẩm chỉ luyện được 50 viên trong 200 năm.

“Một phần xin lỗi. Một phần là sính lễ – mong đạo hữu nhận lời làm khách khanh Tông môn.”


4. TRẢ LỜI – MỘT NỤ CƯỜI KHIÊM NHƯỜNG

Hạ Dương nhìn hộp đan dược, không cảm xúc.

Rồi ông đứng dậy, đi đến gốc trúc trong sân, nhẹ tay vuốt ve thân cây vừa mới nở hoa đêm qua.

“Ngươi từng thấy trúc nở hoa bao giờ chưa?”

Tạ Ngọc Thanh thoáng sững người.

“Trúc chỉ nở một lần... trước khi héo tàn. Vì thế có câu: ‘Trúc nở là kết thúc.’”

Hạ Dương gật đầu:

“Vậy ta hỏi lại ngươi – ta nên đi… hay nên ở?

Tạ Ngọc Thanh im lặng.

“Ba đứa nhỏ kia. Ta chưa dạy xong. Linh thôn này, còn chưa đủ yên ổn. Nếu ta đi, có khác gì trúc nở hoa rồi tự chặt gốc?”

“Ngươi về đi. Nếu một ngày Thiên Linh Hải thực sự tràn qua Trung Vực… ta sẽ tìm đến. Lúc đó, không cần mời.”

Tạ Ngọc Thanh thở dài, cất hộp ngọc, cúi đầu lần nữa:

“Nếu một ngày đạo hữu thay đổi ý định, Vân Dương Tông mãi mãi rộng cửa. Ta… vẫn còn nhớ năm đó, chính đạo hữu từng một kiếm cắt ngang Hải Môn Kiều.”


5. SAU KHI RỜI ĐI – TIẾNG THỞ DÀI TRONG GÓC NHÀ

Khi bóng hắc bào đã khuất, Phong Linh mới từ trong bước ra, mặt ngơ ngác:

“Sư phụ... người thật sự từng là cao thủ của Vân Dương Tông? Một kiếm chém Hải Môn Kiều…”

Hạ Dương mỉm cười, không trả lời.

Ông lấy một túi vải từ trong vách gỗ ra, trong đó là một thanh phi kiếm nhỏ xỉn màu, lưỡi đã mòn, chuôi gỗ không có linh văn.

“Kiếm này từng là của ta. Cũng là thứ duy nhất mang theo khi rời tông.”

Ông vỗ nhẹ lên kiếm, ánh sáng mờ hiện lên, thoáng chốc tắt đi như chưa từng tồn tại.

“Giả trư ăn thịt hổ. Nhưng cũng phải là con trư biết chọn lúc ăn.”

 

CHƯƠNG 105: HOA TRÚC KHAI – TÀN PHÁP THƯỢNG CỔ VÀ DẤU VẾT TIỀN DUYÊN


1. TRÚC NỞ HOA – MỘT ĐIỀM LẠ PHI PHÀM

Sau khi Tạ Ngọc Thanh rời đi, trong sân nhỏ nhà Hạ Dương vẫn phảng phất hương thuốc và linh khí thanh thuần. Nhưng điều bất thường đã xuất hiện vào rạng sáng hôm sau.

Gốc trúc già đầu sân – vốn chỉ được Hạ Dương chăm nom nhẹ nhàng như bao cây cỏ khác – đã nở hoa.

Hoa trúc không rực rỡ, chỉ là từng cánh nhỏ màu xám bạc nhạt, nhưng trong ánh mắt người tu hành, lại là điềm dị thường hiếm gặp.

Phong Linh lần đầu thấy cảnh ấy, cảm nhận khí tức quanh cây trúc như lan truyền ra từng vòng linh lực theo quy luật âm dương ngũ hành tương sinh tương khắc, như có pháp trận ẩn hình.

“Sư phụ… cây trúc này…”

Hạ Dương không trả lời ngay, mà chỉ im lặng, nhắm mắt trong chốc lát. Sau đó, ông ngồi xuống đất trước gốc trúc, bắt đầu kết thủ ấn cổ quái — một loại pháp ấn không thuộc bất kỳ tông môn nào mà nàng từng biết.

Ánh sáng mờ lan ra từ lòng bàn tay Hạ Dương, nhập vào thân trúc. Ngay lập tức, một đạo ánh sáng hình xoáy hiện lên nơi gốc rễ, vẽ ra trận văn cổ xưa uốn lượn như long xà.


2. TÀN PHÁP THƯỢNG CỔ – TRẬN PHÁP PHONG ẤN THIÊN ĐỊA

Từng vòng linh quang từ trận văn dần xoay tròn, một thanh âm khẽ vang lên như tiếng thì thầm của đất trời:

“Khai… linh… chi… nhãn…”

Một cột sáng mảnh mai phóng lên từ giữa gốc trúc, tạo thành một quầng ảnh chiếu – trong đó hiện ra hình ảnh mờ nhạt của một ngọn núi đá khổng lồ, bị bao phủ trong mây đen sấm sét.

