CHƯƠNG 241: ĐÌNH PHONG LIÊN – KHÁCH VÀ ĐAO ĐỀU KHÔNG LỘ MẶT
Mặt
trời chưa mọc, trời đất vẫn chìm trong màu xám tro của mù sớm. Tần Vân dừng
bước trước một cái đình cổ nho nhỏ, mái cong phủ đầy rêu xanh – Đình Phong
Liên, nằm nép giữa ngã ba nối ba con đường thương lộ cũ, đã từ lâu không
còn người qua lại.
Gió
từ hẻm núi thổi qua khe cột đình tạo nên âm thanh u u như tiếng sáo âm phủ.
Trên xà ngang còn treo một chiếc chuông gió gãy mất ba miếng, đung đưa cọt kẹt.
Tần
Vân bước vào trong, không ngồi xuống ghế đá, chỉ đứng dựa cột, lặng lẽ.
Đúng
giờ Thìn, có tiếng bước chân lạo xạo.
Một
người khoác áo bào xanh nhạt, đầu đội mũ che mặt, tay cầm một cây ô giấy dầu,
xuất hiện từ lối mòn phía Bắc.
Người
ấy bước đến mé đình, đứng ngoài ba trượng, không nói gì. Tần Vân cũng không mở
miệng. Cả hai như hai khúc gỗ, mặc cho gió thổi qua tóc áo.
Khoảnh
khắc ấy, nếu ai ngoài cuộc nhìn vào, sẽ không thể phân biệt ai là khách, ai là
chủ. Ai giao vật, ai nhận vật.
Mãi
đến khi chuông gió lần thứ mười hai ngân lên, người áo xanh mới chậm rãi nói:
“Mặt
trời chưa hiện, chim chưa gọi. Ngươi đến đúng hẹn.”
Tần
Vân gật đầu, không nói, từ trong túi vải rút ra chiếc hộp gỗ đàn hương, hai tay
nâng ngang ngực, đưa ra phía trước.
Người
áo xanh không tiến đến lấy, mà vung tay, một luồng kiếm khí mảnh như tơ nhện
từ đầu ô bay ra, quấn lấy hộp gỗ rồi kéo về.
Tần
Vân không động đậy. Dù kiếm khí xẹt sát tay, hắn cũng không chớp mắt.
Người
kia nhận lấy hộp, mở ra, nhìn kỹ bên trong. Qua một hơi thở, khép lại. Lúc ấy
mới gật đầu:
“Là
vật thật. Ngươi đã giữ đúng lời.”
Tần
Vân vẫn trầm mặc, mắt không rời đối phương nửa bước.
Người
kia quay lưng bỏ đi, vừa bước đi, vừa ném lại một câu:
“Ba
tháng sau, nếu còn sống, ngươi có thể đến hang Tử Mộc, phía Tây Thiên Hành
sơn, có thứ ngươi cần.”
Hắn
biến mất vào sương mù.
Chỉ
còn mình Tần Vân giữa đình. Gió thổi mạnh hơn, chuông gió bị đứt một sợi, miếng
gỗ cuối cùng rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng nhẹ.
Tần
Vân không nhặt. Hắn quay bước, rời đình.
Trên
mặt đất, có vết chân mờ nhạt. Nhưng kỳ lạ, người áo xanh đi rồi, không để
lại dấu vết nào cả.
Ra
khỏi Phong Liên đình mười dặm, Tần Vân mới dừng chân trong rừng trúc thấp, ngồi
xuống vận công điều tức.
Hộp
đã giao, người đã đi.
Hắn
còn sống – thế là đã là may mắn hơn phần lớn những tán tu từng làm
"chân chạy vật phẩm" cho các thế lực ẩn tàng.
Nhưng
hắn biết rõ, từ giờ trở đi, đã bị cuốn vào dòng nước ngầm giữa các thế lực
mà bản thân không đủ tư cách chen chân.
Ba
tháng.
Chỉ
có ba tháng.
