Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 61-70) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 61 – Sát ý trong bóng tối


Dấu hiệu bất thường

Trong đại điện Thanh Vân, sau khi vòng thi kết thúc, từng đệ tử mới được dẫn đến nghỉ ngơi.
Lục Bình ngồi ở một góc, chậm rãi uống chén trà nóng, ánh mắt như kẻ bình thường chẳng biết gì.
Nhưng ở trên cao, trong gian phòng kín phía sau điện, ba vị trưởng lão đang bàn bạc.

Vị bào xám chậm rãi mở lời:

“Tên tiểu tử áo vải kia… vừa rồi dùng cổ ấn thức. Trong Tàng Thư các của tông môn ta, chưa từng có loại ấn quyết đó.”

Một vị khác chau mày:

“Càng đáng chú ý là, hắn không có chút dao động linh căn nào… nhưng lại phá được thú ảo ở tầng bảy.”




Một người ra tay trước

Đêm xuống, khi trăng lơ lửng giữa trời, trong rừng trúc phía sau núi, một bóng đen lướt nhanh như quỷ mị.
Người này mặc dạ y, đeo mặt nạ đồng khắc hình thú.
Hắn nhận lệnh từ một thế lực bí ẩn: Trước khi Thanh Vân Tông chính thức thu đồ, phải diệt trừ Lục Bình.


Cảnh giác

Lục Bình đang nằm trên giường gỗ trong phòng tạm, mắt nhắm nhưng thần thức trải rộng.
Tàn hồn cổ thần trong hắn khẽ thì thầm:

“Có kẻ đang đến. Sát ý nồng đậm. Không phải người của tông môn.”

Hắn mở mắt, ánh nhìn bình thản. Trong bóng tối, ngón tay hắn khẽ cào trên nền gỗ, từng đường phù văn mờ ảo nổi lên.
Đó là Khốn Sát trận – một loại tiểu trận sát sinh thời cổ, đủ để đối phó tu sĩ luyện khí tầng cao.


Va chạm

Cánh cửa gỗ bật mở mà không hề phát tiếng. Bóng đen lướt vào, tay cầm đoản đao tẩm độc, nhắm thẳng yết hầu Lục Bình.
Nhưng chân hắn vừa chạm nền, phù văn dưới đất bùng sáng, ánh lửa xanh bao trùm.
Bóng đen kinh hãi, muốn thoát ra thì đã muộn – từng sợi xích linh quang từ đất bắn lên, trói chặt tứ chi.

Lục Bình đứng dậy, bước tới chậm rãi, giọng bình thản:

“Ngươi là người thứ nhất… cũng sẽ không phải người cuối cùng.”


Thông điệp máu

Không ai biết bóng đen kia chết thế nào. Sáng hôm sau, trên rừng trúc phía sau núi, người ta phát hiện một dấu ấn đỏ sẫm khắc trên thân cây: “Kẻ đến, chết.”
Tin tức này truyền đi, khiến không ít ánh mắt hướng về Lục Bình mang thêm vài phần dè chừng… và tham vọng.

Tàn hồn cổ thần khẽ cười trong tâm trí hắn:

“Ngươi đã bước một chân vào vòng xoáy. Giờ muốn lùi… cũng không kịp nữa rồi.”

 

Chương 62 – Điện Vấn Tâm


Lệnh triệu kiến

Sáng hôm sau, khi sương mờ còn phủ trên những bậc đá, một đệ tử mặc y phục xanh của Thanh Vân Tông tìm đến chỗ Lục Bình.

“Ngươi, theo ta đến Điện Vấn Tâm. Có trưởng lão muốn gặp.”

Lục Bình chỉ khẽ gật, không hỏi nhiều.
Trong lòng hắn, tàn hồn cổ thần như dòng nước ngầm yên ả nhưng ẩn chứa sát cơ:

“Điện Vấn Tâm… là nơi tra xét tâm tính và dò xét căn cơ tu luyện. Ngươi phải giấu, không thể để lộ nửa phần chân nguyên.”


Bước vào điện

Điện Vấn Tâm cao lớn, mái ngói lưu ly xanh biếc, hai cánh cửa khắc hình long hổ đối nhau.
Bên trong tối hơn bên ngoài, chỉ có một luồng sáng rọi xuống giữa điện, hệt như một cột trời.
Ba vị trưởng lão ngồi trên cao, ánh mắt thấu suốt như có thể nhìn thẳng vào gốc rễ linh hồn kẻ khác.