Trong nháy mắt, hình ảnh vụt tắt, trận văn cũng tan đi, chỉ để lại một chiếc lá trúc ánh bạc rơi xuống tay Hạ Dương. Trên lá có khắc ba chữ cổ ngữ: “Tiên Lộ Phân”.

“Lá trúc này là tín vật.” – Hạ Dương trầm giọng – “Là dẫn dắt đến một nơi ta chưa muốn đến lại.”

“Nơi đó… từng là chiến trường giữa Thượng Cổ Yêu Tộc và Tiên Nhân chân chính. Cũng là nơi... ta suýt mất mạng năm đó.”


3. QUÁ KHỨ BỊ LÃNG QUÊN – TIỀN DUYÊN TÁI HIỆN

Phong Linh cùng hai sư huynh là Trầm Tĩnh và Lâm Tước đều ngẩn người.

“Sư phụ... người từng bước vào chiến trường Thượng Cổ?”

Hạ Dương khẽ gật đầu, không phủ nhận. Ánh mắt ông ánh lên nét tang thương của một người đã sống lâu hơn vẻ ngoài tưởng thấy.

“Khi còn ở Vân Dương Tông, ta là người duy nhất từng bước vào sâu trong Cổ Địa Lưu Vân, và trở ra. Nhưng… cái giá rất đắt. Tâm mạch của ta, từ đó gãy làm hai.”

“Ta sống sót, nhưng vứt bỏ danh vọng, quyền thế, cả đạo lữ và đồng môn. Chỉ mang theo một vật – chính là mầm trúc nhỏ ta trồng ở đây năm đó.”

Ba đệ tử đều nín lặng. Trong ánh bình minh mờ nhạt, hình ảnh ông lão mặc áo vải đơn sơ, ngồi dưới gốc trúc nở hoa, đột nhiên trở nên lạ lùng vĩ đại trong mắt họ.


4. MỘT QUYẾT ĐỊNH – MỘT NHIỆM VỤ

Hạ Dương cầm chiếc lá trúc bạc, đưa cho Trầm Tĩnh.

“Trầm Tĩnh. Con cầm lấy tín vật này. Dẫn theo hai sư đệ muội, lên đường tới Tàng Mộ Cốc. Trên đường sẽ gặp người cũ, cũng sẽ gặp sát kiếp.”

“Nhưng đó là bước đầu để các con thoát khỏi cái ‘vỏ trứng’ Trúc Lâm thôn. Tu tiên, không thể mãi tránh né.”

Trầm Tĩnh nhận lấy chiếc lá trúc, trong mắt ánh lên quyết tâm.

“Vâng, sư phụ. Dù phía trước là hung hiểm, chúng con nguyện đi.”

Hạ Dương khẽ gật đầu, quay lưng vào nhà.

“Nếu các con có thể sống sót trở về, trận pháp Thượng Cổ trong thân thể các con sẽ tự khai mở. Đó là cơ duyên ta đã đặt sẵn. Nhưng nếu chết giữa đường…”

Ông dừng lại một chút.

“…thì coi như số trời định vậy.”


5. KẾT CHƯƠNG – BÓNG LÃO GIẢ TRONG MÀN SƯƠNG

Ba ngày sau, ba đệ tử rời Trúc Lâm thôn, hướng về hướng tây nam, nơi có Tàng Mộ Cốc – một nơi chưa từng ghi chép trong bản đồ tu chân giới hiện nay.

Hạ Dương đứng trên đỉnh đồi phía sau nhà, tay chống gậy trúc, nhìn theo bóng lưng học trò.

Một con bạch điểu từ trong rừng bay tới, đậu lên vai ông.

“Chúng đi rồi. Bây giờ ông tính sao?”

Hạ Dương không quay đầu, chỉ đáp khẽ:

“Chim non phải bay, trúc già mới trút lá. Thời cơ chưa đến, ta chưa cần động. Nhưng nếu có kẻ chạm đến Trúc Lâm thôn lần nữa…”

Ông rút thanh phi kiếm gỉ sét từ trong tay áo. Một tia sáng chớp qua lưỡi kiếm.

“…thì lần này, ta không nể ai nữa.”

 

  Mời bạn ghé thăm blog của mình để cùng đọc những truyện tiên hiệp và linh dị hay nhất.

  Xem thông tin chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/meopingping 🔗

👉 Xem sản phẩm chi tiết tại đây 👉 https://bit.ly/sanphamphongthuy

🌿 Hãy theo dõi để không bỏ lỡ những câu chuyện mới được cập nhật mỗi tuần nhé!

Đăng nhận xét

0 Nhận xét