PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 01-10) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 Chương 01: Tạp Dịch Trong Linh Kiếm Môn

Mùa đông năm ấy đến sớm, sương trắng phủ kín đỉnh Huyền Sơn từ trước giờ Dần. Một nam hài mười sáu tuổi, thân mặc áo vải cũ kỹ, đang gồng gánh hai thùng nước lạnh buốt từ khe suối lên sườn núi. Mồ hôi đọng thành băng trên tóc mái, tay chân tím tái, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh như nước giếng sâu.

Hắn tên là Tần Vân — đệ tử tạp dịch của Linh Kiếm Môn.

Trong một lần khảo nghiệm linh căn ba năm trước, Tần Vân bị đánh giá là tam linh căn hỗn tạp, trong đó hai thuộc tính tương khắc, tốc độ hấp thu linh khí cực chậm. Một phế thể không hơn không kém.

Chính vì thế, dù vượt qua tầng khảo hạch thân thể với thành tích không tệ, hắn vẫn chỉ được thu nhận làm tạp dịch đệ tử, chuyên lo quét rác, gánh nước, đốn củi, săn thú, giặt y phục cho đệ tử nội môn.

Kẻ khác nhục mạ hắn là “một chân bước vào tiên môn, ba chân còn lún trong bùn phàm trần”. Nhưng Tần Vân không giận, cũng không giải thích.

Mỗi ngày, sau khi hoàn tất công việc nặng nhọc từ sáng đến chạng vạng, hắn lại lặng lẽ trở về căn phòng nhỏ cạnh chuồng linh mã, thắp lên đèn dầu, lấy ra bộ “Ngưng Khí Quyết” cũ nát — bí tịch phổ thông mà tạp dịch đệ tử được phát miễn phí — để lặng lẽ tu luyện.

Không ai biết rằng, suốt ba năm qua, hắn chưa từng nghỉ một đêm.

Không có linh đan trợ giúp, hắn gom từng viên phế linh thạch, cẩn thận lau sạch bụi đất, tận dụng chút linh khí tàn dư còn sót lại bên trong. Khi linh thạch cạn, hắn phơi nắng, nghiền vụn thành bột để bón cho linh thảo, rồi đổi lấy vài mảnh tàn thư tu luyện bị đệ tử ngoại môn vứt bỏ.

Ban ngày là tạp dịch, đêm đến là người tu hành cô độc trong bóng tối.

Mỗi một tia linh khí tụ lại trong đan điền, hắn đều dùng ý chí để kéo giữ, như giữ lại từng giọt nước trong sa mạc. Tiến độ chậm đến mức khiến kẻ khác phát điên, nhưng hắn vẫn kiên trì.




Tối nay, trời lạnh hơn mọi ngày. Bên ngoài là gió hú rít qua những bậc đá dốc đứng của Huyền Sơn. Tần Vân ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn trước ngực, thần thức dẫn khí theo kinh mạch “Tiểu Chu Thiên” lần thứ một nghìn bảy trăm lẻ hai.

Bỗng nhiên, một tia linh khí bạc nhạt từ đan điền hắn rung nhẹ. Khí mạch vốn trì trệ suốt ba năm, lần đầu tiên… thông suốt!

Toàn thân hắn run lên, nhưng không dám kinh động, chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, giữ vững tâm cảnh. Trong lòng không có vui mừng hân hoan, chỉ là một sự tĩnh lặng — như thể hắn đã biết điều này sẽ đến, sớm muộn mà thôi.

Ngưng Khí tầng một.

Đối với người khác, đây là bước đầu tầm thường. Nhưng đối với hắn, là ba năm máu thịt mài mòn, chịu nhục sinh tồn mà đổi lấy.

Hắn mở mắt, nhìn ra khung cửa sổ phủ tuyết. Bên ngoài là tiếng cười ồn ã của đám đệ tử ngoại môn vừa thắng một ván đánh cược. Họ không biết, một tạp dịch vô danh mà họ chẳng buồn gọi tên, vừa đặt chân lên con đường tu hành thực sự.

“Không vội… từng bước một…”

Tần Vân thì thầm, tự mình đứng dậy, kéo áo thêm một lớp vải. Gió rét cắt da, nhưng trong mắt hắn là một ngọn lửa âm ỉ — không bừng cháy, nhưng không bao giờ tắt.


Chương 02: Trận Đồ Bụi Bặm

Sáng hôm sau, tuyết phủ dày ba thước, che lấp lối đi xuống núi. Tần Vân như thường lệ dậy từ canh tư, khoác áo thô, gánh thùng xuống suối.

Mặt nước lạnh buốt như cắt da, nhưng tay hắn đã quen với giá rét. Ba năm làm tạp dịch, không có gì chưa từng trải qua.

Đệ tử nội môn thì ăn linh quả, dùng linh thủy để tẩy tủy. Còn hắn — nước suối lạnh, cháo loãng, bánh bột mốc, là bữa ăn quen thuộc.

Sau giờ Mão, Tần Vân được phân công dọn dẹp Tàng Thư Các tầng một. Nơi này chứa các bí tịch phổ thông, sách vở cũ kỹ mà không ai thèm động đến. Đệ tử chính thức của Linh Kiếm Môn chỉ lên tầng hai trở lên để học công pháp chính truyền.

Trong mắt kẻ khác, tầng một chẳng đáng giá gì — nhưng với Tần Vân, đây là kho báu bị lãng quên.

Gian phòng u ám, mạng nhện bám đầy, mùi mốc và mực cũ vương vất trong không khí. Hắn không phàn nàn. Trái lại, trong lúc quét bụi, hắn cẩn thận lướt mắt qua từng bìa sách, từng tiêu đề.

Phần lớn đều là ghi chép linh dược, phương pháp luyện thể sơ cấp, hay đạo lý nhập môn. Nhưng ánh mắt Tần Vân như có thể lọc cát tìm vàng — thứ hắn cần không phải công pháp cao thâm, mà là kiến thức nền tảng bị bỏ quên.

Sau một hồi, tay hắn khựng lại.

Một quyển sách mỏng nằm trong góc tối, bìa gần như nát vụn, chỉ còn ba chữ mờ mờ: “Cơ Sở Trận Đạo”.

Hắn liếc quanh — chẳng ai ở gần. Lặng lẽ giấu sách vào tay áo, tiếp tục dọn dẹp như không có chuyện gì xảy ra.


Đêm đó, trong căn phòng nhỏ của mình, Tần Vân lật mở cuốn sách. Bên trong là những ghi chép rời rạc về linh trận sơ cấp: Cách khắc trận văn, bố trí linh thạch theo ngũ hành tương sinh, tương khắc, cách chế tạo Trú Linh Trận giữ khí cho linh dược, Ẩn Khí Trận che giấu linh khí tu luyện…

Phần lớn bị rách nát, nhưng từng đoạn còn sót lại như mở ra một cánh cửa khác trong đầu hắn.

“Tu hành bằng linh căn là một lối, nhưng trận đạo là mượn thiên địa làm tay chân… Nếu biết cách bố trí, có thể lấy một viên linh thạch mà phát huy công hiệu gấp đôi.”

Tần Vân thì thầm, mắt sáng lên. Với người linh căn kém, hấp thu chậm, thì hiệu quả linh khí mới là mấu chốt.

Ba năm qua, hắn vẫn dùng linh thạch như kẻ mù lần đường. Nhưng nếu có thể bố trí được một tụ linh trận dù sơ sài, cũng có thể rút linh khí tinh thuần hơn, ít tổn hao hơn.

Không cần tu vi cao, chỉ cần đầu óc tỉ mỉ và thời gian.

Mà thứ đó, hắn có thừa.


