Chương 51 – Một chiêu che trời
Sát cơ lóe sáng
Kiếm
quang từ bóng đen lao đến như tia chớp, chém rách cả màn lụa và bàn tiệc. Quan
lại hoảng loạn chạy tán loạn, binh lính chưa kịp rút đao.
Lục Bình vốn chỉ là tên hầu đứng bên, nhưng trong giây khắc ấy, tàn hồn cổ thần
trong thức hải hắn khẽ mở mắt:
“Nếu
không ngăn, hắn sẽ giết đạo sĩ kia. Mà đạo sĩ đó… có thể là chìa khóa cho ngươi
rời khỏi cái phủ này.”
Khoảnh khắc không ai ngờ
Tay
hắn vẫn cầm khay trà, bước lên một bước như lướt trên mặt nước.
Khi kiếm quang sắp chạm vào vai lão đạo áo xanh, Lục Bình khẽ nghiêng người, một
ly trà bất ngờ rơi xuống đúng mũi kiếm.
“Xèo!”
— hơi nước nóng bốc lên, linh lực trong kiếm quang loãng ra một nhịp. Chỉ một
nhịp ngắn ngủi ấy, lão đạo đã đưa tay áo phất nhẹ, hóa giải toàn bộ sát chiêu.
Ánh mắt thấu tâm can
Khắp
đại sảnh im phăng phắc. Không ai hiểu một tên hầu tầm thường làm sao chặn nổi
một kích chí mạng.
Nhị công tử lắp bắp:
“Ngươi…
ngươi vừa làm gì?!”
Lão
đạo khẽ vuốt râu, ánh mắt như xuyên thấu xương tủy Lục Bình:
“Tiểu
tử, thân pháp ngươi… không phải phàm tục.”
Lục
Bình cúi đầu, giọng kính cẩn:
“Chỉ
là may mắn, trà nóng làm hắn chậm lại.”
Bóng đen trong đêm
Thích
khách thấy sát chiêu bị phá, thân ảnh lóe lên định bỏ chạy. Nhưng Lục Bình nhìn
thấy rất rõ — trên lưng hắn có một phù văn màu huyết run rẩy, phát ra
khí tức khiến tàn hồn cổ thần trong hắn khẽ rùng mình.
“Thứ
đó… không thuộc về nhân gian.” – giọng cổ thần vang lên.
Lục
Bình biết, đây không phải chuyện có thể tùy tiện xen vào. Nhưng nếu bỏ qua,
manh mối sẽ biến mất.
Ngọn gió xoay chiều
Khi
binh lính ập vào, lão đạo lại lên tiếng:
“Người
này… để bần đạo mang về Thanh Vân Tông tra hỏi.”
Rồi ánh mắt ông ta lại nhìn Lục Bình, nở một nụ cười ẩn ý:
“Còn ngươi, tiểu hầu… ta muốn mời.”
Cả
sảnh xôn xao.
Lục Bình chỉ cúi đầu, nhưng trong mắt hắn, một ngọn sóng lớn đã bắt đầu trỗi
dậy.
Chương 52 – Bước qua cổng lớn
Lời mời bất ngờ
Sau
khi thích khách bị bắt, lão đạo Thanh Vân Tông được mời vào hậu sảnh. Quan tể
tướng kính cẩn tiếp đãi, nhưng không ngờ ông lại chỉ vào Lục Bình:
“Người
này, ta muốn đưa đi.”
Quan
tể tướng hơi cau mày:
“Chỉ
là tiểu hầu rót trà, đạo trưởng cần hắn làm gì?”
Lão
đạo mỉm cười:
“Đôi
khi, một kẻ tưởng tầm thường… lại có cơ duyên lớn hơn cả đại nhân.”
Phủ tể tướng xôn xao
Tin
Lục Bình được đạo sĩ chọn lan nhanh như gió.
Nhị công tử, vốn thường sai hắn quỳ cả canh giờ, tức tối đến nỗi ném vỡ cả bình
ngọc.
