PHÀM NHÂN TU TIÊN LỘ ( CHƯƠNG 10-20) [SIÊU PHẨM ] TIÊN HIỆP CỔ ĐIỂN - TÁC GIẢ: MÈO PING PING

CHƯƠNG 11: PHÙ CHIẾN CẤP THẤP


Ba ngày kể từ khi tia linh lực đầu tiên ngưng tụ trong đan điền, Tần Vân vẫn giữ nhịp sống như cũ: gánh nước, vận linh thảo, quét sân kho thuốc. Không ai thấy được trong đôi mắt u tĩnh kia là một ý chí đang chầm chậm chuyển mình như ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy.


Đêm, căn lều gỗ dưới chân núi.

Trên mặt bàn cũ kỹ, Tần Vân bày ra bốn tấm phù màu xanh nhạt, mặt phù khắc đồ văn thô sơ nhưng cực kỳ cẩn trọng, bên cạnh là mấy viên linh thạch hạ phẩm đã vỡ vụn — là thứ hắn gom góp từng chút trong những tháng qua khi thu dọn các bãi thử luyện của đệ tử nội môn.

Cuốn sách đặt kế bên mang tên “Thô Cấp Phù Chiến Cơ Bản”, hắn đổi được từ một đệ tử ngoại môn thích cờ bạc, bằng… mười ba ngày công khuân nước ban đêm.

Trang cuối cuốn sách đánh dấu dòng chữ mờ nhạt:

“Khi có linh lực nhập thể, thử từ phù ‘Phá Phong’ cấp thấp đầu tiên, tiêu hao nhỏ, lực phát nhẹ, nhưng dễ điều khiển.”




Tần Vân đặt phù văn vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi.
Tia linh lực nhỏ như tơ từ đan điền chầm chậm vận chuyển theo lộ tuyến được ghi chú.

Lần đầu tiên, hắn không dùng phù trợ dẫn mà tự dùng ý niệm dẫn khí vào phù.

“Linh dẫn nhập phù, khí tụ thành ấn, lấy tâm làm trụ...”

Tách!

Một tiếng nổ nhẹ, phù văn vỡ đôi. Linh lực chưa kịp kích phát đã rối loạn, khiến đầu óc hắn choáng váng như bị kim châm.

Máu rịn ra từ mũi. Một lần thất bại.


Lần thứ hai.

Tay khẽ run, hắn đặt một phù khác lên bàn, lần này dùng thêm một giọt “Tụ Thần Dịch” — thứ thuốc bồi bổ tinh thần mà hắn tự điều chế từ phế thảo bị bỏ đi trong kho.

Linh lực lần nữa vận hành. Nhưng giữa đường, khí tức mất khống chế, phù bốc cháy. Lửa yếu, nhưng đủ thiêu sém mấy sợi tóc trước trán.

Lại thất bại.

Tần Vân không nói một lời. Chỉ lau mồ hôi, ngồi thiền nửa canh giờ ổn định khí tức, rồi… tiếp tục thử lần thứ ba.


Lần thứ ba.

Phù được đặt trên mặt đất, cách hắn một thước. Linh lực rút ra từ đan điền, không quá vội vã như hai lần trước. Hắn nén khí, thu tâm.

Từng sợi linh lực mảnh nhập vào phù. Lần này không có khói, không nổ. Phù văn lóe lên ánh sáng xanh nhạt, rồi rung nhẹ một cái.

Tần Vân lập tức vận niệm theo khẩu quyết trong sách:

“Phong tụ… phá!”

Ầm!

Một luồng gió nhẹ như lưỡi dao xẹt ngang mặt đất, cắt đứt một nhánh trúc khô phía trước. Không mạnh, nhưng… đó là phù chiến đã kích phát thành công.


Hắn ngồi thở dốc. Gò má tái nhợt. Tia linh lực duy nhất gần như tiêu tán toàn bộ.

Nhưng trong lòng… cực kỳ yên tĩnh và sáng rõ.

“Không sai… phù này tiêu hao khoảng tám phần linh lực của ta hiện tại. Nếu khôi phục trong ba ngày, có thể thử lại. Một ngày, ta dùng một lần là giới hạn.”

“Nhưng... nếu tích được ba phù cùng lúc, có thể phòng thân khi gặp nguy.”

Hắn nhìn nhánh trúc bị cắt gãy, nhớ đến những câu chuyện về tán tu chết oan vì rơi vào bẫy, yêu thú rừng sâu, hay bị cướp pháp khí trên đường.

Từ nay, hắn không còn hoàn toàn tay trắng.


Hôm sau, tại kho linh thảo.

Một đệ tử nội môn mặt mày hống hách đá văng một giỏ linh thảo:

“Tần Vân! Đồ tạp dịch vô dụng! Bó này hái sai giờ, thiếu linh tính rồi, ngươi định để ta luyện đan thành rác chắc?”

Tần Vân cúi đầu, không nói gì. Nhặt lại từng cọng thảo, kiểm tra kỹ càng, không phản bác một lời.

Hắn không muốn kết thù. Một phù Phá Phong nhỏ chẳng thể địch lại kẻ có ba tầng Luyện Khí như tên kia.

Nhưng nếu bị ép đến đường cùng… hắn sẽ có lựa chọn.


Đêm đó, hắn khôi phục linh lực bằng cách thổ nạp, luyện lại “Tâm Tịnh Phù” để ổn định hồn niệm. Sau ba canh giờ, tụ được một tia linh lực nhỏ hơn hôm trước.

Không đủ để luyện lại Phá Phong Phù, nhưng đủ để thử dùng một thứ khác: “Thanh Nhãn Phù” — phù phụ trợ, giúp tăng thị lực và phân biệt linh khí nhè nhẹ.

Thành công.

Một tia sáng thanh nhạt hiện lên trong mắt hắn. Nhìn vào đống linh thảo được phân loại, hắn giờ có thể phân biệt sơ bộ linh tính của mỗi nhánh bằng mắt — điều mà trước đây phải dựa vào cảm giác tay và hương vị.

“Không mạnh... nhưng thiết thực.”


Tần Vân hiểu rõ: hắn không thể tiến nhanh như những thiên tài được môn phái dồn tài nguyên. Nhưng mỗi bước đi của hắn — dù nhỏ — đều có căn cơ vững chắc.

Phù trợ, linh thạch, thảo dược, pháp quyết, tất cả hắn đều góp nhặt từng chút, phân tích từng phần, rồi mới vận dụng.


Kết thúc chương:

Tần Vân lúc này, tuy chỉ có một phù Phá Phong, và một tia linh lực mong manh, nhưng đã thật sự bước được nửa chân vào con đường tự lực tu tiên.

Không ai trao cho hắn vận mệnh.

Hắn… tự tay viết lấy.

 

CHƯƠNG 12: CỬA ĐÁ DƯỚI VÁCH NÚI


Trên đỉnh trời xanh ngắt, từng đợt sương mù lượn lờ quanh chân núi Nam Phong. Nơi chân núi, Tần Vân lưng gùi sọt thảo dược, cẩn thận từng bước dò dẫm theo con đường mòn mà đệ tử tạp dịch thường dùng để hái linh thảo.

Hắn không hề biết rằng hôm nay, một cơ duyên — nhỏ bé nhưng chân thực — sẽ tình cờ đến với hắn.


1. Một khe nứt cũ kỹ

Con đường mòn dẫn xuống một khu vực ít người lui tới — gọi là vách đá Thiên Giản. Nơi này từng là khu vực ngoại môn cũ từ vài trăm năm trước, nhưng sau trận sụp lở lớn, địa mạch dời chuyển, đã bị bỏ hoang. Không ai buồn tới nữa, trừ những kẻ như Tần Vân.

