Vạn Cổ Thần Cơ Chi Lục Bình (Chương 71-80) Tiên hiệp Cổ Điển

 Chương 71 – Đêm Bắc Sơn


Rời phủ trong bóng tối

Giờ Hợi cuối cùng.
Cả phủ Tể Tướng chìm trong tĩnh mịch, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích.
Lục Bình khoác trên người chiếc áo vải thô, tay ôm một gói nhỏ, bước thật nhẹ qua những hành lang lát gạch ẩm.

Tàn hồn cổ thần khẽ nhắc trong đầu:

“Ngươi chỉ có hai canh giờ. Chậm một bước, cửa trận sẽ khép.”

Hắn men theo tường hậu viện, trèo qua một đoạn tường thấp, rơi êm xuống bãi cỏ ướt sương, rồi phóng đi như bóng ma.




Con đường tới Bắc Sơn mạch

Trăng lưỡi liềm treo nghiêng, ánh sáng mờ đục chiếu lên con đường đất quanh co.
Bắc Sơn mạch như một dải lưng rồng sẫm màu vắt ngang chân trời.
Gió từ núi thổi xuống mang theo mùi ẩm lạnh và hương cỏ dại, nhưng Lục Bình biết, sâu bên trong đó là một nơi linh khí dày đặc đến mức khiến người phàm nghẹt thở.

Đi được nửa đường, hắn bỗng dừng lại.
Giữa bụi cây ven đường, một con diều hâu đen khổng lồ đang đứng bất động, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào hắn.

Tàn hồn thì thầm:

“Hắc Nhãn Ưng – thú gác trận. Nó đã nhận lệnh từ kẻ áo đen.”


Đối mặt thú gác

Con chim lao tới, cánh quạt gió rít lên như dao cắt.
Lục Bình lách người sang bên, tay bấm pháp quyết, từ lòng bàn tay bắn ra một tia sáng xanh mảnh như tơ, quấn lấy chân con thú.
Nhưng chỉ một khắc sau, Hắc Nhãn Ưng giật tung, để lại một mảnh pháp tơ rách vụn.

Hắn không thể đánh lâu, liền mượn đà cúi thấp người, lăn vào bụi cỏ, rồi phóng qua khe núi hẹp phía sau.
Tiếng cánh quạt gió đuổi theo, nhưng bóng chim không lọt được qua khe nhỏ.


Cửa trận mở

Khi tới sườn núi Bắc Sơn, hắn đã nghe tiếng ù ù trầm thấp vang từ lòng đất.
Trước mặt là một vòng đá xám đen, khắc đầy phù văn cổ.
Giữa vòng đá, từng tia sáng bạc từ dưới đất phun lên, tạo thành một cột khí xoáy – Cửa trận.

Tàn hồn cổ thần gần như hét lên trong tâm trí:

“Nhanh! Vào trong đó, ta sẽ dẫn ngươi tới linh tuyền.”


Bước qua ranh giới

Lục Bình hít sâu, rồi bước vào vòng đá.
Trong khoảnh khắc, hắn như bị hàng nghìn sợi tơ lạnh buốt quấn quanh, kéo cả thân thể chìm xuống một dòng nước vô hình.
Khi mở mắt, cảnh vật đã đổi khác – bầu trời nhuốm sắc tím, linh khí dày đặc như sương, mỗi hơi thở đều mang theo sức mạnh rần rật.

Phía xa, một hồ nước nhỏ lấp lánh ánh vàng như chứa cả bầu trời trong đáy.
Nhưng bên bờ hồ, bóng một người đã đứng sẵn – chính là kẻ áo đen ở yến tiệc.
Hắn cười lạnh:

“Tiểu hầu… ngươi cũng đến để tranh linh tuyền với ta sao?”

Chương 72 – Trận chiến bên linh tuyền


Đối diện kẻ áo đen

Không khí nơi đây nặng như chì, từng đợt linh khí cuộn quanh hồ vàng, khiến mặt nước dập dờn ánh sáng như lửa.
Kẻ áo đen đứng bất động, áo choàng dài bay nhẹ dù gió không thổi. Hắn không nói nhiều, chỉ đưa tay, một luồng hắc khí lạnh buốt tràn ra, lập tức đóng băng mặt hồ thành một lớp băng đen dày đặc.