“Một
tên hạ nhân rách rưới, sao có thể lọt vào mắt Thanh Vân Tông?! Chắc chắn là mưu
đồ!”
Các
hạ nhân khác thì thì thầm:
“Nghe
nói Thanh Vân Tông là đại môn phái tu tiên, có khi hắn bước một bước thành
rồng…”
Bước chân rời phủ
Sáng
hôm sau, cổng lớn phủ tể tướng mở ra. Lục Bình khoác trên vai túi vải nhỏ, cúi
đầu bước theo sau lão đạo.
Không một ai thấy, trong bóng tối, ánh mắt hắn sắc lạnh quét qua từng ngóc
ngách — nơi hắn từng quỳ gối, từng bị sỉ nhục.
“Ngày trở lại… sẽ khác.” – giọng tàn hồn cổ thần khẽ
vang lên trong đầu.
Khí cơ trời đất
Khi
bước qua ngưỡng cổng, Lục Bình bỗng cảm nhận một luồng linh khí thanh thuần ùa
vào lồng ngực.
Tàn hồn cổ thần lập tức vận chuyển một pháp quyết cổ xưa, lặng lẽ hấp thu sợi
khí cơ mỏng manh ấy.
Chỉ một tia nhỏ thôi, nhưng trong thức hải, một vầng sáng mờ đã khẽ nhúc
nhích.
Ánh nhìn của lão đạo
Lão
đạo đi trước chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn thật sâu, đôi mắt như soi
thấu cả bí mật nghìn năm.
“Tiểu
tử… cơ duyên của ngươi, e rằng chính ta cũng không đoán được.”
Lục
Bình cúi đầu:
“Đa
tạ đạo trưởng dẫn dắt.”
Nhưng
trong lòng, hắn biết — đây mới chỉ là khởi đầu của con đường huyết và lửa.
Chương 53 – Cổng núi Thanh Vân
Bầu trời khác lạ
Sau
ba ngày theo lão đạo băng qua sông núi, Lục Bình cuối cùng cũng nhìn thấy một
cảnh tượng chưa từng thấy trong đời.
Phía trước, mây trắng cuộn thành thác, che phủ một ngọn núi khổng lồ như
trụ trời. Giữa mây mù, từng tòa cung điện ngọc ẩn hiện, lơ lửng giữa hư không,
như tiên phủ chốn trời cao.
Tàn
hồn cổ thần trong hắn khẽ động:
“Đây mới là nơi khí cơ thiên địa thật sự dày đặc. Nếu có thể
ở đây tu luyện, ta sẽ nhanh chóng khôi phục một phần sức mạnh…”
Đệ tử thủ môn
Tới
chân núi, một hàng đệ tử mặc đạo bào xanh đứng canh.
Mắt họ đảo qua túi vải rách của Lục Bình, ánh nhìn đầy khinh miệt. Một tên cao
lớn hừ lạnh:
“Ngươi
dẫn… hạ nhân tới nhập môn sao?”
Lão
đạo chỉ cười, không giải thích, đưa ra một khối ngọc bài. Thấy vậy, bọn thủ môn
im lặng, chỉ lén trao đổi ánh mắt nghi hoặc.
Bậc đá dài vô tận
Con
đường lên núi là một bậc đá dài gần như vô tận, mây mù quấn quanh.
Mỗi bước chân Lục Bình đi, linh khí lại tràn vào kinh mạch, nhưng cũng
mang theo sức ép nặng như núi. Với người thường, mới đi mười bậc đã kiệt sức.
Lục
Bình giữ nét mặt bình thản, nhưng sâu trong đan điền, tàn hồn cổ thần đang
âm thầm vận chuyển pháp quyết, hút lấy từng tia linh khí lọt qua cơ thể.
Sảnh tiếp tân
Lên
đến đỉnh, một sảnh điện rộng mở, nơi các tân đệ tử tập trung.