Khi đang tìm hái một gốc Liễu Diệp Thanh Thảo mọc sát mép đá, Tần Vân bất chợt trượt chân, cả người ngã đập xuống một bụi rêu dày. May thay, không chấn thương, nhưng khi đứng dậy, ánh mắt hắn chợt nhìn thấy… một khe hở mờ mờ trên mặt đất, bị che khuất dưới lớp rêu và bụi cây lâu năm.

Tò mò, hắn vạch bụi rêu ra. Một mảng đá vuông lớn, phía trên có khắc ký hiệu mờ mờ — “Linh Môn Trấn Pháp”.

“Một loại phong cấm cổ? Không mạnh… chỉ còn chút tàn ấn, nhưng rõ ràng là cố ý phong lại…”

Tần Vân không dám vọng động. Hắn lấy ra Thanh Nhãn Phù để quan sát kỹ.

Dưới ánh sáng phù văn, hắn thấy mạch pháp đã hao tổn gần hết, gần như vô chủ. Một đệ tử có pháp lực tầng ba trở lên có thể mạnh mẽ cưỡng phá, nhưng hắn không dám làm vậy.

Hắn lặng lẽ dùng dao găm rạch nhẹ theo đường mép đá, từng chút một gỡ rêu bám quanh. Sau gần nửa canh giờ, cả tấm cửa đá bằng đá xanh hiện ra, nặng, thô ráp, có dấu vết kéo trượt — như từng có người dùng pháp lực mở ra từ bên trong.


2. Quyết định thăm dò

“Một nơi bị lãng quên… có thể chỉ là kho cũ. Cũng có thể… là nơi chứa vật gì nguy hiểm.”
“Nhưng nếu là bí thất của tạp dịch hay ngoại môn đời trước, khả năng có để lại pháp quyết, phù lục, hoặc thảo dược cổ.”

Tần Vân không liều lĩnh tiến vào. Hắn đánh dấu lại vị trí, quay về lều, dành trọn ba ngày tiếp theo để chuẩn bị:

  • Ba tấm Phá Phong Phù — phòng ngự hoặc tấn công.
  • Một Tĩnh Tâm Phù để phòng loạn niệm nếu gặp trận pháp mê huyễn.
  • Dây thừng, hỏa thạch, nước sạch và một viên “Thủy Linh Châu” nhặt được từ kho phế vật, dùng làm chiếu sáng tạm thời.

Hắn chờ đêm xuống mới quay lại. Giữa vách đá hoang lạnh, chỉ có tiếng gió rít và ánh trăng lặng lẽ.


3. Bên trong cửa đá

Cánh cửa đá mở ra chậm rãi, phát ra tiếng “kẹt” như răng đá ma sát, kéo theo bụi mốc bay lên.

Bên trong là một hành lang hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi nghiêng người. Tường đá lạnh và tối, nhưng nền đá vẫn còn dấu chân cũ mờ mờ.

“Không phải hoàn toàn chưa từng ai vào... Nhưng có vẻ lâu lắm rồi.”

Tần Vân thận trọng di chuyển. Sau một đoạn, lối đi mở ra một căn phòng nhỏ, chỉ rộng ba trượng. Tường đá vỡ vụn vài chỗ, trong phòng không có cơ quan, nhưng vẫn còn tàn tích rõ rệt của bàn luyện phù và bệ đựng linh dược.

Hắn tìm được:

  • Hai cuốn sách cũ mục (một cuốn gần như nát vụn, chỉ còn vài trang có thể đọc).
  • Một lọ ngọc nhỏ còn kín, dán phù chú bảo tồn.
  • Một rương gỗ bị khóa, ổ khóa đã gỉ, nhưng có thể dùng dao găm cạy.

Hắn không vội mở. Trước tiên, hắn dán “Tĩnh Tâm Phù” lên ngực, vận tâm pháp ổn định. Sau đó mới mở nắp rương.

Bên trong là:

  • Một bó phù trống đã ố vàng (chỉ dùng được vài tấm).
  • Một cuốn “Tạp Phù Thủ Lục – Biến Dị Bản”.
  • Một mảnh ngọc giản vỡ đôi.

Tần Vân thở nhẹ ra. Không có pháp khí quý, không có linh đan thượng phẩm, nhưng toàn là thứ hắn cần — phù đạo căn bản, không ai đoạt, không ai dòm ngó.


4. Rút lui và ghi chép

Hắn không tham lam ở lâu. Trước khi rời đi, hắn ghi lại toàn bộ bố trí bên trong, vẽ lại sơ đồ căn thất, đánh dấu những nơi có thể quay lại khảo sát sâu hơn khi có đủ thực lực.

Trở về căn lều, hắn đem ngọc giản dùng linh thức dò xét — bên trong ghi một đoạn nửa chừng về “Linh Mạch Phù” — một loại phù dẫn linh khí từ địa mạch vào phạm vi nhỏ, hỗ trợ người luyện phù tu hành.

“Nếu hoàn thiện… có thể đặt một khu vực tu luyện riêng, dù linh khí yếu hơn động phủ chính tông, nhưng hơn xa căn lều rách của ta.”


5. Kết thúc chương

Tần Vân lần đầu đào được một chút gốc rễ chân thực cho con đường tán tu của mình.

Không ai hay biết.

Một đệ tử tạp dịch lặng lẽ biến mất vài canh giờ giữa đêm. Khi hắn trở lại, vẫn là kẻ khuân nước quét sân, vẫn gù lưng gánh củi, vẫn không ai buồn nhìn đến.

Nhưng trong tâm hắn, đã có thêm một góc trời của riêng mình.

 

CHƯƠNG 13: THỬ NGHIỆM LINH MẠCH PHÙ


Trong những đêm dài mưa phùn gió lạnh, khi đệ tử nội môn an nhiên luyện công trong động phủ sáng đèn, thì ở một góc hoang sơn ẩm thấp, Tần Vân đang lần mò từng đường nét trên tấm ngọc giản vỡ, cố gắng phục nguyên đoạn pháp đồ dang dở của “Linh Mạch Phù”.

Hắn biết rõ: với linh căn thất khiếu bất thông như hắn, chỉ có cách mượn ngoại vật trợ tu mới mong tiến thêm một bước.


1. Phục Nguyên Pháp Phù

“Linh Mạch Phù” là một loại phù cổ xưa, không truyền rộng trong tu sĩ phổ thông vì tính hiệu quả hạn chế — chỉ dẫn được một phần nhỏ linh khí địa mạch, lại yêu cầu điểm bố trí phù trận đặc thù.

Nhưng với Tần Vân, đó chính là cứu tinh.

“Một tạp dịch không được vào linh động, không thể mượn pháp trận môn phái… Thứ này dù yếu, cũng là một tia sáng trong bóng tối.”

Suốt bảy đêm liền, hắn vừa làm công việc hàng ngày, vừa âm thầm chắt lọc từng ký hiệu còn sót lại trên ngọc giản, so sánh với các ký pháp trong “Tạp Phù Thủ Lục – Biến Dị Bản” mà hắn tìm được ở căn mật thất.

Cuối cùng, hắn phục nguyên được bản thô của “Tam Phủ Linh Mạch Phù” — loại sơ cấp, chỉ hút được một nhánh linh khí mỏng từ địa mạch, tập trung trong bán kính ba trượng.


2. Vẽ Phù và Thí Nghiệm

Đêm hôm đó, Tần Vân trở lại mật thất dưới vách đá. Hắn dọn sạch bụi đá, lau khô nền đá, vẽ xuống ba phù ấn bằng máu hòa linh mực.

Cách vẽ chậm, tay run. Một lỗi nhỏ có thể khiến phù mất hiệu lực, thậm chí phản phệ.

