CHƯƠNG 121: HỘI CHỢ THÔN THANH HÀ – GÓC KHUẤT LỘ DIỆN
1. KHÔNG KHÍ TƯNG BỪNG, DẤU VẾT ÂM
THẦM
Vào
đầu tháng hai âm lịch, thôn Thanh Hà thường tổ chức hội chợ đầu xuân –
nơi mọi người tụ họp, mua bán, hát ca, thi đấu để cầu một năm mưa thuận gió
hòa.
Giữa
rừng núi hoang sơ, tiếng chiêng trống vang vọng, lũ trẻ chạy đuổi nhau, người
già đốt hương tế tổ. Bà con chen chúc quanh các gian hàng bánh mật, cá nướng,
đồ thủ công.
Hạ Dương, vẫn áo vải thô, tay xách giỏ đan, chậm rãi bước giữa dòng
người. Phía sau hắn là Tô Nhược Lam rạng rỡ như một đóa mai trắng đầu
xuân, và Lý Vô Hồi giả dạng thiếu niên quê mùa câm điếc, ôm túi bắp
rang.
Không
ai chú ý – từng bước chân Hạ Dương đi, đều có bố cục phong thủy khéo léo che
đi khí tức ba người.
Hắn
dừng lại trước một quầy bán đèn hoa đăng. Chủ quán – ông già mù lòa, gật gù
cười:
“Tiểu
huynh đệ lại đến? Năm ngoái ngươi chọn đèn hồ điệp, năm nay thì sao?”
Hạ
Dương khẽ đáp:
“Đèn
sen. Gió thổi mà không tắt, lửa cháy mà không cháy người.”
Ông
già cười mập mờ:
“Đèn
ấy chỉ người tu đạo có lòng từ bi mới thắp được. Ngươi chắc chứ?”
“Ta
không chắc, nhưng… thử xem.”
2. HỖN LOẠN BẤT NGỜ
Giữa
lúc dân làng đang nô nức chuẩn bị tiết mục thi ca hát, một tiếng rống lạ
vang lên từ ngoài rìa thôn.
Ầm!
Một thân ảnh khổng lồ như trâu rừng nhưng đầy lông đỏ rực từ rừng lao tới, kéo
theo cát bụi mù mịt.
Nó
là Hỏa Ma Lang, linh thú cấp thấp nhưng điên loạn, đáng lẽ chỉ sống sâu
trong Vân Hỏa Cốc – cách thôn hơn trăm dặm.
Một
gã trung niên mang pháp bào màu đỏ rực đuổi theo sau, trên ngực có ký hiệu Vân
Hỏa Tông, mặt tái mét:
“Nguy
rồi! Nó trốn khỏi trận luyện huyết! Tránh ra mau!”
Dân
làng hoảng loạn, trẻ con khóc thét, người già té ngã. Hỏa Ma Lang lao tới như
trâu điên, lưỡi lửa dài hơn ba trượng quét sạch sạp hàng ven đường.
Mắt nó đỏ ngầu như máu, bị điên hoàn toàn.
3. TÔ NHƯỢC LAM LỘ DIỆN
Ngay
khi ngọn lửa rít tới một nhóm trẻ em đang đứng sát đèn hoa đăng, một tiếng quát
vang lên:
“Dừng
lại!”
Một
vòng ánh sáng màu bạc như mặt hồ gợn sóng vẽ thành trước mặt tụi nhỏ,
ngăn chặn luồng lửa dữ dội. Lửa vừa chạm liền bị hóa thành hơi nước.
Tô Nhược Lam bước ra, tay cầm nhành liễu rủ khô,
mắt lạnh băng.
“Vật
vô tri, dám nhiễu nhân gian?”
Cô
vung tay — một luồng kiếm khí vô hình như tia sáng ban trưa cắt ngang không
gian, chém nát sừng phải của Hỏa Ma Lang.
ẦM!