Họ đều là thiếu niên xuất thân thế gia, y phục tinh xảo, tay đeo linh phù hoặc
bội kiếm. Thấy Lục Bình bước vào với dáng vẻ mộc mạc, lập tức có tiếng cười
khẽ:
“Thanh
Vân Tông giờ nhận cả hạ nhân rồi sao?”
“Có khi chỉ tới để làm tạp dịch…”
Lục
Bình không đáp, chỉ đứng một góc, mắt cụp xuống như không nghe thấy gì — nhưng
trong đáy mắt, một tia sát ý chợt lóe rồi biến mất.
Người thù cũ
Giữa
đám đông, hắn chợt thấy một gương mặt quen — Tam công tử phủ Tể Tướng,
kẻ từng một lần đạp lên lưng hắn để vượt qua vũng bùn.
Tam công tử trố mắt, rồi nở nụ cười lạnh lùng:
“Ta
tưởng ngươi sẽ mãi quỳ dưới đất… Không ngờ lại chui được lên đây.”
Tàn
hồn cổ thần khẽ nói trong tâm trí hắn:
“Nhớ kỹ… kẻ này, sau này ngươi sẽ tự tay quyết sinh tử.”
Lục
Bình khẽ cúi đầu, nhưng tay siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào da.
Chương 54 – Khảo Hạch Ba Ải
Sân khảo hạch
Buổi
sáng hôm sau, tiếng chuông đồng vang vọng khắp đỉnh núi. Các tân đệ tử được dẫn
tới một quảng trường lát đá xanh, chính giữa dựng ba cửa ải bằng đồng khảm phù
văn.
Một lão đạo tóc bạc, ánh mắt nghiêm nghị, chậm rãi nói:
“Muốn
vào Thanh Vân Tông, phải qua ba ải: Trấn Tâm, Luyện Thể, và Vượt
Ảo Cảnh. Kẻ thất bại, lập tức xuống núi.”
Ải thứ nhất – Trấn Tâm
Trấn
Tâm là đứng trong pháp trận, chịu áp lực tâm thần do linh thạch kích phát.
Người xuất thân thế gia có tâm pháp gia truyền, dễ dàng trụ lại. Nhưng khi Lục
Bình bước vào, Tam công tử phủ Tể Tướng liếc lão đạo thủ trận, khẽ ra
hiệu.
Ngay lập tức, pháp trận đổi sắc — áp lực tăng gấp đôi.
Ánh
sáng đen từ phù văn tràn ra, hàng loạt ảo ảnh xuất hiện:
- Cảnh
hắn bị bắt quỳ giữa sân phủ Tể Tướng.
- Tiếng
cười nhạo khi hắn run rẩy dâng trà.
- Ánh mắt
khinh rẻ của từng người.
Tim
Lục Bình đập mạnh, nhưng tàn hồn cổ thần trong đan điền chợt mở ra một luồng
ý chí cổ xưa, như ngọn núi trấn áp bão tố.
Một câu vang lên trong tâm trí hắn:
“Phàm tâm bất động, vạn kiếp bất khuynh.”
Bóng
ảo tan biến. Khi hết thời gian, hắn vẫn đứng thẳng, mắt nhắm hờ, môi hơi nhếch
cười.
Ải thứ hai – Luyện Thể
Mỗi
người phải nâng Cửu Long Thạch nặng trăm cân, bước qua mười bậc đá.
Kẻ khỏe mạnh, mang linh khí trợ lực, làm rất nhanh.
Tới lượt Lục Bình, Tam công tử lại ra tay — bí mật thúc một luồng linh lực âm
hàn vào khối đá. Bất kỳ phàm nhân nào chạm vào cũng bị tê liệt gân cốt.
Nhưng
khi bàn tay Lục Bình đặt lên, lớp khí đen mờ mịt từ tàn hồn cổ thần lan ra,
nuốt trọn khí âm.
Hắn nhấc Cửu Long Thạch lên, bước từng bước ổn định, khiến đám đông xung quanh
im bặt.