Khi phù thứ ba hoàn tất, hắn dán tấm “Linh Mạch Phù” trung tâm, niệm pháp quyết kích hoạt.

Ngay khoảnh khắc đó, đất đá nhẹ rung. Một luồng linh khí như tơ mỏng dần dần tụ lại từ khe nứt dưới nền, rồi lượn lờ giữa ba phù ấn. Trong ba trượng xung quanh, linh khí tuy nhạt, nhưng rõ ràng hơn bên ngoài gấp ba lần.

Tần Vân lập tức ngồi xuống, vận chuyển tầng đầu tiên của “Thanh Nguyên Tâm Pháp” — khẩu quyết nhập môn mà hắn khổ luyện suốt gần một năm trời mà vẫn giậm chân tại chỗ.

Chỉ trong ba canh giờ ngồi tĩnh tọa giữa ba phù, khí trạch trong đan điền hắn dường như ngưng tụ rõ rệt hơn trước. Dù không thể đột phá ngay, nhưng hắn đã có thể cảm nhận được luồng linh khí lưu chuyển thật sự, không còn là những hơi thở mong manh, mờ nhạt như trước.

“Thành công rồi…”


3. Biến Chuyển Trong Linh Thảo

Hắn chưa vội vui mừng. Mấy ngày sau, hắn mang vài loại thảo dược phổ thông (như Thanh Thảo, Phá Cốt Diệp, Tiểu Linh Hoa) trồng thử trong phạm vi ba trượng có Linh Mạch Phù.

Chỉ mười ngày sau, hắn phát hiện màu lá tươi hơn, mùi dược đậm hơn những cây trồng ngoài lều thường lệ. Đặc biệt, một gốc Hồi Linh Thảo vốn kém phát triển, lại nảy thêm một lá non tím nhạt — dấu hiệu sắp tiến giai lên cấp linh thảo hạ phẩm.

“Có thể… nơi này không chỉ dùng để tu luyện, mà còn là nơi trồng dưỡng linh thảo cho riêng mình…”


4. Ánh mắt lạ lẫm

Nhưng rồi, mọi yên bình không kéo dài.

Hôm đó, khi Tần Vân gánh nước từ sơn môn xuống chân núi, hắn tình cờ bắt gặp Triệu Vũ, một đệ tử ngoại môn vốn hống hách, ánh mắt chợt dừng lại trên người hắn lâu hơn một chút.

“Lạ thật... mấy hôm nay khí tức trên người tên tạp dịch này… có vẻ thanh sạch hơn trước? Không giống kẻ chỉ ngồi trong lán rách cả ngày.”

Tần Vân thản nhiên cúi đầu, tiếp tục bước đi.

Hắn biết rõ, tu hành là con đường của kẻ cô độc. Càng ít người chú ý, càng tốt.


5. Gió Bắt Đầu Lay Động

Đêm đó, hắn trở lại mật thất. Linh Mạch Phù vẫn vận hành ổn định. Hắn ghi chép cẩn thận những thay đổi trong ba trượng phạm vi, điều chỉnh lại mạch dẫn linh khí cho phù ổn định hơn.

Từ giờ trở đi, hắn đã có một “tiểu linh địa” bí mật riêng.

Không phải động phủ, không có trận pháp bảo vệ, nhưng là một gốc rễ đầu tiên trên con đường tu hành tán tu cô độc của hắn.

Chỉ cần không bị phát hiện, chỉ cần ngày qua ngày thấm dần linh khí, hắn có thể từng bước… chân chính bước vào Luyện Khí tầng ba, thoát khỏi tầng đáy thấp nhất của thế giới tu tiên này.

 

CHƯƠNG 14: NGHI VẤN GIỮA SƠN MÔN


Ba ngày sau khi “Linh Mạch Phù” được ổn định vận chuyển, Tần Vân tiếp tục lặp lại vòng đời quen thuộc của một đệ tử tạp dịch — gánh nước, quét sân, thu phân linh thú, mỗi ngày mười hai canh giờ không rời tay.

Chỉ ban đêm, hắn mới có thể bí mật lẻn vào mật thất dưới vách đá, lặng lẽ ngồi xếp bằng giữa tam phù, vận chuyển Thanh Nguyên Tâm Pháp, gom từng tia linh khí mỏng vào đan điền.

Tâm pháp vận chuyển chậm, nhưng hiệu quả ổn định. Nếu cứ như vậy, nửa năm nữa, hắn có thể chính thức đột phá Luyện Khí tầng ba.

Nhưng trời không để kẻ an ổn quá lâu.


1. MỘT NGƯỜI MẤT TÍCH

Ngày mười sáu tháng đó, một đệ tử ngoại môn tên là Tống Hạo bị phát hiện mất tích sau khi vào núi hái linh thảo. Truy tra ba ngày không có kết quả, hộ pháp nội môn hạ chỉ phong tỏa một số lối vào rừng, cảnh báo toàn bộ đệ tử không được tùy tiện xuất môn vào ban đêm.

Tống Hạo không phải người quan trọng, nhưng hắn là người từng cùng Triệu Vũ trêu chọc Tần Vân nơi bãi luyện khí, từng đánh úp hắn trong kho chứa dược liệu chỉ vì một túi linh thạch nhỏ.

“Không rõ sống chết, nhưng khả năng cao là bị yêu thú tập kích hoặc lạc đường...”

Tin tức được truyền đi khắp ngoại môn như lửa bén cỏ khô.


2. TRIỆU VŨ NGHI NGỜ

Triệu Vũ vốn kiêu ngạo, tính tình đa nghi. Từ sau lần hắn thoáng thấy khí tức thanh khiết khác thường từ người Tần Vân, trong lòng đã nảy sinh một tia nghi ngờ khó hiểu.

“Tên tạp dịch này... xưa nay uể oải, khí tức đục như tro, vì sao mấy ngày nay lại có chút thanh minh như người vừa tắm qua linh tuyền?”

Giờ Tống Hạo mất tích, đúng vào thời điểm Tần Vân thường ra ngoài đêm khuya. Triệu Vũ âm thầm theo dõi hắn trong hai đêm liền.

Đêm thứ hai, hắn thấy Tần Vân lặng lẽ mang theo bao bố nhỏ, rời khỏi khu tạp dịch, vòng qua sơn đạo vắng vẻ phía tây, tiến sâu vào khu vực hoang lương gần vách đá.

“Hừ... ngươi rốt cuộc đang giấu cái gì?”


3. CẢM ỨNG TRONG PHÙ TÂM

Tối đó, khi Tần Vân vừa ngồi xuống vị trí quen thuộc trong mật thất, vận chuyển pháp quyết dẫn khí, bỗng nhiên một luồng khí lưu mỏng bất thường dâng ngược từ phù tâm trung tâm.

Linh khí... nhưng khác lạ. Không giống linh khí thiên địa bình thường, mà mang theo một tia âm lãnh như sương mù giữa đêm lạnh, thoáng qua huyết mạch khiến toàn thân hắn sởn gai ốc.

Tần Vân lập tức ngưng tụ thần thức, quan sát phù trận dưới chân. Tam phù vẫn ổn định, nhưng trong trung tâm linh nhãn đã có một vệt mờ như khí đen, lúc ẩn lúc hiện.

“Không đúng... linh mạch bên dưới có thay đổi?”

Tần Vân lập tức dừng tu luyện, chôn giấu lại phù trận, xóa sạch dấu vết và rút lui nhanh chóng.


4. TRẬN PHỤC KÍCH ÂM THẦM

Khi hắn quay trở lại đường núi, vừa đi qua khúc quanh thứ hai, một đạo bạch quang như đao chém xé gió bay tới!

Tần Vân đã cảnh giác từ trước, nghiêng người lăn xuống, suýt nữa trúng trọn lưỡi khí.

“Là ai?”