Tàn hồn cổ thần trong cơ thể Lục Bình khẽ nói:

“Hắn tu luyện Ma Âm Huyền Sát, chuyên nuốt khí cơ tinh thuần. Nếu ngươi để hắn bước vào hồ, linh tuyền này coi như bị phế.”


Cổ lực thức tỉnh

Lục Bình vẫn giữ dáng cúi đầu như kẻ hầu, nhưng ánh mắt đã lạnh dần.
Hắn từ tốn đặt gói đồ xuống đất, từng ngón tay khẽ run, rồi bấm pháp quyết cổ xưa.
Từ lòng bàn tay, một vòng sáng bạc hiện lên, tỏa ra khí tức cổ hoang như tiếng sấm từ thời sơ khai.

Kẻ áo đen cau mày:

“Đây… là lực lượng cổ thần? Ngươi… rốt cuộc là ai?”


Đòn đầu tiên

Lục Bình không đáp, chỉ bước một bước, bóng hình liền nhập vào hư không, xuất hiện ngay trước mặt đối thủ.
Tay hắn quét ngang, một đạo quang ảnh tựa mũi thương bạc xé tan lớp băng đen trên hồ.
Tiếng nổ “Ầm!” vang vọng cả không gian, mặt đất rung chuyển, những khối đá lớn từ vách núi rơi xuống như mưa.


Ma khí phản kích

Kẻ áo đen thét lên, ma khí tụ thành một cự chưởng khổng lồ, đập xuống như trời giáng.
Lục Bình nâng tay trái, một ấn ký hình vòng xoáy vàng kim hiện ra, đón trọn đòn đánh.
Lực chấn động khiến hắn lùi lại ba bước, bàn chân in sâu xuống đất.

Tàn hồn cổ thần khẽ gằn:

“Ngươi chưa thể thắng nhanh, nhưng hãy kéo hắn ra xa hồ. Để ta vận chuyển linh khí nơi này vào cơ thể ngươi.”


Kéo trận ra ngoài

Lục Bình lập tức xoay người, như bị áp chế mà bỏ chạy về hướng sườn núi.
Kẻ áo đen cười lạnh, tưởng đã dồn đối thủ vào thế yếu, liền đuổi theo, ma khí cuồn cuộn như sóng đêm.

Khi cả hai rời xa hồ vàng, một luồng khí cơ thanh thuần liền từ đáy hồ tràn ra, len lỏi vào kinh mạch Lục Bình qua sợi liên kết với tàn hồn cổ thần.
Mỗi luồng linh khí như ngọn lửa vàng đốt cháy huyết mạch hắn, nhưng đồng thời cũng rèn lại từng thớ cơ, từng mạch xương.


Báo hiệu biến đổi

Ngay khi kẻ áo đen giáng thêm một chưởng nữa, trên trán Lục Bình bỗng xuất hiện một ấn ký hình trăng khuyết, ánh sáng vàng kim lan tỏa, khiến ma khí đối phương vỡ tan như tro bụi.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không còn là của một kẻ hầu nhu nhược nữa, mà sâu như vực, sáng như tinh quang cổ xưa.

Tàn hồn cười khẽ trong tâm trí:

“Giờ mới là khởi đầu, tiểu tử.”

Chương 73 – Tinh quang trăng khuyết thức tỉnh


Sau trận chiến bên linh tuyền, dấu ấn trăng khuyết trên trán Lục Bình tỏa sáng dị thường, ánh vàng kim pha chút xanh lam huyền ảo. Mặt đất Bắc Sơn mạch rung chuyển như có một luồng khí mạnh mẽ mới được đánh thức, truyền đi khắp núi rừng.

Lục Bình đứng giữa rừng cây, cảm nhận dòng linh khí tuôn trào như sóng thần cuồn cuộn chảy trong huyết quản. Tàn hồn cổ thần trong người hắn rít lên một tiếng hân hoan:

“Cuối cùng, tinh quang trăng khuyết đã thức tỉnh! Ta sẽ dẫn dắt ngươi bước lên con đường tu tiên xưa cũ, khai mở huyết mạch cổ thần, đả thông Thiên Cơ!”