Ải thứ ba – Vượt Ảo Cảnh
Đây
là ải nguy hiểm nhất. Một khi bước vào ảo cảnh, mọi cảm giác như thật, sinh tử
chỉ cách nhau một niệm.
Người vừa vào, ảo cảnh đã biến thành rừng máu. Vạn thi thể gào thét,
những cánh tay lạnh lẽo túm lấy hắn.
Tam công tử, ở ngoài trận, mỉm cười độc ác:
“Ở
trong đó, nếu tâm thần gục ngã… hắn sẽ trở thành phế nhân.”
Nhưng
ngay trong ảo cảnh, một đôi mắt vàng rực như nhật nguyệt hiện ra sau
lưng Lục Bình.
Tiếng gầm của cổ thần xuyên thủng cả hư ảo:
“Hư vọng mà thôi… tan!”
Rừng
máu sụp đổ. Hắn bước ra, toàn thân vẫn khô ráo, ánh mắt bình thản — nhưng ai đủ
tinh ý sẽ thấy khí tức quanh hắn đã khác, sâu thẳm và khó dò hơn trước.
Chương 55 – Tạp Dịch Ngoại Môn
Nhập môn và sự phân loại
Buổi
chiều cùng ngày, hơn trăm người vượt qua khảo hạch được tập trung ở Điện
Thái Sơ.
Một vị trưởng lão râu bạc, áo bào xanh, giọng sang sảng:
“Người
xuất chúng vào Nội Môn, kẻ có căn cơ nhưng chưa đủ – vào Ngoại Môn. Còn lại…
tạp dịch.”
Khi
đọc tới tên Lục Bình, ông thoáng dừng lại, liếc nhanh, rồi lạnh nhạt phán:
“Tạp
dịch viện.”
Đám
tân đệ tử cười rúc rích. Tam công tử phủ Tể Tướng cố tình cao giọng:
“Hầu
trà quen rồi, chắc hợp quét sân, gánh nước.”
Lục
Bình chỉ cúi đầu, không nói gì. Nhưng sâu trong đan điền, tàn hồn cổ thần khẽ
dao động — như một kẻ khổng lồ im lặng mở mắt nhìn thế gian.
Tạp dịch viện
Tạp
dịch viện nằm ở chân núi, ẩm thấp, tường đá rêu phong. Việc hằng ngày gồm:
- Quét
sân Thiên Tinh điện.
- Gánh
nước từ hồ Linh Tuyền.
- Trông
coi dược viên của ngoại môn.
Người
mới đến, thường oán thán. Nhưng Lục Bình lặng lẽ làm việc, từng động tác đều
trầm ổn.
Đêm, khi mọi người ngủ, hắn lặng lẽ vận chuyển một loại hô hấp pháp bí ẩn,
nuốt từng luồng sương linh khí trên núi.
Một sự chú ý bất ngờ
Một
đêm, khi Lục Bình đang gánh nước qua hồ Linh Tuyền, mặt nước đột nhiên lay
động, hiện ra bóng một người.
Đó là một lão giả áo xám, mắt hẹp dài, khí tức sâu không dò thấy.
Lão nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ cười:
“Tiểu
tử… tâm không loạn, khí không tán. Có hứng làm đồ đệ… của lão phu không?”
Chưa
kịp trả lời, bóng người tan vào hư không, chỉ để lại vài gợn sóng trên mặt hồ.
Trong khoảnh khắc ấy, tàn hồn cổ thần trong người Lục Bình khẽ chấn động,
như nhận ra một hơi thở quen thuộc từ xa xưa.
Kết thúc chương
Lục
Bình trở về phòng, nhưng ánh mắt không còn bình thản như trước.
Hắn biết — Thanh Vân Tông không chỉ có kẻ thù cũ của mình, mà còn cất giấu
những mạch khí cơ đủ để hắn thức tỉnh.
Đêm ấy, trăng sáng như gương, nhưng dưới ánh trăng, bóng hắn đổ dài và mơ hồ
như một cự thú đang nằm im.