Một giọng lạnh lùng vang lên:

“Không ngờ một tên tạp dịch thấp kém như ngươi, lại có thể ẩn mình luyện công suốt bao lâu mà không ai biết. Còn dám lén lút ra vào khu vực cấm, lại giấu vật gì đó dưới đất? Chẳng lẽ ngươi có liên quan đến cái chết của Tống Hạo?”

Người xuất hiện chính là Triệu Vũ, khuôn mặt âm trầm, trong tay cầm pháp khí hạ phẩm “Truy Phong Phi Đao”.

Tần Vân trầm mặc vài tức, rồi chỉ nhẹ giọng nói:

“Ngươi muốn gì?”

“Đơn giản. Giao ra hết những gì ngươi đang che giấu: ngọc giản, pháp phù, linh thạch, kể cả vị trí địa mạch ngươi vừa ẩn thân. Nếu ngoan ngoãn, ta có thể cho ngươi sống, rồi báo lên chấp sự là do Tống Hạo bị yêu thú hại chết.”

Ánh mắt Tần Vân trầm xuống. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm sống nhẫn nhục, hắn thực sự đứng trước một tình thế sinh tử do kẻ khác áp bức.

“Ta không hại ai. Cũng không muốn tranh đoạt với bất kỳ ai. Nhưng nếu ngươi ép ta đến cùng...”

Một vật nhỏ trong tay áo hắn khẽ rung — một phù ẩn, hắn chế từ máu linh thú và tàn phù lấy từ kho tạp dịch, đủ để trong chớp mắt gây loạn khí tức trong một trượng, che mờ thần thức sơ cấp.

Triệu Vũ không ngờ tên tạp dịch kia lại hành động đột ngột.

Một khắc sau, khi hắn nhận ra tầm nhìn mờ đi, một bóng người đã xẹt qua khe đá như u linh, biến mất trong màn đêm.


5. GỢN SÓNG ĐẦU TIÊN

Tần Vân chạy suốt hai dặm, vòng đường phía nam mới trở về khu tạp dịch.

Trong tim hắn vẫn đập mạnh. Nhưng mắt vẫn trầm tĩnh như cũ.

“Không thể giữ mật thất dưới vách đá nữa. Triệu Vũ đã nghi. Ta cần dời đi, tạm thời ẩn nhẫn, đợi lắng xuống.”

Trong tay áo, hắn siết chặt một vật — mảnh khí đen mờ kia, khi phù tâm bị dao động, hắn đã lặng lẽ phong ấn nó lại trong một mảnh ngọc nhỏ.

Một thứ gì đó... không phải linh khí bình thường.

 

CHƯƠNG 15: VẾT RẠN DƯỚI ĐẤT LẠNH


Sau trận chạm mặt với Triệu Vũ trong đêm, Tần Vân biết rõ: thời gian ẩn nhẫn yên ổn đã bắt đầu rạn nứt.

Hắn không sợ, nhưng cũng tuyệt không thể để mình trở thành mục tiêu quá rõ ràng.

Dưới lớp vỏ là tạp dịch vô danh, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân có linh căn cực thấp — Tạp linh căn tứ hành hỗn tạp, tu hành mười phần chỉ được một. Trong một môn phái như Linh Vân Môn, loại người như hắn có thể bị bất cứ kẻ nào đạp xuống bùn mà chẳng ai buồn hỏi han.

Muốn sống, chỉ có thể chọn nhẫn — và ẩn.


1. DỜI NƠI TU HÀNH

Đêm hôm đó, Tần Vân lặng lẽ dùng một thuật đạo hồn giản lược, ghi lại bố trí tam phù ở mật thất cũ, rồi hủy sạch dấu tích.

Linh khí nơi đó dù mạnh hơn bình thường, nhưng đã bị Triệu Vũ để ý, không thể mạo hiểm quay lại.

Sau bốn ngày vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn âm thầm rời khu ngoại viện, mang theo rổ rỗng “đi hái linh diệp theo phân công”, men theo triền núi phía tây nam, tiến sâu vào một khe núi ít người đặt chân — Hàn Cốc Khuyết.

Nơi đó quanh năm âm lãnh, mù mịt hơi nước, bình thường chỉ có mấy đệ tử luyện đan mới vào tìm thảo mộc. Nhưng Tần Vân từng nhiều lần đến đây giao hàng, phát hiện một điều kỳ dị:

“Tầng đất thứ hai ở đây... có khí tức quỷ dị, giống như vết nứt trong địa mạch, mà chưa ai khai phá.”


2. LỐI VÀO DƯỚI HÀN CỐC

Sau khi xác nhận không bị ai theo dõi, Tần Vân dùng linh phù dò địa mạch sơ cấp — một mảnh da thú khắc phù văn đơn giản, từ kho tạp dịch hắn lén chế tạo.

Đúng như suy đoán, dưới một gốc Huyết Mộc Cổ Tán, có một luồng linh khí cực mỏng nhưng không phân tán, tụ lại thành một vệt như sợi chỉ xoắn — dấu hiệu của “tỵ địa linh huyệt” chưa khai phá.

Hắn âm thầm mở rộng miệng hang, lấp cỏ và rêu che lại bên trên, đào xuống hơn hai trượng thì phát hiện một tầng đất đá lẫn bột xám — đúng là lớp phong ấn thô sơ tự nhiên.

Dưới đó, khí tức âm hàn tràn lên, mang theo một mùi kim loại cũ kỹ — không giống linh khí thiên địa, mà như mảnh dư tàn của một thứ đã bị vùi chôn từ lâu.

“Là... di tàn của pháp trận?”

Tần Vân không vội mạo hiểm. Hắn dựng lại đất đá, để lại một khe thoát khí nhỏ, đặt bên trên một khối thạch phù tự hủy, nếu ai xâm nhập sẽ lập tức tan thành khói.


3. KHÍ TỨC KÝ QUÁI

Ba ngày sau, hắn quay lại vào canh ba, đem theo một túi linh thạch loại thấp và ba tấm phù trấn hồn sơ cấp.

Khi đào xuống lần nữa, hắn bước chân vào khoảng trống dưới lòng đất, chỉ hơn bảy thước vuông — nơi đó như một gian mật thất do thiên nhiên tạo ra, đá vách nhẵn mịn một cách kỳ lạ, có dấu vết linh lực từng thấm vào.

Ở giữa vách có một phù ấn cổ đã gần như tiêu tán, chỉ còn vài đường mờ như vết khói.

Hắn vận thần thức thăm dò — không thấy linh hồn hay cơ quan sát khí, nhưng linh lực nơi đây... rất khác.

“Khí tức này... không giống khí linh, mà như khí sát — tàn dư của một loại pháp khí cổ từng bị nát tan?”

Tần Vân ngồi xuống, bố trí lại tam phù, lần này có thêm một vòng phù khắc phong linh, giúp cô lập linh khí không đồng tính, tránh tạp khí xâm nhập đan điền.

Đêm đó, hắn vận công suốt bốn canh giờ. Trong người, linh lực vận chuyển lần đầu tiên xuất hiện cảm giác như tụ khí tại trung tâm.

Không đột phá, nhưng đã vượt xa mọi lần trước — cảm giác linh lực “ngưng mà không tán”.


4. TRONG BÓNG TỐI, KẺ KHÁC CŨNG ĐANG LẦN TÌM

Trong khi Tần Vân âm thầm lập căn cơ mới, tại khu nội môn, Triệu Vũ đang cúi người trước một vị đạo nhân áo xám, tóc lưa thưa, mặt đầy nốt đồi mồi, nhưng ánh mắt như diều hâu nhìn xuyên vách đá.

Lão là Chấp Sự ngoại viện, pháp danh Tề Lão, phụ trách giám thị hành vi đệ tử ngoại môn.