Một vị trưởng lão tóc bạc cất giọng:

“Tên hầu nhỏ, ngươi phá được tầng bảy ảo thú, lại chẳng có linh căn. Nói, ngươi dùng cách gì?”

Lục Bình cúi đầu, giọng điềm tĩnh:

“Vãn bối may mắn thôi. Chỉ là… mắt quen nhìn đường mưu sinh, thấy được sơ hở.”

Trưởng lão bào xám nheo mắt, không nói gì, nhưng ánh nhìn càng sắc lạnh.


Vấn tâm cảnh

Giữa điện, một tấm gương đồng cổ bị đẩy ra.
Gương này không phản chiếu hình dáng, mà phản chiếu tâm cảnh. Ai mang tà niệm, tâm loạn, sẽ bị hút vào ảo giới, lộ toàn bộ bí mật.

Lục Bình bước tới, hơi thở bình hòa như mặt hồ.
Trong gương, hiện ra hình ảnh một thiếu niên áo vải cõng bó củi, đi trong mưa tầm tã. Sau lưng là tiếng cười nhạo, trước mặt là vực sâu.
Nhưng rồi, bóng thiếu niên ấy cứ thế bước qua, như chẳng thấy vực, chỉ còn một vùng sáng vô tận.

Ba trưởng lão nhìn nhau. Một vị khẽ nói:

“Tâm kiên như đá… ít thấy.”


Kẻ khiêu khích

Ra khỏi điện, chưa kịp về phòng, một nhóm đệ tử mới đã chặn đường.
Người cầm đầu là thiếu niên họ Phong, con trai một hộ vệ thân tín của Tể Tướng, trước kia từng sai vặt Lục Bình không ít.
Hắn cười nhạt:

“Nghe nói ngươi lọt vào mắt trưởng lão? Vậy xem thử, ngươi có bản lĩnh thật hay chỉ là mèo gặp may.”

Không đợi trả lời, hắn rút trường kiếm, linh quang lấp lóe.
Quanh đó, vài đệ tử mới nửa muốn can ngăn, nửa muốn xem trò vui.

Tàn hồn cổ thần trong Lục Bình trầm giọng:

“Nếu né tránh, ngươi sẽ bị coi là hèn nhát. Nếu ra tay… hãy để họ chỉ thấy một góc thực lực thôi.”


Khoảnh khắc sấm sét

Kiếm của Phong vừa tới trước mặt, Lục Bình nghiêng người, ngón tay điểm nhẹ vào thân kiếm.
Một luồng chấn lực truyền ngược, khiến Phong bật lui ba bước, sắc mặt biến đổi.
Không ai thấy rõ hắn dùng thủ pháp gì, chỉ biết khoảnh khắc đó, một tia sấm tím rất nhỏ lóe lên nơi ngón tay hắn – nhanh đến mức tưởng như ảo giác.

Lục Bình xoay người bỏ đi, để lại câu nói nhẹ như gió:

“Không phải ai cũng có tư cách thử ta.”

 

Chương 63 – Sợi chỉ đỏ trong bóng tối


Phong nổi giận

Sau khi bị Lục Bình chặn chiêu trước mặt bao người, thiếu niên họ Phong càng thêm tức giận.
Hắn về phòng, đập vỡ một chiếc bàn gỗ, nghiến răng:

“Tên hầu hạ hèn mọn… dám sỉ nhục ta giữa sân? Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.”

Một bóng người áo đen từ trong góc phòng chậm rãi bước ra, giọng trầm thấp:

“Ngươi muốn hắn mất mặt, hay muốn hắn biến mất khỏi Thanh Vân Tông?”

Phong ngạc nhiên, rồi ánh mắt lóe lên tham lam:

“Nếu có thể… tốt nhất là không bao giờ thấy lại hắn.”

Bóng đen mỉm cười, đưa cho hắn một chiếc lệnh bài bằng đồng đen khắc hình bọ cạp:

“Đêm mai, khe núi sau sơn môn. Chỉ cần ngươi dẫn hắn đến, phần còn lại… ta lo.”


Dự cảm của tàn hồn

Tối hôm đó, khi Lục Bình ngồi tĩnh tọa dưới ánh trăng, tàn hồn cổ thần trong người hắn khẽ động:

“Có sát khí bám theo ngươi… mùi này không phải từ người phàm. Là độc tu.”

Lục Bình mở mắt, trong đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh:

“Xem ra, chẳng cần ta tìm, kẻ khác đã tự tới dâng cơ hội.”


