Chương 131: Linh Hư Bí Cảnh Tái Khai, Kẻ Giả Danh Khương Dạ Minh Gây Sóng Gió Tu Chân Giới
Mười
ngày trôi qua kể từ khi Khương Dạ Minh đột phá Kết Đan kỳ vô tướng. Hắn vẫn ẩn
mình tại cốc sâu, dùng thân phận “tán tu Vân Minh” sống giản dị, đôi lúc câu
cá, đôi lúc luyện đan dưỡng khí, không giao du, không lộ thân.
Tuy
vậy, bên ngoài lại dậy sóng cuồn cuộn.
Tin tức chấn động khắp mười hai châu vực – Linh Hư Bí Cảnh
sắp mở lại sau ba trăm năm!
Bí
cảnh này từng là thánh địa ngộ đạo của tu sĩ thời thượng cổ, truyền rằng
nơi đây có Tinh Nguyên Tâm Thiên Lộ, dẫn đến linh mạch trung tâm, nơi thiên tài
tu sĩ có thể thoát xác nhập chân, tăng tốc tu luyện gấp trăm lần.
Một
sự kiện như vậy khiến các tông môn lớn nhỏ, các thế lực thế gia, thậm chí là ma
tu ngoại vực cũng rục rịch hành động.
Thế
nhưng, ngay khi sự kiện Linh Hư Bí Cảnh rục rịch khai mở, một cái tên bỗng chốc
xuất hiện trên bảng Vân Nguyệt Thiên Kiêu, xếp thẳng vào vị trí thứ tám
— Khương Dạ Minh.
Danh
tự này vốn lạ lẫm với tu sĩ khắp giới tu chân, nhưng đi kèm với nó lại là lời
đồn hắn đơn thương độc mã giết ba trưởng lão Tứ Linh Môn, rồi một mình
cướp sạch Linh Cốt Thần Thạch ở động phủ Trầm Nguyệt.
Không
những vậy, kẻ tự xưng là “Khương Dạ Minh” còn bộc lộ thực lực cường đại,
một chưởng đánh chết Kim Đan hậu kỳ tu sĩ, ngạo nghễ giữa thiên kiêu thịnh hội.
Trong
khi cái tên Khương Dạ Minh nổi lên như cồn, Khương Dạ Minh thật sự lại
đang... nướng cá bên hồ.
Hắn
nghe hệ thống thông báo:
1. Tiếp tục ẩn
thân,
không để ý đến danh vọng.
2. Lén vào Linh
Hư Bí Cảnh, truy tìm kẻ mạo danh, thanh lý môn hộ.
3. Tạo ra một
thân phận mới, bí mật cướp cơ duyên giữa hỗn loạn.
Khương
Dạ Minh trầm mặc chốc lát, ánh mắt xa xăm, sau đó thản nhiên gắp một miếng cá
nướng chấm muối, lẩm bẩm:
“Ta
vốn chẳng ham hư danh… nhưng nếu có kẻ dám mạo danh ta mà gieo họa khắp nơi…
vậy thì—”
“Không
thể không làm rõ.”
Chỉ
trong ba ngày, một tán tu áo lam thần bí, dung mạo bình thường, khí tức
không rõ, âm thầm trà trộn vào đoàn người tiến vào Linh Hư Bí Cảnh.
Hắn
không tranh đoạt vị trí, cũng không thi triển thần thông. Khi vào bí cảnh, hắn
chọn con đường u ám quanh co ít người dám bước, gọi là “Đạo Vong Cổ Đạo”
– nơi được cho là có xác chết của cổ tu sĩ vẫn còn phong ấn pháp tắc hủy thiên
diệt địa.
Không
ai biết, hắn chính là Khương Dạ Minh thật sự.
Bên
trong Linh Hư Bí Cảnh, kẻ mạo danh tên “Khương Dạ Minh” đang đứng trên đỉnh
Ngân Phong, tay cầm đoản đao, đang giao chiến với ba thiên kiêu danh chấn Tây
Châu.
Hắn
mặc đạo bào đen, tóc dài phiêu tán, ánh mắt cuồng ngạo:
“Khương
Dạ Minh ta, tu đạo bằng máu, ngự đao trảm thần! Ai dám ngăn cản, một đao chém
chết!”
Một
đao vung ra, linh khí xé nát không gian, khiến ba thiên kiêu phải lùi lại liên
tục.
Rất
nhiều tu sĩ trẻ bắt đầu tôn sùng hắn như truyền kỳ tái thế, thậm chí có
kẻ âm thầm lấy hắn làm mục tiêu tu luyện.
Cùng
lúc đó…
Ở
một nơi sâu trong Linh Hư Bí Cảnh, Khương Dạ Minh thật đột nhiên đứng lại.
Ánh
mắt hắn nhìn về hướng xa xăm — nơi đao khí cuồng bạo vừa lan ra.
Một
tia sát cơ lạnh lẽo lóe lên trong mắt hắn:
“Giả
danh ta, sát người bừa bãi, còn truyền đạo tà lệch…”
“Không
giết ngươi, ta sao xứng là chính mình?”
Chương 132: Gặp Nhau Trong Huyễn Đạo, Một Đao Khai Sát Cơ
Linh
Hư Bí Cảnh, bên trong một khe hẹp phủ đầy sương mù xám nhạt, từng đám linh
quang uốn lượn như rồng rắn, lơ lửng giữa hư không. Đây là Huyễn Đạo,
một trong những lộ tuyến nguy hiểm nhất trong bí cảnh, có thể khiến tu sĩ lạc
vào ảo cảnh vĩnh viễn, hồn phi phách tán.
Rất
ít người dám bước vào, bởi dù là Nguyên Anh kỳ cũng có thể mất mạng trong tích
tắc nếu thần thức không đủ mạnh.
Thế
nhưng, lúc này có hai người đang cùng hiện diện.
Một
người khoác đạo bào màu đen, tóc dài, khí tức cuồng ngạo, ánh mắt như muốn nhìn
xuyên cả thiên địa. Hắn chính là kẻ giả mạo danh Khương Dạ Minh, người
gần đây làm mưa làm gió trong giới tu chân, danh tiếng lan khắp các châu.
Người
còn lại khoác áo lam cũ kỹ, dung mạo bình thường, khí tức mơ hồ yếu ớt như phàm
nhân. Thoạt nhìn chẳng ai nghĩ hắn là một tu sĩ – Khương Dạ Minh chân chính.
Gió
lạnh lướt qua, những ảo ảnh mờ mịt bắt đầu dao động, như muôn hình vạn trạng.
Cảnh sắc xung quanh từ từ biến ảo: khi là sa mạc mênh mông, khi là chiến trường
máu lửa, khi lại là tòa tiên thành nguy nga. Huyễn Đạo đang thử thách thần hồn
của hai người.
Kẻ
giả danh khẽ nhíu mày:
“Huyễn
thuật tầm thường cũng dám cản đường ta?”
Hắn
quát lớn một tiếng, đoản đao trong tay lóe sáng, một đao phá nát cảnh tượng
hư ảo, linh khí rung chuyển, khiến không gian méo mó.
Từ
sau lưng, giọng nói bình thản vang lên:
“Một
đao này... ngươi học từ Huyết Ảnh Đao Môn ở Huyết Linh Cốc?”
Tên
giả danh giật mình, xoay người lại, bắt gặp ánh mắt trầm ổn như giếng cổ của
người thanh niên áo lam kia.
“Ngươi
là ai?” – Hắn nheo mắt, linh áp nhẹ nhàng tỏa ra, như thử thăm dò.
“Ta?
Chỉ là một tán tu, thấy kẻ mạo danh bừa bãi, lòng có chút bất bình.” – Người
kia vẫn giọng điệu ôn hòa, không hề mang địch ý.
Tên
giả danh nhướng mày, sau đó cười lạnh:
“Ồ?
Không lẽ ngươi cho rằng bản tọa không phải Khương Dạ Minh?”
Người
áo lam gật đầu, chắp tay sau lưng:
“Ngươi
không phải ta.”