Chương 56 – Đỉnh Tuyết Trắng
Nhiệm vụ bất ngờ
Sáng
sớm, quản sự tạp dịch viện ném cho Lục Bình một tấm lệnh bài gỗ:
“Ngươi,
lên Đỉnh Tuyết Trắng hái Tuyết Linh Thảo. Ba ngày không về — khỏi về
luôn.”
Đỉnh
Tuyết Trắng nằm ở sườn bắc Thanh Vân sơn, quanh năm băng giá. Tuyết Linh Thảo
là linh dược hiếm, thường mọc sát mép vách băng.
Nghe nói, chỗ đó có một trận pháp cổ từ thời khai tông, ai xâm nhập sai
vị trí… sẽ hóa thành tượng băng.
Con đường lên đỉnh
Gió
lạnh quất vào mặt, đá phủ băng trơn trượt. Mỗi bước chân, Lục Bình đều vận pháp
để giữ hơi ấm, nhưng hắn cố tình không dùng toàn bộ pháp lực, chỉ âm
thầm cảm nhận.
Trong hơi thở mờ trắng, hắn cảm nhận từng tia linh khí băng lạnh thấm qua da,
len vào kinh mạch, rồi chảy về tàn hồn cổ thần trong đan điền.
Tàn hồn ấy như một biển sâu, lặng yên nuốt từng giọt sương băng.
Trận pháp băng phong
Đến
gần mép vực, tuyết đột nhiên lún xuống.
Từ dưới lớp băng, những đường vân xanh nhạt sáng lên — hình thành một đồ
án bát quái xoay chậm.
Ngay sau đó, gió hóa thành lưỡi dao, từng luồng lạnh buốt cắt rách tay
áo hắn.
Bản
năng sinh tồn khiến một luồng khí xám bạc trào ra từ đan điền, chảy khắp
thân thể.
Ngay lập tức, gió lạnh chạm vào luồng khí ấy liền hóa thành sương trắng rồi
biến mất.
Lục
Bình mở mắt — trong đồng tử phản chiếu hình ảnh một chiếc vảy bạc to bằng
móng tay, lóe sáng rồi tan đi.
Thu hoạch và nghi hoặc
Hắn
men theo khe băng, tìm thấy ba gốc Tuyết Linh Thảo đang tỏa hàn quang. Vừa nhổ
vừa cảm nhận, hắn nhận ra nơi này… ẩn một mạch linh khí không thuộc Thanh
Vân Tông.
Nó quen thuộc đến lạ, như gọi tên hắn từ xa xưa.
Trên
đường về, một cảm giác bất an lặng lẽ dâng lên. Lục Bình biết — lần này, chắc
chắn có người cố ý đẩy hắn tới nơi này.
Vấn đề là… là kẻ thù muốn hại, hay là một bàn tay ẩn trong bóng tối đang thử
hắn?
Kết thúc chương
Trở
về tạp dịch viện, Lục Bình lặng lẽ đặt Tuyết Linh Thảo lên bàn quản sự.
Không ai biết rằng, đêm ấy hắn sẽ ngồi xếp bằng, vận công hấp thu hết hàn khí
còn sót lại trong kinh mạch, và lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở thức tỉnh
của cổ thần trong máu mình.
Chương 57 – Tuyết rơi máu lạnh
Bị chặn đường
Đêm
xuống, trăng mờ sau tầng mây. Lục Bình vừa xuống chân núi Đỉnh Tuyết Trắng,
bỗng nghe tiếng cười khẩy từ bụi rậm:
“Tạp
dịch cũng dám lên đỉnh hái linh thảo? Giao ra đây, may ra bọn ta tha cho cái
mạng chó của ngươi.”
Bốn
đệ tử ngoại môn bước ra, tay cầm kiếm sắt, áo choàng xanh thêu phù hiệu Thanh
Vân Tông.
Người dẫn đầu là Triệu Khải, vốn quen sai khiến đám tạp dịch như nô bộc.
Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất, cười khinh:
“Linh
thảo này đủ đổi được ba viên Tụ Khí đan. Ngươi nghĩ ngươi xứng?”
Cố nhẫn nhịn
Lục
Bình khẽ cúi đầu, giọng đều đều:
“Là
nhiệm vụ của tạp dịch viện, không thể đưa.”
Triệu
Khải cau mày, bước tới tát thẳng vào mặt hắn. Tiếng tát vang lên giữa rừng
tuyết.
Máu nơi khóe miệng Lục Bình rỉ ra, nhưng hắn vẫn cúi đầu, bàn tay trong tay áo
siết chặt.
Tàn hồn cổ thần trong đan điền khẽ rung, như một con thú lâu năm mở mắt.
Áp lực băng giá
Triệu
Khải giơ tay định đoạt mạng, nhưng đúng lúc đó, nhiệt độ xung quanh hạ xuống
đột ngột.
Tuyết đang rơi bỗng ngừng giữa không trung.
Hắn cảm giác như hàng ngàn mũi kim băng xuyên qua da, đông cứng máu
trong mạch.
Lục
Bình ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sáng bạc mờ.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa trán hắn hiện ra một hoa văn hình vảy rồng,
rồi biến mất như ảo ảnh.
Đòn đáp trả
Không
ai thấy hắn cử động, nhưng Triệu Khải bỗng quỵ xuống, đầu gối lún sâu vào lớp
tuyết cứng.
Ba kẻ còn lại run lẩy bẩy, bàn tay cầm kiếm không thể nâng nổi, như đang bị sức
nặng ngàn cân đè xuống.
Giọng
Lục Bình trầm thấp, vang trong đầu bọn họ:
“Biến…
trước khi ta đổi ý.”
Lạnh
buốt thấm vào tận xương, chúng lảo đảo bỏ chạy, để lại dấu chân hỗn loạn trên
tuyết.
Lặng lẽ rời đi
Lục
Bình khẽ thở, thu lại luồng khí lạnh trong kinh mạch. Hắn biết mình vừa vượt
quá giới hạn, may mắn là không để lộ quá nhiều.
Nhưng từ nay… sẽ không còn dễ dàng cúi đầu trước bất kỳ ai nữa.
Chương 58 – Ánh mắt trong bóng tối
Trên đường về phủ
Sau
khi rời núi Đỉnh Tuyết Trắng, Lục Bình bước đi trong màn tuyết mù. Hắn tưởng
rằng chuyện vừa rồi sẽ trôi vào im lặng, nhưng lại không hay biết… cách đó
không xa, một đôi mắt già nua vẫn dõi theo từng cử động của hắn.
Trong
một góc rừng, một lão giả mặc áo bào xám, tay chống trượng gỗ đào, khẽ vuốt
chòm râu bạc, tự lẩm bẩm:
“Hoa
văn vảy rồng… cổ thần tộc? Không thể nào… tộc ấy đã tuyệt diệt từ vạn năm
trước.”
Kinh động tông môn
Sáng
hôm sau, trong một gian phòng yên tĩnh của Thanh Vân Tông, lão giả ấy
quỳ một gối trước một bức tranh cổ treo trên vách.
Bức tranh vẽ một người khổng lồ đội trời đạp đất, trên trán có đúng hoa
văn mà lão vừa thấy.
Một
giọng nói già nua vang lên từ sau bức rèm:
“Ngươi
chắc chứ?”
Lão
giả đáp:
“Chắc
như thấy tận mắt. Nhưng tiểu tử kia chỉ mới là phàm nhân, khí cơ chưa hoàn toàn
thức tỉnh. Nếu để hắn lớn lên… e rằng Thanh Vân Tông sẽ không khống chế được.”
Giọng
nói trong rèm khẽ cười:
“Tìm
cách đưa hắn vào tông môn. Cổ thần… dù là tàn hồn, cũng phải nằm trong tay ta.”