Xung quanh, tiếng côn trùng và gió rừng như lặng hẳn, không gian đặc quánh linh khí, khiến tâm trí Lục Bình trở nên minh mẫn lạ thường.

Bất chợt, trên bầu trời đêm, một dải sáng mảnh mai như vệt sương mờ, từng chút từng chút lấp ló hiện ra — đó là Tinh Quang Trăng Khuyết, bản thể tinh thần của ấn ký cổ thần, từ xa xưa đã bị phong ấn trong hắn, giờ được giải thoát.

Tinh Quang vang lên giọng nói vang vọng:

“Ngươi đã làm tốt, Lục Bình. Nhưng hành trình khai mở chỉ mới bắt đầu. Nơi đây là điểm giao thoa giữa các đại mạch linh khí, cũng là nơi các thế lực tu tiên, ma đạo tranh đoạt. Ngươi phải tự bảo vệ lấy mình.”

Bỗng nhiên, từ rừng sâu, tiếng bước chân vang dội, hàng loạt bóng người áo trắng, áo đen xuất hiện. Họ là các cao thủ tu tiên của Thiên Tông và Ma Giáo Ma Vương môn, nghe tin Bắc Sơn mạch chuyển động liền tới tìm hiểu.

Lục Bình cảm nhận luồng sát ý dày đặc, bốn phía như bị vòng vây.

Hắn hít sâu, nắm chặt tay, ấn ký trên trán phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, cổ thần trong người đột nhiên phát huy sức mạnh, từng mạch máu, từng cơ quan dần được khắc phục, khỏe mạnh như thuở sơ khai.

Lục Bình mỉm cười lạnh lùng:

“Được. Hãy xem, tiểu hầu tử này sẽ không còn là kẻ yếu đuối nữa…”

Chiến trận sắp sửa bùng nổ, tinh quang trăng khuyết sáng rực giữa rừng đêm, báo hiệu một bước ngoặt lớn trong hành trình tu tiên của Lục Bình.

 

Chương 74 – Khai mở huyết mạch, đêm linh thiên bừng sáng


Bầu trời đêm Bắc Sơn vẫn phủ đầy sương mù mờ ảo, ánh trăng khuyết yếu ớt xuyên qua kẽ lá, nhuộm lên mặt đất một màu bạc lạnh lẽo. Nhưng chính trong cái không gian tĩnh lặng ấy, linh khí lại đang cuộn xoáy dâng trào mãnh liệt.

Lục Bình đứng giữa lòng rừng, toàn thân tỏa ra ánh sáng mờ ảo màu lam ngọc, từ trán đến lòng bàn tay, ấn ký cổ thần lấp lánh như chứa cả tinh hoa vũ trụ. Hắn hít thở sâu, cảm nhận từng dòng khí trong thiên địa như đang hướng về mình, chảy vào huyết quản từng chút một.

“Thời khắc khai mở huyết mạch cổ thần đã đến…”

Tàn hồn trong lòng hắn bắt đầu rung động dữ dội, phát ra tiếng vang như tiếng sấm rền vang vọng:

“Lục Bình, ngươi chính là mảnh ghép cuối cùng của vận mệnh cổ xưa, là hạt mầm của sự phục sinh. Hãy khai mở huyết mạch, tiếp nhận sức mạnh của thần tộc cổ đại!”

Một luồng sáng chói lòa bùng lên từ ấn ký, xuyên thẳng lên bầu trời, như một tia chớp sáng phá vỡ màn đêm. Linh khí thượng cổ theo đó dồn về, xoay quanh thân thể Lục Bình, tạo thành một vòng xoáy năng lượng bát quái kỳ ảo.

Huyết mạch trong người hắn dần được mở khóa, mạch máu như được rửa sạch, tinh nguyên tuôn trào mãnh liệt. Mỗi tế bào đều bừng tỉnh, sinh lực tuôn tràn khắp cơ thể.

Hắn cảm thấy sức mạnh của một vị thần cổ xưa đang hồi sinh trong từng nhịp tim.

