Bóng tối phủ khắp lâu đài, như một con quái vật khổng lồ nuốt chửng mọi thứ bên trong nó. Tiếng gió hú bên ngoài như tiếng gào thét của những linh hồn bị cầm tù, vang vọng khắp các hành lang lạnh lẽo. Vương Bình đứng trước lối đi tăm tối, cảm giác rùng rợn bao trùm khi anh vừa đọc xong đoạn nhật ký đầy ám ảnh của Đường Phong. Tiếng thì thầm kỳ quái vẫn văng vẳng bên tai, nhưng anh không thể xác định được nguồn gốc của nó.
"Chúng ta không nên ở đây quá lâu," Lý Nhã Lan
thì thầm, giọng cô run rẩy. Đôi mắt cô nhìn quanh như thể sợ hãi rằng thứ gì đó
từ trong bóng tối có thể nhảy bổ ra bất cứ lúc nào.
"Không, tôi cần kiểm tra thêm," Vương Bình đáp,
ánh mắt kiên quyết. Anh đã quá quen với những vụ án phức tạp và những lời đe
dọa ẩn mình trong bóng tối, nhưng lâu đài này mang đến cho anh một cảm giác
khác biệt, như thể mỗi bước đi của anh đang bị hàng ngàn cặp mắt vô hình dõi
theo.
Phòng làm việc của Đường Phong
nằm ở cuối dãy hành lang, cánh cửa bằng gỗ gụ nặng nề và cũ kỹ. Vương Bình đẩy
cửa mở ra, cẩn thận quan sát từng chi tiết. Căn phòng được chiếu sáng bởi những
ngọn đèn dầu le lói, khiến mọi thứ như chìm trong thứ ánh sáng ma quái. Những
bức tranh treo trên tường với gương mặt u tối của các tổ tiên nhà Đường như
đang nhìn chằm chằm vào anh.
Giữa căn phòng là một chiếc bàn lớn chất đầy sách vở
và giấy tờ lộn xộn. Nhưng điều khiến Vương Bình chú ý hơn cả là một chiếc
gương lớn treo trên tường đối diện bàn làm việc. Tấm gương được chạm khắc
tinh xảo với khung gỗ đen, toát lên vẻ cổ kính và bí ẩn.
Anh bước đến gần tấm gương, cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống
lưng khi nhìn vào nó. Khuôn mặt mình phản chiếu trong gương, nhưng rồi anh nhận
ra có gì đó không đúng. Phía sau anh, trong hình phản chiếu, có một bóng đen mờ
ảo đứng lặng lẽ, dường như đang nhìn chằm chằm vào anh.
Anh quay phắt lại, nhưng đằng sau chỉ có Nhã Lan đang đứng
cách đó vài bước chân, gương mặt cô tái nhợt và sợ hãi. "Anh làm sao
thế?" cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Vương Bình im lặng, ánh mắt trở lại nhìn tấm gương. Nhưng
bóng đen đã biến mất. Anh cẩn thận kiểm tra khung gương, gõ nhẹ lên bề mặt gỗ
xung quanh. Ngay lập tức, anh cảm nhận được một âm thanh rỗng vang lên từ phía
sau tấm gương.
"Có một khoảng trống phía sau," Vương Bình thì
thầm, đôi mắt sáng lên sự quyết tâm. "Có lẽ đây chính là nơi mà ông Đường
Phong đã nhắc đến trong nhật ký."
Sau khi tìm được một công tắc bí mật,
tấm gương từ từ dịch chuyển sang một bên, để lộ một lối đi hẹp và tối tăm dẫn
sâu vào bên trong tường. Làn gió lạnh từ lối đi phả ra khiến ngọn đèn dầu trong
phòng lập tức chập chờn.
"Anh chắc chắn muốn đi vào đó sao?" Nhã Lan hỏi,
giọng cô lẫn trong hơi thở run rẩy.
"Đây có thể là nơi dẫn đến lời giải cho tất cả những bí
ẩn ở lâu đài này," Vương Bình đáp, không chút do dự. Anh bật đèn pin, rồi
cẩn thận bước vào lối đi bí mật. Nhã Lan chần chừ một chút, rồi cũng theo sau
anh.