Triệu Vũ thì thầm:

“Vãn bối nghi ngờ tên tạp dịch kia đã lấy được một loại bí vật cổ, thậm chí có thể liên quan đến cái chết của Tống Hạo.”

Tề Lão nhướng mày:

“Bí vật cổ? Một tên tạp dịch có linh căn còn không đáng nói, làm sao lấy được?”

“Hắn... có thể đang tu luyện một pháp quyết nào đó không thuộc bản môn. Hành tung cũng khả nghi. Nếu có chấp sự âm thầm theo dõi, có thể sẽ phát hiện điều bất thường.”

Tề Lão cười nhạt, rót một ngụm rượu từ hồ lô bên hông:

“Hừm, ngươi muốn mượn tay ta trừ cái gai trong mắt? Nhưng nếu thật có di vật pháp cổ... vậy ngươi cũng đừng mong đụng đến trước ta.”


5. GIỮA KẼ NỨT CỦA VỰC SÂU

Tần Vân không biết hắn đang trở thành mục tiêu của một cuộc theo dõi ngấm ngầm.

Trong lòng hắn, chỉ có một điều:

“Nếu khí tức trong huyệt cốc kia là thật, thì dù chỉ là tàn dư một trận pháp cổ, cũng có thể giúp ta gia tốc luyện khí gấp đôi...”

Hắn không cầu thần công cái thế. Chỉ mong một ngày nào đó, có thể tự lực phá cảnh giới Luyện Khí tầng năm, bước vào hàng đệ tử chính thức, không còn làm tạp dịch, được học pháp môn nhập môn chính quy.

Từ đáy vực lạnh, giữa hơi thở âm u của trận tàn, một phàm nhân đang lặng lẽ mài mòn sự tầm thường của số phận, như lưỡi đao mài dưới nước đá.

 

CHƯƠNG 16: MẢNH NGỌC GIẤU TRONG VÁCH


Cơn mưa phùn mùa Đông đổ xuống Hàn Cốc Khuyết như những sợi chỉ lạnh cắm vào da thịt. Trong lớp sương mù dày đặc, Tần Vân khoác chiếc áo vải thô cũ kỹ, mang theo một bao tải đựng rễ thảo dược để ngụy trang, lặng lẽ tiến vào khe nứt dưới gốc cổ mộc.

Đã mười hai đêm kể từ khi hắn phát hiện mật huyệt dưới lòng đất, nơi có linh khí quỷ dị không phân tán. Sau mỗi lần tu luyện tại đây, linh lực trong đan điền của hắn ngưng tụ thêm một phần nhỏ, dù chậm chạp, nhưng rõ ràng ổn định hơn hẳn trước kia.

So với đệ tử chân chính, tốc độ ấy chẳng đáng là bao, nhưng với một kẻ có linh căn tạp như hắn, đó là kỳ tích.


1. TÀN TRẬN ĐÁNH THỨC KÝ ỨC CỔ

Đêm nay, khi đặt tay lên vách đá để dẫn khí nhập đan, đột nhiên, hắn cảm giác một điểm nào đó lạnh lạ thường, dù đã quen thuộc từng tấc đất nơi đây.

Linh giác mách bảo, hắn bèn vận lực điều hòa khí tức, thử đưa một tia linh lực mỏng vào khe nứt trên phiến đá lạnh ấy.

“Tách...”
Một tiếng vỡ giòn vang khẽ, phiến đá rạn nứt, để lộ một mảnh ngọc xanh mờ, bị vùi sâu trong tầng đá — chưa từng có ai chạm tới.

Tần Vân thầm run. Mảnh ngọc có phù văn cổ, khác hẳn các loại phù lục mà hắn từng học. Trên bề mặt mờ mờ hiện ra đường cong giống như trận văn, nhưng bị cắt đoạn.

“Là mảnh của một pháp khí cổ... hay là linh phù trận tàn?”

Hắn không dám mạo hiểm, lập tức dùng một mảnh giấy vàng khắc cấm dẫn đơn giản, bao lấy ngọc rồi cất vào túi vải. Trong đầu lờ mờ hiện lên cảm giác tâm thần chấn động, như có âm thanh vang lên từ nơi xa xăm, nhưng lại không thể nắm bắt.


2. ÁNH MẮT TRONG BÓNG TỐI

Trong khi Tần Vân đang kiểm tra linh mạch phía sau mật huyệt, ở cách đó bảy dặm, trên một ngọn thạch phong phủ đầy rêu, một bóng người áo xám mở mắt.

Trong tay lão là một con linh điểu bằng đồng, mắt khảm linh thạch, đang run rẩy như bị chấn động.

“Linh thức phản hồi... nhưng chỉ là chấn động nhẹ, không đủ rõ để xác định hắn làm gì.”
Giọng lão khàn khàn, đầy nghi hoặc.

Người đó chính là Tề Lão, chấp sự ngoại viện, đang dùng đạo cụ hồn sát “Nhãn Tinh Linh Điểu” để giám sát Tần Vân từ xa. Nhưng đáng tiếc, cấm trận dưới huyệt kia lại có tính năng chống cảm ứng, khiến linh thức của lão bị chặn ngoài hơn nửa.

“Không phải một tạp dịch vô danh. Dưới đó... rõ ràng có di khí trận cổ cấp thấp.”
Tề Lão nhíu mày, ánh mắt âm trầm.


3. MẢNH NGỌC KHAI MỞ TÂM TRÍ

Trở về lều tranh, Tần Vân đặt mảnh ngọc vào giữa ba tấm linh phù trấn nguyên, đốt một nén hương “tịnh linh thảo”, rồi ngồi thiền điều khí, đồng thời vận dụng pháp môn Tâm Giám Linh Ý, từng học được trong một quyển tàn thư hỏng góc ở Tàng Thư Các.

Hắn không hy vọng sẽ có phát hiện gì ngay, nhưng khi mảnh ngọc chạm vào linh khí bản thân, một cảnh tượng mờ ảo lập tức hiện lên trong thức hải.

Một vùng đồng bằng xám tro, trên đó có một tấm pháp trận hình xoắn ốc ba tầng, trụ tâm là một khối đá như linh thạch, nhưng khắc đầy ký tự cổ không thể nhận biết. Xung quanh là vô số thi thể nằm ngổn ngang, trong đó có kẻ mặc đạo bào giống hệt phong cách ba trăm năm trước của Linh Vân Môn.

Tần Vân giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đẫm lưng áo.

“Ký ức này... được phong ấn trong mảnh ngọc sao? Hay là ta chỉ cảm ứng một phần oán khí còn lại?”

Dù thế nào, hắn cũng xác định: mảnh ngọc ấy chứa đựng một bí mật lớn, có liên quan đến một trận chiến — hoặc một tai họa cổ đã bị lãng quên.


4. KHÔNG GÂY OÁN, NHƯNG CŨNG KHÔNG LÙI

Sau ba canh giờ tĩnh tâm, Tần Vân cẩn thận khôi phục cấm chế, rồi chôn mảnh ngọc trở lại dưới đáy bình linh thạch, che bằng một lớp thảo mộc khô.

Hắn biết, đây là bước ngoặt. Từ giờ trở đi, từng động tác của hắn sẽ bị chú ý, nếu quá lộ liễu, ắt sẽ dẫn đến họa sát thân.

“Ta không cầu thiên tài, không mong kỳ ngộ. Nhưng nếu cơ duyên đã đến, ta sẽ nắm chặt.”
“Không phô trương, không kết oán. Nhưng ai ngáng đường... ta sẽ không nhân nhượng.”


5. CHUẨN BỊ CHO TẦNG LƯU KHIẾP

Trước khi canh năm điểm sáng, Tần Vân ra khỏi lều tranh, như mọi ngày mang theo giỏ rỗng đến khu thảo viên hái linh thảo.