Bỗng nhiên, tiếng động vang lên sau lưng. Đó là tiếng bước chân gấp gáp của một nhóm người áo đen áo trắng, ánh mắt đầy sát ý, sẵn sàng tấn công.

Lục Bình không hề hoảng sợ. Hắn đứng thẳng, ánh mắt lạnh như băng, một tay giơ lên, ấn ký cổ thần trên trán phát sáng rực rỡ.

“Ai dám cản đường tiểu hầu tử này, hãy thử sức xem!”

Một trận chiến khốc liệt giữa tinh anh tu tiên và kẻ đang thức tỉnh sức mạnh thần tộc cổ xưa chính thức bắt đầu giữa đêm linh thiên bừng sáng.


 

Chương 75 – Trận chiến thức tỉnh: Sức mạnh cổ thần bùng nổ


Sương đêm đặc quánh, bầu trời u ám như muốn sụp đổ, nhưng giữa ánh sáng huyết mạch rực rỡ, Lục Bình đứng vững như tảng đá ngàn năm. Đám người áo đen lao tới, vẻ mặt lạnh lùng, tay nắm chặt binh khí sắc nhọn.

“Hắn là kẻ được chọn, không thể để y sống sót!” – một trong số họ gầm lên, lao thẳng về phía Lục Bình.

Lục Bình không né tránh. Một tay hắn chậm rãi nâng lên, ấn ký trên trán phát sáng xanh biếc, lan tỏa ánh hào quang phủ khắp thân thể.

Ngay khoảnh khắc đó, không gian như bị bóp méo, khí tức cổ xưa tràn ngập, từng luồng linh khí thượng cổ cuộn xoáy quanh hắn, hình thành tấm khiên năng lượng bao phủ.

Những mũi tên lao tới lập tức bị vỡ vụn khi chạm vào tấm khiên, ánh sáng chói lòa phản chiếu lên gương mặt đứa hầu nhỏ ngày nào giờ đã biến đổi thành thần sắc kiên định, đầy quyền uy.

Chỉ một cái vẫy tay, luồng linh lực phóng ra như sóng thần, đẩy lùi kẻ địch về phía sau. Tiếng rít gió gào thét, đất đá rung chuyển theo từng bước chân Lục Bình tiến lên.

Hắn xoay người, vung tay làm bừng sáng một đạo chưởng kình ngưng tụ linh lực cổ thần, tấn công vào đám người áo đen. Họ chợt nhận ra, sức mạnh của Lục Bình không phải là phàm nhân thường thấy.

“Cổ thần? Không thể nào…”

Đòn đánh ấy làm mặt đất nứt toác, gió cuốn đất bay tứ phía. Kẻ địch một số bị hất tung, một số khác vội vã né tránh nhưng không kịp.

Lục Bình cảm nhận từng tế bào như bừng cháy, sức mạnh cổ thần đang dần chiếm lĩnh toàn thân, biến hắn từ đứa hầu nhỏ yếu đuối thành thế lực không thể xem thường.

Giữa đêm linh thiên ấy, một cuộc cách mạng vận mệnh vừa bắt đầu — từ đây, không ai có thể ngăn cản bước chân của Lục Bình trên con đường tu tiên thượng thừa.

 

Chương 76 – Làn sóng ngầm trong phủ Tể Tướng


Buổi sáng hôm sau, phủ Tể Tướng vẫn yên ả như thường. Những hàng tùng cổ đứng thẳng tắp trong sương sớm, tiếng chim ríu rít vang vọng giữa sân rộng lát đá xanh. Bọn hạ nhân vẫn tất bật, mang khay trà, thay lọ hoa, quét lá rụng như bao ngày khác.

Chỉ có một điều khác lạ — Lục Bình.

Hắn ngồi ở góc sân, bình thản lau ấm trà, ánh mắt vẫn cúi như mọi khi, nhưng giữa khóe mắt lấp ló một tia sáng không thể che giấu. Đêm qua, khi lực lượng cổ thần trong cơ thể hắn khuấy động, hắn đã khắc sâu một điều: thời khắc để ngẩng đầu đã đến gần.