Lời mời đầy cạm bẫy

Ngày hôm sau, Phong giả vờ làm hòa, mang một bình rượu tới:

“Hôm qua lỗ mãng, mong huynh đệ bỏ qua. Đêm nay trăng đẹp, nghe nói khe núi sau sơn môn có suối linh tuyền, ta mời ngươi đi uống cho mát.”

Lục Bình khẽ cười, nhận lời ngay, khiến Phong trong lòng hả hê, không hề nhận ra ánh mắt của hắn sâu như vực.


Đêm khe núi

Ánh trăng như tấm gương treo cao, khe núi tĩnh mịch, chỉ có tiếng côn trùng rả rích.
Phong dẫn đường, nhưng bàn tay hắn siết chặt lệnh bài bọ cạp trong tay áo, mồ hôi lạnh rịn ra.
Từ bóng tối, ba bóng người xuất hiện – toàn thân quấn vải đen, mặt đeo mặt nạ gỗ, hơi thở nồng nặc mùi độc dược.

Một tên khàn giọng:

“Người ngươi muốn chúng ta xử đây à? Yên tâm, sẽ không tìm thấy xác đâu.”

Phong bước lùi, ra hiệu cho chúng tiến lên.


Lưới giăng ngược

Nhưng khi ba tên vừa áp sát, Lục Bình đột nhiên ngẩng đầu.
Đôi mắt hắn trong khoảnh khắc hóa thành màu vàng kim, khí áp vô hình lan ra khiến đá vụn dưới chân vỡ nát.
Tàn hồn cổ thần trầm giọng trong tâm trí:

“Nuốt khí cơ của chúng, tu vi ngươi sẽ tiến một bước.”

Lục Bình vung tay, một vòng sáng tím bùng nổ như sấm sét giữa đêm.
Ba tên áo đen bị chấn văng, kêu thét, linh lực hỗn loạn.
Chỉ trong một hơi thở, Lục Bình đã đặt tay lên trán tên cầm đầu, hút vào một luồng khí âm độc đặc quánh.

Tên đó trợn mắt, rồi ngã gục, thân thể co giật vài lần là bất động.


Phong hoảng loạn

Phong run rẩy lùi lại, miệng lắp bắp:

“Ngươi… ngươi… là yêu ma!”

Lục Bình bước tới, giọng lạnh như gió mộ:

“Ngươi chỉ là một con cờ… nhưng đã biết quá nhiều.”

Hắn không giết, chỉ điểm vào huyệt đạo, khiến Phong ngã quỵ, bất tỉnh.
Ánh mắt Lục Bình hướng về sâu trong bóng tối – nơi hắn biết chắc có kẻ khác đang quan sát.


Lời thì thầm vô hình

Một luồng gió lạnh lướt qua tai, mang theo tiếng cười khẽ:

“Thú vị… rất thú vị. Con cờ này, đáng để nuôi.”

Lục Bình nhíu mày, nhưng không đuổi theo. Hắn biết, từ giờ trở đi, trò chơi đã thực sự bắt đầu.

 

Chương 64 – Sát cơ giữa thanh thiên bạch nhật


Tin dữ lan khắp tông môn

Sáng hôm sau, tin về việc ba đệ tử áo đen bị giết ở khe núi sau sơn môn lan khắp Thanh Vân Tông.
Trưởng lão hộ pháp đích thân đến tra xét, nhưng thi thể bọn chúng lại bị thứ độc khí lạ ăn mòn, không còn chút dấu vết nào ngoài vài mảnh mặt nạ gỗ cháy xém.

Các đệ tử xôn xao bàn tán:

“Nghe nói tối qua có người thấy Lục Bình xuất hiện ở đó…”
“Chẳng phải hắn chỉ là kẻ mới nhập môn sao? Sao dám bén mảng tới khe núi cấm?”


Bị triệu kiến

Giữa giờ luyện công, một sư huynh áo xanh đến trước mặt Lục Bình, lạnh giọng:

“Chưởng môn mời ngươi lên Đại điện.”

Lục Bình đứng dậy, ánh mắt bình thản như thể mọi chuyện chẳng liên quan.
Tàn hồn cổ thần trong người hắn khẽ nhắc:

“Cẩn thận… khí cơ trong Đại điện dày đặc, một chút sơ hở là bị nhìn thấu ngay.”


Đại điện uy nghi

Trong điện, Chưởng môn Thanh Vân Tông – đạo bào trắng bạc, râu dài đến ngực – ngồi chính giữa. Hai bên là các trưởng lão, ai nấy đều dùng thần thức quét qua người Lục Bình.

