Chương 166: Cổ Môn Đạo Chiến – Hắc Thủ Trong Bóng Tối
Sau
trận chiến tại địa cung, danh tiếng Khương Dạ Minh tuy không được lưu truyền
rộng rãi – bởi hầu hết thiên kiêu có mặt đều “tự giác” giữ kín – nhưng đối với
những người trong cuộc, hắn đã là một cái tên không thể xem thường.
Tô
Huyền, thiên kiêu đệ nhất của Thái Huyền Kiếm Tông, bị chém gãy kiếm. Tin tức
này không cách nào che giấu mãi.
Một
bóng ma từ vùng biên viễn tu chân giới... bắt đầu được các thế lực lớn bí mật
điều tra.
Mấy ngày sau – tại Thanh Huyền Sơn Mạch.
Khương
Dạ Minh dựng tạm một tiểu động phủ dưới chân núi, tĩnh tâm tu luyện. Địa thế
nơi này phong thủy u tĩnh, linh khí đủ dùng, lại không có tu sĩ qua lại – rất
hợp khẩu vị của hắn.
Khương
Dạ Minh vuốt nhẹ mảnh bản đồ trên tay, thần sắc hơi trầm ngâm.
“Cổ Môn Thiên Vực... lại có liên quan đến Thập Phương?”
Trong
trí nhớ hệ thống, "Thập Phương Chi Địa" là một cấm địa Thượng Cổ từng
được ghi chép trong tàn quyển – nơi có thể tồn tại Thiên Cơ Bảo Tàng, cũng có
thể là vực sâu tuyệt sát. Không một đại tông nào dám dễ dàng thăm dò.
Nhưng
đúng lúc hắn đang định thu lại mảnh bản đồ...
Một
cỗ khí tức kỳ dị bỗng nhiên ập tới từ bầu trời.
Ầm!!!
Thiên
không vỡ ra một khe rách, từ trong đó, từng luồng ánh sáng đỏ như máu tuôn ra,
hóa thành Tông Lệnh Trận.
Chín
đạo cổ lệnh bay xuống, khắc rõ từng cái tên:
- Thái
Huyền Kiếm Tông
- Vạn Độc
Cốc
- Cửu U
Điện
- Linh
Quang Tự
- Trảm
Yên Các
- Hàn
Thủy Cung
- Thập
Vạn Sơn
- Ma Vân
Động
- …và một
đạo lệnh không ghi tên, chỉ có ký hiệu: “?”
Mỗi
tông môn đều có khí tức bá đạo, trấn nhiếp một phương.
Khương
Dạ Minh lặng im thật lâu.
"Chuyện hệ thống cũng có ký ức sao?"
Ánh
mắt hắn trầm xuống.
Sau
một ngày suy nghĩ, hắn lấy ra một pháp bài đen ngòm mà hắn từng nhặt
được trong phế tích cổ – pháp bài không ghi tên, chỉ có một ấn ký như vết
thương rạn trên trời.
Khi
hắn đưa pháp bài chạm vào mảnh bản đồ...
ẦM!!!
Pháp
bài hóa thành hắc khí, hội tụ thành một kim bài lệnh kỳ – hiện rõ dòng
chữ: "Thay mặt Vô Ảnh Tông, tái nhập thiên đạo tranh đoạt!"
Ngày khai mở Cổ Môn Thiên Vực, tại Vô Môn Cảnh.
Các
thiên kiêu tụ hội, cường giả tông môn tọa trấn bốn phương.
Một
bóng người khoác áo choàng xám, đeo mặt nạ gỗ đơn sơ, đứng lặng ở phía ngoài –
không ai biết hắn là ai, đến từ đâu.
Chỉ biết, trên tay hắn cầm một kim bài – là một trong chín
tư cách chính thức để bước vào Vực Trung Cảnh.
Và tên hắn… chính là: Vô Danh.
Hắn... nhận ra khí tức quen thuộc. Là hắn – tên ẩn tu kia!
Nhưng
chưa kịp hành động, một luồng khí tức quỷ dị từ bên trong Cổ Môn bùng lên!
ẦM!
Một
đạo ánh sáng đen sâu thẳm phá toái không gian – từ bên trong có một thân ảnh
áo đen, không rõ mặt, nhưng thần hồn tà dị, từng bước chậm rãi bước ra, nói
một câu khiến toàn trường run sợ:
Toàn bộ tông môn đại biểu đều chấn kinh!
Khương
Dạ Minh... đứng yên không nhúc nhích, trong lòng chỉ có một câu hỏi:
“Vì sao... ta lại được chọn?”
Chương 167: Thiên Ma Truyền Thừa – Bàn Tay Vô Hình
Ánh
mắt của tất cả thiên kiêu, tông chủ, trưởng lão… đều đồng loạt nhìn về phía
Khương Dạ Minh — lúc này mang thân phận “Vô Danh” đại biểu cho Vô Ảnh Tông.
Thân
ảnh áo đen vừa xuất hiện trong Cổ Môn, một cỗ khí tức tà dị đã tràn ngập không
gian, khiến cả những tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng cảm thấy đạo tâm dao động.
Thanh
âm của thân ảnh kia như đến từ chín tầng âm phủ, kéo dài u uẩn, chấn động tâm
thần.
Khương
Dạ Minh híp mắt, thần sắc bất động.
Trong
nội tâm hắn, hệ thống đang nhanh chóng đưa ra cảnh báo:
Đứng
trong ánh mắt đố kỵ, e dè, nghi hoặc từ bao thiên kiêu, hắn bước từng bước chậm
rãi tiến vào Cổ Môn.
Một
luồng hắc quang bao phủ hắn rồi biến mất.
Từ
sau lần bại trận trong địa cung, hắn như bóng ma của chính mình. Lòng kiêu ngạo
rạn nứt, nội tâm càng cực đoan.
Trong Cổ Môn – không gian truyền thừa.
Khương
Dạ Minh đang lơ lửng giữa một vùng không gian đen kịt như mực. Trước mặt hắn là
một tòa Hắc Tháp đổ nát, bị ma khí ăn mòn, nhưng ẩn chứa pháp tắc vô
thượng.
“Kẻ
có thể gánh vác Thiên Ma Chân Kinh, phải có tâm như vực sâu, trí như vạn kiếm,
sát mà không loạn, nghịch mà không cuồng…”
Tàn
niệm phất tay, một tàn quyển màu đen hiện ra, rơi xuống trước mặt Khương
Dạ Minh.
Hắn
đưa tay chạm vào.
Ngay
khoảnh khắc hắn tiếp nhận quyển sách ngụy, khí tức của hắn lập tức thay đổi — khí
cơ u trầm, tà mị như vực thẳm.
Ngoài
Cổ Môn, những lão quái vật ẩn thân trong đám mây linh khí đã không kìm được mà
bắt đầu bàn luận:
“Tên này... thân mang đại tà, có thể là hậu nhân Ma Tôn?”
“Không đúng, hắn tu hành không có dấu hiệu tẩu hỏa. Tâm cơ
cực trầm, rõ ràng là đang... mượn tà hiển chính.”
Cửu U Điện – Điện Chủ Tề Vô Lượng cười khẽ:
“Nếu
hắn thật sự có thể nắm được ‘Thiên Ma Chân Kinh’, vậy Cửu U ta… cũng không ngại
bồi dưỡng thêm một hạt giống.”
Ở
một góc khác, ánh mắt của Linh Quang Tự thì đầy vẻ bài xích.
“Tà
khí trùng thiên, thiên kiêu như vậy không thể để yên.”
Cùng lúc đó, trong một sơn cốc cách Vô Môn Cảnh trăm dặm.
Một
đạo khí tức thần bí hiện thân — áo bào xanh cổ xưa, tay cầm lệnh bài Tàng
Tông.
Ba ngày sau – Vô Môn Bí Cảnh mở rộng.
Khương
Dạ Minh, tay cầm Thiên Ma Ngụy Quyển, bước ra từ hắc tháp truyền thừa, khí tức
thâm trầm hơn trước gấp mười.
Tô
Huyền, Cốc Hàn Nguyệt, Đàm Thiên Tử, Lãnh Linh Phong… các thiên kiêu đều đã
chuẩn bị xong, chỉ đợi Cổ Môn mở rộng để tiến vào tầng hai – “Vô Ngân Chi
Địa”.
Đó
mới là nơi chân chính quyết định sinh tử và cơ duyên.
Khương
Dạ Minh nhìn qua đám thiên kiêu một lượt.
“Lần này... ai sẽ là người ra đi mãi mãi?”
Khóe
mắt hắn như cười như không, nhưng đáy mắt lại tĩnh lặng như giếng cổ.
Chương 168: Vô Ngân Chi Địa – Tiềm Long Lộ Diện
Gió
lặng, trời không trăng, không gian như bị một lớp kết giới vô hình cô lập với
ngoại giới.