Bọn công tử trong phủ, vốn quen coi hắn như cỏ rác, hôm nay lại thấy hắn… khác. Không phải vì hắn làm gì, mà là khí tức. Chỉ thoáng lướt qua, đã cảm thấy có gì đó khiến người không dám đến gần.

Ở tiền sảnh, Tể Tướng đương triều đang tiếp một vị khách lạ — lão nhân áo xám, tóc bạc như sương, ánh mắt sâu như biển. Vừa nhìn qua, Lục Bình liền cảm nhận được áp lực tinh thần khủng khiếp, giống như có đôi mắt vô hình đang thăm dò tận đáy hồn hắn.

Không thể để lộ… chưa phải lúc.

Lục Bình cúi đầu hơn nữa, tay bưng khay trà bước vào, mỗi động tác đều bình thản, thậm chí hơi chậm, giống hệt dáng vẻ hầu cận ngoan ngoãn từ trước đến nay. Nhưng bên trong, hắn đang âm thầm vận chuyển linh lực, giấu đi dao sắc dưới lớp vỏ cùn.

Lão nhân áo xám bỗng hỏi Tể Tướng:
– Trong phủ, ngoài các công tử và gia nhân, có ai… đặc biệt?

Tể Tướng cười nhạt:
– Đặc biệt? Ở đây toàn người hầu kẻ hạ, chẳng đáng để ý.

Lục Bình đặt khay trà xuống, chậm rãi lui ra, ánh mắt không dao động, nhưng lòng hắn đã dậy sóng. Hắn biết… ánh mắt lão nhân kia đã nghi ngờ.

Trên con đường lát đá phía sau phủ, gió nhẹ lay bóng trúc. Lục Bình bước đi thong thả, nhưng từng bước đều ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.

Nếu bọn họ muốn tìm cổ thần… thì e rằng, chính bọn họ sẽ trở thành tế phẩm đầu tiên.

 

Chương 77 – Thử thách dưới ánh trăng


Đêm buông xuống, phủ Tể Tướng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua từng khe cửa. Sân sau vắng bóng người, chỉ có ánh trăng mờ trải trên nền đá xanh.

Lục Bình vừa thu dọn xong ấm chén, định quay về phòng nhỏ của mình thì bỗng một giọng nói khàn khàn vang lên từ bóng tối:

– Tiểu tử… theo ta.

Hắn quay đầu, thấy lão nhân áo xám ban sáng đang đứng ở hành lang, lưng hơi còng, ánh mắt tối như vực sâu. Không cần hỏi, Lục Bình cũng biết đây không phải lời mời mà là mệnh lệnh.

Bước chân lão nhân chậm rãi, nhưng mỗi bước đều như đạp lên mạch linh khí của đất trời, khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo. Lục Bình theo sau, vẻ ngoài vẫn là kẻ hầu ngoan ngoãn, song bên trong, từng sợi linh lực đang bị hắn ép xuống tận đáy đan điền.

Họ dừng lại ở một vườn trúc hẻo lánh. Lão nhân quay lưng lại, nói:

– Ta đã đi khắp tam châu, nhìn qua muôn vạn người, nhưng ngươi… ngươi giấu gì trong mắt?

Lục Bình cúi đầu:
– Tiểu nhân chỉ là hạ nhân, nào dám giấu điều chi.

Lão nhân bỗng xoay người, tay vung nhẹ. Một luồng áp lực vô hình như núi đổ ập xuống, đè ép đến mức không khí cũng đặc quánh lại. Ánh trăng bị che khuất, bốn bề chỉ còn tiếng trúc rít lên vì gió.

Muốn thử ta? Được thôi…

Khóe môi Lục Bình khẽ nhếch, song hắn vẫn giữ dáng vẻ khom lưng, chịu đựng. Lực lượng cổ thần bên trong khẽ rung động, tạo ra một tầng dao động mỏng như sương, vừa đủ để hóa giải hơn nửa áp lực.

Nhưng lão nhân vẫn chưa dừng, ánh mắt lóe lên sát khí:
– Nếu ngươi thực sự chỉ là một tên hầu, chắc chắn sẽ gục ngay tại chỗ…

Trong nháy mắt, áp lực tăng gấp đôi, mặt đất dưới chân Lục Bình nứt ra những khe nhỏ.