Con
thú gào thét, loạng choạng lùi lại mấy trượng, máu tươi phun như suối.
Tên
đệ tử Vân Hỏa Tông kinh hãi thốt lên:
“Kiếm
ý hóa hình? Thiếu nữ kia… là tu sĩ Kim Đan?!”
Nhưng
chỉ sau một nhịp tim, Tô Nhược Lam lảo đảo. Mặt cô trắng bệch, máu từ
khóe môi trào ra. Nhành liễu nát vụn, chân khụy xuống.
Một
bàn tay khô ráp đỡ lấy vai cô từ phía sau.
“Lần
sau đừng dại.”
Hạ Dương, mặt không đổi sắc, cầm gậy tre từ từ bước lên trước.
“Ngươi
luyện Hỏa Ma Lang mà không giữ nổi, còn mang tai họa tới dân làng?”
Gã
đệ tử run giọng:
“Ngươi…
là ai…?”
“Một
kẻ trồng lúa thôi.”
Không
ai kịp nhìn rõ – gậy tre nhẹ nhàng điểm xuống đất một cái.
ẦM!
Hỏa
Ma Lang nổ tung trong không khí như pháo hoa. Không còn thân xác, không máu,
không nội đan – chỉ có một đám tro tàn bay giữa ánh chiều tà.
Gã
đệ tử lảo đảo lùi lại, quỳ rạp xuống đất, mồ hôi tuôn như mưa.
“Tiền
bối tha mạng…!”
4. DÂN LÀNG KHÔNG BIẾT GÌ
Khi
tiếng chiêng lại vang lên, dân làng vẫn tưởng một đạo sĩ lưu vong đã ra tay
giúp họ trừ tai họa.
Tô
Nhược Lam nửa tỉnh nửa mê, chỉ nhớ câu nói:
“Muốn
dùng sức mạnh thì hãy học cách ẩn giấu nó như lưỡi dao găm giấu trong tay áo,
không phải như đèn cầy giữa bão.”
Lý
Vô Hồi thầm lặng nhìn theo bóng Hạ Dương:
“Thì
ra… hắn từng mạnh hơn cả tưởng tượng của ta. Chẳng lẽ… là tồn tại vượt cả
Nguyên Anh?”
5. THÊM MỘT BÍ ẨN
Trên
núi phía xa, một bóng người áo tím đứng nhìn thôn nhỏ, tay cầm một tấm bùa cổ
cháy một nửa.
“Đúng
là khí tức đó… 'Hắn' vẫn còn sống.”
“Đã
ẩn thân năm mươi năm, sao lại cứu một tên tiểu bối? Hay... có huyết mạch gì
liên quan đến hắn?”
CHƯƠNG 122: PHÁP MÔN PHÀM NHÂN – TU ĐẠO KHÔNG DỰA ĐIỆU PHÁP
1. BÌNH MINH TRÊN RUỘNG
Sáng
sớm, sương mù còn lãng đãng, từng giọt đọng trên lá mạ non. Hạ Dương chống cuốc,
thong thả dạo qua đám ruộng nhỏ ven núi. Mỗi bước chân hắn đặt xuống, linh khí
lại tụ về vài phần, khiến cỏ lúa xanh đậm bất thường.
Lý Vô Hồi đứng một bên, mặc áo vải cũ, cột
tay áo lên vai, cầm rổ phân bò, sắc mặt vừa mơ hồ vừa nghiêm túc.
“Sư
phụ, ta thật sự... phải đổ thứ này bằng tay sao?”
Hạ
Dương hờ hững:
“Tu
đạo là nghịch thiên. Muốn nghịch thiên mà ngay cả tanh hôi cũng sợ, vậy há
chẳng phải chỉ là tu sĩ tô son điểm phấn? Gặp một trận Ma Kiếp, chết cũng không
đáng.”