Một tháng sau.

Bên trong chuồng linh mã phía sau núi, nơi không ai lui tới, một gian phòng nhỏ bị khóa bỏ từ lâu đột nhiên có người ở. Không ai quan tâm vì đó là chỗ chứa yên cương cũ và da thú mục.

Bên trong, Tần Vân đang ngồi giữa một trận pháp sơ khai, do hắn tự tay khắc trên mặt đất bằng than gỗ và bột linh thạch nghiền vụn. Một nắm linh thạch vỡ nát đặt ở trung tâm, đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Không hoàn chỉnh, không ổn định — nhưng tụ linh khí mỏng manh hơn mức bình thường.

Hắn hấp một hơi thật sâu, vận chuyển “Ngưng Khí Quyết”. Dòng linh khí nhập thể chậm nhưng rõ ràng hơn hẳn so với trước.

Cảm giác giống như đang hít thở trong không khí sạch hơn, đặc hơn.

“Một bước nhỏ cũng là bước đi.”
“Nếu người khác đi một trượng, ta đi một tấc. Nhưng chỉ cần không dừng lại… ta sẽ đến.”

Tần Vân mở mắt, ánh nhìn sâu như đáy giếng cổ. Hắn không màng đến kiếm pháp bay trời lượn đất, cũng không ganh tị với đám đệ tử nội môn cười nói huyên náo.

Tu tiên, đối với hắn, không phải là ngông cuồng đạp gió cưỡi mây.

Mà là tự cứu chính mình khỏi vận mệnh phàm trần — bằng từng giọt mồ hôi, từng bước chân trong bóng tối.

 

Chương 03: Đổi Rác Lấy Bảo

Ba tháng sau ngày tụ linh trận sơ khai được thiết lập, tu vi của Tần Vân đã ổn định tại Ngưng Khí tầng một hậu kỳ, tốc độ chậm đến mức đáng cười trong mắt người thường, nhưng với hắn — là một kỳ tích lặng thầm.

Từng tia linh khí thấm vào xương tủy, từng canh giờ ngồi xếp bằng dưới ánh đèn dầu, là minh chứng cho ba năm không bỏ cuộc.

Nhưng linh thạch thì ngày càng cạn. Phế thạch nhặt từ bãi rác tông môn không đủ duy trì tụ linh trận, huống hồ là đột phá tầng hai.

Tần Vân biết: Nếu không tìm thêm nguồn tài nguyên, con đường tu hành sẽ dừng lại.


Một hôm, trong lúc khuân củi đến khu ngoại môn, hắn tình cờ nghe lỏm được vài đệ tử bàn tán.

“Phòng Pháp Khí phía sau núi có trận cơ cũ bị loạn, phát linh khí ngược suốt hai canh giờ, suýt khiến một linh kiếm cấp thấp bị hủy. Lão Trình bị phạt quét dọn một tháng!”

“Chuyện đó từ đời nào rồi? Ai thèm quan tâm mấy pháp khí hỏng, toàn đồ bỏ kho!”

Tần Vân cúi đầu như không nghe thấy gì, nhưng trong đầu đã sáng lên một tia suy nghĩ.

“Trận cơ loạn, phát khí ngược? Có thể là tụ linh đồ bị lệch điểm đạo... Nếu ta được vào xem…”

Đêm đó, hắn tìm đến Lão Trình, một gã tạp dịch phụ trách trông coi kho pháp khí cũ. Người thô lỗ, bụng phệ, chỉ ham rượu và lười biếng.

Tần Vân mang theo một vò rượu kê hoa lén ủ từ tháng trước, cùng chút khô thịt hiếm hoi, dâng lên như hiếu tử thăm người thân.

Lão Trình nheo mắt nhìn vò rượu, ngửi sơ qua, cười khà khà:

“Tiểu tử ngươi có mắt đấy. Muốn vào kho pháp khí tìm thứ gì?”

Tần Vân cúi người, chắp tay lễ độ:

“Tiểu nhân nghe nói có mấy pháp khí hỏng cần quét dọn. Không cầu thưởng, chỉ mong lão huynh cho phép vào xem xét, tiện tay học hỏi chút ít về trận đạo.”

Lão Trình vừa nhấp rượu, vừa phất tay:

“Đi đi. Đừng đụng thứ có ghi ký hiệu đỏ. Còn lại... ta chưa thấy gì.”


Kho pháp khí bị bỏ hoang nằm sát bìa rừng, âm u và bụi bặm. Trên giá là hàng trăm món kiếm gãy, cờ rách, phù trận cháy xém, phi châm cong vẹo — toàn vật phế thải.

Nhưng trong mắt Tần Vân, chúng không hề vô dụng.

Hắn lần mò từng món, tìm dấu khắc trận văn, đo độ lệch của linh mạch, thậm chí tháo rời một vài trận bàn bị nứt để xem cách dẫn linh nguyên thủy.

Mỗi đêm, sau khi về phòng, hắn đều ghi chép vào cuốn sổ tay dày cộp, tự tay phác thảo sơ đồ đơn giản. Không có ai chỉ dạy, hắn dựa vào suy luận – thử sai – rút kinh nghiệm.

Qua nửa tháng, hắn lắp ráp lại được một pháp bàn cũ, nối lại ba điểm linh mạch bằng dây kim loại vụn, khắc thêm trận văn phụ trợ bên rìa.

Khi đặt viên linh thạch vào trung tâm, pháp bàn run nhẹ — phát ra ánh sáng ổn định, không chớp tắt.

Một pháp bàn tụ linh sơ cấp – hoạt động được.

Không ai dạy hắn, không ai biết. Nhưng trong góc tối sau núi, một tạp dịch không tên tuổi vừa tạo ra bước tiến vượt qua cả những kẻ có linh căn tốt gấp mười lần.


Ngày hôm sau, hắn mang theo một túi nhỏ đến tìm Lão Trình.

“Lão huynh, ta quét dọn được mấy thứ còn dùng được. Nếu không chê, có thể đem đi đổi lấy ít phế linh thạch chăng?”

Lão Trình lười biếng liếc nhìn. Trong túi là một kích linh phi châm đã được hắn sửa lại trận văn dẫn khí, cộng với ba lá phù triện cấp thấp đã ổn định năng lượng.

Gã nhướn mày, gật gù:

“Hửm? Không tệ. Mấy thứ này đem cho đệ tử ngoại môn dùng tập luyện cũng được.”

Sau một hồi cò kè mặc cả, Tần Vân đổi được chín viên phế linh thạch và một quyển “Phù Chú Căn Nguyên”, bản sao cũ mèm nhưng vẫn đủ đọc.

Hắn không cười, cũng không cảm ơn quá mức.

Chỉ âm thầm cúi đầu, quay người trở về phòng, tiếp tục cuộc sống của một tạp dịch vô danh.

“Tụ linh – luyện khí – chế phù – khắc trận. Dù là tay trắng, cũng có thể tự bước từng bậc mà lên.”

Trong bóng tối, ngọn đèn dầu lập lòe. Trên bàn, pháp bàn tự chế run nhẹ, phát ra ánh sáng mờ mờ — ánh sáng của hy vọng tự tay rèn lấy.

 

Chương 04: Nhiệm Vụ Vỡ Bể

Hôm đó, trời mù sương, gió núi lạnh thấu da. Tần Vân như thường lệ đang cõng bao củi từ sườn núi phía sau về kho chính.

Vừa bước qua cổng hậu viện, đã bị một tên đệ tử nội môn gọi giật lại.

“Tên tạp dịch kia, lại đây!”