Lục Bình ngẩng đầu, lần đầu tiên để lộ một tia sáng trong mắt, giọng nói chậm rãi nhưng chắc nịch:
– Lão trượng… muốn giết ta, e là còn thiếu một phần khí lực.

Khoảnh khắc ấy, khí tức cổ xưa, mênh mông như trời đất bỗng bùng ra rồi biến mất ngay, nhanh đến mức như chưa từng tồn tại.

Lão nhân áo xám sững lại, sau đó cười khẽ:
– Quả nhiên… thú vị.

 

Chương 78 – Lời mời của bóng tối


Gió đêm len lỏi qua vườn trúc, mang theo mùi ẩm lạnh của sương. Lão nhân áo xám thu tay về, áp lực khủng bố biến mất như chưa từng tồn tại.

– Tiểu tử… – Giọng lão chậm rãi, như cân nhắc từng chữ – Nếu ngươi chịu cúi đầu cả đời, e là phí mất một thân căn cốt.

Lục Bình vẫn đứng nguyên, ánh mắt bình lặng, chỉ đáp:
– Tiểu nhân… chỉ là kẻ hầu.

Lão nhân nheo mắt, nhìn xoáy vào hắn.
– Chỉ là kẻ hầu? Nếu là vậy, vì sao khí huyết của ngươi tựa như ẩn chứa thiên mệnh, lại có thể chống được sát niệm của ta?

Lục Bình khẽ cúi đầu hơn, không trả lời. Trong lòng hắn, luồng tàn hồn cổ thần khẽ rung, dường như đang muốn nuốt trọn khí tức uy hiếp ban nãy. Hắn phải cố kìm lại, tránh để lộ sơ hở.

Lão nhân bỗng cười, trầm nhưng vang:
– Được! Không nói cũng không sao. Ta không cần biết ngươi là ai, từ đâu tới. Chỉ cần ngươi chịu theo ta rời khỏi phủ Tể Tướng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội… bước lên con đường người thường không bao giờ chạm tới.

Lục Bình im lặng hồi lâu, rồi mới đáp:
– Cơ hội… đổi lại điều gì?

– Chỉ một lời hứa. – Lão nhân nói – Khi ta cần, ngươi sẽ ra tay.

Gió thổi mạnh, trúc nghiêng ngả, bóng trăng vỡ vụn trên mặt đất. Hai người đứng đối diện, một già một trẻ, khí tức mơ hồ va chạm như thủy triều và núi đá.

Cuối cùng, Lục Bình nhẹ nhàng nói:
– Tiểu nhân sẽ suy nghĩ.

Lão nhân gật đầu, quay lưng bước đi, bóng dáng hòa vào màn đêm. Chỉ còn tiếng gió xào xạc và hương trúc phảng phất, như báo trước một biến cố sắp tới.

Trong lòng Lục Bình, tàn hồn cổ thần khẽ cười… cơ hội để hấp thu khí cơ thiên địa có lẽ đã đến gần.

 

Chương 79 – Trận pháp dưới ánh trăng


Đêm ấy, khi mọi người trong phủ Tể Tướng đã chìm vào giấc ngủ, Lục Bình vẫn còn ngồi bên hiên quét lá. Hắn làm việc chậm rãi, nhưng mỗi động tác đều giữ đúng quy củ, chẳng ai có thể bắt bẻ.

Bỗng nhiên, một làn gió lạnh quét qua, lá trúc rơi ào ạt, nhưng không bay tán loạn mà xoay tròn quanh hắn như bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt.

Ánh trăng bỗng mờ đi, rồi sáng rực hẳn lên, tạo thành một vòng sáng bạc bao trùm lấy sân. Mặt đất hiện ra những đường nét phức tạp, từng ký tự cổ ngữ đỏ sẫm phát sáng, xếp thành một trận pháp khổng lồ.

Giọng lão nhân áo xám từ hư không vang lên:
– Tiểu tử, muốn đi theo ta… trước hết phải bước ra khỏi nơi này.

Ngay khi câu nói dứt, sát khí bùng lên. Trong trận pháp, hàng chục bóng mờ hình dạng dị thú hiện ra, mắt đỏ rực, rít gào lao về phía hắn.