Nếu
muốn đến hang Tử Mộc, hắn phải vượt qua vùng Yên Lăng thảo nguyên, nơi
tu sĩ Yêu đạo thường trà trộn, rồi băng qua Hắc Nham lĩnh, nơi có bọn
săn tu sĩ lẩn trốn.
Tần
Vân mở bản đồ da dê cũ, dùng mũi kiếm đánh dấu một đường.
Hành
trình này không dành cho người sợ chết.
Trước
khi lên đường, hắn lại lấy ra một cuốn sổ da nhỏ, trong đó ghi chép từng loại kiếm
quyết tiểu môn mà hắn tự chắp vá được từ các trận pháp bị thất truyền, tàn
quyển công pháp, và quan sát thực chiến.
Hắn
khoanh đỏ một đoạn nhỏ:
“Ngưng
Hình kiếm khí – Tụ hình trong sát cơ, bạo phát trong một hơi thở, không cầu
thắng, chỉ cầu rút lui.”
Tần
Vân nhìn kỹ một lần, rồi nhắm mắt lẩm nhẩm, tay phải nhẹ xoay, chém ra một
đường kiếm khí như chỉ mảnh.
Thanh
kiếm cũ run rẩy, như bị chính chủ nhân đè ép linh hồn.
Hắn biết, phải luyện thành chiêu này, mới có thể qua được
Hắc Nham lĩnh.
CHƯƠNG 242: BẢY TÁN TU VƯỢT HẮC NHAM – MỘT ĐI KHÔNG TRỞ VỀ
Hắc
Nham Lĩnh.
Một
dãy núi trải dài như rắn đen nằm vắt ngang biên giới Nam vực, đất đá đen sì,
gió độc không ngừng rít gào. Tu sĩ tán tu truyền miệng nhau: "Chỉ cần
một hơi thở lỡ tay, thân xác sẽ bị cắn nát bởi yêu hỏa trong lòng đất."
Tần
Vân đã đến đây.
Hắn
đứng giữa một lối mòn bị đứt đoạn, bên dưới là vực sâu hun hút. Gió từ khe đá
thổi ngược lên mang theo mùi tanh lẫn tro bụi. Bên trái, một vách đá dựng đứng.
Bên phải, là rừng gai máu mọc kín như lưỡi kiếm.
Phía
trước hắn, sáu người khác cũng đã có mặt.
Họ
là những tán tu giống hắn, không môn không phái, không chỗ dựa. Nhưng ánh mắt
từng người đều hiện vẻ tinh quái, cảnh giác, và… lạnh lùng.
Người
dẫn đầu là La Lục, một tán tu từng chém chết đệ tử nội môn của Vân Hải
môn chỉ để cướp một viên linh thạch cấp thấp.
La
Lục đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng rơi vào Tần Vân, cười lạnh:
“Ngươi
là ai? Ta chưa từng gặp.”
Tần
Vân chắp tay, giọng khàn khàn:
“Người
thay vị trí của Trình Tam, hắn chết rồi.”
La
Lục cười gằn:
“Tán
tu mà chết, có gì lạ? Có điều… nếu ngươi yếu hơn hắn, thì đi sau cùng.”
Không
ai phản đối. Trong nhóm bảy người này, thứ tự đi sau cùng thường là kẻ hy
sinh đầu tiên khi rơi vào ổ phục kích.
Tần
Vân không tranh, chỉ gật đầu, lặng lẽ lùi lại.
Trên
đoạn đường đầu tiên, mọi người không nói gì.
Tần
Vân vẫn bước đều, tay không rời thanh kiếm cũ sứt mũi. Hắn biết rõ, đi trong
Hắc Nham không thể tin ai, đặc biệt là tán tu – kẻ vì một nắm linh thạch có thể
cắt cổ ngươi trong giấc ngủ.
Ba
canh giờ sau, cả nhóm đến chân một vách đá tỏa khói đen – gọi là Nham Hấp
Cốc.
Nơi
này có một loại khí độc, hút linh khí ra khỏi thân thể. Tu sĩ vào mà không có
pháp bảo hộ thân, chưa đến nửa khắc đã mất khả năng vận công.
La
Lục lấy ra một trận phù nghèo nàn, ném xuống đất tạo thành màn sáng
nhạt. Mọi người chen chúc đi trong phạm vi trận pháp nhỏ hẹp ấy.
Đi
được mười trượng, đột nhiên… “Rắc!”
Một
tiếng động nhẹ vang lên.
Ngay
sau đó, từ dưới đất phóng lên hàng loạt dây xích đen lấp lánh ánh lửa – một
trận pháp phong tỏa cơ bản nhưng chết người, chuyên bắt những kẻ bước lệch
đường.
Kẻ
đứng thứ sáu – một tán tu họ Tô – không tránh kịp, chân bị quấn chặt, miệng hét
lên:
“Cứu
ta!”
La
Lục không quay đầu, chỉ nói:
“Tự
lo.”
Chỉ
một khắc sau, thân thể Tô tán tu bốc cháy, hóa thành tro.
Không
ai mở miệng. Chết một người là chuyện thường.
Tần
Vân cúi đầu thấp hơn một chút, tay lặng lẽ vuốt nhẹ cán kiếm. Ngưng Hình
kiếm khí trong lòng đang từ từ tụ lại, giống như rắn nằm phục dưới cỏ.
Hắn
không sợ chết, nhưng phải biết khi nào rút kiếm – một chiêu, một mạng.
Khi
cả nhóm vượt qua Nham Hấp Cốc, chỉ còn lại sáu người.
La
Lục cười nhạt, lấy ra một tấm bản đồ da thú, chỉ vào điểm đỏ trên đó:
“Chúng
ta đi qua đoạn này, đến chân hang Tử Mộc, là tách ra. Ai sống thì sống.”
Mọi
người gật đầu. Nhưng lúc xoay người rời đi, một người bất ngờ xuất kiếm chém về
phía đồng bạn bên cạnh!
Máu
bắn tung.
Tán
tu thứ tư – Hàn Lượng – gào lên, bị chém đứt nửa người.
La
Lục lạnh lùng không can thiệp. Đây là quy luật của tán tu: người sống đến
cuối cùng là người xứng đáng.
Kẻ
ra tay là một nữ tu áo lam, sắc mặt lạnh băng, xoay kiếm rồi nói:
“Bớt
một người, thêm một phần linh thạch.”
Tần
Vân vẫn chưa ra tay, nhưng ánh mắt hắn lúc này đã trở nên vô cùng trầm tĩnh.
Đêm
đến, cả nhóm dừng chân bên khe núi. Không ai dám ngủ. Mỗi người ngồi tựa vào
vách đá, tay ôm pháp khí, linh thức trải ra ba trượng.
Tần
Vân nhìn lên trời. Không trăng, chỉ có bóng mây đen trôi lững lờ.
Hắn
biết, trong sáu người còn lại… có kẻ đang nhắm đến hắn.
Không
phải vì hắn có gì, mà vì hắn là kẻ mới, yếu nhất.
Nhưng
cũng chính vì vậy…
Hắn sẽ là kẻ ra tay trước.
CHƯƠNG 243: NGƯNG HÌNH XUẤT KIẾM – MỘT CHIÊU ĐỔI MẠNG
Đêm
thứ hai tại Hắc Nham Lĩnh.
Bầu
trời như bị nhuộm mực tà, gió thổi từ khe đá rít lên từng hồi âm lạnh buốt như
kim châm. Sáu người tán tu ngồi rải rác bên khe núi. Không ai lên tiếng, chỉ có
ánh mắt lặng lẽ quét qua nhau, lạnh như băng tuyết đỉnh Thiên Môn.
Tần
Vân ngồi nơi góc khuất, lưng tựa vào đá, mắt nhắm hờ.
Hắn
không ngủ.
Không
ai ngủ.
Chết
đến nơi này không đến từ yêu thú, mà đến từ… người đồng hành bên cạnh.
Khoảng
giờ Tý, tiếng gió đột nhiên ngừng.
Tần
Vân mở mắt.
Giữa
bóng đêm, một bóng người như u linh trườn tới gần hắn, khí tức bị áp chế đến
cực hạn. Nhưng… với Tần Vân – kẻ đã nhiều năm luyện kiếm trong bóng tối – thì mỗi
sự dịch chuyển của luồng khí đều rõ như ban ngày.
Hắn
vẫn bất động. Tay phải từ từ đưa vào tay áo, khẽ siết chặt chuôi kiếm đã mòn
sứt.
Khoảng
cách: ba trượng… hai trượng… một trượng rưỡi.
Bóng
người kia khẽ giơ tay lên, một tia lam quang nhấp nháy – là độc châm băng
linh, chuyên dùng để tập kích ban đêm.
Ngay
khi độc châm rời tay, Tần Vân xuất thủ.
Không
hề phát ra tiếng động.
Không
khí xung quanh hắn bỗng co lại, như bị hút về một điểm. Một luồng kiếm khí
nhợt nhạt, không sáng rực, không chói mắt, như sương đêm trôi ngang mặt
nước – chém thẳng vào cổ họng kẻ vừa tập kích.
“Phốc!”
Tiếng
máu bắn ra không lớn, nhưng cũng đủ để đánh thức toàn bộ những kẻ còn lại.
La
Lục lập tức đứng bật dậy, hai tay cầm kiếm, mắt lóe sát ý.
Nữ
tu áo lam lùi nhanh về phía sau, ánh mắt rét lạnh nhìn Tần Vân – kẻ vừa giết
người trong bóng tối.
Người
chết là Triệu Phủ, một tán tu nổi tiếng dùng độc ám toán.
La
Lục gằn giọng:
“Một
kiếm… giết chết Triệu Phủ?”
Tần
Vân không đáp. Hắn chỉ lau kiếm vào tay áo rách nát, rồi lặng lẽ ngồi xuống chỗ
cũ, ánh mắt không hề dao động.
Nữ
tu kia châm chọc:
“Ngươi
thật can đảm. Chẳng lẽ sợ chết quá hóa liều?”
Tần
Vân chậm rãi ngẩng đầu, đáp:
“Ta
không mạnh hơn các ngươi… nhưng ai đến gần ta dưới một trượng, ta sẽ giết.”
Giọng
hắn không cao, không lạnh, chỉ là một câu sự thật.
La
Lục nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó… bật cười:
“Tốt!
Rất tốt! Lâu lắm rồi mới có tán tu khiến ta hứng thú.”
Đêm
lại chìm vào im lặng. Không ai đến gần Tần Vân nữa.
Ngồi
trong bóng tối, Tần Vân vuốt chuôi kiếm. Tay hơi run. Không phải vì sợ… mà là
vì một lần nữa hắn vượt qua ranh giới sinh tử.
Hắn
nhớ lại năm xưa ở trấn Vân Dã, khi còn là phàm nhân, chỉ vì đánh bể vò nước của
một tên đệ tử Lăng Tiêu môn mà bị đánh gãy một tay. Không ai can thiệp. Không
ai thương hại.
Khi
ấy hắn thề: sống – không phải để được tôn trọng, mà là để không bị giẫm nát.
Sáng
hôm sau.
Cả
nhóm tiếp tục hành trình. Nay chỉ còn năm người.
Đi
đầu vẫn là La Lục. Nữ tu đi phía sau. Tần Vân giữ nguyên vị trí – cuối cùng.
Không
ai nói gì. Nhưng lần này, ánh mắt nhìn hắn đã khác. Không còn coi thường. Không
còn khinh bỉ.
Trong
thế giới tán tu – chỉ có thực lực là lời nói cuối cùng.
Giữa
trưa, cả nhóm đến Tử Mộc động – một khe nứt trên vách đá dựng đứng, bên
trong tối om, từng khóm dây leo đỏ như máu bò ra như xúc tu sống.
La
Lục nói:
“Trong
này là nơi chôn xác cổ tu sĩ thời thượng cổ. Nếu gặp vận, có thể lấy được pháp
bảo. Nếu xui… chết không toàn thây.”
Rồi
hắn nhìn từng người:
“Từ
đây, mỗi người một hướng. Không ai giúp ai.”