Bình yên ngắn ngủi
Tại
phủ Tể Tướng, Lục Bình vẫn tiếp tục vai diễn hầu nhỏ, quỳ gối rót trà, lau
sảnh, dọn vườn.
Nhưng mỗi khi đêm xuống, hắn ngồi một mình trong khoang gác cũ kỹ, hít thở chậm
rãi, vận dụng tâm pháp cổ xưa mà tàn hồn truyền lại.
Tuyết rơi ngoài song cửa, từng sợi khí lạnh bị hắn hút vào, chậm rãi hòa vào
đan điền, nuôi dưỡng một luồng quang mang bạc ngày càng rõ.
Bóng đen áp sát
Ba
ngày sau, phủ Tể Tướng tiếp đón một đoàn khách từ Thanh Vân Tông.
Người dẫn đầu chính là lão giả áo bào xám hôm nọ. Ánh mắt hắn chỉ lướt qua Lục
Bình một thoáng… nhưng đủ khiến tàn hồn cổ thần trong hắn khẽ run.
Lục
Bình hiểu, một cơn sóng ngầm đã bắt đầu dâng lên.
Hắn sẽ không còn được yên ổn lâu nữa.
Chương 59 – Khảo thí dưới tuyết
Lệnh triệu bất ngờ
Buổi
sớm, tuyết rơi lặng lẽ. Tiếng mõ canh vang vọng khắp phủ Tể Tướng.
Một gia nhân hớt hải chạy đến khoang gác nơi Lục Bình ngủ:
“Lục
Bình, mau dậy! Lệnh của Đại Công tử, ngươi phải theo đoàn đến Thanh Vân Tông dự
khảo thí.”
Lục
Bình ngẩng đầu, mắt hơi nheo lại.
Khảo thí? Hắn chỉ là hầu nhỏ, sao lại được chọn?
Gia
nhân ghé sát, hạ giọng:
“Nghe
đâu là ý của khách quý trong tông môn… bảo rằng mỗi người theo hầu đều phải thử
sức.”
Đường lên núi
Đoàn
ngựa tuyết lầm lũi đi trong gió lạnh.
Trước mặt, núi Thanh Vân sừng sững, tầng mây trắng như dòng sông bạc treo lơ
lửng.
Lục Bình đi cuối hàng, im lặng quan sát mọi thứ. Từng tia linh khí từ núi
truyền xuống khiến tàn hồn trong hắn khẽ lay động, như một con thú ngủ đông bắt
đầu hé mắt.
Sân khảo thí
Trên
quảng trường lát đá xanh, hơn trăm thiếu niên đứng thành hàng. Giữa sân là một trụ
băng cao ba trượng, quanh trụ lượn lờ một tầng khí trắng.
Một vị trưởng lão Thanh Vân Tông bước ra, giọng như chuông:
“Ai
có thể leo lên đỉnh trụ băng, sẽ được bước vào vòng tiếp theo. Không được dùng
binh khí, không được nhờ người giúp. Tất cả dựa vào sức mình.”
Nghe
đơn giản, nhưng Lục Bình vừa chạm tay vào trụ, đã cảm thấy một luồng hàn khí
như kim châm xuyên thẳng vào xương tủy.
Những kẻ trước hắn lần lượt ngã xuống, môi tím tái, tay chân cứng đờ.
Khoảnh khắc lộ diện
Khi
tới lượt mình, Lục Bình hít một hơi dài.
Tàn hồn cổ thần trong hắn khẽ cười:
“Để
ngươi lạnh đến chết sao? Hít sâu, dẫn khí xuống đan điền.”
Lục
Bình làm theo. Luồng quang mang bạc mỏng như tơ lập tức tràn ra từ mạch huyết,
chống lại cái lạnh cắt thịt.
Hắn không leo vội, mà bước từng bước vững chãi như đi trên đất bằng.
Mọi
ánh mắt trong sân đổ dồn về hắn. Lão giả áo bào xám ở xa khẽ nhếch mép:
“Quả
nhiên…”
Khi
bàn tay hắn chạm đến đỉnh trụ băng, một tia sáng bạc vụt lóe lên rồi
biến mất. Chỉ những kẻ tu vi cao mới kịp thấy.
Điềm báo
Trưởng
lão Thanh Vân Tông tuy cười khen, nhưng đáy mắt lại ẩn tia nghi hoặc.
Lục Bình biết, từ giây phút này, hắn đã trở thành mục tiêu trong mắt kẻ khác.
Hắn
khẽ cúi đầu, che giấu ánh nhìn như băng như lửa trong đáy mắt…
Bởi vì hắn hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu.
Chương 60 – Huyết chiến trong ảo
cảnh
Bước vào trận pháp
Sau
khi vượt qua trụ băng, những kẻ còn trụ lại chưa kịp nghỉ đã bị dẫn vào Đại
điện Thanh Vân.
Trên nền đá xanh, mười hai cột trụ khắc hình thú cổ uốn lượn, từng con như sống
động.
Một vị trưởng lão cầm phất trần phẩy nhẹ, giọng bình thản:
“Vòng
này, các ngươi sẽ bước vào Vạn Thú Ảo Cảnh. Trong đó, hoặc sống… hoặc
chết.”
Mấy
thiếu niên nuốt khan, nhưng không ai lùi.
Bóng tối nuốt chửng
Khi
Lục Bình vừa bước qua cánh cửa, một làn sương đen đã ập đến, cuốn hắn
vào một không gian khác.
Trước mắt hắn là một vùng đất đỏ như máu, trời u ám, gió thổi mùi tanh ngọt. Xa
xa, một con Huyết Sư cao bằng nhà lớn đang gầm rống, đôi mắt đỏ như đuốc
nhìn chằm chằm vào hắn.
Tàn
hồn cổ thần trong hắn khẽ thở dài:
“Lại
là lũ sâu kiến thời viễn cổ… Lùi một bước, nó sẽ xé ngươi ra.”
Thức tỉnh ký ức
Con
Huyết Sư lao đến, móng vuốt như chém gió.
Lục Bình nghiêng người tránh, nhưng lực chấn động vẫn khiến đất đá dưới chân vỡ
vụn.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng ký ức không thuộc về hắn bùng lên – ký
ức của một chiến thần cổ xưa, từng dùng thương dài quét ngang vạn quân.
Bàn
tay Lục Bình tự động kết ấn, ngón giữa và ngón trỏ khẽ chạm nhau, miệng bật ra
âm thanh cổ ngữ:
“Trấn!”
Mặt
đất nứt toác, từng xiềng xích hư ảo bắn ra, trói chặt bốn chân Huyết Sư. Nó gầm
rống dữ dội, nhưng không thể nhúc nhích.
Đòn kết liễu
Không
chần chừ, hắn vung tay. Một thương bạc hư ảnh dài ba trượng xuất hiện,
ánh sáng lạnh lẽo như mặt trăng mùa đông.
Thương đâm xuống – trời đất rung chuyển.
Tiếng gầm bị chặn đứng, thân thể Huyết Sư tan thành mưa máu, thấm vào đất đỏ
rồi biến mất.
Lời cảnh báo
Ảo
cảnh tan đi. Lục Bình trở lại đại điện, nhưng mồ hôi lạnh chảy dọc lưng.
Ở phía xa, lão giả áo bào xám – người từng nhìn hắn leo trụ băng – khẽ nhắm
mắt, khóe môi nhếch nhẹ:
“Thú
vị… Tiểu tử này, không đơn giản.”
Tàn
hồn cổ thần trong Lục Bình lại trầm giọng:
“Ngươi
vừa mượn một phần sức mạnh của ta… Từ nay, sẽ không còn bình yên nữa.”
Lục
Bình cúi đầu, nhưng khóe mắt lóe tia sáng.
Bình yên vốn chưa từng là thứ hắn mong muốn.
0 Comments