Con đường dẫn sâu xuống dưới, mỗi bước chân của họ dội lại
âm thanh vang vọng trong không gian hẹp. Bức tường xung quanh được xây bằng đá
lạnh lẽo, phủ đầy mạng nhện. Không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt, như thể
có một thứ gì đó đang chờ đợi họ ở cuối con đường này.
Khi họ tiến sâu hơn, Vương Bình nghe thấy những tiếng động
kỳ lạ - như tiếng cào cấu từ phía bên kia bức tường. Một cảm giác bất an dâng
lên, nhưng anh vẫn kiên định bước tiếp. Cuối cùng, họ đến một cánh cửa gỗ cũ
kỹ, có vẻ như đã bị lãng quên trong nhiều năm.
Bên trong căn phòng tối om, Vương Bình và Nhã Lan phát
hiện một cảnh tượng rùng rợn: Một nghi thức cổ xưa đang được thực hiện.
Trên sàn nhà, những biểu tượng kỳ quái được vẽ bằng máu khô đen, xếp thành một
vòng tròn bao quanh một chiếc bàn đá lớn. Trên bàn là những bộ xương người rải
rác, với những dấu vết bị tra tấn dã man.
Ở giữa vòng tròn máu, một bức tượng điêu khắc bằng đá
hình một con quái vật với đôi mắt đỏ rực, dường như đang dõi theo họ với vẻ thù
hận. Những tiếng thì thầm ma quái vang lên từ khắp nơi, như thể linh hồn của
những người đã chết vẫn còn mắc kẹt tại đây.
"Chúa ơi... Đây chính là nơi diễn ra những nghi lễ tàn
bạo," Nhã Lan thốt lên, khuôn mặt cô trắng bệch. Cô quay lại nhìn Vương
Bình, nhưng ánh mắt anh đang dán chặt vào một vật gì đó trên chiếc bàn đá.
Đó là một cuốn sách cổ, với bìa được khắc những ký
hiệu kỳ lạ. Những trang giấy bên trong đã ố vàng, nhưng nét chữ viết tay vẫn rõ
ràng. Đọc lướt qua vài đoạn, Vương Bình phát hiện ra rằng đây chính là cuốn
sách ghi chép về lời nguyền đã ám ảnh gia tộc Đường suốt nhiều thế kỷ.
"Lời nguyền sẽ không bao giờ kết thúc, cho đến khi dòng
máu cuối cùng của gia tộc Đường được hiến tế..." -
Đoạn ghi chép cuối cùng khiến Vương Bình lạnh toát.
Đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên từ phía cửa. Trước
khi anh kịp phản ứng, cánh cửa đã đóng sầm lại, nhốt anh và Nhã Lan bên trong
căn phòng u ám. Những ngọn đèn dầu đột ngột tắt phụt, để lại họ chìm trong bóng
tối hoàn toàn.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Nhã Lan hoảng hốt. Cô bám
chặt vào cánh tay Vương Bình, đôi mắt mở to tràn ngập sự sợ hãi.
Vương Bình cầm chặt đèn pin, cố gắng giữ cho bản thân bình
tĩnh. "Chúng ta bị nhốt rồi. Nhưng tôi sẽ tìm cách thoát ra," anh
nói, giọng vẫn giữ vẻ kiên định.
Ngay lúc đó, tiếng thì thầm quái đản lại vang lên, lần này
nghe rõ hơn bao giờ hết, như thể chúng đang bao vây cả căn phòng:
"Ngươi đã đến quá muộn... Bí mật này sẽ chôn vùi ngươi
mãi mãi..."
Vương Bình quét đèn pin khắp phòng, cố gắng tìm lối thoát.
Nhưng rồi, anh bỗng nhận ra điều kinh hoàng: trên bức tường đối diện,
bóng của anh và Nhã Lan biến dạng, không còn phản chiếu hình dáng con người mà
trở thành những hình thù quái dị, như thể có thứ gì đó đã chiếm lấy linh hồn
họ.
Lâu đài cổ đã trở thành cái bẫy, và Vương Bình giờ đây chỉ
còn một mình đối mặt với những thế lực hắc ám chực chờ nuốt chửng anh.
0 Comments