Lý
Vô Hồi mặt đỏ bừng, cúi đầu:
“Đệ
tử... hiểu rồi.”
2. LỜI DẠY KHÁC NGƯỜI
Hạ
Dương ngồi xuống tảng đá giữa ruộng, tay rút ra một nhánh lau khô, vừa chọc
đất, vừa hỏi:
“Ngươi
muốn mạnh lên để làm gì?”
“Trả
thù.”
“Sai.”
“Để
bảo vệ người thân.”
“Sai
nốt.”
“Vậy…
để sống sót?”
Hạ
Dương bật cười, giọng như gió nhẹ:
“Cũng
không đúng.”
“Tu
đạo... là để sống như chính mình muốn. Không phải sống theo cái mình bị ép
buộc.”
Lý
Vô Hồi ngẩn người.
Hạ
Dương nói tiếp:
“Ngươi
muốn học pháp môn của ta, vậy phải quên đi chuyện ép khí tấn cấp, quên đi việc
tranh đoạt linh thạch, quên luôn việc cầu pháp bảo hộ thân. Phải học cách làm
phàm nhân, mà vẫn khiến trời đất nể sợ.”
3. PHÁP MÔN PHÀM NHÂN
Hạ
Dương lấy ra một quyển trúc giản cũ, phủ bụi, không có tên. Chữ viết ngoằn
ngoèo như khắc bằng móng tay.
“Đây
là tâm pháp ‘Thiên Căn Nhập Thổ Quyết’. Không linh căn, vẫn tụ khí.
Không đan điền, vẫn vận chuyển nguyên khí khắp kinh mạch.”
“Bí
quyết nằm ở đâu, sư phụ?”
“Là…
cảm ứng đất trời bằng nhịp tim phàm nhân.”
Lý
Vô Hồi mở tròn mắt:
“Không
phải dùng thức hải, đan điền, hay linh khiếu?”
“Không.
Chỉ dùng cảm giác sinh tồn nguyên thủy của thân thể. Khi đói, khi lạnh, khi sợ,
khi vui – từng hơi thở chính là một lần vận chuyển khí.”
Hạ
Dương tiếp:
“Và
quan trọng nhất, phải giấu đi khí tức, hòa vào thiên địa như cỏ cây.
Đừng để trời biết mình đang tu.”
4. TẬP LUYỆN
Suốt
ba ngày, Lý Vô Hồi chỉ được phép ăn cháo loãng, ngủ đất, dậy trước gà gáy, đi
chân đất quanh ruộng mà thở theo nhịp.
Ban
đầu hắn suýt ngất vì đói và lạnh, nhưng đến ngày thứ ba, hắn bỗng nhận ra… một
tia khí mỏng như tơ liễu, đang từ dưới đất đi vào lòng bàn chân, chạy đến
bụng rồi tan mất.
“Sư
phụ! Ta… cảm nhận được!”
“Tốt.
Nhưng chưa đủ. Giữ nó trong người như không, đừng lộ ra. Giống như con trâu
nhìn có vẻ ngu, nhưng kéo cả cái cày mà không ai ngờ sức nó vượt ngựa chiến.”
“Giả
trư ăn thịt hổ.”
“Phải,
mà phải giống trư thật, đừng để ai thấy răng nanh.”
5. TÔ NHƯỢC LAM ÂM THẦM THEO DÕI
Từ
xa, Tô Nhược Lam đứng sau bụi tre, không khỏi kinh ngạc.
Cô
vốn tưởng Hạ Dương là một cường giả tịch mịch, sống ẩn cư vì tâm ma quá khứ.
Nhưng
giờ, người này… lại dạy đệ tử tu như phàm nhân, lại còn dụ khí từ đất
– điều mà chỉ những bậc đại đạo thời thượng cổ mới làm được.
“Hắn
rốt cuộc... là ai? Môn phái nào? Sao chưa từng nghe danh trong thiên hạ?”
