Chương 11: Kim Diêm Nhân – Lưỡi Dao Đen Truy Sát
Bên trong một sơn động u ám ở ngoại vực Hắc Lộ Sơn Mạch,
ánh sáng mờ mờ từ những viên Dạ Minh Châu dọi xuống khuôn mặt bọc trong
lớp da đen của một kẻ ngồi bất động như tượng đá.
Đôi mắt hắn khép hờ, thần thức tĩnh lặng, không tỏa ra một
chút linh áp nào. Nhưng nếu có người có tu vi Nguyên Anh ở đây, chắc chắn sẽ
cảm nhận được — cả sơn động này chính là một pháp thể sống, và trung tâm
chính là kẻ đó.
Một bóng áo đen cung kính bước vào, quỳ một gối:
– “Địa Sát Đường truyền lệnh. Mục tiêu: Hạ Dương. Dấu vết
lần cuối: thôn Thanh Thạch, Nam Vực.”
Người ngồi xếp bằng khẽ mở mắt.
Mắt hắn... vàng kim như lưỡi đao nung chảy, không
chút nhân tính.
Không một lời đáp.
Hắn đứng dậy, tay trái giơ lên, một lớp da người màu xám
tro rơi xuống, để lộ thân thể gầy gò, khô đét, nhưng lấp lánh khí đen như
sương độc.
Kẻ này... chính là Kim Diêm Nhân – một trong ba sát
thủ cấp Thiên của Địa Sát Đường.
Danh tiếng của hắn không ở những trận chiến oanh liệt, mà ở
việc giết sạch tất cả kẻ từng nhìn thấy hắn – kể cả người đưa tin.
Quả thật — bóng áo đen vừa quỳ xuống… chưa kịp đứng dậy thì
thân thể đã bốc khói, hóa thành một vũng máu đen trên đất.
Ba ngày sau. Thôn Thanh Thạch.
Sáng sớm, sương mù phủ nhẹ lối mòn dẫn vào thôn. Dân làng
như mọi khi vẫn tất bật với nương dược, bắt linh trùng, thu thập linh quả.
Hạ Dương như thường lệ, mang cuốc ra ruộng linh sâm. Trong
lòng hắn, từ ngày tiêu diệt bảy kẻ truy tung, đã mơ hồ cảm nhận một luồng sát ý
lặng lẽ, khác biệt và sâu hơn những lần trước.
Tối qua, con thiềm thừ đen – dị thú dò khí hắn nuôi
từ thời Trúc Cơ – không về như thường lệ. Mà chỗ hắn thả nó, chỉ còn một
vũng bùn độc lặng lẽ sôi…
Hắn đứng giữa ruộng sâm, nhẹ giơ tay. Một tia linh lực bắn
xuống đất.
Ùng ục.
Từ lòng đất, một cỗ khí tức đen mỏng lướt qua rồi biến mất.
Hạ Dương nhíu mày:
“Sát ý kiểu này… là Diêm Ẩn Khí, tuyệt kỹ chỉ có ở
cấp Thiên của Địa Sát Đường. Kẻ đến lần này… không dễ chơi.”
Tối hôm đó.
Căn nhà tranh nơi Hạ Dương ở không một ánh đèn.
Trên bàn đá, một chén trà còn bốc khói. Nhưng chủ nhân… không
ở đó.
Phía sau núi, dưới một hang đá nhỏ chỉ vừa một người lách
vào, Hạ Dương lặng lẽ ngồi bên một trận bàn cổ xưa — chính là Trận Ẩn Linh
Truy Tung Cổ Trận, dùng để dẫn dụ kẻ địch vào nơi định sẵn.
Tay hắn bấm pháp quyết, máu tươi nhỏ xuống.
Một trận đồ tối đen hiện ra. Khí tức âm hàn tỏa khắp
động.
Giữa đêm khuya.
Trên con đường đất dẫn vào thôn, Kim Diêm Nhân lặng
lẽ bước đi. Hắn không dùng pháp khí, không cưỡi linh thú — chỉ bước chân trần,
áo xám, tay không.
Nhưng mỗi bước đi qua… cỏ khô vàng rũ, đá sỏi rạn
vỡ, sâu kiến trong đất lũ lượt trồi lên rồi chết ngửa bụng.
Bước vào thôn.
Không một ai phát hiện. Không một tiếng động vang lên.
Hắn dừng lại trước căn nhà tranh.
Nhẹ nhàng đẩy cửa — một trận băng hỏa bùng phát từ sàn
nhà, ánh sáng xanh lóe lên, nhưng hắn không né, chỉ giơ tay trái – năm
ngón tay như vuốt quỷ hút sạch khí trận, khiến ánh sáng tan biến như chưa
từng tồn tại.
– “Không ở đây.” – hắn lẩm bẩm, giọng như từ cổ mộ vang
vọng.
Ngay lúc đó — một luồng phong ấn bắn lên từ bên dưới,
đánh thẳng vào chân hắn.
ẦM!
Mặt đất nổ tung. Một cánh tay hắn bị chém đứt.
Nhưng Kim Diêm Nhân chỉ lạnh lùng nhìn. Cánh tay hắn... mọc
lại ngay lập tức, như thể được nối từ độc xà.
Hắn quay đầu — nhìn về phía sau núi.
– “Tìm được rồi.”
Trong hang đá.
Hạ Dương đứng giữa ba tầng trận pháp đồng tâm – mỗi
tầng một thuộc tính: Kim – Băng – Huyễn. Đây là Tam Hình Phong Trận, chuyên
phong sát mục tiêu có thể miễn nhiễm pháp thuật thường.
Một hơi thở âm hàn áp sát bên ngoài.
Hạ Dương nheo mắt.
Một bóng người xuất hiện trước trận pháp.
Kim Diêm Nhân.
Hắn đứng yên, không động, nhưng ba tầng pháp trận đồng
loạt rung động, từng lớp linh quang như bị ăn mòn.
Hạ Dương thở dài:
– “Quả nhiên... ngươi đến.”
Kim Diêm Nhân lên tiếng, giọng nói trầm như tro tàn:
– “Ngươi, tên thật là Hạ Dương. Từng là truyền nhân của Cổ
Nguyên Tông. Phản đồ. Bị truy sát. Đáng chết.”
Hạ Dương khẽ cười:
– “Cổ Nguyên Tông? Một ổ chuột núp danh chính đạo, vì sợ ta
vượt mặt mà gán tội, mượn tay các ngươi đuổi giết.”
Kim Diêm Nhân không đáp. Chỉ giơ tay.
Một lưỡi đao đen mọc ra từ cổ tay hắn. Không khí xung
quanh lập tức nứt ra từng đường như bị cắt rách bởi thứ gì đó vượt quá pháp
lý.
Hạ Dương sắc mặt vẫn không đổi, nhưng tay bắt quyết.
Ầm!
Ba tầng pháp trận đồng loạt vận chuyển.
Một vòng tròn băng giá đóng cứng mặt đất.
Một tầng khí kim ngưng tụ thành trảm phong trảm.
Một màn ảo cảnh khiến không gian biến hóa, che giấu sát
chiêu phía sau.
Trận chiến bắt đầu.
Mỗi lần lưỡi đao của Kim Diêm Nhân chém ra – trận pháp
lại tan một tầng.
Nhưng phía sau từng tầng lại là đạo sát khí mạnh hơn,
từng bước đưa hắn vào trung tâm: một lò luyện cổ tỏa khí tím, gọi là Tử
Kim Cốc Lô.
Khi hắn vừa bước vào vùng sát trung, Hạ Dương bỗng cắn
đầu ngón tay, điểm vào lò.
– “Phong!”
ẦM RẦM RẦM!!!
Cả hang núi rung chuyển. Một kết giới chín tầng ánh tím
đổ ập từ trên xuống.
Tiếng hét khàn đục của Kim Diêm Nhân vang lên.
Trong vòng sáng – cơ thể hắn co rút, hóa thành một vũng
hắc huyết, rồi bốc hơi thành tro.
Trận lặng xuống.
Hạ Dương khụy chân, thở dốc.
Khóe miệng tràn máu.
– “Thứ này... không thể dùng lần thứ hai.”
Hắn ngước lên, ánh mắt âm trầm:
– “Nhưng Địa Sát Đường, Thiên Huyền Tông... các ngươi vẫn
chưa biết: ta chưa từng tha thứ cho kẻ phản bội.”
Hết chương 11.
Chương 12: Sóng Ngầm Từ Cổ
Nguyên Tông
Mưa phùn lất phất.
Sau trận chiến với Kim Diêm Nhân, Hạ Dương trở lại cuộc
sống bình thường nơi thôn Thanh Thạch — ngày làm ruộng, tối luyện công,
như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng hắn biết rõ — động tĩnh lần này không nhỏ. Dù
có bố trí Tử Kim Phong Ẩn Trận và Huyễn Linh Phản Căn Thuật, thì
lượng linh khí biến dị và khí tức tử kim lan tỏa vẫn đủ khiến những đại phái
gần đó nghi ngờ.
Quả nhiên…
Tại Thiên Huyền Tông – một đại tông ở Nam Vực.
Trong đại điện Vân Lâm, ba đạo nhân mặc bạch y đứng trước
lão giả râu bạc, chính là Trưởng lão Thái Thượng – Bạch Dạ Chân Nhân.
– “Gần đây, phía thôn Thanh Thạch xuất hiện dao động linh
khí dị thường.” – Một người trẻ tuổi cúi đầu thưa – “Linh cảm có liên quan
đến... Truy Nã Lệnh Kim Diêm Nhân mất tích.”
Bạch Dạ Chân Nhân nhíu mày:
– “Địa Sát Đường có thể mất dấu sát thủ cấp Thiên? Vùng ấy
chẳng phải chỉ là nơi phàm dân và tán tu cấp thấp?”
– “Theo bề ngoài là vậy. Nhưng... đệ tử phát hiện sóng linh
khí có dấu vết Tử Kim Cốc Lô, vốn là bí bảo đã thất truyền từ hơn 500
năm trước...”
Lão giả trầm ngâm.
Tử Kim Cốc Lô, tương truyền là pháp khí chuyên trấn sát
cường giả có thần thức mạnh, từng là vật trấn phái của Cổ Nguyên Tông,
nhưng đã bị “phản đồ” năm xưa đánh cắp.
– “Phái ai đi?” – Bạch Dạ hỏi lạnh lùng.
Người áo trắng phía sau bước lên:
– “Xin để đệ tử đi. Mục tiêu: dò xét, không can thiệp.”
– “Tốt. Lưu Thanh, mang theo Tàng Ảnh Phù, và nếu cần...
mang Hóa Linh Đơn.”
Thôn Thanh Thạch.
Ba ngày sau, một thiếu niên thư sinh mặc áo lam, mặt trắng,
nụ cười ôn hòa, tay mang rương dược, đến nơi.
– “Tại hạ là Lưu Thanh, tán tu du hành, muốn ở lại
thôn vài ngày để tìm dược liệu.” – Hắn cúi chào trưởng thôn rất lễ phép.
Trưởng thôn chưa từng thấy người nào lịch thiệp như vậy, bèn
đồng ý cho ở lại.
Lưu Thanh chọn nơi cắm trại gần sườn núi phía bắc – gần… căn
nhà tranh của Hạ Dương.
Trong khi đó, Hạ Dương đã sớm phát hiện.
Lưu Thanh tuy ngụy trang cẩn thận, nhưng từng cử động, từng
hơi thở đều mang theo khí tức tinh thuần do công pháp đại tông môn rèn luyện.
Cử chỉ không giống tán tu thật sự.
Hạ Dương đứng trước giếng nước, giả vờ kéo gầu. Trong khi
thần thức nhẹ nhàng bủa ra, lặng lẽ vẽ lên không trung một đạo cấm chế vô
hình, chắn đường dò xét.
“Không hành động… chứng tỏ là trinh sát. Hoặc tìm người. Mà
người đó — có lẽ là ta.”
Đêm ấy.
Lưu Thanh đứng trong lều, mắt nhắm hờ. Bên ngoài trông như
tu luyện tĩnh tọa, nhưng trong lòng đang vận dụng Ngọc Linh Phù – một
loại phù triện truyền cảm ứng cự ly xa.
Bên trong phù triện, một giọng nói vang lên:
– “Có phát hiện gì không?”
– “Quanh căn nhà tranh phía tây có khí tức cực kỳ kỳ dị.
Không thể xâm nhập bằng thần thức thông thường. Rất có thể có trận pháp cấp cao
hoặc vật trấn linh phong ẩn.”
– “Tiếp tục theo dõi. Không được kinh động. Nhớ, người đó...
có thể là Hạ Dương – phản đồ Cổ Nguyên Tông.”
Lưu Thanh nghe đến đó, sắc mặt thoáng nghiêm túc.
Cổ Nguyên Tông – 16 năm trước.
Hạ Dương từng là truyền nhân nội môn, tư chất không
cao, nhưng lại siêng năng đến cực đoan. Bị đệ tử khác chế giễu là “phàm thể”.
Tuy nhiên, không ai biết — trong lòng hắn ẩn tàng thần
hồn Cổ Chân Linh, có thể thấu hiểu pháp trận cổ ngữ, luyện đan,
luyện khí và khống chế linh vật vượt xa cảnh giới bản thân.
Chính điều này khiến các trưởng lão Cổ Nguyên Tông sợ hãi.
Vào năm Hạ Dương 19 tuổi, hắn được chọn làm đệ tử chân
truyền — nhưng ngay sau đó, bị gán tội lén luyện cấm pháp và phản đồ,
phải trốn chạy khắp nơi.
Từ đó, biến mất khỏi tu giới.
Không ai biết hắn sống hay chết… mãi đến khi Kim Diêm
Nhân bị diệt ở Thanh Thạch Thôn.
Quay lại hiện tại.
Lưu Thanh ngày ngày lượn quanh ruộng linh dược, nhưng ánh
mắt không rời khỏi căn nhà tranh.
Hạ Dương thì vẫn nhẫn nại, không động thủ.
Tối hôm đó, hắn đứng trên mái nhà, mắt nhìn về phương bắc:
“Một người... không phải là vấn đề. Nhưng sau người đó, sẽ
là ai?”
“Nếu Thiên Huyền Tông đã dòm ngó, thì có lẽ... Cổ Nguyên
Tông cũng đã đánh hơi được rồi.”
Hắn khẽ đưa tay — một huyết ngọc phù cổ từ trong tay
áo bay lên, phát ra ánh sáng đỏ máu.
– “Đến lúc... dời thôn.”
Hết chương 12.
Chương 13: Rời Thôn – Trận
Pháp Mồi Nhử
Trời chưa sáng, sương mù dày đặc phủ kín thôn Thanh Thạch.
Hạ Dương lặng lẽ đứng trong căn nhà tranh cũ kỹ, mắt nhìn về phía xa.
Đêm qua, hắn đã quyết định: rời khỏi thôn.
Mười năm sống ẩn, chỉ mong yên ổn tu hành, nay sóng ngầm nổi
lên, nếu không rút lui đúng lúc, sẽ mang tai họa cho cả thôn dân.