Lục Bình đứng thẳng, bàn tay đang nắm chổi khẽ run, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu thẳm như vực tối. Tàn hồn cổ thần trong cơ thể hắn khẽ mở ra một luồng thần niệm, lạnh lẽo đến mức khiến cả không gian rung chuyển.

– Chỉ là thử thách… – Hắn khẽ lẩm bẩm – Vậy thì… đừng trách ta.

Một bước chân của hắn dẫm xuống, trận pháp lập tức biến đổi. Lá trúc bay tán loạn như hàng nghìn lưỡi dao, cuốn lấy những dị thú kia, chém nát chúng thành tro bụi.

Ánh sáng của trận pháp nhạt dần, bóng đêm trở lại, chỉ còn Lục Bình đứng giữa sân, ánh mắt yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giọng cười của lão nhân vang lên lần nữa:
– Được lắm… Ngày mai, hãy chuẩn bị. Chúng ta sẽ rời phủ.

Lục Bình cúi đầu, khẽ đáp:
– Vâng.

Nhưng sâu trong đáy mắt, một tia sáng lạnh lóe lên — con đường tu tiên của hắn, cuối cùng cũng đã mở ra.

 

Chương 80 – Rời Phủ


Trời còn chưa sáng, phủ Tể Tướng vẫn chìm trong bóng tối yên tĩnh. Lục Bình khoác trên người một bộ áo vải xám bình thường, tay cầm một gói hành lý nhỏ. Bước chân hắn không nhanh, nhưng mỗi bước đều vững vàng, như đã cân nhắc kỹ từ lâu.

Phía cuối hành lang, lão nhân áo xám – người chỉ tồn tại trong thần niệm của hắn – hiện ra.
– Ngươi đã chuẩn bị? Một khi rời đi, sẽ không còn đường quay lại.

Lục Bình khẽ cúi đầu:
– Từ khi bước chân vào phủ này, ta đã không còn đường quay lại.

Gió sớm mang hơi sương lạnh lẽo phả vào mặt. Lục Bình lặng lẽ đi qua từng dãy nhà, từng bức tường cao, từng ngọn đèn lồng đã tắt. Những nơi này, hắn đã quỳ gối hầu trà, bị mắng nhiếc, bị sai vặt… Tất cả giờ chỉ còn là ký ức.

Khi tới cổng sau, một tiếng quát vang lên:
– Ai?

Là Lý quản gia, người trông coi hậu viện, tay cầm đèn lồng, mắt nheo lại.
– Ngươi định trốn?

Lục Bình vẫn cúi đầu, nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng.
– Không phải trốn. Ta chỉ đi tìm thứ thuộc về mình.

Lý quản gia nhíu mày, bước lên định ngăn cản, nhưng bỗng khựng lại. Một áp lực vô hình từ Lục Bình tỏa ra, như có hàng ngàn dãy núi đang đè xuống. Tim ông ta đập loạn, mồ hôi lạnh túa ra, không thể cử động.

Lục Bình nhẹ nhàng bước qua, giọng trầm thấp:
– Ngươi chưa từng thấy ta ở đây.

Khi bóng hắn khuất hẳn vào màn đêm, cơn áp lực cũng tan biến. Lý quản gia run rẩy ngồi bệt xuống đất, mồ hôi chảy đầm đìa, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Đó… không phải là người phàm.

Ngoài cổng phủ, trời đã bắt đầu chuyển sang ánh sáng nhạt của bình minh. Xa xa là dãy núi mờ ảo, mây trắng quấn quanh như rồng cuộn.

Lão nhân áo xám mỉm cười trong thần niệm:
– Từ đây, ngươi sẽ bước vào con đường của kẻ mạnh. Nhưng trước tiên… chúng ta phải đến Vân Mộ Trạch.

Lục Bình ngẩng đầu, ánh mắt kiên định:
– Dẫn đường đi.

Hắn không ngoái lại nữa. Phủ Tể Tướng, những tháng ngày bị chà đạp, đã vĩnh viễn ở lại phía sau. Con đường tu tiên, chính thức bắt đầu.

 

Post a Comment

0 Comments