Tô
Nhược Lam xiết chặt tay. Trong lòng, có một chút kính sợ, một chút nghi hoặc,
và hơn hết... một tia cảm giác muốn ở lại lâu hơn.
6. SÓNG NGẦM
Ở
một ngọn núi cách đó trăm dặm, trong một căn thạch thất đóng kín, một lão
nhân mặc bào tím, tóc trắng như tuyết mở mắt. Tay ông cầm một mảnh vảy thú đỏ
đã nứt vỡ.
“Vảy
của Hỏa Ma Lang tan không lý do… Lại còn dao động linh tức kỳ dị ở Thanh Hà…”
“Kẻ
đó… chẳng lẽ là Hạ Dương thật sao? Nhưng... hắn không thể còn sống…”
CHƯƠNG 123: SÓNG NGẦM TRỖI DẬY – NHẬP MẠCH VÔ THANH
1. ĐÊM MƯA TRÊN ĐỒI HOANG
Mưa
phùn như tơ bạc. Trên đỉnh một ngọn đồi hoang, Lý Vô Hồi ngồi xếp bằng giữa
đất, tóc và áo ướt sũng, mặt trắng bệch.
Hắn
tuân theo lời dạy của Hạ Dương: không dùng đan điền, không vận pháp lực, chỉ
thở theo nhịp của phàm nhân. Mỗi nhịp thở hòa vào gió mưa, mỗi luồng hơi nóng
như quyện vào đất lạnh.
Đột
nhiên, một luồng nhiệt khí mỏng như chỉ tơ, từ gan bàn chân bốc lên, men
theo kinh mạch hai chân, nhẹ nhàng xuyên qua các huyệt đạo như nước suối mùa
xuân, tiến thẳng về vùng bụng.
“Đây
là... cảm giác tu luyện?”
Từng
tia linh khí mờ nhạt hội tụ như sương mù, dần hình thành một vòng xoáy vô
hình nơi đan điền vốn trống rỗng. Nhưng thay vì bộc phát oanh oanh liệt
liệt, nó thẩm thấu âm thầm, như giọt nước ngấm vào đá.
Lý Vô Hồi đã bước vào cảnh giới ‘Nhập Mạch’ – nhưng không
qua linh thạch, không cần pháp quyết.
2. SƯ PHỤ XUẤT HIỆN
Giữa
tiếng mưa rơi lộp bộp, Hạ Dương xuất hiện như bóng ma. Áo vải nâu đã bạc màu,
tay cầm một bó củi, ánh mắt u tĩnh như giếng cổ.
Ông
ngồi xuống trước mặt Lý Vô Hồi, không nói lời nào, chỉ đưa tay điểm nhẹ vào
giữa mi tâm hắn.
“Ngươi...
vào rồi. Nhập Mạch vô thanh, cảm nhận linh khí mà không khuấy động trời đất.
Đây là bước đầu tiên của ‘Thiên Căn Nhập Thổ Quyết’. Là bước đầu... thành ‘phàm
nhân tu tiên’.”
Lý
Vô Hồi mở mắt, lờ mờ thấy trước mắt có một đồ hình huyền diệu, giống như
ký hiệu cổ xưa đan xen bằng linh văn, chớp lóe rồi tan.
“Đó
là bản mệnh ấn ký. Không ai có giống ai. Sau này ngươi có thể dùng nó khắc vào
khí cụ, phù lục, hoặc pháp thân.”
3. TÔ NHƯỢC LAM XIN LÀM ĐỆ TỬ
Cùng
lúc đó, phía dưới chân đồi, Tô Nhược Lam bước đi trong màn mưa. Chiếc áo choàng
tím thấm ướt, từng giọt mưa lăn trên má, nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên định.
“Hạ
tiền bối!”
Hạ
Dương quay lại, mắt lóe lên tia sáng mờ nhạt.
“Sao
cô còn chưa đi?”
