PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 236-240) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

 CHƯƠNG 236: TÀN ẢNH CỦA MỘT MÔN PHÁI DIỆT VONG


Trời xế chiều, ánh nắng cuối cùng chiếu qua những tầng mây xám, rọi lên vách đá dựng đứng ở phía tây Bách Hoa Cốc. Tần Vân, thân mang thương tích chưa lành, dựa vào một nhánh tùng già, cẩn thận vận công điều tức. Mỗi hơi thở đều thấm đẫm mùi máu tanh – không phải từ thân thể hắn, mà từ những cuộc truy sát dai dẳng suốt mấy ngày qua.

Sau trận chiến ở trà quán Vân Hương, Tần Vân bị Thiết Vân Môn truy sát không ngừng nghỉ. Nhưng điều khiến hắn cảnh giác hơn không phải là sát khí, mà là… bàn tay ẩn phía sau những kẻ kia.


Tối đó, khi đang tĩnh tọa trong động đá nhỏ ở lưng núi, hắn lần lại những sự kiện đã qua:

  • Vì sao Thiết Vân Môn đột nhiên dốc lực truy sát một tán tu vô danh như hắn?
  • Vì sao mảnh phù treo thưởng lại là loại ấn ký từng chỉ xuất hiện ở một môn phái cổ xưa – Huyền Lăng Các, đã diệt môn từ trăm năm trước?

Tần Vân lấy ra một mảnh lệnh bài gãy đôi, nhặt được từ thi thể tên đệ tử Thiết Vân Môn hôm trước. Chạm khắc trên đó là ký hiệu đã bị cạo mờ, nhưng dưới ánh lửa, vẫn thấy rõ hai chữ mờ nhạt: “Huyền Tàn.”

“Chẳng lẽ... Thiết Vân Môn đã đào được di tích Huyền Lăng Các? Hoặc... có kẻ đang tái lập nó?” – Tần Vân lẩm bẩm.




Một tán tu bình thường có thể không để tâm, nhưng Tần Vân thì khác.

Năm đó, khi mới bước chân vào giới tu hành, hắn từng làm tạp dịch trong Phá Môn Hội, một tổ chức buôn bán điển tịch cổ xưa. Trong thời gian đó, hắn âm thầm chép tay hơn trăm quyển tàn thư, trong đó có một cuốn ghi lại biến cố diệt môn của Huyền Lăng Các – một môn phái tu kiếm cổ, từng nắm giữ bí thuật “Ảnh Kiếm Trảm Hồn.”

Loại kiếm pháp này, dùng hồn lực điều khiển kiếm khí ẩn vào trong bóng, đánh thẳng vào thần hồn đối phương.

Hắn không thể luyện pháp đó vì không có kiếm hồn.

Nhưng hắn nhớ rất rõ cách nhận biết kẻ từng tu luyện “Ảnh Kiếm Trảm Hồn” – ánh mắt có mờ sương, khí tức tản chứ không tụ.

Tên đệ tử Thiết Vân Môn bị hắn giết ở trà quán... đúng là có đặc điểm ấy.


Hôm sau, Tần Vân hóa trang thành một người bán dược liệu, len lỏi vào thành Tàng Phong. Tại một tiệm cũ kỹ buôn phù triện, hắn trao đổi một túi linh thảo lấy quyền truy cập nửa canh giờ vào lô sách cổ – nhờ chút “nhân tình cũ” từ năm xưa.

Hắn tìm được đoạn ghi chú viết bằng chữ Ngọc Lộ cổ:

“Ảnh Kiếm lưu tích tại Tàn Các, kẻ học kiếm không danh, bị xóa tên khỏi giới tu đạo... Tàn ảnh vẫn còn, nếu gặp, chém gốc mới diệt tận.”

Tần Vân nhíu mày.

“Không danh… bị xóa tên... Chẳng lẽ là…”
Một ý niệm lóe lên: kẻ truy sát hắn có thể không thuộc bất kỳ môn phái nào, mà là tàn dư của Huyền Lăng Các, giờ đang ẩn trong các môn phái lớn, chờ thời cơ tái sinh.

Và có thể... hắn chính là mục tiêu vì đã từng vô tình đọc được bí văn về chân tướng ngày diệt môn đó.


Ra khỏi thành, Tần Vân không vội rời đi mà âm thầm theo dõi một tên đệ tử Thiết Vân Môn, người từng xuất hiện trong cuộc vây sát hắn tại trà quán. Hắn chờ hai đêm liền, quan sát đối phương ra vào một ngọn núi đá phía tây nam.

Đêm thứ ba, hắn lặng lẽ bám theo.

Ngọn núi này không có tên, dân phàm gọi là Nhai Sơn. Nhưng khi tiến vào trong, Tần Vân phát hiện bên dưới sơn động có một… truyền tống trận tàn phá đang được sửa chữa.

Và điều đáng sợ nhất — là những phù văn chạm khắc quanh trận pháp mang dấu ấn thời đại Huyền Lăng Các.


“Nếu chúng đang dùng Thiết Vân Môn làm vỏ bọc để phục hồi Huyền Lăng… thì đây không còn là chuyện của riêng ta nữa.” – Tần Vân thầm tính toán.

Hắn không phải chính nhân quân tử.

Cũng không có nghĩa vụ vì thiên hạ.

Nhưng hắn biết — nếu để Huyền Lăng Các tái sinh trong bóng tối, thì những tán tu như hắn là kẻ bị diệt đầu tiên.


Khi trăng lên cao, Tần Vân dùng linh hỏa đốt nát tàn phù cảnh giới quanh động, sau đó cắm sáu cây kiếm gỗ đã tẩm hỏa phấn vào các trụ linh thạch chưa ổn định.

“Không cần đại trận. Chỉ cần nhiễu loạn dòng linh mạch, trận pháp này sẽ sụp.”

Hắn đứng đó, lặng lẽ nhìn truyền tống trận bắt đầu dao động bất thường, linh quang lóe lên rồi nứt vỡ.

Một tiếng ẦM! vang vọng núi rừng.

Khói bụi mù mịt.

Hắn quay đi, lưng dính máu, nhưng ánh mắt như có phần yên ổn hơn.


Tần Vân không biết ai là chủ mưu thật sự. Nhưng hắn vừa chặt đứt một cánh tay của thế lực đó, đủ để hắn có thêm vài năm sống sót.

Và với một phàm nhân linh căn kém cỏi như hắn… vài năm là rất quý giá.


CHƯƠNG 237: LƯỠI KIẾM DƯỚI ĐÁY HỒ – TÀN TÍCH CỦA KẺ BỊ LÃNG QUÊN


Bầu trời sau cơn giông đêm qua vẫn phủ một màu xám tro. Tần Vân đứng lặng bên bờ Hàn Liên Hồ, ánh mắt dõi theo mặt nước phẳng lặng như tấm gương. Phía dưới đáy sâu là thứ hắn đang tìm – một thanh cổ kiếm không danh, từng thuộc về một tán tu bị chính đạo kết án tà tu và tiêu diệt cách đây tám chục năm.

Đệ tử Huyền Lăng Các năm xưa từng lưu lại câu: "Kiếm bị chôn, đạo lý bị quên, nhưng oán khí vẫn còn. Ai dám lặn xuống đáy hồ, sẽ biết chân tướng bị vùi dưới bùn đen."

Tần Vân không tìm đến đây vì tò mò, mà vì một mảnh kiếm quyết cổ mà hắn vô tình có được từ năm trước có ghi chú nguồn gốc:

"Pháp kiếm đoạn tại Hàn Liên, khí tức chưa tiêu, kiếm quyết chưa tuyệt."


Hắn cẩn trọng phong bế toàn thân, dùng tán khí thuật che linh tức, rồi lặng lẽ trầm mình xuống nước. Hàn Liên Hồ là hồ lạnh quanh năm, linh thủy lạnh thấu cốt tủy, người thường xuống ba mươi trượng đã ngừng tim. Tu sĩ Trúc Cơ muốn lặn sâu cũng phải dùng linh đan giữ nhiệt.

Tần Vân không có linh đan.

Hắn chỉ có một viên Băng Hỏa Song Khí Hoàn tự luyện, dùng để điều hòa hàn khí với nhiệt lực trong nội thể, giữ kinh mạch không đông cứng. Đây là kết quả của ba tháng luyện dược trong hoàn cảnh thiếu thốn, thứ mà người khác chẳng buồn dùng – nhưng với hắn, là quý giá hơn cả.


Hắn lặn xuống, từng trượng một. Hơi thở dần ngắn lại, xương khớp đau nhức, ngón tay cóng cứng, nhưng ánh mắt hắn vẫn tập trung.

Đến hơn sáu mươi trượng, đáy hồ hiện ra mờ mịt.

Một ngôi miếu nhỏ bằng đá hiện dần lên trong làn sương nước. Trên bức tường đá rêu phủ lờ mờ dòng chữ: “Vô Danh Kiếm Các”.

Tần Vân lặn đến gần, cảm thấy hàn ý lạnh buốt thần hồn, như có thứ gì đó vô hình đang quan sát. Hắn cắn răng, dùng ý chí khống chế bản thân không thoái lui, tay phải từ từ đặt lên cửa đá.

Cạch.

Cửa không khóa, nhưng nặng nghìn cân, đẩy ra rất khó khăn.

Trong miếu chỉ có một bàn đá, bên trên cắm một thanh kiếm gãy – chỉ còn nửa thân, nhưng quanh đó vẫn ẩn hiện kiếm ý như thực như ảo, lạnh lùng và bi thương.

Tần Vân tiến lên, ngồi quỳ dưới đất, ba lạy rồi mới đưa tay chạm vào chuôi kiếm. Kiếm không có danh, nhưng vừa chạm vào, hắn thấy như bị cuốn vào một đoạn ký ức – không rõ là ảo giác hay tàn ảnh thần hồn còn sót lại trong kiếm.


Trong ảo cảnh là hình ảnh một tán tu gầy gò, tóc bạc từ trẻ, đang dùng kiếm gãy đấu với mười sáu tu sĩ chính đạo.

Không ai nhìn đến hắn bằng ánh mắt tôn trọng.

Không ai gọi tên hắn.

Chỉ có tiếng chê cười: “Tán tu tà kiếm, chẳng đáng để lưu danh!”

Người đó không cãi, chỉ lặng lẽ chiến đấu, đến khi thân thể tan nát, hồn phách bị đánh nát, chỉ còn thanh kiếm cắm dưới hồ.


Tần Vân mở mắt, miệng trào máu.

Ý chí trong kiếm đã muốn truyền lại đoạn tàn kiếm quyết cuối cùng – không phải để kẻ khác tu luyện, mà là để có người… nhớ rằng có một kẻ từng tồn tại.

Tần Vân không tu kiếm như người đó.

Nhưng hắn hiểu được ý chí của kẻ bị quên lãng ấy.

Hắn thu kiếm gãy vào túi trữ vật, lặng lẽ rút lui khỏi hồ nước.

Trở lại bờ, trời đã hừng sáng.


Đêm đó, hắn ngồi tĩnh tọa bên hồ, dùng bút than ghi lại một phần kiếm quyết mới – không hoàn chỉnh, nhưng có điểm tương đồng với Tàn Ảnh Kiếm Quyết của Huyền Lăng Các.

“Là trùng hợp? Hay Huyền Lăng Các năm xưa cũng từng học từ vị tán tu vô danh kia?” – Tần Vân suy ngẫm.

Không ai cho hắn câu trả lời.

Nhưng hắn đã có thêm một nhát cắt nữa vào tấm màn che chân tướng của quá khứ.

Và có lẽ… con đường của hắn – cũng giống những kẻ bị lãng quên đó – không cần danh, không cần ai nhớ đến. Chỉ cần không gục ngã.


CHƯƠNG 238: TỨ HẢI TÁN TU HỘI – KẺ KHÔNG MÔN KHÔNG PHÁI


Tần Vân bước vào trấn Bích Vân khi trời vừa hửng nắng. Lưng hắn vẫn ướt đẫm hơi nước từ Hàn Liên Hồ, nhưng ánh mắt đã sáng hơn bao giờ hết.

Bích Vân trấn là một địa phương trung lập, không thuộc quản hạt của bất kỳ tiên môn nào, cũng không do tu sĩ cao giai cai quản. Mỗi năm một lần, nơi đây tổ chức Tứ Hải Tán Tu Hội – một hội chợ và thi đấu quy mô nhỏ dành riêng cho những kẻ không môn phái, không chỗ dựa, như hắn.

Đây là một nơi vừa là cơ hội, vừa là hiểm địa. Kẻ có năng lực có thể giành được pháp khí, đan dược, thậm chí lọt vào mắt các thương hội hoặc trưởng lão ẩn tu. Nhưng phần nhiều… là bị chèn ép, cướp đoạt, sỉ nhục, rồi lặng lẽ biến mất trong đám đông.

Tần Vân biết rõ.

Nhưng hắn vẫn đến. Vì hắn không thể mãi ẩn nhẫn dưới đáy giếng. Hắn cần tài nguyên, cần bí tịch, cần pháp khí – và quan trọng nhất, cần một vị trí trong thế giới tu tiên này.


Chợ tán tu năm nay có khoảng hai trăm người, chia làm ba loại:

  • Tán tu thực lực có chút thành tựu, thường là Luyện Khí tầng 10 trở lên, có pháp khí, có trận pháp phụ trợ, tụm năm tụm ba.
  • Tu sĩ nửa mùa, là những kẻ học đạo nửa chừng, hoặc bị đuổi khỏi môn phái, loay hoay sống sót.
  • Phàm tu như Tần Vân, ít pháp khí, ít linh thạch, không bối cảnh, không danh phận – dễ bị nhắm vào nhất.

Tần Vân mặc áo vải xám, lưng đeo bọc vải, không hề có dấu hiệu linh lực mạnh mẽ. Ánh mắt hắn như kẻ phàm tục, nhưng nội tâm vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ.


Hội đấu luận pháp bắt đầu từ trưa. Tán tu có thể đăng ký thi đấu, thể hiện công pháp, pháp thuật, trận pháp hoặc luyện khí để đổi lấy tư cách tham gia phiên đấu giá cuối ngày – nơi nhiều vật quý thật sự sẽ lộ diện.

Tần Vân xếp hàng đăng ký, bị một gã thanh niên mập mạp chen ngang. Hắn quay lại, định nhắc khéo thì bị trừng mắt:

“Phàm nhân cũng đòi thi đấu? Mau tránh ra, đừng bẩn chỗ.”

Người quản sự nhìn thấy, chỉ cười nhạt, không can thiệp.

Tần Vân cúi đầu, không cãi, chỉ lặng lẽ ghi danh. Hắn không đến đây để tranh miệng lưỡi.


Buổi chiều, Tần Vân được gọi tên.

Hắn bước lên đài. Dưới đài có vài chục ánh mắt bỡn cợt.

“Tên gì?”

“Tần Vân, tán tu.”

“Ngươi dự thi mục gì?”

“…Kiếm khí, dẫn từ tàn quyết.”

“Kiếm khí?” – Vị trưởng lão áo lam chép miệng – “Ngươi Luyện Khí mấy tầng rồi?”

“…Tầng tám.”

Một tràng cười vang lên dưới đài.

“Tầng tám mà đòi diễn kiếm khí? Đệ tử nội môn người ta Trúc Cơ sơ kỳ mới dám múa vài chiêu!”

“Có khi lại là màn xiếc cho vui!”

Tần Vân không đáp.

Hắn rút ra nửa thanh kiếm gãy từ túi trữ vật – chính là kiếm từ đáy Hàn Liên Hồ. Không ai nhận ra thanh kiếm, càng không ai cho rằng một thứ gãy vụn thế kia có thể sinh ra kiếm khí.

Hắn hít sâu.

Chân khí chảy qua Tam mạch. Tâm pháp tàn khuyết khởi động. Kiếm quyết dẫn khí – không phải theo lối chính tông, mà là cách phá, cách dồn.

Lưỡi kiếm gãy rung nhẹ. Không có ánh sáng, không có linh quang. Nhưng trong khoảnh khắc, một tia kiếm ý lạnh như băng, xé gió mà ra.

Một tảng đá bên đài, dày hơn một xích, rạn nứt rồi vỡ đôi.

Không ai kịp thấy rõ đường kiếm.

Trưởng lão áo lam im lặng. Gã mập mạp chen hàng nãy giờ tái mặt.

Bên dưới vang lên một tiếng thì thầm:

“Kiếm... này không phải kiếm của Huyền Lăng Các năm xưa sao…?”


Không ai dám cười nữa.

Tần Vân không chờ chấm điểm, chỉ lặng lẽ cúi người rời khỏi đài. Trong mắt hắn, đây không phải vinh quang, mà chỉ là bước đầu tiên.

Chứng minh rằng – dù là phàm nhân, dù không ai nhớ tên – hắn cũng có thể khiến đá vỡ, khí run, và kiếm thấu tâm người.


CHƯƠNG 239: CỬA SAO KÊU, BẪY HAY DUYÊN?


Sau màn thi triển kiếm khí tại Tứ Hải Tán Tu Hội, cái tên Tần Vân không còn vô danh như trước. Tuy không gây chấn động gì lớn, nhưng trong giới tán tu quanh vùng, vài ánh mắt đã bắt đầu dõi theo hắn — trong đó, có kẻ vì tò mò, có kẻ vì ganh ghét... và có kẻ vì mưu đồ.

Khi đêm xuống, một nữ tu áo lụa màu thiên thanh đến tìm hắn.

“Tần đạo hữu, tiểu nữ là Tô Dung, sứ giả ngoại vụ của Thương hội Hồng Tường.”

Nàng ta nói, giọng nhẹ như gió thoảng, nhưng đôi mắt phượng lại không hề che giấu vẻ quan sát kỹ lưỡng.

“Bản hội muốn mời đạo hữu hợp tác… Có thể là luyện khí, cũng có thể là hộ tống hàng hóa bí mật. Đổi lại, đạo hữu sẽ được quyền tham dự phiên đấu giá nội môn vào ngày mai — nơi có những vật không được công khai ngoài bảng.”

Tần Vân không đáp ngay. Hắn từng nghe đến thương hội Hồng Tường — một trong tam đại thương hội tán tu khu vực Nam Cương. Thế lực này không đơn giản, vừa giao dịch vừa thu mua nhân tài, nhưng cũng từng bị đồn là âm thầm cấu kết với các tu ma đạo ở biên giới.

Một bước sai, mất mạng như chơi.


Tô Dung mỉm cười:

“Chúng ta không miễn cưỡng. Nhưng nếu đạo hữu có hứng thú, giờ Tý đêm nay đến hậu viện Hồng Tường lâu, sẽ có người tiếp.”

Nói rồi, nàng lưu lại một ngọc phù lấp lánh, rồi rời đi không quay đầu lại.

Tần Vân cầm lấy ngọc phù, cảm thấy bên trong ẩn chứa một đạo thần thức cấm chế. Hắn ngồi yên trong quán trọ tồi tàn, ánh đèn dầu chập chờn hắt bóng lên tường.

Có nên đi hay không?

Hắn lặng lẽ lấy ra nửa thanh kiếm gãy, đặt lên gối, chậm rãi lau chùi.

“Tu tiên là con đường đi dây trên vực thẳm. Không đi, mãi mãi vô danh. Nhưng đi… phải biết giữ mạng.”

Hắn không ngồi trầm tư lâu.

Ngay trong đêm, hắn lặng lẽ rời quán, nhưng không đi thẳng đến hậu viện, mà vòng qua ba ngõ hẻm, đặt mấy tấm ẩn phù, ngụy khí phù và cả một đạo trận cản thần thức do chính hắn mất ba ngày chế tác.

Chỉ đến khi chắc chắn không bị bám theo, Tần Vân mới bước vào khu hậu viện đã hẹn.


Tại đó, hắn không gặp Tô Dung mà là một lão giả áo lam, mắt mờ nhưng thần sắc sâu thẳm, tay vuốt một cái hộp gỗ đàn hương.

“Ngươi là Tần Vân?”

“Vãn bối là tán tu, không dám nhận.” – Tần Vân nói, giữ khoảng cách ba trượng, đứng nơi có thể lập tức thi triển khinh thân thuật mà rút lui.

Lão giả khẽ cười.

“Khá lắm. Không tham, không ngu, không ngạo. Loại người này… mới đáng để thương hội ta trao một cơ hội.”

Hắn đặt chiếc hộp xuống chiếc bàn đá giữa sân:

“Bên trong là một mảnh kiếm quyết cổ, tương thích với kiếm khí mà ngươi đã sử dụng hôm nay. Không hoàn chỉnh. Nhưng nếu có thể lĩnh ngộ được một phần, ngươi sẽ hiểu vì sao kiếm gãy kia vẫn tồn tại linh vận.”

“Đổi lại, ngươi phải giúp ta hộ tống một kiện vật phẩm rời khỏi Bích Vân trấn. Chỉ đi một đoạn. Đường không xa, người không nhiều. Nhưng… phải cam kết không hỏi, không nhìn, không mở.”

Tần Vân nhíu mày. Hắn nhìn chiếc hộp, không dùng tay mở mà phóng ra một tia kiếm khí mỏng như tơ.

Không có phản ứng.

Đây không phải là hộp sát khí, cũng không phải trận pháp hại người. Mà là... một hộp thật sự phong ấn tài liệu tu luyện.

Một cạm bẫy quá khéo, hoặc một cơ duyên rất thật.

Tần Vân chắp tay:

“Tại hạ nhận.”


Nửa canh giờ sau, hắn rời hậu viện, trong tay không có gì, nhưng ánh mắt đã có thêm một tầng nghi kỵ.

Cơ hội đầu tiên đã đến, nhưng cũng là lần đầu hắn bước chân vào vũng bùn sâu của các thế lực tu chân.

Không còn chỉ là linh thạch, pháp khí hay bí quyết nữa.

Từ giờ trở đi, là mạng sống — và lựa chọn.


Cuối chương 239
Chương sau: “Bóng người sau đêm tối – Ám sát giữa đèo Sương Dã”

“Kiếm không cần sáng, chỉ cần nhanh và giấu kín.”

CHƯƠNG 240: BÓNG NGƯỜI SAU ĐÊM TỐI – ÁM SÁT GIỮA ĐÈO SƯƠNG DÃ


Tần Vân rời Bích Vân trấn khi trời vừa tang tảng sáng. Hắn khoác áo xám cũ, trên lưng chỉ đeo một túi vải bình thường, nhưng trong đó lại cất chiếc hộp gỗ đàn hương mà lão giả đưa.

Theo lộ trình đã nhận, hắn phải vượt qua đèo Sương Dã – một con đường hẹp quanh núi, quanh năm sương mù dày đặc.

Không ít tán tu hoặc thương đội bị mai phục nơi này, mất mạng rồi không ai biết xác ở đâu.


Hắn không gấp gáp. Trước khi lên đèo, Tần Vân dừng lại, tĩnh tọa ba canh giờ dưới tán cây, âm thầm vận hành Thanh Ngưu Quy Tức, che hơi thở bản mệnh. Chỉ khi chắc chắn trong vòng mười trượng không có tu sĩ cao hơn Trúc Cơ ẩn nấp, hắn mới tiếp tục.

Cẩn thận là mạng sống.


Sương mù dần đặc quánh như hồ lô bạch khí. Gió lạnh xuyên qua lớp áo bông, khiến lòng bàn tay cầm kiếm cũng tê dại.

Tần Vân biết đây chính là đoạn dễ bị chặn giết nhất. Hắn chậm rãi bước tới, tai khẽ rung động, nghe động tĩnh bốn phía.

Khoảng cách ba mươi trượng, có ba hơi thở rất yếu, cố che giấu bằng linh phù – chắc là tán tu giang hồ, chuyên ăn cướp.

Hắn lờ đi, thản nhiên sải bước. Quả nhiên, ba kẻ kia nhận ra tu vi hắn thấp kém, liền âm thầm rút ngắn khoảng cách.

Đến khi còn chừng bảy trượng, một kẻ ho khan giả vờ rồi lao ra:

“Bằng hữu! Bỏ lại hành lý, tha mạng!”

Tần Vân không đáp.

Một luồng kiếm khí mỏng như tơ xẹt qua sương trắng, cắt đứt cổ áo của gã vừa lao lên, máu không kịp bắn, chỉ rịn thành một đường đỏ thẫm.

Hai kẻ phía sau run rẩy, không dám tiến thêm nửa bước.

Hắn không dừng chân, lướt qua thi thể đổ gục. Đôi mắt thản nhiên như chưa có gì xảy ra.


Ra khỏi đoạn sương dày nhất, Tần Vân tìm một hốc đá sâu, khoanh chân ngồi điều tức, tay vẫn giữ chuôi kiếm.

Đêm qua, lão giả áo lam từng nhắc:

“Ngươi chỉ cần đưa hộp ra khỏi Bích Vân trấn và qua đèo Sương Dã. Sau đó sẽ có người chờ ở đình Phong Liên, giao vật rồi lập tức rời đi.”

Chỉ vậy, không hỏi, không nói.

Nhưng Tần Vân hiểu – chuyện đơn giản như thế, tuyệt không chỉ có một tầng.


Quả nhiên, đến lúc hoàng hôn vừa buông, khi hắn sắp khởi hành, một khí tức âm hàn từ sườn núi dâng lên. Không phải tu sĩ giang hồ tầm thường – mà là Trúc Cơ kỳ, và hẳn đã bám theo từ trước.

Một giọng nói khàn khàn vọng vào tai:

“Tiểu tử… giao hộp ra đây, lão phu không giết.”

Tần Vân không đáp. Tay trái chầm chậm đặt lên túi trữ vật.

Giọng nói kia càng lạnh:

“Ta đếm ba hơi thở.”


Nhưng ngay khi kẻ kia vừa dứt lời, Tần Vân đã phóng ra ba thanh kiếm khí nhỏ như kim, chẻ làm ba hướng. Cùng lúc, hắn tung ra một nắm bụi phấn hỏa diễm, tự chế từ đá lửa và mộc tu kim phấn.

Ầm!

Một đốm lửa lóe lên, sương mù bị đẩy lùi vài trượng.

Tiếng quát phẫn nộ vang lên, nhưng Tần Vân đã lao khỏi hốc đá, bám sát mép sườn núi, dùng thuật khinh thân chạy như gió cuốn.

Trúc Cơ kỳ đúng là mạnh hơn hắn gấp mười lần. Nhưng hắn không định giao đấu – chỉ cầu một cơ hội thoát thân.

Đằng sau, một tia kiếm quang tím bắn tới, cắt sạt nửa tảng đá. Mảnh đá lớn rơi xuống vực sâu mất hút.

Nhưng Tần Vân đã biến mất trong rừng rậm, hơi thở lẫn với mùi nhựa cây và sương đêm.


Đêm ấy, hắn không dám đốt lửa. Chỉ dựa lưng vào gốc tùng già, lặng lẽ kiểm tra hộp gỗ.

Chưa bị động chạm, phong ấn vẫn nguyên vẹn.

Hắn thở dài một hơi.

Cửa ải đầu tiên chưa qua, đã có sát cơ rình rập.

Hắn nhắm mắt, chậm rãi vận công hồi khí.
Trời lạnh căm, mạch kiếm ý trong đan điền lại nóng như lửa, không biết vì sợ hãi, hay vì sát niệm vừa sinh.

 

Post a Comment

0 Comments