Chương 01 – Ma Vực Lưỡng Cực Trận
Một
vùng trời Ma Vực tối tăm, sấm chớp như những con rắn lửa uốn lượn, xé nát hư
không. Gió đen rít gào, từng đợt ma khí dày đặc như sóng biển cuồn cuộn, khiến
cả thiên địa chìm trong sự ngột ngạt chết chóc.
Giữa
cơn hỗn loạn ấy, Vương Lâm lơ lửng giữa không trung. Thân ảnh hắn nhỏ bé so với
cơn cuồng phong Ma Vực, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao có thể chém vỡ trời
cao. Tay hắn nắm chặt Huyết Kiếm Cửu Hồn, lưỡi kiếm đỏ như máu, tỏa ra
từng tiếng rít khát máu, như tiếng oan hồn vạn kiếp gào khóc.
Bên
cạnh hắn, Tiên Đế Thanh Thủy vận lam y tung bay phần phật. Mái tóc đen
dài cuộn trong gió, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả bầu trời tĩnh lặng. Trong tay
nàng, Liễu Ngọc Thần Thủy xoay tròn, từng giọt tiên thủy rơi xuống lập
tức hóa thành linh phù, đan xen ánh sáng xanh lam với những hoa văn cổ xưa
huyền bí.
Đối
diện hai người là Ma Chủ Thiên Âm – kẻ thống lĩnh Thi Âm Tông suốt ngàn
năm. Hắn cao ngàn trượng, thân thể tựa một ngọn núi đen khổng lồ, toàn thân
quấn quanh vô số dây xích âm hồn phát ra tiếng gào thét thê lương. Mỗi
bước chân hắn giẫm xuống khiến đất trời rung chuyển, vô số khe nứt đen ngòm lan
tràn trên mặt đất, ma hồn từ đó trào ra như biển người.
Tiếng
cười khàn đặc vang vọng khắp Ma Vực:
“Vương
Lâm… Thanh Thủy… Các ngươi tưởng rằng hợp lực có thể giam ta sao? Lưỡng Cực
Trận của các ngươi chỉ là trò trẻ con trước Ma Chủ này!”
Lời
vừa dứt, hắn giơ tay, hàng vạn dây xích âm hồn lập tức lao đến như bầy rắn đen,
cuốn lấy hư không, khóa chặt mọi phương vị. Không gian vặn vẹo, từng tiếng thét
xé lòng của vạn linh vang lên, khiến tâm thần người thường nổ tung ngay lập
tức.
Nhưng
Vương Lâm chỉ khẽ nhếch môi, sát khí lạnh lẽo từ huyết kiếm tỏa ra ngút ngàn.
Hắn trầm giọng:
“Thanh
Thủy, mở trận!”
Thanh
Thủy khẽ gật đầu. Thần thủy trong tay nàng bỗng nổ tung thành vô số luồng
ánh sáng lam, bao phủ cả vùng Ma Vực. Những đạo tiên phù lập tức hợp nhất
với huyết khí Vương Lâm, tạo thành Đại Trận Lưỡng Cực.
Trời
đất rung chuyển, âm dương đảo lộn. Một nửa bầu trời đỏ như máu, kiếm khí hóa
thành vô số hồn ảnh, gào thét lao xuống; nửa còn lại xanh như nước, từng đợt
tiên lưu như thác lũ cuồn cuộn, cuốn sạch ma khí. Hai lực đối lập nhưng dung
hòa, xoay tròn như bánh xe luân hồi, phong ấn không gian, chấn áp vạn hồn.
Ma
Chủ Thiên Âm rống lớn, hắc khí quanh người hóa thành Ma Thần Huyễn Ảnh,
giơ bàn tay to như thiên thạch đập xuống.
“Các
ngươi muốn chôn ta?! Ta sẽ kéo cả thiên địa xuống mồ cùng ta!”
Khoảnh
khắc đó, Huyết Kiếm Cửu Hồn gào thét, Thanh Thủy nâng cao Thần Thủy, cả hai hợp
lực chém xuống một kiếm – một thủy long lam ngọc và một huyết long đỏ máu cùng
lao lên trời, quấn chặt lấy thân thể Ma Chủ. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang
lên, hư không nứt vỡ như gương, vạn hồn tan biến thành tro bụi.
Ma
Chủ Thiên Âm rống lên thảm thiết, thân thể khổng lồ bị xé toạc bởi trận lực,
từng dây xích âm hồn đứt đoạn, rơi rụng như mưa máu. Hắc khí tiêu tán, Ma Chủ
cuối cùng bị Lưỡng Cực Trận phong ấn vào trong vực sâu không đáy, vĩnh
viễn không thể trở mình.
Giữa
bầu trời tối tăm giờ chỉ còn tiếng gió rít, Thanh Thủy thở dốc, gương mặt tái
nhợt, còn Vương Lâm đứng im lặng, mắt lạnh lẽo nhìn vực sâu.
Hắn
khẽ nói, giọng như sấm vọng:
“Thi
Âm Tông… từ nay… diệt!”
Chương 02 – Huyết Kiếm Nuốt Linh
Ma
Vực sau trận chiến rung chuyển dữ dội, từng mảng đất đá khổng lồ trôi nổi trong
hư không, như thể cả vùng trời này vừa bị xé rách và vá lại bằng máu cùng linh
hồn tan vỡ. Gió lạnh rít qua, mang theo mùi tử khí nồng nặc.
Vương
Lâm vẫn đứng lặng trên không, Huyết Kiếm Cửu Hồn trong tay hắn phát ra những
tiếng rít rợn người, từng sợi huyết quang quấn lấy thân thể hắn như muốn hút
sạch linh lực. Tiên Đế Thanh Thủy từ xa bước đến, áo lam nhuốm tro bụi, sắc mặt
nàng trắng bệch, đôi mắt vẫn chưa thoát khỏi vẻ nghiêm trọng.
“Vương
Lâm… Ma Chủ Thiên Âm đã bị phong ấn, nhưng…” Thanh Thủy khẽ chau mày.
Vương
Lâm quay sang nhìn nàng, ánh mắt hắn sâu thẳm, như đã nhìn thấy thứ gì đó dưới
vực sâu nơi Ma Chủ bị phong ấn. Hắn cất giọng trầm đục:
“Không…
hắn chưa chết. Ta cảm nhận được… Cửu Hồn Ma Ấn của hắn vẫn còn sống, ẩn
sâu trong phong ấn. Nếu không diệt sạch Ma Ấn này, chỉ cần qua vạn năm, Thiên
Âm lại trở về.”
Ngay
khi lời này vang lên, Huyết Kiếm Cửu Hồn bất ngờ rung mạnh. Từ vực sâu, từng
tia ma linh đỏ đen lao thẳng vào kiếm thể, khiến lưỡi kiếm rít lên từng
tràng cuồng bạo. Máu tươi thấm ra từ chuôi kiếm, dính vào tay Vương Lâm, nhưng
hắn không buông.
Thanh
Thủy biến sắc: “Vương Lâm, dừng lại! Huyết Kiếm đang nuốt linh hồn của ngươi!”
Ngay
sau đó, hắn vận chuyển toàn bộ linh lực, dẫn Cửu Hồn Kiếm Quyết. Lưỡi
kiếm lập tức hóa thành một đám sương máu, vô số hồn ảnh ma quỷ gào khóc
quanh hắn. Cùng lúc đó, từ trong phong ấn, một tiếng gào kinh thiên động địa
vang lên – Ma Ấn đã bị ép trồi lên, hình dạng như một viên huyết châu
lớn bằng đầu người, bên trong chứa vô số dây xích âm hồn quấn chặt.
Thanh
Thủy lập tức giơ Liễu Ngọc Thần Thủy, kết giới lam sắc bao trùm cả không gian
để phong tỏa. Vương Lâm không do dự, điều khiển Huyết Kiếm Cửu Hồn chém thẳng
xuống huyết châu.
ẦM!!!
Kiếm
khí đỏ máu và ma lực đen đặc bùng nổ, xé toạc hư không. Ma Ấn rít lên thảm
thiết, vô số hồn ma bị xé rách và hút sạch vào lưỡi kiếm. Nhưng ngay khi tưởng
chừng sẽ tiêu diệt hoàn toàn, một luồng Ma Hồn Cổ Lão bất ngờ phá phong
ấn, lao thẳng vào cơ thể Vương Lâm.
Hắn
quát lớn, thi triển Nghịch Chuyển Ma Hồn Thuật, khiến Huyết Kiếm xoay
tròn, hút toàn bộ Huyết Linh vào trong thân kiếm. Tiếng gào thét dần yếu đi,
cuối cùng bị phong ấn hoàn toàn trong Cửu Hồn.
Không
gian trở nên yên lặng. Huyết Kiếm lúc này đỏ thẫm như huyết tinh, tỏa ra ma khí
và sát khí mạnh hơn gấp bội. Vương Lâm khuỵu gối xuống, sắc mặt tái nhợt, hơi
thở hỗn loạn, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng Ma – Tiên dung hợp,
như thể hắn vừa bước sang một cảnh giới mới.
Xa
xa, trong vực sâu phong ấn, một tiếng cười lạnh yếu ớt vọng ra, như lời
nguyền vĩnh hằng…
Chương 03 – Đoạt Mệnh Ma Ấn
Sau
khi Huyết Kiếm Cửu Hồn nuốt trọn linh hồn Ma Chủ Thiên Âm, Ma Vực trở nên tĩnh
lặng đến đáng sợ. Bầu trời đen kịt, sấm chớp vẫn còn rạch ngang từng vệt đỏ
máu, nhưng không còn tiếng gào thét của ma hồn như trước.
Vương
Lâm ngồi xếp bằng giữa không trung, quanh thân hắn từng luồng hắc khí lẫn
huyết quang xoay tròn dữ dội. Huyết Kiếm cắm trước mặt, lưỡi kiếm rung lên
từng hồi, như thể có một con quỷ đang gào thét bên trong, cố gắng thoát ra
ngoài.
Thanh
Thủy đứng cách đó vài trượng, tay nắm chặt Liễu Ngọc Thần Thủy, vẻ mặt vừa lo
lắng vừa kiên quyết. Nàng hiểu rõ, quá trình này không chỉ là luyện hóa Ma Ấn…
mà còn là một trận đoạt mệnh – một cuộc chiến sinh tử ngay trong linh
hồn Vương Lâm.
Đột
nhiên, Huyết Kiếm bùng phát một luồng hắc quang cực mạnh, toàn bộ Ma Vực run
rẩy. Một Ảo Ảnh Ma Chủ khổng lồ từ trong kiếm lao ra, đôi mắt đỏ rực,
tiếng cười lạnh vang vọng khắp trời:
“Vương
Lâm… Ngươi nghĩ nuốt linh hồn ta là chiến thắng sao? Thân xác ngươi… là vỏ bọc
hoàn hảo nhất để Ma Chủ này tái sinh!”
Ảo
ảnh hóa thành vô số sợi hắc tuyến, xuyên thẳng vào cơ thể Vương Lâm. Hắn lập
tức rên khẽ, cơ thể run bần bật, đôi mắt xuất hiện hai luồng ma hỏa đỏ rực.
Trong
hồn giới, Vương Lâm đứng một mình giữa biển máu mênh mông. Trên cao, Ma
Chủ Thiên Âm với thân hình khổng lồ bước xuống từng bước, mỗi bước khiến linh
hồn Vương Lâm chấn động.
“Quỳ
xuống… giao thân xác này cho ta… ta sẽ cho ngươi sức mạnh vượt cả Tiên Đế.” Ma
Chủ trầm giọng, từng lời như dao khắc sâu vào tâm trí.
Hắn
giơ Huyết Kiếm, linh hồn mình hòa nhập với kiếm ý, lập tức bùng nổ sát khí.
Biển máu cuồn cuộn, hàng vạn hồn ảnh gào thét, lao thẳng vào Ma Chủ. Trận nội
chiến linh hồn bắt đầu.
Ma
Chủ cười lớn, bàn tay đen khổng lồ vung xuống, ma khí hóa thành dây xích âm
hồn trói chặt Vương Lâm. Hắn bị kéo xuống biển máu, từng mảnh hồn thể bị xé
rách.
Ngoài
thực giới, cơ thể Vương Lâm run lên bần bật, máu từ miệng chảy xuống, nhưng hắn
vẫn cắn chặt răng, không chịu buông kiếm. Thanh Thủy kinh hãi, muốn can thiệp
nhưng bị kết giới ma khí đẩy lùi.
Trong
hồn giới, ngay khi tưởng rằng Vương Lâm sắp bị nghiền nát, Cửu Hồn Ma Kiếm
trong tay hắn bỗng phát sáng chói lọi. Từ lưỡi kiếm, chín hồn ảnh cổ xưa
xuất hiện, gào lên dữ dội, lao vào xé nát dây xích âm hồn.
Ma
Chủ kinh hãi: “Không thể nào… đây là Cửu Hồn Chân Thể?! Ngươi… là truyền nhân
của Huyết Tổ!”
Cửu
Hồn hợp nhất, biến thành một lưỡi kiếm khổng lồ chém xuống, xé toạc ảo ảnh Ma
Chủ, từng mảnh hồn đen bị nuốt sạch vào trong thân kiếm. Biển máu dần khô cạn,
linh hồn Vương Lâm đứng vững, ma hỏa trong mắt hắn dần tắt.
Ngoài
thực giới, Huyết Kiếm phát ra một tiếng thét dài, ma khí tan biến, chỉ còn lại
sát khí ngập trời. Vương Lâm mở mắt, đôi đồng tử đỏ sẫm, hơi thở cuồng bạo
nhưng ổn định.
Nhưng
ngay sau đó, trên thân Huyết Kiếm xuất hiện dòng ký hiệu cổ ma lóe sáng.
Một âm thanh trầm thấp vang lên từ đáy hư không:
“Tiểu
tử… ngươi đã mở Ấn Chú Huyết Tổ… từ giờ trở đi, ngươi không chỉ là
người… mà là kẻ mang huyết mạch Ma Tổ.”
Gió
đen thổi qua Ma Vực, đất trời lại rung chuyển… báo hiệu một tai họa còn lớn hơn
đang tới gần.
Chương 04 – Huyết Tổ Phục Sinh
Ma
Vực vẫn chìm trong màn đêm đặc quánh, sấm chớp rạch ngang bầu trời, để lộ những
vết nứt hư không chưa kịp liền lại từ trận chiến trước. Vương Lâm và Tiên Đế
Thanh Thủy lặng đứng giữa không trung, quanh họ chỉ còn lại tiếng gió đen thổi
gào và những hồn ma vỡ vụn bay lạc vô phương.
Huyết
Kiếm Cửu Hồn trong tay Vương Lâm đỏ rực như vừa tắm máu cả vạn linh. Trên thân
kiếm, những ký hiệu ma cổ lóe sáng, từng đợt huyết mạch lực không ngừng
truyền vào cơ thể hắn. Sát khí quanh người hắn khiến cả không gian co rút lại,
ngay cả Thanh Thủy cũng cảm thấy áp lực nặng nề, khó thở.
“Vương
Lâm…” – Thanh Thủy cất giọng lo lắng – “Thứ ký hiệu kia… không giống phong ấn
bình thường. Nó giống… một nghi thức triệu hồi.”
Đúng
lúc nàng dứt lời, đất trời rung chuyển dữ dội. Từ trong vực sâu phong ấn Ma
Chủ, một tiếng trống địa ngục vang lên, từng hồi như đánh thẳng vào linh
hồn người sống. Bầu trời đỏ lửa, mưa máu rơi xuống, và một vết rách khổng lồ
xuất hiện giữa hư không.
Từ
vết rách ấy, hắc khí pha huyết quang tuôn trào, xoắn lại thành một cột
sáng ma đỏ cao vạn trượng. Bên trong cột sáng, một bóng hình cổ xưa dần
hiện ra – thân hình gầy gò, khoác chiến bào rách nát, đôi mắt khép hờ, trên
trán là ấn ký giống hệt ký hiệu trên Huyết Kiếm.
Một
tiếng cười khàn đục vọng khắp Ma Vực, khiến đất trời run rẩy:
“Trăm
vạn năm… cuối cùng… cũng có kẻ mở Ấn Chú của ta… Kẻ được lựa chọn… chính là
ngươi sao, Vương Lâm?”
Bóng
hình Huyết Tổ mở mắt, hai luồng huyết quang lạnh lẽo quét qua không gian. Mọi
hồn ma còn sót lại lập tức tan thành tro bụi, ngay cả ma phong và sấm chớp cũng
biến mất trong tích tắc.
“Đúng…
ta từng thống trị Ma Vực này, khiến cả Tiên giới và Ma tông run sợ… Nhưng bọn
phản đồ đã hợp lực phong ấn ta… linh hồn ta tưởng sẽ tan biến… không ngờ còn
truyền xuống Cửu Hồn Kiếm… Để hôm nay… ngươi đến giải thoát ta.”
Nhưng
Vương Lâm chỉ lặng im. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận rõ dòng máu trong
người mình sôi trào, những sợi tơ máu mỏng manh xuất hiện trên da, hòa cùng
khí tức của Huyết Tổ.
“Không…
hắn không muốn đoạt xá.” – Vương Lâm thì thào, đôi mắt dần hóa thành sắc huyết
– “Hắn muốn… thức tỉnh trong ta.”
Một
luồng khí tức cổ đại bùng nổ, Huyết Kiếm phát sáng dữ dội, từng ấn ký ma đỏ từ
thân kiếm bay vào cơ thể Vương Lâm. Hư không vang vọng tiếng ma trống cổ xưa,
từng tầng thiên địa Ma Vực chấn động, ma tháp đổ nát, lăng mộ cổ bị nhấc bổng
khỏi mặt đất.
Nhưng
đã muộn. Ma huyết bao trùm thân thể Vương Lâm, tạo thành Ma Ảnh Huyết Tổ
cao ngàn trượng, đôi mắt đỏ như máu nhìn xuống toàn bộ Ma Vực. Một tiếng gầm
kinh thiên động địa vang lên, khiến cả không gian Tiên – Ma giới đều chấn động,
hàng ngàn tiên môn và ma tông lập tức cảm nhận được sự trở lại của Ma Tổ.
Và
trên bầu trời Ma Vực, Vương Lâm chậm rãi mở miệng, giọng nói đã mang âm hưởng
cổ xưa:
“Thiên
địa này… từ nay… là của Ma đạo.”
Chương 05 – Tiên Ma Đại Loạn (Kết
thúc)
Ma
Vực rung chuyển dữ dội, huyết quang che khuất cả bầu trời. Vương Lâm đứng giữa
không trung, thân thể hắn giờ đây đã hòa cùng huyết mạch Ma Tổ, ma khí
cuồn cuộn bùng phát, xé rách từng tầng không gian. Ma Ảnh khổng lồ cao ngàn
trượng đứng sừng sững phía sau, đôi mắt đỏ rực như nhìn thấu thiên địa, mang
khí tức cổ xưa vô biên.
Tiên
Đế Thanh Thủy đứng đối diện, áo lam nhuốm máu, tay nắm chặt Liễu Ngọc Thần
Thủy. Đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng run rẩy:
“Vương
Lâm… ngươi vẫn là ngươi sao? Hay đã hoàn toàn trở thành Ma Tổ?”
Một
thoáng im lặng. Vương Lâm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thoáng hiện lên một tia
nhân tính, nhưng lập tức bị ma huyết lấn át. Giọng nói hắn vang vọng, trầm như
sấm:
“Ta…
vẫn là Vương Lâm. Nhưng thiên đạo này… đã không còn đường lui. Nếu Ma đạo là
tội… ta nguyện gánh lấy… để bảo vệ những gì ta muốn bảo vệ.”
Tiếng
gầm rống từ xa vọng đến. Từng cánh cổng không gian mở ra, hàng vạn tiên môn,
thần tông, ma giáo cùng xuất hiện. Tiên khí và ma khí giao nhau, che phủ cả bầu
trời Ma Vực. Từ Tiên giới, Cửu Thiên Tiên Đế, Ngũ Thần Trấn Giới,
và vô số tiên tôn hàng lâm. Từ Ma tông, những cổ ma bị phong ấn trăm vạn năm
cũng đồng loạt tái xuất.
Vô
số thần binh, tiên kiếm, ma trận cùng dội xuống. Mặt đất Ma Vực sụp đổ, không
gian nứt toác. Thanh Thủy lao đến chắn trước Vương Lâm, giơ Liễu Ngọc Thần Thủy
dựng kết giới lam sắc, hét lớn:
“Nếu
muốn giết hắn… trước tiên hãy bước qua xác ta!”
Cơn
bão tiên lực cuốn bay nàng, nhưng Vương Lâm kịp ôm lấy, ánh mắt lóe lên sát ý
vô tận. Ma Ảnh phía sau hắn giơ tay, Ma Thần Chưởng khổng lồ đánh thẳng
vào biển tiên binh, một nửa đội quân Tiên giới tan thành tro bụi chỉ trong nháy
mắt.
Từng
tia sét huyết bùng nổ, Vương Lâm nâng Huyết Kiếm Cửu Hồn, sát khí bao trùm
thiên địa. Tiếng hét của hắn vang vọng như thiên phạt:
“Đã
muốn diệt Ma… hôm nay… Ma sẽ diệt trời!”
Trận
chiến kéo dài bảy ngày bảy đêm. Máu nhuộm đỏ toàn bộ Ma Vực, xác tiên nhân và
ma thần rơi xuống vô số. Cuối cùng, Đại Trận Lưỡng Cực lại được Vương
Lâm và Thanh Thủy kích hoạt lần nữa, nhưng lần này không phải để phong ấn Ma
Chủ… mà để đập nát ranh giới Tiên – Ma, phá vỡ thiên đạo áp chế muôn
đời.
Một
tiếng nổ kinh thiên vang lên, hư không sụp đổ, Ma Vực hợp nhất với Tiên giới,
tạo thành Tân Thiên Địa. Tiên đạo và Ma đạo từ đây dung hòa, không còn
phân biệt chính – tà.
Trận
chiến kết thúc, vô số sinh linh quỳ rạp dưới đất, nhìn lên bầu trời đỏ lam giao
hòa. Trong ánh sáng rực rỡ ấy, bóng dáng Vương Lâm và Thanh Thủy lặng lẽ bước
đi trên mảnh đất mới, không để lại một lời nào.
Từ
đó, thiên hạ chỉ còn lưu truyền một truyền thuyết:
“Vạn
năm trước, có một người cầm Huyết Kiếm, một người nâng Thần Thủy, hợp lực phá
trời diệt đạo, đem Tiên – Ma hợp nhất. Người ấy tên… Vương Lâm.”
—
Hết —
0 Comments