Người gọi là Chu Hạo, nội môn Ngưng Khí tầng năm, nổi tiếng lười nhác và kênh kiệu. Thấy Tần Vân dáng người gầy gò, lại ít nói, liền đem ra làm chân sai vặt.

“Phòng Linh Dược của ta bị nghẽn khí dẫn, linh tuyền không lưu thông, ngươi vào đó quét dọn, xong trước giờ Dậu.”

Tần Vân chắp tay cúi đầu:

“Vâng, tiểu nhân tuân lệnh.”


Phòng Linh Dược nằm bên rìa động thạch phía bắc, là nơi dẫn linh tuyền từ sơn mạch vào các bồn trồng linh thảo quý giá. Nơi này bố trí linh trận đơn giản để tự động tuần hoàn linh khí, giúp linh thảo lớn nhanh hơn.

Khi Tần Vân bước vào, mùi ẩm ướt và thối rữa xộc lên. Rõ ràng linh khí bị tắc nghẽn quá lâu, vài gốc linh thảo đã héo rũ.

Hắn ngồi xuống, cẩn thận quan sát:

  • Trận bàn ở trung tâm có vết cháy đen.
  • Một phiến ngọc dẫn khí bị lệch tâm.
  • Có dấu vết chuột linh gặm nhấm đường khí mạch.

Nếu là người không hiểu trận đạo, sẽ nghĩ đây chỉ là hư hại bình thường — nhưng trong mắt Tần Vân, đây là trận khí bị rối do dẫn sai lưu lượng, chứ không phải hư hỏng tự nhiên.

“Có kẻ phá hoại?”
“Hay do Chu Hạo dốt nát mà làm loạn?”

Tần Vân không cần biết nguyên nhân, chỉ cần biết — nếu sửa được, sẽ có cơ hội.


Ba canh giờ sau.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Tần Vân đã gỡ bỏ lớp đá phủ bề mặt trận pháp, chỉnh lại ngọc dẫn khí theo tỷ lệ phân nhánh Tam Âm Tam Dương, sau đó lấy ra ba trận văn phụ do chính tay mình vẽ bằng tro mực và vụn linh thạch.

Hắn không có tài liệu tốt, nhưng bố cục ổn định, đạo lý vững vàng.

Khi đặt lại linh thạch chủ vào tâm bàn, một luồng linh khí mềm mại tràn ra, tuần hoàn ổn định như trước.

Tần Vân không nán lại. Trước khi đi, hắn cẩn thận dán lại hai lá phù ẩn khí, tránh để kẻ khác nhận ra có ai chạm vào.


Chiều hôm đó, Chu Hạo quay lại kiểm tra. Thấy linh tuyền lưu thông, linh thảo bắt đầu xanh trở lại, gã gật gù, cho rằng do mình hôm qua... vô tình “đụng đúng điểm”.

Không một lời cảm ơn, cũng không nhắc tới Tần Vân.

Nhưng Tần Vân không bận tâm.

Hôm sau, trưởng sự bên Tàng Dược Các — một lão tu sĩ tên Ngụy Chính, lặng lẽ cho người truyền khẩu lệnh:

“Ai là người sửa lại trận dẫn khí hôm qua? Đến chỗ ta, có thưởng.”

Tần Vân không lên tiếng. Hắn biết: Nếu nhận công, sẽ bị Chu Hạo chèn ép, cùng lắm được mấy viên linh thạch rồi chuốc oán.

Thay vào đó, hắn tìm cơ hội lén để lại một mảnh giấy nhỏ, chỉ viết:

“Trận pháp sơ cấp có lỗi tại vị trí Dẫn Mạch Ngọc — đã khắc phục. Đề nghị thay lại phiến ngọc trong 5 ngày, nếu không linh mạch có thể lệch lần nữa.”

Không ký tên.

Lão Ngụy vốn là người thận trọng. Đọc mảnh giấy xong, lập tức sai người kiểm tra — quả nhiên phiến ngọc sắp nứt thật.

Hắn không nói gì, nhưng trong lòng đã đặt dấu hỏi về kẻ tạp dịch bí ẩn kia.


Nửa tháng sau, lão Ngụy bắt đầu cho người tuyển tạp dịch vào Tàng Dược Các để phân loại linh thảo cũ và soạn lại phương thuốc cổ.

Tần Vân thầm hiểu — đây là cơ hội.

Hắn chủ động xin chuyển vào làm việc, không tranh giành, không nổi bật.

Ngày đầu tiên, hắn được giao phân loại đống trúc giản cổ, phần lớn mờ chữ, mục nát. Đệ tử khác đều chê bẩn, nhưng hắn kiên nhẫn ngồi cả ngày, tay không ngừng lật từng thẻ trúc.

Chiều muộn, hắn bắt gặp một mảnh trúc giản thiếu đầu, chỉ còn vài chữ rời rạc:

“...phù trận nhỏ, dẫn khí tĩnh... ngũ hành vị trí giao... nếu hợp với...”

Ánh mắt hắn lóe lên.

Đây không phải là một phương thuốc — mà là đoạn đầu của một trận pháp phụ trợ chế phù. Cổ xưa, tinh tế, lại không có trong điển tịch phổ thông.

Tần Vân lặng lẽ cất mảnh trúc vào tay áo, tiếp tục làm việc như chưa có gì xảy ra.


Cuối ngày, hắn ngồi trong căn phòng tối sau chuồng linh mã, trải mảnh trúc giản lên bàn. Kết hợp với kiến thức trước đây, hắn bắt đầu vẽ sơ đồ một loại trận phụ trợ chế phù, giúp ổn định linh lực trong lúc vẽ, giảm thất bại — một trợ lực cực kỳ quý giá với người không có linh căn mạnh như hắn.

“Không cần thiên phú. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, đủ trí óc, và biết... chờ thời.”

Tần Vân siết chặt tay.

Hắn không phải đệ tử chính thức. Không có linh căn mạnh. Không có sư phụ dẫn dắt.

Nhưng từng bước một, hắn đang đào hầm trong bóng tối — và hầm đó sẽ có ngày thông lên trời.

 

Chương 05: Lá Phù Đầu Tiên

Ba ngày sau khi phát hiện mảnh trúc giản về trận phụ trợ chế phù, Tần Vân đã chép lại hoàn chỉnh vào sổ tay, không sót một nét.

Đoạn pháp trận ấy tuy không đầy đủ, nhưng kết hợp với phần hiểu biết tự học, hắn đã hoàn chỉnh được một trận cơ giản lược, có thể dùng vụn linh thạch làm dẫn, giảm thiểu hiện tượng linh lực rối loạn khi vẽ phù.

“Với người có linh căn kém, khi rót linh khí vào phù văn thường xảy ra tắc nghẽn, sai lệch. Nếu có trận cơ ổn định bên dưới, có thể khắc phục phần nào.”

Đó là điều các đệ tử chân truyền chẳng bao giờ quan tâm. Nhưng với hắn, đó là con đường sống còn.


Tối hôm ấy, sau khi hoàn tất công việc ở Tàng Dược Các, Tần Vân lặng lẽ quay về phòng, nhóm đèn dầu, trải giấy phù vàng cũ kỹ ra bàn.

Trên bàn là:

  • Một tấm phù giấy sơ cấp, lấy từ kho vật tư thừa, hơi ẩm và góc bị quăn.
  • Một ngòi bút chu sa, hắn tự chế từ lông linh điểu rụng và chu sa vụn.
  • Ba viên phế linh thạch dùng để kích hoạt trận phụ trợ.

Hắn đã thất bại hơn mười lần trong hai tháng qua. Mỗi lần linh lực rót vào, phù văn đều méo mó, bị thiêu hủy hoặc rạn vỡ.

Linh căn cực thấp khiến hắn khó điều phối linh lực theo dòng nét, dù từng đường nét đều vẽ đúng.

Nhưng lần này khác. Trận cơ phụ trợ sẽ giúp hắn ổn định khí tức, giữ mạch linh lực mượt mà.

Tần Vân hít sâu, vững tay đặt bút.

Từng nét được vẽ ra — không vội, không run. Chân khí từ Đan Điền yếu ớt dẫn ra đầu ngón tay, thông qua chu sa bút chảy lên mặt phù giấy.

Khi nét cuối cùng khép lại, phù văn bỗng lóe sáng nhè nhẹ, tỏa ra một làn khí tức dao động cực mảnh.

Thành công rồi.

Một Phù “Linh Quang Nhãn” sơ cấp — hỗ trợ quan sát khí mạch vật phẩm — đã được hoàn thành.

Không ai chứng kiến, không ai chúc mừng. Nhưng với Tần Vân, đây là một bước ngoặt lớn nhất trong hai năm tu hành âm thầm.


Suốt tuần sau đó, hắn tranh thủ từng phút sau giờ lao dịch, luyện tiếp thêm vài lá phù khác. Dù vẫn thất bại xen kẽ, nhưng tỷ lệ thành công đã cao gấp ba lần so với trước.

Hắn cẩn thận gói từng lá phù vào hộp gỗ, viết ký hiệu riêng, giấu vào hốc đá phía sau chuồng linh mã — nơi không ai buồn ngó tới.


Một đêm, khi đang lén ngồi đọc lại trúc giản cũ sau núi, hắn nghe tiếng động nhẹ phía rìa rừng. Là tiếng loạt xoạt của chuột linh — một loại linh thú thấp cấp, thường đào hang gần nơi có linh thảo.

Tần Vân nhẹ bước, bám theo dấu động.

Chỉ trong chốc lát, hắn tìm thấy một cái hang nhỏ, gần đó mọc một bụi Thiên Quỳ Diệp — linh thảo hạ phẩm, trị thương rất tốt, nhưng cực khó trồng vì cần đất trung hòa âm dương.

“Chỗ này... không có trong bản đồ trồng linh dược của Tàng Dược Các.”

Hắn lặng lẽ ghi nhớ, rồi quay về. Ba hôm sau, trong ca trực đêm, hắn quay lại, đào được ba gốc Thiên Quỳ Diệp, không tổn hại rễ.

Sau đó, hắn dùng một trong ba lá phù mới chế tạo — Phù Linh Quang Nhãn — chiếu lên vùng đất xung quanh, phát hiện một vết linh mạch phụ rất mờ, đủ để giải thích vì sao linh thảo mọc ở đây.

Đây là chuyện vượt ngoài hiểu biết thông thường, nếu bị kẻ khác phát hiện, có thể dẫn đến tranh đoạt hoặc điều tra.

Tần Vân lại lặng lẽ trồng lại một phần, chỉ mang về hai gốc, giấu kỹ trong hộc gỗ tự chế dưới nền phòng.

Sau một tuần chăm tưới bằng linh thủy ít ỏi, lá cây đã khôi phục lại sắc xanh thẫm, toát ra mùi thơm nhè nhẹ.

Hắn cười nhẹ. Chưa từng nghĩ mình lại có thể dựa vào tu vi Ngưng Khí tầng một, có được linh thảo tự trồng, phù triện tự chế, trận cơ tự vẽ, tâm pháp tự học.

Không nhờ ai, không dựa ai.

“Không có linh căn mạnh, ta luyện gấp đôi.”

“Không có pháp bảo tốt, ta sửa vật hỏng mà dùng.”

“Không có người dạy, ta tự nghiệm lý mà học.”

Trong yên lặng, Tần Vân đã nắm vững ba loại phù đơn giản nhất: Linh Quang Nhãn, Chấn Khí Phù, và Định Vị Phù.

Mỗi thứ đều dùng được trong lao dịch lẫn tự vệ.


Thế giới tu tiên khắc nghiệt, người không có chỗ dựa như hắn chỉ có thể ẩn mình, lặng lẽ gom từng viên linh thạch, từng giọt chân khí, chờ một ngày có đủ vốn liếng để thoát khỏi thân phận tạp dịch.

“Tu hành, không dành cho kẻ nóng vội.”

“Chỉ có kẻ chịu cúi đầu nhặt từng mảnh vụn, mới có thể gom nên một thanh kiếm.”

Tần Vân — phàm nhân vô danh — đã có trong tay những thứ đầu tiên của riêng mình.

 

Chương 06: Hành Trình Xuống Núi

Cuối tháng ấy, Tàng Dược Các cần người hộ tống một chuyến vận chuyển linh dược xuống trấn Lạc Thủy để giao cho thương hội tu sĩ cấp thấp. Đây là công việc do đệ tử nội môn thực hiện, nhưng do số lượng người tạm thiếu, cần vài tạp dịch đi theo làm khuân vác, ghi chép hàng hóa.

Danh sách được viết tay treo ở hành lang. Tần Vân đọc qua, thấy tên mình đứng cuối cùng.

Không ai mừng rỡ khi bị gọi đi lao dịch đường xa, đặc biệt là mùa mưa, núi trơn, đường hiểm. Nhưng với Tần Vân, đây là cơ hội hiếm hoi được bước chân ra khỏi phạm vi môn phái — hắn lập tức gói ghém vài vật phẩm cần thiết, âm thầm chuẩn bị.


Ba ngày sau, đoàn năm người lên đường, gồm:

  • Chu Hạo – đệ tử nội môn phụ trách hộ tống, tu vi Ngưng Khí tầng năm.
  • Hai đệ tử ngoại môn làm hộ vệ tạm thời.
  • Tần Vân và một tạp dịch khác tên A Quý – phụ trách ghi chép, khuân vác.

Tần Vân không nói gì, chỉ lặng lẽ đi sau, quan sát kỹ lưỡng từng hành vi của Chu Hạo. Người này tuy tu vi không thấp, nhưng rõ ràng thiếu kinh nghiệm thực chiến, đi đường vẫn để lộ sơ hở trong bố trí khí tức.

“Kẻ như hắn… sau này sớm muộn cũng gặp họa khi ra ngoài lịch luyện.”


Hành trình xuống núi kéo dài ba ngày. Đoàn người đi qua ba ngọn đèo, một nhánh sông nhỏ, rồi vòng qua cánh rừng Tử Liễm – nơi nổi tiếng có sương tím độc nhẹ, khiến người thường khó phân biệt phương hướng.

Đêm đầu hạ trại, khi tất cả đã ngủ, Tần Vân lặng lẽ trèo lên mỏm đá, thi triển một đạo Linh Quang Nhãn Phù do chính mình vẽ — chiếu vào một mảnh cỏ lạ hắn nhặt được ban chiều.

Ánh sáng từ phù chiếu lên, Tần Vân thấy rõ: gốc cỏ có lằn khí cực mảnh, uốn lượn quanh rễ – dấu hiệu chỉ xuất hiện ở linh thảo sơ linh.

“Đây không phải cỏ dại thường… Là Tử Trúc Tâm, một loại linh dược chuyên trị nội thương chân khí, cực quý với tu sĩ Ngưng Khí.”

Hắn thầm ghi nhớ, không hái vội. Vài bước kế bên còn vài bụi khác. Nếu may mắn, có thể gom một ít đem về chế thuốc, đổi lấy linh thạch hoặc giữ dùng cho bản thân.

Tần Vân dùng một lá Định Vị Phù để đánh dấu lại địa điểm, rồi quay về lặng lẽ.