Chỉ
bốn chữ, nhẹ nhàng vang lên, nhưng tựa như lôi đình chấn động trong lòng kẻ
giả danh.
“Ngươi...
là Khương Dạ Minh thật sự?”
Giọng
nói hắn trầm xuống, đáy mắt hiện lên sát cơ. Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn cười
lớn:
“Ha
ha ha! Cho dù ngươi là thật thì sao? Nay danh đã thuộc về ta, đao pháp cũng
thuộc về ta, giết ngươi, từ đây ai còn nghi ngờ ta là chân mệnh thiên kiêu?”
Không
nói thêm lời, hắn tung người như tia chớp, một đao phá không bổ xuống,
mang theo sát khí ngập trời, linh quang xé gió.
Khương
Dạ Minh đứng yên, không tránh né.
Ngay
lúc đao kề sát đầu, ánh mắt hắn khẽ chuyển lạnh, một tia sáng mơ hồ từ
mi tâm bắn ra, Thần Thức Kiếm lặng yên xuyên thấu hư không.
"Phập—!"
Tiếng
rên khẽ vang lên. Kẻ giả danh dừng lại giữa không trung, ánh mắt trừng lớn,
đoản đao rơi khỏi tay.
“Ngươi...
thần thức ngưng kiếm?”
Khương
Dạ Minh bình thản vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm một chỉ.
Một
luồng khí tức như hư vô chi khí, không hình, không tướng, không sắc, nhẹ
nhàng mà lạnh thấu xương – Linh Vô Thức Sát – sát chiêu chỉ người có thần
hồn vượt chuẩn Kết Đan hậu kỳ mới có thể thi triển.
Không
có linh lực tràn ra, không có khí thế ngút trời. Chỉ một đòn. Kẻ giả danh hồn
phi phách tán, thân thể nổ tung thành bụi sáng.
Khương
Dạ Minh đưa tay thu đoản đao về, lật xem rồi gật đầu:
“Đao
tốt. Tiếc rằng người cầm đao không xứng.”
Hệ
thống vang lên:
Khương
Dạ Minh cất bước rời khỏi Huyễn Đạo. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ
biết rằng, kể từ hôm ấy, cái tên “Khương Dạ Minh” trên bảng thiên kiêu...
đột ngột biến mất.
Tu
chân giới đồn rằng hắn đã rơi vào bí cảnh vĩnh viễn không ra.
Chỉ
có một số ít người, khi đi ngang qua Huyễn Đạo, thấy trên một tảng đá có dòng
chữ mờ nhạt khắc vào đá cổ:
“Giả
danh thành cuồng, thật nhân lại ẩn. Trên đời ai biết hổ đội da cừu?”
Chương 133: Tàng Phong Tử Lộ – Thiên Cơ Bí Văn, Vạch Mặt Đại
Họa Tu Chân Giới
Sau
khi rời khỏi Huyễn Đạo, Khương Dạ Minh không quay về Đông Vân Tông như nhiều
người suy đoán. Hắn chọn một lối đi khác – Tàng Phong Tử Lộ, một con
đường ẩn sâu dưới lòng dãy Tuyết Lãnh, nơi từng là địa điểm hành tẩu của những
đại năng thời Thượng Cổ.
Bên
trong Tàng Phong, không có yêu thú dữ tợn, cũng chẳng có trận pháp quái dị,
nhưng từng tấc đất lại ẩn chứa ý niệm lạ lùng như bị thời gian phong ấn.
Linh khí ở đây hỗn loạn, khó hấp thu, nhưng lại là nơi thích hợp nhất để tu
luyện thần thức và nghiên cứu đạo vận cổ xưa.
📜 [Hệ
thống nhắc nhở]:
Đi
sâu khoảng năm mươi dặm, Khương Dạ Minh dừng lại dưới một nham động hình xoắn
ốc. Trên vách đá, từng ký tự cổ xưa như côn trùng bò loằng ngoằng. Khó ai có
thể nhìn ra được, nhưng với nhãn lực tăng cường từ hệ thống, hắn hiểu – đây
là Thiên Cơ Văn, một dạng văn tự chỉ xuất hiện trong thư tịch của thời đại
Tiên Cổ, vốn đã tuyệt tích gần mười vạn năm.
Hắn
lẳng lặng quỳ xuống, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên từng ký hiệu, miệng khẽ
đọc:
“Tử
Phong tàn, Địa Mạch đoạn, Huyền Thiên chia ba... Chân Long bị phong... Nhất
nhân phá lưỡng giới...”
Ánh
mắt hắn chợt trầm xuống.
“Đây...
là dự ngôn?”
Bỗng
nhiên, một đạo kim phù cổ xưa hiện lên từ vách đá, bắn thẳng vào mi tâm hắn.
[Hệ thống cảnh báo]:
Một
loạt hình ảnh hiện lên trong đầu Khương Dạ Minh.
Hình
ảnh tan biến. Khương Dạ Minh mở mắt, hít sâu một hơi.
Hắn
hiểu – kẻ giả mạo hắn chỉ là phần nổi của tảng băng. Phía sau là cả một kế
hoạch to lớn nhằm thay đổi vận mệnh của tam giới. Và hắn, người xuyên từ
thế giới khác tới, được Thiên Cơ chọn làm “kẻ nhiễu đạo”, kẻ mà cả Thiên Đạo
cũng không thể tiên liệu được.
Hắn
không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng lấy ra một mảnh ngọc giản cũ kỹ mà hắn nhặt
được từ động phủ của một tu sĩ bị vứt bỏ mấy năm trước.
Giờ
thì hắn đã biết. Mảnh ngọc giản này... là chìa khóa mở ra “Thập Cửu Huyền
Tàng” – nơi giam giữ linh hồn Chân Long, cũng là trung tâm hỗn loạn của Thiên
Đạo hiện nay.
Khương
Dạ Minh khẽ nhắm mắt lại. Một lát sau, hắn mở mắt, ánh nhìn sắc như đao.
“Được.
Nếu Thiên Đạo đã mục nát, thì ta... sẽ làm một kẻ ẩn mình, tách từng mảnh vải
che mắt thiên cơ. Nhưng trước hết…”
Hắn
đứng dậy, thanh âm nhẹ như gió:
“...phải
nhổ sạch rễ độc trong các tông môn lớn.”
Chương 134: Vạn Vật Tông Động Loạn – Giả Tiên Xuất Thế,
Khương Dạ Minh Lặng Lẽ Trảm Một Tông Chủ
Trên
đỉnh Tàn Vân, mây xám cuộn trào. Một luồng khí tức dị thường lan tỏa từ sâu
trong tổng bộ của Vạn Vật Tông, khiến cả khu vực rộng nghìn dặm bị vây
trong áp lực vô hình.
Tại
trung tâm nội cốc, một tòa tháp đen ngòm đang rung động nhẹ. Bên trong, Tông
chủ Vạn Vật Tông – Lý Hạo Thần đang khoanh chân, trước mặt hắn là một khối xá
lợi tử huyết kim, tỏa ra tà khí nhàn nhạt. Trên trán lão, ẩn hiện một
đạo kim văn giống như bùa chú, vừa giống đạo văn vừa như pháp ấn cổ quái.
“Chỉ
cần luyện hóa hoàn tất, ta sẽ vượt qua Nguyên Anh đại viên mãn, bước vào cảnh
giới Bán Tiên, danh chấn thiên hạ!”
Giọng
lão trầm đục, mang theo điên cuồng.
Bên
ngoài, chấp pháp trưởng lão cùng một số đệ tử cấp cao đang bố trí Vạn Trận
Tâm Đồ, ngăn cách không gian xung quanh. Vạn Vật Tông đã sớm đóng cửa,
không nhận khách, lấy lý do “bế quan toàn tông” – nhưng kỳ thực là đang che
giấu một bí mật kinh thiên.
Cùng
lúc đó, ở ngoài trăm dặm, tại một sơn động ẩn sâu trong rừng hư huyễn,
Khương Dạ Minh đang khoanh chân, ánh mắt bình thản nhìn về phía phương nam.