Hắn đứng trước cửa nhà, tay kết pháp ấn, chậm rãi niệm chú.
Từ trong lòng đất, từng đạo phù văn tím nhạt hiện lên, chập
chờn như sao trời. Một lát sau, dưới lòng căn nhà tranh, một pháp trận cổ xưa
hình thành – “Thiên Ảnh Phản Hư Trận”.
“Trận này là giả. Nhưng nếu kích hoạt, sẽ tạo ra khí tức
linh lực mô phỏng — đủ để dụ kẻ địch cho rằng ta vẫn còn ở đây.”
Trận pháp tầng thứ hai, hắn ẩn vào phía sau núi, để
lại một bản thân hư ảnh bằng linh thể, có thể ứng đối ba chiêu từ Nguyên
Anh kỳ mà không tan biến. Sau ba chiêu, tự động nổ tung, để lại linh khí tàn
dư, giả chết.
Kế hoạch đã sẵn sàng.
Tại lều của Lưu Thanh.
Hắn đang ngồi thiền thì thần sắc khẽ biến. Một luồng khí tức
mạnh mẽ vừa mới xuất hiện… ngay tại căn nhà tranh của Hạ Dương.
– “Cuối cùng cũng lộ diện...”
Hắn vận chuyển Thiên Linh Nhãn, thi triển thần thông
trinh sát, nhưng ánh mắt lập tức bị một tầng mù sương màu tím cản trở.
– “Trận pháp che giấu cao như vậy... tuyệt đối không thể do
tán tu tự bày bố.”
Hắn vội vàng cầm lấy Ngọc Linh Phù, đang định truyền
tin thì một giọng nói già nua vang lên từ phù:
– “Không cần báo cáo. Chúng ta đã đến.”
Cùng lúc đó, ba đạo độn quang từ bầu trời giáng
xuống, hóa thành ba người áo bào xanh, mặt che hắc diện cốt, khí tức Nguyên Anh
kỳ tỏa ra bức người.
Đệ tử Cổ Nguyên Tông.
Lưu Thanh giật mình:
– “Sao các người đến nhanh vậy?”
Người dẫn đầu lạnh lùng:
– “Lưu Thanh, ngươi chỉ là tai mắt của Thiên Huyền Tông. Kẻ
đó... là người Cổ Nguyên Tông truy sát suốt mười sáu năm. Không tới nhanh… e là
người khác đoạt trước.”
Ba người không đợi hắn phản ứng, lập tức lao đến căn nhà
tranh.
Tại trận pháp mô phỏng.
Ngay khi một trong ba người vừa bước chân vào, pháp trận khẽ
rung, một bóng người lờ mờ từ trong nhà bước ra – chính là Hạ Dương...
hoặc đúng hơn là ảo ảnh bằng linh lực.
– “Quả nhiên là hắn!”
Một tên trong số đó không chờ đồng bọn phản ứng, vung tay
phát ra một chưởng như núi đè – chính là Cửu Trùng Chưởng Quyết,
tuyệt học trấn phái.
Ầm!!!
Ảo ảnh Hạ Dương bị đánh bay ra sau, hóa thành hư vô... nhưng
không có máu, không có tiếng hét. Chỉ còn tàn dư linh lực vương vãi.
Tên còn lại sắc mặt biến đổi:
– “Không đúng! Đây là... Linh Ảnh Thể?!!”
Ngay lập tức, trận pháp phát nổ, hóa thành hỏa quang
tím nhạt, tạo ra một kết giới phản chấn.
Ba người bị đánh bật ngược ra sau, dù không trọng thương
nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.
– “Chết tiệt! Bị hắn lừa rồi! Kẻ này tinh thông bố trận, còn
biết cả Linh Thể Ảnh Hóa!”
– “Rõ ràng đã đoán trước từ lâu. Hắn... tuyệt đối không phải
tu sĩ tán tu đơn giản!”
Cùng lúc đó, phía tây thôn Thanh Thạch.
Hạ Dương đã hóa trang thành một tiều phu, gùi một bó củi giả
sau lưng, chậm rãi băng qua rừng trúc, ly khai thôn trong tĩnh lặng.
Không độn quang, không pháp thuật, chỉ là từng bước chân
vững chắc, ổn định như người phàm.
“Từ giờ... ta không còn là Hạ Dương của thôn Thanh Thạch
nữa.”
Hắn vén tay áo, lộ ra một phù triện màu đen gắn trên
cổ tay – ẩn chứa phong ấn của Cửu Linh Bí Tàng, chỉ người nắm được huyết
mạch của Cổ Nguyên Tông mới phá được.
“Bọn chúng tưởng năm xưa trục xuất ta là xong? Không ngờ thứ
các ngươi cố chấp giữ... lại nằm trong tay ta.”
“Cổ Nguyên Tông… sẽ có ngày, chính ta đưa tay chôn vùi.”
Kết thúc chương 13.
Chương 14: Thành Thanh Huyền
– Sóng Ngầm Trong Hội Đấu Giá
Trời chập tối, mưa bụi lất phất.
Một người áo vải đơn sơ, gùi bó củi trên lưng, lặng lẽ đi
vào cổng thành Thanh Huyền – thành trì nhỏ nhưng sầm uất của giới tu
chân phía tây Nam Vực. Người đó chính là Hạ Dương.
Thành này là điểm giao thương giữa phàm nhân và tán tu,
quanh năm hội tụ đủ loại linh dược, pháp khí, công pháp sơ cấp. Tuy không bằng
đại tông môn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vật quý lưu lạc trong dân gian.
Hạ Dương đi bộ, không độn quang, cũng chẳng mang linh thú.
Chỉ nhìn như một tiều phu mệt mỏi ghé thành nghỉ chân.
Giản dị. Khiêm nhường. Không chút linh khí lộ ra.
Nhưng không ai biết — trong chiếc túi nhỏ vắt bên hông hắn, chứa
ba kiện linh vật thất truyền, một lọ Tử Kim Hỏa Tủy và một nửa bản Tàn
Quyển Cổ Linh Văn — đủ khiến cả một tông môn rúng động nếu lộ ra.
1. Lần Đầu Tiên Trong Thành
Hạ Dương tìm đến một quán trọ rẻ tiền tên “Tiểu Phúc Lai”
ở khu tán tu phía nam thành. Gã chưởng quỹ thấy hắn ăn mặc quê mùa, chỉ hừ
lạnh, không thèm nói lời khách khí.
– “Một đêm hai linh thạch hạ phẩm. Có phòng phía sau bếp, ẩm
thấp, ngươi chịu thì ở.”
Hạ Dương gật đầu, không oán thán, lẳng lặng trả linh thạch,
nhận lấy một tấm thẻ gỗ.
Tối đó, hắn không tu luyện, chỉ đun nước, rửa chân, rồi nằm
trên chiếc giường cứng ngắc, mắt nhắm hờ.
Thần thức hắn tỏa ra như tơ tằm, nhẹ nhàng bao phủ cả quán
trọ — từ chưởng quỹ xảo trá đến tên tiểu nhị đang lén xem pháp điển cấp
thấp trong góc.
“Không đáng lo. Chưa có ai nhận ra ta.”
2. Tin Đồn Về Hội Đấu Giá
Sáng hôm sau, khi ra chợ mua một ít lương khô và giấy phù,
Hạ Dương nghe được một cuộc trò chuyện bên quán trà:
– “Nghe nói hội đấu giá tháng này của Phù Vân Các sẽ
có thứ rất hiếm: Linh Mộc Huyết Tủy, nghe đâu là phụ liệu luyện Ngũ
Hành Đan.”
– “Chậc, còn có cả Một giọt Trúc Cơ Linh Dịch thật sự,
không phải hàng giả đâu! Tán tu mà có được, chắc chắn vượt tắc trở trúc cơ!”
– “Ngươi nghĩ dễ thế à? Có kẻ tung tin rồi – Cửu Tinh Đạo
Trường, Thiên Vân Cốc và vài tên ác tu cũng sẽ đến dự. Sợ rằng đấu
giá chưa xong đã có kẻ chết.”
Hạ Dương khẽ nhíu mày.
“Linh Mộc Huyết Tủy... chính là thứ ta còn thiếu để hoàn
thành đệ tam biến trong Cửu Linh Phản Hồn Quyết.”
“Không lấy được… thì tu vi sẽ mãi bị chặn ở tầng mười hậu
kỳ.”
3. Một Giao Dịch Thầm Kín
Ba ngày sau, Hạ Dương âm thầm đến Phù Vân Các, đưa ra
một vật phẩm: Tinh Hồn Dược Hạch, một loại dị vật kết tinh từ đầu lâu
yêu thú ngũ giai chết trong Hỏa Linh Vực.
Người tiếp khách là một nữ tu sĩ áo tím, ánh mắt chợt lóe
sáng khi thấy vật này.
– “Thưa tiền bối, vật này… quý giá dị thường. Nhưng không
biết… người muốn đổi gì?”
Hạ Dương chỉ cười nhạt:
– “Chỗ ngươi có Linh Mộc Huyết Tủy, ta cần nó. Nếu
có, đổi ngang. Nếu không có… thì bán đấu giá, ta sẽ tự mua lại.”
Nữ tu ngập ngừng:
– “Quả thực… ba ngày nữa, trong hội đấu giá có một giọt Linh
Mộc Huyết Tủy được liệt vào bảo vật trọng yếu. Nếu người muốn, có thể tham gia
sớm… ta có thể sắp xếp danh phận khách quý.”
Hạ Dương gật nhẹ, không nói gì thêm.
4. Một Bóng Người Lặng Lẽ
Theo Dõi
Đêm đó, khi Hạ Dương rời khỏi Phù Vân Các, trong góc một con
ngõ, một bóng áo lam quen thuộc âm thầm theo dõi.
Là Lưu Thanh.
Sau thất bại ở Thanh Thạch thôn, hắn được triệu hồi về nhưng
đã âm thầm rời đi, quyết định tự tìm hiểu thân phận thật sự của “người kia”.
– “Tên này… khí tức vẫn y như một phàm nhân. Nhưng vừa rồi
ta thấy hắn bước vào Phù Vân Các bằng lệnh bài Huyết Tinh – chỉ dành cho
khách cỡ nguyên anh hậu kỳ!”
– “Nếu hắn thật sự là Hạ Dương năm xưa… thì cả giới tu chân
sắp biến động rồi…”
Lưu Thanh thu hồi khí tức, tiếp tục bám theo từ xa, không để
lộ chút sơ hở nào.
Kết thúc chương 14.
Chương 15: Mặt Nạ Gỗ – Tranh
Đoạt Linh Mộc Huyết Tủy
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Tại trung tâm thành Thanh Huyền, Phù Vân Các sáng rực
như giữa ban ngày. Đêm nay chính là thời khắc mở màn hội đấu giá – nơi tụ họp
của những kẻ lắm tiền nhiều linh thạch, nhưng cũng lắm dao găm sau lưng.
Hạ Dương đội nón lá, mặc áo vải xám tro, mặt đeo mặt nạ
gỗ bình dân, lặng lẽ bước vào hàng ghế dành cho “khách quý” — dưới danh
nghĩa “Lâm Mộc tiên sinh”, một thân phận hắn bịa ra từ ba năm trước
trong một lần giao dịch ở Tây Nguyên.
Không ai nhìn hắn lần thứ hai. Khí tức yếu ớt, không đeo
pháp khí, không có tùy tùng — chỉ như một lão tán tu nghèo.
“Càng như vậy… càng không bị chú ý. Cũng không ai ngờ được,
mấy món linh tài quý giá nhất hội này, đều là ta dùng danh nghĩa giả để gửi
bán.”
1. Mở Màn Đấu Giá
Một nữ tu sĩ bước lên đài. Thanh âm truyền qua phù văn
khuếch đại:
– “Kính chào chư vị đạo hữu! Hội đấu giá hôm nay, tổng cộng
có ba mươi hai vật phẩm. Trong đó có ba kiện trọng yếu: một giọt Linh Mộc Huyết
Tủy, một khối Tinh Lam Hàn Thiết ngàn năm, và... bản khuyết Ngự Linh Bí Quyển.”
Toàn trường xôn xao. Một vài ánh mắt lóe sáng đầy tính toán.
Hạ Dương ngồi yên lặng, không hề lay chuyển.
“Ngự Linh Bí Quyển là giả bản ta sao chép, còn Tinh Lam Hàn
Thiết thì là phần mồi dụ. Ta chỉ cần Linh Mộc Huyết Tủy.”
2. Bắt Đầu Tranh Đoạt
Từng món vật phẩm được đưa lên, giá cả liên tục đẩy lên cao.
Đến vật phẩm thứ 27, ánh đèn chợt chuyển sắc — Linh Mộc Huyết Tủy được
đưa ra.
Một giọt chất lỏng xanh biếc trong suốt, bên trong như có rễ
cây nhỏ bơi lội, tỏa ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.
– “Vật phẩm số 27: Linh Mộc Huyết Tủy, khởi giá 800
linh thạch trung phẩm.”
Ngay lập tức, một giọng cười nhạt vang lên từ ghế bên trái:
– “Một nghìn linh thạch trung phẩm.”
Một tiếng lạnh lùng khác từ tầng trên:
– “Một nghìn năm trăm.”
Rồi một đạo sĩ áo xanh ở phía trước híp mắt:
– “Hai nghìn. Đạo hữu nào dám ra giá nữa?”
Khí tức từ hắn mơ hồ ở Trúc Cơ hậu kỳ, lưng đeo bội
kiếm màu vàng, là người của Thanh Hàn Kiếm Môn, nổi danh trấn giữ
vùng này.
Cả khán trường yên lặng.
Hạ Dương khẽ mỉm cười, giơ nhẹ bảng giá trước mặt:
– “Ba nghìn.”
Giọng hắn bình thản, không chấn động, không hung hăng. Nhưng
vừa vang lên, cả hội trường đều quay đầu nhìn về phía hắn — một kẻ đeo mặt
nạ gỗ, không khí tức, ngồi một mình.
– “Tên đó là ai?”
– “Không khí tức, lại dám chen chân vào món này? Điên rồi.”
Đạo sĩ của Thanh Hàn Kiếm Môn cau mày, cười nhạt:
– “Bằng hữu, có biết... trên hội đấu giá không thể trả giá
quá khả năng?”
Hạ Dương nhẹ đáp:
– “Vật này, ta cần. Nếu các hạ cũng cần, có thể ra giá tiếp.
Còn nếu muốn uy hiếp, e là lầm chỗ rồi.”
Không hề có sát khí, cũng không hề cao giọng.
Nhưng ngay lúc đó, một người ở hàng ghế cao nhíu mày:
– “Khẩu khí lớn vậy... không biết là thật hay giả.”
Hạ Dương không đáp thêm.
3. Cuộc Đụng Độ Ngầm
Ngay khi người điều hành sắp gõ búa xác nhận người chiến
thắng, một luồng thần thức từ phía trên lặng lẽ lướt đến, dò xét trực
tiếp vào Hạ Dương.