Không ai chú ý đến hắn — một đệ tử tạp dịch thấp kém.

Nhưng trong tâm thức, hắn đang âm thầm tính toán:

“Linh khí trong huyệt địa đủ để giúp ta vượt ngưỡng bình cảnh Luyện Khí tầng hai.”
“Chỉ cần thêm ba viên linh đan loại phổ thông nữa, ta có thể tiến hành bước đầu tụ đan nguyên hồn.”
“Và quan trọng nhất... là tìm hiểu nguồn gốc trận văn trên mảnh ngọc kia.”

 

CHƯƠNG 17: LÉN VÀO TÀNG THƯ CÁC CẤP HAI


Bầu trời đêm không sao. Gió lặng, mây mỏng như màn lụa phủ khắp sườn núi. Dưới bóng tối dày đặc, một bóng người mảnh khảnh len lỏi giữa các bụi trúc, di chuyển theo từng nhịp thở điều hòa, không phát ra tiếng động nào.

Người ấy là Tần Vân, tạp dịch đệ tử không ai để ý tới trong Linh Vân Môn, kẻ vừa thu được mảnh ngọc cổ có phù văn lạ từ dưới huyệt địa ở Hàn Cốc Khuyết.


1. TÀNG THƯ CÁC – CẤP HAI, NƠI CẤM ĐỊA CHÂN CHÍNH

Linh Vân Môn có ba tầng Tàng Thư Các:

  • Tầng Một: Đệ tử nội môn ai cũng được phép đọc, chủ yếu chứa công pháp phổ thông, chú giải linh dược, sách ghi chép kinh nghiệm tu hành căn bản.
  • Tầng Hai: Chỉ những đệ tử chân truyền từ Trúc Cơ cảnh trở lên hoặc có công huân lớn mới được tiến vào. Nơi đây lưu giữ không ít bản ghi chép cổ văn, trận pháp sơ cấp, và những bí tịch đã thất truyền một phần.
  • Tầng Ba: Cấm địa tuyệt đối, do ba vị trưởng lão thay phiên trấn giữ. Chưa bao giờ Tần Vân dám nghĩ tới.

Mục tiêu của hắn đêm nay, chính là Tầng Hai.


2. CHUẨN BỊ ÂM THẦM

Trước khi hành động, Tần Vân đã mất hơn nửa tháng để thăm dò đường tuần tra, nhịp canh gác, và cơ chế cấm chế đơn giản ở lối sau. Nhờ từng làm lao công vận chuyển tài liệu, hắn nắm rõ vị trí kho phụ cũ — nơi dẫn sang hành lang nhỏ thông tầng hai, bị bỏ trống sau khi trận pháp ngoài bị hư hỏng.

Ngoài ra, hắn còn chuẩn bị:

  • Một tấm Phù Tàng Hình cấp thấp, đổi được bằng ba tháng công tích ở linh điền.
  • Một viên Định Tức Hoàn, giúp ổn định hơi thở, hạn chế dao động khí tức khi tiếp cận pháp trận.
  • Một quyển sách trận pháp tàn quyển, hắn chép lại từ đống giấy rách ở phòng tạp vụ, ghi vài điểm yếu cơ bản của cấm chế đời đầu.

"Không cần phá trận, chỉ cần mượn khe hở do tuế nguyệt ăn mòn... lách qua trong vòng hai mươi tức."
“Một sai sót nhỏ, ta sẽ bị phát hiện và phế tu vi lập tức... hoặc bị giết không để lại cốt.”


3. VƯỢT RÀO, VƯỢT KHÍ, VƯỢT LÒNG

Ánh trăng nghiêng xuống sân đá trước Tàng Thư Các. Tần Vân dừng lại sau gốc cây hòe cổ, vận khí điều tức, dán phù tàng hình lên ngực. Một luồng linh lực bao phủ toàn thân, hơi lạnh lẽo chạy dọc xương sống.

Hắn men theo tường đá rêu phong, tránh xa pháp kỳ cảm ứng khí tức. Khi đến cửa phụ, hắn rút ra một mảnh ngọc mỏng, ấn vào khe rãnh dưới đất. Đây là “chìa khóa” hắn ghép được từ hai mảnh gạch vỡ lấy trong sân kho. Một tiếng “két” rất nhỏ vang lên — khe hở mở ra.

Chui vào.

Bên trong tối như mực. Mùi mốc xen lẫn mùi da thú cũ vương vất. Tường đá ngả màu tro bạc, từng trận văn cổ loang lổ như đã bị phong hóa từ đời nào.

Tần Vân không tìm công pháp mạnh, cũng không động vào bất kỳ ngọc giản nào trong tủ chứa.

Hắn chỉ bước tới một kệ sách bằng đồng gỉ ở góc khuất, lật từng tấm ngọc giản mục nát, cuối cùng cũng thấy một bản có tựa đề:
Cổ Văn Linh Phù Giải Tích – Bản San Lục


4. BÍ ẨN PHÙ VĂN BỊ GIẤU LẪN

Trở lại mật thất, sau khi đốt hương tịnh thần và đặt mảnh ngọc vào giữa, Tần Vân giở từng tấm ngọc giản trong bản “Giải Tích” ấy, đối chiếu từng đường nét, từng vết cong kỳ quái trên mảnh ngọc.

Cuối cùng, hắn tìm thấy:

“Phù văn tam tầng kiểu xoắn, ký hiệu này xuất hiện trong chiến ký của Chiến Loạn Phá Trận Niên Đại khoảng bốn trăm năm trước.
Nó thuộc về một dòng trận pháp phong ấn linh hồn hoặc tri thức, gọi là ‘Phách Trí Ấn’.
Chuyên dùng để lưu giữ ký ức bị niêm phong hoặc tinh thần ý chí của tu sĩ đã ngã xuống.”

Tần Vân hít sâu, lòng bàn tay siết chặt:

“Vậy… thứ trong mảnh ngọc này, không chỉ là ký ức hình ảnh, mà có thể là một ý niệm tinh thần còn sót lại.”


5. KHÔNG VẬN MAY, CHỈ CÓ TỪNG GIỌT MỒ HÔI

Suốt bảy ngày sau đó, hắn dùng nửa số linh thạch tích góp được để mua vài loại linh tài đơn giản, luyện một trận pháp phong ý tam tầng, bao lấy mảnh ngọc, để phòng trường hợp ý niệm cổ trong đó phản phệ khi giải phong ấn.

Không ai biết rằng, trong khi đám đệ tử nội môn đang tranh nhau quyền đoạt suất tham gia Thí Luyện Ngoại Cảnh, thì ở một góc tối không ai dòm ngó, một tạp dịch đệ tử vô danh đang gắng sức giải mã một bí ẩn bị vùi sâu dưới lớp bụi lịch sử.

Hắn không cầu danh tiếng.
Không ỷ vào thiên phú.
Chỉ biết một đạo lý: “Người khác có thể đi nhanh nhờ thiên phú, nhưng nếu ta không dừng lại... ta sẽ đến đích bằng máu và trí.

 

 

CHƯƠNG 18: GIẤC MỘNG LINH VĂN – DỊ ĐẠO HAY CƠ DUYÊN?


Đêm tĩnh mịch. Trong căn mật thất nhỏ sâu dưới hốc núi phía sau Linh Vân Môn, một vòng trận pháp tam tầng phát ra ánh sáng u lam nhàn nhạt, mơ hồ như ánh trăng chiếu xuyên sương.

Tần Vân ngồi xếp bằng giữa trận, hai tay kết ấn, mắt nhắm hờ. Ở giữa là mảnh ngọc cổ, đang phát ra từng vòng dao động tinh thần mỏng như sợi tóc. Tầng phong ấn đầu tiên đã được giải cách đây ba canh giờ, hắn đang thử bước vào tầng thứ hai.