Mọi
người gật đầu, không ai phản đối.
Tần
Vân không nói gì, quay đầu bước về nhánh bên trái của động. Trong tay hắn, Ngưng
Hình kiếm khí đã được tụ sẵn – như mũi tên căng cung, chờ đúng lúc mới bắn.
CHƯƠNG 244: TỬ MỘC ĐỘNG – TÀN ẢNH KIẾM LƯU
Tử
Mộc Động không phải là một nơi nổi danh trong tu giới. Nhưng với những kẻ sống
ngoài lề như Tần Vân – tán tu, nghèo rách, không bối cảnh – đây lại là nơi có
thể liều mạng đổi vận.
Lối
rẽ bên trái hẹp như một đường chỉ, vừa đủ cho một người cúi thấp người đi qua.
Bên trong là mùi mục rữa ngai ngái trộn lẫn hàn khí lờ mờ, như có ai đang hít
thở sát bên tai.
Tần
Vân chậm rãi đi từng bước.
Mỗi
bước chân, hắn đều âm thầm vận chuyển “Tụ Nguyên quyết” – công pháp cấp thấp
nhưng ổn định, giúp hắn dưỡng khí mà không gây tiếng động. Trong tay áo, ba cây
“Hồi Phong chỉ” đã kẹp sẵn giữa ngón tay, phòng bất trắc.
Đối
với tán tu – một chút sơ suất là vĩnh viễn rơi xuống hố sâu.
Đi
được mười trượng, hắn đột ngột dừng lại.
Dưới
chân hắn, một đám rễ cây tím sẫm phủ ngang mặt đá, tưởng như vô hại, nhưng trên
đầu mỗi rễ có một cái “mắt đỏ” như hạt châu… là Huyết Mộc Thi! – loại
linh thực ăn xác tu sĩ.
Chạm
vào, là bị cuốn sống, rút cạn tinh huyết.
Tần
Vân không động thủ, cũng không lùi.
Hắn
móc ra một con tiểu xà bằng gỗ – vật dẫn mùi được chế từ da yêu trùng –
ném vào đám rễ.
Soạt!
Ngay
tức khắc, cả đám rễ vặn xoắn như giòi, cuốn chặt lấy con xà gỗ, rồi chui tọt
xuống khe đá như chưa từng tồn tại.
Một
phút sau, đường trống.
Tần
Vân tiếp tục bước.
Đến
chỗ rẽ thứ hai, hắn bắt gặp một xác tu sĩ còn mặc đạo bào màu xám, hẳn
là đệ tử của Thiên Mộc môn. Xác đã khô đét, nhưng trong tay vẫn cầm chặt một
thanh tiểu kiếm màu đồng xanh.
Không
chần chừ, Tần Vân lấy ra một viên "Lục Mộc Linh hỏa" ném vào không
trung.
Đốm
hỏa chập chờn soi sáng phạm vi ba trượng – không có cạm bẫy.
Hắn
rút tiểu kiếm khỏi tay xác, lập tức cảm thấy một luồng sát khí u uẩn tỏa ra.
“Đồng
kiếm… không có linh. Nhưng lại rất sắc. Có lẽ là phi kiếm thời cổ, chưa nhận
chủ.”
Tần
Vân vuốt nhẹ lưỡi kiếm – tay bị rách một đường nhỏ.
Máu
vừa chạm vào thân kiếm, liền bị hút sạch. Mặt đồng kiếm khẽ lóe lên tia hàn
mang, rồi lặng lẽ chìm vào tối tăm.
Không
phát sáng, không bay lượn. Nhưng trong tay Tần Vân, nó rung nhẹ như đang
sống.
Hắn
lặng lẽ gói lại, giấu vào người.
Kiếm
khí là đường hắn chọn, nhưng tu luyện kiếm khí với linh căn như hắn chẳng khác
gì vác đá qua biển. Bao năm qua, hắn vẫn luyện kiếm khí từ những phi
kiếm sứt mẻ, mảnh tàn vỡ vụn. Đây là lần đầu tiên hắn có được một thanh kiếm
hoàn chỉnh.
Không
phải pháp bảo. Nhưng là vật sinh tử.
Sau
một canh giờ, Tần Vân đến cuối đường động.
Trước
mặt hắn là một căn thạch thất âm u, trong đó treo một tấm bia đá vỡ đôi,
trên mặt có khắc từng hàng chữ kiếm quyết đứt đoạn, mờ nhòe. Bên dưới là một bộ
hài cốt đã mục nát từ lâu – có lẽ là chủ nhân của kiếm quyết.
Tần
Vân không tiến vào ngay.
Hắn
quan sát kỹ: từng khe đá, từng dấu vết bụi, dấu chân – mọi thứ đều… bất
thường.
Thạch
thất này, có người từng đến. Nhưng không trở ra.
Hắn
đặt tay lên vách đá gần đó, rút nhẹ ra một cây “Truy Ảnh châm” – cây châm có
chất độc dẫn khí. Rồi, hắn cắm nó vào khe cửa đá, sau đó nhẹ nhàng bấm ngón tay
bắn ra một tia kiếm khí cực nhỏ.
“Cạch!”
Một
loạt cơ quan bên trong động phát ra tiếng động nhỏ, rồi mũi tên bắn vèo vèo
từ hai bên vách. Nếu hắn bước vào ngay lúc đầu – chết chắc.
Tần
Vân không mỉm cười. Không đắc ý. Hắn chỉ chờ cho toàn bộ cơ quan ngừng hẳn rồi
mới bước vào.
Trước
tấm bia, hắn ngồi xuống, bắt đầu đọc. Phần lớn văn tự đã mờ, nhưng nhờ từng đọc
nhiều bản kiếm quyết cổ, hắn vẫn ghép được vài đoạn có ý nghĩa.
“…Tam
thức tàn ảnh… kiếm khởi như gió… không hình, không thanh, không ảnh…”
Tần
Vân lẩm bẩm.
Tàn
Ảnh Kiếm – một bộ kiếm pháp cổ không đầy đủ, không được pháp môn nào truyền
dạy, nhưng lại phù hợp với kẻ không thể lấy sức mạnh đấu trực diện.
“Chính
là thứ ta cần.”
Hắn
cẩn thận chép lại, không tu luyện ngay.
Đợi
khi ra khỏi động, khi không ai thấy – hắn sẽ thử.
CHƯƠNG 245: HUYẾT KIẾM VÔ ẢNH
Sau
khi chép lại bộ tàn quyết “Tàn Ảnh Kiếm Pháp”, Tần Vân cẩn thận rời khỏi Tử Mộc
Động lúc trời còn chưa sáng hẳn. Ánh sáng le lói nơi chân trời chỉ vừa mới nhú,
sương sớm vẫn còn đặc quánh, che mờ tầm mắt.
Hắn
men theo khe núi, trở về nơi ẩn thân cũ – một hang đá hẹp nằm sâu dưới vách đá
dựng đứng, phía trên là tổ yêu điểu không ai dám bén mảng, phía dưới là vực sâu
trùng trùng sương độc.
Nơi
đây, ngoại trừ kẻ liều mạng như hắn, chẳng ai đặt chân đến.
Đây chính là thứ mà một tán tu cần nhất: yên tĩnh. Không
người. Không tai mắt.
Tần
Vân đặt thanh đồng kiếm trước mặt, ngồi xếp bằng.
Không
vội luyện kiếm.
Hắn
lấy ra ba loại linh dược hái được trong chuyến đi: “Thổ Linh Căn Diệp”, “Hư Dư
Quả”, cùng “Tụ Khí Thảo”. Ba thứ vốn chẳng quý hiếm, nhưng qua tay hắn, được
chế luyện thành một loại cao dược lỏng như nước, có màu lam nhạt – gọi là Tẩy
Mạch Dịch.
Đây
là thành quả của mấy năm mò mẫm đọc tàn thư, đổi bằng máu và độc, bằng xương và
nhẫn nhịn.
Tần
Vân uống vào một ngụm nhỏ, lập tức cảm giác tạng phủ nóng ran, da thịt như bị
trăm kim châm. Tuy nhiên, hắn không nhíu mày, cũng không rên rỉ. Chỉ lặng lẽ
vận chuyển “Tụ Nguyên Quyết”, cưỡng ép áp chế dược lực vào từng huyệt vị.
Tu luyện với linh căn cực thấp, mỗi một tia linh khí hấp thu
là cả quá trình sống chết giằng co.
Ba
canh giờ sau, hắn mở mắt.
Mồ
hôi tuôn ra như tắm, toàn thân như rút cạn sinh lực. Nhưng trên ngực hắn, có
một điểm sáng mờ mờ di chuyển giữa các mạch – là dấu hiệu linh khí bắt đầu
tụ ở đan điền!
Từ
Trúc Cơ giả tiến đến Ngưng Khí tầng ba chính thức – dù chỉ là một bước
nhỏ, nhưng với người khác là vài tháng, với hắn là hai năm.
Tần
Vân hít sâu một hơi, lau sạch mồ hôi, rồi đặt tay lên thanh đồng kiếm.
“Tàn Ảnh Kiếm” – không trọng tốc, không trọng lực. Trọng vào
‘vô hình’.
Hắn
mở lại bản chép tay, từng câu từng chữ đọc đi đọc lại mười lần, rồi bắt đầu
luyện.
TẦN VÂN – KIẾM KHÍ SƠ THỨC: “VÔ ẢNH NHẬP HÌNH”
Kiếm
khí chưa phát, thân hình đã động.
Toàn
bộ lực đạo tập trung vào cổ tay, nhưng chuyển động không rõ ràng, như mờ như
ảo. Mỗi lần rút kiếm ra khỏi vỏ là một lần không ai nhìn thấy đường kiếm
chém.
Tần
Vân luyện liền mười lần – vai tê, tay mỏi, đường kiếm mờ nhạt.
Lần
thứ mười một – cổ tay hắn đau nhói, máu từ lòng bàn tay rỉ ra, dính lấy chuôi
đồng kiếm, thấm xuống vỏ kiếm cũ nát. Nhưng lần này, khi hắn rút kiếm, lưỡi
kiếm lóe lên một tia huyết quang, nhanh như chớp, cắt văng một phiến đá ở xa ba
trượng.
“Kiếm...
hút máu?”
Tần
Vân giật mình.
Đây không phải phi kiếm có linh, nhưng có sát khí đã ngấm. Gặp
huyết, kiếm động.
Không
hưng phấn, hắn chỉ trầm mặc.
Hắn
hiểu: loại kiếm này không hợp với kẻ tu đạo theo chính phái. Nhưng đối
với một tán tu như hắn – không môn không phái, không sư không huynh – nó lại
phù hợp hơn bất kỳ thứ gì khác.
Bảy
ngày sau, Tần Vân đã luyện đến mức sơ nhập môn khẩu quyết “Vô Ảnh Nhập Hình”.
Động tác rút kiếm của hắn giờ đây không chỉ nhanh, mà còn không tạo ra kiếm
ảnh – người khác không thể đoán được hướng chém.
Nhưng
hắn biết, chỉ vậy là chưa đủ.
Tàn
Ảnh Kiếm còn hai thức nữa: “Tật Ảnh Hồi Phong” và “Hư Ảnh Đoạt Hồn”, cả
hai đều tàn khuyết. Văn tự không rõ, chiêu thức thiếu đoạn.
“Muốn
hoàn thiện, chỉ có cách... tự suy diễn.”
Nhưng
để làm được điều đó, hắn cần một thứ – thực chiến.
Hôm
đó, có tiếng chim dữ bay loạn ngoài hang động. Một bóng đen lướt qua.
Tần
Vân mở mắt. Khí tức kia, là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ – đến gần không che
dấu, chứng tỏ kẻ khinh thường hang động này… hoặc không coi hắn ra gì.
“Lũ
dò tìm bảo vật sắp tới rồi.” – Hắn lẩm bẩm.
0 Comments