Màn đêm đen kịt bao trùm khắp khu rừng, chỉ còn ánh trăng yếu ớt xuyên qua tán lá, rải những vệt sáng mờ nhạt trên con đường mòn. Vương Bình tiến từng bước thận trọng, bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt khiến anh rùng mình. Từng tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân như âm thanh rít lên của những linh hồn bị giam cầm. Chiếc đèn pin trong tay phát ra ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ để soi rõ con đường gồ ghề phía trước.
Trước mặt anh, lâu đài Đường
Phong hiện lên như một bóng ma khổng lồ giữa làn sương mờ đặc quánh. Lâu
đài cổ với kiến trúc Gothic u ám, những bức tường đá xám lạnh lẽo phủ đầy rêu
phong và dây leo bám chằng chịt. Những tháp nhọn cao vút như vươn lên muốn cào
xé bầu trời đêm, gợi lên cảm giác u ám và tuyệt vọng.
Vương Bình đứng trước cánh cổng sắt
to lớn của lâu đài, cánh cổng đã hoen gỉ và dường như không được mở ra từ rất
lâu. Anh cầm tay nắm, cố gắng xoay nhưng không nhúc nhích. Đột nhiên, từ phía
sau cánh cổng, một tiếng cọt kẹt vang lên, như thể có ai đó vừa đẩy nó từ bên
trong. Cánh cổng mở ra chậm rãi, để lộ khoảng sân rộng phía trước phủ đầy cỏ
dại.
Ngay khi Vương Bình bước qua cánh
cổng, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh bất thường ùa đến, như thể lâu đài
vừa há miệng nuốt trọn anh vào lòng. Bầu không khí bên trong dường như nặng nề
hơn, mang theo mùi ẩm mốc và thứ gì đó như mùi của xác chết đang phân hủy.
Khi anh tiến đến bậc thềm đá,
cánh cửa chính của lâu đài bất ngờ mở ra mà không có ai đụng vào. Đứng giữa
cánh cửa là một người phụ nữ, Lý Nhã Lan. Cô mặc một chiếc váy dài màu
đen, gương mặt thanh tú nhưng nhợt nhạt, đôi mắt to tròn nhưng sâu thẳm như hai
hố đen không đáy.
"Thám tử Vương Bình, tôi đã chờ
anh," cô nói với giọng trầm và nhẹ như hơi thở, nụ cười thoáng hiện trên
đôi môi khô khốc.
"Chào cô, Lý Nhã Lan. Tôi đến
theo lời mời của ông Đường Phong," Vương Bình gật đầu, cố gắng giữ cho
giọng nói của mình bình tĩnh.
"Ông tôi hiện không thể gặp anh
ngay lúc này. Ông đang bị bệnh rất nặng và cần nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tôi sẽ
thay mặt ông dẫn anh đi tham quan lâu đài," Nhã Lan đáp, đôi mắt thoáng
ánh lên sự lo lắng.
Vương Bình bước theo cô vào sâu bên
trong lâu đài. Nội thất bên trong đập vào mắt anh là những dãy hành lang
dài tăm tối với ánh đèn dầu leo lét, những bức tranh cũ kỹ treo dọc theo bức
tường, tất cả như chìm đắm trong một không gian của quá khứ xa xôi. Những bức
chân dung gia tộc Đường treo trên tường, gương mặt của những người trong tranh
dường như theo dõi từng bước chân của anh.
"Anh có thể cảm nhận được sự
lạnh lẽo trong không khí chứ? Đây không phải là cái lạnh của mùa đông, mà là
cái lạnh từ những linh hồn bị mắc kẹt nơi đây," Nhã Lan nói khẽ, giọng cô
vang vọng trong không gian trống trải, khiến Vương Bình cảm thấy da thịt mình
lạnh toát.
Anh cố gắng duy trì sự tập trung,
quan sát kỹ mọi thứ xung quanh. Những dấu chân mờ nhạt trên sàn đá, những vệt
máu khô đen dính trên tay vịn cầu thang... Tất cả đều là dấu hiệu của một thứ
gì đó bất thường.
Bỗng, tiếng chuông nhà thờ từ xa
vang lên, âm thanh kéo dài như những tiếng thở dài đầy ai oán. Lý Nhã Lan
khẽ giật mình, ánh mắt cô dường như tràn ngập nỗi sợ hãi.
"Chúng ta nên tiếp tục thôi,
đêm nay không phải là đêm an lành," cô thì thầm, giọng nói như lạc đi.
Sau đó, Nhã Lan dẫn Vương Bình lên
tầng hai của lâu đài, nơi mà cô nói là từng có rất nhiều người mất
tích. Khi họ bước qua hành lang dài và tối tăm, một cơn gió lạnh thổi qua khiến
những ngọn nến rung rinh, ánh sáng yếu ớt chập chờn. Một cánh cửa gỗ mục nát
nằm cuối hành lang thu hút sự chú ý của Vương Bình.
"Căn phòng này... là nơi ông
Đường Phong thường hay lui tới trước khi ông trở nên ốm yếu," Nhã Lan giải
thích, giọng nói lộ rõ vẻ bất an.
Vương Bình không do dự, anh đặt tay
lên nắm cửa và mở ra. Một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi anh, khiến anh phải
bịt mũi lại. Bên trong, căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ hành lang hắt vào.
Những bức tường ẩm mốc và mục nát, trần nhà treo lơ lửng những mạng nhện dày
đặc. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ giữa phòng là một cuốn nhật ký dày cộp phủ
đầy bụi.
Anh tiến lại gần, mở cuốn nhật ký
ra. Những dòng chữ rối rắm và khó hiểu hiện lên, nhưng một đoạn ghi chú làm anh
chú ý:
"Ngày 13 tháng 11: Những bóng
đen đang trở nên táo tợn hơn. Tôi có thể cảm nhận được chúng theo dõi từng bước
chân của mình. Tiếng khóc rấm rứt vọng ra từ bức tường phía sau phòng làm việc
của tôi. Nếu lời nguyền thực sự tồn tại, thì mọi người trong lâu đài này đều sẽ
bị nguyền rủa."
Ngay lúc đó, Vương Bình nghe thấy
một tiếng động mạnh vang lên từ phía sau lưng. Anh quay ngoắt lại, nhưng hành
lang giờ đây tối đen như mực. Ngọn nến từ từ tắt lịm, để lại anh chìm trong
bóng tối hoàn toàn.
Bỗng, một tiếng thì thầm vang lên
sát tai anh: "Rời khỏi nơi này... nếu ngươi muốn sống sót..."
Vương Bình giật mình quay lại nhưng
không thấy ai. Hơi thở của anh dồn dập, trái tim đập mạnh như muốn nổ tung
trong lồng ngực. Ánh mắt của anh bắt gặp hình dáng một bóng đen thoắt ẩn thoắt
hiện cuối hành lang, dường như đang mời gọi anh tiến tới.
"Thám tử Vương, chúng ta nên
rời khỏi đây trước khi quá muộn," Lý Nhã Lan nói, giọng cô run rẩy.
Nhưng Vương Bình vẫn đứng yên, ánh
mắt kiên định nhìn về phía trước. Dù biết rằng điều gì đó vô cùng tăm tối đang
chực chờ, nhưng sự tò mò đã đẩy anh đi xa hơn. Anh không thể quay lưng lại
trước những bí ẩn đang dần hé lộ trong lâu đài này.
Đêm vẫn còn dài, và bí mật trong lâu
đài cổ chưa bao giờ gần đến vậy.
0 Comments