“Ta…
muốn bái nhập môn hạ. Muốn học ‘Thiên Căn Nhập Thổ Quyết’.”
“Cô
là người của Tử Phong Môn, thân mang tam linh căn, thiên phú cao, cớ sao lại
bỏ? Quyết này... không dành cho người hiếu thắng.”
Tô
Nhược Lam quỳ phịch xuống:
“Chính
vì đã trải qua tranh đấu nơi môn phái, ta mới hiểu, con đường tu tiên chân
chính không nằm ở pháp bảo hay tông môn. Ta muốn sống như tiền bối – tự tại,
vững chắc, mà không cần oai phong.”
Im
lặng hồi lâu, Hạ Dương thở ra một hơi dài:
“Ngươi
muốn học, phải quên hết tất cả thân phận cũ. Ở lại đây, làm ruộng, xúc phân,
nấu cháo, chăn gà. Một năm sau mới được chạm đến pháp quyết.”
Tô
Nhược Lam không do dự:
“Được.”
4. BÓNG TỐI LẶNG LẼ TIẾN TỚI
Trong
khi đó, tại Cửu Hư Tông, một tu sĩ áo đen đặt một bản đồ xuống bàn đá.
Trên đó có khoanh đỏ khu vực “Thanh Hà Sơn Trang”, với dòng chú thích: “Khả
nghi: Hạ Dương.”
“Đạo
trưởng, chúng ta có nên cử người tới?”
Lão
già râu trắng sau bàn nhắm mắt trầm ngâm:
“Không
vội. Nếu là thật, hắn không dễ đối phó. Nếu là giả, phái người đến chỉ lãng
phí.”
“Vậy…?”
“Chờ.
Chờ đến khi hắn... tự lộ răng nanh.”
5. SÓNG DẬY DƯỚI BÌNH YÊN
Bên
trong căn nhà tranh đơn sơ, Hạ Dương đốt bếp củi, nấu cháo loãng. Tô Nhược Lam
chẻ củi, còn Lý Vô Hồi thì quét sân, mỗi người một việc.
Nhìn
bề ngoài, đó chỉ là một gia đình thôn dã bình thường, nhưng trong lòng
đất nơi họ đứng, từng đạo khí tức vi diệu đang tụ lại, xoắn kết thành mạch ngầm
mạnh mẽ.
CHƯƠNG 124: YÊU THÚ HỒNG LÂM – LỘ RĂNG NANH TRONG ÂM THẦM
1. GIÓ BẮC TRỞ LẠI
Hôm
ấy, gió bấc từ phương bắc tràn về. Trên núi Thanh Hà, mây mù dày đặc, chim chóc
biến mất, côn trùng im bặt.
Trong
thôn nhỏ dưới chân núi, dân làng đóng kín cửa, treo bùa trừ tà ngoài ngạch. Họ
truyền tai nhau về một con “lâm yêu” xuất hiện ở rừng Hồng Lâm, mỗi đêm
đều nghe thấy tiếng gầm gừ vang vọng như sói tru xen lẫn tiếng trẻ con khóc.
Nhưng
người trong thôn vẫn tin: “Có Hạ thúc ở đây, chẳng việc gì phải sợ.”
2. DẤU CHÂN TRONG ĐÊM
Tối
đó, Tô Nhược Lam từ giếng nước trở về, bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng. Cô
nhìn theo lối mòn cạnh rừng thì bắt gặp một dấu chân to như miệng bát,
lõm sâu vào đất, xung quanh cháy xém, như có độc hỏa đốt qua.
“Không
phải mãnh thú bình thường…”
Nàng
lập tức quay về, trình báo Hạ Dương.
Trong
căn nhà tranh, Hạ Dương vẫn thong thả thổi cháo, thản nhiên nói:
“Một
con yêu thú cấp hai. Có chút linh trí, thích ăn sinh linh có dương khí. Không
khó.”
Tô
Nhược Lam trừng mắt:
“Không
khó mà ông còn nấu cháo? Nó đã hại mất ba con trâu của làng!”
“Trâu
không tu luyện, không biết tránh. Người biết tu, biết né là được.”
“Lỡ
nó xuống thôn thì sao?”
Hạ
Dương im lặng một lát, rồi đứng dậy, xắn tay áo, cầm cái… xẻng đào đất.
“Đi
thôi, ta cũng nên cho cái rừng kia yên tĩnh lại.”
3. HỒNG LÂM – MÙI MÁU NỒNG NẶC
Rừng
Hồng Lâm, khi đêm xuống tựa như một vùng đất khác.
Cây
cối đan xen như mê cung, âm khí quẩn quanh, mặt đất có vết cào xé và xương
trắng rải rác. Giữa khu rừng có một hốc đá lớn, bên trong là con Hỏa Tủy Mị
Lang – hình dáng như sói, thân phủ vảy giáp đỏ, mắt vàng như lửa cháy.
Khi
Hạ Dương bước vào rừng, Mị Lang đã phát giác. Nó không lao ra tấn công mà gầm
lên một tiếng dài, khiến cây cối xung quanh run rẩy.
Tô
Nhược Lam lùi lại theo bản năng, nhưng Hạ Dương… chỉ ngáp một cái, cắm
cái xẻng xuống đất.
“Ta
cho ngươi một cơ hội. Tự lăn ra khỏi rừng này, không quay lại. Bằng không…”
Con
Mị Lang gầm lên, miệng phun ra một luồng Hỏa Diễm Âm Linh, hắc hỏa lẫn
tử hồng, chuyên thiêu hồn phách.
Lúc
ấy, Hạ Dương chỉ giơ tay chặn ngang, lòng bàn tay hiện ra một phù văn
cổ quái, như khắc từ xưa cũ nhất trong thiên địa. Luồng hỏa diễm lập tức bị
hút vào tay ông, biến mất như chưa từng tồn tại.
“Ngươi
chọn cái chết.”
Giọng
ông nhàn nhạt.
4. BÀN TAY DIỆT LANG
Chỉ
trong một hơi thở, Hạ Dương bước tới trước con Mị Lang.
Không
pháp khí. Không linh lực bùng nổ.
Chỉ
một tay giơ lên, lòng bàn tay phát sáng như ánh trăng mùa thu, rồi nhẹ
nhàng vỗ lên đỉnh đầu nó.
“Bụp!” – như vỗ trái dưa mục nát.
Cái
đầu to lớn nổ tung, máu đen bắn lên thân cây, để lại từng vết cháy xém, còn
thân thể to lớn của Mị Lang thì rụng xuống như bao cát rách, không giãy
dụa lấy một cái.
Tô
Nhược Lam lặng người. Một yêu thú cấp hai, đối với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng
phải liều mạng, lại bị… một lão thôn dân “vỗ chết”.
5. QUAY VỀ NHƯ KHÔNG CÓ GÌ
Trên
đường về, Hạ Dương cầm theo một cặp sườn yêu thú đỏ rực, cười nói:
“Thịt
nó có chút linh khí, nướng lên ăn sẽ giúp ngươi tẩy mạch.”
Tô
Nhược Lam đi sau, ánh mắt dao động không yên.
“Ông
là ai? Thật ra ông đã tu đến cảnh giới nào rồi?”
“Ta
ấy à…” – Hạ Dương gãi đầu, rồi mỉm cười.
“Chỉ
là… một người từng gánh nước cho Thái Nhất Chân Nhân, nhóm bếp cho Thiên Môn
Lão Tổ, lau bàn cho Cửu Hư Tông Chủ. Giờ nghỉ hưu, sống nốt đời phàm thôi.”
6. NGOẠI CẢNH – TAI MẮT LÉN NHÌN
Trên
một ngọn núi cách đó mười dặm, một người áo đen dùng pháp kính nhìn trộm,
mồ hôi lạnh chảy dài:
“Một
chưởng diệt Mị Lang, linh khí tan biến ngay khi ra tay… Đây là pháp lực gì?
Cảnh giới nào?”
Sau
lưng hắn, một bóng người xuất hiện lặng lẽ:
“Truyền
tin về Cửu Hư Tông. Ghi rõ: Hạ Dương – nguy cơ chưa rõ, nghi là Kết Đan lão tổ
hoặc… tán tu hóa thần ẩn thế. Không được khinh động.”
📘 KẾT
CHƯƠNG 124
Hạ Dương lại một lần nữa lộ móng vuốt – nhưng chỉ đủ để cảnh
cáo.
Phàm
nhân tu tiên, không tranh danh, chẳng mưu lợi, nhưng nếu bị ép… sẽ vỗ chết
cả yêu thú như đập muỗi.
CHƯƠNG 125: ĂN MÀY GHÉ THĂM – MỘT CHÉN TRÀ GIẤU ĐAO KIẾM
1. SÁNG SỚM TRONG THÔN
Mặt
trời vừa lên khỏi rặng núi, sương mai chưa tan, thôn Thanh Hà lại một ngày yên
bình.
Hạ
Dương như thường lệ quét sân, sắc thuốc, tưới rau. Tô Nhược Lam ngồi bên giếng
đá, khâu lại vạt áo bị rách đêm qua trong Hồng Lâm. Tuy ngoài miệng không nói,
nhưng ánh mắt nàng nhìn Hạ Dương lúc này đã khác xưa – có phần kính trọng, có
phần dò xét, có cả chút nghi hoặc.
“Một
người nông dân tầm thường, sao lại có thể một chưởng diệt yêu lang, mà mặt
không đổi sắc?”
Hạ
Dương ngước lên nhìn nàng, như đọc được suy nghĩ, chỉ cười:
“Tu
tiên không phải để khoe khoang, mà để sống yên ổn. Muốn yên ổn thì phải giấu.
Càng giấu kỹ, sống càng lâu.”
2. ĂN MÀY GÕ CỬA
Hạ
Dương mở cửa, thấy một lão ăn mày râu tóc bạc trắng, quần áo rách rưới, trên
lưng đeo một cái bị cói to tướng, cười toe toét lộ ra hàm răng vàng khè:
“Huynh
đài, có bát cháo thừa không? Lão hủ đi ngang đây, lạnh bụng quá.”
Tô
Nhược Lam nhìn qua, chau mày: “Lão ăn mày này… không tầm thường.”
Ánh
mắt ông ta đục mờ nhưng lại lóe lên ánh sáng như điện. Mỗi bước chân tuy lảo
đảo nhưng khi chạm đất lại không gây ra một tiếng động nào – thân pháp vô
thanh vô tức.
Hạ
Dương không nói gì, chỉ mời vào, rót một chén trà nhạt, đưa cho lão.
“Trà
núi, nước giếng. Nếu không chê nhạt, xin mời.”
Lão
ăn mày cười híp mắt, ngồi bệt xuống bậc thềm, húp một hơi hết sạch, rồi chậc
lưỡi:
“Tốt,
tốt! Trà nhạt, nhưng đạo vận thâm sâu. Trà này rửa được tâm ma, chỉ có cao nhân
mới pha ra được.”
“Chỉ
là nước lá khô,” Hạ Dương nói, “Lão thấy ngon là được.”
3. CHUYỆN TRỜI XƯA ĐẤT CŨ
Lão
ăn mày nhấp môi, chợt nói một câu khiến Hạ Dương khựng lại:
“Ba
trăm năm trước, ở Đông Vực có một thiếu niên, tay cầm mảnh ngọc vỡ, một mình
xông vào Hư Ma Trủng, đánh chết yêu vương, cứu cả Vân Kiếm Môn. Kẻ đó… chẳng
phải họ Hạ sao?”