Bất quá...
Chỉ trong tích tắc, thần thức ấy như đụng phải tường đá,
bị đánh bật ngược lại — thậm chí còn bị phản chấn nhẹ khiến kẻ thi triển
hộc ra một ngụm máu.
Toàn trường chấn động.
Người ở tầng trên lập tức gầm lên:
– “Kẻ nào?!”
Không ai thấy Hạ Dương động tay. Hắn vẫn ngồi như cũ, mặt nạ
gỗ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nữ tu sĩ vội vã gõ búa:
– “Ba nghìn linh thạch trung phẩm, lần ba! Vật phẩm số 27
thuộc về Lâm Mộc tiên sinh!”
4. Lặng Lẽ Rời Đi
Hạ Dương rời hội trường trước khi phiên đấu giá kết thúc.
Hắn để lại linh thạch, nhận lấy ngọc phù chứa Linh Mộc Huyết Tủy, rồi bước ra
con hẻm phía sau, như một người bình thường vừa ra chợ.
“Một giọt Linh Mộc Huyết Tủy… đủ để ta luyện xong đệ tam
biến. Sau đó, sẽ là lúc ta thật sự bước vào cảnh giới Kết Đan.”
Phía xa, trong bóng tối, Lưu Thanh thu hồi ánh mắt.
Kết thúc chương 15.
Chương 16: Cổ Cốc Linh Tàng –
Truyền Thừa Tàn Ảnh
Rời khỏi thành Thanh Huyền vào lúc hoàng hôn, Hạ Dương cưỡi
một con linh mã bình thường, tránh né các lối mòn quen thuộc, xuyên qua những
lối rừng chỉ những tán tu địa phương mới biết. Hắn cẩn thận như thể đang mang
theo chí bảo trên người — mà thực ra, điều đó không hề sai.
Bên trong túi trữ vật, Linh Mộc Huyết Tủy đang được
phong ấn trong một viên bạch ngọc, không ngừng toả ra khí tức sinh mệnh nồng
đậm.
“Phải tìm nơi linh khí nồng hậu, ít người lai vãng. Quá
trình luyện hóa sẽ kéo dài ít nhất bảy ngày… không thể bị quấy nhiễu.”
1. Cổ Cốc Vô Danh
Sau ba ngày lặng lẽ băng rừng vượt núi, Hạ Dương đặt chân
đến một nơi gọi là Cổ Cốc Vô Danh – một khe núi bị sương mù che phủ
quanh năm, không có dấu chân người.
Từ thời còn là Luyện Khí kỳ, hắn từng vô tình bước qua nơi
này, cảm nhận nơi đây có chút khác thường: linh khí không những không loãng, mà
còn có dấu hiệu chuyển động tuần hoàn, như được điều khiển bởi một pháp
trận khổng lồ đã mục nát.
Hạ Dương bày ra trận pháp che giấu khí tức, rồi tiến sâu vào
trong cốc. Nơi này u tĩnh, âm u mà tịch mịch, thảo mộc xanh tốt, thỉnh thoảng
có những loài linh côn lạ lùng bay qua. Nhưng không hề có dấu hiệu của yêu thú
cấp cao — càng khẳng định cảm giác hắn đúng.
“Nơi này từng là động phủ hoặc di tích tu tiên. Mảnh pháp
trận bên dưới chưa hoàn toàn mất đi tác dụng… vừa hay có thể dùng làm điểm hỗ
trợ luyện hóa.”
2. Luyện Hóa Linh Mộc Huyết
Tủy
Trên đỉnh một khối nham thạch bằng phẳng, Hạ Dương bày ra
thất trọng pháp trận, bố trí trận kỳ và trận bàn lấy từ mấy lần “thu nhặt”
trước đó. Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy ngọc phù chứa Linh Mộc
Huyết Tủy, đặt lên đỉnh đầu.
Bắt đầu luyện hóa.
Hơi thở hắn dần dần ổn định, khí tức trong người tựa như
thủy triều rút xuống — nhưng kỳ thực đang từng bước giải mở cấm chế trong cơ
thể, cho phép linh khí thẩm thấu vào huyết mạch.
Trong linh mạch của hắn, có một dòng khí xanh lam chậm rãi
luân chuyển, vốn là dị linh mạch Mộc Hồn Huyết Tuyến, thiên sinh phù hợp
với Linh Mộc chi lực.
“Luyện hóa xong giọt này, ta có thể mở được tầng thứ ba của
pháp quyết Mộc Linh Biến – cũng là mấu chốt để đột phá lên Kết Đan mà không gây
chú ý.”
Thời gian từng canh giờ trôi qua…
Ba ngày sau, quanh người Hạ Dương bắt đầu toả ra sinh cơ
nồng đậm, thảo mộc gần đó mọc rễ lan tràn, nứt ra khỏi đất đá, phủ lấy hắn
như đang nghênh đón vị chủ nhân mới.
3. Dị Biến: Tàn Hồn Truyền
Thừa
Đúng lúc đó…
“Vù—!” Một luồng khí quỷ dị từ sâu trong
lòng đất đột nhiên trào dâng. Pháp trận dưới chân Hạ Dương khẽ rung lên.
Một tàn ảnh mơ hồ xuất hiện ngay giữa không trung – là hình
bóng một lão nhân áo bào trắng, tóc dài như mây, mắt khép hờ, giọng nói như
vang vọng từ ngàn năm trước:
“Kẻ có thể kích hoạt tàn trận nơi này… có duyên với ta. Nếu
tâm ngươi kiên định, ngươi có thể thừa kế một phần đạo thống Thanh Mộc Thiên
Cung.”
Hạ Dương giật mình, nhưng không tỏ ra sợ hãi.
Thanh Mộc Thiên Cung – một môn phái đã biến mất
khỏi tu tiên giới gần hai ngàn năm. Theo truyền thuyết, đây là môn phái nắm giữ
thuật Mộc Linh Biến Thân, có thể hóa thân thành linh thụ, sống ngàn năm
không chết.
“Chỉ là tàn hồn, nhưng vẫn giữ được ý niệm… Xem ra nơi này
đúng là một tàn tích của họ.”
Lão nhân tàn ảnh đưa tay chỉ một hướng, mặt đất rung lên, hé
mở một khoang đá ẩn dưới lòng cốc.
– “Một nửa tàn quyển Thanh Mộc Biến Thân, một đoạn ký
ức… và một giọt Linh Thai Huyết Tủy — đều thuộc về ngươi.”
Hạ Dương cúi đầu, trầm giọng:
– “Tại hạ kính lĩnh.”
4. Rút Lui Trong Âm Thầm
Sau khi thu lấy vật phẩm trong khoang đá, tàn ảnh tán loạn
như tro bụi. Pháp trận trong cốc cũng triệt để tan rã — linh khí bỗng dưng giảm
mạnh, như đã hoàn toàn cạn kiệt lực lượng duy trì cuối cùng.
Hạ Dương thu dọn mọi thứ, rời khỏi cổ cốc trước khi sương mù
tan đi.
“Một tàn quyển Mộc Biến Chi Pháp, cộng thêm ta đã luyện xong
ba tầng Mộc Linh Biến. Khi đến thời cơ… ta có thể bước vào cảnh giới Kết Đan
sơ kỳ, mà không để ai phát hiện.”
Trên lưng linh mã, hắn quay đầu nhìn lại rặng núi mù sương —
không ai biết, một di tích tu tiên cổ xưa đã hoàn toàn biến mất chỉ trong ba
ngày.
Cuối chương 16.
Chương 17: Linh Căn Dị Biến –
Cô Bé Trong Rừng Máu
Chiều muộn, nắng vàng rọi qua từng kẽ lá, trải dài bóng Hạ
Dương lên con đường mòn uốn khúc dẫn về thôn nhỏ dưới chân núi. Trên lưng linh
mã, hắn bình thản nhắm mắt ngồi thiền, khí tức thu liễm đến cực hạn, như một
tiều phu vừa đi rừng trở về.
Tuy nhiên—
Một tiếng gió rít chợt cắt ngang không khí yên bình.
Một làn sát khí nhàn nhạt — rất mỏng, rất mờ — nhưng
không thể lọt khỏi thần thức của Hạ Dương.
“Có người vừa động thủ ở phía trước… Sát cơ còn lưu lại
trong khí.”
Hắn không mở mắt, chỉ nhẹ siết dây cương, điều khiển linh mã
rẽ sang lối rừng rậm.
1. Đứa Bé Trong Vũng Máu
Chỉ mười dặm sau, khung cảnh hiện ra trước mắt khiến Hạ
Dương khẽ cau mày.
Trong một khu rừng nhỏ bị tàn phá nặng nề, xác mấy tu sĩ áo
đen nằm rải rác. Cây cối bị thiêu rụi từng mảng, mặt đất nhuốm máu. Nhưng giữa
đó — có một cô bé chỉ chừng bảy, tám tuổi, tóc tai rối bù, y phục rách
nát, đôi mắt trừng lớn không chớp, ngồi thẫn thờ bên một gốc cây gãy.
Quanh người cô, linh khí thiên địa vẫn rối loạn như thể
vừa bị hút cạn.
“Tự phát bộc phát linh căn… không có pháp quyết dẫn dắt, lại
khiến linh khí phản phệ. Nhưng còn sống? Chứng tỏ thể chất cô bé này… không đơn
giản.”
Hạ Dương bước chậm tới, không phát ra chút sát ý hay linh áp
nào.
— “Tiểu cô nương, ngươi tên gì?”
Cô bé ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng không hề sợ
hãi. Một lát sau mới lắp bắp đáp:
— “Ta… ta tên A Nhược… Họ… không cho ta nhớ họ…”
Giọng yếu ớt, đầy hoảng loạn. Rồi như mất hết sức, cô bé
ngất lịm, ngã xuống đất.
Hạ Dương đưa tay đỡ lấy, thần niệm nhẹ quét qua thân thể nhỏ
bé — trong khoảnh khắc, hắn thoáng chấn động:
“Ngũ hành linh căn hỗn hợp, nhưng có xu hướng tiến
hóa thành Thiên Linh Căn Biến Dị, thậm chí đã lộ mầm mống Mộc Huyền
Thể...”
Là một kỳ tài hiếm gặp ngàn năm mới xuất hiện.
“Có người đang truy sát đứa bé mang thể chất này? Vậy phía
sau chắc chắn dính dáng đến đại thế lực.”
Hắn cúi xuống, cẩn thận dùng thủ pháp phong ấn sơ bộ, ổn
định khí huyết A Nhược rồi ôm lấy cô bé, rời khỏi nơi hỗn loạn.
2. Người Truy Sát Đuổi Đến
Không lâu sau khi Hạ Dương rời đi, một đạo độn quang màu tím
xẹt ngang bầu trời. Một nam tử trung niên, mặc trường bào tử kim, ánh mắt như
ưng điểu, đứng giữa bãi xác chết.
Sau một lát, hắn nhíu mày:
“Kẻ ra tay rất gọn gàng… là cao thủ Kết Đan trở lên. Nhưng
sao không lấy đứa bé đi luôn?”
Hắn đưa tay lên mi tâm, điểm một cái — một cỗ huyết quang
tràn ra từ thi thể một gã tu sĩ áo đen dưới đất, kết thành hình ảnh mơ hồ: một
bóng áo xám rời đi cùng cô bé.
“Chỉ là tán tu? Không giống.”
Nam tử lẩm bẩm. Sau đó lập tức tung ra một đạo truyền âm
phù:
— “Truyền lệnh Huyết Ảnh môn, treo thưởng ba trăm linh thạch
thượng phẩm! Ai bắt sống được con bé có thể vào thẳng nội môn. Phải sống!”
3. Giấu Một Mầm Sống
Về đến căn nhà tranh cũ kỹ bên chân núi, Hạ Dương cẩn thận
đặt A Nhược lên giường cỏ.
Cô bé còn hôn mê, nhưng sắc mặt đã đỡ hơn. Hắn dùng chút
linh dược giản dị đun thành nước, lau vết thương, rồi dựng lại mạch linh khí bị
tắc nghẽn.
Sau cùng, hắn thở dài:
“Một mầm linh căn thế này, nếu rơi vào tay tu ma tà đạo… e
là cả vùng sẽ gặp hoạ. Ta không muốn xen vào việc thế tục, nhưng cũng không thể
vứt bỏ.”
Hắn đứng lên, ra ngoài nhìn trời đêm, ánh mắt trầm tĩnh.
“Tạm nuôi một thời gian. Khi nó đủ lớn, tự sẽ có đường đi.
Còn ta... vẫn là người gác rừng, không ai hay biết.”
Cuối chương 17.
Chương 18: Vụ Án Lạ Trong
Thôn – Bóng Tối Bủa Vây
Ánh sáng buổi sớm len lỏi qua kẽ lá, soi rọi mái nhà tranh
đơn sơ nơi Hạ Dương sinh sống. Trong sân, A Nhược đang ngồi khoanh chân theo tư
thế tu luyện, ánh mắt lấp lánh vẻ chăm chú.
Cô bé mới tỉnh lại được ba ngày, nhưng sau khi được Hạ Dương
chỉ dẫn vài chiêu cơ bản, lại như cá gặp nước, tu vi dù chưa vào Luyện Khí tầng
một, nhưng đã có thể cảm ứng linh khí một cách tự nhiên, hệt như thiên sinh đạo
thai.
Hạ Dương ngồi cạnh, tay cầm ấm trà gốm thô tự chế, chậm rãi
uống một ngụm, mắt nhắm hờ nhưng thần thức tỏa ra mấy dặm quanh núi.
“Có ba khí tức lạ. Một Kết Đan hậu kỳ, hai Trúc Cơ cảnh.
Không phải người địa phương.”
Sát khí tuy được che giấu kỹ, nhưng không qua được cảm giác
của hắn.
1. Sát Cơ Trong Làng
Tối hôm đó, trong thôn nhỏ dưới chân núi, có biến.
Một gia đình bị sát hại dã man. Cả nhà ba người — phụ mẫu và
một hài tử — đều chết trong tình trạng bị hút khô máu. Không ai thấy gì, không
ai nghe tiếng động.
Người trong thôn sợ hãi, đồn đại có "ác ma hút
hồn" xuất hiện.
Hạ Dương ngồi trước cửa, lặng lẽ quan sát bầu trời đêm. Đôi
mắt như mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu sao trời, nhưng trong sâu thẳm, là một tia
sáng lạnh băng.
“Dò xét ta, không tìm được, liền giết dân làng để ta lộ
diện? Quả nhiên là tu ma. Nhưng... các ngươi đánh nhầm cửa rồi.”
2. Mồi Nhử Và Con Cá
Sáng sớm hôm sau, Hạ Dương vác giỏ tre xuống chợ làng như
thường lệ. Trên vai là bó rau hái trong rừng, còn tay dắt theo A Nhược, trông
chẳng khác gì một phụ thân hiền lành dẫn con ra chợ.
Chợ sáng nhộn nhịp. Hạ Dương hòa vào dòng người, thong thả
bán rau, mua gạo, thỉnh thoảng trò chuyện với mấy lão nhân trong làng.
Trong lúc đó, thần thức hắn vẫn âm thầm lan tỏa, tỏa rộng
hơn mười dặm.
“Tên Trúc Cơ đã trà trộn vào trong làng, ngụy trang làm kẻ
buôn dược liệu. Còn tên Kết Đan… ở trên sườn núi phía tây, dùng pháp bảo ẩn
thân cấp thấp theo dõi từ xa.”
“Muốn xem ta có phải là cao thủ giấu mình? Các ngươi kiên
nhẫn, thì ta càng nhẫn nại hơn.”
3. Ra Tay Trong Bóng Tối
Chiều đến, Hạ Dương trở về nhà, nhưng trước khi vào cửa, tay
trái hắn vung nhẹ, một đạo phù mỏng như cánh chuồn vỗ lên thân cây gần đó.
Cùng lúc, tại một khu rừng rậm phía sau núi…
Ầm!!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, không lớn nhưng đủ để một tên tu
sĩ Trúc Cơ đang phục kích trong rừng bị bắn văng ra khỏi nơi ẩn thân,
thân thể bị pháp trận siết chặt như kìm sắt, cứng đờ giữa không trung.
— “Là... là cạm bẫy?!”
Tên này chưa kịp kêu lên thì một ánh kiếm bạc chớp
lên giữa bóng chiều, xuyên qua yết hầu hắn, gọn gàng đến mức máu còn chưa kịp
văng ra.
Hạ Dương hiện thân giữa rừng, mắt lạnh lùng nhìn về hướng
tây.
“Một tên nhử, một tên canh. Đơn giản quá mức rồi.”
Hắn phất tay thu lại kiếm phù, sau đó búng ngón tay.
Xẹt!
Một tia linh quang xuyên qua mười dặm, nhắm thẳng vị trí tên
tu sĩ Kết Đan đang ẩn nấp — pháp bảo ẩn thân bị đánh vỡ, một tiếng hét
phẫn nộ vang vọng:
— “Ngươi rốt cuộc là ai?!”
Nhưng thứ hắn nhận lại chỉ là… im lặng và hủy diệt.
4. Trở Về Như Chưa Có Gì
Tối hôm đó, thôn lại yên bình như xưa.
Trong nhà tranh, A Nhược đang gật gù học cách luyện khí, còn
Hạ Dương thì nhóm lửa nấu cháo rau.
— “Sư… sư phụ…” — A Nhược khẽ hỏi, mắt vẫn nhắm — “Ngoài
rừng có người chết đúng không?”
Hạ Dương thoáng ngẩn, rồi bật cười nhàn nhạt.
— “Đừng gọi ta là sư phụ. Ta chỉ là lão nông mà thôi. Còn kẻ
chết ngoài kia… chỉ là chó đi lạc vào rừng sâu.”
Hắn múc một bát cháo, thổi nhẹ, rồi đặt trước mặt A Nhược.
— “Tu hành không phải để báo thù hay tranh đấu. Là để sống
sót trong thế giới hỗn loạn này. Nhớ kỹ.”
Chương 19: Dị Tượng Trỗi Dậy
– Đạo Cô Tìm Tới
Sáng sớm, sương mù lững thững bám lấy từng nhành cây kẽ lá.
Núi Cửu Hoa vẫn yên tĩnh như thường ngày, chỉ có tiếng chim hót và tiếng suối
róc rách nhẹ nhàng vang vọng.
Hạ Dương đang ngồi thiền trong sân nhỏ. Ánh sáng linh khí
lưu động quanh thân thể hắn như một làn khói nhạt, nhưng lại hòa vào không gian
đến mức không thể phân biệt.
Phía trong nhà, A Nhược đang ngủ. Đêm qua, cô bé đột ngột
phát sốt, toàn thân đỏ ửng như lửa thiêu, linh khí xung quanh bị hút về cơ thể
một cách mất kiểm soát.
Hạ Dương lặng lẽ quan sát từng dòng khí lưu, sắc mặt có phần
nghiêm trọng.
“Không phải tẩu hỏa nhập ma… mà là Huyết Mộc Thể khởi
động. Máu trong người con bé đang thức tỉnh.”
1. Bí Thể Truyền Thuyết
Trong giới tu tiên, Huyết Mộc Thể là một loại thể
chất kỳ dị, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết từ thời Thượng Cổ. Người sở hữu
thể chất này có thể dùng máu luyện đan, nuôi pháp bảo, hấp thu linh thảo sinh
trưởng ngàn năm trong chốc lát.
Nhưng đồng thời, cũng là mồi ngon cho Ma Tu và Yêu
Đạo.
Nếu không được hóa giải kịp thời, người mang Huyết Mộc Thể
sẽ bị chính máu mình thiêu cháy, hoặc trở thành vật tế luyện ma công cho kẻ
khác.
Hạ Dương khẽ thở dài:
— “Nếu là lúc trước… chỉ cần một viên ‘Thanh Tâm Định Mạch
Đan’ là ổn. Nhưng giờ, phải đi con đường khác.”
Hắn xoay người, đi vào một căn phòng nhỏ ít ai biết đến, mở
ra một hộp gỗ hắc tử đàn.
Bên trong là một bản phù cổ xưa – giấy đã mục, chữ
viết bằng máu đỏ như máu tươi chưa khô.
2. Bóng Hồng Xuất Hiện
Cùng lúc đó, ở lối vào thôn, một đạo cô áo xanh, mặt
che khăn lụa trắng, cưỡi trên linh thú màu ngọc lam, thong dong đi vào làng.
Cô dừng trước một quán nước, nhẹ nhàng hỏi:
— “Phiền lão bá, nơi này có ai họ Hạ, sống một mình, gần núi
không?”
Ông lão nhìn nàng một lúc, rồi gật đầu:
— “Có chứ. Là Hạ Dương đó. Người tốt, trồng thuốc chữa bệnh,
còn dạy mấy đứa nhỏ học chữ. Cô tìm hắn làm gì?”
Đạo cô khẽ cười:
— “Không có gì. Chỉ là... nợ hắn một mạng.”
3. Máu Bừng Cháy
Giữa trưa, A Nhược lại phát tác.
Cơ thể cô bé run rẩy, máu trong kinh mạch sôi trào như bị
đốt bằng lửa. Da dẻ hồng lên, mạch máu hiện rõ, linh khí xung quanh bị hút sạch
trong bán kính ba trượng.
Hạ Dương đặt tay lên trán A Nhược, niệm một đạo khẩu quyết:
“Thiên Diễn Tịnh Huyết, Mộc Linh Trấn Tâm!”
Từ lòng bàn tay hắn phát ra một đạo linh quang lục nhạt,
chậm rãi rót vào cơ thể A Nhược.
Ầm!
Một luồng khí hồng trào ngược, đẩy Hạ Dương lui ba bước.
Trên trán hắn rịn mồ hôi, tay khẽ run.
“Không ổn… máu trong người con bé đã ngưng tụ thành Huyết
Thai, chỉ còn ba ngày, nếu không… hậu họa khôn lường.”
4. Gặp Lại Cố Nhân
Tối hôm đó.
Cửa nhà tranh nhẹ mở. Đạo cô áo xanh bước vào, ánh mắt nhìn
quanh rồi dừng lại nơi Hạ Dương đang châm thuốc cho A Nhược.
Hạ Dương ngẩng lên, mắt lóe chút bất ngờ.
— “Lâu rồi không gặp… Tử Linh.”
Đạo cô vén khăn che mặt, lộ ra dung nhan tuyệt sắc, đôi mắt
đen sâu như đáy hồ thu. Chính là Tử Linh, một trong ba đệ tử chân truyền
của Thái Hoa Cốc năm xưa.
Nàng nhìn Hạ Dương, giọng trầm thấp:
— “Ta nghe có Huyết Mộc Thể xuất hiện. Không ngờ… lại là một
tiểu nha đầu trong tay huynh.”
— “Vô tình gặp thôi.” — Hạ Dương đáp thản nhiên.
— “Ta có ‘Mộc Huyết Linh Tán’ trong tay. Có thể ngăn quá
trình huyết thai hoàn toàn thành hình, trì hoãn được nửa năm.” — Nàng rút ra
một ngọc bình nhỏ.
— “Đổi gì?” — Hạ Dương hỏi thẳng.
Tử Linh im lặng một lúc rồi nói:
— “Một lần ra tay... thay ta giết một người.”
Chương 20: Giết Hay Không
Giết
Trăng lên cao, ánh sáng bạc nhuộm khắp núi Cửu Hoa. Gió thổi
hiu hiu, mang theo hương thơm thảo dược từ căn nhà tranh nhỏ giữa rừng.
Trong gian phòng tối, Hạ Dương ngồi đối diện Tử Linh, ánh
mắt bình thản nhìn ngọc bình trên bàn. Bên trong là Mộc Huyết Linh Tán —
vật cứu mạng A Nhược.
— “Kẻ ngươi muốn ta giết… là ai?” — Hạ Dương hỏi, giọng nhẹ
như nước suối.
Tử Linh nhìn thẳng vào hắn, không giấu giếm:
— “Tà Huyết Ma Quân — Đường Nhâm. Một tên tàn độc,
luyện ‘Tà Huyết Bí Điển’, từng sát hại 37 đệ tử nội môn Thái Hoa Cốc. Hắn đang
ở vùng biên giới phía Tây, trong động phủ Vạn Tà Lâm.”
Ánh mắt Hạ Dương hơi động, nhưng vẫn không biểu lộ cảm xúc
gì.
Tử Linh tiếp:
— “Hắn có tu vi Kết Đan hậu kỳ, lại thành thạo bí thuật đoạt
mệnh bằng máu. Người bình thường không thể tới gần.”
— “Ngươi không nhờ người trong cốc?” — Hạ Dương nhíu mày.
— “Thái Hoa Cốc và Vạn Tà Lâm có thỏa thuận ngầm. Không được
can thiệp nhau. Ta chỉ là đệ tử ngoại môn giờ đã rời cốc, giết hắn sẽ bị coi là
phản cốc.”
Hạ Dương im lặng hồi lâu, ánh mắt như lặng sâu dưới đáy hồ.
— “Được rồi. Nhưng ta không giết hắn.”
— “Ý gì?” — Tử Linh ngạc nhiên.
— “Ta sẽ để hắn… không còn dám xuất hiện trên đời này nữa.”
1. Lên Đường Âm Thầm
Trưa hôm sau, Hạ Dương giao A Nhược lại cho thôn trưởng và
vài người già trong làng. Để lại vài bình linh dược, cùng một tấm bùa ẩn khí
đặt dưới giường bé.
Khi mặt trời vừa xuống núi, hắn đã khoác bộ áo vải thô, cưỡi
một con linh mã lông xám mốc, rời khỏi thôn không ai hay biết.
Không pháp bảo, không linh thú hộ thân, không pháp y — nhìn
chẳng khác gì một nông dân đi đổi thảo dược.
Nhưng dưới lòng bàn tay áo vải kia… lại là một pháp ấn cổ
xưa từng khiến một tông môn Kim Đan bị diệt chỉ trong một đêm.
2. Vạn Tà Lâm – U Ám Và Máu
Tanh
Bảy ngày sau.
Hạ Dương đứng trước Vạn Tà Lâm, một khu rừng đen đặc linh
khí ma sát, ánh sáng không thể xuyên qua.
Mỗi bước chân đi vào, đều có cảm giác như bị thứ gì nhìn
chằm chằm.
Phía trong rừng là các quái thú biến dị — sinh vật bị Ma Tu
tàn sát, rồi dùng máu luyện thành “Huyết Hồn Thú”.
Dưới chân hắn, ba con huyết lang to như bò mộng lao
đến, mắt đỏ như lửa.
Không ai thấy rõ Hạ Dương ra tay thế nào. Chỉ nghe ba tiếng
“phụt phụt phụt” nhẹ nhàng như thổi tắt nến, ba con huyết lang vỡ tan thành
máu, tan biến như chưa từng tồn tại.
Hắn vẫn bước đi thong thả, tay không nhiễm một giọt máu.
3. Đối Diện Tà Huyết Ma Quân
Cuối cùng, Hạ Dương đứng trước một sơn động lớn hình
đầu lâu. Khí máu cuộn trào như núi lửa dưới lòng đất.
Tà Huyết Ma Quân — Đường Nhâm — đang ngồi trong trận pháp,
máu chảy từ cơ thể hắn vào một cái huyết đỉnh, luyện ra thứ gọi là “Tà Huyết
Ngưng Nguyên Đan”.
Hạ Dương không nói lời nào. Chỉ tung một lá phong phù
vào trận.
ẦM!
Trận pháp nổ tung. Huyết đỉnh vỡ thành trăm mảnh, Đường Nhâm
bật ngửa, máu mồm trào ra.
— “Là ai?!” — hắn gầm lên, ánh mắt đỏ lòm.
Một bóng áo vải từ từ bước ra từ màn khói.
— “Chỉ là một người… ngươi không nên chọc vào.”
— “Ngươi là ai?!”
— “Người giúp ngươi… biến mất khỏi thế giới này,
nhưng vẫn còn sống.”
Ngay lập tức, Hạ Dương vung tay. Một chuỗi phù văn màu
đen lập tức bao phủ Đường Nhâm, giam hắn trong một trận pháp ẩn hình cổ xưa
— Trấn Hồn Huyết Mạch Ấn.
Tà Huyết Ma Quân hét lên đau đớn, toàn thân bị khóa chặt,
khí hải phong ấn, không còn khả năng tu luyện.
— “Từ nay về sau, ngươi sống như một phàm nhân, mãi mãi bị
nguyền rủa bởi chính công pháp của ngươi.”
Hạ Dương lặng lẽ quay lưng, rời đi.
Phía sau là tiếng gào rú, cười điên cuồng, rồi tắt lịm.
4. Hồi Hương
Mười ngày sau, Hạ Dương đã quay về thôn.
A Nhược tỉnh lại, thân thể ổn định. Tử Linh chờ hắn bên sân
sau, ánh mắt nhìn hắn phức tạp.
— “Ngươi... giết hắn rồi sao?”
— “Không cần giết. Hắn giờ sống còn khổ hơn chết.”
— “Ngươi… thật sự là ai?”
Hạ Dương cười khẽ, đưa mắt nhìn lên trời:
— “Một người… từng thấy cả thiên giới rơi xuống, giờ chỉ
muốn sống trồng rau, hái thuốc.”
Hết chương 20.
TÁC GIẢ: MÈO PING PING
☕ Nếu bạn thấy truyện hay và muốn ủng hộ tác giả có thêm động lực ra chương mới đều đặn, hãy mời mình một ly cà phê qua:
Xem nhiều video hay tại:
🛒 Website: ► https://meopingping.blogspot.com/ ✅
✅ 🌟 YouTube:► / https://www.youtube.com/@MeoPingPingPro/videos ✅
0 Comments