1. TINH THẦN DẪN NHẬP – VÀO MỘNG

Một luồng ý niệm kỳ dị đột nhiên như sóng nước tràn vào thức hải. Mặc dù đã bố trí Trấn Thần Ấn, nhưng tinh thần Tần Vân vẫn bị kéo vào một thế giới mơ hồ.

Khi mở mắt, hắn đứng giữa một vùng sơn cốc hoang vắng, mây xám cuộn như lụa, đất nứt nẻ, khô cằn. Trước mặt là một bóng người áo đen đang ngồi xếp bằng trên tảng đá cao. Lưng hơi gù, tóc dài rối bù, thân thể khô quắt như bị linh lực hút cạn.

Thế nhưng từ thân ảnh ấy, tản ra một khí tức khiến người ta không dám thở mạnh.

“Ngươi là người đầu tiên trong hơn ba trăm năm giải được tầng thứ hai...” – giọng nói khàn khàn vang lên, không phải bằng âm thanh mà bằng ý niệm truyền thẳng vào thức hải.

Tần Vân định hành lễ, nhưng bóng đen giơ tay ngăn lại:

“Không cần đa lễ. Ta là Tử Tàng, năm xưa là tán tu như ngươi. Con đường ta chọn… là con đường không được phép truyền ở các đại môn phái.”


2. CON ĐƯỜNG BÊN RÌA – DỊ ĐẠO PHÙ HỒN

Tử Tàng không vòng vo, hắn trực tiếp đưa ra lựa chọn:

“Ta từng tu luyện một mạch phù đạo cổ xưa, gọi là Phù Hồn Đạo — dùng ý niệm thay máu, linh văn thay linh căn, hợp thần thức với linh phù để mượn thiên địa lực.
Một đường này không yêu cầu thiên phú, không kén linh căn. Nhưng nó vô cùng gian nguy, phản phệ mạnh, dễ tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa… bị coi là dị đạo từ thời Vạn Niên Triều.”

Bóng đen quay mặt lại — khuôn mặt khô héo như xác chết, nhưng đôi mắt như hai vực sâu, khiến Tần Vân lạnh gáy.

“Linh Vân Môn, Cửu Trùng Môn, Ngọc Thanh Cốc… tất cả đều xóa bỏ đạo pháp này khỏi thư khố. Chỉ ta, còn giữ lại chút tàn niệm, chút truyền thừa cuối cùng.”


3. KHÔNG PHẢI CHỌN CON ĐƯỜNG, MÀ CHỌN CÁCH SỐNG

Tần Vân không vội đồng ý. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi đáp:

“Tiền bối, nếu đạo này tà dị, vì sao tiền bối không vứt bỏ mà vẫn cố truyền xuống?”

Tử Tàng bật cười, tiếng cười như gió thoảng qua xương khô:

“Ngươi thấy ta là tà… nhưng ta chưa từng giết vô tội, chưa từng mưu hại sư môn, chưa từng cướp linh tài.
Còn đám chính đạo tu sĩ kia… ngoài mặt thì nhân nghĩa, sau lưng mưu mô, giết người đoạt bảo.
Ngươi nói xem… ai tà, ai chính?”

Im lặng. Tần Vân không đáp được.


4. HẮN CHỌN… KHÔNG CHỌN

Sau hồi lâu, Tần Vân bình thản nói:

“Ta không theo dị đạo, nhưng cũng không chối bỏ tri thức.
Nếu tiền bối cho phép, ta nguyện học cách giải phù văn, hiểu nguyên lý phù hồn, nhưng…
… con đường tu luyện, ta muốn tự mình bước, không theo bất kỳ dấu chân ai khác.”

Tử Tàng sững lại. Rồi hắn cười lần nữa, lần này không có sát khí, chỉ có sự cảm khái:

“Hảo tiểu tử…
Giống ta năm xưa.”


5. TẶNG MỘT VẾ CÂU — DUYÊN ĐỂ LẠI

Tử Tàng giơ tay, ánh sáng tím tụ lại thành một phù văn cổ xưa, từ từ khắc lên mảnh ngọc trong thức hải Tần Vân.

“Ta để lại cho ngươi một đoạn giải văn. Dù không tu đạo của ta, ngươi vẫn có thể dùng nó để nhìn thấu những cấm phù cổ trận, mà không cần linh căn mạnh.”

“Chỉ cần nhớ lấy…
Người không bị thiên mệnh ràng buộc, mới là người đủ tư cách thay đổi thiên mệnh.’”


6. TỈNH LẠI – MỘT CHIẾC KHÓA MỞ RA BA CÁNH CỬA

Tần Vân mở mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dao động quanh trận pháp đã biến mất. Mảnh ngọc yên tĩnh nằm trên mặt đất, giờ chỉ còn một văn ấn mờ nhạt xoay chậm.

Trong đầu hắn, không có thần công nghịch thiên, không có ký ức đại năng.

Chỉ có một chuỗi phù văn dài bằng ba mươi ký tự cổ, và một bản cấu trúc giải nghĩa căn bản về hệ thống linh văn cổ phong.

 

CHƯƠNG 19: ĐỘNG PHỦ PHẾ TÍCH – BÊN TRONG KHÔNG PHÁP BẢO, MÀ LÀ “TÂM QUYẾT”


Mười ba ngày sau.

Gió lạnh từ khe núi sau sơn môn thổi vù vù như tiếng thở dài của cổ nhân đã chết. Tần Vân đứng trước một bức vách đá rêu phong, tay cầm một tấm linh phù khởi động, mắt chăm chú quan sát từng đường vân mờ ẩn trong khe nứt.

Hắn đã lần mò đến nơi này sau khi xem xét những ghi chép cũ còn sót trong một bản chép tay mục nát của tạp dịch tiền bối — nơi bị ghi là "Cốc Cũ Không Người – Cấm Đi."

Thế nhưng trong bản đồ thô sơ ấy, một ký hiệu rất mờ trùng khớp với phù văn khóa ẩn mà hắn học được từ mảnh ngọc kia.

Không có thiên cơ, chỉ có trí nhớ kỹ lưỡng và một chút gan liều của kẻ vô danh.


1. GIẢI VĂN – TRẬN KHÓA TẦNG THỨ NHẤT

Phù văn phong ấn nơi này là loại Thất Tuyệt Hồi Ẩn Trận, dùng để che giấu khí tức và phong bế lối vào động phủ cổ. Với tu sĩ bình thường, nơi đây chỉ là một bức tường đá cũ.

Nhưng với Tần Vân, sau khi học được giải thức phù hồn sơ cấp, hắn nhận ra những “kẽ hở cấu trúc” trong tầng văn. Không vội phá, hắn cẩn trọng khởi động một trận nhỏ dẫn khí đối ứng từ ba viên linh thạch cấp thấp. Sau ba canh giờ, bức tường rung khẽ — khe đá mở ra.


2. BÊN TRONG KHÔNG PHÁP BẢO

Bên trong là một động phủ đơn sơ, bụi phủ dày, khí linh đã cạn. Không có pháp khí tỏa sáng, không có linh dược óng ánh như trong truyền thuyết.

Chỉ có một giá gỗ mục, bên trên còn sót lại một trục ngọc thư dài ba tấc. Trên bìa là ba chữ cổ văn:

"Tâm Quyết Vô Thanh."

Tần Vân không vội mở ra. Hắn dùng một giọt linh dịch mình tự điều chế để nhỏ vào ngọc trục. Một luồng khí tức nhẹ thoát ra, và ba vòng linh văn phong ấn từ từ hiện lên — Lạc Ấn Tự Hóa – Bế Tâm Trận – Ngũ Thức Phản Đạo.

Cả ba đều là trận phù cổ, đã thất truyền từ lâu.

Nếu không có kiến thức từ mảnh ngọc của Tử Tàng, hắn tuyệt đối không thể nhìn ra.


3. MỞ RA – NHƯNG KHÔNG LẬP TỨC TU LUYỆN

Tần Vân tốn hơn nửa đêm để giải phong ấn, chỉ dùng phương pháp tách từng nếp văn, không ép vỡ. Khi mở ra, ngọc thư hiện rõ ba đoạn tâm pháp, mỗi đoạn đều chú trọng về thức hải tĩnh luyện, trị tâm, và tập thở cổ ngữ.

Không có cảnh giới rõ ràng.

Không nói tăng tốc tu luyện.

Chỉ là… từng bước quán thấu nội tâm, rèn định lực, luyện hô hấp để dẫn khí ổn định hơn.

Nhiều người sẽ cười nhạo nó là tâm pháp phế.

Nhưng với người không có căn cơ như hắn, thứ này không đẩy hắn đi nhanh, mà giúp hắn không ngã khi bước chậm.


4. KHUYA RỜI ĐỘNG – KHÔNG MANG THEO GÌ NGOÀI TRÍ NHỚ

Tần Vân rời khỏi động khi trời còn chưa sáng. Hắn không mang theo ngọc thư.

Chỉ ghi nhớ toàn bộ vào trong tâm — không để lại dấu vết, không để ai phát hiện.

Giống như cách hắn vẫn sống: ẩn nhẫn, cẩn trọng, không để vận may trở thành tai họa.


5. GIỮ NIỀM TIN – DÙ LÀ TIN VÀO MỘT TRANG GIẤY CŨ

Đêm đó, về đến nơi ở tạp dịch, hắn tiếp tục tu luyện như thường, như bao đệ tử không được sư phụ dạy, không có linh căn sáng rỡ, không có thân phận cao quý.

Chỉ khác ở chỗ:
Hắn biết hôm nay mình đã tiến thêm một bước nhỏ — một bước đủ chắc để không ngã khi bước bước tiếp theo.

 

 

CHƯƠNG 20: MỘT LẦN GIÚP NGƯỜI – CƠ HỘI HAY TAI VẠ?


Sáng sớm hôm sau.

Tần Vân theo lệnh từ đường tạp dịch, đến khu linh điền thứ bảy ở chân núi Thanh Hà để phụ giúp thu hoạch một loại linh thảo hạ phẩm: Diệp Thanh Thảo – dùng điều chế đan hoàn dưỡng khí cho đệ tử luyện khí kỳ.

Việc này tuy nhàm chán, nhưng luôn có phần dư thảo vụn vặt bị bỏ lại, hắn có thể lén gom nhặt mang về — một chút lợi lộc nhỏ bé nhưng tích góp lâu dài.

Tần Vân đã quen sống trong những khe hở ấy.


1. MỘT VỊ CHẤP SỰ NGÃ XUỐNG

Khi hắn đang thu hái phía bờ đông linh điền, từ trong rừng trúc sát bên có tiếng động lạ. Tần Vân vốn định phớt lờ — tạp dịch không được xen vào chuyện người trên.

Nhưng sau một lúc, tiếng kêu nghẹn vang lên:

“A… a… Độc… Độc trùng… cứu…”

Tần Vân thoáng chần chừ. Nhưng rồi hắn hạ thấp người, men theo cỏ rậm, tới nơi phát ra âm thanh.

Một trung niên áo xám, mặt tím tái, chân run rẩy đang ngã gục bên gốc trúc, thân thể phủ đầy lân điểm đen — dấu hiệu trúng Linh Tán Độc từ một loài trùng hiếm chuyên ký sinh trên Diệp Thanh Thảo đã mục rữa.

Gương mặt này, Tần Vân có thấy đôi ba lần — chấp sự cấp thấp họ Trâu, chuyên phụ trách kiểm đếm linh điền.


2. KHÔNG CỨU – HẮN SẼ CHẾT

CỨU – CÓ THỂ GÂY HỌA

Tần Vân thoáng suy tính. Một kẻ như hắn, nếu bị bắt gặp “đụng chạm thân thể chấp sự bị thương”, e là lập tức bị vu oan, thậm chí liên lụy đến bí mật vừa tìm được ở động phủ hôm qua.

Thế nhưng, hắn cũng biết rõ Linh Tán Độc phát tác theo từng canh giờ, nếu trễ quá nửa canh giờ, sẽ tàn hủy kinh mạch từ tim ra bốn chi — hồn phách phân tán mà chết.

Tần Vân nhìn quanh. Không ai.

Hắn cắn răng, rút từ trong tay áo một bình dịch thảo mộc tự chế – là chế phẩm phụ từ vài cọng linh thảo thấp phẩm hắn lén tích cóp suốt mấy tháng. Không chữa tận gốc độc, nhưng trì hoãn được quá trình phát tán.

Nhanh như cắt, hắn dùng kim châm tre nhỏ đâm vào ba huyệt đạo trọng yếu của vị chấp sự, rồi đổ dịch vào.

Vài hơi thở sau, sắc mặt chấp sự Trâu đã ngả từ tím sang tái xanh, tay còn run rẩy nhưng không co giật nữa.


3. HẮN MỞ MẮT – NHÌN THẤY TẦN VÂN

Tần Vân định rời đi, nhưng chấp sự Trâu đã gượng mở mắt, thều thào:

“Ngươi… là tạp dịch ở Trúc Lâm Viện?...”

Tần Vân bình thản, gật đầu không phủ nhận, cũng không nói thêm.

Chấp sự Trâu cố móc ra từ áo một lệnh bài ngọc vụn, đặt vào tay hắn.

“Ngươi cầm lấy, đến Ngoại Tàng Các… nếu có ai cản… cứ đưa ra…”

Nói xong, hắn lịm đi. Nhưng hơi thở đã ổn định hơn. Tần Vân không nán lại nữa.


4. TÂM LÝ KẺ NHỎ BÉ: LÀM ƠN PHẢI THẬT KHÉO

Trên đường quay lại linh điền, Tần Vân nhanh chóng giấu kỹ lệnh bài ngọc, lau tay sạch sẽ, chỉnh lại áo lam, không để lộ dấu hiệu hỗn loạn.

Hắn biết rõ: chuyện giúp người nếu không khéo, sẽ trở thành họa sát thân với loại người không chỗ dựa như hắn.

Nhưng cũng không thể không ra tay — bởi nếu ngày nào đó hắn trúng độc, cũng mong có ai lặng lẽ giúp, chứ không phải bỏ mặc vì sợ liên lụy.


5. CHỜ CƠ HỘI – NHƯNG KHÔNG ĐỢI KỲ TÍCH

Ba ngày sau, không có ai gọi hắn hỏi về chuyện ở linh điền.

Không ai đến lục soát.

Không có sư huynh nào thình lình gây sự.

Tần Vân vẫn tiếp tục công việc tạp dịch như thường. Như thể chuyện hôm đó chưa từng xảy ra.

Chỉ khác là, mỗi đêm tu luyện, hắn luôn giấu lệnh bài ngọc bên trong hốc đá nhỏ dưới giường, và bắt đầu lặng lẽ suy nghĩ xem lúc nào sẽ mạo hiểm thử bước vào Ngoại Tàng Các — nơi chứa đan phương, bí lục và trận pháp sơ cấp của môn phái.

Không để tìm bảo vật.
Chỉ để tìm một quyển cổ thuật dưỡng tâm – tương hợp với “Tâm Quyết Vô Thanh” mà hắn đang học.

 

Đăng nhận xét

0 Nhận xét