Trong
tay hắn là một tấm bùa cổ, mặt trên hiện lên từng dòng chữ máu:
“Lý
Hạo Thần, người tu luyện Tà Thiên Huyết Kinh, tế luyện linh hồn hơn trăm tu sĩ,
giết chết ba linh mạch nguyên căn...”
Khương
Dạ Minh lặng lẽ cất bùa, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo.
Hệ thống lạnh lùng hiển thị:
Đêm
đến, trời đổ mưa nhỏ. Trong lúc mọi người trong Vạn Vật Tông đang bị mê mờ bởi
khí tức kỳ dị từ Tông chủ phát ra, một bóng người áo xám như u linh xuất
hiện tại tầng thứ bảy của Vạn Trận Tâm Đồ, lặng lẽ đặt tay lên một hòn đá trận.
Tách
một tiếng.
Không
ai phát hiện, nhưng một phần của đại trận... vừa im lặng mất đi hiệu lực.
Bóng
người ấy là Khương Dạ Minh.
Bên
trong tháp đen, Lý Hạo Thần đột nhiên mở mắt. Sát cơ lóe lên:
“Là
ai? Ai dám động vào trận pháp?”
Lão
đứng dậy, khí tức bạo ngược tràn ra, quanh thân hình thành hư ảnh một đầu
quái thú hai đầu, thân người, mắt rắn, chính là dị tượng của “Tà Thiên
Huyết Kinh” khi luyện đến tầng thứ bảy.
Nhưng
đúng lúc đó...
Một bàn tay vô hình như từ hư không vươn tới, đặt lên đỉnh
đầu lão.
Ầm!
Lý
Hạo Thần kinh hãi muốn lùi lại, nhưng phát hiện pháp lực toàn thân như bị
rút cạn, nguyên anh chấn động, chân nguyên bị phong tỏa. Một luồng lực
lượng như hồng thủy xé toang toàn bộ khí tức giả tiên quanh thân.
Một
giọng nói vang lên, nhàn nhạt như mưa đêm:
“Ngươi
không xứng bước vào cảnh giới Tiên.”
Bụp!
Không
ánh sáng, không tiếng nổ, chỉ là một tiếng trầm muộn như vỗ tay trong đêm mưa.
Lý
Hạo Thần – Tông chủ Vạn Vật Tông, người đã hành hạ vô số tu sĩ, trong khoảnh
khắc ấy nguyên thần bị đánh nát, thân xác hóa tro bụi, không lưu lại
chút dư thừa.
Khương
Dạ Minh thu tay lại, đặt lên bàn thạch trước mặt một lá bùa trắng, ghi
mấy chữ:
Sáng
hôm sau, tin tức Tông chủ Vạn Vật Tông bị người thần bí giết chết trong
tháp, không ai biết ra tay là ai lan truyền trong giới tu chân như gió bão.
Người người run sợ. Các đại tông môn lập tức tăng cường phòng hộ, cảnh giác cực
độ.
Riêng
Khương Dạ Minh, lúc ấy đã rời khỏi Tuyết Lãnh, trên người không mang lấy một
giọt khí tức sát phạt. Hắn xuất hiện ở chợ nhỏ vùng ngoại vực, mua chút ngũ cốc
khô, lấy thân phận Lão Khương bán thuốc để đổi vài viên linh thạch vỡ.
Ánh
mắt hắn lặng như nước, nhưng trong lòng đã dần vạch ra bản đồ những kẻ cần
phải trảm.
Chương 135: Thiên Linh Các – Bí Văn Tái Hiện, Họa Bút Trấn
Vực
Ba tháng sau khi Vạn Vật Tông bị diệt tông chủ, thiên hạ
tu chân vẫn chưa hết rung chuyển. Giới tu sĩ lan truyền về một "ẩn tu giả
thần bí" có thể lặng lẽ trảm sát cường giả Bán Tiên, ra tay như
thần như ma, tung tích không rõ.