Chưởng môn mở lời:

“Ngươi đêm qua có mặt ở khe núi?”

Lục Bình cúi đầu, giọng trầm ổn:

“Đệ tử… chỉ đi theo lời mời của sư huynh Phong, không ngờ gặp biến.”

Một trưởng lão nhíu mày:

“Vậy ba kẻ áo đen kia là ai?”

Lục Bình đáp chậm rãi, ánh mắt hơi lay động:

“Không rõ, chỉ biết chúng vừa thấy liền tấn công. Đệ tử chống đỡ, nhưng khi tỉnh lại… bọn họ đã chết.”

Trong thoáng chốc, một tia hoài nghi vẫn lấp ló trên gương mặt mấy trưởng lão, nhưng Chưởng môn chỉ khoát tay:

“Lui xuống. Việc này tông môn sẽ điều tra.”


Cái bóng trong mộng

Đêm đó, Lục Bình mơ thấy mình đứng giữa biển mây đỏ máu. Từ xa, một bóng người khoác áo bào đen, mặt ẩn trong sương mù, cất giọng như ma chú:

“Ngươi có muốn sức mạnh để nghiền nát cả Thanh Vân Tông không?”

Lục Bình không đáp, nhưng trong lòng dấy lên một dòng khí nóng, như máu cổ thần sôi trào.
Tàn hồn trong hắn khẽ cười:

“Ngươi chưa đủ mạnh… nhưng con đường ấy sẽ đến thôi.”


Phong bị biến mất

Sáng hôm sau, mọi người phát hiện Phong – kẻ mời Lục Bình đi đêm đó – đã mất tích không dấu vết.
Một tin đồn khác lan nhanh:

“Có khi nào… chính Lục Bình thủ tiêu hắn để diệt khẩu?”

Những ánh mắt soi mói bắt đầu bám theo từng bước chân hắn.


Một phong thư bí ẩn

Khi trở về phòng, Lục Bình phát hiện trên bàn có một phong thư màu đen, niêm phong bằng sáp đỏ in hình bọ cạp.
Bên trong chỉ có một câu:

“Ba đêm nữa, khe đá Nguyệt Ảnh – tới, hoặc bỏ lỡ cơ duyên cả đời.”

Lục Bình gấp thư lại, khoé môi cong lên thành nụ cười lạnh.

“Cơ duyên… hay bẫy rập? Dù là gì, ta cũng sẽ tới.”


Chương 65 – Khe đá Nguyệt Ảnh


Ba đêm sau

Trăng treo lơ lửng giữa trời, ánh sáng như lớp sương mỏng trải lên núi rừng.
Lục Bình đứng trước khe đá Nguyệt Ảnh – hai vách đá dựng đứng, như đôi mảnh nguyệt khuyết ôm lấy nhau, sâu hút vào bóng tối.

Gió từ trong khe thổi ra lạnh lẽo, mang theo mùi tanh nhàn nhạt của máu và linh thảo ngàn năm.
Tàn hồn cổ thần trong hắn khẽ cười:

“Nơi này… từng là huyệt mạch phụ của một long mạch lớn. Hấp thu được khí cơ ở đây, ngươi sẽ bước thêm một tầng.”


Cấm trận và huyết chú

Ngay khi đặt chân vào, Lục Bình cảm nhận từng tia linh khí trong không gian bị trói buộc bởi những đường vân sáng ẩn trong vách đá.
Đây là Trận Thôn Linh, loại trận pháp cổ chỉ dùng để giam giữ linh khí, ép người tu luyện vào trạng thái bạo phát hoặc tẩu hỏa nhập ma.

Trên mặt đất còn vẽ mờ một vòng huyết chú, chữ ngoằn ngoèo như rắn bò.
Hắn khẽ nhíu mày:

“Ai dựng nên nơi này… tuyệt đối không đơn giản.”


Người dẫn đường trong bóng tối

Một bóng người khoác áo đen xuất hiện, không nghe tiếng bước chân. Giọng khàn khàn vang lên:

“Ngươi đến rồi. Cơ duyên này chỉ thuộc về kẻ dám bước vào tâm trận.”

Lục Bình hỏi thẳng:

“Và cái giá?”

Người kia cười, để lộ hàm răng trắng sắc như dao:

“Một nửa linh hồn của ngươi… hoặc mạng sống.”

Tàn hồn cổ thần trong Lục Bình lập tức gầm lên:

“Hắn muốn đoạt xác ngươi. Nhưng… nếu xử trí khéo, ngươi có thể nuốt ngược hắn.”


Bước vào tâm trận

Lục Bình không nói thêm, bước vào. Ngay lập tức, những sợi tơ sáng từ mặt đất trồi lên quấn quanh thân, hút đi từng tia linh lực.
Ánh trăng chiếu xuống khe đá liền biến sắc, từ bạc thành đỏ máu.
Trên bầu trời, một cái bóng mờ khổng lồ dần hiện ra – hình thái nguyên thủy của tàn hồn cổ thần trong hắn, nhưng chỉ mình Lục Bình thấy được.

Trong đầu vang vọng câu nói đầy uy lực:

“Ngươi muốn sống, hãy để ta dẫn đường… nhưng sau đêm nay, con đường tu luyện của ngươi sẽ không còn lối quay lại.”


Sát cơ bùng nổ

Ngay khi Lục Bình định mở miệng, từ sau vách đá, bốn bóng người áo đen khác đồng loạt xuất hiện, tay cầm đoản kiếm đỏ như máu.
Một kẻ cười nhạt:

“Giết hắn trước khi hắn thông qua tâm trận. Không để cổ thần phục sinh.”

Bàn tay Lục Bình khẽ siết lại.
Khí cơ thiên địa trong khe đá như đáp lại, tụ về quanh hắn thành từng luồng xoáy nhỏ.
Đôi mắt vốn bình thản của hắn giờ ánh lên sắc vàng, như mắt dã thú nhìn con mồi.

“Các ngươi… muốn chết.”

 

Chương 66 – Trận chiến trong tâm trận


Ánh trăng nhuốm máu

Bốn bóng người áo đen vừa xuất hiện, khe đá vốn tĩnh mịch lập tức biến thành đấu trường tử vong.
Trăng đỏ treo trên cao, từng tia sáng như lưỡi dao xuyên xuống mặt đất.

Trong trận pháp, khí cơ bị trói buộc, nhưng Lục Bình lại cảm nhận một luồng dao động mỏng manh, như khe hở giữa vô số xiềng xích.
Tàn hồn cổ thần trong hắn thấp giọng:

“Đó là mắt trận. Nếu đoạt được, ngươi sẽ điều khiển toàn bộ nơi này.”


Sát thủ áo đen ra tay

Một kẻ áo đen lao đến, đoản kiếm đỏ máu chém ngang hông hắn. Kiếm chưa tới, sát khí đã rạch vào da thịt, lạnh buốt.
Lục Bình không né, bàn tay trái giơ lên chặn kiếm, bàn tay phải chộp vào cổ tay đối phương.

Tiếng “rắc” vang lên, xương tay kẻ đó gãy vụn.
Hắn hất mạnh, cả thân người áo đen văng ra đập vào vách đá, máu phụt ra thành vệt dài.


Cổ thần dẫn lối

Ba kẻ còn lại lập tức bao vây.
Tàn hồn cổ thần gầm lên trong đầu:

“Dùng khí trăng, không dùng linh lực của ngươi!”

Lục Bình lập tức vận chuyển Pháp Nhận Nguyệt Ảnh, hấp thu ánh trăng đỏ qua huyệt bách hội.
Một luồng hàn quang như lưỡi dao bạc tụ nơi đầu ngón tay hắn.
Chỉ một chiêu, hắn đâm xuyên ngực một tên, lôi ra một viên huyết đan đang còn đập nhịp, ném xuống đất nghiền nát.


Giằng co tại mắt trận

Hai kẻ còn lại lui thủ, miệng niệm chú, linh văn dưới đất bắt đầu sáng rực.
Lục Bình lập tức lao về hướng mắt trận – một tảng đá hình nửa vầng trăng, giữa có khe nứt đỏ rực.

Nhưng vừa chạm vào, hắn cảm nhận luồng khí mạnh mẽ trào ngược, muốn nuốt trọn thần thức.
Cổ thần quát:

“Thả cho ta mượn thân ngươi! Một khắc thôi, ta sẽ chiếm quyền khống chế!”


Cái giá phải trả

Lục Bình do dự. Nếu để tàn hồn cổ thần toàn quyền, hắn có thể giành thắng lợi tức khắc… nhưng cũng có nguy cơ mất thân thể mãi mãi.

Bên tai, tiếng bước chân sát thủ đang áp sát.
Dưới chân, mắt trận run rẩy như sắp nổ tung.
Trên trời, ánh trăng đỏ dồn lại thành một vầng huyết nguyệt khổng lồ, chiếu xuống như muốn ép nát khe đá.

Lục Bình khẽ nhắm mắt.
Khi mở ra, ánh vàng trong mắt hắn rực sáng, giọng nói lạnh băng:

“Một khắc thôi… sau đó, mạng của ta vẫn là của ta.”

Tàn hồn cổ thần cười vang, nhập thẳng vào tâm trí, khí thế cuồn cuộn như biển động.


 

Chương 67 – Một khắc mượn thân, nghìn đời mối họa


Sức mạnh bùng nổ

Khi tàn hồn cổ thần nhập vào, toàn thân Lục Bình rung mạnh như sắp nổ tung.
Kinh mạch căng ra, từng đường gân nổi hằn, máu trong người như bị lửa thiêu.
Một luồng khí áp khủng khiếp lan ra, khiến cả khe đá rung lắc dữ dội.

Trăng đỏ trên trời bỗng co lại thành một điểm sáng, rồi như thác đổ xuống thân hắn.
Áo vải cũ nát tung thành từng mảnh, mái tóc đen hóa thành bạc trắng, đôi mắt vàng kim xoáy sâu như vực thẳm.


Sát thủ bị nghiền nát

Hai kẻ áo đen vừa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng trắng xẹt qua.
Chỉ nghe “phập”, đầu một tên rơi xuống trước khi hắn kịp hét.
Tên còn lại run rẩy lùi lại, nhưng Lục Bình đã đứng ngay sau lưng hắn từ khi nào.

Một bàn tay bóp nát tim hắn trong tiếng xương thịt vỡ vụn, rồi quăng xác xuống nền đá lạnh lẽo.


Chiếm đoạt tâm trận

Tàn hồn cổ thần cười vang trong tâm trí:

“Nhìn cho rõ… đây là sức mạnh ngươi chưa từng biết.”

Hắn giơ tay đặt lên tảng đá nửa vầng trăng.
Ánh vàng từ lòng bàn tay chảy vào khe nứt đỏ rực, biến toàn bộ linh văn trong khe đá thành màu huyết kim.
Một tiếng “Ầm” trầm đục vang lên – trận pháp nghìn năm lập tức đổi chủ.

Khí cơ thiên địa ào ạt tràn vào cơ thể Lục Bình, cuộn xoáy quanh đan điền.
Nhưng cũng trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận một phần hồn phách bị xé toạc – như thể ai đó khắc tên cổ thần lên sinh mệnh của mình.


Cái giá phải trả

Cổ thần thì thầm:

“Một khắc này, ta đã gieo dấu ấn. Từ nay, ngươi và ta… cùng tồn tại, cùng chết.”

Lục Bình mở mắt, khí tức của hắn đã hoàn toàn khác – trầm sâu, hung hiểm, khiến cả khe đá tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hắn biết, mình đã giành được tâm trận… nhưng cũng vừa buộc số phận với một kẻ không bao giờ nên tin.

Trên bầu trời, huyết nguyệt tan biến, trả lại ánh trăng trắng thuần khiết.
Nhưng trong mắt Lục Bình, một vệt kim quang vẫn chưa tắt – dấu hiệu rằng cổ thần đang ở ngay trong tim hắn, chờ ngày thức tỉnh hoàn toàn.

 

Chương 68 – Trở lại phủ Tể Tướng


Khí tức biến đổi

Sau khi tâm trận quy phục, khí cơ trong khe đá dần lắng xuống.
Lục Bình thu lại ánh vàng trong mắt, ép nhịp thở bình ổn như cũ.
Hắn biết, chỉ cần để kẻ khác nhận ra biến đổi này, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.

Bước ra khỏi khe, ánh trăng lạnh chiếu lên khuôn mặt hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận rõ ràng từng tia linh khí trong đêm – như có thể đưa tay chạm vào.
Tàn hồn cổ thần khẽ cười trong tâm trí:

“Ngươi đã mở được một cánh cửa. Nhưng nhớ, càng bước sâu… càng khó quay đầu.”


Phủ Tể Tướng trong đêm

Khi Lục Bình về tới, đèn lồng trước đại sảnh vẫn đỏ rực, tiếng nhạc tiệc vọng ra từ hậu viện.
Đêm nay là ngày sinh của tam công tử – kẻ từng bắt hắn quỳ gối suốt hai canh giờ chỉ vì làm đổ một giọt trà.

Lục Bình cúi đầu đi ngang qua hành lang, cố tránh ánh mắt thị vệ.
Nhưng đôi tai hắn, giờ đây nhạy bén hơn trước gấp mười lần, đã nghe thấy những lời bàn tán khe khẽ:

“Nghe nói bên ngoài thành có biến, sát thủ thất thủ… kẻ đó không để lại dấu vết gì.”
“Chắc là cao thủ ẩn thế ra tay. Dù gì… chỗ khe đá kia xưa nay đã quái dị.”

Hắn không thay đổi sắc mặt, nhưng trong lòng hiểu rõ – bọn họ đang nói về mình.


Kế hoạch trong bóng tối

Trở về phòng nhỏ ở góc đông viện, Lục Bình thắp một ngọn đèn dầu.
Ánh sáng lay động phản chiếu trên bàn gỗ thô, nơi hắn lặng lẽ vẽ xuống vài đường trận văn.
Những đường này không hẳn là trận pháp hoàn chỉnh, mà là chìa khóa để kích hoạt tâm trận từ xa.

Tàn hồn cổ thần lên tiếng:

“Ngươi không đủ thời gian để mạnh lên từ từ. Khi bọn họ phát hiện, sẽ có kẻ đến lấy mạng ngươi.”

Lục Bình gật nhẹ. Hắn hiểu – từ nay, mỗi bước đi đều là đặt chân trên dây mỏng giữa vực sâu.


Một điềm báo

Đêm đó, hắn mơ thấy một biển máu mênh mông, nơi một bóng người khổng lồ đứng giữa bầu trời đỏ rực, cầm trường thương xuyên thủng mặt trăng.
Cổ thần thì thầm bên tai:

“Ngày đó… ta sẽ đòi lại tất cả.”

Lục Bình giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ – vừa sợ hãi, vừa… chờ mong.


 

Chương 69 – Sát ý trong trà thất


Mồi lửa nghi ngờ

Sáng hôm sau, khi Lục Bình vừa bưng khay trà đến hậu viện, tam công tử Triệu Khải – kẻ nổi tiếng ngạo mạn – đột ngột gọi giật:

“Ngươi, lại đây!”

Giọng hắn kéo dài, lẫn ý cười trêu chọc nhưng ánh mắt lại khác thường – như lưỡi dao soi xét từng cử động.
Lục Bình tiến lại, quỳ xuống dâng trà.

Triệu Khải chậm rãi nâng chén, nhưng không uống.
Hắn đặt chén xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ:

“Đêm qua… ngươi đi đâu?”

Không khí trong phòng bỗng nặng nề. Ba tên hầu khác đứng nép bên cạnh, lặng lẽ liếc nhìn nhau.


Áp lực ẩn giấu

Lục Bình cúi đầu, giọng bình thản:

“Tiểu nhân ở phòng đông viện, đun nước suốt canh hai, không rời nửa bước.”

Triệu Khải nheo mắt, tựa lưng vào ghế:

“Kỳ lạ thay, sát thủ truy lùng một kẻ ẩn thế lại chết ở khe đá ngoài thành. Người ta nói, bóng dáng kẻ đó… nhỏ bé, gầy gò, giống hệt một tiểu hầu.”

Một luồng khí lạnh len vào sống lưng.
Tàn hồn cổ thần khẽ rung động:

“Hắn đã đánh hơi được. Nếu không dập nghi ngờ, ngươi sẽ chết trước khi mạnh lên.”


Tâm trận khởi động

Triệu Khải ra hiệu cho hạ nhân đóng cửa.
Ngay khi cánh cửa khép lại, hắn ném chén trà xuống nền – choang! – nước nóng văng tung tóe.

“Nếu ngươi vô tội… thì chịu nổi mười roi này chứ?”

Hai tên hầu lực lưỡng lập tức bước tới, mỗi người cầm một cây trượng gỗ.

Trong khoảnh khắc, Lục Bình hít sâu, ngón tay phải khẽ vẽ một đường vô hình trên mặt đất.
Một tia linh quang mờ mịt từ khe đá ngoài thành truyền qua hư không, kết nối với dấu trận dưới chân hắn.

Không ai thấy gì, nhưng đột nhiên gió lùa mạnh qua cửa sổ, ánh đèn lồng rung bần bật.
Hai tên hầu vừa giơ trượng bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể nặng trĩu như đeo đá.


Đòn phản kích kín đáo

Triệu Khải cau mày:

“Gió ở đâu ra…”

Ngay lúc ấy, Lục Bình đã nhanh tay nhặt chén trà rơi, cúi người thật sâu:

“Tiểu nhân không dám kháng mệnh, chỉ mong công tử soi xét, cho thời gian tìm người chứng minh.”

Tâm trận thu lại. Cơn gió biến mất.
Hai tên hầu khẽ run, không rõ vừa rồi là ảo giác hay thật.

Triệu Khải nhìn Lục Bình thật lâu, sau cùng cười nhạt:

“Tạm tha cho ngươi. Nhưng… ta sẽ dõi theo.”


Nguy cơ chưa dứt

Khi rời trà thất, Lục Bình không hề thở phào.
Hắn biết, lần này chỉ là một phép thử.
Từ giờ, mỗi bước trong phủ Tể Tướng sẽ có ánh mắt dõi theo – và chỉ một sơ hở, máu sẽ đổ.

Tàn hồn cổ thần cất giọng trầm thấp:

“Tốt lắm… lần tới, đừng chỉ phòng thủ. Hãy để hắn biết, con mồi cũng có thể cắn ngược.”

 

Chương 70 – Tiệc rượu và sát khí ngầm


Lệnh triệu bất ngờ

Buổi tối hôm ấy, Lục Bình đang quét lá ở hành lang đông viện thì một quản gia lớn tuổi đến:

“Tiểu Lục, theo ta. Đại tiệc đêm nay cần thêm người hầu. Đừng hỏi, cứ làm.”

Tiệc được tổ chức tại Diên Vân Các, nơi Tể Tướng tiếp đón khách quý từ hoàng thành.
Người ngoài hiếm khi được đặt chân tới đây, nhưng tối nay, không chỉ quan lại mà còn có một vị khách lạ mặc trường bào đen, tay cầm quạt lông, ánh mắt như xuyên thấu tâm can.


Áp lực trong yến hội

Lục Bình cúi đầu rót rượu, cảm nhận ánh nhìn lạnh lẽo của vị khách áo đen lướt qua.
Giữa tiếng đàn sáo, hắn nghe loáng thoáng:

“Bắc Sơn mạch vừa xuất hiện một mạch linh tuyền. Nếu lấy được, thiên cơ sẽ nghiêng về phía ta.”

Lục Bình khẽ run – tàn hồn cổ thần lập tức thì thầm trong tâm trí:

“Linh tuyền ấy là khí cơ ta chờ đợi. Nhưng… hắn cũng muốn.”


Sát khí lan tỏa

Tiệc rượu kéo dài đến canh hai.
Khi Lục Bình dâng bình rượu mới, vị khách áo đen bỗng chặn tay hắn lại, mỉm cười nhưng giọng sắc như đao:

“Tiểu hầu… bàn tay ngươi, đã từng vẽ trận pháp?”

Không khí đông cứng.
Tể Tướng cau mày:

“Chỉ là một kẻ hầu vặt, sao ngươi để ý?”

Khách áo đen khẽ cười:

“Bàn tay dính sát khí trận đạo, không phải chuyện nhỏ.”


Thoát hiểm khéo léo

Lục Bình lập tức quỳ xuống, cúi rạp trán chạm đất:

“Tiểu nhân quê ở thôn Hắc Thạch, từ nhỏ hay vẽ bậy dưới đất. Xin đại nhân đừng chê cười.”

Lời nói bình thản, nhưng trong bóng áo tay rộng, ngón tay hắn đã kín đáo bấm một ấn pháp.
Một tia hàn khí từ góc phòng luồn ra, khiến ngọn nến gần đó chập chờn, che giấu sát khí còn sót lại nơi tay hắn.

Vị khách áo đen khẽ nheo mắt, nhưng không nói thêm.


Tin tức bí mật

Khi tiệc tan, Lục Bình được sai thu dọn.
Trong lúc cúi xuống nhặt mảnh chén vỡ, hắn vô tình nghe quản gia và khách áo đen trao đổi nhỏ:

“Bắc Sơn mạch – giờ Tý ngày mai – cửa trận mở một khắc.”

Tàn hồn cổ thần vang lên đầy phấn khích:

“Một khắc ấy… đủ để ta hút khí cơ linh tuyền, giúp ngươi đột phá tầng đầu tiên của Thần Tức Quyết.”


Quyết định mạo hiểm

Đêm ấy, Lục Bình nằm trên giường tre, mắt mở trừng trừng.
Bắc Sơn mạch cách phủ Tể Tướng hai canh giờ đi bộ.
Nếu rời đi, hắn sẽ bỏ ca trực và có thể bị xử phạt.
Nhưng nếu bỏ qua… cơ hội này có thể trôi mất cả đời.

Ánh trăng lọt qua song cửa, soi lên gương mặt bình lặng mà trong đáy mắt là một quyết tâm cháy bỏng.

“Đi!”

Post a Comment

0 Comments