Vô
Ngân Chi Địa – tầng thứ hai của Vô Môn Bí Cảnh, được xưng tụng là nơi
"tranh đoạt cơ duyên, thành bại chỉ trong sát na".
Bên
trong không gian đầy sương trắng mờ ảo ấy, từng đạo truyền tống quang trụ lóe
lên.
“Ầm!”
Cùng
lúc, ở một khu vực khác, thiên kiêu Tô Huyền từ Thanh Dương Kiếm Tông đứng trên
đỉnh núi, ánh mắt sắc bén như điện.
“Vô Danh… kẻ kia đến tột cùng là ai?”
Hắn
âm thầm bóp nát một đạo phù triện: “Khởi Linh Tâm Ấn”, khởi động huyết
mạch phù ứng, lần theo khí tức Khương Dạ Minh lưu lại khi nhận truyền thừa
Thiên Ma.
“Cho dù ngươi giấu giếm sâu đến đâu… cũng sẽ phải lộ mặt tại
đây.”
Ở trung tâm Vô Ngân Chi Địa – một tòa tháp đá đổ nát hiện
lên giữa màn sương.
Trên
thân tháp khắc bốn chữ cổ xưa: "Di Thần Chi Tông".
Khương
Dạ Minh ẩn thân trong rừng, quan sát lặng lẽ.
Hắn
không vội bước vào — ngược lại, thông qua hệ thống, hắn đã bố trí Truy Tung
Kết Giới tại ba nơi trọng yếu quanh tòa tháp.
Mỗi
nơi đều có khả năng phóng thích trận pháp hỗn loạn, khiến các thiên kiêu
nghi kỵ, tàn sát lẫn nhau.
“Ầm ầm ———”
Ngay
sau đó là Đàm Thiên Tử, thân vận áo bào tử kim, mang theo Kim Cương Luân,
mỗi bước như mang theo uy áp của Thiên Tôn hàng thế.
Không
ai nhường bước.
Chỉ
trong thời gian ba chén trà, đã có hơn mười thiên kiêu vây quanh tòa tháp.
Bầu
không khí trở nên căng như dây đàn.
Khương Dạ Minh nhìn qua hệ thống — Trận pháp đã chuẩn bị
xong.
Ngay
khi tiếng trận pháp vang lên “ong ong”, sắc mặt của các thiên kiêu đại
biến!
Chiến đấu bùng nổ!
Ánh
sáng pháp bảo chớp lóa. Linh lực va chạm. Trận địa biến thành vùng lôi đài
hỗn loạn.
Từng
thiên kiêu ngã xuống, từng pháp bảo bị cướp đoạt.
Khương
Dạ Minh đứng xa ngoài ngàn trượng, tay bấm pháp quyết, nhẹ nhàng thu lại từng
mảnh pháp tắc, từng kiện bảo vật rơi rớt mà không ai phát hiện.
Trong
đầu, hệ thống đưa ra cảnh báo:
[Cảnh báo: Có một tồn tại ngoài thiên kiêu – cường giả
Nguyên Anh hậu kỳ ẩn thân trong Vô Ngân Chi Địa.]
Tại một khe nứt linh mạch dưới lòng đất, một thân
ảnh mờ mịt từ từ mở mắt.
“Thiên Ma Chân Kinh… lại xuất hiện...”
Đó
là một cự đầu ẩn tông, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ sống sót từ thời hỗn
loạn, vẫn lặng lẽ sống nhờ dưới Vô Môn Cảnh suốt mấy trăm năm.
Hắn – chính là thử thách thật sự.
Chương 169: Ma Ảnh Xuất Thế – Ám Trận Kích Phá
Không
gian dưới đáy Vô Ngân Chi Địa chợt trở nên u ám, linh khí đông đặc như sương
đen, lạnh lẽo xuyên xương.
Một
bóng người mặc hắc y từ khe linh mạch rạn vỡ chậm rãi bước ra, mái tóc trắng
rối bời như chưa từng tiếp xúc ánh sáng mặt trời hàng trăm năm.
Đôi
mắt hắn không có tròng đen, chỉ là một mảnh huyết sắc lặng lẽ xoay chuyển.
Trong
khoảnh khắc ấy, những thiên kiêu đang tàn sát lẫn nhau trước di tích đột ngột
dừng tay.
Thế
nhưng…
Một
cảm giác vô lực bất giác tràn ngập trong lòng bọn họ.
“Đây không phải là người mà bọn ta đối phó được…”
Khương
Dạ Minh ẩn trong rừng sâu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như nước giếng mùa thu.
Hệ
thống truyền âm trong đầu:
Khương
Dạ Minh gật đầu, khóe môi khẽ nhếch.
“Trận… đã bày xong.”
Dưới
lòng đất, ba mươi sáu trận kỳ nhỏ như kim châm từ lâu đã cắm sâu vào các điểm
mạch ẩn dưới tàn tích. Tầng tầng lớp lớp trận văn chồng lên nhau, ẩn dưới trận
pháp nguyên thủy của Vô Môn Cảnh.
Trận này – tên là “Phong Hồn Thất Sát Trận”.
Đúng
lúc đó, cự đầu kia — tên là Ma Ảnh Chân Nhân, đã lao thẳng lên khỏi mặt
đất, phất tay đánh ra một đạo Huyết Ma Ấn, phong ấn toàn bộ linh mạch
trong phạm vi ngàn trượng.
“Ai, là ai, dám cướp truyền thừa của Ma Tông trước mặt ta?!”
Gã
không hề biết, ngay lúc gã hành động, dưới chân đã rơi vào đại trận.
ẦM!
Một
tiếng vang như lôi động cửu thiên, đại trận phát động!
Mặt
đất nứt ra, sát trận hiện hình như đám quỷ ảnh. Khí tức âm hàn trào lên từ lòng
đất như một biển máu vô hình.
Ba
tầng pháp văn kích hoạt đồng thời, trận pháp vận hành theo sát khí, không nhắm
thẳng vào cơ thể – mà nhắm vào hồn phách, nguyên khí, và pháp lực.
"Chẳng lẽ… là hắn? Kẻ Vô Danh kia?"
Ánh
mắt các thiên kiêu nhìn nhau, đều hiện vẻ kiêng kỵ.
Giữa
màn sát khí mịt mù, Khương Dạ Minh khoanh tay, thân ảnh vẫn giấu trong bóng
rừng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trung tâm đại trận.
Ma
Ảnh Chân Nhân rống giận, nhưng pháp lực mỗi lần phát ra lại bị hút vào pháp ấn
bên dưới.
“KHÔNG THỂ NÀO! TA LÀ NGUYÊN ANH HẬU KỲ! SAO CÓ THỂ BỊ MỘT
KẺ TRONG BÓNG TỐI BẪY TRẬN TRẤN ÁP?!”
Hắn
rống to, nhưng đã muộn.
Lúc
hắn vừa định thi triển bí thuật tự hủy Nguyên Anh để phá vây, một trận châm
bằng kim sắc từ hư không đâm thẳng vào mi tâm, chính là Định Hồn Trảm
– sát khí hội tụ từ trận pháp.
“PHỤT!!”
Ma
Ảnh Chân Nhân phun máu, hồn phách bị định trụ. Nguyên Anh mất đi khống chế.
Ngay
lập tức, một đạo lưới sáng như thiên la từ hư không xuất hiện, cuốn thẳng Ma
Ảnh vào trung tâm trận.
Bị trấn áp hoàn toàn.
Hệ
thống thông báo:
Khương
Dạ Minh hít sâu một hơi.
"Ẩn sát… lần này là sát được một con rồng ngủ
sâu."
Trên
bầu trời, sương tản đi.
Tòa
tháp cổ cũng dần rạn nứt — truyền thừa chính thức lộ diện.
Nhưng
giờ đây, không ai dám bước vào trước.
Tô
Huyền đứng lặng một hồi, rồi chậm rãi nói:
“Kẻ giấu mặt kia, nếu ngươi không phải là ác ma, thì chính
là… long ẩn trong biển sâu.”
Chương 170: Mộc Diệp Khai Huyền – Tranh Đoạt Truyền Thừa
Vầng
sáng cuối cùng tan đi, di tích cổ phong lặng lẽ tách mở, để lộ một thông đạo
bằng ngọc xanh, bên trong khí tức cổ xưa mịt mờ, linh văn cổ tự lập lòe, khiến
cho linh hồn cũng cảm giác rung động nhẹ.
Truyền thừa chân chính… rốt cuộc đã hiện ra.
Mọi
ánh mắt đều đổ dồn vào cửa động đó. Không ai lên tiếng, nhưng không khí lập tức
căng thẳng như dây cung.
Tô Huyền là người đầu tiên nhấc chân bước lên nửa bước, thế nhưng
ngay lúc ấy…
Vù!
Một
đạo kiếm khí từ xa chém tới, dừng lại cách y chưa đầy ba tấc.
Người
ra tay là Đàm Thiên Tử, thần sắc lãnh đạm, lạnh lùng nói:
“Ngươi
có chắc, bước vào trước, sẽ còn sống trở ra?”
Tô Huyền khẽ nhíu mày, tay cầm cổ kiếm, không nói thêm gì.
Ngay
lúc mọi người đang giằng co, một tiếng ho nhẹ vang lên từ bên trong rừng cây.
“Khụ khụ... Các vị đạo hữu, thứ lỗi tại hạ chen ngang một
câu.”
Một
thiếu niên áo lam, dáng vẻ gầy yếu, trên lưng mang theo một chiếc hồ lô rỉ sét,
bước ra khỏi rừng rậm.
Chính
là Khương Dạ Minh.
Hắn
ngẩng đầu nhìn về phía tháp truyền thừa, lộ vẻ mơ màng như thể vừa bị lạc
đường.
“Không
biết nơi này xảy ra chuyện gì? Mùi tanh nồng quá… có ai chết à?”
Mọi
thiên kiêu đều ngây người.
Cốc Hàn Nguyệt nhíu mày, lạnh giọng nói:
“Đạo
hữu từ đâu tới? Vì sao lại xuất hiện đúng lúc truyền thừa mở ra?”
Khương
Dạ Minh vội vã khoát tay:
“À
à, ta chỉ là tán tu bình thường, lang bạt tìm linh thảo chữa bệnh, tình cờ đi
nhầm vào đây… thật sự không biết gì cả…”
Hắn
vừa nói vừa cười, vẻ mặt ngốc nghếch, thậm chí còn móc ra mấy cọng linh thảo
dại trong túi áo.
Tô Huyền và Đàm Thiên Tử liếc nhìn nhau, sát ý mơ hồ hiện lên
nhưng không phát tác.
Bởi
lẽ — tuy khí tức của người trước mắt chỉ là Trúc Cơ, nhưng trong lòng họ mơ hồ
cảm thấy… không đơn giản.
Cốc Hàn Nguyệt hơi cau mày, rồi lạnh nhạt nói:
“Nếu
đã vậy, ngươi tự lo cho mình. Chớ chen vào việc lớn.”
Khương
Dạ Minh cúi đầu vâng dạ, lui hẳn ra sau, tìm một tảng đá ngồi xuống, rút ra hồ
lô rỉ sét, thong thả uống rượu.
Nhưng
ít ai biết rằng, lúc này trong đầu hắn, hệ thống đang âm thầm vận hành.
Lúc
này, phía ngoài trận đã biến thành trường tranh đấu giữa các thiên kiêu.
Cả
đám người tranh giành nhau một chiếc lá ngọc mộc xanh bay lơ lửng giữa
không trung — chính là chìa khóa mở tầng đầu tiên của truyền thừa: “Mộc Diệp
Khai Huyền”.
Đúng
lúc ấy, giữa hỗn loạn, Khương Dạ Minh ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ điểm
một chỉ xuống đất.
Từ
trong đất bốc lên một luồng khí mảnh như tơ tằm — chính là trận văn do hắn đã
sớm bố trí khi còn giấu thân trước đó.
Luồng
khí đó lan ra, lặng lẽ tách hư không, mở ra một khe hở ẩn giới phía dưới
lòng đất — nơi thật sự ẩn giấu trọng tâm của truyền thừa.
Hắn
yên lặng đứng dậy, bước vào, chẳng ai hay biết.
Bên
ngoài, thiên kiêu tranh đấu đến đổ máu, máu thấm cả mảnh đá cổ. Lá ngọc cuối
cùng bị Tô Huyền đoạt lấy, nhưng hắn cũng trọng thương không nhẹ.
Cả
đám người lao vào tầng thứ nhất, mà không hề biết — có kẻ đã sớm lách qua
lối khác, âm thầm bước vào Huyền Tâm Truyền Thừa phía sâu nhất.
Trong
bóng tối nơi địa đạo sâu thẳm, ánh sáng từ trận văn yếu ớt chiếu lên mặt Khương
Dạ Minh.
Ánh
mắt hắn lúc này không còn ngờ nghệch, mà là bình tĩnh như trời sao đêm tối.
“Trò chơi… mới chỉ bắt đầu.”
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments