Chương 01 – Dòng Sông Máu và Bóng Người Trở Về
Chiều
tà, màn sương lạnh phủ kín con đường dẫn về làng Vân Xuyên. Lý An – gã
thanh niên gầy gò, đôi mắt đượm buồn – bước xuống xe khách, tay cầm chiếc vali
cũ kỹ. Đã hơn mười năm anh không trở về nơi này, kể từ khi cha mất trong một vụ
tai nạn chìm thuyền bí ẩn.
Ngôi
làng ven sông vẫn như xưa – những mái nhà cổ lợp ngói âm dương, rêu xanh bám
kín, những khúc sông sâu đen ngòm như nuốt cả ánh hoàng hôn. Người dân nhìn
thấy An chỉ lặng lẽ tránh mặt, thì thầm gì đó rồi đóng cửa thật nhanh. Dòng
họ Lý – gia tộc của An – từ lâu đã mang tiếng “bị nguyền rủa”, dù giàu có
một thời nhưng mỗi thế hệ đều phải có người “chết trôi” một cách bí ẩn.
Đêm
xuống, An về căn nhà gỗ của gia đình, nơi vẫn treo tấm hoành phi khắc chữ “Lý
Gia Đường” đã mờ nhạt. Khi bước vào, anh cảm nhận mùi tanh của nước sông
và tiếng gõ lạch cạch như có thứ gì đó bò dưới sàn gỗ.
An
mở rương gỗ của cha, bên trong chỉ còn vài kỷ vật và một bùa cổ bằng vải đỏ,
trên đó vẽ hình thuồng luồng với những đường máu khô loang lổ. Dưới lớp
bùa, anh tìm thấy cuốn gia phả cũ nát, trong đó ghi lời nguyền từ mấy trăm năm
trước:
Đêm
đó, An không ngủ được. Tiếng nước vỗ bờ như tiếng ai gọi tên anh. Trong cơn
mộng chập chờn, anh thấy bóng người khổng lồ với đôi mắt đỏ trồi lên từ
dòng nước, nhìn anh đầy uất hận. Một giọng nói thì thầm sát tai:
“An…
trở về… trả nợ máu của họ Lý…”
Giật
mình tỉnh giấc, An thấy cửa sổ mở toang, bùa máu bị gió cuốn ra ngoài, lơ lửng
bay thẳng về phía dòng sông. Dưới ánh trăng nhạt, mặt nước lặng như gương
nhưng giữa lòng sông, có thứ gì đó vừa khẽ chuyển động, kéo theo ánh sáng
đỏ như máu dưới đáy sâu…
Chương 02 – Bóng Ông Dưới Đáy Sông
Sáng
hôm sau, màn sương dày đặc che kín mặt sông. Lý An cầm chiếc bùa máu đã
bị gió cuốn ra bờ đêm qua. Lạ lùng thay, dù đã mấy trăm năm, lớp vải đỏ không
mục rách mà còn ẩm lạnh như vừa thấm máu tươi.
Anh
lần theo cảm giác lạ thường, bước xuống bờ sông từng chứng kiến bao cái chết
của dòng họ. Nước sông tĩnh lặng nhưng không phản chiếu bầu trời, chỉ là
màu đen đặc quánh, như một lối xuống địa ngục.
Một
bà lão chài già thấy An liền hét lớn từ xa:
“Cậu
chủ Lý! Đừng lại gần! Con thuồng luồng vẫn chưa no máu đâu!”
Nhưng
An không quay lại. Anh cảm nhận một lực hút vô hình từ dưới đáy, kéo
bước chân xuống nước. Khi bùa máu chạm mặt sông, những vòng xoáy đỏ ngầu
xuất hiện, từ sâu thẳm vang lên tiếng rên rỉ kéo dài.
Bỗng,
một bóng người khổng lồ trồi lên. Nước sông bắn tung, mùi tanh hôi xộc
vào mũi. Trước mặt An là một sinh vật ghê rợn – nửa người nửa thủy quái,
da trơn bóng, phủ vảy xanh đen, đôi mắt đỏ như lửa địa ngục.
An
muốn bỏ chạy, nhưng sinh vật đó phát ra giọng khàn khàn, run rẩy gọi tên anh:
“An…
cháu ta… là ông đây… Lý Phúc…”
Toàn
thân An run bần bật. Ông nội anh, người mà gia phả ghi đã “chết trôi tế thuồng
luồng” cách đây ba mươi năm, giờ vẫn sống – nhưng không còn là con người.
Ông vươn cánh tay phủ vảy, bàn tay vẫn giữ hình dáng người, run rẩy nắm lấy tay
An:
“Gia
tộc… chưa trả xong nợ máu… Nếu không có người tế… con thuồng luồng sẽ xé xác
tất cả… Cháu… phải tiếp tục lời nguyền…”
An
lắc đầu, hoảng loạn:
“Không!
Con sẽ không làm vật tế! Con sẽ phá bỏ khế ước này!”
Ngay
khoảnh khắc ấy, từ giữa dòng sông, một đôi mắt khổng lồ hơn cả hình dạng của
ông nội mở ra trong làn nước đỏ. Thuồng luồng thật sự – con quái vật
cổ xưa từng ký khế ước với dòng họ Lý – cất tiếng rít, làm mặt sông sôi sục:
“Máu…
máu của hậu duệ… phải dâng lên… nếu không… tất cả các ngươi đều chết!”
Nước
bắt đầu xoáy dữ dội, kéo An lún sâu xuống. Ông nội trong hình dạng quái vật lao
đến, cố gắng đẩy cháu mình lên bờ, gào thét:
“Chạy
đi An! Đừng để nó bắt! Ông… còn chưa hết hạn nợ máu…”
Nhưng
chiếc bùa đỏ trong tay An cháy bùng lên, ánh sáng máu tạo thành hình xăm
thủy quái quấn quanh cánh tay anh. Một giọng nói vang lên trong đầu:
“Ngươi
không thể trốn… Ngươi đã được chọn… là vật tế đời này.”
An
ngã quỵ bên bờ, ánh sáng từ bùa dần khắc sâu vào da thịt, và từ dưới đáy sông, bóng
ông nội bị xích hồn quỷ kéo xuống, tiếng gào thét vang vọng trong sương mù.
Dòng
sông trở lại yên ắng, chỉ còn lại một vệt máu loang dần trên mặt nước,
như lời cảnh báo cho nghi lễ sắp đến.
Chương 03 – Huyết Khế Ngàn Đời
Ba
ngày sau sự kiện kinh hoàng bên bờ sông, Lý An vẫn không thôi ám ảnh tiếng gào
của ông nội và ánh mắt đỏ của thủy quái cổ xưa. Bùa máu trên tay anh không biến
mất, mà ăn sâu vào da thịt, tạo thành hình xăm uốn lượn như một
thuồng luồng nhỏ quấn quanh cánh tay.
Đêm
đó, trong lúc tìm cách đốt bỏ bùa, An vô tình phát hiện một cánh cửa ngầm
trong kho chứa phía sau nhà. Bên dưới là hầm mộ tổ tiên – nơi bị phong
kín từ lâu, chẳng ai dám bước xuống.
Ngọn
đèn dầu leo lét soi rõ từng bức vẽ trên tường hầm: cảnh một người đàn ông đầu
tiên của họ Lý quỳ trước thuồng luồng khổng lồ, đôi bàn tay đầy máu ký
vào tấm da người. Chữ viết cổ khắc bên cạnh:
Giữa
gian hầm, An phát hiện một bàn tế bằng đá đen, trên đó có chiếc bình
đồng chứa thứ dung dịch đỏ quánh như máu, tỏa mùi tanh tởm. Bên cạnh là cuốn
sách cổ buộc bằng dây xích, chỉ vừa chạm vào, giọng nói của tổ tiên vọng
lên từ hư không:
“Ngươi
đã được chọn, Lý An… Khế ước không thể phá… Chỉ có người tế máu tự nguyện
hợp nhất cùng thuồng luồng, dòng họ mới được giải thoát.”
An
rùng mình lật từng trang. Trong đó, hình vẽ mô tả người tế máu bước xuống sông,
nhưng thay vì chết, cơ thể hòa làm một với thủy quái, trở thành bán
nhân – bán quái vật, canh giữ khế ước vĩnh viễn dưới đáy sông.
Đột
nhiên, ngọn đèn dầu phụt tắt. Trong bóng tối, những bàn tay vô hình lạnh
buốt từ bức tường bò ra, bấu vào vai An. Từ hư không, một giọng đàn ông
khàn đặc, đầy oán hận vang lên:
Mặt
đất rung chuyển, chiếc bình đồng rơi xuống vỡ tan. Dòng máu đỏ tràn ra,
tạo thành hình thuồng luồng sống động bò quanh An, siết chặt lấy chân tay anh.
Trong cơn kinh hãi, An nghe tiếng thủy quái vang vọng từ dưới lòng đất:
“Ba
mươi năm đã đến… Máu của ngươi… thuộc về ta…”
Những
ký hiệu cổ trên tường bùng cháy đỏ rực, hầm ngầm sụp xuống, mở ra một lối dẫn
thẳng tới lòng sông đen ngòm bên ngoài. Một luồng nước lạnh như băng ập
vào, cuốn An xuống vực sâu, nơi bóng tối và tiếng thét của hàng trăm linh hồn
vật tế xưa vang vọng…
Chương 04 – Đáy Sông Huyết Lệ
Dòng
nước lạnh buốt quấn chặt lấy cơ thể Lý An, kéo anh chìm xuống tầng sâu mà ánh
sáng không thể chạm tới. Tai anh ù đi, hơi thở nghẹn lại, nhưng một sức mạnh vô
hình giữ anh tỉnh táo, như thể dòng máu họ Lý sinh ra để tồn tại dưới đáy
sông này.
Khi
mở mắt, trước mặt An hiện ra một thành trì tăm tối, những cột đá phủ rêu
và dây tảo đung đưa như mái tóc ma quỷ. Giữa trung tâm, một vòng tròn máu
phát sáng yếu ớt – nơi hàng trăm hồn người tế máu bị xích chặt, gào khóc
câm lặng.
Từ
bóng đêm xa xa, tiếng gầm trầm đục vang lên. Thuồng luồng cổ xưa xuất
hiện: thân dài như con rắn khổng lồ, vảy đen như thép, bốn chân vạm vỡ quẫy
trong làn nước đỏ ngầu. Đôi mắt to như đuốc ma nhìn thẳng vào An.
Thuồng
luồng rít lên, giọng nói vọng khắp đáy sông:
An
chưa kịp phản ứng thì từ bóng tối, một dáng hình dị dạng lao đến – chính
là ông nội Lý Phúc. Dáng người nửa người nửa quái vật, cơ thể phủ vảy
xanh đen, đôi mắt đỏ lừ nhưng ánh nhìn vẫn có nét nhân tính.
Ông
dùng cánh tay có màng vây chắn trước mặt An, gầm lên với thuồng luồng:
“Hắn
chưa đến lúc! Khế ước còn chưa tròn ba mươi năm!”
Thuồng
luồng rít mạnh, xoáy nước cuộn trào, những linh hồn vật tế bị hút xoay vòng:
“Ta
đã chờ đủ lâu… Máu của hắn là chìa khóa giải thoát ta… và giải thoát cả dòng họ
ngươi!”
An
cố hét lên, giọng nói nghẹn trong nước:
“Giải
thoát? Ngươi… đã nguyền rủa gia đình ta suốt bao đời! Tại sao còn nói giải
thoát?”
Đôi
mắt quái vật bỗng dịu lại, trầm ngâm:
Ông
nội Lý Phúc run rẩy quay sang cháu trai, giọng khàn đặc:
Nước
xung quanh đỏ dần, bùa máu trên tay An rực sáng như đang cháy, những ký
hiệu cổ trồi ra khỏi da thịt anh, bay lơ lửng trong nước như những sợi xích máu
trói buộc vận mệnh.
Thuồng
luồng lao đến, vây cuộn quanh An và ông nội, giọng gầm rung đáy sông:
“Chọn
đi… hoặc cả gia tộc ngươi chìm trong máu… hoặc hòa cùng ta, trở thành huyết
quái nhân, giải thoát linh hồn ngàn đời…”
Đáy
sông rung chuyển, những hồn người vật tế bắt đầu tan biến thành bụi máu, xích
hồn quỷ quấn lấy An. Trong khoảnh khắc ấy, An nhìn thấy hình ảnh cha và bao
đời tổ tiên, đôi mắt họ cầu xin anh chấm dứt chuỗi bi kịch này.
Chương 05 – Huyết Tế và Sự Hóa Thân (Cao
trào)
Dòng
nước đỏ ngầu cuộn trào như biển máu. Thuồng luồng cổ xưa trườn quanh đáy
sông, thân hình dài hàng trăm mét, vảy đen loang lổ ánh đỏ. Tiếng gầm của
nó rung chuyển lòng đất, những hồn người vật tế xưa kêu gào đau đớn.
Ông
nội Lý Phúc quỳ giữa vòng máu, thân thể quái dị run rẩy, ánh mắt nhân tính cuối
cùng nhìn An:
Thuồng
luồng gầm lên, vòng tròn huyết tế hiện ra dưới đáy sông, những ký tự cổ
ma quái phát sáng. Bùa máu trên tay An tự động bay vào tâm vòng, cắm xuống như con
dao định mệnh. Ngay lập tức, xiềng xích máu trồi lên, quấn chặt cơ
thể anh, kéo vào trung tâm nghi lễ.
Đau
đớn xé nát từng thớ thịt, nhưng trong khoảnh khắc đó, An nhìn thấy những
khuôn mặt tổ tiên, cha và bao đời người tế máu đang quỳ xung quanh, ánh mắt
hy vọng rực cháy. Ông nội hét lớn, nước mắt hòa cùng máu:
“Đi
đi, An! Đừng để hy sinh của chúng ta vô nghĩa!”
Thuồng
luồng mở to miệng, hàng nghìn chiếc răng bén nhọn lấp lánh trong bóng tối. Thân
thể khổng lồ uốn lượn quanh An, giọng nói vang vọng như sấm:
An
hét lên, tự tay xé rách lồng ngực, máu phun thành dòng đỏ tươi. Máu ấy bay lơ
lửng, hóa thành chuỗi ký hiệu đỏ rực, hòa vào vảy thuồng luồng. Cả đáy
sông sáng bừng như lửa địa ngục.
Cơ
thể An bị kéo giãn, xương cốt biến dạng, làn da tróc ra để lộ vảy
xanh đen lấp lánh. Một cặp mang nước mở trên cổ, đôi mắt biến thành đỏ rực
như huyết thủy quái. Tiếng hét của anh vang vọng khắp đáy sông, hòa cùng
tiếng gầm của thuồng luồng thành một hợp xướng kinh hoàng.
Những
linh hồn vật tế bấy lâu nay bị xích giam… đồng loạt tan vào ánh sáng,
đôi mắt họ cuối cùng cũng nhắm lại trong bình yên. Ông nội Lý Phúc cười trong
nước mắt, thân thể quái vật tan thành từng mảnh sáng, thì thầm:
“Cuối
cùng… chúng ta… được giải thoát…”
Thuồng
luồng khổng lồ dần hòa vào cơ thể An, chỉ còn lại một hình dáng nửa người –
nửa thủy quái, đôi mắt sáng đỏ rực, toàn thân phủ vảy lấp lánh, mang dáng
dấp một vị thần sông huyết lệ.
Dòng
sông từ từ lắng xuống, xoáy nước biến mất, chỉ còn sự tĩnh lặng chết chóc.
Người dân làng Vân Xuyên sáng hôm sau thấy mặt sông hiền hòa chưa từng có,
không còn tiếng gào hay xoáy nước hút mạng người như suốt trăm năm qua.
Nhưng
truyền thuyết kể rằng, vào những đêm trăng máu, nếu nhìn thật sâu xuống đáy
sông, người ta vẫn thấy bóng hình một thủy quái với đôi mắt đỏ lặng lẽ
tuần tra, canh giữ hòa bình cho gia tộc và làng xóm.
Tiếng
gió trên mặt nước vang lên như lời thì thầm từ cõi sâu:
Chương 06 – Lời Nguyền Chưa Tan (Kết
thúc)
Đêm
cuối cùng của nghi lễ, làng Vân Xuyên chìm trong sương đỏ như máu. Người
dân đứng bên bờ, không ai dám lại gần dòng sông – nơi suốt hàng trăm năm đã
nuốt mạng bao hậu duệ họ Lý.
Dưới
đáy sâu, Lý An – nay đã mang hình hài bán nhân – bán thủy quái – lặng lẽ
đứng giữa vực huyết thủy. Hơi thở anh hòa cùng dòng nước, đôi mắt đỏ bừng như
hai ngọn lửa âm phủ. Thuồng luồng cổ xưa đã hòa vào huyết mạch anh, biến
anh thành thủy thần canh giữ khế ước.
Tiếng
vọng của tổ tiên vang lên khắp đáy sông:
Những
xiềng xích hồn quỷ từng trói buộc dòng họ gãy vụn, tan biến thành vô số
hạt sáng. Linh hồn cha, ông nội và những đời người bị tế máu từ từ bay lên,
cuối cùng hòa vào ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, giải thoát khỏi vòng
luân hồi nặng oán.
Lý
An ngẩng mặt nhìn theo, đôi mắt đỏ lấp lánh lệ. Thuồng luồng – giờ là một phần
linh hồn anh – thì thầm trong ý niệm:
“Ngươi
đã giải thoát tất cả… nhưng chính ngươi… mãi mãi không thể trở lại làm người.”
An
chậm rãi gật đầu. Anh biết, cái giá của tự do là sự hy sinh của chính mình. Anh
chấp nhận trở thành bóng ma canh giữ huyết khế, để con cháu họ Lý và
người làng mãi mãi được sống trong yên bình.
Trên
mặt nước, một xoáy huyết thủy khổng lồ bùng lên rồi lặng xuống. Khi bình
minh đến, người dân thấy sông Vân Xuyên lạ thường: nước trong vắt, không còn
xoáy hút, không còn tiếng gào khóc ma quỷ. Họ biết lời nguyền đã tan… nhưng
không ai thấy Lý An trở về.
Truyền
thuyết kể rằng, vào những đêm trăng máu, dưới làn nước sâu vẫn hiện lên đôi
mắt đỏ lặng lẽ quan sát. Những người chài lưới nói họ nghe thấy tiếng giọng
nam trầm buồn vẳng trong gió:
Dòng
sông Vân Xuyên im ắng, nhưng truyền thuyết về “dòng họ thuồng luồng” mãi
lưu truyền trong tiếng kể của dân làng, như một lời nhắc rằng khế ước máu
từng tồn tại, và cái giá của phú quý luôn được trả bằng linh hồn và sự hy sinh
của một con người.
Chương 07 – Huyết Ấn Ngàn Đời (Hậu kết
– truyền thuyết tiếp diễn)
Ba
mươi năm sau nghi lễ huyết tế của Lý An, làng Vân Xuyên đã đổi khác. Dòng sông
từng nổi tiếng nuốt mạng người giờ hiền hòa như gương, nuôi sống bao đời ngư
dân. Không còn tiếng xoáy nước, không còn lời nguyền bắt người tế máu.
Nhưng
trong những đêm trăng máu hiếm hoi, người làng vẫn truyền tai nhau rằng có
bóng hình quái vật bán nhân xuất hiện giữa dòng, đôi mắt đỏ rực, thân thể
phủ vảy lấp lánh ánh trăng. Người ta gọi đó là “Thủy Thần Họ Lý” – vị
thần sông bảo hộ, mà ít ai biết chính là Lý An năm xưa.
Đêm
nọ, một đứa trẻ trong làng bị dòng nước cuốn đi. Khi mọi người tưởng như đã mất
mạng, một luồng nước khổng lồ trồi lên, ôm lấy đứa trẻ và đặt nó trở lại
bờ. Người dân chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ trong nước trước khi nó lặn
mất.
Người
già trong làng quỳ xuống, thắp hương bên bờ sông, khẽ đọc:
Trong
bóng đêm, dưới đáy sâu, Lý An lặng lẽ quan sát, cơ thể nửa người nửa
quái vật bất động như tượng đá. Nhưng đôi mắt anh vẫn sáng rực, vẫn nhớ từng
khuôn mặt tổ tiên, và vẫn thì thầm trong làn nước lạnh:
Mặt
sông khẽ dậy sóng, một bùa máu cổ xưa nổi lên, đỏ như tim người, rồi
chìm xuống đáy sâu – như ấn chứng rằng huyết khế đã khóa lại vĩnh viễn.
Từ
đó, dòng họ Lý sống yên ổn, không còn tế người, nhưng huyền thoại về
thủy thần và khế ước huyết thống trở thành câu chuyện được truyền qua hàng
thế kỷ. Người ta bảo, chỉ cần dòng sông còn chảy, bóng huyết quái họ Lý
sẽ mãi canh giữ, không để lời nguyền tái sinh.
Chương 08 – Huyết Ấn Thức Tỉnh (Ngoại
truyện – trăm năm sau)
Một
trăm năm trôi qua kể từ khi Lý An hiến máu hòa vào thuồng luồng, chấm dứt khế
ước máu. Dòng họ Lý sống yên bình, không còn nghi lễ tế người. Dòng sông Vân
Xuyên trở thành nguồn sống hiền hòa, người dân dựng miếu thờ “Thủy Thần Họ
Lý”, hương khói chưa từng dứt.
Nhưng
định mệnh không hoàn toàn ngủ yên…
Đêm
nọ, Lý Khải, một thiếu niên hậu duệ đời thứ sáu của họ Lý, đang dạo chơi
bên bờ sông thì phát hiện một bùa máu cổ xưa trôi dạt vào chân. Mảnh bùa
giống hệt thứ từng được khắc sâu lên tay Lý An năm xưa, màu đỏ sẫm như máu
đông.
Khi
Khải vừa chạm vào, mặt nước sông bỗng tối sầm, bầu trời đỏ rực, tiếng
trống tế huyết vang vọng từ đáy sâu. Từ làn nước, một bóng hình bán nhân –
bán thủy quái hiện lên, đôi mắt đỏ lấp lánh – chính là Lý An, thủy
thần canh giữ suốt trăm năm.
Giọng
nói của anh vang lên, trầm đục như vọng từ lòng đất:
Khải
kinh hãi lùi lại, nhưng bùa máu đã hòa vào tay, tạo thành hình xăm
thuồng luồng quấn quanh cánh tay giống hệt Lý An từng có. Cơn đau nhói xuyên
tim, kí ức về nghi lễ huyết tế ùa về như anh từng sống cùng Lý An dưới
đáy sông.
Mặt
nước xoáy mạnh, thuồng luồng cổ xưa, tưởng chừng đã biến mất, lại trồi
lên từ vực sâu. Thân thể nó đã mục rữa nửa phần, vảy rơi từng mảng, nhưng đôi
mắt vẫn sáng rực. Giọng nói rền vang:
Lý
An lao đến, chắn trước mặt Khải, móng vuốt thủy quái vung ra cản luồng
nước xoáy dữ dội:
Thuồng
luồng gầm lên, nước dâng như sóng thần:
Khải
run rẩy, ánh mắt hoảng sợ nhìn hai bóng quái vật khổng lồ chuẩn bị lao vào nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nghe thấy tiếng thì thầm vọng từ bùa máu:
“Chỉ
có kẻ mang huyết quái thật sự… mới phá được khế ước vĩnh viễn.”
Dưới
ánh trăng máu, Khải nhận ra số phận trăm năm trước chưa thực sự chấm dứt. Trận
chiến giữa thuỷ thần họ Lý và thuồng luồng cổ xưa sắp bắt đầu – một lần
nữa, để quyết định xem dòng họ thuồng luồng sẽ được giải thoát hay chìm
mãi dưới đáy sông ma quỷ.
Chương 09 – Huyết Quái Tái Sinh (Đại
chiến dưới lòng sông)
Mặt
sông Vân Xuyên nổi sóng dữ dội, ánh trăng máu phản chiếu thành từng vệt đỏ như
máu loang. Tiếng gầm của thuồng luồng cổ xưa rung chuyển cả vùng đất,
cuốn theo xoáy nước cao đến tận trời.
Lý
An – thân hình bán nhân – bán thủy quái – chắn trước mặt Lý Khải, đôi
mắt đỏ rực, vảy xanh đen phát sáng dưới làn nước. Thuồng luồng cổ xưa gào lên:
Nó
lao tới như tia chớp, hàm răng sắc nhọn há rộng, cuộn sóng nước nghiền
nát đáy sông. Lý An gầm lên, vung móng vuốt quái vật, va chạm với lực
kinh thiên, tạo ra vụ nổ nước khổng lồ.
Trong
cơn hỗn loạn, Khải bị cuốn xuống đáy sông. Cậu cảm nhận bùa máu trên tay
nóng rực, từng ký hiệu đỏ bò dọc lên vai và ngực. Trong ý thức, giọng nói
của Lý An vang lên như sấm:
Khải
mở mắt, thấy Lý An đang bị thuồng luồng cổ xưa quấn chặt, từng mảnh vảy
bị xé rách, máu đỏ nhuộm dòng nước. Anh hét lên, đưa tay chạm vào ngực thủy
thần. Ngay lập tức, huyết quái ấn bùng nổ, hút lấy sức mạnh của Lý An
như dòng lửa đỏ xuyên qua cơ thể Khải.
Tiếng
hét của Khải hòa cùng tiếng gầm của quái vật, cơ thể cậu bị biến đổi dữ dội:
xương cốt kéo dài, đôi mắt đỏ lửa, mang nước mở ra hai bên cổ, làn da xuất hiện
những mảng vảy đen bóng. Một chiếc đuôi thủy quái dài mọc ra, quất mạnh
làm đáy sông rung chuyển.
Thuồng
luồng cổ xưa chấn động, gầm lên tức giận:
“Lại
một huyết quái nữa sao? Ngươi nghĩ có thể trói ta lần nữa?”
Khải
không đáp. Cậu và Lý An – nay đã hòa làm một – lao tới, tạo thành xoáy máu
khổng lồ, cuốn lấy thuồng luồng. Hai lực lượng thủy quái va chạm, làn
nước vỡ tung, đáy sông nứt toác để lộ huyết ấn tổ tiên từng phong ấn
quái vật.
Trong
khoảnh khắc quyết định, giọng Lý An vang lên trong tâm trí Khải:
Khải
siết chặt móng vuốt, tự đâm xuyên tim, máu đỏ phụt ra hòa cùng nước, tạo
thành chuỗi ký tự cổ bao quanh cả hai thủy quái. Thuồng luồng gào thét,
cơ thể bị xích máu quấn chặt, kéo xuống vực sâu.
Tiếng
nổ kinh thiên vang lên dưới lòng sông, ánh sáng đỏ rực xé toạc màn đêm. Người
dân trên bờ chỉ kịp thấy một cột nước khổng lồ dựng lên rồi lặng xuống,
dòng sông trở lại yên bình, như chưa từng có trận chiến nào.
Dưới
đáy sâu, Khải – huyết quái mới – cùng linh hồn Lý An và thuồng luồng cổ xưa
bị phong ấn trong huyết thạch khổng lồ, chôn vùi dưới lớp bùn đá, khóa
lại khế ước ngàn đời.
Trên
mặt nước, bùa máu cổ xưa nổi lên lần cuối, rồi hóa thành tro đỏ, bay
theo gió.
Từ
đó, dân làng Vân Xuyên gọi Khải là “Huyết Thủy Thần”, hậu duệ đã kế thừa
hy sinh của tổ tiên để bảo vệ cả dòng họ. Dòng sông im lặng, nhưng truyền
thuyết về “dòng họ thuồng luồng” lại được viết thêm một chương mới, lưu
truyền trăm năm sau…
Chương 10 – Huyết Thạch và Lời Nguyền Cuối Cùng (Hồi
kết)
Trăm
năm sau trận chiến của Khải và thuồng luồng cổ xưa, dòng sông Vân Xuyên
vẫn bình yên như một tấm gương bạc, chưa từng có xoáy nước hay nghi thức tế máu
nào lặp lại. Người làng chỉ biết ơn và thờ phụng Huyết Thủy Thần, truyền
lại câu chuyện hy sinh của dòng họ Lý cho con cháu.
Một
ngày nọ, trong khi đào móng xây cầu mới, người dân bất ngờ phát hiện một
khối đá đỏ thẫm dưới lòng sông, to như căn nhà, bề mặt khắc kín những ký
hiệu cổ. Khi nước rút, những ký hiệu ấy sáng lên, tạo thành hình thuồng
luồng quấn quanh một người mang đôi mắt đỏ.
Người
già run giọng nói:
“Đây…
chính là Huyết Thạch… nơi linh hồn Huyết Quái và thuồng luồng bị phong
ấn…”
Đêm
hôm đó, khi trăng đỏ lên cao, một bé gái họ Lý trong làng bỗng mơ thấy
một người đàn ông lạ, nửa người nửa thủy quái, đôi mắt đỏ hiền hòa. Người ấy
khẽ đặt tay lên vai cô bé và thì thầm:
Sáng
hôm sau, Huyết Thạch chìm sâu xuống đáy, biến mất như chưa từng tồn tại.
Dân làng dựng một ngôi miếu lớn ngay bờ sông, khắc bốn chữ “Huyết Quái Thủy
Thần”, thờ phụng linh hồn Lý An, Khải và tất cả những người đã hy sinh.
Từ
đó, người ta tin rằng dưới lớp nước tĩnh lặng của sông Vân Xuyên, vẫn có
một đôi mắt đỏ theo dõi mọi động tĩnh. Những kẻ ác ý muốn lợi dụng sông
này để làm giàu đều gặp tai ương kỳ lạ, còn những ai thành tâm cầu nguyện đều
được phù hộ.
Câu
chuyện “Khế Ước Huyết Thống – Người và Thuồng Luồng” trở thành huyền thoại
lưu truyền mãi mãi, như lời nhắc rằng:
Dòng
sông vẫn im ắng, phản chiếu ánh trăng, và truyền thuyết về dòng họ thuồng
luồng mãi mãi sống trong lòng người dân Vân Xuyên.
Bạn có tin rằng một vật phẩm nhỏ bé lại có thể mang đến sự bình an, xua tan vận xui, thu hút tài lộc? 7 vật phẩm phong thủy đặc biệt dưới đây được chế tác tinh xảo từ chất liệu tự nhiên (trầm hương, dâu tằm, đá mắt hổ), kết hợp năng lượng tâm linh, chính là "lá bùa hộ mệnh" giúp bạn vững tâm mỗi ngày. Khám phá ngay!
1)DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH TRẦM HƯƠNG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/2LMjfdKLyu
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJ9k1U/
2)VÒNG TAY TRẦM HƯƠNG 108 HẠT - BÌNH AN TRỌN ĐỜI
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/20jtH3llMO
🔗 TIKTOK https://vt.tiktok.com/ZSkvJRkR8/
3) VÒNG TRẦM HƯƠNG NGŨ MỆNH - HỢP TUỔI RƯỚC LỘC
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/10rM5GNp2G
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkvJ5KGB/
4)VÒNG TAY MẶT PHẬT BẢN MỆNH 12 CON GIÁP
🔗 SHOPEE 1 |https://s.shopee.vn/4fkeS3uMRm
🔗 SHOPEE 2 https://s.shopee.vn/6AZSEn7Ow1
5) VÒNG DÂU TẰM 108 HẠT - "THẦN HỘ MỆNH" TRỪ TÀ
🔗 SHOPEE https://s.shopee.vn/708ZEOTDXu
6) VÒNG DÂU TẰM KHẮC TÊN - BÙA HỘ THÂN ĐỘC NHẤT
🔗 SHOPEE | https://s.shopee.vn/1qQT4uUkKW
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveFTT5/
7) MẶT DÂY CHUYỀN PHẬT BẢN MỆNH ĐÁ MẮT HỔ - UY LỰC VÔ SONG
🔗 SHOPEE |https://s.shopee.vn/10rL6svxtq
🔗 TIKTOK SHOP https://vt.tiktok.com/ZSkveYny5/
"Vật phẩm phong thủy không chỉ là trang sức - Đó là năng lượng bảo hộ bạn mỗi ngày!"
Đừng để tâm linh bị bỏ quên – hãy chọn cho mình một vật hộ thân, thu hút năng lượng tốt lành mỗi ngày!
0 Comments