Tuy
nhiên, tại cực Bắc Phong, trong một khu chợ cũ kỹ của thành Dương Thạch,
một lão đạo áo lam mang theo hộp gỗ, bên trong chỉ đựng vài cuộn tranh
và lọ mực cũ, đang ngồi trong góc vắng vẻ dưới tán cây cổ thụ.
Không
ai ngờ rằng người vẽ tranh kia, chính là Khương Dạ Minh.
Sáng
nay, một thiếu nữ áo tím đi đến, cung tay nói:
“Tiền
bối, ta muốn xem đường tu đạo.”
Khương
Dạ Minh ngước mắt nhìn, tay cầm bút lông đã úa màu, khẽ chấm vào nghiên mực,
nói:
“Ngươi
định bước vào đạo, nhưng tâm bất tĩnh, mệnh có sát kiếp. Không phải ta xem
được, mà là khí tức quanh ngươi tự nói ra.”
Thiếu
nữ giật mình, ánh mắt dao động. Quả nhiên... nàng mang theo bí mật trọng yếu
của Thái Huyền Cốc, đang bị người truy sát!
Khương
Dạ Minh không nói nữa, lẳng lặng đưa nàng một bức họa.
Trong
bức tranh là một nhành trúc mọc xuyên qua khe đá, phía sau là hồng vân
tụ đỉnh. Ở góc tranh có một dòng chữ nhỏ:
“Trúc
sinh tử địa, hồng vân tự tụ. Người giữ tâm như trúc, tất qua kiếp sát.”
Thiếu
nữ ôm tranh, mặt biến sắc, cung kính dập đầu ba cái rồi rời đi.
Không
ai biết, bức tranh ấy... thực chất ẩn chứa một đạo “Trúc Linh Phù ẩn”,
là một loại linh phù chỉ những kẻ từng học Thiên Linh Họa Kinh đời cổ
mới thi triển được.
Mà
Thiên Linh Họa Kinh chính là một trong Thập Nhị Thượng Cổ Cấm Điển
– từ lâu đã thất truyền!
Sau
khi thiếu nữ rời đi, một trận gió nhẹ lướt qua. Một bóng người mặc trường bào
màu vàng kim xuất hiện. Hắn là Các chủ Thiên Linh Các thật sự – Liễu Huyền
Sơn, cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, danh tiếng chấn bốn vực.
“Khương
đạo hữu, đã lâu không gặp. Không ngờ Thiên Linh Họa Kinh lại rơi vào tay đạo
hữu... chẳng hay, ngươi có hứng thú thay ta quản Thiên Linh Các tại phân chi
Bắc Vực không?”
Khương
Dạ Minh thản nhiên đáp:
“Không
có hứng. Ngươi giữ lấy danh tiếng. Ta chỉ muốn yên tĩnh vẽ vài bức tranh.”
Liễu
Huyền Sơn cười khổ:
Ánh
mắt Khương Dạ Minh chợt sâu thẳm, nhưng vẫn không biểu lộ gì. Chỉ đáp:
“Thiên
có pháp, nhân có đạo. Mỗi người đều phải trả giá.”
Liễu
Huyền Sơn không nói gì thêm, chỉ chắp tay, rời đi.
Đêm
đó, trong gian phòng nhỏ, Khương Dạ Minh trải một tấm giấy da thú khổng lồ ra,
vẽ từng nét một.
Mỗi
nét bút, đều ẩn chứa pháp tắc, khí cơ giao thoa như ngưng tụ thiên địa. Bức họa
ấy – chính là bản sơ đồ của “Bách Mạch Đồ – Tiên Huyết Đạo Văn”, một
phần của cấm trận Cổ Linh Thức Mệnh Đồ, mà hắn vô tình thu được trong Linh
Vực số 17 thời gian trước.
Hệ
thống lúc này khẽ vang lên:
Khương
Dạ Minh trầm mặc, rồi thu họa quyển lại, rót một chén trà cũ, ánh mắt nhìn ra
ngoài trời đầy sao.
“Kẻ
xưng tiên chưa chắc là tiên. Người phàm mang họa bút... cũng có thể họa ra một
thế giới mới.”
0 Nhận xét