Hạ
Dương nhướng mày, giọng vẫn bình thản:
“Nghe
như truyền thuyết. Thiếu niên ấy chắc chết từ lâu rồi.”
Lão
ăn mày cười ha hả:
“Chết?
Nếu chết thì hôm nay ta không ngồi đây uống trà. Người khác có thể không nhận
ra ngươi, chứ kẻ từng bị ngươi đánh gãy hai răng cửa thì không quên được!”
Tô
Nhược Lam tròn mắt: “Lão… từng đánh nhau với Hạ thúc?”
Lão
ăn mày gãi đầu:
“Chỉ
là… năm đó mượn linh thạch không trả đúng hạn, bị đánh chút thôi.”
4. GIAO PHONG TRONG Ý KHÍ
Sau
khi cười nói vài câu, hai người lại im lặng.
Một
lúc sau, lão ăn mày chợt rút ra một mảnh bạch ngọc truyền âm phù, khẽ
đặt lên bàn:
“Cửu
Hư Tông phái người dò la tung tích ‘Ẩn Giả’, truyền ngươi đã lộ ra sức mạnh
giết yêu thú trong một chiêu. Họ nghi ngờ… ‘Ẩn Giả’ chính là ngươi.”
“Ẩn
Giả?” – Hạ Dương nhíu mày.
“Chẳng
phải cái danh hiệu nhảm nhí năm xưa sao? Cửu Hư Tông còn nhớ?”
“Họ
không quên. Và giờ, họ muốn thu phục ngươi. Hoặc… diệt trừ.”
Hạ
Dương nâng chén trà, thổi nhẹ.
“Thế
còn ngươi, đến đây là vì báo tin? Hay thăm dò?”
“Lệnh
bài của Tán Tu Liên Minh. Nay ta là sứ giả. Họ muốn mời ngươi làm Khách Khánh,
bảo hộ một vực giới khi Cửu Thiên Bí Cảnh mở ra ba năm sau.”
“Cửu
Thiên Bí Cảnh…” – Hạ Dương thở dài – “Lại sắp tranh đấu rồi.”
“Không
tránh được đâu. Tu tiên là đường máu, ngươi biết rõ nhất. Nhưng lần này, nếu
ngươi chịu đứng ra, họ sẽ bảo đảm cho thôn này yên bình, không ai dám tới quấy
rầy.”
5. MỘT CÂU TRẢ LỜI
Hạ
Dương trầm mặc hồi lâu.
Bên
ngoài gió cuốn lá tre xào xạc, nắng chiếu xuống sân gạch, phản chiếu một bóng
người già cỗi – nhưng như ẩn chứa thiên địa bên trong.
Cuối
cùng, ông nhẹ giọng:
“Ba
năm sau, nếu ta còn sống… ta sẽ đi.”
“Nếu
ngươi không còn sống thì sao?” – lão ăn mày nhíu mày.
“Vậy
thì… để người khác lo.”
6. LÃO ĂN MÀY RỜI ĐI
Khi
lão ăn mày đi khỏi, Tô Nhược Lam mới thở phào:
“Ông
ta rốt cuộc là ai? Rất mạnh…”
“Năm
xưa gọi là Diệp Tẩu, từng một mình chống lại ba vị Nguyên Anh lão tổ, sống sót
trở về. Giờ giả dạng ăn mày chu du thiên hạ, chỉ đến khi có biến lớn.”
Tô
Nhược Lam nhìn về hướng lão ăn mày đi, nhỏ giọng:
“Vậy
là… mọi chuyện yên bình sắp kết thúc rồi?”
“Không
đâu.” – Hạ Dương lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm.
“Bình
yên, thật ra… chỉ là mặt hồ trước cơn giông.”
📘 KẾT
CHƯƠNG 125
0 Nhận xét