Đến ngày thứ ba, cả đoàn đến trấn Lạc Thủy. Nơi này không lớn, chỉ là điểm trung chuyển giữa vài môn phái nhánh và các thương hội nhỏ.

Tần Vân tranh thủ thời gian giao hàng để lén quan sát các quầy giao dịch linh tài, ghi nhớ giá cả, cách định phẩm, thậm chí lối trao đổi gián tiếp giữa các tán tu.

Hắn không hỏi gì, không mua gì, nhưng ánh mắt không bỏ qua một chi tiết nào.

Khi Chu Hạo đang mải trả giá với một thương nhân béo lùn, Tần Vân lẻn qua góc chợ, nơi đám tán tu lập quầy tạm — nhìn thấy một cụ ông râu bạc, trước mặt bày vài cuốn điển tịch cũ.

Một trong số đó là “Phù Cơ Thiển Lược – Tản Biên”, loại sách không được lưu hành chính thức vì nội dung thiếu hệ thống, nhưng lại là kho tư liệu sống về thực tiễn chế phù của tán tu thời cổ.

Giá bán: nửa viên hạ phẩm linh thạch.

Tần Vân trong người chỉ có đúng một viên linh thạch hắn chắt chiu nửa năm, cùng vài mảnh vụn.

Không do dự, hắn lấy ra đúng nửa viên — rồi nói nhỏ:

“Tiền bối, quyển này mất ba trang đầu, lại bị mốc góc. Không đáng giá quá nửa viên.”

Lão già râu bạc nhìn hắn giây lát, cười khẽ, rồi gật đầu:

“Linh căn ngươi kém, nhưng mắt sáng. Cầm đi.”

Tần Vân cúi đầu cảm ơn, rời đi ngay lập tức.

Trong mắt hắn lúc ấy — nửa viên linh thạch mua về không chỉ là sách. Mà là thêm một bước trên con đường tự học chế phù, để có thể tự tồn tại sau này trong cõi tu đạo hiểm ác.


Trên đường về, đoàn người nghỉ chân qua đoạn hầm đá cũ từng là nơi khai linh thạch thời tiền triều. Chu Hạo lười biếng dẫn đường, ra lệnh cho hai tạp dịch đi trước thám thính.

Tần Vân không phản đối, chỉ âm thầm rút ra một lá Chấn Khí Phù, đặt vào tay áo, phòng thân.

Đi được mười trượng, trong hầm vang lên tiếng xèo xèo như có vật gì bò sát.

A Quý hoảng hốt:

“Có… Có thứ gì đó!”

Một bóng đen xẹt ngang, nhanh như chớp — là một Tật Xà Hư Ảnh, linh thú cấp thấp chuyên ẩn trong bóng tối. Với tu sĩ có linh căn tốt thì không đáng lo, nhưng với tạp dịch như Tần Vân, chỉ một cú đớp là mất mạng.

Không kịp suy nghĩ, hắn dán thẳng Chấn Khí Phù xuống nền đá — một luồng chấn động mờ nhạt phát ra, khiến bóng đen kia thoáng dừng lại.

Chỉ một khoảnh khắc, đủ để A Quý lùi lại. Còn Tần Vân thì không rút kiếm, không la hét — hắn ném ra một nắm bụi chu sa trộn cỏ độc, do hắn điều chế từ trước.

Sinh vật kia khựng lại vài giây, rồi trườn vào bóng tối biến mất.

Chu Hạo lúc này mới chạy tới, vẻ mặt gượng gạo:

“Chỉ là chút tiểu xà… làm gì mà hoảng!”

Tần Vân im lặng, không nói gì.

Nhưng từ hôm đó, ánh mắt Chu Hạo nhìn hắn đã khác — có phần cảnh giác. Còn A Quý thì thì thầm với đám tạp dịch khác rằng Tần Vân có chút bản lĩnh phù triện, không phải chỉ là kẻ vô dụng như người ta vẫn tưởng.


Ba ngày sau, đoàn về đến núi.

Tần Vân không về thẳng phòng, mà lén quay lại khu rừng Tử Liễm, dùng Định Vị Phù lần theo dấu đã để lại — đào được bốn gốc Tử Trúc Tâm, mang về cẩn thận phơi khô, chuẩn bị điều chế thành linh đan thô.

Chuyến đi ấy, hắn thu được:

  • Một cuốn sách cổ hiếm.
  • Vài gốc linh thảo quý.
  • Kinh nghiệm thực chiến với linh thú.
  • Và quan trọng nhất: biết rõ hơn mặt mũi giới tán tu bên ngoài, cách vận hành giao dịch, buôn bán, sinh tồn của họ.

“Tu hành không chỉ trong động phủ. Ai muốn sống, phải biết đi, biết nhìn, biết nhớ.”

Tần Vân không nói lời nào với ai sau khi về.

Chỉ thắp một cây nến, mở sách “Phù Cơ Thiển Lược” ra đọc, rồi bắt đầu luyện phù mới.

 

Chương 07: Tàn Quyển Phù Kinh

Ba ngày sau khi trở về từ trấn Lạc Thủy, Tần Vân khóa chặt cửa phòng, bày biện vài đạo cấm phù sơ cấp để cách âm và chống giám sát linh thức.

Trên bàn là quyển “Phù Cơ Thiển Lược – Tản Biên” mà hắn mua được với giá nửa viên linh thạch. Quyển sách cũ kỹ, bìa đã mục, vài trang đầu bị rách, chữ viết nhiều chỗ nhòe mờ do ẩm mốc. Nhưng nét bút còn lại vẫn rõ ràng cho thấy người biên soạn từng là một tán tu có hiểu biết thực tế sâu sắc.

Tần Vân không vội luyện phù ngay. Hắn cẩn thận đọc từng hàng chữ, ghi chép, đối chiếu với các kiến thức cơ bản từ Tàng Thư Các, và lặng lẽ tổng hợp thành một hệ thống phù pháp sơ khai — dành riêng cho người có linh căn kém.

Một đoạn trong sách khiến hắn chú ý đặc biệt:

“…Kẻ linh căn thấp, luyện phù khó bền, nhưng nếu dẫn khí không theo lối thẳng, mà chia nhỏ thành tán lưu, mượn khí âm hàn dẫn đạo, thì tuy mất nhiều thời gian, vẫn có thể thành công. Loại dẫn này gọi là ‘Tán Khí Trì Hành Pháp’, chỉ người nhẫn nại mới dám luyện...”

Câu chữ này như mở ra một khe sáng trong màn sương dày đặc của cảnh giới tu hành.

“Tán Khí Trì Hành…” – Tần Vân thì thầm, ánh mắt lóe lên.

Không giống lối truyền khí chính thống của các đại phái — vốn yêu cầu chân khí mạnh mẽ, thuần hậu — thì phương pháp này chia chân khí thành nhiều dòng cực nhỏ, thẩm thấu từ từ vào phù triện, gần giống thủ pháp thêu vải của người phàm. Tuy yếu, nhưng an toàn, và nhất là phù hợp với người có chân khí tạp loạn như hắn.


Sau ba ngày nghiền ngẫm, Tần Vân bắt đầu thử nghiệm.

Hắn ngồi trên đệm, trước mặt là một tấm phù giấy vàng mờ, loại thấp nhất, dùng luyện phù sơ cấp. Hắn không dùng bút pháp nhanh, mà vẽ cực chậm, từng nét rút từ chân khí, tán ra theo mạch “Trì Hành” vừa học.

Nửa canh giờ trôi qua, một phù văn mờ nhạt hiện lên. Tuy chưa sáng rõ, nhưng cũng không vỡ nét, không tán khí — là dấu hiệu thành công bước đầu.

Tần Vân không cười, chỉ cẩn thận ghi lại toàn bộ quá trình vào một quyển tay ký riêng, thói quen hình thành sau nhiều năm bị xem thường — không có ai dạy, thì phải tự mình ghi, tự mình học.


Tối đó, hắn lấy một phần Tử Trúc Tâm đã phơi khô, dùng phương pháp mô phỏng đan phương thô sơ trong một quyển sổ cũ nhặt từ bãi rác Tàng Dược Các, chế thành một loại cao bôi ngoài da giúp thông mạch và làm dịu chân khí loạn lưu.

Tuy cách chế này không đúng chuẩn luyện đan, nhưng với khả năng hiện tại của Tần Vân, đó là lựa chọn khả thi nhất.

“Không cần luyện đan, chỉ cần dùng được. Đời tán tu, không có quyền chọn cách tốt nhất, chỉ có cách còn sống.”


Một tháng trôi qua. Tần Vân lặng lẽ luyện thành ba đạo phù sơ cấp ổn định: một đạo Thanh Phong Phù (tăng tốc độ ngắn), một đạo Linh Hỏa Phù (đốt cháy gỗ, hữu dụng khi trốn chạy), và một đạo Bế Khí Phù (ẩn khí tức trong thời gian ngắn).

Mỗi đạo phù chỉ đạt độ ổn định 60 – 70%, nhưng với linh căn cực thấp như hắn, đã là bước tiến phi thường.

Ban đêm, hắn mang ba đạo phù ấy ra sau núi, thử nghiệm trong một hang đá cũ bị bỏ hoang. Thanh Phong Phù khiến bước chân hắn nhẹ đi rõ rệt, có thể nhảy qua khe đá ba trượng mà không hụt lực. Linh Hỏa Phù đốt cháy một thân cây khô trong chớp mắt. Bế Khí Phù giúp hắn tránh được một con Bích Vỹ Hồ vừa đi ngang, không để lại dấu vết linh khí.

“Dù là phù cấp thấp, nhưng đúng lúc đúng chỗ... có thể cứu mạng.”


Một đêm sau, khi hắn đang ngồi tu luyện, bỗng nghe tiếng động ngoài sân.

Có người ném vào phòng hắn một bao tải vải, rồi bỏ đi không lời.

Tần Vân mở ra, bên trong là một chồng giấy phù hỏng, kèm theo một mảnh giấy:

“Ngươi giỏi vẽ phù lắm mà? Lấy cái này luyện tiếp đi, miễn phí đấy.”

Không ký tên. Nhưng nét chữ quen quen — chắc là một trong đám đệ tử ngoại môn từng theo đoàn xuống trấn cùng hắn. Rõ ràng bọn chúng đã biết việc Tần Vân âm thầm luyện phù.

Tần Vân không giận. Hắn thu dọn đống giấy, chọn ra những tấm còn dùng được, phần còn lại nghiền nhỏ thành bột để chế phù mực.

“Càng ít người để ý, ta càng có thể đi xa.” — hắn tự nhủ, rồi tiếp tục viết nhật ký luyện phù vào tay ký.

Không một lời oán giận. Không tìm kẻ ném trả thù. Chỉ có tĩnh lặng và ý chí sắt đá trong đôi mắt đen nhạt của một kẻ vẫn bị gọi là tạp dịch vô danh.


Cuối tháng đó, Tần Vân đổi vài tấm phù thành công lấy được hai viên hạ phẩm linh thạch vỡ vụn, đủ để mua thêm phù giấy và chu sa thô loại ba.

Hắn tiếp tục luyện, tiếp tục viết, tiếp tục sống như chưa từng có ai nhớ đến.

 

CHƯƠNG 08: HỎA NHAM ĐỊA KHUYẾT


Cuối tháng tám, sương sớm chưa tan, một hàng đệ tử tạp dịch tụ tập nơi quảng trường ngoại môn Thanh Dương Phái. Trên đài cao, một gã chấp sự áo xanh mặt lạnh như băng đang điểm danh, giọng khô khốc như đá mài:

“Người được gọi tên, lĩnh công văn, sáng mai theo đội hộ linh xuống Hỏa Nham Địa Khuyết tiếp tế. Lương thực, linh thảo, tài liệu đều phải kiểm tra kỹ lưỡng. Sai sót — giáng hai cấp công điểm.”

Đám tạp dịch rùng mình. Hỏa Nham Địa Khuyết — là nơi sát biên cương của phái, quanh năm khói đỏ cuồn cuộn, linh khí hỗn loạn, hỏa độc ẩn tàng. Ngoại trừ đệ tử luyện hỏa hệ cao giai, ai bị phân tới đó đều xem như bị giáng phạt.

Gã chấp sự hạ mắt xuống tấm danh sách, ngữ khí không đổi:

“Tần Vân — lĩnh công văn.”

Vài ánh mắt xung quanh lóe lên trào phúng, vài tiếng cười khẽ vang lên.

Tần Vân lặng lẽ bước ra, nhận lấy một phong thư niêm ấn, rồi khom người lui xuống không một lời.


Sáng hôm sau, đoàn tiếp tế rời khỏi Thanh Dương Sơn, gồm ba đệ tử ngoại môn, năm tạp dịch, cùng một hộ vệ tu sĩ Trúc Cơ kỳ áp trận.

Tần Vân gùi trên lưng hai túi linh thảo và thực phẩm khô, đi đoạn cuối. Hắn không than mệt, chỉ tranh thủ lúc nghỉ để lặng lẽ quan sát địa thế và khí lưu, tay thỉnh thoảng viết vài ký hiệu mờ trong tay áo — là thói quen ghi chép từ năm xưa.

Ba ngày sau, đoàn người đến được ngoại biên Hỏa Nham Địa Khuyết. Từ xa, hơi nóng đã phả tới như lửa rít. Đất đá cháy đỏ, cây cối khô cháy, từng luồng khí hỏa tan loãng thành từng vệt đỏ nhàn nhạt.

Tu sĩ Trúc Cơ cảnh hộ tống chỉ tay về phía khe đá lởm chởm:

“Điểm tiếp tế là đài Luyện Viêm phía nam. Các ngươi men theo lối tây, khoảng một ngày là tới. Ta phải vòng đường bắc để kiểm tra trận nhãn, không đi cùng.”

Nói xong liền phi thân rời đi. Đệ tử ngoại môn chỉ cười lạnh, bảo:

“Hắn đi trước thì tốt. Chúng ta cứ theo đường cũ, không cần vòng xa.”

Tần Vân nhìn bản đồ trong thư, nhíu mày:

“Lối tây có ghi chú là địa mạch biến động chưa ổn định…”

Nhưng lời chưa dứt, đã có tiếng cười khẩy:

“Tạp dịch cũng biết lo đường đi? Ngươi cứ theo là được, nếu sợ thì ở lại đây canh bao tải.”

Tần Vân không nói thêm, chỉ lặng lẽ theo sau.


Buổi trưa, lối đi tây chuyển hẹp, đá núi gồ ghề, khí tức hỏa hệ càng lúc càng mạnh. Không khí khô khốc đến mức linh khí trong cơ thể khó tụ lại. Một trong các đệ tử ngoại môn bắt đầu thấy chóng mặt.

Tần Vân lặng lẽ lấy từ túi vải một viên bột thảo hoàn do hắn tự chế, đưa ra:

“Viên này tạm điều khí, không giải được hỏa độc, nhưng làm dịu đầu óc... nếu sư huynh không chê...”

Gã đệ tử chần chừ, nhưng cuối cùng cũng nhận lấy. Một lúc sau, quả nhiên sắc mặt dịu đi phần nào.

Gã liếc nhìn Tần Vân, ánh mắt không còn hoàn toàn khinh miệt như trước.


Xế chiều, khi cả đoàn đi ngang qua một khe nứt rộng, đất dưới chân rung lên bần bật.

“Địa mạch động!” — Một người hét lên.

Ngay sau đó, mặt đất phía dưới rạn nứt, một dòng hỏa diễm phun trào, cuốn theo cả hai tạp dịch phía trước rơi xuống hố.

Mọi người hoảng loạn nhảy lùi, nhưng không ai để ý — Tần Vân bị sóng khí hất văng khỏi vách núi, rơi thẳng xuống một khe nhỏ bên rìa.


Một lúc lâu sau

Tần Vân mở mắt. Toàn thân đau nhức, áo cháy xém, tay phải trật khớp, nhưng vẫn còn sống. Hắn cẩn thận ngồi dậy, lấy linh cao thảo bôi vào tay, rồi dùng dây bố buộc cố định. Hắn không gào, không gọi.

“Nếu động địa lan ra toàn bộ khe, có lẽ bọn họ cũng chưa kịp đi xa... nhưng giờ nghĩ vậy vô ích.”

Hắn nhìn quanh. Nơi này là một khe đá sâu gần mười trượng, phía dưới dường như có luồng gió ngầm thoát ra liên tục, thổi tan hỏa khí, tạo thành một khu vực khí tức... kỳ lạ.

Tần Vân lấy phù ra thử đốt một tấm Bế Khí Phù, lập tức nhận ra:

“Phù chú ổn định hơn... linh khí nơi này tuy lạ, nhưng không loạn.”

Tiến vào trong, hắn thấy một vách đá bị thiêu đen lộ ra đường vân cực kỳ cổ quái, như một cánh cửa nhỏ. Chính giữa có ký hiệu giống phù triện cổ, bị thời gian bào mòn.

Tần Vân không vội chạm vào. Hắn ngồi xuống, mở bút và giấy, ghi chép lại từng nét.

Chỉ đến khi quan sát kỹ, hắn mới nhận ra: đây không phải cửa, mà là phong ấn đã bị tổn hại!

Một dòng chữ cổ gần như không còn, nhưng vẫn đọc được ba chữ:

“Tàng Phù Thất”

Tần Vân hít sâu một hơi. Hắn biết mình vừa chạm tới di tích một phù tu thời cổ đại — không phải đại cơ duyên, không là kỳ ngộ trời ban, mà là một cơ hội sống còn cho một kẻ tu hành không ai để ý.


Hắn không mừng rỡ, không phá vỡ phong ấn ngay.

Chỉ lùi ra xa ba trượng, dựng một kết giới nhỏ, ngồi xuống dưỡng khí, ghi chép toàn bộ cấu trúc của phong ấn, từng dòng một, từng khía nhỏ, không sót.

“Không nhanh... ta có thời gian.”

Ánh mắt hắn không sáng rực như lửa, mà âm trầm, kiên định như nước sâu.

CHƯƠNG 09: TÀNG PHÙ THẤT


Trong khe đá âm u, Tần Vân ngồi xếp bằng dưới ánh lửa lập lòe của một viên Hỏa Tinh Thạch gắn tạm vào vách. Ánh sáng le lói chiếu lên nét mặt hắn — bình thản nhưng tập trung cao độ.

Trước mặt là vách đá khắc phù triện cổ xưa, đã tổn hại nặng nhưng vẫn lưu lại một loại khí tức... không thuộc về tu sĩ thời nay.

“Phù triện này... không phải loại dùng để công kích, mà là trấn phong, bảo tồn khí mạch.”

Tần Vân chậm rãi đưa tay lướt qua mép vân phù, không chạm trực tiếp vào tâm ấn. Những ngày qua, hắn không động đến linh lực, chỉ dùng tri thức cơ bản và linh hồn lực mỏng manh để cảm ứng luồng khí vận chuyển sau phong ấn.

Ba ngày.

Ba ngày không rời khỏi khe đá, chỉ ăn khô, uống nước ngưng tụ từ vách đá, ngủ chưa tới hai canh giờ mỗi ngày.

Tần Vân lôi ra từ bao lưng mấy quyển sách cũ kỹ đã ngả màu — phần lớn là tàn quyển về phù đạo cấp thấp, hắn mua từ chợ nhỏ trong môn phái, từng trang từng trang tự học.

Một quyển có ghi:

“Phù ấn thất bộ, lấy sinh khắc dẫn dẫn, tam âm tam dương chi cơ, hợp nhất thành mệnh môn.”

Tần Vân lẩm nhẩm, đối chiếu với bố cục sáu điểm ẩn trên vách đá. Sau một đêm nghiền ngẫm, hắn xác nhận được: Đây là loại Phong Ấn Phù cổ, vận hành theo Khí Cách Luân Hồi — một dạng phù văn đã thất truyền từ thời Thượng Cổ.

“Nếu trực phá, chỉ e khí mạch vỡ tung, có thể chết tại chỗ. Nhưng nếu thuận theo vận chuyển... dùng phù dẫn cũ yếu hóa từng điểm, có thể mở mà không phá.”

Hắn bèn lấy từ lưng ra một bao vải nhỏ chứa bút phù và mực linh thảo tự chế — rẻ tiền nhưng ổn định. Dưới ánh lửa, hắn bắt đầu vẽ ra từng phù dẫn phụ, ghép thành một “bán trận pháp trích khí” — không đầy đủ, nhưng đủ để hắn rút bớt áp lực từ trung tâm phong ấn.


Ngày thứ năm.

Một tiếng “rắc” khe khẽ vang lên. Tần Vân dừng tay, mồ hôi chảy dọc sống lưng. Ánh sáng từ tâm phù ẩn hiện một vầng sáng tím mờ, luồng linh khí từ bên trong khe đá chợt hòa hoãn.

“Phong ấn đã suy yếu, nhưng chỉ đủ mở ra trong một canh giờ... sau đó tự phục hồi.”

Hắn không chần chừ. Dùng hai phù dẫn trấn thần, dán vào hai bên thái dương, vận chút linh khí còn lại, lẩm bẩm:

“Khởi.”

Một luồng khí lặng lẽ tuôn ra từ tâm phù, khe đá rung nhẹ, mặt vách mở ra một khoảng chỉ vừa đủ một người lách vào.


Bên trong, là một không gian hẹp dài, âm u nhưng khô ráo, khí tức cổ xưa bao trùm.

Giữa căn thất là một bệ đá, trên phủ đầy bụi và rêu xám. Tần Vân cẩn thận quét đi lớp bám, lộ ra ba vật:

  • Một hộp trúc dài bọc bằng phù sa thời cổ
  • Một ngọc giản vỡ góc
  • Một mảnh áo tơi rách, dính chút huyết tích đã khô đen.

Tần Vân không vội mở hộp, mà lấy ra phù thử độc, dò xét cẩn thận, rồi mới dán một lá “Giải Trọc Phù” lên nắp hộp, thổi ra một hơi.

Bên trong hộp là một tập phù thư mỏng, nét chữ cổ, mực đã phai, đề bốn chữ:

“Phù Linh Tâm Quyết.”

Tần Vân tim đập mạnh.

Đây không phải pháp môn luyện khí hay luyện công truyền thống. Dựa trên tựa đề và vài dòng mở đầu, hắn xác nhận: Đây là bí tịch dẫn khí phù luyện, dành cho người không có linh căn mạnh — lấy phù làm dẫn, mượn khí nhập thể, hóa linh dẫn nguyên.

Nói cách khác, đây là một lối tu luyện phụ đạo, dành cho những kẻ không thể bước vào Tu Luyện Chính Đạo!


Tần Vân thở sâu, lòng ngổn ngang.

“Không phải đại pháp môn, không có thần thông gì, nhưng nếu tu lâu dài... có thể từ từ mở được Nhân Nguyên Khiếu, tự sinh linh hải…”

“Một đường sống... cho kẻ như ta.”

Hắn không cuồng hỉ, không mù mờ vọng tưởng. Chỉ lặng lẽ cuốn lại phù thư, cất vào túi trong. Sau đó lấy từ tay áo ba viên linh thạch hạ phẩm, đặt lên vách động.

“Mượn nơi này ẩn thân, dù là tàn địa cũng nên có chút lễ phép.”

Ra khỏi động, hắn lặng lẽ phong bế lại cơ quan phù, chôn vùi lối đi dưới lớp đá vụn, như chưa từng có ai đến.


Tối hôm đó, trong khe đá gió thổi ào ào, Tần Vân đốt một viên Linh Mộc Đăng, đặt ngọc giản lên trán, ánh sáng nhu hòa nhập vào tâm thức.

Trong đầu hắn hiện ra từng dòng phù triện, từng phương pháp dẫn linh bằng phù, từng đoạn luyện tập tinh tế — không thần kỳ, không hoành tráng, nhưng thực dụng và khắc khổ.

Một câu cuối cùng trong bí tịch, khiến hắn im lặng thật lâu:

“Ngươi không cần căn cơ thượng phẩm, không cần sư phụ thiên tài. Chỉ cần ngươi kiên nhẫn mười năm, vững một niệm — có thể tụ linh, dưỡng hồn, tự lập đạo.”

Tần Vân nhìn ngọn lửa chập chờn, mắt hắn ánh lên tia sáng hiếm hoi:

“Một niệm vững... ta có.”

 

CHƯƠNG 10: TIA LINH LỰC ĐẦU TIÊN


Đêm trăng lạnh, trong một căn lều gỗ xập xệ nơi chân núi Nam Phong, Tần Vân xếp bằng trên chiếu cỏ, trước mặt là một chiếc bát gỗ chứa nước suối tinh khiết, bên trên nổi lơ lửng một phù văn bằng giấy vàng mỏng — tự tay hắn vẽ lấy.

Ngoài trời gió thổi qua rặng trúc, phát ra tiếng xào xạc đều đặn. Trong lều, ánh đèn leo lét chiếu lên gương mặt đầy mệt mỏi nhưng kiên định của hắn.


“Phù Linh Tâm Quyết” không phải bí tịch mạnh mẽ gì. Thay vì hấp thu linh khí như pháp quyết chính tông, nó dạy một phương pháp dẫn linh cực kỳ tiểu tiết — dùng phù văn khắc tâm, tụ khí nhập mạch, lấy tinh thần làm hạch tâm, kéo dài từng tia linh khí nhỏ như tơ qua các khiếu vị đã đóng.

Với người linh căn bình thường, cách này chẳng khác gì vẽ rắn thêm chân.

Nhưng với Tần Vân, có căn cơ cực thấp, nó là con đường duy nhất.


Mỗi ngày hắn làm xong việc ở kho linh thảo, về đến lều là bắt đầu luyện tay vẽ phù — Phù Dẫn Cơ Sở, chia làm tam bộ:

  • Tụ Khí Phù
  • Tịnh Thức Phù
  • Linh Trì Phù

Ba loại này không có uy lực gì, chỉ có tác dụng hỗ trợ tâm thần ổn định, tịnh hóa khí tức, giúp người linh căn yếu nhạy cảm hơn với thiên địa nguyên khí.

Dưới ánh đèn, hắn bắt đầu buổi tập:

“Tâm tịnh như thủy, ý nhập phù văn… Cách bút thuận khí, ba phần khẽ rung, bốn phần ẩn tức…”

Mỗi lần thất bại, hắn đốt phù, nghiền tro, pha với nước suối uống — không để lãng phí mực linh thảo tự chế quý giá.

Bảy ngày, vẽ ra hơn ba trăm phù dẫn, chỉ có chín phù khởi hiệu ứng nhẹ, đủ khiến bát nước động nhẹ một lần.

Chín phù… nhưng đó là chín bước đầu tiên của hắn.


Ngày thứ mười bảy.

Khi hắn đặt ba phù dẫn liên hoàn quanh mình, vận theo “Tiểu Tâm Dẫn Thức” trong bí tịch, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một luồng ấm áp mảnh như tơ len vào huyệt Lao Cung ở tay, từ đó lan lên cổ tay, đến bả vai, rồi lặng lẽ tan biến.

Không đủ để đẩy khí vào đan điền. Không đủ để hình thành linh hải. Nhưng đối với hắn, đó là một đột phá thực sự.

Tần Vân mở mắt, run rẩy cười khẽ.

“Có thể dẫn khí... thật sự có thể!”


Từ đó, hắn điều chỉnh cách phối phù.

Không còn dồn khí vào đan điền như các công pháp tu luyện chính tông — mà thay bằng giai đoạn tuần hoàn ngoại khiếu, tức là luyện khí ngoại thân, từ các huyệt nhỏ trên tay, chân, vai, lưng — dùng phù văn trợ dẫn, từ từ tẩy kinh phạt cốt bên ngoài, mở đường trước khi vào tâm mạch.

Cách này chậm, tốn sức, cực kỳ hao phí tinh thần, nhưng đổi lại, không bị nghẽn, phù hợp với kẻ không có căn cơ.


Hai tháng trôi qua.

Đêm nọ, hắn ngồi giữa ba phù dẫn bày theo thế “Tam Tụ Linh Đồ”. Trán rịn mồ hôi, nhưng nét mặt trầm ổn. Linh khí cực mỏng trong không khí bị phù dẫn kéo tụ lại thành một tia chỉ như sợi tóc.

Luồng khí theo tâm niệm, chầm chậm xuyên qua mười hai huyệt vị tay phải, hội tụ vào Trung Dực Khiếu, rồi rung lên một cái — không tán, không loãng, mà… lắng lại.

“Vù…”
Toàn thân hắn chợt ấm lên. Một luồng khí mảnh hơn tóc tụ lại ở phần bụng dưới, nhẹ đến nỗi tưởng như ảo giác, nhưng hắn biết rõ — đó là tia linh lực đầu tiên thực sự đọng lại trong đan điền.

Chỉ là một tia. Nhưng nó là mạch sống của người tu tiên.


Hắn ngồi bất động hơn nửa canh giờ. Khi mở mắt, ánh nhìn đã khác — không phải vui mừng, không phải cuồng hỉ. Mà là… trầm tĩnh và thận trọng hơn xưa.

“Không nên mừng sớm. Chưa thể gọi là nhập môn. Nhưng... ta đã đặt chân lên con đường rồi.”


Sáng hôm sau.

Tần Vân lại vác gùi đi vận chuyển linh thảo như mọi ngày, vẫn là tạp dịch dưới đáy môn phái.

Các đệ tử nội môn vẫn cười nhạt khi thấy hắn ngồi đọc sách phù đạo, vẫn có kẻ xầm xì sau lưng hắn:

“Tạp dịch mà đòi học phù triện? Dẫn được khí thì chó cũng tu tiên được.”

Hắn không để tâm, chỉ cúi đầu lặng lẽ đi.

Không ai biết, trong đêm qua, Tần Vân — kẻ bị xem là rác rưởi trong môn phái, đã tự dẫn được tia linh lực đầu tiên bằng chính trí tuệ và khổ luyện của mình.

Không ai thấy, trong ánh mắt hắn khi nhìn về sơn môn xa xa, đã có thêm một tia nhẫn nại vững như đá — lặng thầm, nhưng không gì lay chuyển được.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét